Làm Nữ Phụ Ở 300 Năm Sau
Chương 19: Bất công

Editor: Ochibi

Thư gia, tiễn con gái đi xong hai vị gia trưởng đều có vẻ sốt ruột lo lắng.

“Thôi, chúng ta đến công ty đi.” Thư mẫu dẫn đầu đứng dậy khỏi sô pha, thời gian này, có lẽ Nhuyễn Nhuyễn đã đến Rừng Độc rồi.

Thư phụ “ừ”, cũng chuẩn bị đến công ty.

Nghe bọn họ nói phải đi, Thư Điềm mới từ cửa cầu thang đi xuống, “Ba, mẹ.”

Hai người đều kinh ngạc, Thư mẫu nhìn giờ, nói: “Điềm Điềm sao vẫn chưa tới trường? Sắp muộn rồi.”

Các người đều cố đưa tiễn Thư Sâm Nhuyễn, đương nhiên đâu còn tâm tư chú ý tôi có đến trường hay không, Thư Điềm ghét nhất bộ dáng trong mắt trong lòng bọn họ chỉ có Thư Sâm Nhuyễn.

“Ba, mẹ, hôm nay con không muốn đi học, con cũng muốn đến Rừng Độc.” Thư Điềm nói thẳng vào vấn đề.

“Ngoan, chờ con lên năm ba cũng có cơ hội.”

“Con muốn đi ngay bây giờ, giống với em gái.”

Thư phụ Thư mẫu liếc nhau, không rõ cô ta tại sao lại tâm huyết dâng trào muốn đến Rừng Độc.

Nhưng vẫn kiên nhẫn thương lượng với cô ta: “Em gái đi là do được chọn, bây giờ phân đoạn chọn người đã kết thúc, con muốn đi Rừng Độc, chờ đến sang năm được không?”

“Nhưng không phải ba rất lợi hại sao, quen biết rất nhiều người sao? Không thể đưa con đi được à?” Thư Điềm bướng bỉnh không chịu từ bỏ.

“Chuyện này không thể.” Thư phụ nhăn mi, đặc huấn Học Viện Hoàng Gia rất được coi trọng, người lãnh đạo bên trên cũng vô cùng chú ý, sao có thể muốn thêm người là thêm người?

Ông không hiểu, tại sao Thư Điềm lại có loại  chủ ý này.

“Tại sao không được chứ? Ba nói với em ba có quen người ở Học Viện Hoàng Gia, tại sao đến con lại không được?” Thư Điềm gắt gao nắm chặt hai tay, bướng bỉnh nhìn chằm chằm đôi mắt Thư phụ.

Thư phụ mày nhăn càng chặt, nghiêm khắc trong ánh mắt càn quấy dâng lên bất mãn với cô ta: “Đây có thể coi là một chuyện sao?”

Thư mẫu thấy tình hình không đúng, duỗi tay lôi kéo áo Thư phụ: “Sao lại nói chuyện với Điềm Điềm như vậy? Sẽ dọa con bé.”

Thư phụ nhìn đứa con gái trở về nhà không lâu, trên khuôn mặt gầy tràn ngập quật cường, đôi môi mỏng nhấp gắt gao.

Ông áp xuống bất mãn, sau đó tâm bình khí hòa hỏi: “Nói cho ba, sao con lại muốn đến Rừng Độc bây giờ?”

“Con muốn giống Thư Sâm Nhuyễn, con muốn đi rừng Độc. Dựa vào cái gì em ấy may mắn như vậy, trong số học sinh năm hai em ấy lại được chọn? Dựa vào cái gì em ấy may mắn như vậy, đều là con của ba mẹ, em ấy lại có thể lớn lên bên cạnh hai người, còn con lại chịu khổ nhiều như vậy!”

Nói xong lời cuối cùng, Thư Điềm gần như là hét lên. Cô ta kích động hai má đỏ bừng, mắt phượng thon dài chứa nước mắt.

Giữa hai việc này không có liên quan, Thư Điềm lại tâm cơ xả chúng ở cùng nhau, thành công bắt được lòng muốn đền bù cho cô ta của Thư phụ Thư mẫu.

Thư phụ quả nhiên ngây ngẩn cả người, tâm tình bỗng nhiên tựa như khí cầu bị xì một chút, bỗng nhiên nhụt chí. Ông rõ ràng biết không cùng một chuyện, nhưng nhìn trong mắt Thư Điềm dày đặc ghen ghét, ông biết chuyện này không giải quyết dễ dàng như vậy.

Thư mẫu hé hé môi, không biết nên nói gì. Bọn họ sợ nhất là bọn nhỏ không hoà thuận, bởi vậy mới cẩn thận duy trì quan hệ của chúng. Không ngờ vì chuyện này, xích mích vẫn nổ ra.

Mu bàn tay Thư Điềm cọ dưới đôi mắt, nói: “Hai người bất công, hai người thích Thư Sâm Nhuyễn hơn!”

Thư phụ không hề nhắc đến thêm người vào danh sách và mang đồ ăn vặt theo không giống nhau, ông chỉ nói: “Có thể, con cho ba một chút thời gian.”

Nhét Đem Thư Điềm vào tiểu đội đặc huấn, thật không phải chuyện dễ dàng.

Thư mẫu nhìn chồng, lại nhìn nhìn con gái mặt lộ vẻ vui mừng, cuối cùng vẫn không nói gì thêm. Từ khi Thư Điềm trở về nhà tới nay, đây là lần đầu con biểu đạt nguyện vọng mãnh liệt như vậy, cứ mặc kệ con nó đi.

Thư Sâm Nhuyễn không biết, Thư Điềm vì tới Rừng Độc mà nháo ở nhà.

Hiện tại cô mới đến, bất kì thành viên nào của tiểu đội đặc huấn đều rất thận trọng, thần kinh căng đến sắp đứt.

Tiết Kỳ, cũng là người vừa rồi tự giới thiệu là em họ Tiết với Thư Sâm Nhuyễn, nhìn trạng thái cô lúc nào cũng có thể xù lông lên, nhịn không được muốn cười.

“Bạn học Thư Sâm Nhuyễn, mình cảm thấy cậu mà căng thẳng thêm chút nữa là có thể ngất đi mất.”

Thư Sâm Nhuyễn không quen biết người nơi này, nhưng khi đến đây đã được Tiết Kỳ nhiệt tình tiếp đón.

Những người khác là năm ba, bọn họ là năm hai, so sánh mà nói thì Thư Sâm Nhuyễn cảm giác gần gũi với họ hơn một chút. Hơn nữa nhóm Tiết Kỳ chủ động mời, nên Thư Sâm Nhuyễn đi cùng bọn họ.

Tình hình hiện giờ, biến thành Tiết Phàm kéo theo ba cái đuôi nhỏ, duy trì khoảng cách ba bước theo sau Hoắc Dịch Hoài.

Trên tay Thư Sâm Nhuyễn là vòng tay trường thống nhất phát cho, vòng của cô vừa rồi đã bị Chung Bách Đóa thu đi. Cô nhìn màn hình, vị trí của mình là một điểm đỏ nhỏ, khoảng cách đến điểm đích còn rất dài.

Cô đánh giá bốn phía, lọt vào trong tầm mắt đều là màu lục mênh mang, cho nên cây thảo dược biến dị kia rốt cuộc trông như thế nào?

Sự thật chứng minh, xuất thần ở chỗ này không phải hành động sáng suốt. Dưới chân Thư Sâm Nhuyễn bị vật như dây đằng vướng ngã.

Mấy người Tiết Phàm ở bên cạnh Thư Sâm Nhuyễn, chỉ là lực chú ý bọn hắn đều quan sát xung quanh có thực vật công kích xuất hiện hay không, chưa kịp đỡ lấy cô trước.

Thư Sâm Nhuyễn bị vướng hai đầu gối quỳ trên mặt đất, âm thanh trầm thấp trầm đục kia, nghe thôi cũng cảm thấy đau.

“Không sao chứ?”

“Có ổn không?”

Được người đỡ dậy, Thư Sâm Nhuyễn miễn cưỡng tươi cười, nói: “Không sao, không đau nhiều.”

Tiết Phàm nhìn thoáng qua cô gái nhỏ, trên mặt trắng nõn nở nụ cười, nhưng lông mày không khống chế được nhăn lại. Hốc mắt cô đỏ lên, con ngươi tựa như hắc mã não nhiễm ướt át, vô cùng đáng thương chuyển chuyển trong hốc mắt.

Đau, thật sự rất đau.

Đồ tác chiến có thể giúp ngăn cản thương tổn, nhưng không thể che chắn cơn đau. Thư Sâm Nhuyễn thở dài, hy vọng có thể nhanh chóng tìm được thảo dược biến dị.

Phía sau bọn họ, có người thấy một màn này.

Một cô gái ôm cánh tay hừ một tiếng, đầu khinh thường vặn sang một bên: “Để cho người khác vây quanh cô, thật sự coi mình là công chúa cơ. A, yếu với đuối, tới nơi này để tăng cảm giác tồn tại à!”

Nói chuyện là một cô gái xinh đẹp tóc ngắn màu nâu, mặt trái xoan tiếu lệ, đôi mắt to to, trông rất linh khí. Lúc này mặt cô đầy ghen ghét, khiến phần xinh đẹp mất điểm.

Bên cạnh cô cũng là một nữ sinh, phía trước Thư Sâm Nhuyễn, là hai nữ sinh duy nhất trong tiểu đội đặc huấn. Cô gái kia biết vì sao bạn tốt mình không vui, an ủi nói: “Được rồi, đừng nóng giận. Em họ Tiết Phàm cũng tới, cậu ấy chỉ đang chiếu cố em họ và bạn học em ấy.”

Tiết Phàm là người hài hước và rộng rãi, cộng thêm bề ngoài đẹp trai phong độ, rất dễ có được hảo cảm của nữ sinh. Đặng Kha thích Tiết Phàm, dĩ nhiên biết hắn được bao nhiêu nữ sinh hoan nghênh.

Cô không cam lòng nhìn người phía trước, nói: “Gia Gia, cậu nói có thật không vậy? Tiết Phàm thật sự không có gì với cô gái họ Thư kia?”

Quách Gia Gia trợn trắng mặt, cô chụp trán, “Thu hồi mấy tâm tư đó của cậu đi, bộ cậu tưởng bây giờ là thời điểm thích hợp sao? Cậu phải đặt lực chú ý lên trên thực vật biến dị bên cạnh chúng ta này, cậu đang ngại thời gian đặc huấn quá dài đấy ư?”

Có thể vào tiểu đội đặc huấn, Đặng Kha đâu không phải con ngốc, cô biết cái nào nặng cái nào nhẹ. Oán giận hai câu với bạn tốt xong lại nhìn qua cô gái mỏng manh không thôi kia, lực chú ý của cô lại lần nữa thu hồi về.

Đi tới đi tới, Tiết Phàm bỗng nhiên ra hiệu cho ba người bên cạnh dừng lại. Thư Sâm Nhuyễn cùng hai nam sinh kia đều là khó hiểu nhìn hắn.

“Các em xem chỗ này.” Tiết Phàm ý bảo bọn họ xem dưới một thân cây phía trước cách bọn họ xa hai ba mét.

“Không phải là mấy cây nấm thôi sao?” Em họ Tiết gãi tóc, có chút không cho là đúng: “Xám xịt nên chắc không có độc, nhưng mà to dữ.”

Kích cỡ mấy cây nấm đó đúng là không thể so với cây nấm bình thường, hình như lớn hơn dưa hấu. Màu sắc càng tươi đẹp thì nấm càng độc, loại này trông không giống có độc.

Tiết Phàm nghe vậy cười, dẫn bọn họ đi qua, ý bảo ba người nhìn kỹ mặt đất xung quanh nấm, đồng thời mở miệng nhắc nhở: “Cẩn thận đừng đụng tới chúng.”

Bọn Thư Sâm Nhuyễn nhìn lại, phát hiện khi tới gần chỗ nấm, trên bụi cỏ bỗng rơi rụng xương cốt thật nhỏ, còn có chút lông chim hay lông tóc gì đó nhìn không ra. Những hài cốt đó không lớn, chắc là của động vật nhỏ.

“Loại nấm này nhìn thì rất bình thường, sau này bọn anh mới phát hiện, buổi sáng sợi nấm của chúng tản ra một loại khí, hấp dẫn vật sống đi qua……”

Ba người tức khắc cách xa nấm một bước, em họ khó tin nhìn nhìn nấm, lại nhìn anh họ: “Sau đó chúng sẽ đột ngột biến thân, mở ra mồm to bồn máu ăn luôn động vật bị đưa tới?”

“Cũng không khác lắm, nhưng không lợi hại như vậy……” Tiết Phàm nhớ lại hình ảnh lúc trước mình thấy, nói: “Chúng dựa vào khí tản ra, khí kia có thể dẫn động vật nhỏ tới xé đánh, không chết không ngừng. Chúng có thể hấp thụ toàn bộ máu thịt của những động vật đó, không tốn nhiều thời gian.”

Khó trách trên mặt đất không phải xương cốt thì là lông tóc, Thư Sâm Nhuyễn lặng lẽ lui về phía sau nửa bước.

Cố tình Tiết Phàm còn bổ sung: “Lúc trước có người tò mò, hủy đi một cây nấm, phát hiện phần cuốn chứa đầy thịt nát chưa tiêu hoá xong, máu me lắm……”

Thư Sâm Nhuyễn tưởng tượng hình ảnh kia, ngực bỗng nổi cơn buồn nôn.

“Lợi hại nha, dựa vào một chút khí rồi ngồi ngư ông đắc lợi.” Hai nam sinh tùy tiện, dâng lên lòng hiếu kỳ với nấm này. Nếu Tiết Phàm không ngăn cản, có thể đã tự hủy một cây nhìn xem.

May mà Tiết Phàm không để bọn họ tùy ý hồ nháo, lúc đi, Thư Sâm Nhuyễn kiêng kị nhìn chúng nó một cái. Tiết Phàm nói, nấm biến dị này chỉ lợi hại vào buổi tối, cô hy vọng chỗ bọn họ nghỉ ngơi không có thứ này.

Người tiểu đội đặc huấn đều biết loại nấm này, ban ngày không có lực công kích. Rất nhiều người đi ngang qua nó, ánh mắt đều không dừng lại nhiều trên nó.

Không có người chú ý tới, sau khi mọi người rời đi, cây nấm di chuyển nho nhỏ vị trí. Hướng chúng nó di chuyển, là hướng bọn Thư Sâm Nhuyễn vừa đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương