Làm Nhân Yêu Cao Lãnh Gì Đó Không Khó
-
Chương 16
Sói đồng cỏ, cấp 30, thuộc tính phong. Nhanh nhẹn, sức tấn công cao, phòng thủ trung bình, quan trọng nhất là đông như kiến cỏ.
Kì thực đồng cỏ tân thủ cũng có sói, nhưng chỉ là mấy con cấp 10 không có sức uy hiếp, và cũng không nhiều như thế này. Một cái đồng cỏ toàn sói là sói, nói thế nào cũng thấy rất là phi lý.
Thế nhưng bọn họ đến đây cũng không phải để giải thích xem tại sao cái đồng cỏ này nhiều sói như vậy, mà là thanh trừng bọn chúng.
Vài chiến sĩ chuyên cận chiến bắt đầu xông lên, iểm trợ phía sau là người chơi hệ ma pháp và hỗ trợ.
Cải Trắng Đầy Đường nhảy ập tới giữa bầy sói, vung thanh đại đao quẹt một phát trúng mấy con, lập tức thu hút thù hận của một đám gần đấy. Thật khó tin một cô nương lại có thể sử dụng thuần thục thanh đao lớn hơn cả người mình như vậy. Cái kiểu hai tay cầm đao như cầm que củi kia nhìn thật là quá uy vũ.
Có người đánh chết con sói đầu tiên, liền thốt lên:
“Rớt ra vật phẩm, không đáng giá lắm!”
Hồng Liệt vừa bắn cầu lửa vừa hô lớn:
“Cứ thu lại đi, chập nữa phân chia lại sau!”
Ngân Sương cùng lúc xoay kiếm chém ngang kết liễu một con sói, thấy được mấy thứ da lông gì đó rớt ra cũng không hứng thú lắm. Da sói lông sói là nguyên liệu nghề cuộc sống cấp thấp, không cần thiết lắm, chắc cũng đổi được mấy đồng bạc lẻ.
Vừa chém chết một con, Ngân Sương đã nghiêng người tránh né cái miệng đầy răng của một con khác nhào tới. Ngọc kiếm trong tay được ném ra, trong không trung xoay tròn vẽ một vòng đẹp mắt, hàng chục thủy châu giáng xuống. Sói đồng cỏ là thứ gì? Đều bị ngập nước mà đi đời.
Bên này nước chảy ào ạt, bên kia Hồng Hồng Hỏa Hỏa đã nổi lửa lên rồi. Một con hỏa sư trực tiếp cắn xé sói đồng cỏ, bộ dạng con hỏa sư này càng to lớn và dữ tợn hơn so với lần cuối Ngân Sương nhìn thấy.
Giới hạn cấp đã mở ra, đương nhiên cũng có nhiều thay đổi.
Kinh nghiệm tích lũy từ trước đủ cho Ngân Sương đạt đến cấp 35, khi tấn công uy lực cũng cao hơn trước.
Ngọc kiếm bay vòng trở lại trong tay Ngân Sương, ẩn ẩn phát ra ánh sáng xanh ngọc dễ chịu. Bạch Long Vương không chỉ nâng cấp kiếm, mà còn khảm thêm mấy thứ ngọc, ở trên thân kiếm tạo thành hoa văn lượn sóng rất đẹp mắt.
Đồng cỏ này thật sự rất là lớn, tụ lại một chỗ đánh sói có vẻ không thuận lợi lắm, thường xuyên có trường hợp vài người ra chiêu nhằm vào một con, vừa tốn sức lực vừa tốn thời gian.
Nhắm thấy mấy con quái này cũng không quá mạnh, bọn họ quyết định kết thành nhóm vài người, tản ra khắp nơi để giết sói. Ngân Sương nhìn qua nhìn lại, phát hiện ở chùng mình toàn là người quen, chính là đội ngũ đi Thủy Thần Cung mấy hôm trước, cộng thêm một Cải Trắng Đầy Đường đang uy vũ vung đao.
Tản bớt người ra rồi, Bạch Long Vương nhanh chóng xáp lại bên cạnh Ngân Sương, hai người đối lưng với nhau, vừa chém quái vừa hỏi han đủ thứ:
“Sư muội, em thích ăn gì nhất?”
“Gà rán.”
“Nước ngọt hay nước không?”
“Nước chanh ít đường…”
“Có thích ăn đồ ngọt như bánh kẹo gì không?”
“Thỉnh thoảng sẽ ăn một ít.”
“Vậy màu sắc em thích là màu gì?”
“Trắng và lam.”
“Em thích loài hoa nào?”
Ngân Sương rầu rĩ trả lời:
“Tôi không thích hoa cỏ…”
Họ Bạch kia càng lúc càng bám dính, Ngân Sương cảm thấy rất là khó xử! Đáng lẽ phải tránh xa tên này ra, nhưng anh ta không những giúp mình nhiều lần mà còn đối xử với mình rất là tốt. Cậu không biết nên làm thế nào cho phải nữa!
Bạch Long Vương nghe giọng “sư muội” nhà mình liền đoán được tâm trạng, không hỏi han lung tung nữa mà cười hì hì tiếp tục giết sói.
Giết một lần lại mất tới hai ngày liền!
Tính từ khi bọn họ bước chân vào phó bản, đã hai ngày trôi qua. Trừ số lượng sói giảm xuống cực nhanh thì không có việc gì quan trọng phát sinh cả. Boss phó bản gì đó cũng không thấy tăm hơi đâu hết.
Buổi sáng ngày thứ ba, mọi người con đang quây quần bên mấy đống lửa, cắt thịt nướng ăn sáng. Đánh quái thế này tuy hơi chán, nhưng bù lại điểm kinh nghiệm không tồi, rất nhanh đã có người đạt tới cấp độ giới hạn là 40. Hơn nữa bang hội hoạt động cùng nhau như thế này là một dịp bồi bổ tình cảm rất tốt, vài người đã bắt đầu bá vai nhau cười ha hả mà xưng huynh gọi đệ.
Ngân Sương ngồi trên một tảng đá, nhận lấy xiên thịt nướng Bạch Long Vương đưa qua. Cậu thầm cảm ơn họ Bạch kia đã không đưa qua nguyên cái đùi gà hay tảng thịt gì đấy, làm mỹ nhân cao lãnh mà đi gặm đến dầu mỡ đầy miệng thì quá là khó coi!
Nửa buổi sau, bang bọn họ đã đánh sói đến không sai biệt lắm, nguyên một đồng cỏ lớn đầy sói thế mà giảm xuống còn thưa thớt mấy chục con. Truy lùng khắp mọi ngõ ngách cộng với Kim Lương bay lượn trên không trung trinh sát, đến giữa trưa con sói cuối cùng đã bị hạ.
Vẫn không có gì xảy ra cả!
Bạch Long Vương bóp cằm, không hiểu bọn họ còn làm thiếu việc gì?
Ngân Sương nhìn lên trời, cảm thấy không thích hợp lắm. Rõ ràng là buổi trưa mà lại chẳng thấy tí ánh mặt trời nào, mây đen lại lũ lượt kéo đến, cả một đồng cỏ cứ như thế dần trở nên u ám.
“Trên đó có thứ gì đang chuyển động!”
Theo cảnh báo của Ngân Sương, ai nấy vội nhìn lên trời, có thể nhìn thấy được mấy tia sáng lóe lên sau làn mây đen. Dường như không phải sấm chớp, mà quả thật có mấy vật thể lạ di chuyển rất nhanh.
Đồng cỏ giữa trưa tối đen như mực, gió thổi ào ào như vũ bão. Những người đứng trên đồng cỏ này ai nấy đều đã có kinh nghiệm chiến đấu, đối với thay đổi của cảnh quan xung quanh mình chỉ có một suy nghĩ:
Sắp có biến rồi!
Giữa không trung vang lên một tiếng chim hót khó nghe, lập tức hàng ngàn con quái điểu ập xuống từ sau màn mây đen. Mấy cái mỏ nhọn hoắc cùng móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào đoàn người đứng bên dưới.
Kim Lương đã hóa thành bộ dạng chiến thần giáp vàng từ bao giờ, bay lên chắn lại một đợt tấn công. Đôi cánh kim loại bắn ra vô số dòng điện nối nhau thành một tấm lưới lớn, mấy con quái điểu dụng trúng liền bị co giật, quay đầu quang quác hướng đi nơi khác.
Lưới điện chỉ bảo vệ được một bên, ở bên này cũng không an ổn. Có chiến sĩ cần khiên chắn có mọi người, người chơi phụ trợ vội dựng màn chắn các kiểu. Ngân Sương sớm đã biến ra tường băng, mọi người đứng đằng sau nhìn quái điểu nhưu phi lôi đâm vào tường băng làm nứt mấy lỗ, cảm thấy ăn không tiêu. Mấy con chim ngu này mà đâm vào người chắc cũng mất nửa cái mạng!
“Cẩn thận một chút!”
Tường băng nhanh chóng bị dội vỡ, Bạch Long Vương cầm tay Ngân Sương, xoay một vóng ném người lên không trung.
Chỉ thấy mỹ nhân áo trắng giữa trời không ngừng xoay vòng, như một con thoi bắn ra hàng loạt băng nhũ bén nhọn. Băng nhũ bay tán loạn khắp nơi, đâm trúng không ít quái điểu, có con trực tiếp bị dập gãy cánh, rớt xuống đất bị người khác kết liễu.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa thu hồi hỏa sư, gọi ra hỏa ưng, bám vào chân nó bay bổng lên trời. Ở giữa không trung hóa thành một quả cầu lửa lớn, một lát sau cô nương xinh đẹp đã biến hình thành nữ điểu nhân. Hai tay thay thế bằng hai cánh, còn mang theo móng vuốt nhọn. Bàn chân nhỏ thường đi mấy đôi hài xinh xinh đã trở thành móng chim thập phần sắc bén. Ở giữa trán Hồng Hồng Hỏa Hỏa hiện ra đồ án lửa đỏ, ánh mắt cũng tóe lên quang mang huyết hồng.
“Cái này rất được!” Kim Lương nhìn một màn như vậy cảm thấy rất là đẹp mắt. Trường phái bay lượn như anh ta nhìn thấy Hồng Hồng Hỏa Hỏa biến thân như vậy, hảo cảm lập tức tăng lên. “Hồng Hồng Hỏa Hỏa, tôi và cô song kiếm hợp bích một chút nhé!”
Hồng Hồng Hỏa Hỏa cười khẩy, vọt lên không trung. Kim Lương ha ha hai tiếng rồi hóa thành tia chớp vàng bay theo sau. Rất nhanh lửa đỏ chớp vàng va vào nhau, năng lượng bộc phá chấn mạnh một vùng trời. Chỉ thấy quái điểu gì đó rơi xuống như lá rụng mùa thu, con nào con nấy lảo đảo, hai mắt trắng dã…
Có hiệp trợ trên không trung, đoàn người bên dưới rất nhanh đã tìm lại được nhịp độ của mình. Mấy con quái điểu trốn được Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa, vừa định tấn công nhóm người bên dưới thì đã bị người ta chém chết. Có người thô bạo hơn, nhảy lên túm lấy cổ một con chim bóp mạnh. Quái điểu quái thai cái gì chứ? Đem đi nướng lên ăn!
“Xà nữ rồi điểu nữ, khuê mật của em đúng là luôn làm người khác kinh ngạc.”
Nghe Bạch Long Vương đùa giỡn như vậy, Ngân Sương cũng không nhịn được tặc lưỡi:
“Không phải còn có hỏa sư sao? Vài hôm nữa cô ấy hoa thành nhân sư Ai Cập tôi cũng không nhạc nhiên…”
Bạch Long Vương cười ha hả xoa đầu Ngân Sương, xoay người tiếp tục đánh quái. Tuy anh không biết bay, nhưng được cái rất linh hoạt nhanh nhẹn. Ngân Sương gọi ra mấy cột băng cao cao, Bạch Long Vương liền nhảy lên, di chuyển linh hoạt trên mấy cột băng, thanh kiếm ánh vàng nhanh chóng kết liễu mấy con quái điểu ỷ mình bay được ức hiếp người khác.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa vốn đã biến mất dưới tầng mây đột ngột trở lại, đáp xuống gần Ngân Sương mà nói:
“Tình hình không ổn lắm. Bên trên có thứ gì đó!”
“Là thứ gì?” Hồng Liệt vội tiến tới. “Nếu nguy hiểm quá thì rút lui, đừng bay lên trên nữa.”
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ thấy bọn quái điểu đang vây thành hình tròn, bảo vệ thứ gì đấy bên trong. Cảm giác không đúng lắm.”
Ngân Sương nhíu mày nghi hoặc. Tình cảnh này hơi đáng nghi, cậu muốn xem thử rồi mới đưa ra kết luận được. Hồng Hồng Hỏa Hỏa gật đầu với cậu, vỗ cánh bay lên trời, Ngân Sương vươn tay bắt lấy chân cô vọt một phát đột phá tầng mây đen.
Đằng sau lớp mây đen, một đám quái điểu không ngừng bay thành hình tròn, che chắn một vật thể lạ bên trong. Ngân Sương tinh mắt, từ một khe hở nhìn thấy được hai cánh lớn như buồm thuyền, liền vội nói:
“Toàn lực tấn công! Làm mọi cách phá hủy thứ này! Có thể là boss phó bản đang ẩn nấp!”
Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhìn nhau, vội bay ra xa. Thanh thương trong tay Kim Lương hướng lên trên, ngay lập tức một đạo hắc lôi bổ thẳng xuống vào “quả cầu” kia. Mà ở một bên, Hồng Hồng Hỏa Hỏa đã tụ tập một quả cầu lửa khổng lồ, như một mặt trời thu nhỏ phóng thẳng về phía đàn chim.
Lôi và hỏa là hai nguyên tố có sát thương lớn nhất. Hiện tại hắc lôi và hỏa cầu đụng nhau, lập tức phản ứng mãnh liệt.
Năng lượng bộc phá chấn động cả một vùng trời, tia điện và hoa lửa thi nhau văng tung tóa khép nơi, ánh sáng rực rỡ xua đi mây đen che phủ đồng cỏ bên dưới.
Đàn chim bị nổ thành tro bụi, để lộ thứ bọn chúng đang bảo vệ bên trong.
Đó là một con quái điểu khác màu trắng, có thân hình khổng lồ, hai cánh thu lại cũng nhìn ra rất rộng.
Bị năng lượng chấn động, quái điểu mở đôi mắt ra nhìn ba người bọn họ. Ngân Sương chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận kia, liền hét lên:
“Chạy!”
Nhóm người bên dưới thấy được Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa mang theo Ngân Sương bay xuống, sau đó là một con chim lớn màu trắng bộ dạng rất hung dữ đang đuổi theo ngay phía sau lưng bọn họ.
Hỏa Diễm Tuyết Ưng, boss cấp 45, mang theo hai thuộc tính băng và hỏa.
Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa tiếp đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
“Nguy rồi! Tất cả mọi người tản ra! Tự bảo vệ mình!”
Bạch Long Vương túm lấy Ngân Sương, Hồng Hồng Hỏa Hỏa vừa ngồi dậy đã đập cánh bỏ chạy. Hỏa Diễm Tuyết Ưng phun ra một luồng lửa đỏ nóng cháy, vị trí bọn họ vừa đứng cứ như thế bị thiêu thành màu đen.
Mưa đá và hỏa diễm cùng nhau trút xuống theo tiếng chim kêu, tình cảnh này không phải là băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết đó sao? Ai nấy vội vàng che đầu bỏ chạy, có người không kịp tránh bị mấy thanh băng chùy dội trúng, mất cả nửa cái mạng nhỏ.
Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhanh chóng phản kích, một người bay ngang qua trước mặt Hỏa Diễm Tuyết Ưng chọc tức nó, người còn lại ở sau đầu vươn vuốt đang bốc cháy muốn cào mạnh.
Hỏa Diễm Tuyết Điêu làm sao có thể bị hai người chơi như vậy đả thương được? Nó xoay người đập cánh, Hồng Hồng Hỏa Hỏa và Kim Lương bị một làn yêu phong chấn bay, rơi tự do xuống đất.
Kim Lương là người chơi đỡ đòn còn tốt một chút, Hồng Hồng Hỏa Hỏa vốn là ma pháp sư biến hình, bị đập xuống đất liền sống dở chết dở, kéo được một hơi tàn, trở lại nguyên hình của mình.
Mắt thấy Hồng Hồng Hỏa Hỏa bị đập tả tơi như vậy, Hồng Liệt đứng một bên nhíu mày, dường như có hơi tức giận. Anh ta cắm ma pháp trượng xuống đất, hai tay vươn ra hai bên. Từ ma pháp trước bắn ra một con hỏa long.
Hỏa long của Hồng Liệt đã không còn như xưa. Nếu mấy ngày trước chỉ là một cái đầu rồng, thì hiện tại đã có được thân mình tương đối hoàn chỉnh. Rồng lửa uốn lượn lắt léo vây lấy Hỏa Diễm Tuyết Điêu, thế nhưng con quái này vốn đã mang trong mình nguyên tố lửa, thật sự đối với nó hỏa long này chẳng là cái thá gì cả.
Thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để mọi người hành động.
Tiểu Sâm bơm máu cho Hồng Hồng Hỏa Hỏa xong, vội chạy tới bên cạnh Kim Lương bồi thêm mấy lớp khiên chắn.
Cải Trắng Đầy Đường cắm đại đao xuống đất, thân đao ngập sâu chỉ còn chừa lại chuôi đao. Cô nương này cầm chuôi đao thét to, lấy hết sức lực rút mạnh. Thanh đao cắm ngập xuống đất bị lực lượng cực đại kéo ra, theo lực kéo xông thẳng về phía con boss chim lông trắng.
Ầm một tiếng, người và chim va vào nhau. Hỏa Diễm Tuyết Ưng cứ như thế bị đẩy lùi mấy bước. Mà bản thân Cải Trắng Đầy Đường cũng bị bắn trở lại xuống đất, kéo thành một cái rãnh sâu.
Cô nương này mặt mũi lầm lem bò trong rãnh lên, cười ha hả. Một màn này làm không ít người chơi nam phải toát mồ hôi hột…
Cô nương này quá dũng mãnh!
Bọn họ không thể thua được!
Như được uống máu gà, một đám kiếm sĩ chiến sĩ đao khách vội xông lên, lấy ra mười phần nỗ lực mười phần thực lực, quyết sống chết với con chim này!
Nhóm ma pháp sư đứng phía sau đã bắt đầu niệm chú ngữ. Có mấy anh chiến sĩ đi trước cản lại quái điểu, bọn họ đã có thể chuẩn bị dội ma pháp mạnh nhất của mình ra rồi!
Một chốc sau, cuồng phong liệt hỏa địa chấn gì đó được thả ra, nhắm vào Hỏa Diễm Tuyết Ưng mà bạo nổ. Có vài vị ma pháp sư rất là sáng tạo, chắp tay nhau cùng ra chiêu, một vị gọi ra một cái vòi rồng, người còn lại gọi ra băng nhận. Vòi rồng bình thường cứ như thế biến thành vòi rồng chứa đao băng sắc bén, quẹt ra mấy vết thương lớn trên người Hỏa Diễm Tuyết Ưng.
Hỏa Diễm Tuyết Ưng dù thế nào cũng là boss phó bản, không phải là loại bị thịt thông thường để người chơi trút ma pháp lên đầu. Nó ngay lập tức vẫy cánh bay lên cao, quật xuống mấy tên không biết sống chết đang đeo bám trên thân thể nỏ. Hằng trăm hỏa cầu từ đôi cánh của Hỏa Diễm Tuyết Ưng phóng xuống đất, ai nây vội vã bỏ chạy. Vài người bị hỏa cầu dội trúng, trực tiếp hóa thành bạch quang chạy về điểm hồi sinh.
Ngân Sương kéo Hồng Liệt qua một bên nói nhỏ, anh ta hơi ngẩn dười một chút rồi liều mạng gật đầu.
Đương lúc Bạch Long Vương sắp nổi cơn ghen rồi, thì Ngân Sương tiến lên phía trước vươn tay. Từ trong hư không xuất hiện một tấm gương cực lớn. Gương này to phải đến sải tay năm sáu người nối lại, màng kính ở giữa trong suốt, nhìn thấu được khung cảnh trước sau.
Hồng Liệt gọi ra hỏa long, hỏa long gầm gù chui qua mặt gương. Đầu bên này chui vào còn bình thường, lúc phóng ra đã biến thành rồng lửa khổng lồ quấn quanh Hỏa Diễm Tuyết Điêu.
“Thủy Lưu Kính, có khả năng khuếch đại ma pháp.”
Ngân Sương nhướn mày giải thích cho Bạch Long Vương, cũng không biết vì sao lại muốn giải thích cho anh ta nữa! Tóm lại là như vậy đó!
Bạch Long Vương cười ha ha tỏ vẻ đã hiểu, bản thân anh cũng lấy đà chạy về phía trước. Thanh kiếm trong tay đã bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ. Kim Lương cùng lúc bay qua tóm lấy blc nhấc bổng lên không trung, đến tầm thích hợp thì thả xuống. Kiếm sĩ xoay người đáp xuống đỉnh đầu Hỏa Diễm Tuyết Ưng đang bị rồng lửa vây khốn, muốn chém một đao kết liễu con quái này.
Đáng tiếc Hỏa Diễm Tuyết Ưng vẫn quá là dữ dội, đầu xoay tứ tung muốn hất Bạch Long Vương xuống. Anh cũng không trụ được lâu, lập tức muốn rơi xuống.
Bên dưới đột ngột xuất hiện một trụ băng thật cao, Bạch Long Vương xoay người đáp xuống đỉnh trụ. Có được điểm mượn lực, Bạch Long Vương lần nữa phóng lên cao, lần này thanh kiếm phát sáng chói lóa chém thẳng vào phần cánh bên trái của Hỏa Diễm Tuyết Ưng.
Tiếng chim ré lên kinh hãi, một phần cánh cứ như vậy bị cắt xuống. Hỏa Long cùng lúc biến mất, Boss mất cánh không thể bay được phải rơi xuống đất rồi!
“Mọi người cùng lên! Tổng tấn công con quái này!”
Ngay lập tức hỏa diễm hàn băng lôi điện bạo phong được phóng ra, thông qua khuếch đại của băng kính mà tạc thành một cú nổ kinh hoàng. So với một chiêu gọi thiên thạch của Hồng Liệt khi đánh Hắn Nhãn Thủy Giao càng chấn động hơn!
Khói bụi bay lên khắp nơi, không ai thấy rõ khung cảnh trước mắt. Bọn họ lùi về sau, tay cầm vũ khí cũng không buông lỏng.
Rốt cuộc có thành công hay không?
Đằng sau lớp khói bụi, đôi mắt lửa đỏ của Hỏa Diễm Tuyết Ưng bùng cháy mãnh liệt!
Vẫn chưa xong đâu!
Kì thực đồng cỏ tân thủ cũng có sói, nhưng chỉ là mấy con cấp 10 không có sức uy hiếp, và cũng không nhiều như thế này. Một cái đồng cỏ toàn sói là sói, nói thế nào cũng thấy rất là phi lý.
Thế nhưng bọn họ đến đây cũng không phải để giải thích xem tại sao cái đồng cỏ này nhiều sói như vậy, mà là thanh trừng bọn chúng.
Vài chiến sĩ chuyên cận chiến bắt đầu xông lên, iểm trợ phía sau là người chơi hệ ma pháp và hỗ trợ.
Cải Trắng Đầy Đường nhảy ập tới giữa bầy sói, vung thanh đại đao quẹt một phát trúng mấy con, lập tức thu hút thù hận của một đám gần đấy. Thật khó tin một cô nương lại có thể sử dụng thuần thục thanh đao lớn hơn cả người mình như vậy. Cái kiểu hai tay cầm đao như cầm que củi kia nhìn thật là quá uy vũ.
Có người đánh chết con sói đầu tiên, liền thốt lên:
“Rớt ra vật phẩm, không đáng giá lắm!”
Hồng Liệt vừa bắn cầu lửa vừa hô lớn:
“Cứ thu lại đi, chập nữa phân chia lại sau!”
Ngân Sương cùng lúc xoay kiếm chém ngang kết liễu một con sói, thấy được mấy thứ da lông gì đó rớt ra cũng không hứng thú lắm. Da sói lông sói là nguyên liệu nghề cuộc sống cấp thấp, không cần thiết lắm, chắc cũng đổi được mấy đồng bạc lẻ.
Vừa chém chết một con, Ngân Sương đã nghiêng người tránh né cái miệng đầy răng của một con khác nhào tới. Ngọc kiếm trong tay được ném ra, trong không trung xoay tròn vẽ một vòng đẹp mắt, hàng chục thủy châu giáng xuống. Sói đồng cỏ là thứ gì? Đều bị ngập nước mà đi đời.
Bên này nước chảy ào ạt, bên kia Hồng Hồng Hỏa Hỏa đã nổi lửa lên rồi. Một con hỏa sư trực tiếp cắn xé sói đồng cỏ, bộ dạng con hỏa sư này càng to lớn và dữ tợn hơn so với lần cuối Ngân Sương nhìn thấy.
Giới hạn cấp đã mở ra, đương nhiên cũng có nhiều thay đổi.
Kinh nghiệm tích lũy từ trước đủ cho Ngân Sương đạt đến cấp 35, khi tấn công uy lực cũng cao hơn trước.
Ngọc kiếm bay vòng trở lại trong tay Ngân Sương, ẩn ẩn phát ra ánh sáng xanh ngọc dễ chịu. Bạch Long Vương không chỉ nâng cấp kiếm, mà còn khảm thêm mấy thứ ngọc, ở trên thân kiếm tạo thành hoa văn lượn sóng rất đẹp mắt.
Đồng cỏ này thật sự rất là lớn, tụ lại một chỗ đánh sói có vẻ không thuận lợi lắm, thường xuyên có trường hợp vài người ra chiêu nhằm vào một con, vừa tốn sức lực vừa tốn thời gian.
Nhắm thấy mấy con quái này cũng không quá mạnh, bọn họ quyết định kết thành nhóm vài người, tản ra khắp nơi để giết sói. Ngân Sương nhìn qua nhìn lại, phát hiện ở chùng mình toàn là người quen, chính là đội ngũ đi Thủy Thần Cung mấy hôm trước, cộng thêm một Cải Trắng Đầy Đường đang uy vũ vung đao.
Tản bớt người ra rồi, Bạch Long Vương nhanh chóng xáp lại bên cạnh Ngân Sương, hai người đối lưng với nhau, vừa chém quái vừa hỏi han đủ thứ:
“Sư muội, em thích ăn gì nhất?”
“Gà rán.”
“Nước ngọt hay nước không?”
“Nước chanh ít đường…”
“Có thích ăn đồ ngọt như bánh kẹo gì không?”
“Thỉnh thoảng sẽ ăn một ít.”
“Vậy màu sắc em thích là màu gì?”
“Trắng và lam.”
“Em thích loài hoa nào?”
Ngân Sương rầu rĩ trả lời:
“Tôi không thích hoa cỏ…”
Họ Bạch kia càng lúc càng bám dính, Ngân Sương cảm thấy rất là khó xử! Đáng lẽ phải tránh xa tên này ra, nhưng anh ta không những giúp mình nhiều lần mà còn đối xử với mình rất là tốt. Cậu không biết nên làm thế nào cho phải nữa!
Bạch Long Vương nghe giọng “sư muội” nhà mình liền đoán được tâm trạng, không hỏi han lung tung nữa mà cười hì hì tiếp tục giết sói.
Giết một lần lại mất tới hai ngày liền!
Tính từ khi bọn họ bước chân vào phó bản, đã hai ngày trôi qua. Trừ số lượng sói giảm xuống cực nhanh thì không có việc gì quan trọng phát sinh cả. Boss phó bản gì đó cũng không thấy tăm hơi đâu hết.
Buổi sáng ngày thứ ba, mọi người con đang quây quần bên mấy đống lửa, cắt thịt nướng ăn sáng. Đánh quái thế này tuy hơi chán, nhưng bù lại điểm kinh nghiệm không tồi, rất nhanh đã có người đạt tới cấp độ giới hạn là 40. Hơn nữa bang hội hoạt động cùng nhau như thế này là một dịp bồi bổ tình cảm rất tốt, vài người đã bắt đầu bá vai nhau cười ha hả mà xưng huynh gọi đệ.
Ngân Sương ngồi trên một tảng đá, nhận lấy xiên thịt nướng Bạch Long Vương đưa qua. Cậu thầm cảm ơn họ Bạch kia đã không đưa qua nguyên cái đùi gà hay tảng thịt gì đấy, làm mỹ nhân cao lãnh mà đi gặm đến dầu mỡ đầy miệng thì quá là khó coi!
Nửa buổi sau, bang bọn họ đã đánh sói đến không sai biệt lắm, nguyên một đồng cỏ lớn đầy sói thế mà giảm xuống còn thưa thớt mấy chục con. Truy lùng khắp mọi ngõ ngách cộng với Kim Lương bay lượn trên không trung trinh sát, đến giữa trưa con sói cuối cùng đã bị hạ.
Vẫn không có gì xảy ra cả!
Bạch Long Vương bóp cằm, không hiểu bọn họ còn làm thiếu việc gì?
Ngân Sương nhìn lên trời, cảm thấy không thích hợp lắm. Rõ ràng là buổi trưa mà lại chẳng thấy tí ánh mặt trời nào, mây đen lại lũ lượt kéo đến, cả một đồng cỏ cứ như thế dần trở nên u ám.
“Trên đó có thứ gì đang chuyển động!”
Theo cảnh báo của Ngân Sương, ai nấy vội nhìn lên trời, có thể nhìn thấy được mấy tia sáng lóe lên sau làn mây đen. Dường như không phải sấm chớp, mà quả thật có mấy vật thể lạ di chuyển rất nhanh.
Đồng cỏ giữa trưa tối đen như mực, gió thổi ào ào như vũ bão. Những người đứng trên đồng cỏ này ai nấy đều đã có kinh nghiệm chiến đấu, đối với thay đổi của cảnh quan xung quanh mình chỉ có một suy nghĩ:
Sắp có biến rồi!
Giữa không trung vang lên một tiếng chim hót khó nghe, lập tức hàng ngàn con quái điểu ập xuống từ sau màn mây đen. Mấy cái mỏ nhọn hoắc cùng móng vuốt sắc bén nhắm thẳng vào đoàn người đứng bên dưới.
Kim Lương đã hóa thành bộ dạng chiến thần giáp vàng từ bao giờ, bay lên chắn lại một đợt tấn công. Đôi cánh kim loại bắn ra vô số dòng điện nối nhau thành một tấm lưới lớn, mấy con quái điểu dụng trúng liền bị co giật, quay đầu quang quác hướng đi nơi khác.
Lưới điện chỉ bảo vệ được một bên, ở bên này cũng không an ổn. Có chiến sĩ cần khiên chắn có mọi người, người chơi phụ trợ vội dựng màn chắn các kiểu. Ngân Sương sớm đã biến ra tường băng, mọi người đứng đằng sau nhìn quái điểu nhưu phi lôi đâm vào tường băng làm nứt mấy lỗ, cảm thấy ăn không tiêu. Mấy con chim ngu này mà đâm vào người chắc cũng mất nửa cái mạng!
“Cẩn thận một chút!”
Tường băng nhanh chóng bị dội vỡ, Bạch Long Vương cầm tay Ngân Sương, xoay một vóng ném người lên không trung.
Chỉ thấy mỹ nhân áo trắng giữa trời không ngừng xoay vòng, như một con thoi bắn ra hàng loạt băng nhũ bén nhọn. Băng nhũ bay tán loạn khắp nơi, đâm trúng không ít quái điểu, có con trực tiếp bị dập gãy cánh, rớt xuống đất bị người khác kết liễu.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa thu hồi hỏa sư, gọi ra hỏa ưng, bám vào chân nó bay bổng lên trời. Ở giữa không trung hóa thành một quả cầu lửa lớn, một lát sau cô nương xinh đẹp đã biến hình thành nữ điểu nhân. Hai tay thay thế bằng hai cánh, còn mang theo móng vuốt nhọn. Bàn chân nhỏ thường đi mấy đôi hài xinh xinh đã trở thành móng chim thập phần sắc bén. Ở giữa trán Hồng Hồng Hỏa Hỏa hiện ra đồ án lửa đỏ, ánh mắt cũng tóe lên quang mang huyết hồng.
“Cái này rất được!” Kim Lương nhìn một màn như vậy cảm thấy rất là đẹp mắt. Trường phái bay lượn như anh ta nhìn thấy Hồng Hồng Hỏa Hỏa biến thân như vậy, hảo cảm lập tức tăng lên. “Hồng Hồng Hỏa Hỏa, tôi và cô song kiếm hợp bích một chút nhé!”
Hồng Hồng Hỏa Hỏa cười khẩy, vọt lên không trung. Kim Lương ha ha hai tiếng rồi hóa thành tia chớp vàng bay theo sau. Rất nhanh lửa đỏ chớp vàng va vào nhau, năng lượng bộc phá chấn mạnh một vùng trời. Chỉ thấy quái điểu gì đó rơi xuống như lá rụng mùa thu, con nào con nấy lảo đảo, hai mắt trắng dã…
Có hiệp trợ trên không trung, đoàn người bên dưới rất nhanh đã tìm lại được nhịp độ của mình. Mấy con quái điểu trốn được Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa, vừa định tấn công nhóm người bên dưới thì đã bị người ta chém chết. Có người thô bạo hơn, nhảy lên túm lấy cổ một con chim bóp mạnh. Quái điểu quái thai cái gì chứ? Đem đi nướng lên ăn!
“Xà nữ rồi điểu nữ, khuê mật của em đúng là luôn làm người khác kinh ngạc.”
Nghe Bạch Long Vương đùa giỡn như vậy, Ngân Sương cũng không nhịn được tặc lưỡi:
“Không phải còn có hỏa sư sao? Vài hôm nữa cô ấy hoa thành nhân sư Ai Cập tôi cũng không nhạc nhiên…”
Bạch Long Vương cười ha hả xoa đầu Ngân Sương, xoay người tiếp tục đánh quái. Tuy anh không biết bay, nhưng được cái rất linh hoạt nhanh nhẹn. Ngân Sương gọi ra mấy cột băng cao cao, Bạch Long Vương liền nhảy lên, di chuyển linh hoạt trên mấy cột băng, thanh kiếm ánh vàng nhanh chóng kết liễu mấy con quái điểu ỷ mình bay được ức hiếp người khác.
Hồng Hồng Hỏa Hỏa vốn đã biến mất dưới tầng mây đột ngột trở lại, đáp xuống gần Ngân Sương mà nói:
“Tình hình không ổn lắm. Bên trên có thứ gì đó!”
“Là thứ gì?” Hồng Liệt vội tiến tới. “Nếu nguy hiểm quá thì rút lui, đừng bay lên trên nữa.”
“Tôi cũng không rõ lắm, chỉ thấy bọn quái điểu đang vây thành hình tròn, bảo vệ thứ gì đấy bên trong. Cảm giác không đúng lắm.”
Ngân Sương nhíu mày nghi hoặc. Tình cảnh này hơi đáng nghi, cậu muốn xem thử rồi mới đưa ra kết luận được. Hồng Hồng Hỏa Hỏa gật đầu với cậu, vỗ cánh bay lên trời, Ngân Sương vươn tay bắt lấy chân cô vọt một phát đột phá tầng mây đen.
Đằng sau lớp mây đen, một đám quái điểu không ngừng bay thành hình tròn, che chắn một vật thể lạ bên trong. Ngân Sương tinh mắt, từ một khe hở nhìn thấy được hai cánh lớn như buồm thuyền, liền vội nói:
“Toàn lực tấn công! Làm mọi cách phá hủy thứ này! Có thể là boss phó bản đang ẩn nấp!”
Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhìn nhau, vội bay ra xa. Thanh thương trong tay Kim Lương hướng lên trên, ngay lập tức một đạo hắc lôi bổ thẳng xuống vào “quả cầu” kia. Mà ở một bên, Hồng Hồng Hỏa Hỏa đã tụ tập một quả cầu lửa khổng lồ, như một mặt trời thu nhỏ phóng thẳng về phía đàn chim.
Lôi và hỏa là hai nguyên tố có sát thương lớn nhất. Hiện tại hắc lôi và hỏa cầu đụng nhau, lập tức phản ứng mãnh liệt.
Năng lượng bộc phá chấn động cả một vùng trời, tia điện và hoa lửa thi nhau văng tung tóa khép nơi, ánh sáng rực rỡ xua đi mây đen che phủ đồng cỏ bên dưới.
Đàn chim bị nổ thành tro bụi, để lộ thứ bọn chúng đang bảo vệ bên trong.
Đó là một con quái điểu khác màu trắng, có thân hình khổng lồ, hai cánh thu lại cũng nhìn ra rất rộng.
Bị năng lượng chấn động, quái điểu mở đôi mắt ra nhìn ba người bọn họ. Ngân Sương chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt tràn ngập lửa giận kia, liền hét lên:
“Chạy!”
Nhóm người bên dưới thấy được Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa mang theo Ngân Sương bay xuống, sau đó là một con chim lớn màu trắng bộ dạng rất hung dữ đang đuổi theo ngay phía sau lưng bọn họ.
Hỏa Diễm Tuyết Ưng, boss cấp 45, mang theo hai thuộc tính băng và hỏa.
Ngân Sương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa tiếp đất, lăn vài vòng mới dừng lại.
“Nguy rồi! Tất cả mọi người tản ra! Tự bảo vệ mình!”
Bạch Long Vương túm lấy Ngân Sương, Hồng Hồng Hỏa Hỏa vừa ngồi dậy đã đập cánh bỏ chạy. Hỏa Diễm Tuyết Ưng phun ra một luồng lửa đỏ nóng cháy, vị trí bọn họ vừa đứng cứ như thế bị thiêu thành màu đen.
Mưa đá và hỏa diễm cùng nhau trút xuống theo tiếng chim kêu, tình cảnh này không phải là băng hỏa lưỡng trọng thiên trong truyền thuyết đó sao? Ai nấy vội vàng che đầu bỏ chạy, có người không kịp tránh bị mấy thanh băng chùy dội trúng, mất cả nửa cái mạng nhỏ.
Kim Lương và Hồng Hồng Hỏa Hỏa nhanh chóng phản kích, một người bay ngang qua trước mặt Hỏa Diễm Tuyết Ưng chọc tức nó, người còn lại ở sau đầu vươn vuốt đang bốc cháy muốn cào mạnh.
Hỏa Diễm Tuyết Điêu làm sao có thể bị hai người chơi như vậy đả thương được? Nó xoay người đập cánh, Hồng Hồng Hỏa Hỏa và Kim Lương bị một làn yêu phong chấn bay, rơi tự do xuống đất.
Kim Lương là người chơi đỡ đòn còn tốt một chút, Hồng Hồng Hỏa Hỏa vốn là ma pháp sư biến hình, bị đập xuống đất liền sống dở chết dở, kéo được một hơi tàn, trở lại nguyên hình của mình.
Mắt thấy Hồng Hồng Hỏa Hỏa bị đập tả tơi như vậy, Hồng Liệt đứng một bên nhíu mày, dường như có hơi tức giận. Anh ta cắm ma pháp trượng xuống đất, hai tay vươn ra hai bên. Từ ma pháp trước bắn ra một con hỏa long.
Hỏa long của Hồng Liệt đã không còn như xưa. Nếu mấy ngày trước chỉ là một cái đầu rồng, thì hiện tại đã có được thân mình tương đối hoàn chỉnh. Rồng lửa uốn lượn lắt léo vây lấy Hỏa Diễm Tuyết Điêu, thế nhưng con quái này vốn đã mang trong mình nguyên tố lửa, thật sự đối với nó hỏa long này chẳng là cái thá gì cả.
Thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để mọi người hành động.
Tiểu Sâm bơm máu cho Hồng Hồng Hỏa Hỏa xong, vội chạy tới bên cạnh Kim Lương bồi thêm mấy lớp khiên chắn.
Cải Trắng Đầy Đường cắm đại đao xuống đất, thân đao ngập sâu chỉ còn chừa lại chuôi đao. Cô nương này cầm chuôi đao thét to, lấy hết sức lực rút mạnh. Thanh đao cắm ngập xuống đất bị lực lượng cực đại kéo ra, theo lực kéo xông thẳng về phía con boss chim lông trắng.
Ầm một tiếng, người và chim va vào nhau. Hỏa Diễm Tuyết Ưng cứ như thế bị đẩy lùi mấy bước. Mà bản thân Cải Trắng Đầy Đường cũng bị bắn trở lại xuống đất, kéo thành một cái rãnh sâu.
Cô nương này mặt mũi lầm lem bò trong rãnh lên, cười ha hả. Một màn này làm không ít người chơi nam phải toát mồ hôi hột…
Cô nương này quá dũng mãnh!
Bọn họ không thể thua được!
Như được uống máu gà, một đám kiếm sĩ chiến sĩ đao khách vội xông lên, lấy ra mười phần nỗ lực mười phần thực lực, quyết sống chết với con chim này!
Nhóm ma pháp sư đứng phía sau đã bắt đầu niệm chú ngữ. Có mấy anh chiến sĩ đi trước cản lại quái điểu, bọn họ đã có thể chuẩn bị dội ma pháp mạnh nhất của mình ra rồi!
Một chốc sau, cuồng phong liệt hỏa địa chấn gì đó được thả ra, nhắm vào Hỏa Diễm Tuyết Ưng mà bạo nổ. Có vài vị ma pháp sư rất là sáng tạo, chắp tay nhau cùng ra chiêu, một vị gọi ra một cái vòi rồng, người còn lại gọi ra băng nhận. Vòi rồng bình thường cứ như thế biến thành vòi rồng chứa đao băng sắc bén, quẹt ra mấy vết thương lớn trên người Hỏa Diễm Tuyết Ưng.
Hỏa Diễm Tuyết Ưng dù thế nào cũng là boss phó bản, không phải là loại bị thịt thông thường để người chơi trút ma pháp lên đầu. Nó ngay lập tức vẫy cánh bay lên cao, quật xuống mấy tên không biết sống chết đang đeo bám trên thân thể nỏ. Hằng trăm hỏa cầu từ đôi cánh của Hỏa Diễm Tuyết Ưng phóng xuống đất, ai nây vội vã bỏ chạy. Vài người bị hỏa cầu dội trúng, trực tiếp hóa thành bạch quang chạy về điểm hồi sinh.
Ngân Sương kéo Hồng Liệt qua một bên nói nhỏ, anh ta hơi ngẩn dười một chút rồi liều mạng gật đầu.
Đương lúc Bạch Long Vương sắp nổi cơn ghen rồi, thì Ngân Sương tiến lên phía trước vươn tay. Từ trong hư không xuất hiện một tấm gương cực lớn. Gương này to phải đến sải tay năm sáu người nối lại, màng kính ở giữa trong suốt, nhìn thấu được khung cảnh trước sau.
Hồng Liệt gọi ra hỏa long, hỏa long gầm gù chui qua mặt gương. Đầu bên này chui vào còn bình thường, lúc phóng ra đã biến thành rồng lửa khổng lồ quấn quanh Hỏa Diễm Tuyết Điêu.
“Thủy Lưu Kính, có khả năng khuếch đại ma pháp.”
Ngân Sương nhướn mày giải thích cho Bạch Long Vương, cũng không biết vì sao lại muốn giải thích cho anh ta nữa! Tóm lại là như vậy đó!
Bạch Long Vương cười ha ha tỏ vẻ đã hiểu, bản thân anh cũng lấy đà chạy về phía trước. Thanh kiếm trong tay đã bùng lên ánh sáng vàng rực rỡ. Kim Lương cùng lúc bay qua tóm lấy blc nhấc bổng lên không trung, đến tầm thích hợp thì thả xuống. Kiếm sĩ xoay người đáp xuống đỉnh đầu Hỏa Diễm Tuyết Ưng đang bị rồng lửa vây khốn, muốn chém một đao kết liễu con quái này.
Đáng tiếc Hỏa Diễm Tuyết Ưng vẫn quá là dữ dội, đầu xoay tứ tung muốn hất Bạch Long Vương xuống. Anh cũng không trụ được lâu, lập tức muốn rơi xuống.
Bên dưới đột ngột xuất hiện một trụ băng thật cao, Bạch Long Vương xoay người đáp xuống đỉnh trụ. Có được điểm mượn lực, Bạch Long Vương lần nữa phóng lên cao, lần này thanh kiếm phát sáng chói lóa chém thẳng vào phần cánh bên trái của Hỏa Diễm Tuyết Ưng.
Tiếng chim ré lên kinh hãi, một phần cánh cứ như vậy bị cắt xuống. Hỏa Long cùng lúc biến mất, Boss mất cánh không thể bay được phải rơi xuống đất rồi!
“Mọi người cùng lên! Tổng tấn công con quái này!”
Ngay lập tức hỏa diễm hàn băng lôi điện bạo phong được phóng ra, thông qua khuếch đại của băng kính mà tạc thành một cú nổ kinh hoàng. So với một chiêu gọi thiên thạch của Hồng Liệt khi đánh Hắn Nhãn Thủy Giao càng chấn động hơn!
Khói bụi bay lên khắp nơi, không ai thấy rõ khung cảnh trước mắt. Bọn họ lùi về sau, tay cầm vũ khí cũng không buông lỏng.
Rốt cuộc có thành công hay không?
Đằng sau lớp khói bụi, đôi mắt lửa đỏ của Hỏa Diễm Tuyết Ưng bùng cháy mãnh liệt!
Vẫn chưa xong đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook