Làm Nũng
-
Chương 86: PN: Hằng ngày sau khi kết hôn (2)
Trước khi Tạm biệt hoa hồng được chiếu, Ngô Vân báo danh cho một cái liên hoan phim nước ngoài, hắn ở nước ngoài danh tiếng không tệ, quay phim lại tốt, đạt được tư cách tham gia.
Năm nay là một năm đặc biệt, các phim nhựa tham gia có rất nhiều tác phẩm của đạo diễn nổi danh, thành phần diễn viên cũng thành danh nhiều năm, đều đã có tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng, còn có một diễn viên mười sáu tuổi linh khí bức người, ánh mắt mọi người cơ hồ tập trung trên người hắn, hi vọng hắn có thể lấy được giải thưởng Diễn viên trẻ.
Thế nhân chủ yếu theo đuổi mánh lới, giới điện ảnh cũng không ngoại lệ.
Mà Tạ Nhan hai mươi ba tuổi, vào nghề muộn, bộ thứ nhất đóng chính không lấy được giải, ở trường quốc tế bừa bãi vô danh, cho dù nhận được giải thưởng, cũng không tính là diễn viên thiên tài.
Ngô Vân nhắn đến chuyện này liền thở dài, hắn nói: "Cậu nếu như mười sáu tuổi đóng bộ phim kia, khẳng định đóng tốt hơn hắn."
Tạ Nhan ngược lại không quá để ý, mười sáu tuổi có cách sống của mười sáu tuổi, cậu khi đó vẫn chưa thích đóng phim, không thể nói là tốt hay không.
Ngô Vân giấu thông tin về Tạm biệt hoa hồng rất chặt chẽ, một cái video giới thiệu cũng không có, chờ sau khi đoạt giải mới ở quốc nội xào một làn sóng nhiệt độ.
Nhưng hắn không thể xác định chắc chắn sẽ lấy thưởng.
Tạ Nhan ở quốc nội hoạt động không nhiều, đơn giản đều để ra phía sau, đi liên hoan phim sớm mấy ngày, cậu không nói hành trình của mình với truyền thông, lại như một khán giả bình thường, mỗi ngày tranh vé, cơ hồ xem hết tất cả các phim được chiếu.
Hứa Ảnh Chi tới trước tối trao giải một ngày, bọn họ ăn sườn bò ở một nhà hàng nhỏ, lúc chờ mang món lên, Tạ Nhan hỏi: "Chị Ảnh Chi, chị chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Ảnh Chi hơi nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"
Tạ Nhan ngẩn đầu lên nở nụ cười, cậu không hay cười, không chỉ ống kính không chụp được, người ở bên ngoài cũng khó thể nào nhìn thấy, cậu thấp giọng giải thích: "Lần này cầm Ảnh đế, tôi liền công khai."
Hứa Ảnh Chi bật cười: "Tự tin như vậy?"
Tạ Nhan nhấp hớp rượu, nghiêng đầu nhìn cửa sổ không nói gì.
Kỳ thực cùng Phó Thanh ước định chuyện này, Tạ Nhan hối hận rồi.
Đây là chuyện hối hận nhất đời cậu.
Đoạt giải không giống như đóng phim, chỉ cần nỗ lực là có thể diễn tốt, nhưng có đoạt giải được không còn có nhiều nguyên nhân, có thể là năm nay có người nhất định sẽ nhận giải, có thể là giám khảo không thích phong cách của bộ phim này, hoặc là những nguyên nhân khác. Chỉ cần không có giải, dù có kể ra như thế nào cũng không đủ.
Đó cũng không phải chuyện mà chỉ cần Tạ Nhan nỗ lực sẽ hoàn thành.
Trước khi tới nơi này, Ngô Vân nói hắn không thể xác định Tạm biệt hoa hồng chắc chắn sẽ có giải thưởng, nhưng Cố Tuyết văn trở thành hoa hồng nhất định có thể.
Không phải Tạ Nhan tự tin, mà cậu tận mắt xem qua mỗi bộ phim tham gia lần này, mới có thể xác định, mình diễn tốt hơn so với tất cả mọi người.
Ngô Vân từng nói, bên Châu Âu rất yêu thích loại phong cách này, Cố Tuyết Văn điên cuồng, mỹ lệ, nhảy múa bên vách núi sẽ không thể làm người ta chán ghét. Chủ khảo rất công chính, làm giám khảo rất nhiều lần rồi, nhất định tận sức khách quan đối với giải thưởng.
Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được cười: "Tôi luôn luôn chuẩn bị, tại mỗi thời khắc đều lo lắng các cậu bị phóng viên cho hấp thụ ánh sáng, bây giờ suy nghĩ một chút nếu thật sự muốn công khai, cũng không cần sợ nhiều như vậy nữa."
Cô dừng một chút, nâng ly với Tạ Nhan: "Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chúc cậu được đền bù như nguyện."
Hôm trao giải khí trời rất tốt, chung quanh bày đầy hoa tươi, cuối thảm đỏ bày một cái bàn vuông, chủ khảo đứng ở đó cầm danh sách nhận thưởng trên tay, chờ đến giờ công bố.
Liên hoan phim này tương đối đặc thù, quy trình phức tạp, trước tiên giám khảo công bố người đoạt giải, rồi đến khán phòng cùng xem lại các phim được nhận thưởng, buổi tối mới trao giải.
Giải thưởng công bố trước, các giám khảo cũng ít nhiều trước mặt truyền thông và công chúng tiết lộ ý đồ của mình, ví dụ như lần này có bộ phim châu Á khiến người ta phi thường kinh hỷ, hơn nữa quần chúng điện ảnh đều nhất trí khen ngợi với Tạm biệt hoa hồng, rất nhiều phóng viên quốc nội cũng lập tức tới nơi, muốn chứng minh kỳ tích.
Tạ Nhan không thể từ trên tay một đám diễn viên lâu năm cùng một thiếu niên mười sáu tuổi cầm đi giải Ảnh đế sao?
Nếu như Tạ Nhan lấy được giải thưởng này, vậy sẽ là ảnh đế trẻ nhất châu Á.
Cũng là một cái chiêu trò, nhưng cho dù chiêu trò có lớn hơn nữa, Tạ Nhan cũng không muốn.
Chủ tịch hội đồng giám khảo là một vị bảy mươi tuổi, tinh thần vẫn rất tốt, trước khi trao giải còn kể mấy chuyện cười, cuối cùng mở danh sách, bắt đầu đọc tên những bộ phim cùng minh tinh đoạt giải.
Chỗ ngồi của Tạ Nhan cách rất gần, có thể nghe Chủ tịch nói rất rõ, nhưng tiếng anh của cậu không tốt, trình độ như học sinh cấp ba, thời gian qua lâu đã thoái hóa xuống còn mẫu giáo, cho dù có một đoạn thời gian học bù cũng không đủ dùng.
Phần thứ hai chính là Phim điện ảnh xuất sắc nhất, Chủ khảo nói chuyện rất chậm, Tạ Nhan cũng tỉ mỉ lắng nghe mỗi một từ đơn, không thể hiểu rõ ý tứ cả câu, cũng xác định được bên trong không có từ "rose".
Nói như vậy, liên hoan phim này có khuynh hướng đem Phim điện ảnh xuất sắc nhất và Diễn viên xuất sắc nhất cột chặt, nguyên nhân không do cậu, phim xuất sắc nhất có diễn viên chính xuất sắc nhất, đa số thời điểm đều là như vậy.
Tạ Nhan không thể nói được tâm tình tốt xấu, lúc này ngược lại rất bình tĩnh.
Lý Khiêm ngồi bên cạnh Tạ Nhan, phần diễn của hắn cũng có thể đăng ký Diễn viên chính xuất sắc nhất, lại tự mình cự tuyệt, nói trình độ biểu diễn trong bộ phim này không có cách nào so với Tạ Nhan, sẽ không tham gia trận náo nhiệt này.
Tạ Nhan lắng nghe rất nghiêm túc, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Mãi đến tận khi vị giám khảo lớn tuổi kia chậm rãi nói ra một cái tên tiếng Trung sứt xẹo.
Ông nói: "Xie yan."
Bốn phía bỗng nhiên sôi trào, mãi đến tận khi trao giải thưởng này, mới gây sự chú ý lớn nhất.
Lý Khiêm đến gần, phiên dịch giúp Tạ Nhan lời giám khảo nói: "Ông ấy nói, Tạ Nhan biểu diễn trong Tạm biệt hoa hồng đã vượt qua tất cả mọi người, chấn động hết thảy giám khảo, cho nên cho dù bộ phim này vẫn còn khiếm khuyết, nhưng cậu xứng đáng với giải thưởng này."
Nói xong, Lý Khiêm mỉm cười đứng lên, ôm Tạ Nha: "Chúc mừng, cậu xứng đáng."
Tạ Nhan ngơ ngác không kịp phản ứng lại, theo bản năng cười với ống kính, là nụ cười thật tâm thật lòng không kềm chế được.
Cậu mặt tây trang ôm sát người màu đen, tôn lên thân hình thon dài, ngũ quan không chỗ nào là không tinh xảo động nhân, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, đôi môi hồng tản ra ánh sáng trơn bóng.
Đẹp đến chói mắt.
Sau đó tấm ảnh này được mệnh danh là "Hoa hồng nở rộ", xuất hiện trên bìa hoặc trang trong của rất nhiều tạp chí.
Tạ Nhan không nghĩ tới giải thưởng này sẽ mang đến cho mình cái gì, mà là đang suy nghĩ, làm sao công khai tình yêu của mình trong đêm trao giải này.
Cậu đi lên thảm đỏ, không dừng lại lâu, cũng không chuẩn bị trả lời câu hỏi gì, nhưng phóng viên hai bên thảm đỏ đều rất nóng lòng, muốn ngăn cản Ảnh đế mới Tạ Nhan, lấy được tin tức.
Nhưng mà tính tình Tạ Nhan luôn không tốt, nổi danh trong giới phóng viên, nhưng hậu đài quá sâu, không ai dám nói nửa câu khó nghe.
Nhưng lần này ngoài ý muốn. Có một phóng viên mới tốt nghiệp, vốn muốn tiến lên trong mảng khoa học xã hội, không hiểu tại sao lại bị xếp tới mảng giải trí, đối với giới giải trí không có chút hiểu biết, toàn tâm muốn moi ra tin tức lớn, trùng hợp lại nghe tiền bối đi cùng lờ mờ nói vài câu, hôm nay Tạ Nhan lại cầm ảnh đế, liền cảm thấy nhất định mình sẽ lấy được đầu đề.
Hắn đến gần hỏi: "Nghe nói từ khi xuất đạo đến nay tài nguyên của anh luôn tốt như vậy, lại mở phòng làm việc độc lập, là bởi vì sau lưng có người nâng đỡ, mãi đến lần này đoạt ảnh đế, xin hỏi có phải hay không?"
Tạ Nhan dừng bước, cậu xoay người, chau mày, biểu tình lạnh nhạt mà sắc bén, là thiếu kiên nhẫn như mọi ngày.
Các phóng viên còn lại cảm thấy đại sự không ổn.
Tạ Nhan lại không tức giận, mà là bình tĩnh hỏi: "Anh nói Phó Thanh tiên sinh sao?"
Cậu không cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí có chút cao hứng, vì có thể công khai tình yêu với Phó Thanh sớm nửa ngày.
Tiểu phóng viên kia ngơ ngác gật đầu một cái.
Kỳ thực tự Tạ Nhan nói ra cái tên này trước, không ai biết Phó Thanh là ai, cùng cậu có quan hệ gì.
Tạ Nhan tựa hồ cảm thấy âm thanh quá nhỏ, kéo ống kính của hắn qua: "Không có kim chủ gì hết, đó là tiên sinh có hôn thú đàng hoàn của tôi, đã được mấy năm rồi."
Ngữ điệu của cậu cùng thường ngày tựa hồ không có gì khác biệt, chỉ là khuôn mặt đẹp đẽ nhuộm lên một tầng hồng.
Trong lòng Tạ Nhan thêm một câu: "Chồng của tôi, đối tượng của tôi, bảo bối trong lòng tôi."
Cho đến giờ phút này mới có thể chính thức công khai giới thiệu với tất cả mọi người.
Người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở xung quanh đều sợ ngây người, mà sự yên tĩnh tựa hồ có thể lan truyền, toàn trường đều yên tĩnh lại.
Sau đó tất cả đều sôi trào.
Năm nay là một năm đặc biệt, các phim nhựa tham gia có rất nhiều tác phẩm của đạo diễn nổi danh, thành phần diễn viên cũng thành danh nhiều năm, đều đã có tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng, còn có một diễn viên mười sáu tuổi linh khí bức người, ánh mắt mọi người cơ hồ tập trung trên người hắn, hi vọng hắn có thể lấy được giải thưởng Diễn viên trẻ.
Thế nhân chủ yếu theo đuổi mánh lới, giới điện ảnh cũng không ngoại lệ.
Mà Tạ Nhan hai mươi ba tuổi, vào nghề muộn, bộ thứ nhất đóng chính không lấy được giải, ở trường quốc tế bừa bãi vô danh, cho dù nhận được giải thưởng, cũng không tính là diễn viên thiên tài.
Ngô Vân nhắn đến chuyện này liền thở dài, hắn nói: "Cậu nếu như mười sáu tuổi đóng bộ phim kia, khẳng định đóng tốt hơn hắn."
Tạ Nhan ngược lại không quá để ý, mười sáu tuổi có cách sống của mười sáu tuổi, cậu khi đó vẫn chưa thích đóng phim, không thể nói là tốt hay không.
Ngô Vân giấu thông tin về Tạm biệt hoa hồng rất chặt chẽ, một cái video giới thiệu cũng không có, chờ sau khi đoạt giải mới ở quốc nội xào một làn sóng nhiệt độ.
Nhưng hắn không thể xác định chắc chắn sẽ lấy thưởng.
Tạ Nhan ở quốc nội hoạt động không nhiều, đơn giản đều để ra phía sau, đi liên hoan phim sớm mấy ngày, cậu không nói hành trình của mình với truyền thông, lại như một khán giả bình thường, mỗi ngày tranh vé, cơ hồ xem hết tất cả các phim được chiếu.
Hứa Ảnh Chi tới trước tối trao giải một ngày, bọn họ ăn sườn bò ở một nhà hàng nhỏ, lúc chờ mang món lên, Tạ Nhan hỏi: "Chị Ảnh Chi, chị chuẩn bị xong chưa?"
Hứa Ảnh Chi hơi nghi hoặc: "Chuẩn bị cái gì?"
Tạ Nhan ngẩn đầu lên nở nụ cười, cậu không hay cười, không chỉ ống kính không chụp được, người ở bên ngoài cũng khó thể nào nhìn thấy, cậu thấp giọng giải thích: "Lần này cầm Ảnh đế, tôi liền công khai."
Hứa Ảnh Chi bật cười: "Tự tin như vậy?"
Tạ Nhan nhấp hớp rượu, nghiêng đầu nhìn cửa sổ không nói gì.
Kỳ thực cùng Phó Thanh ước định chuyện này, Tạ Nhan hối hận rồi.
Đây là chuyện hối hận nhất đời cậu.
Đoạt giải không giống như đóng phim, chỉ cần nỗ lực là có thể diễn tốt, nhưng có đoạt giải được không còn có nhiều nguyên nhân, có thể là năm nay có người nhất định sẽ nhận giải, có thể là giám khảo không thích phong cách của bộ phim này, hoặc là những nguyên nhân khác. Chỉ cần không có giải, dù có kể ra như thế nào cũng không đủ.
Đó cũng không phải chuyện mà chỉ cần Tạ Nhan nỗ lực sẽ hoàn thành.
Trước khi tới nơi này, Ngô Vân nói hắn không thể xác định Tạm biệt hoa hồng chắc chắn sẽ có giải thưởng, nhưng Cố Tuyết văn trở thành hoa hồng nhất định có thể.
Không phải Tạ Nhan tự tin, mà cậu tận mắt xem qua mỗi bộ phim tham gia lần này, mới có thể xác định, mình diễn tốt hơn so với tất cả mọi người.
Ngô Vân từng nói, bên Châu Âu rất yêu thích loại phong cách này, Cố Tuyết Văn điên cuồng, mỹ lệ, nhảy múa bên vách núi sẽ không thể làm người ta chán ghét. Chủ khảo rất công chính, làm giám khảo rất nhiều lần rồi, nhất định tận sức khách quan đối với giải thưởng.
Hứa Ảnh Chi suy nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được cười: "Tôi luôn luôn chuẩn bị, tại mỗi thời khắc đều lo lắng các cậu bị phóng viên cho hấp thụ ánh sáng, bây giờ suy nghĩ một chút nếu thật sự muốn công khai, cũng không cần sợ nhiều như vậy nữa."
Cô dừng một chút, nâng ly với Tạ Nhan: "Binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn. Chúc cậu được đền bù như nguyện."
Hôm trao giải khí trời rất tốt, chung quanh bày đầy hoa tươi, cuối thảm đỏ bày một cái bàn vuông, chủ khảo đứng ở đó cầm danh sách nhận thưởng trên tay, chờ đến giờ công bố.
Liên hoan phim này tương đối đặc thù, quy trình phức tạp, trước tiên giám khảo công bố người đoạt giải, rồi đến khán phòng cùng xem lại các phim được nhận thưởng, buổi tối mới trao giải.
Giải thưởng công bố trước, các giám khảo cũng ít nhiều trước mặt truyền thông và công chúng tiết lộ ý đồ của mình, ví dụ như lần này có bộ phim châu Á khiến người ta phi thường kinh hỷ, hơn nữa quần chúng điện ảnh đều nhất trí khen ngợi với Tạm biệt hoa hồng, rất nhiều phóng viên quốc nội cũng lập tức tới nơi, muốn chứng minh kỳ tích.
Tạ Nhan không thể từ trên tay một đám diễn viên lâu năm cùng một thiếu niên mười sáu tuổi cầm đi giải Ảnh đế sao?
Nếu như Tạ Nhan lấy được giải thưởng này, vậy sẽ là ảnh đế trẻ nhất châu Á.
Cũng là một cái chiêu trò, nhưng cho dù chiêu trò có lớn hơn nữa, Tạ Nhan cũng không muốn.
Chủ tịch hội đồng giám khảo là một vị bảy mươi tuổi, tinh thần vẫn rất tốt, trước khi trao giải còn kể mấy chuyện cười, cuối cùng mở danh sách, bắt đầu đọc tên những bộ phim cùng minh tinh đoạt giải.
Chỗ ngồi của Tạ Nhan cách rất gần, có thể nghe Chủ tịch nói rất rõ, nhưng tiếng anh của cậu không tốt, trình độ như học sinh cấp ba, thời gian qua lâu đã thoái hóa xuống còn mẫu giáo, cho dù có một đoạn thời gian học bù cũng không đủ dùng.
Phần thứ hai chính là Phim điện ảnh xuất sắc nhất, Chủ khảo nói chuyện rất chậm, Tạ Nhan cũng tỉ mỉ lắng nghe mỗi một từ đơn, không thể hiểu rõ ý tứ cả câu, cũng xác định được bên trong không có từ "rose".
Nói như vậy, liên hoan phim này có khuynh hướng đem Phim điện ảnh xuất sắc nhất và Diễn viên xuất sắc nhất cột chặt, nguyên nhân không do cậu, phim xuất sắc nhất có diễn viên chính xuất sắc nhất, đa số thời điểm đều là như vậy.
Tạ Nhan không thể nói được tâm tình tốt xấu, lúc này ngược lại rất bình tĩnh.
Lý Khiêm ngồi bên cạnh Tạ Nhan, phần diễn của hắn cũng có thể đăng ký Diễn viên chính xuất sắc nhất, lại tự mình cự tuyệt, nói trình độ biểu diễn trong bộ phim này không có cách nào so với Tạ Nhan, sẽ không tham gia trận náo nhiệt này.
Tạ Nhan lắng nghe rất nghiêm túc, xung quanh cũng rất yên tĩnh, chờ đợi kết quả cuối cùng.
Mãi đến tận khi vị giám khảo lớn tuổi kia chậm rãi nói ra một cái tên tiếng Trung sứt xẹo.
Ông nói: "Xie yan."
Bốn phía bỗng nhiên sôi trào, mãi đến tận khi trao giải thưởng này, mới gây sự chú ý lớn nhất.
Lý Khiêm đến gần, phiên dịch giúp Tạ Nhan lời giám khảo nói: "Ông ấy nói, Tạ Nhan biểu diễn trong Tạm biệt hoa hồng đã vượt qua tất cả mọi người, chấn động hết thảy giám khảo, cho nên cho dù bộ phim này vẫn còn khiếm khuyết, nhưng cậu xứng đáng với giải thưởng này."
Nói xong, Lý Khiêm mỉm cười đứng lên, ôm Tạ Nha: "Chúc mừng, cậu xứng đáng."
Tạ Nhan ngơ ngác không kịp phản ứng lại, theo bản năng cười với ống kính, là nụ cười thật tâm thật lòng không kềm chế được.
Cậu mặt tây trang ôm sát người màu đen, tôn lên thân hình thon dài, ngũ quan không chỗ nào là không tinh xảo động nhân, tóc đen nhánh, da trắng như tuyết, đôi môi hồng tản ra ánh sáng trơn bóng.
Đẹp đến chói mắt.
Sau đó tấm ảnh này được mệnh danh là "Hoa hồng nở rộ", xuất hiện trên bìa hoặc trang trong của rất nhiều tạp chí.
Tạ Nhan không nghĩ tới giải thưởng này sẽ mang đến cho mình cái gì, mà là đang suy nghĩ, làm sao công khai tình yêu của mình trong đêm trao giải này.
Cậu đi lên thảm đỏ, không dừng lại lâu, cũng không chuẩn bị trả lời câu hỏi gì, nhưng phóng viên hai bên thảm đỏ đều rất nóng lòng, muốn ngăn cản Ảnh đế mới Tạ Nhan, lấy được tin tức.
Nhưng mà tính tình Tạ Nhan luôn không tốt, nổi danh trong giới phóng viên, nhưng hậu đài quá sâu, không ai dám nói nửa câu khó nghe.
Nhưng lần này ngoài ý muốn. Có một phóng viên mới tốt nghiệp, vốn muốn tiến lên trong mảng khoa học xã hội, không hiểu tại sao lại bị xếp tới mảng giải trí, đối với giới giải trí không có chút hiểu biết, toàn tâm muốn moi ra tin tức lớn, trùng hợp lại nghe tiền bối đi cùng lờ mờ nói vài câu, hôm nay Tạ Nhan lại cầm ảnh đế, liền cảm thấy nhất định mình sẽ lấy được đầu đề.
Hắn đến gần hỏi: "Nghe nói từ khi xuất đạo đến nay tài nguyên của anh luôn tốt như vậy, lại mở phòng làm việc độc lập, là bởi vì sau lưng có người nâng đỡ, mãi đến lần này đoạt ảnh đế, xin hỏi có phải hay không?"
Tạ Nhan dừng bước, cậu xoay người, chau mày, biểu tình lạnh nhạt mà sắc bén, là thiếu kiên nhẫn như mọi ngày.
Các phóng viên còn lại cảm thấy đại sự không ổn.
Tạ Nhan lại không tức giận, mà là bình tĩnh hỏi: "Anh nói Phó Thanh tiên sinh sao?"
Cậu không cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí có chút cao hứng, vì có thể công khai tình yêu với Phó Thanh sớm nửa ngày.
Tiểu phóng viên kia ngơ ngác gật đầu một cái.
Kỳ thực tự Tạ Nhan nói ra cái tên này trước, không ai biết Phó Thanh là ai, cùng cậu có quan hệ gì.
Tạ Nhan tựa hồ cảm thấy âm thanh quá nhỏ, kéo ống kính của hắn qua: "Không có kim chủ gì hết, đó là tiên sinh có hôn thú đàng hoàn của tôi, đã được mấy năm rồi."
Ngữ điệu của cậu cùng thường ngày tựa hồ không có gì khác biệt, chỉ là khuôn mặt đẹp đẽ nhuộm lên một tầng hồng.
Trong lòng Tạ Nhan thêm một câu: "Chồng của tôi, đối tượng của tôi, bảo bối trong lòng tôi."
Cho đến giờ phút này mới có thể chính thức công khai giới thiệu với tất cả mọi người.
Người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở xung quanh đều sợ ngây người, mà sự yên tĩnh tựa hồ có thể lan truyền, toàn trường đều yên tĩnh lại.
Sau đó tất cả đều sôi trào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook