Hiện tại Nguyệt Ánh đang trên đường đi tìm lớp học của cô.

Nguyên chủ này mới chỉ 17 tuổi , hiện đang học lớp 11A1 nên giờ cô phải còng lưng ra để đi tìm.

Nhưng ngặt 1 nỗi là ngôi trường này quá rộng lớn nên việc tìm kiếm có chút khó khăn.

CMN ! Trường học gì mà rộng dữ vậy ? Đi hoài , đi mãi mà chẳng thấy lớp học đâu , cô bây giờ chỉ cảm thấy đôi chân mình như sắp đứt lìa ra rồi vậy.

Và cô cũng phải công nhận 1 điều là người xây dựng ra ngôi trường này có tâm ghê vậy đó ! Xây rộng lớn như vậy để làm gì chứ ? Chỉ tổ hành hạ đến đôi chân thôi !
Haizz , thôi không nghĩ nhiều nữa ! Bây giờ điều quan trọng nhất là cô phải tìm cho ra cái lớp học thân yêu của cô đang ở đâu trước cái đã rồi tính tiếp.

Nghĩ xong , cô lại tiếp tục chuyến hành trình tìm kiếm của mình .
Đi được khoảng chừng vài phút sau , cô dần dần mất hết kiên nhẫn.

Trời ạ ! Rốt cuộc cái lớp học chết tiệt ấy đang ở đâu vậy hả ? Lòng vòng nãy giờ cũng chẳng thấy , cô sắp không chịu nổi nữa rồi ! Cô âm thầm gào thét trong lòng .
Dường như ông trời cũng hiểu thấu tiếng lòng của cô thì phải nên ngay lập tức phái xuống 1 vị cứu tinh đến để cứu rỗi đôi chân đáng thương của cô.

Trong lúc cô đang dần cảm thấy tuyệt vọng thì bỗng từ sau lưng vang lên 1 giọng nói trầm ấm :
_ Em bị lạc đường sao ?
Cô giật mình , có người đứng sau lưng cô nãy giờ sao ? Là ai mà có giọng nói dễ nghe như vậy ? Mang theo nghi hoặc , cô từ từ quay đầu lại để nhìn xem chủ nhân của giọng nói ấy là ai .
Trước mặt cô bây giờ là 1 chàng trai rất tuấn mỹ.

Ai da , đi đâu cũng thấy mỹ nam , đúng là thế giới ngôn tình cẩu huyết mà ! Để xem nào , gương mặt ôn nhuận , mày rậm , mắt hẹp dài , tròng mắt màu vàng ấm áp , mũi cao thẳng , khóe miệng luôn mỉm cười , tóc đen được chải chuốt gọn gàng , trên người anh luôn tỏa ra hơi thở ấm áp , dễ gần.

Hảo cho 1 mỹ nam ấm áp ! Cô thầm đánh giá người trước mặt rồi cảm thán.

Rồi cô nhìn xuống bảng tên của anh ta , ừm tên là Vương Thiên Minh , tên đẹp mà người cũng đẹp nữa.

À mà khoan đã , cô bỗng cảm thấy có cái gì đó không đúng , Vương Thiên Minh sao ? Hình như là ...!Bỗng nhiên mắt cô trợn to lên nhìn người trước mặt.

Ê này , đây không phải là nam chủ Vương Thiên Minh hay sao ? Trời ạ ! Hôm nay là ngày gì vậy ? Hết đụng độ cái đám người ở dưới xong , lên đây lại đụng độ tiếp 1 tên nam chủ nữa ! Chẳng lẽ số phận của nữ phụ cô đây được định là đi tới đâu cũng phải đụng mặt nam , nữ chủ tới đó hay sao chứ ? Cô thầm khóc ròng trong lòng.

Lại đưa mắt nhìn tên nam chủ trước mắt này , tên này là 1 người cũng khá nguy hiểm , thuộc dạng người ngoài nóng trong lạnh.


Tuy bề ngoài lúc nào cũng ôn nhu , dịu dàng nhưng thực chất hắn ta là 1 con người lạnh lùng , tàn nhẫn đến đáng sợ.

Là Hội trưởng hội học sinh xuất sắc và là niềm tự hào của trường , rất nhiều cô gái chết mê chết mệt vì vẻ ngoài ôn nhu , ấm áp của hắn ta.

Trong nguyên tác , hắn chính là kẻ cho cô uống loại xuân dược cực mạnh hòng để biến cô thành người phụ nữ dâʍ đãиɠ nhất trong mắt mọi người.

Nghĩ đến đây cô thầm hừ lạnh.

Hừ ! Ôn nhu , ấm áp cái gì chứ ? Toàn là giả dối ! Cũng may là cô đọc nguyên tác mới biết được , nếu không chắc chắn cô cũng bị lừa rồi .
Trong lúc cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì Vương Thiên Minh ở phía đối diện cũng đang thầm đánh giá cô.

Hôm nay cô thật khác với mọi ngày , không còn lớp phấn son trên mặt nữa trông cô còn xinh đẹp hơn.

Chuyện ở dưới sân trường thì anh cũng đã nhìn thấy rồi , lúc đầu nhìn thấy cô như vậy anh cũng nghĩ là cô chỉ giả vờ thôi nhưng khi thấy cô nói móc 2 tên kia khiến cho bọn họ bị cứng họng thì anh bỗng cảm thấy buồn cười và thú vị.

Lúc trước từng có 1 đoạn thời gian cô luôn bám theo anh và mấy người kia không rời khiến cho anh cảm thấy hơi chán ghét cô và cũng từ đó anh luôn tạo ra 1 khoảng cách với cô cho tới khi cô bị tai nạn té cầu thang thì dường như mọi chuyện đã thay đổi.

Cô dường như đã biến thành 1 người khác khiến cho anh cảm thấy tò mò là vì sao cô lại đột ngột thay đổi ? Chẳng lẽ là vì bị té cầu thang hay sao ?
Đưa mắt về phía cô thì thấy hồn cô hình như đã đi chu du nơi nào rồi , anh đành bất đắc dĩ lên tiếng kéo hồn cô trở về :
_ Hoàng Nguyệt Ánh !
_ Hả ? Hả ? Gì ? Anh nói gì ? - Cô lúc này mới giật mình hoàn hồn lại , lơ ngơ hỏi lại anh .
Anh nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô thì bỗng phì cười.

Đáng yêu thật !
Cô nhìn thấy anh bỗng nhiên cười rộ lên thì cảm thấy khó hiểu.

Tên này bị cái gì vậy nhỉ ? Có cái gì đáng cười sao ? Nghĩ vậy , cô thắc mắc hỏi :
_ Anh cười cái gì vậy ?
_ À không ! Không có gì đâu ! - Nhận thấy cô đang nhìn mình khó hiểu , anh đành mỉm cười phủ nhận .
Cô thấy anh nói như vậy cũng thôi không thắc mắc nữa.

Bỗng cô sực nhớ ra 1 chuyện đó là cô phải đi tìm lớp học chứ đâu có rảnh rỗi mà đứng đây nói nhảm với tên này chứ.

Nghĩ vậy , cô xoay người chuẩn bị rời đi thì từ phía sau vang lên 1 giọng nói :
_ Chờ đã ! Em có biết đường đi tới lớp hay không ?

Nghe vậy , cô xoay người lại nhìn anh nghi hoặc nói :
_ Anh sẽ dẫn tôi đi sao ?
Anh gật đầu , nói :
_ Ừ ! Tôi sẽ dẫn em đi .
Tuy trong lòng có hơi nghi hoặc nhưng cô vẫn nói lời cảm ơn anh.

Haizz , dù sao thì người ta cũng tốt bụng dẫn cô đi tìm lớp mà , dù có không muốn tiếp xúc với nam chủ cỡ nào đi nữa nhưng cũng chỉ vì bất đắc dĩ mà thôi .
Và thế là cô lại tiếp tục cuộc hành trình đi tìm lớp học nhưng chỉ khác ở chỗ là lần này có thêm 1 người nữa .
-------------ta là đường phân cách tuyến---------------------------
Trên hành lang dài đằng đẵng , có 2 bóng người 1 nam 1 nữ cùng nhau bước đi.

Nam đi trước , nữ đi sau , cả 2 đều im lặng không nói gì nhưng bầu không khí giữa 2 người lại cực kì hài hòa đến lạ.

Vâng ! Hai người này không ai khác chính là nữ chính Hoàng Nguyệt Ánh của chúng ta và nam chủ Vương Thiên Minh .
Hai người cứ đi mãi , đi mãi và cuối cùng cũng đã tìm được lớp học của cô nhưng giữa đường có 1 sự cố nho nhỏ xảy ra.

Do nãy giờ cô cứ mải mê suy nghĩ nên không để ý anh đã dừng lại từ lúc nào.

Cứ thế cô cứ cắm đầu cắm cổ đi thẳng về phía trước nên không kịp phanh lại và thế là ...
Binh !
Vâng ! Và kết quả là chiếc mũi nhỏ xinh của cô đã thân mật va chạm với tấm lưng vững chắc của anh 1 cách nhẹ nhàng !
_ Ui da ! Đau quá đi ! - Cô ôm lấy chiếc mũi đáng thương , miệng khẽ rên .
Anh nghe thấy tiếng cô kêu lên bèn quay người lại nhìn thì thấy cô 1 tay đang ôm lấy chiếc mũi trông rất đau đớn.

Anh thấy cô như thế bèn mở miệng hỏi thăm cô :
_ Em làm sao vậy ? Có sao không ?
Cô nghe vậy thì ngẩng đầu lên trừng cái tên thủ phạm vừa gây ra tội lớn giờ lại còn trưng ra cái bộ mặt ngây thơ vô (số) tội đó hỏi cô có sao không.

Đúng là đồ đáng ghét mà !
Cô bực mình đáp lại anh :
_ Tôi có sao đấy ! Sao bay đầy đầu luôn rồi đây này !
Anh nghe cô nói vậy thì nhìn cô thêm 1 lần nữa , thấy bộ dạng của cô thì anh cũng lờ mờ đoán được chuyện gì vừa mới xảy ra rồi.


Lúc này , 1 tay cô ôm lấy chiếc mũi , mắt đẹp nhìn trừng anh , gương mặt xinh đẹp nhăn nhó lại thành 1 đoàn trông rất buồn cười.

Anh nhìn thấy cô như vậy , không kìm chế được lại bật cười .
Cô thấy anh đột nhiên bật cười thì cho là anh đang cười nhạo mình nên càng bực mình hơn.

Tên khốn này ! Làm cho cô thành ra như vậy rồi mà hắn ta còn cười được ? Tức chết cô rồi !
_ Anh còn cười được hả ? Sao đang đi mà đột ngột dừng lại làm gì ? - Cô nghiến răng nghiến lợi hỏi anh .
Thấy cô thực sự tức giận rồi nên anh cũng không cười nữa nhưng khóe miệng không khống chế được lại giương lên , ánh mắt khi nhìn cô có chứa tia sủng nịch đến chính anh cũng không hề hay biết .
Nghe câu hỏi của cô , anh chỉ thản nhiên trả lời :
_ Đến nơi rồi !
Cô nghe vậy thì khó hiểu nhìn anh.

Nơi ? Nơi đâu ?
Rồi cô nhìn lên.

Đập vào mắt cô là cái bảng to đùng ghi là : " Lớp 11A1 ".

À thì ra là tới lớp cô rồi , cô cũng nên cảm ơn hắn ta chứ nhỉ ? Nhưng mà nghĩ lại chuyện lúc nãy , cơn giận của cô lại sôi bùng lên.

Hừ ! Mặc kệ hắn ta , hắn ta gây ra chuyện đó còn chưa xin lỗi cô đâu vậy thì mắc gì cô phải cảm ơn hắn ! Coi như huề đi !
Nghĩ rồi cô xoay người bước vào lớp mà không thèm nhìn mặt anh lấy 1 lần .
Vương Thiên Minh thấy cô bày tỏ thái độ như vậy đối với mình cũng không hề tức giận mà ngược lại còn mỉm cuời vì anh biết lí do vì sao cô lại như vậy.

_ Hoàng Nguyệt Ánh ! Em rốt cuộc là người như thế nào ? Em khiến tôi càng ngày càng thấy tò mò hơn về em rồi đấy bé con à !
Thì thầm 1 câu như vậy rồi anh khẽ xoay người bước đi .
---Trong lớp học---
Trong lớp học bây giờ vô cùng ồn ào , rối loạn , mà nói thẳng ra thì nơi đây không khác gì cuộc họp chợ cả.

Nữ thì tô son đánh phấn , ngồi bà tám trên trời dưới đất ,...!Nam thì chơi đánh bài , chơi game trên điện thoại ,...!Nói chung là 1 đống hỗn độn.

Cô thì thở dài ngao ngán trước cảnh tượng này , không thể ngờ được cái lớp chứa toàn là nhân tài này lại là như thế này đây .
Mọi hoạt động vẫn cứ diễn ra như thường ngày cho tới khi cô bước vào ...
Im lặng .
Một mảnh im lặng .
Cả lớp dường như muốn nín thở khi nhìn thấy người bước vào.

" Thật là xinh đẹp ! "
Đây là ý nghĩ chung của tất cả mọi người .
Còn cô thì chẳng quan tâm mọi người đang nhìn mình mà dựa theo trí nhớ tìm chỗ ngồi của nguyên chủ .
A ! Đây rồi !

Chỗ ngồi của nguyên chủ từ bàn thứ 2 từ dưới đếm lên , gần ngay cửa sổ.

Chỗ ngồi này , cô thích !
Mọi người khi nhìn thấy cô ngồi ngay chỗ đó thì hết hồn.

Này ! Chỗ ngồi đó không phải là của Nữ hoàng lẳng lơ Hoàng Nguyệt Ánh hay sao ? Sao cô gái xinh đẹp này lại ngồi chỗ đó ? Không lẽ cô gái đó chính là ...!Không ! Không thể nào đâu !
Một bạn nam trong lớp vì không nhịn nổi sự tò mò nên lấy hết can đảm hỏi cô :
_ À ...!ừm ...!bạn ơi ! Sao bạn lại ngồi chỗ đó vậy ?
Cô nghe vậy thì thản nhiên trả lời :
_ Chỗ của tôi , chẳng lẽ tôi không được ngồi ?
Cậu bạn đó nghe cô nói vậy thì mắt chữ A mồm chữ O nhìn cô , không chỉ riêng cậu ta mà những người trong lớp đều phản ứng y chang như vậy AOA
Thấy họ phản ứng như vậy , cô cũng không nói gì.

Dù sao thì danh tiếng của cô ở cái trường này cũng chẳng còn gì nữa rồi.

Haizz , thật đáng buồn mà ~
Không khí trầm lặng vẫn cứ tiếp tục diễn ra cho tới khi giáo viên bước vào thì mọi người mới tản ra và về chỗ ngồi của mình .
Trong suốt các buổi học hôm nay , cô đều chăm chú lắng nghe giáo viên giảng bài khiến cho tất cả mọi người sửng sốt , họ đồng loạt nghĩ :
" Hôm nay trời có bão hả ta ? Hay là ngày tận thế tới rồi ? "
Còn người nào đó vẫn cứ vô tư mà không hề hay biết rằng việc làm của mình có sức ảnh hưởng lớn đến như thế nào .
***
Hiện tại cô đang ngồi trên xe để chú Lương chở về nhà.

Ngày hôm nay quả thật là 1 ngày mệt mỏi đối với cô , hết đụng độ với nam , nữ chủ rồi kế tiếp lại đụng mặt với tên nam chủ thần kinh họ Vương , cũng may là sau 2 lần đó cô không đụng mặt bọn họ nữa , nếu lại gặp nữa chắc cô chết !
Thôi , không nghĩ về bọn họ nữa ! Càng nghĩ càng phiền lòng , bây giờ cô phải tươi tỉnh lên , cô không thể để ba mẹ cô thấy bộ dạng tiều tụy này của cô được , họ sẽ rất lo lắng cho cô.

Nhất là mẹ cô , bảo đảm rằng bà sẽ lại bắt cô đi bệnh viện khám tiếp , mà nếu đi tới đấy rồi thì lại đụng mặt với cái tên Dương Hàn Phong khốn kiếp đó nữa cho xem !
Ôi mới nghĩ tới đó thôi là cô cảm thấy rùng mình rồi.

Không được ! Khó khăn lắm cô mới thoát ra khỏi cái chốn tù đày đó , cô đâu có ngu gì mà lại dại dột bước chân vào cái hang sói đó thêm 1 lần nữa chứ ?
Đang thất thần suy nghĩ thì tiếng gọi của chú Lương đột ngột kéo cô về thực tại :
_ Tiểu thư ! Đã tới nơi rồi !
_ À vâng ạ ! Cháu biết rồi .
Cô vội vàng bước xuống xe rồi vào nhà , trước khi đi còn không quên chào chú Lương 1 cái rồi mới yên tâm xoay người rời đi .
Cô nhanh chóng mở cửa chạy vào nhà với ý định làm cho ba mẹ bất ngờ thì ai ngờ đâu lúc này trong phòng khách nhà cô lại xuất hiện 1 vị khách không mời mà đến !
_ Sao anh lại ở đây ?
~~~Hết chương 13~~~
Vị khách đó là ai ?
Đợi chap sau mới biết được nhé ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương