Làm Nũng Trong Lòng Anh
-
Chương 3: Tổn hại âm đức
EDITOR: JIN XUAN
Thứ nhất, các cô gái đều siêu muốn ăn nồi lẩu này, thứ hai là Tạ Tùy mời các cô, phải cho hắn mặt mũi, trong trường học, không phải người nào cũng có đủ tư cách để Tạ Tùy mở miệng nói chuyện.
Các cô gái lục tục ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tùng Dụ Chu dẫn đầu tự giới thiệu: "Anh đây gọi Tùng Dụ Chu, ban 19, Tùy ca các em đều biết, đây là Tương Trọng Ninh, đây là... Nhiều người như vậy, nói các em cũng không nhớ được."
Mấy nam sinh phía sau lập tức kêu gào lên: "Chúng ta tại sao không xứng có được tính danh!"
Tùng Dụ Chu cười nhẹ: "Tóm lại, các em gọi một tiếng ca ca cũng được, gọi tiểu ca ca cũng được, tùy ý."
"Này Tùng Dụ Chu, đừng có chiếm tiện nghi của các em gái."
"Lăn cút đi!"
Những nam sinh trên người mang theo sự ngỗ nghịch, so với hình tượng ôn nhu khiêm tốn bình thường trong lớp đối với các cô là hoàn toàn khác biệt.
Các cô gái thè lưỡi, cũng tự giới thiệu, liền xem như quen biết.
Bởi vì Tạ Tùy ngồi ở phía ngoài cùng, các cô gái liền đẩy Tịch Bạch đến ngồi bên người hắn.
Trên người của hắn tản ra lực hấp dẫn trí mạng, mặc dù là trùng sinh trở về Tịch Bạch, đều không thể tránh bị hắn ảnh hưởng, cảm giác được tim đập càng nhanh.
Phục vụ đến lấy thực đơn, các cậu bé thật tự giác đem thực đơn đưa cho Tạ Tùy.
Ngày thường, Tạ Tùy cơ hồ không có cùng nữ sinh chung đụng, ôm bút liền muốn gọi món ăn, Tùng Dụ Chu chen chân vào đạp đạp ghế dựa của hắn.
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm gì?"
Tùng Dụ Chu dùng ánh mắt ý bảo hắn: "Lão Đại, thân sĩ phong độ!"
Tạ Tùy là không có thân sĩ phong độ, bất quá hắn nhìn nhìn Tịch Bạch bên cạnh im lặng như gà, vẫn là đem thực đơn đưa cho cô.
Tịch Bạch tiếp nhận thực đơn, không chút suy nghĩ, dựa theo trí nhớ kiếp trước gọi món ăn thói quen, tùy miệng kêu vài món thức ăn, hỏi các cô gái: "Các cậu muốn ăn cái gì?"
"Aiyou, chúng ta đang giảm béo đây."
"Không ăn không ăn, cậu cứ gọi đi."
Tịch Bạch:...
Vừa rồi không biết ai nói, đói bụng đến nỗi hận không thể rút mỡ ra uống, lúc này lại giả vờ nghiêm trang thận trọng.
Tịch Bạch đem thực đơn trả cho Tạ Tùy, Tạ Tùy nhận bút đang muốn gọi cơm ——
Thịt ba chỉ, cô gọi ; thịt bò mềm, cô cũng gọi... Ngay cả những món Tạ Tùy thích nhất, cô đều gọi.
Tạ Tùy nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện những đồ ăn hắn thích, kể cả món thịt xào hành tây, cô đều gọi lên.
Hắn nhíu nhíu mi, nhìn về phía Tịch Bạch, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia khó hiểu.
Tịch Bạch vén vài sợi tóc sau tai, lộ ra khuôn mặt hồng phác phác, vẻ mặt ôn nhu, cúi đầu quấy chén nước chấm, trông rất hồn nhiên.
Hắn cảm thấy, cô bé này có chút kỳ quái.
Tạ Tùy không có gọi món nào, đem thực đơn đưa cho Dụ Chu.
"Khó có được hôm nay Tùy ca lại không gọi món."
Dụ Chu tiếp nhận thực đơn vừa thấy, cười híp mắt nói: "Oa, cô em này, em là tiểu tình nhân của Tùy ca kiếp trước hay sao, hắn thích ăn gì em đều biết!"
Tịch Bạch nghe vậy, chiếc đũa đang quấy tỏi hơi ngừng lại, ngẩng đầu, phát hiện Tạ Tùy cũng đang nghi ngờ nhìn cô.
Cô tâm hoảng ý loạn, thấp giọng nói: "Em... Chỉ là qua loa gọi món, ăn lẩu không phải đều là những thức ăn này sao."
"Vậy cũng quá chuẩn, Tùy ca ăn cái gì đều thật xoi mói, có thứ tuyệt đối không ăn, có thứ nhất định phải ăn, em gọi những món này, là thứ hắn luôn ăn, thật quá trùng hợp nha."
"..."
Được rồi, chính là bởi vì Tạ Tùy ăn cái gì cũng xoi mói, cho nên từ trước đến nay Tịch Bạch mới có thể theo bản năng gọi những món hắn thích ăn.
Cô biết rõ tất cả thói quen sinh hoạt của hắn.
Kiếp trước, lúc hắn đem cô ôm trở về nhà chăm sóc, đoạn thời gian đó, hai người thân mật quan hệ thậm chí vượt qua cả tình yêu cuồng nhiệt giữa tình nhân.
Nhưng bọn hắn không phải tình nhân, bởi vì ——
Tạ Tùy khi một lần đua xe ngoài ý muốn, đã đánh mất khả năng đàn ông. (Editor Jin Xuan: Khả năng gì chắc mọi người biết nhỉ)
Tịch Bạch không biết Tạ Tùy là lúc nào gặp chuyện không may, chung quy kiếp trước ở trung học, cô cùng Tạ Tùy thật sự là không quen.
Thời điểm khi cô gặp lại Tạ Tùy, hắn đã không còn chơi đua xe, cũng không đánh quyền, đáy mắt cũng không còn mang theo tia sắc bén như trước.
Xem ra, hắn ở hiện tại vĩnh viễn sẽ không trở thành một người bình thường, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà ổn định công tác.
Lúc trước vào mùa tuyết rơi dày đặc, Tịch Bạch mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, từ trong bệnh viện trốn ra, té xỉu ở ven đường. Tạ Tùy đem cô nhặt được trở về, nổi cơn điên đau lòng cho cô, yêu cô, hôn cô... Lại bất lực, ẩn nhẫn đến cực hạn.
Nghĩ tới đoạn thời gian đã trải qua đó, Tịch Bạch run sợ bần bật.
Vốn cho là, chính mình sẽ cùng người đàn ông âm u này làm bạn vượt qua cả đời, cho đến khi cô ngoài ý muốn tử vong...
Tịch Bạch sẽ không để cho việc này lại xảy ra.
Sau bữa cơm, Tạ Tùy lấy tiền từ ví màu đen của mình ra, đưa cho Tùng Dụ Chu, để hắn đi tính tiền.
Tịch Bạch lên tiếng: "Chúng ta chia đôi đi."
Các cô gái cũng lập tức nói: "Đúng vậy, chia đôi sẽ tốt hơn."
Tùng Dụ Chu cười nhạt nói: "Có Tùy ca ở đây, chưa từng để nữ sinh trả thù lao."
Tịch Bạch biết, gia cảnh Tạ Tùy không phải rất tốt, nhưng hắn đặc biệt có thể kiếm tiền, bởi vì hắn đặc biệt có thể đánh, liều mạng tột cùng. Đánh quyền cả đêm, có đôi khi vận khí tốt có thể kiếm tới bốn chữ số, đương nhiên, không chỉ những thứ này, hắn còn cùng với những hào môn thiếu gia chạy đua xe, bọn họ đánh cược, hắn thắng, liền có thể kiếm không ít.
Tịch Bạch tin tưởng, trên thế giới này không có điều gì mà Tạ Tùy muốn làm lại làm không được.
Hắn tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ, cuồng vọng mà phóng túng.
Chỉ tiếc, sự cố ngoài ý muốn kia, cũng là do Tạ Tùy tuổi nhỏ khinh cuồng...
**
Tịch Bạch không có ngồi xe, mà là đi bộ về nhà, cho tiêu đi thức ăn vừa nãy.
Cô nhìn tiệm hoa tươi, cửa hàng thực phẩm, tiệm đồ ngọt ngoài tiểu khu... Nhìn trong tiệm thấy bộ dáng chú thím thét to bận rộn, tất cả đều thân thiết mà quen thuộc như vậy.
Cô tựa như đang trải qua một giấc mộng dài, ở trong mộng đi hết cả đời.
Nhà Tịch Bạch ở trung tâm thành phố xa hoa nhất, tiểu khu hoa viên hiện đại, nhiều khu biệt thự tinh xảo.
Hoàn cảnh chung quanh biệt thự yên tĩnh, có dòng chảy Tiểu Kiều, cũng có dây leo Lục La, Tịch Bạch nhìn trước cửa nhà mình trồng đầy các loại hoa tươi, một năm bốn mùa thay phiên thịnh phóng, vô cùng chói lọi.
Cô hưởng thụ tự nhiên, cũng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, từng đối xử với chính mình tốt đẹp, nhân sinh có vô hạn khát khao ——
Tìm một công việc yêu thích, gả cho người đàn ông mình yêu, sinh ra hai cục cưng, nuôi một con mèo, ngày ngày ấm áp, yên ổn.
Nhưng mà ngay cả giấc mộng bình thường này, đến cuối cùng đều trở nên xa vời, không thể thành hiện thực, đừng nói đến kết hôn sinh con cái, ngay cả yêu đương cha mẹ cô đều không cho phép, bởi vì sứ mệnh từ nhỏ của cô đã là trở thành "Kho máu" của chị gái, cần thì cứ lấy.
Dựa vào cái gì chứ.
Tịch Bạch về nhà, trong nhà trống rỗng, chỉ có dì giúp việc ở trong phòng bếp bận rộn.
Cô nằm ở trên giường, lấy di động ra, thấy được chị gái hai phút trước phát một cái weibo, hình chụp là cả nhà tại nhà hàng ăn cơm ——
"Có ba mẹ yêu thương, tôi cảm giác mình là người may mắn nhất trên thế giới, tôi nhất định sẽ tiếp tục kiên trì! Yêu các bạn!"
Tịch Bạch kéo xuống bình luận, nghìn cái đều giống nhau, đều là các fans cổ vũ.
Tuy nhiên, cô tìm được một cái bình luận không giống bình thường ——
"Kỳ quái, người một nhà ăn cơm, vì sao em gái lại không có mặt?"
Bình luận này tựa như một giọt nước giữa đại dương, rất nhanh liền bị ngập, không ai để ý.
Tịch Bạch trong lòng coi như có chút an ủi, ít nhất, cô tại đài truyền hình lộ mặt, để mọi người chú ý tới sự tồn tại của cô.
Lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, cô cũng không sốt ruột.
Tịch Bạch nghỉ ngơi trong chốc lát, liền vào phòng luyện tập, nơi này ngày thường là phòng khiêu vũ của chị cô, đàn violoncello của cô cũng đặt ở bên trong.
Hai chị em lúc còn rất nhỏ liền đăng kí học nghệ thuật, chị cô thích khiêu vũ, mà Tịch Bạch khi đó cái gì cũng đều không hiểu, chị nói nhường cô kéo đàn violoncello, tương lai có thể vì chính mình đệm nhạc, Tịch Bạch liền ngây ngốc học đàn violoncello.
Đàn violoncello khó học đến trình độ năm sao, nhưng Tịch Bạch vẫn kiên trì, cuối tuần nào cũng bất chấp mưa gió cõng đàn violoncello cồng kềnh đi đến trung tâm học.
So với vũ đạo của Tịch Phi Phi mà nói, quá trình học tập đàn violoncello vô vị chán nản hơn rất nhiều, đã lựa chọn, mặc kệ có thích hay không, cô cảm giác mình đều phải nên kiên trì.
Cô kéo Elgar «Bản hòa tấu Violoncello», tính toán thời gian, bà nội hẳn là sắp tới đây.
Ngày này kiếp trước, từ tiết mục phỏng vấn về sau, bà liền tới nhà lớn, tập hợp người cả nhà tập thể phê bình Tịch Bạch, cho rằng cô ở đài nói lời nói kia là đại nghịch bất đạo.
Mẹ thậm chí còn than thở khóc lóc chỉ trích cô không có lương tâm, không chú ý tình thân máu mủ.
Tịch Bạch bị mẹ nói đến lệ rơi đầy mặt, đáy lòng thật tình sám hối chính mình "Có lỗi".
...
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, dì Chu nói với Tịch Bạch: "Tiểu thư, lão phu nhân đến."
"Tốt!" Tịch Bạch buông đàn violoncello xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, trên sô pha phòng khách, bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, tóc còn chưa trắng phao, mang kính lão, ăn mặc tương đối bình thường, bà muốn tân triều rất nhiều(?)
Tịch Gia nằm trong bộ ba tập đoàn xí nghiệp kinh doanh, cũng coi như là gia tộc thượng lưu hào môn, bà tuy tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần vẫn tinh tường như trước khống chế tập đoàn, cha của Tịch Bạch lại có phần thua kém trước anh em, hiện tại vỏn vẹn chỉ có được một công ty kinh doanh mà thôi.
Bởi vậy, tại Tịch Gia, cha mẹ đều là xem sắc mặt của bà cụ Tịch, ngày thường hỏi han ân cần, ân cần đầy đủ.
Quá khứ Tịch Bạch rất sợ bà nội, cảm thấy bà thật hung dữ, thật nghiêm túc.
Nhưng lúc Tịch Bạch sắp chết, người duy nhất bên cạnh cô, chỉ có mình bà.
Tính cách bà lý trí bình tĩnh, tâm địa lại thiện lương.
Trước mắt xem ra, bà nội là người duy nhất trong nhà có thể che chở cô.
"Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn violoncello, đoán được là cháu, nhưng lại không xác định được, kĩ năng đánh đàn của cháu như thế nào lại đột nhiên tăng cao nhiều như vậy?"
Trình độ đánh đàn bây giờ của Tịch Bạch là của năm 25 tuổi, giấy chứng nhận, giải thưởng nên lấy, cô đều đã lấy, cùng trình độ năm mười bảy tuổi nhất định là một trời một vực.
"Có thể do trong khoảng thời gian này cháu luyện tập tương đối chịu khó."
"Chăm chỉ là tốt, ta thích con cháu chăm chỉ, đến, ngồi vào bên cạnh ta."
Tịch Bạch ngoan ngoãn ngồi, quá khứ trước kia, cô nhất định là không bằng lòng thân cận bà nội, nhưng hiện tại cô không sợ.
"Ta hôm nay xem phỏng vấn trực tiếp, lời cháu nói qua trong tiết mục, rất có thâm ý, ta liền muốn qua thăm cháu một chút, cũng muốn nghe một chút suy nghĩ của cháu."
Kiếp trước, bà đến đây chỉ để vạch tội cô, Tịch Bạch cũng bởi vì vậy mà không được bà cưng chiều.
Hiện tại, tình hình hoàn toàn khác biệt.
"Cháu nói thời điểm người cùng ma quỷ chiến đấu, cũng muốn để phòng chính mình cũng thay đổi thành ma quỷ, những lời này là có ý tứ gì, cùng ta nói ra."
"Bà, không có ý tứ khác, cháu cảm thấy bất kể là người hay sự tình, đều có hai mặt, nhìn qua người thiện lương không nhất định thật sự lương thiện, nhìn qua sự vật không tốt, không nhất định hoàn toàn không có một mặt tốt. Cháu hi vọng cùng chị cùng nỗ lực."
Bà cụ Tịch kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, cô bé này từ nhỏ đến lớn đều im lặng không nói nhiều lời, tư tưởng giác ngộ thế nhưng lại cao như thế, lúc trước ngược lại là xem nhẹ cô.
Bà trước kia là không quá thích cặp chị em này, chị thì quá mức khuếch đại dư thừa, nhưng bởi vì bị bệnh, vẫn làm người ta yêu thích ; em gái thì quá mức thẹn thùng ngại ngùng, không có đảm đương, không đủ thông minh, không thành được châu báu.
Trong nhà đông con cháu, bà chưa từng gửi gắm bất kì hy vọng nào lên hai chị em nhà này.
Hiện tại, bà nhìn thấy trên người Tịch Bạch ngược lại là cảm nhận được một tia tin tưởng.
Hết thảy còn hơi sớm, tốt nhất lại tiếp tục chậm rãi quan sát.
Bà Tịch cầm tay Tịch Bạch: "Rất tốt, bình thường luyện đàn nhiều một chút, đọc sách, dồi dào chính mình, hiểu không?"
"Cháu biết, bà nội."
Lúc này, cửa phòng mở ra, người một nhà vừa dạo phố xong vô cùng náo nhiệt trở lại.
Mẹ cô trong tay xách bao lớn bao nhỏ, đều là mua quần áo mới giày mới cho Tịch Phi Phi.
Nhìn thấy bà Tịch, cha mẹ trên mặt lộ ra kinh ngạc.
"Mẹ, sao người lại tới đây, tại sao không gọi điện thoại cho chúng con, còn để mẹ ở chỗ này chờ, thật sự là không nên..."
"Không ngại." Bà nói: "Ta đến xem cháu ta."
Tịch Phi Phi vội vàng đi đến bên cạnh bà, ân cần kéo tay:"Bà nội, thật vui vẻ, bà đến xem con."
"Ta là tới xem Tịch Bạch." Bà rút tay ra khỏi tay cô, vỗ nhè nhẹ tay Tịch Bạch: "Đứa nhỏ này, hôm nay tại tiết mục biểu hiện không tệ, ta lại đây cùng nó tâm sự."
Tịch Phi Phi sắc mặt có hơi đen xuống, nhưng vẻ không vui vài giây liền biến mất, trên mặt cô lập tức chất đầy tươi cười: "Hai chị em chung con cùng nhau bồi bà nói chuyện."
Bà Tịch nhìn con dâu trong tay bao lớn bao nhỏ, hỏi: "Ra ngoài đi dạo phố? Thế tại sao không mang theo Tịch Bạch cùng đi?"
Đào Gia Chi nói: "Đứa nhỏ này cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm."
"Vậy chắc là có mua cho con bé quần áo mới?"
Đào Gia Chi sắc mặt càng thay đổi, lúng túng nói: "Rất nhiều quần áo đều phải mặc thử, Bạch Bạch không có cùng đi với chúng ta, là không dễ mua."
Bà gật gật đầu: "Nói như vậy, quần áo nhiều như vậy đều là mua cho một mình Phi Phi?"
"Mẹ..."
Đào Gia Chi không rõ vì sao bà Tịch bình thường bận rộn lại đột nhiên quan tâm tới Tịch Bạch, có chút trở tay không kịp: "Ngày khác con sẽ mang Tịch Bạch đi mua quần áo mới."
"Không cần, con công tác cũng rất bận rộn."
Bà từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tịch Bạch: "Muốn ăn cái gì mua cái gì, đừng ủy khuất chính mình, cháu cũng không dễ dàng."
Đương nhiên, câu "Cháu cũng không dễ dàng" này, là có thâm ý khác, bà cảm thấy Tịch Gia đối Tịch Bạch có thua thiệt.
Tịch Phi Phi nhìn bà đưa cho Tịch Bạch một tấm thẻ, đáy mắt lóe lên ghen tị.
"Bà nội, con không cần."
Tịch Minh Chí liền nói: "Bà cho con, con cầm đi."
Cha đã lên tiếng, Tịch Bạch lúc này mới nhận lấy, nói cảm ơn với bà.
Lúc sau, Đào Gia Chi cùng Tịch Minh Chí cùng nhau đưa mẹ đi ra ngoài lên xe, Tịch Bạch tựa vào cửa sổ bên lầu hai nghe được bà cụ Tịch nói với mẹ cô: "Đều là con gái của mình, không cần quá mức thiên vị, bằng không một đứa kia tâm sinh oán hận chất chứa, gia đình không yên."
"Mẹ, chúng con cũng không có ủy khuất Tịch Bạch."
"Lúc trước các con nói muốn sinh thêm một đứa cung cấp máu cho Phi Phi, ta là không đồng ý, này đối với Tiểu Bạch là quá không công bằng, nhưng là do Phi Phi tính mạng nguy hiểm, ta cũng thật không có biện pháp tốt hơn, tóm lại, chính các con trong lòng đều biết, việc làm này không phúc hậu, chung quy tổn hại âm đức."
"Mẹ, cũng là không có cách nào khác, hai đứa đều là tự con sinh ra, con sao có thể không đau lòng, chỉ là Phi Phi sinh bệnh, con bình thường đối với nó thiên vị một ít, điều này cũng thật bình thường, con tin tưởng Bạch Bạch sẽ hiểu rõ."
...
Tịch Bạch không có nghe nữa đi, cô đem tấm thẻ kia lấy ra, để vào trong ngăn kéo nhỏ khóa lại.
Tiền không thể dùng loạn, đều phải giữ lại, chuẩn bị cho những ngày sau.
Thứ nhất, các cô gái đều siêu muốn ăn nồi lẩu này, thứ hai là Tạ Tùy mời các cô, phải cho hắn mặt mũi, trong trường học, không phải người nào cũng có đủ tư cách để Tạ Tùy mở miệng nói chuyện.
Các cô gái lục tục ngồi xuống bên cạnh bàn.
Tùng Dụ Chu dẫn đầu tự giới thiệu: "Anh đây gọi Tùng Dụ Chu, ban 19, Tùy ca các em đều biết, đây là Tương Trọng Ninh, đây là... Nhiều người như vậy, nói các em cũng không nhớ được."
Mấy nam sinh phía sau lập tức kêu gào lên: "Chúng ta tại sao không xứng có được tính danh!"
Tùng Dụ Chu cười nhẹ: "Tóm lại, các em gọi một tiếng ca ca cũng được, gọi tiểu ca ca cũng được, tùy ý."
"Này Tùng Dụ Chu, đừng có chiếm tiện nghi của các em gái."
"Lăn cút đi!"
Những nam sinh trên người mang theo sự ngỗ nghịch, so với hình tượng ôn nhu khiêm tốn bình thường trong lớp đối với các cô là hoàn toàn khác biệt.
Các cô gái thè lưỡi, cũng tự giới thiệu, liền xem như quen biết.
Bởi vì Tạ Tùy ngồi ở phía ngoài cùng, các cô gái liền đẩy Tịch Bạch đến ngồi bên người hắn.
Trên người của hắn tản ra lực hấp dẫn trí mạng, mặc dù là trùng sinh trở về Tịch Bạch, đều không thể tránh bị hắn ảnh hưởng, cảm giác được tim đập càng nhanh.
Phục vụ đến lấy thực đơn, các cậu bé thật tự giác đem thực đơn đưa cho Tạ Tùy.
Ngày thường, Tạ Tùy cơ hồ không có cùng nữ sinh chung đụng, ôm bút liền muốn gọi món ăn, Tùng Dụ Chu chen chân vào đạp đạp ghế dựa của hắn.
Tạ Tùy ngẩng đầu nhìn hắn: "Làm gì?"
Tùng Dụ Chu dùng ánh mắt ý bảo hắn: "Lão Đại, thân sĩ phong độ!"
Tạ Tùy là không có thân sĩ phong độ, bất quá hắn nhìn nhìn Tịch Bạch bên cạnh im lặng như gà, vẫn là đem thực đơn đưa cho cô.
Tịch Bạch tiếp nhận thực đơn, không chút suy nghĩ, dựa theo trí nhớ kiếp trước gọi món ăn thói quen, tùy miệng kêu vài món thức ăn, hỏi các cô gái: "Các cậu muốn ăn cái gì?"
"Aiyou, chúng ta đang giảm béo đây."
"Không ăn không ăn, cậu cứ gọi đi."
Tịch Bạch:...
Vừa rồi không biết ai nói, đói bụng đến nỗi hận không thể rút mỡ ra uống, lúc này lại giả vờ nghiêm trang thận trọng.
Tịch Bạch đem thực đơn trả cho Tạ Tùy, Tạ Tùy nhận bút đang muốn gọi cơm ——
Thịt ba chỉ, cô gọi ; thịt bò mềm, cô cũng gọi... Ngay cả những món Tạ Tùy thích nhất, cô đều gọi.
Tạ Tùy nhìn từ trên xuống dưới, phát hiện những đồ ăn hắn thích, kể cả món thịt xào hành tây, cô đều gọi lên.
Hắn nhíu nhíu mi, nhìn về phía Tịch Bạch, con ngươi đen nhánh lộ ra một tia khó hiểu.
Tịch Bạch vén vài sợi tóc sau tai, lộ ra khuôn mặt hồng phác phác, vẻ mặt ôn nhu, cúi đầu quấy chén nước chấm, trông rất hồn nhiên.
Hắn cảm thấy, cô bé này có chút kỳ quái.
Tạ Tùy không có gọi món nào, đem thực đơn đưa cho Dụ Chu.
"Khó có được hôm nay Tùy ca lại không gọi món."
Dụ Chu tiếp nhận thực đơn vừa thấy, cười híp mắt nói: "Oa, cô em này, em là tiểu tình nhân của Tùy ca kiếp trước hay sao, hắn thích ăn gì em đều biết!"
Tịch Bạch nghe vậy, chiếc đũa đang quấy tỏi hơi ngừng lại, ngẩng đầu, phát hiện Tạ Tùy cũng đang nghi ngờ nhìn cô.
Cô tâm hoảng ý loạn, thấp giọng nói: "Em... Chỉ là qua loa gọi món, ăn lẩu không phải đều là những thức ăn này sao."
"Vậy cũng quá chuẩn, Tùy ca ăn cái gì đều thật xoi mói, có thứ tuyệt đối không ăn, có thứ nhất định phải ăn, em gọi những món này, là thứ hắn luôn ăn, thật quá trùng hợp nha."
"..."
Được rồi, chính là bởi vì Tạ Tùy ăn cái gì cũng xoi mói, cho nên từ trước đến nay Tịch Bạch mới có thể theo bản năng gọi những món hắn thích ăn.
Cô biết rõ tất cả thói quen sinh hoạt của hắn.
Kiếp trước, lúc hắn đem cô ôm trở về nhà chăm sóc, đoạn thời gian đó, hai người thân mật quan hệ thậm chí vượt qua cả tình yêu cuồng nhiệt giữa tình nhân.
Nhưng bọn hắn không phải tình nhân, bởi vì ——
Tạ Tùy khi một lần đua xe ngoài ý muốn, đã đánh mất khả năng đàn ông. (Editor Jin Xuan: Khả năng gì chắc mọi người biết nhỉ)
Tịch Bạch không biết Tạ Tùy là lúc nào gặp chuyện không may, chung quy kiếp trước ở trung học, cô cùng Tạ Tùy thật sự là không quen.
Thời điểm khi cô gặp lại Tạ Tùy, hắn đã không còn chơi đua xe, cũng không đánh quyền, đáy mắt cũng không còn mang theo tia sắc bén như trước.
Xem ra, hắn ở hiện tại vĩnh viễn sẽ không trở thành một người bình thường, sáng chín giờ đi làm, chiều năm giờ về nhà ổn định công tác.
Lúc trước vào mùa tuyết rơi dày đặc, Tịch Bạch mặc đồ bệnh nhân mỏng manh, từ trong bệnh viện trốn ra, té xỉu ở ven đường. Tạ Tùy đem cô nhặt được trở về, nổi cơn điên đau lòng cho cô, yêu cô, hôn cô... Lại bất lực, ẩn nhẫn đến cực hạn.
Nghĩ tới đoạn thời gian đã trải qua đó, Tịch Bạch run sợ bần bật.
Vốn cho là, chính mình sẽ cùng người đàn ông âm u này làm bạn vượt qua cả đời, cho đến khi cô ngoài ý muốn tử vong...
Tịch Bạch sẽ không để cho việc này lại xảy ra.
Sau bữa cơm, Tạ Tùy lấy tiền từ ví màu đen của mình ra, đưa cho Tùng Dụ Chu, để hắn đi tính tiền.
Tịch Bạch lên tiếng: "Chúng ta chia đôi đi."
Các cô gái cũng lập tức nói: "Đúng vậy, chia đôi sẽ tốt hơn."
Tùng Dụ Chu cười nhạt nói: "Có Tùy ca ở đây, chưa từng để nữ sinh trả thù lao."
Tịch Bạch biết, gia cảnh Tạ Tùy không phải rất tốt, nhưng hắn đặc biệt có thể kiếm tiền, bởi vì hắn đặc biệt có thể đánh, liều mạng tột cùng. Đánh quyền cả đêm, có đôi khi vận khí tốt có thể kiếm tới bốn chữ số, đương nhiên, không chỉ những thứ này, hắn còn cùng với những hào môn thiếu gia chạy đua xe, bọn họ đánh cược, hắn thắng, liền có thể kiếm không ít.
Tịch Bạch tin tưởng, trên thế giới này không có điều gì mà Tạ Tùy muốn làm lại làm không được.
Hắn tựa như một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt mọi thứ, cuồng vọng mà phóng túng.
Chỉ tiếc, sự cố ngoài ý muốn kia, cũng là do Tạ Tùy tuổi nhỏ khinh cuồng...
**
Tịch Bạch không có ngồi xe, mà là đi bộ về nhà, cho tiêu đi thức ăn vừa nãy.
Cô nhìn tiệm hoa tươi, cửa hàng thực phẩm, tiệm đồ ngọt ngoài tiểu khu... Nhìn trong tiệm thấy bộ dáng chú thím thét to bận rộn, tất cả đều thân thiết mà quen thuộc như vậy.
Cô tựa như đang trải qua một giấc mộng dài, ở trong mộng đi hết cả đời.
Nhà Tịch Bạch ở trung tâm thành phố xa hoa nhất, tiểu khu hoa viên hiện đại, nhiều khu biệt thự tinh xảo.
Hoàn cảnh chung quanh biệt thự yên tĩnh, có dòng chảy Tiểu Kiều, cũng có dây leo Lục La, Tịch Bạch nhìn trước cửa nhà mình trồng đầy các loại hoa tươi, một năm bốn mùa thay phiên thịnh phóng, vô cùng chói lọi.
Cô hưởng thụ tự nhiên, cũng nhiệt tình yêu thương cuộc sống, từng đối xử với chính mình tốt đẹp, nhân sinh có vô hạn khát khao ——
Tìm một công việc yêu thích, gả cho người đàn ông mình yêu, sinh ra hai cục cưng, nuôi một con mèo, ngày ngày ấm áp, yên ổn.
Nhưng mà ngay cả giấc mộng bình thường này, đến cuối cùng đều trở nên xa vời, không thể thành hiện thực, đừng nói đến kết hôn sinh con cái, ngay cả yêu đương cha mẹ cô đều không cho phép, bởi vì sứ mệnh từ nhỏ của cô đã là trở thành "Kho máu" của chị gái, cần thì cứ lấy.
Dựa vào cái gì chứ.
Tịch Bạch về nhà, trong nhà trống rỗng, chỉ có dì giúp việc ở trong phòng bếp bận rộn.
Cô nằm ở trên giường, lấy di động ra, thấy được chị gái hai phút trước phát một cái weibo, hình chụp là cả nhà tại nhà hàng ăn cơm ——
"Có ba mẹ yêu thương, tôi cảm giác mình là người may mắn nhất trên thế giới, tôi nhất định sẽ tiếp tục kiên trì! Yêu các bạn!"
Tịch Bạch kéo xuống bình luận, nghìn cái đều giống nhau, đều là các fans cổ vũ.
Tuy nhiên, cô tìm được một cái bình luận không giống bình thường ——
"Kỳ quái, người một nhà ăn cơm, vì sao em gái lại không có mặt?"
Bình luận này tựa như một giọt nước giữa đại dương, rất nhanh liền bị ngập, không ai để ý.
Tịch Bạch trong lòng coi như có chút an ủi, ít nhất, cô tại đài truyền hình lộ mặt, để mọi người chú ý tới sự tồn tại của cô.
Lúc này chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi, cô cũng không sốt ruột.
Tịch Bạch nghỉ ngơi trong chốc lát, liền vào phòng luyện tập, nơi này ngày thường là phòng khiêu vũ của chị cô, đàn violoncello của cô cũng đặt ở bên trong.
Hai chị em lúc còn rất nhỏ liền đăng kí học nghệ thuật, chị cô thích khiêu vũ, mà Tịch Bạch khi đó cái gì cũng đều không hiểu, chị nói nhường cô kéo đàn violoncello, tương lai có thể vì chính mình đệm nhạc, Tịch Bạch liền ngây ngốc học đàn violoncello.
Đàn violoncello khó học đến trình độ năm sao, nhưng Tịch Bạch vẫn kiên trì, cuối tuần nào cũng bất chấp mưa gió cõng đàn violoncello cồng kềnh đi đến trung tâm học.
So với vũ đạo của Tịch Phi Phi mà nói, quá trình học tập đàn violoncello vô vị chán nản hơn rất nhiều, đã lựa chọn, mặc kệ có thích hay không, cô cảm giác mình đều phải nên kiên trì.
Cô kéo Elgar «Bản hòa tấu Violoncello», tính toán thời gian, bà nội hẳn là sắp tới đây.
Ngày này kiếp trước, từ tiết mục phỏng vấn về sau, bà liền tới nhà lớn, tập hợp người cả nhà tập thể phê bình Tịch Bạch, cho rằng cô ở đài nói lời nói kia là đại nghịch bất đạo.
Mẹ thậm chí còn than thở khóc lóc chỉ trích cô không có lương tâm, không chú ý tình thân máu mủ.
Tịch Bạch bị mẹ nói đến lệ rơi đầy mặt, đáy lòng thật tình sám hối chính mình "Có lỗi".
...
Bỗng nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa, dì Chu nói với Tịch Bạch: "Tiểu thư, lão phu nhân đến."
"Tốt!" Tịch Bạch buông đàn violoncello xuống, vội vàng đi ra khỏi phòng.
Dưới lầu, trên sô pha phòng khách, bà cụ ngồi nghiêm chỉnh, tóc còn chưa trắng phao, mang kính lão, ăn mặc tương đối bình thường, bà muốn tân triều rất nhiều(?)
Tịch Gia nằm trong bộ ba tập đoàn xí nghiệp kinh doanh, cũng coi như là gia tộc thượng lưu hào môn, bà tuy tuổi tác đã cao, nhưng tinh thần vẫn tinh tường như trước khống chế tập đoàn, cha của Tịch Bạch lại có phần thua kém trước anh em, hiện tại vỏn vẹn chỉ có được một công ty kinh doanh mà thôi.
Bởi vậy, tại Tịch Gia, cha mẹ đều là xem sắc mặt của bà cụ Tịch, ngày thường hỏi han ân cần, ân cần đầy đủ.
Quá khứ Tịch Bạch rất sợ bà nội, cảm thấy bà thật hung dữ, thật nghiêm túc.
Nhưng lúc Tịch Bạch sắp chết, người duy nhất bên cạnh cô, chỉ có mình bà.
Tính cách bà lý trí bình tĩnh, tâm địa lại thiện lương.
Trước mắt xem ra, bà nội là người duy nhất trong nhà có thể che chở cô.
"Từ xa đã nghe thấy tiếng đàn violoncello, đoán được là cháu, nhưng lại không xác định được, kĩ năng đánh đàn của cháu như thế nào lại đột nhiên tăng cao nhiều như vậy?"
Trình độ đánh đàn bây giờ của Tịch Bạch là của năm 25 tuổi, giấy chứng nhận, giải thưởng nên lấy, cô đều đã lấy, cùng trình độ năm mười bảy tuổi nhất định là một trời một vực.
"Có thể do trong khoảng thời gian này cháu luyện tập tương đối chịu khó."
"Chăm chỉ là tốt, ta thích con cháu chăm chỉ, đến, ngồi vào bên cạnh ta."
Tịch Bạch ngoan ngoãn ngồi, quá khứ trước kia, cô nhất định là không bằng lòng thân cận bà nội, nhưng hiện tại cô không sợ.
"Ta hôm nay xem phỏng vấn trực tiếp, lời cháu nói qua trong tiết mục, rất có thâm ý, ta liền muốn qua thăm cháu một chút, cũng muốn nghe một chút suy nghĩ của cháu."
Kiếp trước, bà đến đây chỉ để vạch tội cô, Tịch Bạch cũng bởi vì vậy mà không được bà cưng chiều.
Hiện tại, tình hình hoàn toàn khác biệt.
"Cháu nói thời điểm người cùng ma quỷ chiến đấu, cũng muốn để phòng chính mình cũng thay đổi thành ma quỷ, những lời này là có ý tứ gì, cùng ta nói ra."
"Bà, không có ý tứ khác, cháu cảm thấy bất kể là người hay sự tình, đều có hai mặt, nhìn qua người thiện lương không nhất định thật sự lương thiện, nhìn qua sự vật không tốt, không nhất định hoàn toàn không có một mặt tốt. Cháu hi vọng cùng chị cùng nỗ lực."
Bà cụ Tịch kinh ngạc nhìn Tịch Bạch, cô bé này từ nhỏ đến lớn đều im lặng không nói nhiều lời, tư tưởng giác ngộ thế nhưng lại cao như thế, lúc trước ngược lại là xem nhẹ cô.
Bà trước kia là không quá thích cặp chị em này, chị thì quá mức khuếch đại dư thừa, nhưng bởi vì bị bệnh, vẫn làm người ta yêu thích ; em gái thì quá mức thẹn thùng ngại ngùng, không có đảm đương, không đủ thông minh, không thành được châu báu.
Trong nhà đông con cháu, bà chưa từng gửi gắm bất kì hy vọng nào lên hai chị em nhà này.
Hiện tại, bà nhìn thấy trên người Tịch Bạch ngược lại là cảm nhận được một tia tin tưởng.
Hết thảy còn hơi sớm, tốt nhất lại tiếp tục chậm rãi quan sát.
Bà Tịch cầm tay Tịch Bạch: "Rất tốt, bình thường luyện đàn nhiều một chút, đọc sách, dồi dào chính mình, hiểu không?"
"Cháu biết, bà nội."
Lúc này, cửa phòng mở ra, người một nhà vừa dạo phố xong vô cùng náo nhiệt trở lại.
Mẹ cô trong tay xách bao lớn bao nhỏ, đều là mua quần áo mới giày mới cho Tịch Phi Phi.
Nhìn thấy bà Tịch, cha mẹ trên mặt lộ ra kinh ngạc.
"Mẹ, sao người lại tới đây, tại sao không gọi điện thoại cho chúng con, còn để mẹ ở chỗ này chờ, thật sự là không nên..."
"Không ngại." Bà nói: "Ta đến xem cháu ta."
Tịch Phi Phi vội vàng đi đến bên cạnh bà, ân cần kéo tay:"Bà nội, thật vui vẻ, bà đến xem con."
"Ta là tới xem Tịch Bạch." Bà rút tay ra khỏi tay cô, vỗ nhè nhẹ tay Tịch Bạch: "Đứa nhỏ này, hôm nay tại tiết mục biểu hiện không tệ, ta lại đây cùng nó tâm sự."
Tịch Phi Phi sắc mặt có hơi đen xuống, nhưng vẻ không vui vài giây liền biến mất, trên mặt cô lập tức chất đầy tươi cười: "Hai chị em chung con cùng nhau bồi bà nói chuyện."
Bà Tịch nhìn con dâu trong tay bao lớn bao nhỏ, hỏi: "Ra ngoài đi dạo phố? Thế tại sao không mang theo Tịch Bạch cùng đi?"
Đào Gia Chi nói: "Đứa nhỏ này cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm."
"Vậy chắc là có mua cho con bé quần áo mới?"
Đào Gia Chi sắc mặt càng thay đổi, lúng túng nói: "Rất nhiều quần áo đều phải mặc thử, Bạch Bạch không có cùng đi với chúng ta, là không dễ mua."
Bà gật gật đầu: "Nói như vậy, quần áo nhiều như vậy đều là mua cho một mình Phi Phi?"
"Mẹ..."
Đào Gia Chi không rõ vì sao bà Tịch bình thường bận rộn lại đột nhiên quan tâm tới Tịch Bạch, có chút trở tay không kịp: "Ngày khác con sẽ mang Tịch Bạch đi mua quần áo mới."
"Không cần, con công tác cũng rất bận rộn."
Bà từ trong ví lấy ra một tấm thẻ đưa cho Tịch Bạch: "Muốn ăn cái gì mua cái gì, đừng ủy khuất chính mình, cháu cũng không dễ dàng."
Đương nhiên, câu "Cháu cũng không dễ dàng" này, là có thâm ý khác, bà cảm thấy Tịch Gia đối Tịch Bạch có thua thiệt.
Tịch Phi Phi nhìn bà đưa cho Tịch Bạch một tấm thẻ, đáy mắt lóe lên ghen tị.
"Bà nội, con không cần."
Tịch Minh Chí liền nói: "Bà cho con, con cầm đi."
Cha đã lên tiếng, Tịch Bạch lúc này mới nhận lấy, nói cảm ơn với bà.
Lúc sau, Đào Gia Chi cùng Tịch Minh Chí cùng nhau đưa mẹ đi ra ngoài lên xe, Tịch Bạch tựa vào cửa sổ bên lầu hai nghe được bà cụ Tịch nói với mẹ cô: "Đều là con gái của mình, không cần quá mức thiên vị, bằng không một đứa kia tâm sinh oán hận chất chứa, gia đình không yên."
"Mẹ, chúng con cũng không có ủy khuất Tịch Bạch."
"Lúc trước các con nói muốn sinh thêm một đứa cung cấp máu cho Phi Phi, ta là không đồng ý, này đối với Tiểu Bạch là quá không công bằng, nhưng là do Phi Phi tính mạng nguy hiểm, ta cũng thật không có biện pháp tốt hơn, tóm lại, chính các con trong lòng đều biết, việc làm này không phúc hậu, chung quy tổn hại âm đức."
"Mẹ, cũng là không có cách nào khác, hai đứa đều là tự con sinh ra, con sao có thể không đau lòng, chỉ là Phi Phi sinh bệnh, con bình thường đối với nó thiên vị một ít, điều này cũng thật bình thường, con tin tưởng Bạch Bạch sẽ hiểu rõ."
...
Tịch Bạch không có nghe nữa đi, cô đem tấm thẻ kia lấy ra, để vào trong ngăn kéo nhỏ khóa lại.
Tiền không thể dùng loạn, đều phải giữ lại, chuẩn bị cho những ngày sau.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook