Làm Nữ Phụ? Xin Lỗi Đây Không Rảnh!
-
Chương 92: Từ bạn thành thù???
Nhật Nữ sau khi sắp xếp đồ của Bảo Yết vào trong tủ xong quyết định vào bếp pha chút gì đó cho cô. Tay cầm hai cái cốc ra ngoài hắn thấy cô đang không ngừng dòm ngó xung quanh nhà hắn. Bộ dáng trông không khác gì một chú tiểu miêu mới về nhà. Hắn chợt cảm thấy buồn cười, trong lòng dậy lên suy nghĩ muốn trêu chọc cô một lát. Vậy nên Nhật Nữ lén lút nhẹ nhàng đi tới và đưa tay chạm nhẹ cốc trà ấm lên mặt cô khiến Bảo Yết phải giật mình:
-Thấy ý thức của em lên sao Hỏa chơi rồi nên anh giúp em kéo nó về_Nhật Nữ đùa
Bảo Yết cũng biết mình mải suy nghĩ vẩn vơ đến thất thố, nhìn Nhật Nữ không nhịn được trêu đùa mình cũng cười trừ. Tất nhiên là cười trừ, vui thì vui thật nhưng bị như vậy cũng có xấu hổ chứ. Nhật Nữ cũng biết điều đó cũng chỉ lắc đầu cười cười rồi đưa một cái cốc cho cô:
-Uống cái này đi. Nó tốt cho em đấy!
-Cám ơn anh!
Bảo Yết đón lấy cái cốc rồi nhấp một ngụm. Hương vị nồng ấm chảy qua cổ họng đi xuống lan ra khắp cơ thể, có chút ngọt ở đầu lưỡi, một cảm giác khoan khoái thư giãn khoan khoái ngay từ lần thử đầu tiên
-Ngon quá! Đây là gì vậy?
Bảo Yết không kìm được mà thốt lên quay ra hỏi Nhật Nữ. Nhật Nữ từ tốn ngồi xuống bên cạnh, bản thân cũng uống một chút, cảm nhận vị ngon của thứ đồ uống trong tách rồi nhìn cô từ tốn nói:
-Trà hoa! Một loại hoa đặc biệt chỉ để dùng làm trà. Hương vị của nó rất dễ uống kể cả đối với những người không thích trà như em vẫn có thể uống được!
-Sao anh biết em không thích trà?
Bảo Yết khá bất ngờ, ngoài bố mẹ cùng bạn bè ra thì không ai biết cô không thích uống trà. Trà luôn đắng và rất khó uống, mẹ cô vì muốn cô ăn uống điều độ nên luôn tìm những loại trà quả để dễ uống hơn. Nhưng mà thử bao nhiêu rồi cô vẫn không mấy thích trà. Lần đầu tiên cô thực sự thích uống nó. Sau này trở về Nam Cung gia cô nhất định phải nhờ hắn chỉ chỗ kiếm mới được
-Hồi em còn ở Mạc thị anh để ý trên bàn làm việc em tuy luôn có một tách trà nhưng mỗi lần uống biểu tình của em rất khổ sở. Trông em không giống một người thích trà tý nào
-Anh để ý cả chuyện này?
Bảo Yết nghe vậy liền có chút đỏ mặt. Nhật Nữ nổi tiếng là người thích những đồ uống thanh nhã như trà. Nhưng cô thì không, cô uống như một sự ép buộc chỉ vì nó tốt cho sức khỏe lại còn giúp cô tỉnh táo tốt hơn cà phê. Thứ đồ uống mình thích bị người khác uống với biểu tình ghét bỏ chắc hắn cũng không lấy làm dễ chịu đi. Nhưng là cô không nghĩ đến cả những chuyện nhỏ nhặt này mà hắn cũng để ý. Khỏi nói trong lòng Bảo Yết lúc này đang có chút dao động. Biết cô không uống được trà nên cố tình làm tách trà này cho cô. Cốc trà đang cầm trên tay của Bảo Yết bỗng trở nên ngon lạ thường.
Nhật Nữ thấy cô vui vẻ tận hưởng tách trà hắn pha cũng lấy làm vui vẻ. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô vô cùng đáng yêu, hắn đã không kiềm lòng được đưa tay xoa nhẹ đầu cô khiến Bảo Yết đang nhâm nhi đồ uống thì giật mình.
-Chỉ cần liên quan tới em thì chuyện gì anh cũng sẽ để ý
Nhật Nữ nói bằng giọng ôn nhu tràn đầy sự chân thành và thiết tha khiến trái tim Bảo Yết một lần nữa loạn nhịp. Nó đập không ngừng chẳng theo một trật tự nào cả khiến cô rất khó chịu. Tuy nhiên chưa đến mấy giây Bảo Yết liền tự động xóa bỏ cái cảm giác đó. Nhật Nữ rất tốt nhưng cô không dám mạo hiểm tương lai của mình. Hắn là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, gia thế không hề kém các nam chính, cũng chưa rõ hắn thực sự là người như thế nào. Hắn có đủ nguy cơ để trở thành tra nam như những kẻ còn lại. Chưa kể nếu giao lại tình cảm cho hắn ai biết được có bị kẻ khác đem ra để lợi dụng. Vậy nên cô thà phụ hắn còn hơn để bản thân chịu ủy khuất. Khuôn mặt đang vui vẻ của Bảo Yết đang vui vẻ bỗng trầm xuống:
-Anh lần sau không cần phải nhọc công vậy đâu. Em đã làm phiền anh nhiều rồi!
Nhật Nữ thấy biểu tình Bảo Yết thay đổi cũng biết bức tường trong trái tim cô lần nữa được dựng lên. Mới vừa nãy hắn đã hi vọng giữa hai người có chút tiến triển nào đó. Là hắn quá ngây thơ rồi!
-Em biết không. Chỉ cần là em thì anh sẽ không bao giờ cảm thấy phiền. Mong em có thể đặt chút tin tưởng lên người anh
......
-Chắc em cũng đói rồi để anh đi chuẩn bị bữa tối
Không nói thêm lời nào Nhật Nữ bước vào trong bếp. Nhìn bóng lưng hắn rời đi mặc cảm tội lỗi bỗng xuất hiện dày vò tâm can Bảo Yết. Biết như vậy là tổn thương hắn nhưng quả thực cô quá hèn nhát để mạo hiểm. Cô không đủ can đảm để liều mạng sống của mình, chỉ mong hắn sẽ hiểu cho nỗi khổ của cô.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một căn phòng tối tăm nào đó ở một nơi không ai biết, thứ sáng lên duy nhất chỉ có màn hình của những chiếc máy tính. Bên trên mà hình rất nhiều đoạn mã, đoạn nhị phân xuất hiện không ngừng. Nếu không phải dân công nghệ chuyên nghiệp chắc chẳng mấy ai biết chúng có ý nghĩa gì.
-Mọi chuyện sao rồi?
Cánh cửa căn phòng mở ra đưa vào một chút ánh sáng hắt từ bên ngoài. Một nam nhân quen thuộc bước vào, đó chính là Hoắc Vệ Minh đang mai danh ẩn tích ở đâu đó không ai biết. Hắn vừa bước vào thì hai người đang ngồi làm việc trước màn hình máy tính cũng cùng lúc quay ra. Hai người này cũng không thể quen thuộc hơn. Bọn họ chính là hai anh em nhà Mộc gia Mộc Giải Thần và Mộc Sư Kiệt
-Không dễ đến vậy đâu! Miêu nữ thiên tài không phải chỉ là cái danh!_Kiệt khó chịu nói
Hắn cùng Thần đã phải ở trong cái phòng thí nghiệm này mấy ngày rồi. Mỗi ngày chẳng ngủ được là bao nhiêu. Mất ngủ tất nhiên tâm tình sẽ chẳng bao giờ tốt, sức khỏe cũng có chút kém đi, dễ mệt mỏi. Mẹ kiếp! Nếu không phải vì cái thỏa thuận giữa bọn họ hắn cũng không phải tự hành hạ mình như vậy.
Thần cũng biết tâm trạng của anh trai mình lúc này. Bản thân hắn cũng đang khó chịu không kém. Nhưng là hắn là người biết nhìn thời thế hơn anh mình nên định lực cũng tốt hơn hẳn. Không dễ dàng để lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy
-Tường lửa biến ảo liên tục nên không thể xác định được đoạn mã khóa nằm ở đâu. Chưa nói đến chỉ cần có một thứ gì đó lạ xâm nhập lập tức hệ thống chủ tự động kích hoạt virus. Vậy nên thời gian chúng tôi có thể hack hệ thống thì ít mà dùng để diệt virus thì nhiều.
Đối với chuyện này Thần vô cùng tức giận. Hắn ghét nhất có thứ gì đó không đi theo kế hoạch của mình. Chỉ cần sai một li cũng đủ khiến hắn mất bình tĩnh, đây chính là nhược điểm chí mạng của hắn. Ngược lại Kiệt tuy hay tùy hứng và nổi nóng nhưng có bất cứ biến gì hắn lại là người ứng biến nhanh nhất. Tuy không thể nói là xuất sắc nhưng đảm bảo cầm cự trong thời để tìm ra biện pháp tốt hơn khi gặp phải bất cứ vấn đề gì. Hai anh em bọn hắn trái ngược nhưng lại luôn hỗ trợ lẫn nhau không rời. Người ta nói đây là khả năng chỉ những cặp sinh đôi đồng tâm mới có. Vậy nên suốt mấy ngày qua hai anh em Thần và Kiệt luôn làm việc cùng nhau. Nếu như bình thường chỉ cần hai người bọn hắn hợp sức thì không gì không làm được. Duy nhất lần này một cái hệ thống lại khiến bọn họ gặp khó khăn. Điều này khỏi nói khiến cả hai người vô cùng không hài lòng
Hoắc Vệ Minh sau khi nghe chỉ im lặng ngẫm nghĩ một lát. Trên gương mặt một chút biểu cảm cũng không có, không ai biết hắn đang nghĩ gì. ChỈ biết một sau đó hắn ta nở nụ cười tiêu chuẩn khách sáo:
-Chắc chỉ cần thêm chút thời gian. Mong hai vị tiếp tục giúp đỡ!
-Cái này là tất nhiên! Hai anh em chúng ta chưa từng biết thất hứa. Nhất định sẽ hoàn thành việc của mình._Thần nói
-Cảm tạ hai vị!
-Chỉ mong Hoắc lão cũng như vậy!_Lần này là Kiệt mở miệng
-Nhất định!
Nghe xong cả Thần và Kiệt cũng mặc kệ Hoắc Vệ Minh tiếp tục quay ra làm tiếp chuyện của mình. Hắn ta cũng không muốn làm phiền họ nên cũng đi ra, One đứng chờ bên ngoài vừa thấy hắn đi ra liền lại hỏi:
-Chuyện sao rồi thưa boss?
-Vẫn chưa được_Giọng Hoắc Vệ Minh vô cùng lạnh lẽo
Hắn mời hai anh em Mộc gia giúp mình vì bọn họ là những thiên tài đứng đầu thế giới. Đáng tiếc như vậy chưa đủ để phá đảo trình độ của đại tiểu thư Nam Cung gia đó. Xem ra hắn phải dùng thêm kế hoạch dự phòng rồi! Hoắc Vệ Minh nham hiểm nghĩ thầm. Bước chân cũng vội vã hơn đi về phía thư phòng cả mình. Nhìn biểu tình của boss One cũng biết trong lòng ngài đã có chủ ý mới để đối phó nên vội vàng đi theo để sẵn sàng đợi lệnh.
-Thấy ý thức của em lên sao Hỏa chơi rồi nên anh giúp em kéo nó về_Nhật Nữ đùa
Bảo Yết cũng biết mình mải suy nghĩ vẩn vơ đến thất thố, nhìn Nhật Nữ không nhịn được trêu đùa mình cũng cười trừ. Tất nhiên là cười trừ, vui thì vui thật nhưng bị như vậy cũng có xấu hổ chứ. Nhật Nữ cũng biết điều đó cũng chỉ lắc đầu cười cười rồi đưa một cái cốc cho cô:
-Uống cái này đi. Nó tốt cho em đấy!
-Cám ơn anh!
Bảo Yết đón lấy cái cốc rồi nhấp một ngụm. Hương vị nồng ấm chảy qua cổ họng đi xuống lan ra khắp cơ thể, có chút ngọt ở đầu lưỡi, một cảm giác khoan khoái thư giãn khoan khoái ngay từ lần thử đầu tiên
-Ngon quá! Đây là gì vậy?
Bảo Yết không kìm được mà thốt lên quay ra hỏi Nhật Nữ. Nhật Nữ từ tốn ngồi xuống bên cạnh, bản thân cũng uống một chút, cảm nhận vị ngon của thứ đồ uống trong tách rồi nhìn cô từ tốn nói:
-Trà hoa! Một loại hoa đặc biệt chỉ để dùng làm trà. Hương vị của nó rất dễ uống kể cả đối với những người không thích trà như em vẫn có thể uống được!
-Sao anh biết em không thích trà?
Bảo Yết khá bất ngờ, ngoài bố mẹ cùng bạn bè ra thì không ai biết cô không thích uống trà. Trà luôn đắng và rất khó uống, mẹ cô vì muốn cô ăn uống điều độ nên luôn tìm những loại trà quả để dễ uống hơn. Nhưng mà thử bao nhiêu rồi cô vẫn không mấy thích trà. Lần đầu tiên cô thực sự thích uống nó. Sau này trở về Nam Cung gia cô nhất định phải nhờ hắn chỉ chỗ kiếm mới được
-Hồi em còn ở Mạc thị anh để ý trên bàn làm việc em tuy luôn có một tách trà nhưng mỗi lần uống biểu tình của em rất khổ sở. Trông em không giống một người thích trà tý nào
-Anh để ý cả chuyện này?
Bảo Yết nghe vậy liền có chút đỏ mặt. Nhật Nữ nổi tiếng là người thích những đồ uống thanh nhã như trà. Nhưng cô thì không, cô uống như một sự ép buộc chỉ vì nó tốt cho sức khỏe lại còn giúp cô tỉnh táo tốt hơn cà phê. Thứ đồ uống mình thích bị người khác uống với biểu tình ghét bỏ chắc hắn cũng không lấy làm dễ chịu đi. Nhưng là cô không nghĩ đến cả những chuyện nhỏ nhặt này mà hắn cũng để ý. Khỏi nói trong lòng Bảo Yết lúc này đang có chút dao động. Biết cô không uống được trà nên cố tình làm tách trà này cho cô. Cốc trà đang cầm trên tay của Bảo Yết bỗng trở nên ngon lạ thường.
Nhật Nữ thấy cô vui vẻ tận hưởng tách trà hắn pha cũng lấy làm vui vẻ. Nhìn dáng vẻ hưởng thụ của cô vô cùng đáng yêu, hắn đã không kiềm lòng được đưa tay xoa nhẹ đầu cô khiến Bảo Yết đang nhâm nhi đồ uống thì giật mình.
-Chỉ cần liên quan tới em thì chuyện gì anh cũng sẽ để ý
Nhật Nữ nói bằng giọng ôn nhu tràn đầy sự chân thành và thiết tha khiến trái tim Bảo Yết một lần nữa loạn nhịp. Nó đập không ngừng chẳng theo một trật tự nào cả khiến cô rất khó chịu. Tuy nhiên chưa đến mấy giây Bảo Yết liền tự động xóa bỏ cái cảm giác đó. Nhật Nữ rất tốt nhưng cô không dám mạo hiểm tương lai của mình. Hắn là một nhân vật chưa từng xuất hiện trong nguyên tác, gia thế không hề kém các nam chính, cũng chưa rõ hắn thực sự là người như thế nào. Hắn có đủ nguy cơ để trở thành tra nam như những kẻ còn lại. Chưa kể nếu giao lại tình cảm cho hắn ai biết được có bị kẻ khác đem ra để lợi dụng. Vậy nên cô thà phụ hắn còn hơn để bản thân chịu ủy khuất. Khuôn mặt đang vui vẻ của Bảo Yết đang vui vẻ bỗng trầm xuống:
-Anh lần sau không cần phải nhọc công vậy đâu. Em đã làm phiền anh nhiều rồi!
Nhật Nữ thấy biểu tình Bảo Yết thay đổi cũng biết bức tường trong trái tim cô lần nữa được dựng lên. Mới vừa nãy hắn đã hi vọng giữa hai người có chút tiến triển nào đó. Là hắn quá ngây thơ rồi!
-Em biết không. Chỉ cần là em thì anh sẽ không bao giờ cảm thấy phiền. Mong em có thể đặt chút tin tưởng lên người anh
......
-Chắc em cũng đói rồi để anh đi chuẩn bị bữa tối
Không nói thêm lời nào Nhật Nữ bước vào trong bếp. Nhìn bóng lưng hắn rời đi mặc cảm tội lỗi bỗng xuất hiện dày vò tâm can Bảo Yết. Biết như vậy là tổn thương hắn nhưng quả thực cô quá hèn nhát để mạo hiểm. Cô không đủ can đảm để liều mạng sống của mình, chỉ mong hắn sẽ hiểu cho nỗi khổ của cô.
----------------------------------------------------------------------------------------------------
Tại một căn phòng tối tăm nào đó ở một nơi không ai biết, thứ sáng lên duy nhất chỉ có màn hình của những chiếc máy tính. Bên trên mà hình rất nhiều đoạn mã, đoạn nhị phân xuất hiện không ngừng. Nếu không phải dân công nghệ chuyên nghiệp chắc chẳng mấy ai biết chúng có ý nghĩa gì.
-Mọi chuyện sao rồi?
Cánh cửa căn phòng mở ra đưa vào một chút ánh sáng hắt từ bên ngoài. Một nam nhân quen thuộc bước vào, đó chính là Hoắc Vệ Minh đang mai danh ẩn tích ở đâu đó không ai biết. Hắn vừa bước vào thì hai người đang ngồi làm việc trước màn hình máy tính cũng cùng lúc quay ra. Hai người này cũng không thể quen thuộc hơn. Bọn họ chính là hai anh em nhà Mộc gia Mộc Giải Thần và Mộc Sư Kiệt
-Không dễ đến vậy đâu! Miêu nữ thiên tài không phải chỉ là cái danh!_Kiệt khó chịu nói
Hắn cùng Thần đã phải ở trong cái phòng thí nghiệm này mấy ngày rồi. Mỗi ngày chẳng ngủ được là bao nhiêu. Mất ngủ tất nhiên tâm tình sẽ chẳng bao giờ tốt, sức khỏe cũng có chút kém đi, dễ mệt mỏi. Mẹ kiếp! Nếu không phải vì cái thỏa thuận giữa bọn họ hắn cũng không phải tự hành hạ mình như vậy.
Thần cũng biết tâm trạng của anh trai mình lúc này. Bản thân hắn cũng đang khó chịu không kém. Nhưng là hắn là người biết nhìn thời thế hơn anh mình nên định lực cũng tốt hơn hẳn. Không dễ dàng để lộ cảm xúc ra bên ngoài như vậy
-Tường lửa biến ảo liên tục nên không thể xác định được đoạn mã khóa nằm ở đâu. Chưa nói đến chỉ cần có một thứ gì đó lạ xâm nhập lập tức hệ thống chủ tự động kích hoạt virus. Vậy nên thời gian chúng tôi có thể hack hệ thống thì ít mà dùng để diệt virus thì nhiều.
Đối với chuyện này Thần vô cùng tức giận. Hắn ghét nhất có thứ gì đó không đi theo kế hoạch của mình. Chỉ cần sai một li cũng đủ khiến hắn mất bình tĩnh, đây chính là nhược điểm chí mạng của hắn. Ngược lại Kiệt tuy hay tùy hứng và nổi nóng nhưng có bất cứ biến gì hắn lại là người ứng biến nhanh nhất. Tuy không thể nói là xuất sắc nhưng đảm bảo cầm cự trong thời để tìm ra biện pháp tốt hơn khi gặp phải bất cứ vấn đề gì. Hai anh em bọn hắn trái ngược nhưng lại luôn hỗ trợ lẫn nhau không rời. Người ta nói đây là khả năng chỉ những cặp sinh đôi đồng tâm mới có. Vậy nên suốt mấy ngày qua hai anh em Thần và Kiệt luôn làm việc cùng nhau. Nếu như bình thường chỉ cần hai người bọn hắn hợp sức thì không gì không làm được. Duy nhất lần này một cái hệ thống lại khiến bọn họ gặp khó khăn. Điều này khỏi nói khiến cả hai người vô cùng không hài lòng
Hoắc Vệ Minh sau khi nghe chỉ im lặng ngẫm nghĩ một lát. Trên gương mặt một chút biểu cảm cũng không có, không ai biết hắn đang nghĩ gì. ChỈ biết một sau đó hắn ta nở nụ cười tiêu chuẩn khách sáo:
-Chắc chỉ cần thêm chút thời gian. Mong hai vị tiếp tục giúp đỡ!
-Cái này là tất nhiên! Hai anh em chúng ta chưa từng biết thất hứa. Nhất định sẽ hoàn thành việc của mình._Thần nói
-Cảm tạ hai vị!
-Chỉ mong Hoắc lão cũng như vậy!_Lần này là Kiệt mở miệng
-Nhất định!
Nghe xong cả Thần và Kiệt cũng mặc kệ Hoắc Vệ Minh tiếp tục quay ra làm tiếp chuyện của mình. Hắn ta cũng không muốn làm phiền họ nên cũng đi ra, One đứng chờ bên ngoài vừa thấy hắn đi ra liền lại hỏi:
-Chuyện sao rồi thưa boss?
-Vẫn chưa được_Giọng Hoắc Vệ Minh vô cùng lạnh lẽo
Hắn mời hai anh em Mộc gia giúp mình vì bọn họ là những thiên tài đứng đầu thế giới. Đáng tiếc như vậy chưa đủ để phá đảo trình độ của đại tiểu thư Nam Cung gia đó. Xem ra hắn phải dùng thêm kế hoạch dự phòng rồi! Hoắc Vệ Minh nham hiểm nghĩ thầm. Bước chân cũng vội vã hơn đi về phía thư phòng cả mình. Nhìn biểu tình của boss One cũng biết trong lòng ngài đã có chủ ý mới để đối phó nên vội vàng đi theo để sẵn sàng đợi lệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook