Làm Nũng Trong Lòng Anh
-
Chương 12: Mất đàn
Tịch Bạch cũng bị mang vào cục cảnh sát, làm nhân chứng lấy lời khai.
"Là những người đó, cháu tận mắt nhìn thấy bọn họ lấy dao muốn... muốn đâm cậu ấy!"
"Cậu ấy vô tội, là bị người khác hại."
"Cô cảnh sát, các cô nhất định không được bỏ qua cho người xấu."
"Cậu ấy là bạn học của cháu,...Hmm, cậu ấy bình thường biểu hiện...rất tốt."
Tịch Bạch vừa nói ra hai chữ "Rất tốt", phòng thẩm vấn cách vách truyền đến giọng nói táo bạo của Tạ Tùy ——
"Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, không có cha mẹ, đều mẹ nó đã chết!"
Khóe miệng nữ cảnh sát ghi chép giật giật: "Cậu ta biểu hiện rất tốt?"
Tịch Bạch ấp a ấp úng giải thích: "Tính tình không tốt...cái khác đều rất tốt."
Lấy xong lời khai đã là bảy giờ tối, nữ cảnh sát ôn nhu vỗ vỗ bả vai Tịch Bạch: "Bạn học, cháu hôm nay kịp thời báo nguy thật chính xác, không sao, mau trở về nhà ăn cơm tối đi."
Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy lúc nào có thể đi?"
"Vấn đề của cậu ta tương đối nghiêm trọng, chờ cha mẹ cậu ấy lại đây rước đi."
Tịch Bạch gật gật đầu, đeo balo đi ra khỏi cục cảnh sát.
Nhưng cô không có lập tức rời đi, mà là đi đến cửa tiệm bán sủi cảo nhân rau hẹ đối diện bên đường, vừa ăn vừa chờ Tạ Tùy.
Dù cho có bị đánh chết, Tạ Tùy cũng không chịu mở miệng tiết lộ tin tức cha mẹ, nhưng trên thế giới này không có gì cảnh sát không tra được, bọn họ biết rõ cha của Tạ Tùy trước kia từng vào cục cảnh sát, bị phán hình phạt tù chung thân.
Mẹ còn sống, nhưng đã tái hôn.
Cảnh sát lập tức liền liên lạc với bà.
Rất nhanh, mẹ của Tạ Tùy, bà Trình vội vã chạy tới đồn cảnh sát, làm thủ tục, bảo lãnh hắn ra.
Bà Trình nhìn qua rất trẻ tuổi, ngũ quan có bảy tám phần tương tự Tạ Tùy, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân.
Không muốn ai nhìn thấy, bà Trình liền đem Tạ Tùy đến bên trong con hẻm hẹp hòi ẩm ướt bùn, đầu ngón tay mảnh mai đâm đâm chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của hắn: "Tao đã nói rồi, đường ai nấy đi, mày cũng đã gần trưởng thành, còn muốn hại tao tới khi nào!"
Tạ Tùy lạnh mặt, không nói gì.
Tịch Bạch ngồi ở tiệm sủi cảo đối diện đường cái, thăm dò nhìn vô hẻm nhỏ, hẻm nhỏ u ám, thân hình của hắn bị bao phủ ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ mơ hồ hồ.
Hắn sờ sờ hộp thuốc, bà Trình một tay hất hộp thuốc lá xuống mặt đất: "Chồng và người trong gia đình của tao gả qua rất mẫn cảm, mẹ chồng kêu tao cắt đứt sạch sẽ quan hệ cùng mày, nếu không phải còn em trai mày thì cuộc sống của tao thật sự không dễ chịu, van cầu mày, đừng đến tìm tao nữa, coi như tao không có sinh ra mày đi!"
Tạ Tùy như trước không nói chuyện, bà Trình lấy từ trong ví Gucci ra một xấp tiền nhét vào trong túi hắn: "Đòi tiền đúng không, tất cả đều cho mày, chỉ cần mày đừng tới hại tao."
Sống lưng hắn cứng đơ, đột nhiên, hắn quăng những tờ tiền kia thẳng lên trời, tiếng nói lạnh băng lẩm bẩm ra một chữ ——
"Cút."
Hắn xoay người, gò má trong bóng tối lộ ra, đáy mắt mang theo ý hận tột cùng.
Tiền giấy màu hồng bay lả tả đầy trời.
"Tên hỗn đản (khốn nạn)! Tại sao mày không chết đi!"
Tiếng chửi rủa quanh quẩn bên trong con hẻm trống vắng: "Chỉ cần mày chết đi, tất cả mọi người đều tốt!"
(*) Editor Jin Xuan: Vì mối quan hệ mẹ con giữa Tạ Tùy và bà Trình rất lạnh lẽo, bà Trình cũng rất căm ghét Tạ Tùy nên mình để xưng hô mày-tao.
Tạ Tùy cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Tịch Bạch cầm một hộp sủi cảo đóng gói, đứng ở đường cái đối diện, ngẩng đầu nhìn thấy hắn.
Đèn neon ven đường lóe lóe, trên khuôn mặt trắng nõn của cô in xuống một mảnh ánh đèn, chiếu đến làn mi dài cong cong.
Cô vừa muốn bước ra trước, lúc này, đèn đỏ sáng, mấy chiếc xe đằng trước khởi động, cô chần chừ một chút, thu lại bước chân, lo lắng chờ đợi đèn xanh. (Ở đây là đèn dành cho người đi bộ)
Tạ Tùy không có qua đường, mặt hắn không thay đổi, xoay người, đi dọc theo ngã tư đường bên kia.
Tịch Bạch thấy hắn rời đi, cũng liền bận rộn đi theo chân hắn, cách một cái quốc lộ xe chạy như nước chảy không ngừng, cô đuổi theo bóng dáng của hắn, ánh mắt chăm chú, sợ lạc mất hắn.
Đến ngã tư đường, Tạ Tùy không chút suy nghĩ liền rẽ phải, mà trên đường cái có vòng bảo hộ, Tịch Bạch cũng không có cách nào trực tiếp đi qua, tới lúc cô vội vội vàng vàng qua cầu đi tới đường cái bên kia, Tạ Tùy sớm đã không thấy bóng dáng.
Tịch Bạch đứng ở giao lộ, buông tiếng thở dài nhẹ, từ trong balo lấy ra cái còng tay tình thú màu bạc mang theo lông phấn kia, còn có chuỗi chìa khóa.
...
Gara u ám, trong không khí tràn ngập mùi dầu nhàn nhạt, nơi này mang theo một hương vị nào đó gần như chiếm lĩnh toàn bộ sinh mạng của Tạ Tùy.
Xuyên qua gara, trong sân có một đống rách nát cho thuê, hắn đi lên hành lang mốc meo, đứng ở trước cửa, sờ sờ túi tiền.
Túi tiền trống rỗng.
Lúc này, di động của hắn vang lên, trên màn hình hiện ra avatar của <Tịch Bạch Tiểu Bạch>——
"Tạ Tùy, vừa nãy cậu đi quá nhanh, tôi không đuổi theo kịp, chìa khóa còn ở chỗ tôi, tôi tới đưa cho cậu."
Hóa ra, cô gấp gáp muốn đuổi theo hắn, chỉ là muốn đem chìa khóa trả lại cho hắn.
Tạ Tùy phát ra một tiếng thở dài nhẹ, không có trả lời lại tin nhắn, cất di động, xuống lầu, vào quán net 24/24 bên cạnh.
Tịch Bạch một mình đi ở trên đường, chậm chạp chờ tin của hắn.
Cô rất hiểu tình tình của Tạ Tùy, thời điểm không muốn để ý tới một người, tuyệt đối sẽ không nói một chữ cùng với người đó.
Tịch Bạch không trì hoãn nữa, lập tức trở về nhà.
Tạ Tùy rất ít khi đề cập đến gia đình của mình, thế cho nên Tịch Bạch hầu như theo bản năng cho rằng hắn từ đầu tới cuối chính là đơn độc một thân một mình.
Nhưng hắn cũng không phải là Tôn Ngộ Không chui ra từ kẽ đá, làm sao có thể không có gia đình.
Từ tranh chấp vừa nãy của hắn với bà Trình, Tịch Bạch liền hiểu rõ, cha của Tạ Tùy phạm tội ngồi tù, mẹ tái giá, với dung mạo cùng trạng thái tinh thần của bà bây giờ, gả đi thật sự không sai nhưng mà gia đình đối phương lại vô cùng kiêng kị với sự tồn tại của Tạ Tùy. Bởi vậy, người mẹ cũng không muốn nhận đứa con trai này.
Hắn sống trong thành phố này như cô hồn dã quỷ, không nhà để về, âm u mà cô độc.
Tịch Bạch ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng thở dài.
Trùng sinh đời này, cô tốt nhất phải rời xa Tạ Tùy, cố chấp yêu thương lâu dài thường thường sẽ tạo thành bi kịch to lớn, Tịch Bạch không mong muốn mình và hắn lại bị tổn thương.
Chẳng sợ ai nói cô ích kỷ, vô tình, đều tốt.
Ai nói tình yêu nhất định phải oanh oanh liệt liệt, sinh sinh tử tử, cô chỉ muốn có một nhân sinh ấm áp bình thường, điều này không có sai.
- -----
Buổi sáng, bảy giờ, Tạ Tùy đi ra khỏi quán net, quần áo trên người có chút nhăn, khóe mắt cũng mang theo ủ rũ rõ rệt, con ngươi lạnh nhạt càng có vẻ khinh cuồng bất kham.
Ở quán net cả một đêm dài, dùng súng giết chết vô số người (chơi game), tâm tình khó chịu của hắn đã xua tan quá nửa.
Đi đến cửa phòng học, hắn phát hiện ra Tịch Bạch sớm đã chờ ở ban công bên cạnh.
Cô mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, tóc cột cao đuôi ngựa, sáng sớm gió nhẹ thổi vài sợi tóc đung đưa, vành tai cô trắng nõn mà mảnh khảnh.
Mắt cô đen nhánh chuyên chú ngắm nhìn dưới lầu, không biết là đang đợi ai.
Tạ Tùy đi ngang qua người cô, không chút để ý, huýt sáo.
Tịch Bạch nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc, vội vàng gọi hắn lại: "Tạ Tùy, chờ một chút."
Tạ Tùy dừng bước lại, không có quay đầu.
Tịch Bạch buông balo của mình xuống, ngây ngốc mò ở bên trong, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng kiếm được chuỗi chìa khóa của hắn.
"Cái này."
Cô đem chìa khóa trả cho hắn.
Khóe môi mỏng của hắn giơ giơ lên, thò tay ra.
Tịch Bạch chú ý tới, tay hắn khá trắng, đầu ngón tay nhỏ gầy mà to dài, lòng bàn tay như tổ kén, hoa văn phức tạp, một đường Đoạn Ngân đột ngột đâm thủng chặt đứt đường số mệnh...
Hoa văn lòng bàn tay đã tỏ rõ số phận tương lai nhấp nhô của hắn.
Nhưng mà duy nhất bất đồng là, Tịch Bạch.
Cô đem chìa khóa cẩn thận từng li từng tí đặt trên tay hắn.
Tạ Tùy cúi đầu nhìn cái chìa khóa trong tay, trên chìa khóa có treo một cái màu móc khóa màu sắc rực rỡ, đó là một cái mặt dây chuyền hình con chó nhỏ hung dữ, chó nhỏ ngồi ngồi, trừng mắt, nhe răng nhếch miệng hù dọa người.
"Tại sao cho tôi cái này?"
Hắn đánh giá mặt dây chuyền chó nhỏ, cảm thấy rất ngây thơ, đeo vào chìa khóa rất có khả năng nhìn sẽ có vẻ nữ tính.
"Tôi cảm thấy nó dữ lên rất giống cậu."
Tạ Tùy giật mình, phản ứng kịp: "Mắng lão tử giống chó, tin tôi đánh cậu không."
Tịch Bạch dường như là sợ bị đánh thật, xoay lại nhanh chân chạy mất.
Tạ Tùy nhìn mặt dây chuyền hoạt hình rất lâu, khóe miệng kìm lòng không được giương lên, trong lòng cảm thấy vài tia ngọt ngào.
Hắn đặt chuỗi chìa khóa thật cẩn thận vào trong balo, mỹ mãn trở về phòng học.
**
Cuộc thì tuyển chọn Lạc Thanh tiến hành vào giữa tháng mười, buổi sáng, Tịch Bạch đem đàn violoncello của mình lại đây, đặt ở phòng tập luyện chọn lựa so tài.
Trong giờ nghỉ 30 phút buổi sáng, Tịch Phi Phi lôi kéo Tịch Bạch đi tới phòng tập luyện tiến hành diễn tập.
Tịch Phi Phi trong khoảng thời gian này hoàn toàn không luyện qua vũ đạo, ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, cho nên gần cuối cùng mới bị trật chân.
Lúc Tịch Bạch đi toilet, đám bạn Tịch Phi Phi đi lên, vây quanh đàn của Tịch Bạch, đánh giá: "Phi Phi, đàn này chắc là không rẻ nghi đâu!"
"Đương nhiên." Tịch Phi Phi nâng cằm lên, cao ngạo nói: "Hơn một trăm ngàn tệ đấy!"
Các cô gái cảm thán nói: "Phi Phi, tại sao cậu không học đàn violoncello?"
"Không có biện pháp, em gái tớ muốn học đàn, tớ đành phải nhường em ấy vậy."
"Nhưng mà nói thật sự, kĩ năng đánh đàn của em gái cậu không được tốt lắm, cậu còn dám để cho em ấy giúp cậu đệm nhạc?"
Tịch Phi Phi suy đoán bọn họ chắc là không có nghe được diễn tấu vừa nãy của Tịch Bạch nên mới có thể nói như vậy.
Cũng không biết tại sao, mấy tháng nay kĩ năng đàn của Tịch Bạch đột nhiên tăng mạnh, kéo tốt hơn trước kia rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tịch Phi Phi để em ấy đệm nhạc cho mình.
Cô giả nhân giả nghĩa cười cười, nói: "Aiz, đó là em gái của tớ, tớ nhất định phải cho em ấy một cái giải."
"Phi Phi cậu thật tốt, lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác."
Bọn họ hàn huyên một trận, liền rời đi, Tịch Bạch trở về cùng Tịch Phi Phi tiếp tục tập luyện.
Lúc sau, Tịch Phi Phi nói mệt mỏi, muốn đi ra ngoài mua cốc trà sữa, sau khi cô ta rời đi, có cô gái kêu Tịch Bạch một tiếng.
Tịch Bạch quay đầu, phát hiện ra là Đường Huyên Kỳ.
Đường Huyên Kỳ là trưởng nhóm của câu lạc bộ vui chơi giải trí ở trường, tài năng múa tinh xảo, lần này chuẩn bị múa bale« Hồ Thiên Nga », Tịch Bạch vừa nãy có nhìn thấy biểu diễn của cô ấy, nhảy rất khá.
Đường Tuyên Kỳ cùng Tịch Phi Phi đều là nữ thần nổi tiếng trong trường học, bởi vậy vẫn luôn là đối thủ một mất một còn.
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Tịch Bạch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
"Tôi vừa mới nhìn cậu cùng chị cậu biểu diễn, thật sự rất tốt." Đường Tuyên Kỳ khách sáo ca ngợi họ.
"Cám ơn, cậu cũng thể hiện rất tốt."
"Tôi nói rất tốt, là chỉ nói đến tài năng đánh đàn của cậu mà thôi."
Cặp mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tuyên Kỳ quét qua đàn violoncello của Tịch Bạch: "Tôi có một đề nghị, dù sao đều là đệm nhạc, không bằng cậu đến diễn chung với tôi, tôi thi đấu nhất định có thể được chọn, Tịch Phi Phi không nhất định."
Hóa ra, cô đến để đào người.
Tịch Bạch cười cười: "Không hẳn đâu."
Kiếp trước, Đường Tuyên Kỳ không được Lạc Thanh lão sư lựa chọn, nguyên nhân tên cô bị gạch bỏ là vì Tịch Phi Phi chen chân vào, Lạc Thanh lão sư cũng suy xét đến thân phận đặc thù của Tịch Phi Phi, lựa chọn cô ấy, rất có ý nghĩa đặc biệt.
Thân phận bệnh nhân máu trắng của Tịch Phi Phi giống như là tờ giấy thông hành, làm cuộc đời cô trở nên dễ dàng mà thoải mái biết bao nhiêu.
Đường Tuyên Kỳ toàn thân tản ra khí chất tự tin, kiêu ngạo nói: "Cậu đang nói đùa sao, tiết mục nào Tịch Phi Phi cũng đều nhảy một vũ đạo giống nhau, cô ta chỉ học được một điệu nhảy, hơn nữa nhảy cũng không đẹp, cậu cảm thấy cô ấy có thể so sánh được với tôi sao?"
Tịch Bạch nhún nhún vai: "Tôi không biết."
Đường Tuyên Kỳ hất cằm: "Cho nên cậu là vì tình chị em nên không nguyện ý hợp tác với tôi."
Tịch Bạch không nề hà cười cười: "Thời gian cũng không còn nhiều, tôi và cậu chưa từng có luyện chung với nhau, làm sao có thể hợp tác được."
"Cậu biết kéo bài « Hồ Thiên Nga » không?"
"Biết."
"Vậy là được rồi, cậu không cần để ý đến tôi, tới lúc đó cậu chỉ cần để ý đến khúc kéo của cậu, tôi sẽ đuổi kịp tiết tấu."
Đường Tuyên Kỳ vừa rồi nghe Tịch Bạch kéo đàn, cô thật sự bị tài đánh đàn của Tịch Bạch hấp dẫn, Tịch Phi Phi kia đúng là tên ngốc, còn không biết chính mình nhặt được bảo bối, có em gái đánh đàn tinh xảo như vậy đệm nhạc cho cô ta, tuyệt đối là có thể đạt tới hiệu quả hoàn toàn kinh diễm.
Bộ dáng cô ta không quý trọng tốt coi như xong, nhảy cứ giống quỷ, quả thực rất cay mắt.
Nếu Tịch Bạch có thể đệm nhạc cho mình, cô khẳng định có thể đoạt giải quán quân!
"Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cậu." Tịch Bạch lễ phép cự tuyệt cô.
"Cậu xác định?" Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ lạnh xuống: "Nghe nói quan hệ giữa cậu cùng chị gái rất tốt, nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy... cô ta không có tốt như bên ngoài đồn, mọi người đều là con gái, ai còn nhìn không ra?"
"Chuyện này không liên quan đến cậu."
Tịch Phi Phi tuy rằng xấu, nhưng Đường Tuyên Kỳ này cũng không khá hơn chút nào, cùng lắm đi năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Huống chi, Tịch Bạch có quyết định của chính mình, không muốn bất kì kẻ nào quấy rầy kế hoạch của cô.
Sau khi Đường Tuyên Kỳ tìm Tịch Bạch nói chuyện không bao lâu, liền xảy ra sự cố.
Đàn violoncello của Tịch Bạch bị mất.
Trong phòng luyện tập để không ít nhạc cụ, nói chung chắc là sẽ không bị ném đi, nhưng giữa trưa Tịch Bạch đi vào phòng học luyện đàn lại phát hiện, nhạc cụ của mọi người đều ở đây, chỉ có duy nhất đàn violoncello của mình là không thấy.
Cô kinh hoảng tìm đến dì quản lí, nói tìm không thấy đàn violoncello, dì cũng nói hôm nay phòng tập luyện người đến người đi, bà không có chú ý, có phải là có bạn học cầm nhầm hay không?
Toàn bộ phòng học chỉ có một cây đàn violoncello, không có khả năng bị cầm nhầm.
Đàn mất, trong lòng Tịch Bạch, chuyện này người có hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là Đường Tuyên Kỳ.
Tịch Phi Phi vô cùng kích động đi tìm Đường Tuyên Kỳ lý luận, hỏi cô vì sao lại muốn trộm đàn violoncello.
Đường Tuyên Kỳ đương nhiên phủ định hoàn toàn, nói mình không có trộm, làm ầm ĩ cả văn phòng giáo viên, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng.
Tịch Phi Phi lên án Đường Tuyên Kỳ: "Cậu muốn lôi kéo Tịch Bạch, bị cự tuyệt, nên cố ý trả thù mới trộm đi đàn violoncello, chính là muốn phá hư màn thi của tôi!"
Đường Tuyên Kỳ thề thốt phủ nhận: "Tôi đúng là có nói với Tịch Bạch vài câu, muốn mời cậu ấy hợp tác với tôi, nhưng Đường Tuyên Kỳ tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại việc đi trộm cắp gì đó!"
Tịch Phi Phi nghe thấy lời nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy của Đường Tuyên Kỳ, vì thế cô lại đem vũ khí cường đại nhất của mình ra—— lau nước mắt.
"Thầy, em... em biết, thân phận em như vậy là không thích hợp để tham gia so tài, nhưng mà em cũng là một nữ sinh bình thường thích ca hát, khiêu vũ, em... em thật sự không biết nơi nào đắc tội với bạn học Đường Tuyên Kỳ, tại sao cậu ấy lại muốn hại em như vậy, hu hu hu."
Giáo vụ chủ nhiệm là người đàn ông trung niên, ông là cùng một dạng với cha mẹ của Tịch Bạch, gần như rất đau lòng trước màn này của Tịch Phi Phi, nghiêm mặt nói với Đường Tuyên Kỳ: "Bạn học Đường Tuyên Kỳ, em đến cùng có lấy đàn violoncello của Tịch Bạch hay không, nếu lấy, lập tức trả lại! Thầy có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không điều tra ra, thầy sẽ làm em trả giá thật lớn!"
"Em không có!" Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ trắng bệch: "Em có thể thề với trời! Em thật sự không có!"
"Đường Tuyên Kỳ, cậu muốn trở thành An Khả Nhu thứ hai sao?" Tịch Phi Phi khóc nói: "Cậu ấy chính là khi dễ tôi như vậy, các cậu đều khi dễ tôi."
"Cậu... cậu đang uy hiếp tôi sao! Tôi sẽ không yếu đuối như An Khả Nhu!"
Tịch Bạch nhìn môi Đường Tuyên Kỳ đều đã kích động đến phát run, lại nhìn bộ dáng Tịch Phi Phi khóc đến lê hoa đái vũ, sắc mặt lạnh tanh.
Cô căn bản không có nói cho Tịch Phi Phi chuyện Đường Tuyên Kỳ đến tìm cô, cô ta rốt cuộc là từ nơi nào biết được?
"Là những người đó, cháu tận mắt nhìn thấy bọn họ lấy dao muốn... muốn đâm cậu ấy!"
"Cậu ấy vô tội, là bị người khác hại."
"Cô cảnh sát, các cô nhất định không được bỏ qua cho người xấu."
"Cậu ấy là bạn học của cháu,...Hmm, cậu ấy bình thường biểu hiện...rất tốt."
Tịch Bạch vừa nói ra hai chữ "Rất tốt", phòng thẩm vấn cách vách truyền đến giọng nói táo bạo của Tạ Tùy ——
"Còn muốn tôi nói bao nhiêu lần, không có cha mẹ, đều mẹ nó đã chết!"
Khóe miệng nữ cảnh sát ghi chép giật giật: "Cậu ta biểu hiện rất tốt?"
Tịch Bạch ấp a ấp úng giải thích: "Tính tình không tốt...cái khác đều rất tốt."
Lấy xong lời khai đã là bảy giờ tối, nữ cảnh sát ôn nhu vỗ vỗ bả vai Tịch Bạch: "Bạn học, cháu hôm nay kịp thời báo nguy thật chính xác, không sao, mau trở về nhà ăn cơm tối đi."
Tịch Bạch liền vội vàng hỏi: "Vậy cậu ấy lúc nào có thể đi?"
"Vấn đề của cậu ta tương đối nghiêm trọng, chờ cha mẹ cậu ấy lại đây rước đi."
Tịch Bạch gật gật đầu, đeo balo đi ra khỏi cục cảnh sát.
Nhưng cô không có lập tức rời đi, mà là đi đến cửa tiệm bán sủi cảo nhân rau hẹ đối diện bên đường, vừa ăn vừa chờ Tạ Tùy.
Dù cho có bị đánh chết, Tạ Tùy cũng không chịu mở miệng tiết lộ tin tức cha mẹ, nhưng trên thế giới này không có gì cảnh sát không tra được, bọn họ biết rõ cha của Tạ Tùy trước kia từng vào cục cảnh sát, bị phán hình phạt tù chung thân.
Mẹ còn sống, nhưng đã tái hôn.
Cảnh sát lập tức liền liên lạc với bà.
Rất nhanh, mẹ của Tạ Tùy, bà Trình vội vã chạy tới đồn cảnh sát, làm thủ tục, bảo lãnh hắn ra.
Bà Trình nhìn qua rất trẻ tuổi, ngũ quan có bảy tám phần tương tự Tạ Tùy, bộ dáng vô cùng xinh đẹp, là một mỹ nhân.
Không muốn ai nhìn thấy, bà Trình liền đem Tạ Tùy đến bên trong con hẻm hẹp hòi ẩm ướt bùn, đầu ngón tay mảnh mai đâm đâm chọc chọc vào lồng ngực cứng rắn của hắn: "Tao đã nói rồi, đường ai nấy đi, mày cũng đã gần trưởng thành, còn muốn hại tao tới khi nào!"
Tạ Tùy lạnh mặt, không nói gì.
Tịch Bạch ngồi ở tiệm sủi cảo đối diện đường cái, thăm dò nhìn vô hẻm nhỏ, hẻm nhỏ u ám, thân hình của hắn bị bao phủ ở trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ mơ hồ hồ.
Hắn sờ sờ hộp thuốc, bà Trình một tay hất hộp thuốc lá xuống mặt đất: "Chồng và người trong gia đình của tao gả qua rất mẫn cảm, mẹ chồng kêu tao cắt đứt sạch sẽ quan hệ cùng mày, nếu không phải còn em trai mày thì cuộc sống của tao thật sự không dễ chịu, van cầu mày, đừng đến tìm tao nữa, coi như tao không có sinh ra mày đi!"
Tạ Tùy như trước không nói chuyện, bà Trình lấy từ trong ví Gucci ra một xấp tiền nhét vào trong túi hắn: "Đòi tiền đúng không, tất cả đều cho mày, chỉ cần mày đừng tới hại tao."
Sống lưng hắn cứng đơ, đột nhiên, hắn quăng những tờ tiền kia thẳng lên trời, tiếng nói lạnh băng lẩm bẩm ra một chữ ——
"Cút."
Hắn xoay người, gò má trong bóng tối lộ ra, đáy mắt mang theo ý hận tột cùng.
Tiền giấy màu hồng bay lả tả đầy trời.
"Tên hỗn đản (khốn nạn)! Tại sao mày không chết đi!"
Tiếng chửi rủa quanh quẩn bên trong con hẻm trống vắng: "Chỉ cần mày chết đi, tất cả mọi người đều tốt!"
(*) Editor Jin Xuan: Vì mối quan hệ mẹ con giữa Tạ Tùy và bà Trình rất lạnh lẽo, bà Trình cũng rất căm ghét Tạ Tùy nên mình để xưng hô mày-tao.
Tạ Tùy cũng không quay đầu lại, đi ra khỏi ngõ nhỏ.
Tịch Bạch cầm một hộp sủi cảo đóng gói, đứng ở đường cái đối diện, ngẩng đầu nhìn thấy hắn.
Đèn neon ven đường lóe lóe, trên khuôn mặt trắng nõn của cô in xuống một mảnh ánh đèn, chiếu đến làn mi dài cong cong.
Cô vừa muốn bước ra trước, lúc này, đèn đỏ sáng, mấy chiếc xe đằng trước khởi động, cô chần chừ một chút, thu lại bước chân, lo lắng chờ đợi đèn xanh. (Ở đây là đèn dành cho người đi bộ)
Tạ Tùy không có qua đường, mặt hắn không thay đổi, xoay người, đi dọc theo ngã tư đường bên kia.
Tịch Bạch thấy hắn rời đi, cũng liền bận rộn đi theo chân hắn, cách một cái quốc lộ xe chạy như nước chảy không ngừng, cô đuổi theo bóng dáng của hắn, ánh mắt chăm chú, sợ lạc mất hắn.
Đến ngã tư đường, Tạ Tùy không chút suy nghĩ liền rẽ phải, mà trên đường cái có vòng bảo hộ, Tịch Bạch cũng không có cách nào trực tiếp đi qua, tới lúc cô vội vội vàng vàng qua cầu đi tới đường cái bên kia, Tạ Tùy sớm đã không thấy bóng dáng.
Tịch Bạch đứng ở giao lộ, buông tiếng thở dài nhẹ, từ trong balo lấy ra cái còng tay tình thú màu bạc mang theo lông phấn kia, còn có chuỗi chìa khóa.
...
Gara u ám, trong không khí tràn ngập mùi dầu nhàn nhạt, nơi này mang theo một hương vị nào đó gần như chiếm lĩnh toàn bộ sinh mạng của Tạ Tùy.
Xuyên qua gara, trong sân có một đống rách nát cho thuê, hắn đi lên hành lang mốc meo, đứng ở trước cửa, sờ sờ túi tiền.
Túi tiền trống rỗng.
Lúc này, di động của hắn vang lên, trên màn hình hiện ra avatar của <Tịch Bạch Tiểu Bạch>——
"Tạ Tùy, vừa nãy cậu đi quá nhanh, tôi không đuổi theo kịp, chìa khóa còn ở chỗ tôi, tôi tới đưa cho cậu."
Hóa ra, cô gấp gáp muốn đuổi theo hắn, chỉ là muốn đem chìa khóa trả lại cho hắn.
Tạ Tùy phát ra một tiếng thở dài nhẹ, không có trả lời lại tin nhắn, cất di động, xuống lầu, vào quán net 24/24 bên cạnh.
Tịch Bạch một mình đi ở trên đường, chậm chạp chờ tin của hắn.
Cô rất hiểu tình tình của Tạ Tùy, thời điểm không muốn để ý tới một người, tuyệt đối sẽ không nói một chữ cùng với người đó.
Tịch Bạch không trì hoãn nữa, lập tức trở về nhà.
Tạ Tùy rất ít khi đề cập đến gia đình của mình, thế cho nên Tịch Bạch hầu như theo bản năng cho rằng hắn từ đầu tới cuối chính là đơn độc một thân một mình.
Nhưng hắn cũng không phải là Tôn Ngộ Không chui ra từ kẽ đá, làm sao có thể không có gia đình.
Từ tranh chấp vừa nãy của hắn với bà Trình, Tịch Bạch liền hiểu rõ, cha của Tạ Tùy phạm tội ngồi tù, mẹ tái giá, với dung mạo cùng trạng thái tinh thần của bà bây giờ, gả đi thật sự không sai nhưng mà gia đình đối phương lại vô cùng kiêng kị với sự tồn tại của Tạ Tùy. Bởi vậy, người mẹ cũng không muốn nhận đứa con trai này.
Hắn sống trong thành phố này như cô hồn dã quỷ, không nhà để về, âm u mà cô độc.
Tịch Bạch ngồi ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, phát ra một tiếng thở dài.
Trùng sinh đời này, cô tốt nhất phải rời xa Tạ Tùy, cố chấp yêu thương lâu dài thường thường sẽ tạo thành bi kịch to lớn, Tịch Bạch không mong muốn mình và hắn lại bị tổn thương.
Chẳng sợ ai nói cô ích kỷ, vô tình, đều tốt.
Ai nói tình yêu nhất định phải oanh oanh liệt liệt, sinh sinh tử tử, cô chỉ muốn có một nhân sinh ấm áp bình thường, điều này không có sai.
- -----
Buổi sáng, bảy giờ, Tạ Tùy đi ra khỏi quán net, quần áo trên người có chút nhăn, khóe mắt cũng mang theo ủ rũ rõ rệt, con ngươi lạnh nhạt càng có vẻ khinh cuồng bất kham.
Ở quán net cả một đêm dài, dùng súng giết chết vô số người (chơi game), tâm tình khó chịu của hắn đã xua tan quá nửa.
Đi đến cửa phòng học, hắn phát hiện ra Tịch Bạch sớm đã chờ ở ban công bên cạnh.
Cô mặc đồng phục học sinh sạch sẽ, tóc cột cao đuôi ngựa, sáng sớm gió nhẹ thổi vài sợi tóc đung đưa, vành tai cô trắng nõn mà mảnh khảnh.
Mắt cô đen nhánh chuyên chú ngắm nhìn dưới lầu, không biết là đang đợi ai.
Tạ Tùy đi ngang qua người cô, không chút để ý, huýt sáo.
Tịch Bạch nghe được tiếng huýt sáo quen thuộc, vội vàng gọi hắn lại: "Tạ Tùy, chờ một chút."
Tạ Tùy dừng bước lại, không có quay đầu.
Tịch Bạch buông balo của mình xuống, ngây ngốc mò ở bên trong, sau một lúc lâu, cuối cùng cũng kiếm được chuỗi chìa khóa của hắn.
"Cái này."
Cô đem chìa khóa trả cho hắn.
Khóe môi mỏng của hắn giơ giơ lên, thò tay ra.
Tịch Bạch chú ý tới, tay hắn khá trắng, đầu ngón tay nhỏ gầy mà to dài, lòng bàn tay như tổ kén, hoa văn phức tạp, một đường Đoạn Ngân đột ngột đâm thủng chặt đứt đường số mệnh...
Hoa văn lòng bàn tay đã tỏ rõ số phận tương lai nhấp nhô của hắn.
Nhưng mà duy nhất bất đồng là, Tịch Bạch.
Cô đem chìa khóa cẩn thận từng li từng tí đặt trên tay hắn.
Tạ Tùy cúi đầu nhìn cái chìa khóa trong tay, trên chìa khóa có treo một cái màu móc khóa màu sắc rực rỡ, đó là một cái mặt dây chuyền hình con chó nhỏ hung dữ, chó nhỏ ngồi ngồi, trừng mắt, nhe răng nhếch miệng hù dọa người.
"Tại sao cho tôi cái này?"
Hắn đánh giá mặt dây chuyền chó nhỏ, cảm thấy rất ngây thơ, đeo vào chìa khóa rất có khả năng nhìn sẽ có vẻ nữ tính.
"Tôi cảm thấy nó dữ lên rất giống cậu."
Tạ Tùy giật mình, phản ứng kịp: "Mắng lão tử giống chó, tin tôi đánh cậu không."
Tịch Bạch dường như là sợ bị đánh thật, xoay lại nhanh chân chạy mất.
Tạ Tùy nhìn mặt dây chuyền hoạt hình rất lâu, khóe miệng kìm lòng không được giương lên, trong lòng cảm thấy vài tia ngọt ngào.
Hắn đặt chuỗi chìa khóa thật cẩn thận vào trong balo, mỹ mãn trở về phòng học.
**
Cuộc thì tuyển chọn Lạc Thanh tiến hành vào giữa tháng mười, buổi sáng, Tịch Bạch đem đàn violoncello của mình lại đây, đặt ở phòng tập luyện chọn lựa so tài.
Trong giờ nghỉ 30 phút buổi sáng, Tịch Phi Phi lôi kéo Tịch Bạch đi tới phòng tập luyện tiến hành diễn tập.
Tịch Phi Phi trong khoảng thời gian này hoàn toàn không luyện qua vũ đạo, ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, cho nên gần cuối cùng mới bị trật chân.
Lúc Tịch Bạch đi toilet, đám bạn Tịch Phi Phi đi lên, vây quanh đàn của Tịch Bạch, đánh giá: "Phi Phi, đàn này chắc là không rẻ nghi đâu!"
"Đương nhiên." Tịch Phi Phi nâng cằm lên, cao ngạo nói: "Hơn một trăm ngàn tệ đấy!"
Các cô gái cảm thán nói: "Phi Phi, tại sao cậu không học đàn violoncello?"
"Không có biện pháp, em gái tớ muốn học đàn, tớ đành phải nhường em ấy vậy."
"Nhưng mà nói thật sự, kĩ năng đánh đàn của em gái cậu không được tốt lắm, cậu còn dám để cho em ấy giúp cậu đệm nhạc?"
Tịch Phi Phi suy đoán bọn họ chắc là không có nghe được diễn tấu vừa nãy của Tịch Bạch nên mới có thể nói như vậy.
Cũng không biết tại sao, mấy tháng nay kĩ năng đàn của Tịch Bạch đột nhiên tăng mạnh, kéo tốt hơn trước kia rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tịch Phi Phi để em ấy đệm nhạc cho mình.
Cô giả nhân giả nghĩa cười cười, nói: "Aiz, đó là em gái của tớ, tớ nhất định phải cho em ấy một cái giải."
"Phi Phi cậu thật tốt, lúc nào cũng suy nghĩ vì người khác."
Bọn họ hàn huyên một trận, liền rời đi, Tịch Bạch trở về cùng Tịch Phi Phi tiếp tục tập luyện.
Lúc sau, Tịch Phi Phi nói mệt mỏi, muốn đi ra ngoài mua cốc trà sữa, sau khi cô ta rời đi, có cô gái kêu Tịch Bạch một tiếng.
Tịch Bạch quay đầu, phát hiện ra là Đường Huyên Kỳ.
Đường Huyên Kỳ là trưởng nhóm của câu lạc bộ vui chơi giải trí ở trường, tài năng múa tinh xảo, lần này chuẩn bị múa bale« Hồ Thiên Nga », Tịch Bạch vừa nãy có nhìn thấy biểu diễn của cô ấy, nhảy rất khá.
Đường Tuyên Kỳ cùng Tịch Phi Phi đều là nữ thần nổi tiếng trong trường học, bởi vậy vẫn luôn là đối thủ một mất một còn.
"Tìm tôi có việc gì sao?"
Tịch Bạch dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán.
"Tôi vừa mới nhìn cậu cùng chị cậu biểu diễn, thật sự rất tốt." Đường Tuyên Kỳ khách sáo ca ngợi họ.
"Cám ơn, cậu cũng thể hiện rất tốt."
"Tôi nói rất tốt, là chỉ nói đến tài năng đánh đàn của cậu mà thôi."
Cặp mắt hạnh xinh đẹp của Đường Tuyên Kỳ quét qua đàn violoncello của Tịch Bạch: "Tôi có một đề nghị, dù sao đều là đệm nhạc, không bằng cậu đến diễn chung với tôi, tôi thi đấu nhất định có thể được chọn, Tịch Phi Phi không nhất định."
Hóa ra, cô đến để đào người.
Tịch Bạch cười cười: "Không hẳn đâu."
Kiếp trước, Đường Tuyên Kỳ không được Lạc Thanh lão sư lựa chọn, nguyên nhân tên cô bị gạch bỏ là vì Tịch Phi Phi chen chân vào, Lạc Thanh lão sư cũng suy xét đến thân phận đặc thù của Tịch Phi Phi, lựa chọn cô ấy, rất có ý nghĩa đặc biệt.
Thân phận bệnh nhân máu trắng của Tịch Phi Phi giống như là tờ giấy thông hành, làm cuộc đời cô trở nên dễ dàng mà thoải mái biết bao nhiêu.
Đường Tuyên Kỳ toàn thân tản ra khí chất tự tin, kiêu ngạo nói: "Cậu đang nói đùa sao, tiết mục nào Tịch Phi Phi cũng đều nhảy một vũ đạo giống nhau, cô ta chỉ học được một điệu nhảy, hơn nữa nhảy cũng không đẹp, cậu cảm thấy cô ấy có thể so sánh được với tôi sao?"
Tịch Bạch nhún nhún vai: "Tôi không biết."
Đường Tuyên Kỳ hất cằm: "Cho nên cậu là vì tình chị em nên không nguyện ý hợp tác với tôi."
Tịch Bạch không nề hà cười cười: "Thời gian cũng không còn nhiều, tôi và cậu chưa từng có luyện chung với nhau, làm sao có thể hợp tác được."
"Cậu biết kéo bài « Hồ Thiên Nga » không?"
"Biết."
"Vậy là được rồi, cậu không cần để ý đến tôi, tới lúc đó cậu chỉ cần để ý đến khúc kéo của cậu, tôi sẽ đuổi kịp tiết tấu."
Đường Tuyên Kỳ vừa rồi nghe Tịch Bạch kéo đàn, cô thật sự bị tài đánh đàn của Tịch Bạch hấp dẫn, Tịch Phi Phi kia đúng là tên ngốc, còn không biết chính mình nhặt được bảo bối, có em gái đánh đàn tinh xảo như vậy đệm nhạc cho cô ta, tuyệt đối là có thể đạt tới hiệu quả hoàn toàn kinh diễm.
Bộ dáng cô ta không quý trọng tốt coi như xong, nhảy cứ giống quỷ, quả thực rất cay mắt.
Nếu Tịch Bạch có thể đệm nhạc cho mình, cô khẳng định có thể đoạt giải quán quân!
"Xin lỗi, tôi không thể đáp ứng cậu." Tịch Bạch lễ phép cự tuyệt cô.
"Cậu xác định?" Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ lạnh xuống: "Nghe nói quan hệ giữa cậu cùng chị gái rất tốt, nhưng mà cá nhân tôi cảm thấy... cô ta không có tốt như bên ngoài đồn, mọi người đều là con gái, ai còn nhìn không ra?"
"Chuyện này không liên quan đến cậu."
Tịch Phi Phi tuy rằng xấu, nhưng Đường Tuyên Kỳ này cũng không khá hơn chút nào, cùng lắm đi năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi.
Huống chi, Tịch Bạch có quyết định của chính mình, không muốn bất kì kẻ nào quấy rầy kế hoạch của cô.
Sau khi Đường Tuyên Kỳ tìm Tịch Bạch nói chuyện không bao lâu, liền xảy ra sự cố.
Đàn violoncello của Tịch Bạch bị mất.
Trong phòng luyện tập để không ít nhạc cụ, nói chung chắc là sẽ không bị ném đi, nhưng giữa trưa Tịch Bạch đi vào phòng học luyện đàn lại phát hiện, nhạc cụ của mọi người đều ở đây, chỉ có duy nhất đàn violoncello của mình là không thấy.
Cô kinh hoảng tìm đến dì quản lí, nói tìm không thấy đàn violoncello, dì cũng nói hôm nay phòng tập luyện người đến người đi, bà không có chú ý, có phải là có bạn học cầm nhầm hay không?
Toàn bộ phòng học chỉ có một cây đàn violoncello, không có khả năng bị cầm nhầm.
Đàn mất, trong lòng Tịch Bạch, chuyện này người có hiềm nghi lớn nhất đương nhiên là Đường Tuyên Kỳ.
Tịch Phi Phi vô cùng kích động đi tìm Đường Tuyên Kỳ lý luận, hỏi cô vì sao lại muốn trộm đàn violoncello.
Đường Tuyên Kỳ đương nhiên phủ định hoàn toàn, nói mình không có trộm, làm ầm ĩ cả văn phòng giáo viên, hai bên bên nào cũng cho là mình đúng.
Tịch Phi Phi lên án Đường Tuyên Kỳ: "Cậu muốn lôi kéo Tịch Bạch, bị cự tuyệt, nên cố ý trả thù mới trộm đi đàn violoncello, chính là muốn phá hư màn thi của tôi!"
Đường Tuyên Kỳ thề thốt phủ nhận: "Tôi đúng là có nói với Tịch Bạch vài câu, muốn mời cậu ấy hợp tác với tôi, nhưng Đường Tuyên Kỳ tôi tuyệt đối sẽ không làm ra loại việc đi trộm cắp gì đó!"
Tịch Phi Phi nghe thấy lời nói hùng hồn đầy lý lẽ như vậy của Đường Tuyên Kỳ, vì thế cô lại đem vũ khí cường đại nhất của mình ra—— lau nước mắt.
"Thầy, em... em biết, thân phận em như vậy là không thích hợp để tham gia so tài, nhưng mà em cũng là một nữ sinh bình thường thích ca hát, khiêu vũ, em... em thật sự không biết nơi nào đắc tội với bạn học Đường Tuyên Kỳ, tại sao cậu ấy lại muốn hại em như vậy, hu hu hu."
Giáo vụ chủ nhiệm là người đàn ông trung niên, ông là cùng một dạng với cha mẹ của Tịch Bạch, gần như rất đau lòng trước màn này của Tịch Phi Phi, nghiêm mặt nói với Đường Tuyên Kỳ: "Bạn học Đường Tuyên Kỳ, em đến cùng có lấy đàn violoncello của Tịch Bạch hay không, nếu lấy, lập tức trả lại! Thầy có thể bỏ qua chuyện cũ, bằng không điều tra ra, thầy sẽ làm em trả giá thật lớn!"
"Em không có!" Sắc mặt Đường Tuyên Kỳ trắng bệch: "Em có thể thề với trời! Em thật sự không có!"
"Đường Tuyên Kỳ, cậu muốn trở thành An Khả Nhu thứ hai sao?" Tịch Phi Phi khóc nói: "Cậu ấy chính là khi dễ tôi như vậy, các cậu đều khi dễ tôi."
"Cậu... cậu đang uy hiếp tôi sao! Tôi sẽ không yếu đuối như An Khả Nhu!"
Tịch Bạch nhìn môi Đường Tuyên Kỳ đều đã kích động đến phát run, lại nhìn bộ dáng Tịch Phi Phi khóc đến lê hoa đái vũ, sắc mặt lạnh tanh.
Cô căn bản không có nói cho Tịch Phi Phi chuyện Đường Tuyên Kỳ đến tìm cô, cô ta rốt cuộc là từ nơi nào biết được?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook