Phác Anh Trâm nôn nóng:
????Hồ Thùy Uyên!
????Không có chuyện gì.
Hồ Thùy Uyên nở một nụ cười trấn an với cô ta:
????Tôi có thể giải quyết.
Đúng lúc này, bên kia đột nhiên có người hô lên một tiếng:
????Trương đạo?
Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy một thiếu nữ mặc áo sơ mi hoa đi ra.

Đối phương giống như có mối quan hệ không tồi với đạo diễn, rất tự do tự tại đứng trước mặt đạo diễn, cười tủm tỉm nói:
????Mọi người vậy mà cũng đang quay chụp chương trình ở đây à?
Đạo diễn gật đầu:
????Còn không phải sao.
Đạo diễn nheo mắt, rốt cuộc nghĩ tới gì đó, người trước mắt kia là một trong những người đầu tư cho chương trình 《 Cùng Ăn Nào 》, đầu tư 600 vạn để cho một tiểu thịt tươi tham gia chương trình.
????Tôi tới đây chơi với bạn bè.
Người nọ nhìn Khôi Hương Tuệ, giải thích:
????Người chị em này của tôi đang trong kỳ nhạy cảm, lại là fans của Phác Anh Trâm, nhìn thấy nữ thần một cái liền kích động xông tới, không có ý xấu.

Nếu không thì bỏ qua đi? Hơn nữa mọi người cũng không muốn làm lớn chuyện mà đúng không?"
Đạo diễn cảm thấy đây đúng là cái bậc thang, gật đầu nói:
????Cái kia thật xin lỗi, chúng tôi cũng không nghĩ sẽ xảy ra xung đột, nhưng mà Phác Anh Trâm cũng không chịu bất kì thương tổn nào.
Ở trước mặt tổ tiết mục cùng minh tinh có nhiều người như vậy, tuy đều có bối cảnh giống nhau.

Bọn họ tuy nhất định không sợ, nhưng thật sự cũng không muốn gây chuyện.
Không có tổ tiết mục nào muốn xảy ra xung đột như thế này, một khi không xử lý được, rất có khả năng danh tiếng giảm xuống, thậm chí sẽ huỷ hoại toàn bộ tiết mục.
????Không chịu bất kì thương tổn nào?
Hồ Thùy Uyên quả thực bị chọc cho cười.
Cô biết đạo diễn là người không tồi, nhưng đúng là bởi vì đạo diễn không tồi, nên loại người như đối phương mới làm cô tức giận như vậy.
Tầm mắt Hồ Thùy Uyên đảo qua mọi người, đột nhiên nghiêm túc:
????Mười lăm phút trước, Phác Anh Trâm đã bị đối phương vũ nhục bằng ngôn ngữ, động tác khiêu khích, ánh mắt dâʍ ɭσạи.


Các người biết tâm tình lúc đó của cô ấy là gì sao? Mà các người dám nói cô ấy không bị bất cứ thương tổn nào?!
????Nếu như con của các người cùng vợ các người bị người khác làm như vậy, các ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy, nói người nọ không bị bất cứ thương tổn nào sao?
Từng câu từng chữ, khắc sâu vào từng người.
Nước mắt Phác Anh Trâm lập tức rơi xuống, ngay lập tức ở bên cạnh Trác Uyên Linh ẩn ẩn lộ ra biểu tình xúc động.
Tuy rằng bọn họ sinh ra đã hơn người, nhưng cho dù là những lễ nghi quý tộc, cũng còn nhiều người kỳ thị bất đồng giới tính.

Mặc kệ là người sinh ra ở tầng lớp như thế nào, xã hội này đối với việc kỳ thị Omega đã sớm khắc vào trong xương cốt.
Nhưng mà đạo lý lại có rất ít người hiểu, hoặc là bọn họ hiểu, nhưng mà cũng không để ý.
Dù sao đây cũng không phải là việc gì ghê gớm lắm.
Trước mắt, người phụ nữ mặc áo sơ mi hoa cười hì hì nói:
????Chúng tôi chỉ nói giỡn thôi, rất bình thường! Omega bên các người là quá nhạy cảm, chúng tôi chỉ muốn ký tên một cái, không có gì ý khác.
Trước đó bọn họ làm việc gì quá sự với cô ta, căn bản cũng không có ý gì khác, là do Omega bên các người quá mẫn cảm, chúng tôi lại không có ý xấu.
Bọn họ thương tổn người trước, lại đặt người khác vào việc đạo đức, làm toàn bộ người khác nói cô chuyện bé xé ra to.
Đây là cái logic chó má gì!
Hồ Thùy Uyên một tay bắt lấy người mặc áo sơ mi hoa, lạnh lùng nói:
????Nếu có người đánh mày tới rớt răng rồi lại nhét răng vào mông mày, nếu mày phản kháng, có phải người khác cũng sẽ nói mày quá nhạy cảm hay không?
Cái so sánh này làm mặt người mặc áo sơ mi đỏ lên, ả giãy giụa, tức giận đùng đùng:
????Mày có ý gì!
????Ý trên mặt chữ.
Hồ Thùy Uyên hung hăng ném người xuống
????Nói thêm một câu nữa tao liền đánh mày
Người mặc áo sơ mi bông cắn răng:
????Mày đừng có ngông cuồng......
????Lướt sóng cũng không thể so được sao?
Hồ Thùy Uyên đánh gãy lời nói của ả, tầm mắt sắc bén đảo qua mọi người, lạnh tới mức có thể kết thành băng.
????Không so thì tụi bây chỉ có thể quỳ xuống nói xin lỗi mà thôi.
????Ai nói không so?
Khôi Hương Tuệ đi ra, sắc mặt khó coi vô cùng:
????Để Quách Mỹ Bích tới đi.
Rất nhanh, một người phụ nữ da đen đi tới trước mặt cô, người vừa tới người vừa gầy lại cao, đôi tay nhét trong túi quần, một bộ dáng giống như không thèm để ý việc gì.
Khôi Hương Tuệ vỗ vỗ bả vai đối phương, trong mắt hiếm thấy tỏa ra thần sắc tín nhiệm:
????Quách Mỹ Bích, lần này vất vả cho mày.

Hồ Thùy Uyên:
????Trong vòng 20 phút lướt cơn sóng, lại căn cứ vào cơn sóng, chuyển biến, khoảng cách lướt với trình độ khó mà tính điểm, không thành vấn đề gì đi?
Đây là quy tắc tính điểm cho Giải Vô Địch lướt sóng, người phụ nữ được gọi là Quách Mỹ Bích gật đầu:
????Có thể.
Quyết định quy tắc thi đấu quy tắc xong, Khôi Hương Tuệ chủ động nói gã muốn làm trọng tài.
Hồ Thùy Uyên:
????Không có khả năng, tôi muốn một người ở phía chính giữa làm trọng tài.
Khác với hạng mục vận động, quy tắc thi đấu lướt sóng không phải chỉ là thời gian với tốc độ không, mà còn là bao nhiêu điẻm, thậm chí còn phải có thực tế nhất định.
Khôi Hương Tuệ cười lạnh một tiếng:
????Mày tìm người, sao tao biết đối phương có thiên vị mày hay không chứ?
????Để tôi.
Một âm thanh trầm ổn từ phía sau truyền đến, Hồ Thùy Uyên quay đầu lại, nhìn thấy nhân viên công tác tránh ra hai bên, Lưu Gia Thư mặc chiếc váy in hoa đi tới, dừng trước mặt Hồ Thùy Uyên.
Một khắc khi nhìn thấy Lưu Gia Thư, biểu tình của Khôi Hương Tuệ nháy mắt liền thay đổi, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là tươi cười đầy mặt nghênh đón:
????Sao Lưu tổng cũng tới đây?
Lưu Gia Thư không để ý tới lời hàn huyên của đối phương, chỉ nhìn đôi mắt Hồ Thùy Uyên, hỏi:
????Tôi làm trọng tài, cô yên tâm rồi sao?
Hồ Thùy Uyên còn chưa nói lời nào, Khôi Hương Tuệ lập tức đoạt câu:
????Có thể có thể, Quý tổng tới là phúc khí của Quách Mỹ Bích.
Nhìn chệnh lệch trước sau của Khôi Hương Tuệ, người của tổ chế tác không hẹn mà cùng nhíu mày, cái loại người như thế này quả thật là làm cho người khác buồn nôn.
Càng chân chó hơn chính là, Khôi Hương Tuệ cũng không biết từ nơi nào dọn mấy cái ghế lại, như là hoàng đế đang xem diễn trên bãi cát, nhìn cuộc thi đấu lướt sóng giữa Hồ Thùy Uyên cùng Quách Mỹ Bích.
Ả không chỉ xem, mà còn không ngừng lải nhải trước mặt Quý Thẩm Tiêu:
????Trận thi đấu này căn bản không có gì đáng xem đầu, Hồ Thùy Uyên lợi hại như thế nào chứ, nó có thể giỏi hơn vận động viên chuyên nghiệp sao? Quách Mỹ Bích cũng đã cầm mấy cái giải thưởng rồi..
Lưu Gia Thư không có phản ứng lại ả, lực chú ý hiện tại của chị đều đặt trên hai người dưới biển.
Giống như lời của Vường Hàng nói, Quách Mỹ Bích là một người lão luyện trong lướt sóng, động tác tiêu chuẩn, động tác khởi động hay chuyển động gì đều hơn Hồ Thùy Uyên.
????Để ngài tính điểm cũng giống như đi ngang qua sân thi đấu.
Khôi Hương Tuệ nói:
????Bằng không chúng ta kết bạn Wechat trước? Đúng rồi, tôi mới mua một cái du thuyền mới, cũng có một ít bạn bè với mấy tiết mục biểu diễn, Lưu tổng có muốn đi chung không?
Lưu Gia Thư:
????Câm miệng.
Trên mặt Khôi Hương Tuệ có chút không nhịn được, nhưng không muốn quấy rầy Lưu Gia Thư, ả ngồi trở lại lên ghế, tùy tay kéo một Omega qua bên người, hung hăng nhéo ngực đối phương một cái, Omega run lên, cười duyên đặt tay lên ngực Khôi Hương Tuệ.

Một màn thô tục này, làm không ít người ở đây nhăn mi lại.
Ở trên mặt biển, Hồ Thùy Uyên lướt qua làn sóng hơn 3 mét, lộn mèo một cái.
Cô nhìn thoáng qua Quách Mỹ Bích cách đó không xa, ẩn lộ ra thần sắc bội phục.

Đối phương đúng là rất lợi hại, động tác tiêu chuẩn mà tràn ngập năng lực, điểm của hai bên cách nhau rất xa, Hồ Thùy Uyên cảm thấy mình so với đối phương còn lạc hậu hơn.
Không thể đi xuống như vậy.
Hồ Thùy Uyên lau nước biển trên mặt một cái, tầm mắt dừng trên cơn sóng biển cao hơn 6 mét kia, thân hình Quách Mỹ Bích bên kia cũng chợt lóe qua.
Quách Mỹ Bích với cô cùng nhìn trúng một cơn sóng này!
Hồ Thùy Uyên cắn răng, tăng tốc độ lên.
Không được, cơn sóng này không thể bỏ qua!
Trong lúc thi đấu lướt sóng, một cơn sóng chỉ cho phép một người lướt.

Lúc hai người có chung một mục tiêu, sẽ cho điểm người tiếp cận cơn sóng nhanh hơn, người còn lại thì phải lập tức rút về, bằng không chính đoạt sóng, đây là loại hành vi không cho phép.
Hồ Thùy Uyên một bên chú ý động thái của sóng biển, một bên ép sát ván lướt sóng vào trong nước xuyên qua cơn sóng này, đây là tư thế dùng để vượt qua đồng thời ẩn nấp.
Ở cách đó không xa, Quách Mỹ Bích cũng dùng phương pháp tương đồng tiến vào cơn sóng.
Hồ Thùy Uyên cưỡng bách chính mình tới gần cơn sóng để không mất điểm, gần một chút, lại gần một chút......
Nước biển lạnh lẽo ập lên mặt cô, trước một cái chớp mắt, sóng biển đã bao phủ toàn bộ thân cô, Hồ Thùy Uyên đứng lên ván lướt sóng
Cô cướp được cơn sóng này!
Sóng biển cao lớn đằng sau cô ập tới, Hồ Thùy Uyên lại có thể trước một giây bị bao phủ bởi nước vọt lên phía trước, thậm chí còn làm một cú lộn mèo 360 độ trên không.
Toàn bộ thế giới nháy mắt liền diên đảo.
Gần như trong nháy mắt, Hồ Thùy Uyên lập tức mơ thân thể của mình ra, bày ra trước sóng lớn.
Cô thành công!
Đôi tay Hồ Thùy Uyên nắm lại nhấc qua đỉnh đầu, hưng phấn làm một cái động tác cố lên.
Tuy nguy hiểm, nhưng cô lại có kɦoáı ƈảʍ trước đây chưa từng có, giống như đã chờ khoảng khắc này rất lâu rồi.

Cô có thể đường đường chính chính được đánh giá với người khác, nói cho mọi người rằng cô không phải kẻ yếu.
Một cơn sóng này, nháy mắt lôi điểm số bị rớt xuống của cô lại.
Trên bờ biên có rất nhiều người vỗ tay khen ngợi cô:
????Quá lợi hại!!
Lưu Gia Thư trong mắt cũng lộ ra thần sắc tán thưởng.
Nhưng mà cái này cũng không làm cho Hồ Thùy Uyên có cảm giác thắng lợi gì, vừa rồi bất quá điểm số cũng mới đuổi theo kịp mà thôi.
Hiện tại khoảng cách kết thúc thi đấu còn không đến năm phút, bọn họ còn có một cơn sóng cuối cùng cần phải hoàn thành.
Hồ Thùy Uyên đứng trên ván lướt sóng, đánh giá hoàn cảnh biển xung quanh.
Lướt sóng là loại vận động đứng hạng nhất trên hạng mục tổng hợp, trong lúc lựa chọn sóng, còn cần phải hiểu biết dòng hải lưu, thủy triều lên xuống, nhân tố địa hình.
Hiện tại nơi bọn họ đang ở là một cái vịnh, mặt biển tương đối vững vàng, sóng biển cao nhất cũng chỉ có 4-6 mét.
Nhưng mà khi đến gần nơi có tảng đá ngầm, sóng biển lại hung mãnh đến dị thường, cơn sóng tám chín mét ở đâu cũng có.
Mà đối thủ của cô là một người rất chuyên nghiệp, độ hoàn thành của động tác cũng không thể bắt bẻ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, cô căn bản không có khả năng thắng.
Hồ Thùy Uyên cắn răng, di chuyển ván lướt sóng qua chỗ tảng đá ngầm.

Động tác của cô còn kém so với Quách Mỹ Bích, vậy thì chỉ có thẻ để độ cao quyết định thắng bại.
????Ngu ngốc! Không được tới nơi đó!
Lưu Gia Thư đột nhiên đứng lên.
Quá cao, cho dù là tuyển thủ lướt sóng chuyên nghiệp, cũng có rất ít người có thể khiêu chiến sóng lớn cao 11 mét.
Trước mặt sóng biển cực lớn, con người giống như một con kiến nhỏ bé vậy.
Một màn mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ này, làm mọi người vây xem sôi nổi kinh hô.
????Trời ạ, cái này cũng quá cao rồi!
????Cô ta cũng không có mặc áo cứu sinh, nếu như xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
Đạo diễn quả thực gấp tới điên rồi, móc điện thoại ra chuẩn bị gọi phi cơ cứu hộ trên biển!
Một khắc nhìn thấy Hồ Thùy Uyên xông lên trước sóng biển, trái tim mọi người bị treo giữa không trung, không ngừng có người hô to:
????Hồ Thùy Uyên cố lên!
Khoảng cách của Hồ Thùy Uyên với bọn họ quá xa, chỉ có thể nhìn thấy một thân ảnh nhỏ xíu giữa sóng biển.
Bọt sóng thật lớn đằng sau cô bắn lên, cô cũng không bị ảnh hưởng chút nào, giống như một con cá heo biển, linh hoạt tiến vào trong biển lớn.
Mọi người vì cô mà vỗ tay hoan hô, lúc bọn họ đã cho rằng Hồ Thùy Uyên đã chinh phục được cơn sóng biển cao 11 mét, tốc độ rơi xuống của cơn sóng đột nhiên nhanh lên, thân ảnh Hồ Thùy Uyên biến mất trong bọt trắng.
Trong nháy mắt kia, trái tim của Lưu Gia Thư chợt co rút lại một chút.
Ai cũng không nói gì, xung quanh lâm vào một yên tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển rầm rầm vang bên tai.
Quách Mỹ Bích một bên cẩn thận hơn, chọn khiêu chiến một cơn sóng biển cao 6 mét.
Khôi Hương Tuệ:
????Chị xem,tôi đã nói nó không được......
Lưu Gia Thư đánh gãy lời nói của ả:
????Cô ta sẽ xuất hiện.
Khôi Hương Tuệ:
????Sóng lớn như vậy, cho dù là thần tiên cũng không đi ra được......
Lời nói kế tiếp của Khôi Hương Tuệ bị chặn trong cổ họng.
Trong sóng biển cao lớn, một cái ván lướt sóng trắng hồng lướt ra ngoài, Hồ Thùy Uyên uốn lượn hai chân đứng ở phía trên, giống như ngay sau đó có thể bay lên không trung.
Ra ngoài! Cô thành công!
Lưu Gia Thư đột nhiên nhẹ nhàng thở ra.
Phác Anh Trâm ôm Trác Uyên Linh thét ra tiếng chói tai:
????A a a a a, chị ta ra ngoài!! Chị ta vọt ra rồi!!!
Người sau điên cuồng gật đầu:
????Ô ô ô!!! Quá xinh đẹp! Hôm nay bà sẽ không di tình biệt luyến(*) nữa!
(*) Thay người yêu như thay áo..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương