Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau
-
Chương 2
Edit: Ochibi
Ở năm 2019, cô là "Thư Sâm Nhuyễn" mười sáu tuổi. Xem xong quyển sách, cô liền xuyên thành một đứa bé trong《 Trọng sinh báo thù nhân sinh 》.
Nhưng mà khi đó Thư Sâm Nhuyễn mất đi ký ức, từ tâm trí con nít lớn lên. Hôm nay ngất xỉu cô mới nhớ tới hết thảy, hoá ra cô không phải con ruột của ba mẹ.
Thư Sâm Nhuyễn thống khổ che mặt, thấy tương lai của mình đều là một mảnh mờ mịt. Ông trời dường như chơi cô, cho cô xuyên qua thế giới mới, có người thân có gia đình ấm áp. Đã để cô hoàn toàn không biết gì vui sướng sống đến khi mười sáu tuổi, đột nhiên tàn nhẫn muốn lấy đi tất cả.
Hơn nữa dựa theo cốt truyện, mùa đông năm cô mười sáu tuổi chân tướng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Mà Diêu Điềm trọng sinh ở đoạn thời gian đó, hiện tại đầu tháng sáu, nói cách khác còn có nửa năm, Diêu Điềm hận Thư Sâm Nhuyễn tận xương tủy sẽ trở lại.
Thư Sâm Nhuyễn không rõ lắm kiếp trước Diêu Điềm đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay mình là con gái Thư gia, là đối tượng báo thù của cô ta.
Dưới sự tính kế của Diêu Điềm, ba mẹ đối với cô thất vọng cực điểm, cô bị hủy dung, bị ném tới rừng Độc chết thảm trong miệng thú biến dị......
"Mình nên làm sao bây giờ? Mình nên làm sao bây giờ?" Thư Sâm Nhuyễn hai mắt mất đi thần thái, mờ mịt và bất lực.
Hai tiếng rưỡi trôi qua, Thư mẫu liền đi lên lầu hai.
Cửa phòng ngủ đóng, Thư mẫu ấn chuông cửa, liền có trình tự thu thập mặt và vân tay bà, đối chiếu với cơ sở dữ liệu.
Không đến hai giây sau khi Thư mẫu ấn chuông cửa, một âm thanh trẻ con đáng yêu ở phòng vang lên: "Ngoài cửa là mẹ chủ nhân, ngài muốn cho bà ấy tiến vào không?"
Thư Sâm Nhuyễn "ừ" một tiếng, không cần xuống giường đi lại, cửa phòng ngủ màu trắng tự động mở ra.
Thư mẫu đi đến mép giường, phát hiện con gái sắc mặt có chút kém, bà lo lắng hỏi: "Thế nào, vẫn còn không thoải mái sao?"
Dưới tác dụng của máy trị liệu, vết thương Thư Sâm Nhuyễn đã tốt lên. Sắc mặt cô kém như vậy, là nhất thời chưa tiếp thu nổi sự thật.
Thiếu nữ rũ mắt, hàng mi dài cong vút nồng đậm che khuất nửa đôi mắt, làm Thư mẫu không phát hiện ra cảm xúc của cô.
"Đều rất tốt, mẹ không cần lo lắng."
"Thật sự sao?" Thư mẫu vẫn có điểm không yên tâm, bà đè đè vòng eo mảnh khảnh của con gái, thấy cô không có phản ứng mới tin là cô khỏi hẳn.
Xác nhận eo Thư Sâm Nhuyễn không có việc gì, Thư mẫu lại quan tâm chuyện khác: "Chút nữa xuống lầu Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm nhiều một chút, con xem con đã gầy thành bộ dáng gì."
"Vâng đều nghe mẹ hết." Cô ngẩng mặt trả lời, bởi vì động tác đó, có một lọn tóc xẹt qua gương mặt cô.
Thư mẫu nhìn thấy, thuận tay giúp cô đem tóc vén sang bên tai, "đi thôi."
Hai mẹ con rời phòng, phòng Thư Sâm Nhuyễn ở lầu hai, trái phải theo thứ tự là phòng ngủ của ba mẹ và em trai.
Nơi bọn họ ở hiện tại không phải nhà cũ tổ tiên Thư gia để lại, là biệt thự khi ba mẹ kết hôn đã mua. Biệt thự không phải đặc biệt lớn, nhưng trang hoàng vô cùng dụng tâm, tráng lệ huy hoàng rất lịch sự tao nhã, so với nhà cũ lạnh như băng càng có cảm giác gia đình.
Nơi này thật là nhà Thư Sâm Nhuyễn, cô lớn lên ở chỗ này, biệt thự mỗi một chỗ đều có hồi ức của cô.
Khi không hiểu chuyện, cô nháo muốn chơi chơi trốn tìm, bé gái nhỏ đem Thư phụ đang xử lý công việc lôi ra thư phòng, ở biệt thự trốn tây núp đông; trên tay vịn cầu thang điểm xuyết thủy tinh xinh đẹp, thời kỳ Thư Sâm Nhuyễn thay răng ngã vài lần, miệng đập trên tay vịn, răng cửa lay động hoàn toàn rơi ra. Chính là bởi vì Thư Sâm Nhuyễn thích thủy tinh màu trắng trên tay vịn, dù biệt thự kiểu Trung Quốc thay đổi phong cách vài lần, cái tay vịn cầu thang vẫn như cũ không động tới......
Đôi mắt Thư Sâm Nhuyễn mỗi chỗ đều đảo qua, lưng cô dần dần thẳng băng.
Trên cái bàn tròn bày đầy thức ăn, loại tình huống này chỉ phát sinh ở số ít gia đình.
Bởi vì 300 năm bùng nổ ô nhiễm, địa cầu bị phá hư đến tình trạng khó có thể tưởng tượng nỗi. Hiện giờ đất đã không thể gieo trồng thực vật bình thường, rau quả ăn được đều có nguồn gốc từ thiết bị nuôi trồng.
Bàn ăn của người thường là thực phẩm bành chế.
Thực phẩm bành chế là gì? Lấy dịch dinh dưỡng từ thực vật biến dị, sau đó trộn với hóa chất, chất lỏng biến thành thể rắn, thương gia đem dịch dinh dưỡng thể rắn làm thành hình dáng đồ ăn, dùng để bán.
Thư Sâm Nhuyễn từng tò mò thử qua một lần, chúng nó bề ngoài giống rau quả, ăn vào lại giống như nhựa, không có hương vị, vị cực kém.
Không có đất để sản xuất nên thực vật giá trị rất xa xỉ, là người lâu lâu xa xỉ một lần mới dám mua, Thư gia lại có thể mỗi ngày bày đầy bàn ăn.
Kỹ thuật người máy đầu bếp rất tốt, 300 thực đơn trước mặt đều được chế biến chính xác, mỗi món được chế tác hoàn hảo theo từng bước phối hợp với nguyên liệu hoàn mỹ, thức ăn trên bàn đầy đủ màu sắc hương vị.
"Chị, món cuối là súp sườn, chị phải ăn nhiều nha." Thư Vệ Sâm đoan chính ngồi ở trước bàn ăn, nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với chị gái.
Thư Sâm Nhuyễn nói: "Được."
Cô vừa dứt lời, quản gia đem món súp cuối cùng vào nhà ăn.
Hiện giờ kỹ thuật mô phỏng người máy đã rất hoàn hảo, bề ngoài của hắn không ai nghi ngờ là người thường, làn da trắng nõn, diện mạo đoan chính, mặc áo bành tô màu đen. Bước chân quản gia dường như được đo đạc nhiều, ưu nhã lại trầm ổn.
"Chúc các vị dùng cơm ngon miệng." Quản gia đem súp xương sườn đặt lên bàn ăn, sau đó khẽ cuối đầu, thân sĩ lui xuống.
Thư Vệ Sâm quay đầu lại, cho hắn một gương mặt tươi cười đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn quản gia thúc thúc."
Người máy trên mặt ý cười ôn hòa, dùng để đáp lại tiểu thiếu gia trong nhà.
Trong mắt người trưởng thành, người máy chỉ là một công cụ, có điều hình dáng giống người thôi. Trẻ con lại khác, nó sẽ đối bọn họ mỉm cười, đối bọn họ nói lời cảm ơn.
Lễ nghi trên bàn ăn của mọi người rất tốt, bao gồm cả Thư Vệ Sâm năm tuổi.
Thư Sâm Nhuyễn cúi đầu, yên lặng ăn mì trước cơm. Diêu Điềm ở thành phố B, cô ta không có cơ hội ăn được những món này. Nhớ tới những thực phẩm bành chế kia, mỹ vị thức ăn ở miệng cô mất đi hương vị.
"Ăn súp." Một cái chén nhỏ đặt trước mặt Thư Sâm Nhuyễn, Thư phụ giúp cô múc, bởi vì súp sườn gần ông nhất.
Tuy Thư phụ không nói quá nhiều, nhưng ông yêu thương con gái không thua gì vợ mình.
"Vâng, cảm ơn ba." Thư Sâm Nhuyễn bưng chén, ngoan ngoãn húp một ngụm.
Thư phụ nhìn con gái cúi đầu ăn cơm, ánh mắt sủng nịch.
Nhuyễn Nhuyễn hôm nay bị thương, ông cảm thấy đau như xương cốt mình bị chặt đứt. Nếu là người khác thương tổn Nhuyễn Nhuyễn, ông khẳng định không tha cho người đó. Nhưng đầu sỏ gây tội là thằng nhóc con trong nhà, ông chỉ có thể giáo dục bằng miệng.
Sau khi ăn xong, vợ chồng Thư gia lại trở về công ty, công ty này do bọn họ một tay sáng lập.
Thư gia có được nguồn năng lượng quặng mỏ lớn nhất Đông Đế quốc, quặng mỏ Thư gia là cơ sở cho xã hội thượng lưu ở thành phố A. Nhưng Thư phụ không phải người tử thủ tổ nghiệp*, ông cùng Thư mẫu hợp lực, ở ngành sản xuất cũng lấy được thành tựu nổi bật.
(*Tử thủ tổ nghiệp: nối dỗi sản nghiệp của tổ tiên)
Người khác kính trọng Thư phụ, ngoài là gia chủ Thư gia, một phần rất lớn chính là năng lực của bản thân ông.
Hôm nay là thứ bảy, trường của Thư Vệ Sâm năm tuổi không có tiết học, vẫn là sắp xếp chương trình học trong nhà.
Người thừa kế không phải dễ làm, sau khi kết thúc cơm trưa, Thư Vệ Sâm đã bị quản gia mang vào phòng học.
Trong lúc nhất thời, trong nhà dư ra một người rảnh rỗi Thư Sâm Nhuyễn.
Ở chỗ này Thư Sâm Nhuyễn hiện tại cũng là học sinh cấp hai, lão sư có cho bài tập. Cô không muốn lại nghĩ đến chuyện của Diêu Điềm, nên muốn học để quên bớt đi.
Nhưng ngồi trước bàn sách hồi lâu, nội dung sách cô xem đều không đi vào.
Tầm mắt quét đến kệ trên tường, ánh mắt Thư Sâm Nhuyễn rơi xuống ngăn thứ hai.
Ngăn thứ hai phía bên trái, có một đèn lồng tinh xảo. Đèn lồng chỉ to bằng nắm tay lớn, khung đèn là xương thú trắng tinh như ngọc, mặt trên điêu khắc rất sống động. Đèn lồng tuy là hàng mỹ nghệ, nhưng buổi tối có thể sáng lên, lung linh rực rỡ, xinh đẹp mỹ lệ.
Sâu trong Rừng Độc có một loại cú mèo biến dị, hình thể nhỏ xinh, buổi tối quanh thân có ánh quang hồng nhạt mộng ảo che kín. Có người phát hiện do xương cốt làm cú mèo biến dị sáng lên, mà khung xương của nó làm thành đèn lồng thật xinh đẹp. Thương nhân tìm thấy cơ hội kinh doanh, loại đèn lồng này lưu hành trong giới quý tộc khắp nơi một đoạn thời gian, thậm chí loại cú mèo biến dị này toàn bị gọi là đèn lồng tước cốt.
Số lượng cú mèo biến dị đã thưa thớt, sau một thời gian bị bắt giết thì không thấy nữa. Đạo lý dùng vật quý hiếm làm niềm vui dù nơi đâu đều bất biến, đèn lồng tước cốt càng được tìm kiếm nhiều hơn.
Hiện giờ trên thị trường đã không còn đền lồng tước cốt, chỉ có thể mua lại từ tay người khác.
Mặc kệ nó giá trị nhiều ít bao nhiêu, buổi tối phát ra ánh sáng có bao nhiêu xinh đẹp, Thư Sâm Nhuyễn không thưởng thức nổi.
Lúc trước cô còn rất thích, hiện tại nhìn nó Thư Sâm Nhuyễn liền nghĩ đến rừng Độc. Nữ phụ chết thảm ở rừng Độc, buổi sáng Thư Sâm Nhuyễn khôi phục ký ức cũng có liên quan đến đèn lồng tước cốt, cô nhìn đèn lồng, cảm thấy giống như nó nhắc nhở chính mình.
Thư Sâm Nhuyễn thật ra muốn đem đèn lồng đưa cho em trai, nhưng đó là quà người khác tặng cô.
Hiện giờ Thư Sâm Nhuyễn bởi vì cái này bị thương, Thư Vệ Sâm lại không đề cập tới chuyện đèn lồng tước cốt.
Nhìn vòng tay trên cổ tay, Thư Sâm Nhuyễn ấn một chút chỗ không khớp, trước mắt lập tức xuất hiện một quầng sáng.
Người thường cần động thủ, mà người tiến hóa chỉ cần phân ra chút tinh thần lực là có thể thao tác.
Thư Sâm Nhuyễn là tiến hoá tinh thần cấp một, tiến hoá tinh thần và tiến hóa lực lượng không quá giống nhau, tiến hóa giả tinh thần cấp thấp rất khó có thành tựu.
Cấp ba miễn cưỡng đạt tới đạt tình độ tiêu chuẩn, cấp hai nỗ lực luyện tập còn có khả năng tiến hóa đến cấp ba. Chứ còn cấp một...... Phần lớn tiến hóa giả cấp một không cảm nhận được tinh thần lực, nếu không phải lúc sinh ra có kiểm tra do lường gen, khả năng đều sẽ không phát hiện ra mình là tiến hóa giả.
Sau khi khôi phục ký ức, Thư Sâm Nhuyễn cân nhắc dựa theo giả thiết thông thường, người xuyên việt có phúc lợi.
Cô nhìn chằm chằm quầng sáng màu lam nhạt, một phút đồng hồ, hai phút...... Thật lâu trôi qua, đôi mắt cô khô khốc không thôi, cũng không phát hiện tinh thần lực gì cả.
"......"
Thư Sâm Nhuyễn không hề làm khó mình, nhấp môi, bắt đầu ở Tinh Võng tuyên bố tin tức. Tin tức của cô chính là mua đèn lồng tước cốt trong tay người khác, cho nên ra giá tương đối cao.
Tin tức tuyên bố mau một giờ, chỉ có một người nhắn tin cho Thư Sâm Nhuyễn. Tư liệu của hắn cho thấy là ở khu B, khu B là thành nội cấp thấp hơn so với thành phố A, Thư Sâm Nhuyễn có chút hoài nghi.
Hai người hàn huyên vài câu, đối phương cho Thư Sâm Nhuyễn xem hình ảnh, ảnh chụp đúng là đèn lồng tước cốt.
Trên Tinh Võng người sử dụng đều có chứng thực thân phận, Thư Sâm Nhuyễn không sợ bị lừa. Nếu đồ vật là giả, hệ thống quản trị có thể trực tiếp xử lý.
"Tôi đem tinh tệ chuyển cho anh, anh đem đồ vật gửi lại đây được không?"
Khu B là khu phụ thuộc gần nhất khu A, vận chuyển vật phi hành khí một giờ là có thể chuyển đến.
Người bên kia một lát sau mới hồi phục, nói muốn Thư Sâm Nhuyễn tự mình tới lấy.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ cuối chương xuất hiện ~
2/12/2019
Ở năm 2019, cô là "Thư Sâm Nhuyễn" mười sáu tuổi. Xem xong quyển sách, cô liền xuyên thành một đứa bé trong《 Trọng sinh báo thù nhân sinh 》.
Nhưng mà khi đó Thư Sâm Nhuyễn mất đi ký ức, từ tâm trí con nít lớn lên. Hôm nay ngất xỉu cô mới nhớ tới hết thảy, hoá ra cô không phải con ruột của ba mẹ.
Thư Sâm Nhuyễn thống khổ che mặt, thấy tương lai của mình đều là một mảnh mờ mịt. Ông trời dường như chơi cô, cho cô xuyên qua thế giới mới, có người thân có gia đình ấm áp. Đã để cô hoàn toàn không biết gì vui sướng sống đến khi mười sáu tuổi, đột nhiên tàn nhẫn muốn lấy đi tất cả.
Hơn nữa dựa theo cốt truyện, mùa đông năm cô mười sáu tuổi chân tướng sẽ bị phơi bày ra ánh sáng.
Mà Diêu Điềm trọng sinh ở đoạn thời gian đó, hiện tại đầu tháng sáu, nói cách khác còn có nửa năm, Diêu Điềm hận Thư Sâm Nhuyễn tận xương tủy sẽ trở lại.
Thư Sâm Nhuyễn không rõ lắm kiếp trước Diêu Điềm đã xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay mình là con gái Thư gia, là đối tượng báo thù của cô ta.
Dưới sự tính kế của Diêu Điềm, ba mẹ đối với cô thất vọng cực điểm, cô bị hủy dung, bị ném tới rừng Độc chết thảm trong miệng thú biến dị......
"Mình nên làm sao bây giờ? Mình nên làm sao bây giờ?" Thư Sâm Nhuyễn hai mắt mất đi thần thái, mờ mịt và bất lực.
Hai tiếng rưỡi trôi qua, Thư mẫu liền đi lên lầu hai.
Cửa phòng ngủ đóng, Thư mẫu ấn chuông cửa, liền có trình tự thu thập mặt và vân tay bà, đối chiếu với cơ sở dữ liệu.
Không đến hai giây sau khi Thư mẫu ấn chuông cửa, một âm thanh trẻ con đáng yêu ở phòng vang lên: "Ngoài cửa là mẹ chủ nhân, ngài muốn cho bà ấy tiến vào không?"
Thư Sâm Nhuyễn "ừ" một tiếng, không cần xuống giường đi lại, cửa phòng ngủ màu trắng tự động mở ra.
Thư mẫu đi đến mép giường, phát hiện con gái sắc mặt có chút kém, bà lo lắng hỏi: "Thế nào, vẫn còn không thoải mái sao?"
Dưới tác dụng của máy trị liệu, vết thương Thư Sâm Nhuyễn đã tốt lên. Sắc mặt cô kém như vậy, là nhất thời chưa tiếp thu nổi sự thật.
Thiếu nữ rũ mắt, hàng mi dài cong vút nồng đậm che khuất nửa đôi mắt, làm Thư mẫu không phát hiện ra cảm xúc của cô.
"Đều rất tốt, mẹ không cần lo lắng."
"Thật sự sao?" Thư mẫu vẫn có điểm không yên tâm, bà đè đè vòng eo mảnh khảnh của con gái, thấy cô không có phản ứng mới tin là cô khỏi hẳn.
Xác nhận eo Thư Sâm Nhuyễn không có việc gì, Thư mẫu lại quan tâm chuyện khác: "Chút nữa xuống lầu Nhuyễn Nhuyễn ăn cơm nhiều một chút, con xem con đã gầy thành bộ dáng gì."
"Vâng đều nghe mẹ hết." Cô ngẩng mặt trả lời, bởi vì động tác đó, có một lọn tóc xẹt qua gương mặt cô.
Thư mẫu nhìn thấy, thuận tay giúp cô đem tóc vén sang bên tai, "đi thôi."
Hai mẹ con rời phòng, phòng Thư Sâm Nhuyễn ở lầu hai, trái phải theo thứ tự là phòng ngủ của ba mẹ và em trai.
Nơi bọn họ ở hiện tại không phải nhà cũ tổ tiên Thư gia để lại, là biệt thự khi ba mẹ kết hôn đã mua. Biệt thự không phải đặc biệt lớn, nhưng trang hoàng vô cùng dụng tâm, tráng lệ huy hoàng rất lịch sự tao nhã, so với nhà cũ lạnh như băng càng có cảm giác gia đình.
Nơi này thật là nhà Thư Sâm Nhuyễn, cô lớn lên ở chỗ này, biệt thự mỗi một chỗ đều có hồi ức của cô.
Khi không hiểu chuyện, cô nháo muốn chơi chơi trốn tìm, bé gái nhỏ đem Thư phụ đang xử lý công việc lôi ra thư phòng, ở biệt thự trốn tây núp đông; trên tay vịn cầu thang điểm xuyết thủy tinh xinh đẹp, thời kỳ Thư Sâm Nhuyễn thay răng ngã vài lần, miệng đập trên tay vịn, răng cửa lay động hoàn toàn rơi ra. Chính là bởi vì Thư Sâm Nhuyễn thích thủy tinh màu trắng trên tay vịn, dù biệt thự kiểu Trung Quốc thay đổi phong cách vài lần, cái tay vịn cầu thang vẫn như cũ không động tới......
Đôi mắt Thư Sâm Nhuyễn mỗi chỗ đều đảo qua, lưng cô dần dần thẳng băng.
Trên cái bàn tròn bày đầy thức ăn, loại tình huống này chỉ phát sinh ở số ít gia đình.
Bởi vì 300 năm bùng nổ ô nhiễm, địa cầu bị phá hư đến tình trạng khó có thể tưởng tượng nỗi. Hiện giờ đất đã không thể gieo trồng thực vật bình thường, rau quả ăn được đều có nguồn gốc từ thiết bị nuôi trồng.
Bàn ăn của người thường là thực phẩm bành chế.
Thực phẩm bành chế là gì? Lấy dịch dinh dưỡng từ thực vật biến dị, sau đó trộn với hóa chất, chất lỏng biến thành thể rắn, thương gia đem dịch dinh dưỡng thể rắn làm thành hình dáng đồ ăn, dùng để bán.
Thư Sâm Nhuyễn từng tò mò thử qua một lần, chúng nó bề ngoài giống rau quả, ăn vào lại giống như nhựa, không có hương vị, vị cực kém.
Không có đất để sản xuất nên thực vật giá trị rất xa xỉ, là người lâu lâu xa xỉ một lần mới dám mua, Thư gia lại có thể mỗi ngày bày đầy bàn ăn.
Kỹ thuật người máy đầu bếp rất tốt, 300 thực đơn trước mặt đều được chế biến chính xác, mỗi món được chế tác hoàn hảo theo từng bước phối hợp với nguyên liệu hoàn mỹ, thức ăn trên bàn đầy đủ màu sắc hương vị.
"Chị, món cuối là súp sườn, chị phải ăn nhiều nha." Thư Vệ Sâm đoan chính ngồi ở trước bàn ăn, nghiêng đầu thấp giọng nói chuyện với chị gái.
Thư Sâm Nhuyễn nói: "Được."
Cô vừa dứt lời, quản gia đem món súp cuối cùng vào nhà ăn.
Hiện giờ kỹ thuật mô phỏng người máy đã rất hoàn hảo, bề ngoài của hắn không ai nghi ngờ là người thường, làn da trắng nõn, diện mạo đoan chính, mặc áo bành tô màu đen. Bước chân quản gia dường như được đo đạc nhiều, ưu nhã lại trầm ổn.
"Chúc các vị dùng cơm ngon miệng." Quản gia đem súp xương sườn đặt lên bàn ăn, sau đó khẽ cuối đầu, thân sĩ lui xuống.
Thư Vệ Sâm quay đầu lại, cho hắn một gương mặt tươi cười đáng yêu, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn quản gia thúc thúc."
Người máy trên mặt ý cười ôn hòa, dùng để đáp lại tiểu thiếu gia trong nhà.
Trong mắt người trưởng thành, người máy chỉ là một công cụ, có điều hình dáng giống người thôi. Trẻ con lại khác, nó sẽ đối bọn họ mỉm cười, đối bọn họ nói lời cảm ơn.
Lễ nghi trên bàn ăn của mọi người rất tốt, bao gồm cả Thư Vệ Sâm năm tuổi.
Thư Sâm Nhuyễn cúi đầu, yên lặng ăn mì trước cơm. Diêu Điềm ở thành phố B, cô ta không có cơ hội ăn được những món này. Nhớ tới những thực phẩm bành chế kia, mỹ vị thức ăn ở miệng cô mất đi hương vị.
"Ăn súp." Một cái chén nhỏ đặt trước mặt Thư Sâm Nhuyễn, Thư phụ giúp cô múc, bởi vì súp sườn gần ông nhất.
Tuy Thư phụ không nói quá nhiều, nhưng ông yêu thương con gái không thua gì vợ mình.
"Vâng, cảm ơn ba." Thư Sâm Nhuyễn bưng chén, ngoan ngoãn húp một ngụm.
Thư phụ nhìn con gái cúi đầu ăn cơm, ánh mắt sủng nịch.
Nhuyễn Nhuyễn hôm nay bị thương, ông cảm thấy đau như xương cốt mình bị chặt đứt. Nếu là người khác thương tổn Nhuyễn Nhuyễn, ông khẳng định không tha cho người đó. Nhưng đầu sỏ gây tội là thằng nhóc con trong nhà, ông chỉ có thể giáo dục bằng miệng.
Sau khi ăn xong, vợ chồng Thư gia lại trở về công ty, công ty này do bọn họ một tay sáng lập.
Thư gia có được nguồn năng lượng quặng mỏ lớn nhất Đông Đế quốc, quặng mỏ Thư gia là cơ sở cho xã hội thượng lưu ở thành phố A. Nhưng Thư phụ không phải người tử thủ tổ nghiệp*, ông cùng Thư mẫu hợp lực, ở ngành sản xuất cũng lấy được thành tựu nổi bật.
(*Tử thủ tổ nghiệp: nối dỗi sản nghiệp của tổ tiên)
Người khác kính trọng Thư phụ, ngoài là gia chủ Thư gia, một phần rất lớn chính là năng lực của bản thân ông.
Hôm nay là thứ bảy, trường của Thư Vệ Sâm năm tuổi không có tiết học, vẫn là sắp xếp chương trình học trong nhà.
Người thừa kế không phải dễ làm, sau khi kết thúc cơm trưa, Thư Vệ Sâm đã bị quản gia mang vào phòng học.
Trong lúc nhất thời, trong nhà dư ra một người rảnh rỗi Thư Sâm Nhuyễn.
Ở chỗ này Thư Sâm Nhuyễn hiện tại cũng là học sinh cấp hai, lão sư có cho bài tập. Cô không muốn lại nghĩ đến chuyện của Diêu Điềm, nên muốn học để quên bớt đi.
Nhưng ngồi trước bàn sách hồi lâu, nội dung sách cô xem đều không đi vào.
Tầm mắt quét đến kệ trên tường, ánh mắt Thư Sâm Nhuyễn rơi xuống ngăn thứ hai.
Ngăn thứ hai phía bên trái, có một đèn lồng tinh xảo. Đèn lồng chỉ to bằng nắm tay lớn, khung đèn là xương thú trắng tinh như ngọc, mặt trên điêu khắc rất sống động. Đèn lồng tuy là hàng mỹ nghệ, nhưng buổi tối có thể sáng lên, lung linh rực rỡ, xinh đẹp mỹ lệ.
Sâu trong Rừng Độc có một loại cú mèo biến dị, hình thể nhỏ xinh, buổi tối quanh thân có ánh quang hồng nhạt mộng ảo che kín. Có người phát hiện do xương cốt làm cú mèo biến dị sáng lên, mà khung xương của nó làm thành đèn lồng thật xinh đẹp. Thương nhân tìm thấy cơ hội kinh doanh, loại đèn lồng này lưu hành trong giới quý tộc khắp nơi một đoạn thời gian, thậm chí loại cú mèo biến dị này toàn bị gọi là đèn lồng tước cốt.
Số lượng cú mèo biến dị đã thưa thớt, sau một thời gian bị bắt giết thì không thấy nữa. Đạo lý dùng vật quý hiếm làm niềm vui dù nơi đâu đều bất biến, đèn lồng tước cốt càng được tìm kiếm nhiều hơn.
Hiện giờ trên thị trường đã không còn đền lồng tước cốt, chỉ có thể mua lại từ tay người khác.
Mặc kệ nó giá trị nhiều ít bao nhiêu, buổi tối phát ra ánh sáng có bao nhiêu xinh đẹp, Thư Sâm Nhuyễn không thưởng thức nổi.
Lúc trước cô còn rất thích, hiện tại nhìn nó Thư Sâm Nhuyễn liền nghĩ đến rừng Độc. Nữ phụ chết thảm ở rừng Độc, buổi sáng Thư Sâm Nhuyễn khôi phục ký ức cũng có liên quan đến đèn lồng tước cốt, cô nhìn đèn lồng, cảm thấy giống như nó nhắc nhở chính mình.
Thư Sâm Nhuyễn thật ra muốn đem đèn lồng đưa cho em trai, nhưng đó là quà người khác tặng cô.
Hiện giờ Thư Sâm Nhuyễn bởi vì cái này bị thương, Thư Vệ Sâm lại không đề cập tới chuyện đèn lồng tước cốt.
Nhìn vòng tay trên cổ tay, Thư Sâm Nhuyễn ấn một chút chỗ không khớp, trước mắt lập tức xuất hiện một quầng sáng.
Người thường cần động thủ, mà người tiến hóa chỉ cần phân ra chút tinh thần lực là có thể thao tác.
Thư Sâm Nhuyễn là tiến hoá tinh thần cấp một, tiến hoá tinh thần và tiến hóa lực lượng không quá giống nhau, tiến hóa giả tinh thần cấp thấp rất khó có thành tựu.
Cấp ba miễn cưỡng đạt tới đạt tình độ tiêu chuẩn, cấp hai nỗ lực luyện tập còn có khả năng tiến hóa đến cấp ba. Chứ còn cấp một...... Phần lớn tiến hóa giả cấp một không cảm nhận được tinh thần lực, nếu không phải lúc sinh ra có kiểm tra do lường gen, khả năng đều sẽ không phát hiện ra mình là tiến hóa giả.
Sau khi khôi phục ký ức, Thư Sâm Nhuyễn cân nhắc dựa theo giả thiết thông thường, người xuyên việt có phúc lợi.
Cô nhìn chằm chằm quầng sáng màu lam nhạt, một phút đồng hồ, hai phút...... Thật lâu trôi qua, đôi mắt cô khô khốc không thôi, cũng không phát hiện tinh thần lực gì cả.
"......"
Thư Sâm Nhuyễn không hề làm khó mình, nhấp môi, bắt đầu ở Tinh Võng tuyên bố tin tức. Tin tức của cô chính là mua đèn lồng tước cốt trong tay người khác, cho nên ra giá tương đối cao.
Tin tức tuyên bố mau một giờ, chỉ có một người nhắn tin cho Thư Sâm Nhuyễn. Tư liệu của hắn cho thấy là ở khu B, khu B là thành nội cấp thấp hơn so với thành phố A, Thư Sâm Nhuyễn có chút hoài nghi.
Hai người hàn huyên vài câu, đối phương cho Thư Sâm Nhuyễn xem hình ảnh, ảnh chụp đúng là đèn lồng tước cốt.
Trên Tinh Võng người sử dụng đều có chứng thực thân phận, Thư Sâm Nhuyễn không sợ bị lừa. Nếu đồ vật là giả, hệ thống quản trị có thể trực tiếp xử lý.
"Tôi đem tinh tệ chuyển cho anh, anh đem đồ vật gửi lại đây được không?"
Khu B là khu phụ thuộc gần nhất khu A, vận chuyển vật phi hành khí một giờ là có thể chuyển đến.
Người bên kia một lát sau mới hồi phục, nói muốn Thư Sâm Nhuyễn tự mình tới lấy.
Tác giả có lời muốn nói: Nam chủ cuối chương xuất hiện ~
2/12/2019
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook