Edit: Khong9chu ( Ochibi)

Khi đến Thư gia, hai mắt Thư Sâm Nhuyễn sưng đỏ giống quả đào. Cô nhìn kính xe đến khi hoảng sợ, nhưng ô tô không có rương trị liệu, đành phải cứ vậy mà xuống thôi.

Sau khi xuống xe, không cần Thư Sâm Nhuyễn lo, ô tô tự động chạy đến gara.

Mới vừa vào cửa Thư Sâm Nhuyễn liền đụng phải người máy nhà chính, bà nhìn chằm chằm Thư Sâm Nhuyễn vẻ mặt kinh hô: “Tiểu thư, mắt ngài làm sao vậy?”

“Ừm, chính là……”

Thư Sâm Nhuyễn hơi xấu hổ xoa xoa đôi mắt, lập tức nhìn thấy thần sắc người máy nhà chính không tán đồng: “Tiểu thư, không cần dùng tay dụi mắt, dễ dàng nảy sinh vi khuẩn. Còn có, loại tình huống này tôi kiến nghị ngài sử dụng hộp y tế tiến hành giảm sưng.”

“Ách, được rồi, làm phiền bà.” Thư Sâm Nhuyễn gật đầu.

“Tiểu thư không cần khách khí.” Người máy nhà chính nói xong lại nói: “Bá mẫu của ngài ở phòng khách, ngài có thể vào phòng khách trước.”

Bá mẫu? Thư Sâm Nhuyễn mặt chậm rãi trắng bệch.

Trong trí nhớ Thư Sâm Nhuyễn, bá mẫu là người ôn nhu dễ gần, rất sủng ái chị em bọn họ. Đồng thời bá mẫu cũng là người rất lợi hại, bà là viện trưởng bệnh viện trung tâm A thành, y thuật cao siêu, rất có danh tiếng.

Thư Sâm Nhuyễn siết nhẹ nắm tay, hai chân nhũn ra đi vào phòng khách.

Trên sô pha một nữ nhân đang ngồi, trước mặt đặt ly nước sôi để nguội, bà mặc trang phục khéo léo, tư thái ưu nhã, sườn mặt tú mỹ.

Sau khi nghe tiếng bước chân bà xoay đầu, nhìn Thư Sâm Nhuyễn sau đó lộ ra một nụ cười ôn hòa lại trong sáng, dùng ngữ khiến khiến người thân cận nói: “Nhuyễn Nhuyễn không có việc gì đi, cô nghe mẹ con nói con ở B thành gặp phải phiền toái?”

Thư phụ tạm thời rời khỏi A thành, Thư mẫu lúc này có hội nghị quan trọng không về được. Mặc dù Thư Sâm Nhuyễn không có chuyện, hai người vẫn không yên lòng về con gái, liền nhờ chị dâu đi đến nhà nhìn một cái.

Thư Sâm Nhuyễn cười trừ, chọn vị trí cách xa bà một chút rồi ngồi xuống, nói: “Con không có việc gì, hại mọi người lo lắng.”

Trước kia Thư Sâm Nhuyễn cùng bá mẫu rất thân thiết, Thư Sâm Nhuyễn biết không thể chuyển biến quá rõ ràng, làm bà nhận thấy không thích hợp.

Việc Thư gia ôm sai con gái chính là một tay người trước mặt này chủ đạo, tất cả mọi người bị bộ dáng dễ thân của bà ta lừa, nữ nhân này quả thực chính là rắn độc tránh ở chỗ tối, tùy thời mà động, hung hăng cắn người Thư gia một phát.

Thư bá mẫu phát hiện tiểu chất nữ không thích hợp, trước kia bà vào Thư gia, nha đầu này lập tức liền thân mật tiến đến bên người bà.

Ngay sau khi nghĩ xong bà không để trong lòng, nhất định là ở B thành bị tên côn đồ dọa sợ, hôm nay mới có điểm kỳ quái.

Thư bá mẫu đứng dậy, đi đến bên cạnh Thư Sâm Nhuyễn ngồi xuống, tay ôn nhu đáp trên vai thiếu nữ: “Nhuyễn Nhuyễn đừng sợ, Thư gia sẽ không bỏ qua cho người kia. Dám khi dễ tiểu công chúa của Thư gia, hắn sẽ biết hai chữ hối hận viết như thế nào.”

Nói đến khúc sau, âm thanh nữ nhân nhu mỹ mang thêm lạnh lẽo.

Thân mình Thư Sâm Nhuyễn cứng đờ, mất tự nhiên gật đầu.

Trùng hợp lúc này người máy nhà chính đến, Thư Sâm Nhuyễn vội vàng tiếp nhận đồ vật từ trong tay bà. Thứ kia giống túi chườm nước đá, đắp trên mắt hơi lạnh. Chỉ qua hai ba giây, toàn bộ đau xót trong mắt Thư Sâm Nhuyễn giảm bớt.

Đắp mắt, Thư Sâm Nhuyễn trộm nhìn phía đại bá mẫu. Không nghĩ tới vừa lúc đối diện với đôi mắt hàm chứa ý cười của nữ nhân, Thư Sâm Nhuyễn sợ tới mức vội vàng thu hồi ánh mắt.

Thư bá mẫu nhìn qua khí sắc rất tốt, nhưng Thư Sâm Nhuyễn biết, bà đã bệnh thời kì cuối, chống được đến ăn tết là qua đời.

Cũng chính là trước khi lâm chung, bà nói chân tướng cho em trai gái một nhà. Thư Sâm Nhuyễn hai người các ngươi sủng ái đến cực điểm bất quá chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ ở bệnh viện bà ta, con gái thật sự lại đang ở B thành chịu khổ.

Diêu Điềm vốn có cơ hội được gia đình thu dưỡng nhận nuôi, thoát ly khỏi biển cực khổ, là bà ta tạo áp lực cho cô nhi viện, không được để cô ta rời B thành.

Thư bá mẫu hận một nhà Thư Sâm Nhuyễn. Thư đại bá và Thư bá mẫu thời trẻ đều là sinh viên học viện y, hai người tình đầu ý hợp, bên nhau khi còn ở trường học. Sau khi tốt nghiệp, hai người một đi bệnh viện thành phố, một ở phòng thí nghiệm nghiên cứu kiểu thuốc mới, ngày tháng trôi qua thật hạnh phúc.

Bởi vì từ nhỏ Thư đại bá đã cho thấy mình yêu thích y học, không quan tâm kế thừa gia nghiệp, Thư phụ được bồi dưỡng như người thừa kế. Sau đó, Thư đại bá như cũ trầm mê y học, Thư phụ thành gia chủ đời kế tiếp Thư gia.

Tình cảm anh em hai người rất tốt, theo lý thuyết hai nhà không có khả năng trở mặt thành thù, nhưng thường thì thế sự khó đoán.

Ngày hôm đó sinh nhật Thư nãi nãi, anh em hai nhà đều về nhà cũ chúc thọ lão thái thái. Người trong phòng thí nghiệm Thư đại bá gọi điện thoại tới, nói là có một loại vi khuẩn xuất hiện ngoài ý muốn.

Thư đại bá sốt ruột chạy về phòng thí nghiệm, xe ông dùng chính là của Thư phụ.

Trên đường trở về phòng thí nghiệm, ô tô phát sinh nổ mạnh, Thư đại bá thân vong tại chỗ. Là đối tượng cạnh tranh trên thương trường của Thư phụ ra tay, mục tiêu của bọn họ là Thư phụ, Thư đại bá là thế ông chịu.

Thư bá mẫu mang thai không tiếp thu được tin dữ này, bà động thai, sinh non một bé gái bảy tháng. Đứa bé kia thân thể cực kém, cứu giúp một vòng vẫn qua đời.

Hai tháng sau, Thư mẫu đồng dạng mang thai sinh con, mẹ con bình an, bé gái kia vô cùng khỏe mạnh.

Lúc ấy hai người gần như là mang thai cùng lúc, chị em dâu hai người còn nói giỡn, nói là hai đứa nhỏ có thể làm bạn, không phải cô đơn. Chính là chớp mắt một cái, sự tình biến thành như vậy.

Chồng và con gái Thư bá mẫu, liên tiếp rời đi, để cho Thư phụ chuyện gì cũng không có. Thư phụ là em trai mà chồng bà yêu thương, bà sẽ không làm gì trực tiếp với ông, liền dùng loại thủ đoạn công tâm âm độc này.

Nhiều năm như vậy, Thư bá mẫu nhìn bọn họ yêu thương Thư Sâm Nhuyễn, không hề biết con gái ruột của mình sống ngày tháng thế nào, trong lòng bà tràn ngập khoái ý.

Hoàn cảnh của bà thật đáng thương, nhưng Thư Sâm Nhuyễn lại không đồng tình nổi. Ân oán thế hệ trước, Thư bá mẫu lại trả thù đến đời sau.

Một trận tiếng bước chân “cộp cộp cộp” từ xa tới gần, Thư Sâm Nhuyễn còn chưa kịp phản ứng, một thân thể nhỏ mềm mại, mang theo vị chanh liền bổ nhào vào trong lòng ngực cô.

“Chị chị chị chị chị, chị đi đâu sao?”

Vừa rồi huấn luyện thể năng xong, Thư Vệ Sâm liền qua phòng chị gái. Trong phòng không có người, người máy quản gia nói cho cậu chị sẽ nhanh về tới.

Thư Vệ Sâm mồ hôi đầy mình liền vào phòng tắm tắm rửa, không ngờ tắm rửa xong sau chị thật sự ở nhà, chú quản gia quả nhiên không gạt người!

Thư Sâm Nhuyễn không biết tiểu gia hỏa này hưng phấn cái gì, vừa rồi lúc cậu xông tới tim cô đều nhảy dựng. Cái đầu cậu nho nhỏ, thân thể ẩn chứa lực lượng cường đại. Thư Sâm Nhuyễn sợ cậu kích động một cái, lại làm mình gãy xương.

May mắn Thư Vệ Sâm vẫn có chừng mực, xương cốt Thư Sâm Nhuyễn bình yên vô sự.

“Chị đi một chuyến B thành.” Thư Sâm Nhuyễn nói cho em trai.

“B thành chơi không vui, chị đi nơi đó làm gì nha.” Thư Vệ Sâm nghe vậy nhăn cái mũi nhỏ, trong ấn tượng của cậu B thành vừa dơ vừa nát, mọi người còn sẽ trộm cướp.

Năm trước khi Thư mẫu lần đầu mang theo Thư Vệ Sâm đi làm từ thiện, đoàn người đi vào khu nghèo nhất B thành, ấn tượng nơi đó vô cùng khắc sâu, cũng vô cùng tệ với Thư Vệ Sâm.

“B thành cũng có nơi rất vui, tại vì con chưa đến thôi.” Thư bá mẫu ở một bên cười nói.

Thư Vệ Sâm nhìn qua, mắt nho đen dường như mở tròn xoe, kinh hỉ nói: “Bá mẫu tới hả!”

“Tiểu không lương tâm, bây giờ mới thấy cô.” Thư bá mẫu nhẹ chọt chọt ót cậu, tươi cười hòa ái.

Nhìn đầu ngón tay nữ nhân mềm mại, Thư Sâm Nhuyễn phảng phất có thể cảm nhận được một tia lạnh lẽo.

Thư Vệ Sâm là một cậu nhóc, khả năng là đứa con cuối cùng sinh ra của Thư phụ Thư mẫu, không có gì bất ngờ khi cậu là gia chủ đời kế tiếp. Người Thư bá mẫu hận là Thư phụ Thư mẫu, nhưng bà cảm thấy Thư gia là gia tộc của Thư đại bá, bà không thể lẫn lộn huyết mạch, để một kẻ ngoài tới Thư gia làm người thừa kế.

Nếu năm đó Thư Vệ Sâm cũng là bé gái, nói không chừng cũng sẽ bị tráo đổi. Thư bá mẫu là viện trưởng, bà đánh tráo hai đứa nhỏ dễ như trở bàn tay.

Hơn nữa đã nhiều năm như vậy thân phận Thư Sâm Nhuyễn cũng không bị phát hiện có gì lạ, vì có bà ở sau lưng thao tác. Nghĩ vậy, Thư Sâm Nhuyễn không rét mà run. Cô muốn Vệ Vệ cách xa bá mẫu một chút, lại không có cái cớ hợp lý.

“Vệ Vệ có lương tâm mà!” Thư Vệ Sâm phồng mặt lên phản bác nói, đừng nhìn cậu nhỏ, cậu biết rất nhiều, không lương tâm không phải một lời ca ngợi.

“Nha, vậy con thế nào bây giờ mới thấy cô?” Thư bá mẫu chọc cậu.

Cậu bé sửng sốt, hai hàng lông mày nhàn nhạt cùng nhau nhíu lại. Cậu vắt hết óc nghĩ nghĩ, rốt cuộc nghĩ ra ý kiến hay.

“Là bởi vì đại bá mẫu lại đẹp lên! Con phản ứng trong chốc lát mới nhận ra người này là đại bá mẫu.”

Có tiểu lảm nhảm Thư Vệ Sâm này hấp dẫn lực chú ý, đại bá mẫu không có nói chuyện với Thư Sâm Nhuyễn.

Một lát sau Thư mẫu trở lại, Thư bá mẫu liền nói bệnh viện còn có chuyện, nên không ở lại ăn cơm.

Thư Sâm Nhuyễn không biết bà thật sự có việc, hay bởi vì Thư mẫu.

Thư mẫu không tin lời cô nói, còn có hơi áy náy, hôm nay nhờ chị dâu về đến nhà nhìn xem Nhuyễn Nhuyễn, cũng không biết có khiến chị dâu chậm trễ công tác không.

Thư bá mẫu đi rồi, Thư mẫu giữ chặt con gái nhìn từ trên xuống dưới vài lần, rồi bắt đầu nhắc mãi.

“Tại sao con một mình ra khỏi thành vậy? Lá gan quá lớn, mẹ đều bị con doạ sợ, thật là, nếu muốn đi chơi cũng nên mang theo người……”

Thư Sâm Nhuyễn tự biết mình không đúng, cô ngoan ngoãn nhìn Thư mẫu, nghiêm túc nghe bà lải nhải, còn thỉnh thoảng rất phối hợp gật đầu.

Con gái ngoan như vậy, Thư mẫu nhắc mãi không nổi nữa. Bà bất đắc dĩ nhéo mặt con gái, chỉ nhắc nhở trong lòng chính mình, phải coi trọng hơn vấn đề an toàn của con cái.

Thấy mẹ ngừng lại, Thư Vệ Sâm vội nói: “Mẹ, tiếp theo con phạm sai lầm mẹ cũng đừng mắng con nha.”

Thư mẫu nhướng mày, hỏi: “Vì sao?”

“Lần này con không phạm sai lầm, còn cùng chị cùng nghe mẹ giáo huấn. Hại con quá, cho nên lần sau mẹ không thể mắng con nữa.” Thư Vệ Sâm nghiêm túc giải thích.

Thư mẫu nhéo tiểu thịt trên mặt cậu, vừa tức giận vừa buồn cười: “Là con thông minh.”

“Không được nhéo, nhéo sẽ tròn, không soái khí!” Thư Vệ Sâm kịch liệt phản kháng.

Thư mẫu cười cười, phủi sạch quan hệ nói: “Là tự con tròn, không trách mẹ được.”

“Nào có! Hồi trước không tròn……” Thư Vệ Sâm không chịu thừa nhận do mình ăn nhiều.

“Mặt chị con bị mẹ nhéo từ từ nhỏ đến lớn, mặt con bé tại sao không……” Tầm mắt Thư mẫu rơi xuống trên mặt con gái, cái chữ tròn kia không nhổ ra được.

Thư Sâm Nhuyễn cằm nho nhỏ, gương mặt mượt mà lại no đủ, nhìn qua đáng yêu cực kỳ. Thư mẫu sửng sốt, mặt con gái tròn tròn thật là bị bà nhéo?

Thư Vệ Sâm đắc ý hừ hừ, ngẩng đầu nói: “Xem đi, con nói sẽ bị nhéo cho tròn mà.”

Thư mẫu nhìn không được tiểu tử này khoe khoang, vỗ nhẹ cái trán cậu, “Tròn thì tròn, giống chị con không tốt sao? Con xem chị lớn lên thật xinh đẹp.”

“Không được, chị là con gái, con phải giống ba, đàn ông đích thực mặt phải có lăng có giác!”

Thư Vệ Sâm nghĩ đến bộ dáng của ba, không khỏi hướng tới trước mắt. Nói rồi, ngón tay ngắn ngủn của cậu nhóc sờ cằm, dùng sức nâng thịt mềm mại hướng lên, ý đồ chế tạo ra một khuôn mặt hình góc cạnh rõ ràng cứng rắn.

“Muốn biến thành ba như vậy, đồ ăn vặt của con phải từ bỏ. Đàn ông đích thực cũng không dùng kem và bánh kem nhỏ……”

Mẹ và em trai trò chuyện thật vui vẻ, Thư Sâm Nhuyễn nhìn một màn trước mắt đặc biệt hy vọng thời gian có thể dừng tại hình ảnh này.

Thư Sâm Nhuyễn không hy vọng có một ngày, người nhà cô thương tâm hỏi cô: “Thư gia nơi nào có lỗi với con? Con biết rõ con gái chân chính của Thư gia lưu lạc bên ngoài, vậy mà không nói cho chúng ta biết.”

Cô hít sâu vài cái, sau đó kiệt lực dùng âm thanh vững vàng nói: “Ừm…… Mẹ à, con ở B thành nhìn thấy một người rất giống mẹ.”

“Cái gì?”

“Rất giống mẹ?” Hai người dừng tranh luận bánh kem nhỏ và đàn ông đích thực có quan hệ hay không, tò mò nhìn phía Thư Sâm Nhuyễn.

“Đúng vậy, hai người xem ảnh chụp đi.” Thư Sâm Nhuyễn ấn tay xuống, một bức ảnh chụp hiện lên trước mặt ba người.

2/2/2020

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương