99.
Ta không mang theo gì, cũng không báo trước với tiên sinh mà đã theo Đường đại hiệp chạy xuống núi.
Nói đúng ra là hắn ôm ta bay xuống.
Khi hắn dừng lại thì ta mới giật mình bừng tỉnh, vùng ra khỏi ngực hắn sốt ruột nói: "Không được, tiên sinh sẽ giận lắm."
Trên trời đầy sao, dưới núi ấm áp hơn trên đỉnh nhưng gió đêm trong rừng thổi rất mạnh.
Đường đại hiệp đi phía trước, ta không biết có nên quay về hay không, vừa thấy sắc mặt sa sút của hắn thì trong lòng ta đột nhiên khó chịu, thế là không tự chủ đi theo hắn.
Đi một hồi, Đường Phiếm đưa tay cho ta.
"Có thể tiên sinh sẽ đi tìm ta......" Ta không đưa tay ra mà chỉ nói nhỏ, "Hơn nữa trên người ta có bệnh, e là sẽ thành gánh nặng cho ngươi."
Đường Phiếm dừng lại rồi quay đầu nhìn ta.
Tóc hắn hơi rối, mấy sợi tóc mai lòa xòa, dưới hàng mày rậm là một đôi mắt đen sáng ngời.
Mỗi khi hắn nhìn ta như vậy, ta luôn cảm thấy như hắn đang ấp ủ kỳ vọng gì đó.
Trước kia hắn lên núi cũng mặc áo đen mộc mạc như bây giờ.
Lúc ta bưng thuốc cho hắn có hỏi vì sao.
Đường đại hiệp nói áo đen dễ ẩn mình, không sợ bẩn, không sợ thấy máu.
Ta cảm thấy hắn rất lợi hại, còn trẻ mà đã được xưng là đệ nhất thiên hạ, nhưng lại nghĩ đó cũng không phải chuyện gì tốt, bởi vì trên người hắn có rất nhiều vết thương khiến người ta xót xa.
Hắn không thèm để ý nhưng người quan tâm hắn sẽ để ý.
Khi đó Đường Phiếm ngồi tựa trên giường, im lặng nhìn ta thay thuốc vết thương cho hắn, qua một thời gian rất dài mới mở miệng nói: "Chẳng ai để ý đâu."
Sao không ai để ý, ta rất để ý mà, nếu hắn chết thì chẳng phải máu ta cho đi một cách vô ích sao? Hơn nữa ta sợ hắn buồn chán nên khi hắn nằm trên giường tịnh dưỡng còn thường xuyên tới nói chuyện với hắn.
Nhưng giờ ngẫm lại thì người bị thương nặng phải cần yên tĩnh mới đúng......!
Đường Phiếm cũng kiệm lời như tiên sinh vậy, hiếm khi cười nhưng không sao, chỉ cần hắn chịu nghe ta nói chứ không đuổi ta đi là đủ rồi.
Ta và hắn nhìn nhau, ta nhịn không được nói: "Đường đại hiệp, ta thấy hình như bây giờ ngươi nói nhiều hơn xưa thì phải."
Đường Phiếm nói: "Ừ."
Ta nói: "Như vậy rất tốt mà, ta thấy ngươi cũng vui vẻ hơn nữa."
Đường Phiếm nói: "Nhờ ngươi đấy."
Ta nói: "Nhờ ta?"
Đường Phiếm dừng một chút rồi nói: "Nhờ có ngươi nên ta mới vui vẻ."
100.
Ta không hiểu tại sao.
Ta cảm thấy mình làm phản rồi, điều này thật quá tội lỗi.
Vốn dĩ ta nên tác hợp cho tình yêu tuyệt mỹ của Mẫn Chậm và Đường đại hiệp, nhưng giờ trái tim lại đập loạn xạ vì Đường đại hiệp.
Khi hắn chìa tay ra lần nữa, ma xui quỷ khiến thế nào ta đỏ mặt đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Ta muốn tạ tội với Phật Tổ, tạ tội với Bồ Tát......!
Không đúng, phải tạ tội với ông Tơ bà Nguyệt mới đúng! Có phải ta đã cắt đứt dây tơ hồng mà họ buộc rồi không!?
Đường Phiếm nắm chặt tay ta rồi cúi xuống áp vào môi ta, mang theo nhiệt độ lạnh buốt như đao kiếm.
Ta mở to mắt nhìn hắn, cảm thấy tiếng tim mình đập lùng bùng trong lỗ tai nhưng hoàn toàn không khắc chế được.
Lúc đầu người thẹn thùng là ta nhưng sau khi Đường Phiếm phát hiện ta trợn tròn mắt thì hình như cũng thẹn thùng, vội vàng quay mặt đi chỗ khác.
Ta lắp bắp: "Vậy, vậy trước hết ta đi theo ngươi mấy ngày......!Sau đó lại về tìm tiên sinh......"
Đường Phiếm gật đầu: "Ta để lại thư cho y rồi, y đọc xong sẽ yên tâm thôi."
Nghe hắn nói vậy ta cũng yên tâm theo.
101.
Lúc này trên núi.
Giang tiên sinh điên tiết xé nát lá thư thành trăm mảnh rồi phi thân đuổi theo trên đường mòn, giọng nói ôn hòa hữu lễ văng vẳng trong sơn cốc:
"Ta yên tâm cha ngươi!!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook