Làm Nũng - Thời Tinh Thảo
-
Chương 68: Uống rượu
Edit: Đá bào
Beta: Lươns
Ba người nhìn nhau.
Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Bố.”
Bố Nguyễn gật đầu, tiến lại gần.
Nguyễn Khinh Họa giới thiệu hai người với nhau.
Sau khi giới thiệu, Giang Hoài Khiêm đưa tay về phía bố Nguyễn, hơi hơi cúi đầu, chào: “Bác trai.”
Bố Nguyễn hơi dừng lại, cũng đưa tay ra, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, về nhà trước.”
“…”
Bốn người lên xe, Nguyễn Khinh Họa ngồi ở phía sau, Giang Hoài Khiêm nhanh nhạy, tự giác lên ghế lái phụ ngồi.
Nguyễn Khinh Họa nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, có hơi buồn cười.
Cô không ngờ Giang Hoài Khiêm lại căng thẳng như vậy, cũng không ngờ bố Nguyễn sẽ nghiêm khắc với Giang Hoài Khiêm như thế.
Nguyễn Khinh Họa thật sự đã nói qua Giang Hoài Khiêm với bố Nguyễn, ông ấy cũng biết con gái mình có bạn trai, thân phận thế nào.
Cho nên Nguyễn Khinh Họa chưa bao giờ có ý nói dối ông, chỉ là cô chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Nhưng giờ nhìn không khí giữa hai người, cô có hơi hối hận, đáng lẽ cô nên nói sớm hơn.
Trong xe rất yên tĩnh.
Nguyễn Khinh Họa cũng không biết nên nói cái gì, cô lén nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh lo à? 】
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, cúi đầu trả lời: 【 Không sao đâu. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh nói dối. 】
Giang Hoài Khiêm: 【…】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Đừng lo, có lẽ bố em chỉ là muốn ra oai chút, đánh một đòn phủ đầu thôi. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Em nói vậy, anh càng lo. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【.】
Hai người một trước một sau lén nói chuyện, bố Nguyễn không phải không phát hiện ra.
Ông nhìn Nguyễn Khinh Họa, không muốn cô khó xử nên không vạch trần.
Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa chủ động nắm lấy tay ông, cười tươi nói: “Bố, gần đây sức khỏe bố thế nào rồi.”
Bố Nguyễn liếc cô một cái, nhìn về phía Giang Hoài Khiêm đang xách thứ gì đó phía sau, sắc mặt không thay đổi nói: “Hôm qua con hỏi rồi mà.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lát, chớp mắt nói: “Vậy ạ?”
Bố Nguyễn: “Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa nhớ lại, im lặng không nói một lúc rồi mới cất tiếng: “Ồ, con quên mất.”
Bố Nguyễn hừ nhẹ.
Nguyễn Khinh Họa bốt cười, khẽ kéo kéo áo ông, thấp giọng hỏi: “Không phải con cố ý giấu bố, con vẫn luôn muốn đưa anh ấy tới đây, gặp bố rồi mới thưa hết mọi chuyện.”
Bố Nguyễn thấy cô như vậy, đau đầu nói: “Đừng có ra vẻ tội nghiệp.”
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, đáp: “Vâng.”
Cô ném cho Giang Hoài Khiêm một cái nhìn, ý bảo anh tự lo lấy thân mình.
Phản ứng của bố Nguyễn vượt quá dự đoán của Nguyễn Khinh Họa, cô không có cách nào xử lý được nữa.
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, nhưng anh không lo lắng nhiều.
Nhưng nếu nói không hồi hộp thì là nói dối.
Nhà họ Nguyễn ở trên tầng bốn, là khu chung cư kiểu cũ không có thang máy.
Đây là nơi họ đã quá thân thuộc nên sau cũng không muốn dọn đi.
Nguyễn Khinh Họa rất thích nơi này, hàng xóm xung quanh ai cũng đều thân thiết, ở chung với nhau rất hòa thuận.
Chỉ có điều căn nhà tương đối nhỏ, chỉ có hai phòng nên có hơi chật chội.
Nguyễn Khinh Họa quay đầu lại nhìn Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ứng được không?”
Thật ra, sau khi cô lớn lên, bố Nguyễn đã mua cho cô một căn nhà mới, nhưng Nguyễn Khinh Họa và ông không hề chuyển đi.
Hai người thích nơi này.
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cô: “Nhìn anh giống kiểu người khó ở vậy à?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu.
Giang Hoài Khiêm nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Khá tốt, rất ấm áp.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Đúng rồi.”
Hai người đứng cạnh nhau, thì thầm to nhỏ.
Bố Nguyễn quay đầu lại nhìn, hai người lập tức tách ra.
Ông ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, buổi trưa con muốn ăn gì?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, “Muốn ăn cơm ạ.”
Cô chỉ chỉ: “Bố, bố để Giang Hoài Khiêm giúp nhé, anh ấy nấu ăn rất ngon.”
bố Nguyễn ngẩn ra, cười nói: “Không cần đâu.”
Giang Hoài Khiêm hiểu được ánh nhìn đó, vội vàng nói: “Bác trai, để con giúp bốc.”
Cuối cùng bố Nguyễn cũng đồng ý để anh vào bếp.
Nguyễn Khinh Họa không lo lắng về việc bố Nguyễn sẽ làm khó Giang Hoài Khiêm, cô nhận ra ông chỉ đang cố làm màu một chút thôi, không phải thật sự không thích Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa cười cười, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của mẹ Giang Hoài Khiêm.
Bà biết hôm nay hai người về nhà cô, nên cố ý gửi tin nhắn hỏi thăm.
Giản Thục Vân: 【 Khinh Họa! Hai đứa về đến nhà chưa? 】
Nguyễn Khinh Họa:【 Con chào dì, chúng con vừa tới nơi rồi ạ. 】
Giản Thục Vân: 【 Bố con có hài lòng về Giang Hoài Khiêm không? Nếu không thì để chú dì qua đó một chuyến. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Rất hài lòng ạ, dì yên tâm, bố con không có làm khó dễ anh ấy đâu. 】
Giản Thục Vân: 【 Sao lại vậy được? Phải bảo bố con cứ làm khó nó đi, để nó đau khổ nhiều chút, kẻo nó lại tự cao tự đại, đắc ý không thôi. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía anh, không biết có nên tội nghiệp thay cho Giang Hoài Khiêm không nữa.
Đây có phải mẹ anh không vậy.
Cô nói chuyện với dì Giản Thục Vân một lúc, sau đó mới nhìn vào phòng bếp.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Hoài Khiêm và bố Nguyễn đều quay đầu qua nhìn.
Nguyễn Khinh Họa thấy ánh mắt hai người, ngại ngùng nói: “Không có gì, con chỉ muốn hỏi khi nào mới được ăn cơm?”
Bố Nguyễn nhìn cô một cái, biết trong lòng cô đang nghĩ gì: “Nhanh thôi, con xem TV rồi đợi chút.”
“Vâng… Nguyễn Khinh Họa nhìn qua chỗ khác, dừng lại trên người Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng nói một câu: “Cố lên.”
Giang Hoài Khiêm khẽ cười: “Xem TV đi.”
–
Trong phòng bếp, bố Nguyễn thật sự không có ý định làm khó Giang Hoài Khiêm.
Trước đây ông từng nghe Nguyễn Khinh Họa nhắc tới anh, cho nên đương nhiên biết anh là người thế nào.
Từ lúc gặp mặt tới giờ, anh cũng không lộ ra bấtt cứ một biểu hiện không tốt nào, cả người từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất cùng sự khiêm tốn.
Tuy rằng là biểu hiện một cách có chủ đích, nhưng ít ra có thể chứng minh là anh không phải kiểu người kiêu căng ngạo mạn.
Một người vẫn luôn ở địa vị cao hơn những người khác như vậy mà có được sự khiêm tốn, thật không hề dễ dàng.
Bố Nguyễn không có yêu cầu quá cao về bạn trai của Nguyễn Khinh Họa, cũng không quan tâm tới thân phận, gia cảnh hay địa vị, chỉ hy vọng người đó đối xử tốt với Nguyễn Khinh Họa.
Không chỉ người bạn trai đó yêu thương cô, mà ông cũng mong gia đình người bạn trai có thể tốt với cô.
Nghĩ đến đây, bố Nguyễn nhìn anh một cái, thuận miệng hỏi: “Nguyễn Nguyễn nói rằng nó đã gặp bố mẹ cậu rồi?”
Giang Hoài Khiêm gật gật đầu, trầm giọng đáp lại: “Vâng ạ, bố mẹ con rất thích cô ấy.”
Giang Hoài Khiêm cũng nhẹ nhõm hơn vài phần, dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn được rất nhiều người yêu quý.”
Nói đến đây, bố Nguyễn cũng phải đồng ý.
“Sự thật là vậy, từ nhỏ đến lớn, luôn có rất nhiều người thích con bé.” Bố Nguyễn tự hào nói: “Hồi còn học trung học, lúc nào cũng có bạn nam đưa con bé về nhà.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cái này anh không hề biết luôn.
Bố Nguyễn không có ý gì khi nói chuyện này, ông chỉ muốn cho Giang Hoài Khiêm biết, con gái ông là người rất được chú ý, hy vọng anh sẽ biết quý trọng.
Nhưng Giang Hoài Khiêm lại âm thầm nhớ kỹ.
“Biết nấu ăn à?”
Bố Nguyễn tò mò hỏi khi nhìn những động tác thuần thục của anh.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, “Có biết một chút ạ, nhưng chắc chắn không thể so với bác trai đâu.”
Bố Nguyễn: “…”
Sau một bữa cơm, mối quan hệ giữa Giang Hoài Khiêm và bố Nguyễn đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong bữa ăn, bố Nguyễn mở một chai rượu, mời Giang Hoài Khiêm uống cùng với ông.
Nguyễn Khinh Họa cau mày, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ là dặn dò một câu: “Bố, hai người uống ít thôi, giờ mới là giữa trưa.”
Bố Nguyễn nhìn cô một cái, “Bố biết mà, khó khăn lắm bố mới tìm được một người có thể uống rượu cùng đó, con cứ yên tâm ăn cơm đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được rồi.”
Cô nhìn sang Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm cười cười, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi.”
Nhưng sự thật chứng minh, lời đàn ông nói không thế tin được.
Nguyễn Khinh Họa ăn cơm xong rồi, hai người này vẫn chưa động đũa được bao nhiêu, vẫn đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Uống rồi lại uống, bố Nguyễn bốt đầu tiết lộ hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Nguyễn Khinh Họa.
Lúc đầu cô nghe không rõ, đến lúc sau nghiêm túc nghe ý chính mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
“Bố!” Nguyễn Khinh Họa không thể tin được, trợn tròn mắt, “Hồi còn đi học làm gì có ai theo đuổi con?”
Bố Nguyễn: “Bố nhớ hết đấy, có bạn học nào vì muốn theo đuổi mà hát cho con nghe dưới nhà không phải sao? Con quên rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Vừa ngẩng đầu, cô đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Giang Hoài Khiêm.
Toang rồi.
Đây là là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Dù bây giờ Giang Hoài Khiêm đang cười, nhưng không chừng lát nữa sẽ tìm cô tính sổ.
Tuy Nguyễn Khinh Họa không sợ anh, nhưng cũng không muốn bị vu oan!
Bố Nguyễn còn ở đó dõng dạc nói: “Con gái của tôi lớn lên vừa xinh vừa giỏi, tính tình cũng tốt, cậu phải đối xử tốt với nó.”
Giang Hoài Khiêm: “Được ạ.”
Bố Nguyễn: “Còn có rất nhiều người theo đuổi nó đấy.”
Giang Hoài Khiêm: “Con biết mà.”
…
Hai người một nói một đáp, Nguyễn Khinh Họa không kịp ngăn lại.
Đến cuối cùng, cô chỉ đành từ bỏ.
Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng rời đi, ngồi ở trên sô pha nhìn hai người bọn họ.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, bố Nguyễn cứ uống say lại thích nói luyên thuyên, thích đem chuyện Nguyễn Khinh Họa khi còn nhỏ ra kể.
Nói nói một hồi, còn nói tới chuyện ông và Phùng Xảo Lan ly hôn.
Lúc ấy Nguyễn Khinh Họa còn nhỏ, nhưng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không hỏi họ sao lại ly hôn.
Chỉ có bố Nguyễn là vẫn còn thực sự nhớ như in đoạn thời gian đó, mỗi ngày cô đều dậy sớm đi học, tan học lại sớm về nhà.
Khi ông ở nhà, cô ngồi làm bài tập, khi ông ở cửa tiệm, Nguyễn Khinh Họa cũng xách cặp đến tiệm làm bài.
Cô chưa bao giờ phàn nàn về bất cứ điều gì, cũng không hỏi vì sao mẹ không cần cô, nhất định muốn rời đi.
Khi đó, Nguyễn Khinh Họa đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
So với những đứa bé cùng trang lứa, cô trưởng thành rất sớm, cũng nhạy cảm và hiểu chuyện hơn.
…
Nói xong lời cuối cùng, khoé mắt bố Nguyễn bỗng dưng đỏ hoe.
Nguyễn Khinh Họa nghe xong cũng cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhiều năm qua, bố Nguyễn vẫn không đi bước nữa, ngoài việc lo lắng người mới sẽ không đối xử tốt với Nguyễn Khinh Họa, thật ra ông cũng không muốn tốn tâm trí để để ý tới đối tượng khác.
Ngoại trừ Nguyễn Khinh Họa, bố Nguyễn không muốn dành tình yêu thương của mình cho ai nữa.
Nguyễn Khinh Họa đã không có được tình yêu thương trọn vẹn của người mẹ nên ông hy vọng cô có thể có được tình yêu thương trọn vẹn của người bố mà không cần phải chia sẻ nó cho người khác.
……
Sau bữa trưa, bố Nguyễn và Giang Hoài Khiêm đều uống say.
Giang Hoài Khiêm vẫn còn đỡ, không hoàn toàn say hẳn nhưng bố Nguyễn đã bắt đầu không tỉnh táo.
Nguyễn Khinh Họa bất lực, chỉ đành cùng Giang Hoài Khiêm đỡ ông vào phòng nghỉ ngơi.
Cô đứng dậy vào phòng tắm, vò khăn ướt, lau tay và mặt cho bố Nguyễn, sau đó mới ra ngoài với Giang Hoài Khiêm.
Ra khỏi phòng, cô nhìn người trước mặt: “Để em pha cho anh một tách trà giải rượu, anh vào phòng nghỉ trước đi?”
Giang Hoài Khiêm im lặng nhìn cô, “Phòng?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm, đi đi.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Anh bước vào phòng, căn phòng mà Nguyễn Khinh Họa có quay cho anh xem lúc trước, không lớn, nhưng rất ấm áp.
Vừa nhìn đã biết là phòng của con gái.
Giang Hoài Khiêm nhìn quanh và thấy những tấm ảnh tốt nghiệp trên bàn của cô.
Có tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, anh còn thấy một tấm ảnh anh và cô chụp chung.
Là hồi còn du học ở nước ngoài.
Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, cầm lên và nhìn nó.
Nguyễn Khinh Họa pha xong trà giải rượu, bước vào, nhìn thấy cảnh này.
“Anh ——”
Giang Hoài Khiêm quay đầu lại nhìn cô, cười nói: “Tấm ảnh này chụp khi nào vậy?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn, có hơi ngượng ngùng nói: “Lúc trước… Sau khi về nước, em thấy trong album ảnh ở trong điện thoại nên lấy đi rửa.”
Cô mím môi nói nhỏ: “Cái này không tính là xâm phạm quyền riêng tư đâu ha?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn vẻ mặt áy náy của cô: “Tính chứ.”
Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn lời.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi cô, dịu dàng nói: “Muốn anh không truy cứu cũng được thôi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Muốn em làm gì?”
Giang Hoài Khiêm đỡ lấy thắt lưng của cô, nhỏ giọng nói: “Hôn anh một cái.”
“…”
Đây là chuyện nhỏ, Nguyễn Khinh Họa cười, ngửa đầu chạm vào môi anh, cười hỏi: “Vậy á?”
Giang Hoài Khiêm: “Không đủ.”
Nguyễn Khinh Họa bốt cười, chỉ chỉ: “Uống trà giải rượu trước, rồi lại hôn sau.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, thật sự không trêu cô nữa.
Anh uống tách trà giải rượu xong, ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa hơi cứng người, đột nhiên lại thấy xấu hổ.
Cô mím môi dưới, nhìn anh: “Anh còn chóng mặt à?”
Giang Hoài Khiêm: “Không chóng mặt.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô “Ồ” một tiếng, đặt tách trà xuống.
Giang Hoài Khiêm cứ nhìn cô như vậy, cũng không thúc giục.
Vốn dĩ Nguyễn Khinh Họa đối với việc chủ động hôn anh không thấy có gì để xấu hổ.
Hai người đã làm đến cả những bước cuối cùng, nên nếu chỉ là một cái hôn thì không có gì ghê gớm.
Nhưng bị anh nhìn như thế này, cô không có cách nào mở lời được.
Hai người nhìn nhau một lát, Giang Hoài Khiêm chủ động tiến lại gần: “Có phải em đã quên chuyện gì không?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, đột nhiên lại chạm vào môi anh.
“Gì cơ?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, thong thả ung dung nói: “Những điều mà bố em nói đều ——”
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyễn Khinh Họa đã túm lấy áo và hôn anh một lần nữa.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nguyễn: Chuyện quá khứ cũng đừng tính toán.
Giang tổng: Ừm?
Beta: Lươns
Ba người nhìn nhau.
Nguyễn Khinh Họa bật cười, “Bố.”
Bố Nguyễn gật đầu, tiến lại gần.
Nguyễn Khinh Họa giới thiệu hai người với nhau.
Sau khi giới thiệu, Giang Hoài Khiêm đưa tay về phía bố Nguyễn, hơi hơi cúi đầu, chào: “Bác trai.”
Bố Nguyễn hơi dừng lại, cũng đưa tay ra, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, về nhà trước.”
“…”
Bốn người lên xe, Nguyễn Khinh Họa ngồi ở phía sau, Giang Hoài Khiêm nhanh nhạy, tự giác lên ghế lái phụ ngồi.
Nguyễn Khinh Họa nhìn dáng vẻ khẩn trương của anh, có hơi buồn cười.
Cô không ngờ Giang Hoài Khiêm lại căng thẳng như vậy, cũng không ngờ bố Nguyễn sẽ nghiêm khắc với Giang Hoài Khiêm như thế.
Nguyễn Khinh Họa thật sự đã nói qua Giang Hoài Khiêm với bố Nguyễn, ông ấy cũng biết con gái mình có bạn trai, thân phận thế nào.
Cho nên Nguyễn Khinh Họa chưa bao giờ có ý nói dối ông, chỉ là cô chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói.
Nhưng giờ nhìn không khí giữa hai người, cô có hơi hối hận, đáng lẽ cô nên nói sớm hơn.
Trong xe rất yên tĩnh.
Nguyễn Khinh Họa cũng không biết nên nói cái gì, cô lén nhấc điện thoại và gửi một tin nhắn cho Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh lo à? 】
Giang Hoài Khiêm nhìn cô một cái, cúi đầu trả lời: 【 Không sao đâu. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Anh nói dối. 】
Giang Hoài Khiêm: 【…】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Đừng lo, có lẽ bố em chỉ là muốn ra oai chút, đánh một đòn phủ đầu thôi. 】
Giang Hoài Khiêm: 【 Em nói vậy, anh càng lo. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【.】
Hai người một trước một sau lén nói chuyện, bố Nguyễn không phải không phát hiện ra.
Ông nhìn Nguyễn Khinh Họa, không muốn cô khó xử nên không vạch trần.
Về đến nhà, Nguyễn Khinh Họa chủ động nắm lấy tay ông, cười tươi nói: “Bố, gần đây sức khỏe bố thế nào rồi.”
Bố Nguyễn liếc cô một cái, nhìn về phía Giang Hoài Khiêm đang xách thứ gì đó phía sau, sắc mặt không thay đổi nói: “Hôm qua con hỏi rồi mà.”
“…”
Nguyễn Khinh Họa trầm ngâm một lát, chớp mắt nói: “Vậy ạ?”
Bố Nguyễn: “Ừ.”
Nguyễn Khinh Họa nhớ lại, im lặng không nói một lúc rồi mới cất tiếng: “Ồ, con quên mất.”
Bố Nguyễn hừ nhẹ.
Nguyễn Khinh Họa bốt cười, khẽ kéo kéo áo ông, thấp giọng hỏi: “Không phải con cố ý giấu bố, con vẫn luôn muốn đưa anh ấy tới đây, gặp bố rồi mới thưa hết mọi chuyện.”
Bố Nguyễn thấy cô như vậy, đau đầu nói: “Đừng có ra vẻ tội nghiệp.”
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng, đáp: “Vâng.”
Cô ném cho Giang Hoài Khiêm một cái nhìn, ý bảo anh tự lo lấy thân mình.
Phản ứng của bố Nguyễn vượt quá dự đoán của Nguyễn Khinh Họa, cô không có cách nào xử lý được nữa.
Giang Hoài Khiêm cười nhẹ, nhưng anh không lo lắng nhiều.
Nhưng nếu nói không hồi hộp thì là nói dối.
Nhà họ Nguyễn ở trên tầng bốn, là khu chung cư kiểu cũ không có thang máy.
Đây là nơi họ đã quá thân thuộc nên sau cũng không muốn dọn đi.
Nguyễn Khinh Họa rất thích nơi này, hàng xóm xung quanh ai cũng đều thân thiết, ở chung với nhau rất hòa thuận.
Chỉ có điều căn nhà tương đối nhỏ, chỉ có hai phòng nên có hơi chật chội.
Nguyễn Khinh Họa quay đầu lại nhìn Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng hỏi: “Anh thích ứng được không?”
Thật ra, sau khi cô lớn lên, bố Nguyễn đã mua cho cô một căn nhà mới, nhưng Nguyễn Khinh Họa và ông không hề chuyển đi.
Hai người thích nơi này.
Giang Hoài Khiêm dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cô: “Nhìn anh giống kiểu người khó ở vậy à?”
Nguyễn Khinh Họa lắc đầu.
Giang Hoài Khiêm nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Khá tốt, rất ấm áp.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Đúng rồi.”
Hai người đứng cạnh nhau, thì thầm to nhỏ.
Bố Nguyễn quay đầu lại nhìn, hai người lập tức tách ra.
Ông ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, buổi trưa con muốn ăn gì?”
Nguyễn Khinh Họa chớp chớp mắt, “Muốn ăn cơm ạ.”
Cô chỉ chỉ: “Bố, bố để Giang Hoài Khiêm giúp nhé, anh ấy nấu ăn rất ngon.”
bố Nguyễn ngẩn ra, cười nói: “Không cần đâu.”
Giang Hoài Khiêm hiểu được ánh nhìn đó, vội vàng nói: “Bác trai, để con giúp bốc.”
Cuối cùng bố Nguyễn cũng đồng ý để anh vào bếp.
Nguyễn Khinh Họa không lo lắng về việc bố Nguyễn sẽ làm khó Giang Hoài Khiêm, cô nhận ra ông chỉ đang cố làm màu một chút thôi, không phải thật sự không thích Giang Hoài Khiêm.
Nguyễn Khinh Họa cười cười, điện thoại đột nhiên rung lên, là tin nhắn của mẹ Giang Hoài Khiêm.
Bà biết hôm nay hai người về nhà cô, nên cố ý gửi tin nhắn hỏi thăm.
Giản Thục Vân: 【 Khinh Họa! Hai đứa về đến nhà chưa? 】
Nguyễn Khinh Họa:【 Con chào dì, chúng con vừa tới nơi rồi ạ. 】
Giản Thục Vân: 【 Bố con có hài lòng về Giang Hoài Khiêm không? Nếu không thì để chú dì qua đó một chuyến. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Rất hài lòng ạ, dì yên tâm, bố con không có làm khó dễ anh ấy đâu. 】
Giản Thục Vân: 【 Sao lại vậy được? Phải bảo bố con cứ làm khó nó đi, để nó đau khổ nhiều chút, kẻo nó lại tự cao tự đại, đắc ý không thôi. 】
Nguyễn Khinh Họa nhìn về phía anh, không biết có nên tội nghiệp thay cho Giang Hoài Khiêm không nữa.
Đây có phải mẹ anh không vậy.
Cô nói chuyện với dì Giản Thục Vân một lúc, sau đó mới nhìn vào phòng bếp.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Giang Hoài Khiêm và bố Nguyễn đều quay đầu qua nhìn.
Nguyễn Khinh Họa thấy ánh mắt hai người, ngại ngùng nói: “Không có gì, con chỉ muốn hỏi khi nào mới được ăn cơm?”
Bố Nguyễn nhìn cô một cái, biết trong lòng cô đang nghĩ gì: “Nhanh thôi, con xem TV rồi đợi chút.”
“Vâng… Nguyễn Khinh Họa nhìn qua chỗ khác, dừng lại trên người Giang Hoài Khiêm, nhỏ giọng nói một câu: “Cố lên.”
Giang Hoài Khiêm khẽ cười: “Xem TV đi.”
–
Trong phòng bếp, bố Nguyễn thật sự không có ý định làm khó Giang Hoài Khiêm.
Trước đây ông từng nghe Nguyễn Khinh Họa nhắc tới anh, cho nên đương nhiên biết anh là người thế nào.
Từ lúc gặp mặt tới giờ, anh cũng không lộ ra bấtt cứ một biểu hiện không tốt nào, cả người từ trong ra ngoài đều toát ra khí chất cùng sự khiêm tốn.
Tuy rằng là biểu hiện một cách có chủ đích, nhưng ít ra có thể chứng minh là anh không phải kiểu người kiêu căng ngạo mạn.
Một người vẫn luôn ở địa vị cao hơn những người khác như vậy mà có được sự khiêm tốn, thật không hề dễ dàng.
Bố Nguyễn không có yêu cầu quá cao về bạn trai của Nguyễn Khinh Họa, cũng không quan tâm tới thân phận, gia cảnh hay địa vị, chỉ hy vọng người đó đối xử tốt với Nguyễn Khinh Họa.
Không chỉ người bạn trai đó yêu thương cô, mà ông cũng mong gia đình người bạn trai có thể tốt với cô.
Nghĩ đến đây, bố Nguyễn nhìn anh một cái, thuận miệng hỏi: “Nguyễn Nguyễn nói rằng nó đã gặp bố mẹ cậu rồi?”
Giang Hoài Khiêm gật gật đầu, trầm giọng đáp lại: “Vâng ạ, bố mẹ con rất thích cô ấy.”
Giang Hoài Khiêm cũng nhẹ nhõm hơn vài phần, dịu dàng nói: “Nguyễn Nguyễn được rất nhiều người yêu quý.”
Nói đến đây, bố Nguyễn cũng phải đồng ý.
“Sự thật là vậy, từ nhỏ đến lớn, luôn có rất nhiều người thích con bé.” Bố Nguyễn tự hào nói: “Hồi còn học trung học, lúc nào cũng có bạn nam đưa con bé về nhà.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, cái này anh không hề biết luôn.
Bố Nguyễn không có ý gì khi nói chuyện này, ông chỉ muốn cho Giang Hoài Khiêm biết, con gái ông là người rất được chú ý, hy vọng anh sẽ biết quý trọng.
Nhưng Giang Hoài Khiêm lại âm thầm nhớ kỹ.
“Biết nấu ăn à?”
Bố Nguyễn tò mò hỏi khi nhìn những động tác thuần thục của anh.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, “Có biết một chút ạ, nhưng chắc chắn không thể so với bác trai đâu.”
Bố Nguyễn: “…”
Sau một bữa cơm, mối quan hệ giữa Giang Hoài Khiêm và bố Nguyễn đã trở nên thân thiết hơn nhiều.
Trong bữa ăn, bố Nguyễn mở một chai rượu, mời Giang Hoài Khiêm uống cùng với ông.
Nguyễn Khinh Họa cau mày, nhưng cũng không ngăn lại, chỉ là dặn dò một câu: “Bố, hai người uống ít thôi, giờ mới là giữa trưa.”
Bố Nguyễn nhìn cô một cái, “Bố biết mà, khó khăn lắm bố mới tìm được một người có thể uống rượu cùng đó, con cứ yên tâm ăn cơm đi.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được rồi.”
Cô nhìn sang Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm cười cười, nhỏ giọng nói: “Yên tâm đi.”
Nhưng sự thật chứng minh, lời đàn ông nói không thế tin được.
Nguyễn Khinh Họa ăn cơm xong rồi, hai người này vẫn chưa động đũa được bao nhiêu, vẫn đang uống rượu nói chuyện phiếm.
Uống rồi lại uống, bố Nguyễn bốt đầu tiết lộ hết mọi chuyện từ nhỏ đến lớn của Nguyễn Khinh Họa.
Lúc đầu cô nghe không rõ, đến lúc sau nghiêm túc nghe ý chính mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.
“Bố!” Nguyễn Khinh Họa không thể tin được, trợn tròn mắt, “Hồi còn đi học làm gì có ai theo đuổi con?”
Bố Nguyễn: “Bố nhớ hết đấy, có bạn học nào vì muốn theo đuổi mà hát cho con nghe dưới nhà không phải sao? Con quên rồi à?”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Vừa ngẩng đầu, cô đã bắt gặp ánh mắt cười như không cười của Giang Hoài Khiêm.
Toang rồi.
Đây là là suy nghĩ đầu tiên trong đầu Nguyễn Khinh Họa.
Dù bây giờ Giang Hoài Khiêm đang cười, nhưng không chừng lát nữa sẽ tìm cô tính sổ.
Tuy Nguyễn Khinh Họa không sợ anh, nhưng cũng không muốn bị vu oan!
Bố Nguyễn còn ở đó dõng dạc nói: “Con gái của tôi lớn lên vừa xinh vừa giỏi, tính tình cũng tốt, cậu phải đối xử tốt với nó.”
Giang Hoài Khiêm: “Được ạ.”
Bố Nguyễn: “Còn có rất nhiều người theo đuổi nó đấy.”
Giang Hoài Khiêm: “Con biết mà.”
…
Hai người một nói một đáp, Nguyễn Khinh Họa không kịp ngăn lại.
Đến cuối cùng, cô chỉ đành từ bỏ.
Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng rời đi, ngồi ở trên sô pha nhìn hai người bọn họ.
Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, bố Nguyễn cứ uống say lại thích nói luyên thuyên, thích đem chuyện Nguyễn Khinh Họa khi còn nhỏ ra kể.
Nói nói một hồi, còn nói tới chuyện ông và Phùng Xảo Lan ly hôn.
Lúc ấy Nguyễn Khinh Họa còn nhỏ, nhưng rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, không hỏi họ sao lại ly hôn.
Chỉ có bố Nguyễn là vẫn còn thực sự nhớ như in đoạn thời gian đó, mỗi ngày cô đều dậy sớm đi học, tan học lại sớm về nhà.
Khi ông ở nhà, cô ngồi làm bài tập, khi ông ở cửa tiệm, Nguyễn Khinh Họa cũng xách cặp đến tiệm làm bài.
Cô chưa bao giờ phàn nàn về bất cứ điều gì, cũng không hỏi vì sao mẹ không cần cô, nhất định muốn rời đi.
Khi đó, Nguyễn Khinh Họa đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
So với những đứa bé cùng trang lứa, cô trưởng thành rất sớm, cũng nhạy cảm và hiểu chuyện hơn.
…
Nói xong lời cuối cùng, khoé mắt bố Nguyễn bỗng dưng đỏ hoe.
Nguyễn Khinh Họa nghe xong cũng cảm thấy hơi không thoải mái.
Nhiều năm qua, bố Nguyễn vẫn không đi bước nữa, ngoài việc lo lắng người mới sẽ không đối xử tốt với Nguyễn Khinh Họa, thật ra ông cũng không muốn tốn tâm trí để để ý tới đối tượng khác.
Ngoại trừ Nguyễn Khinh Họa, bố Nguyễn không muốn dành tình yêu thương của mình cho ai nữa.
Nguyễn Khinh Họa đã không có được tình yêu thương trọn vẹn của người mẹ nên ông hy vọng cô có thể có được tình yêu thương trọn vẹn của người bố mà không cần phải chia sẻ nó cho người khác.
……
Sau bữa trưa, bố Nguyễn và Giang Hoài Khiêm đều uống say.
Giang Hoài Khiêm vẫn còn đỡ, không hoàn toàn say hẳn nhưng bố Nguyễn đã bắt đầu không tỉnh táo.
Nguyễn Khinh Họa bất lực, chỉ đành cùng Giang Hoài Khiêm đỡ ông vào phòng nghỉ ngơi.
Cô đứng dậy vào phòng tắm, vò khăn ướt, lau tay và mặt cho bố Nguyễn, sau đó mới ra ngoài với Giang Hoài Khiêm.
Ra khỏi phòng, cô nhìn người trước mặt: “Để em pha cho anh một tách trà giải rượu, anh vào phòng nghỉ trước đi?”
Giang Hoài Khiêm im lặng nhìn cô, “Phòng?”
Nguyễn Khinh Họa: “Ừm, đi đi.”
Giang Hoài Khiêm: “Được.”
Anh bước vào phòng, căn phòng mà Nguyễn Khinh Họa có quay cho anh xem lúc trước, không lớn, nhưng rất ấm áp.
Vừa nhìn đã biết là phòng của con gái.
Giang Hoài Khiêm nhìn quanh và thấy những tấm ảnh tốt nghiệp trên bàn của cô.
Có tiểu học, cấp hai, cấp ba, đại học, anh còn thấy một tấm ảnh anh và cô chụp chung.
Là hồi còn du học ở nước ngoài.
Giang Hoài Khiêm hơi dừng lại, cầm lên và nhìn nó.
Nguyễn Khinh Họa pha xong trà giải rượu, bước vào, nhìn thấy cảnh này.
“Anh ——”
Giang Hoài Khiêm quay đầu lại nhìn cô, cười nói: “Tấm ảnh này chụp khi nào vậy?”
Nguyễn Khinh Họa nhìn, có hơi ngượng ngùng nói: “Lúc trước… Sau khi về nước, em thấy trong album ảnh ở trong điện thoại nên lấy đi rửa.”
Cô mím môi nói nhỏ: “Cái này không tính là xâm phạm quyền riêng tư đâu ha?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn vẻ mặt áy náy của cô: “Tính chứ.”
Nguyễn Khinh Họa hơi nghẹn lời.
Giang Hoài Khiêm cúi đầu, cọ cọ vào chóp mũi cô, dịu dàng nói: “Muốn anh không truy cứu cũng được thôi.”
Nguyễn Khinh Họa nhìn anh: “Muốn em làm gì?”
Giang Hoài Khiêm đỡ lấy thắt lưng của cô, nhỏ giọng nói: “Hôn anh một cái.”
“…”
Đây là chuyện nhỏ, Nguyễn Khinh Họa cười, ngửa đầu chạm vào môi anh, cười hỏi: “Vậy á?”
Giang Hoài Khiêm: “Không đủ.”
Nguyễn Khinh Họa bốt cười, chỉ chỉ: “Uống trà giải rượu trước, rồi lại hôn sau.”
Giang Hoài Khiêm nhìn bộ dạng nghiêm túc của cô, thật sự không trêu cô nữa.
Anh uống tách trà giải rượu xong, ánh mắt như thiêu đốt nhìn cô.
Nguyễn Khinh Họa hơi cứng người, đột nhiên lại thấy xấu hổ.
Cô mím môi dưới, nhìn anh: “Anh còn chóng mặt à?”
Giang Hoài Khiêm: “Không chóng mặt.”
Nguyễn Khinh Họa: “…”
Cô “Ồ” một tiếng, đặt tách trà xuống.
Giang Hoài Khiêm cứ nhìn cô như vậy, cũng không thúc giục.
Vốn dĩ Nguyễn Khinh Họa đối với việc chủ động hôn anh không thấy có gì để xấu hổ.
Hai người đã làm đến cả những bước cuối cùng, nên nếu chỉ là một cái hôn thì không có gì ghê gớm.
Nhưng bị anh nhìn như thế này, cô không có cách nào mở lời được.
Hai người nhìn nhau một lát, Giang Hoài Khiêm chủ động tiến lại gần: “Có phải em đã quên chuyện gì không?”
Nguyễn Khinh Họa chớp mắt, đột nhiên lại chạm vào môi anh.
“Gì cơ?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, thong thả ung dung nói: “Những điều mà bố em nói đều ——”
Lời nói còn chưa nói xong, Nguyễn Khinh Họa đã túm lấy áo và hôn anh một lần nữa.
–
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nguyễn: Chuyện quá khứ cũng đừng tính toán.
Giang tổng: Ừm?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook