Làm Nên Sử Sách
-
Chương 3
6
Hậu quả của việc phóng túng quá độ là Tiêu Cảnh Sách đã phải mệt mỏi nằm trên giường trong vài ngày.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ, ta áy náy ngoắc ngón tay vào thành giường: “Đều là lỗi của ta…”
“Là ta càn rỡ quá mức, có liên quan gì đến phu nhân đâu?”
Tiêu Cảnh Sách dựa vào đầu giường, ho khan hai tiếng, ra lệnh: “A Ngưng, đưa Vương phi đi ăn trước, ta có chuyện muốn phân phó cho Huyền Vũ.”
A Ngưng là một tiểu nha hoàn rất hoạt bát, khi không có việc gì làm sẽ nói với ta rất nhiều chuyện.
Ví dụ như trước đây, Vệ Vân Lãng là một vị tướng nhỏ nổi tiếng trong kinh thành, bị Thánh thượng quở trách vì việc thường xuyên ra vào nơi trăng hoa, khó đảm đương được việc lớn. Hiện giờ đang phải ở trong phủ của mình để nghiền ngẫm lỗi lầm.
Ví dụ như Chu Tương dự định làm mai cho đứa con trai trưởng của mình, nhưng vô tình phát hiện ra nô tỳ bên cạnh hắn ta đã mang thai.
Ta nghe xong thấy như mở cờ trong bụng: “Trời có mắt, quả báo đó”.
“Quả báo gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, ấm áp ôn hòa, như xu@n thủy triền miên đọng lại trong lòng.
Ta hơi sững người, ngước mắt lên thì thấy Tiêu Cảnh Sách mặc quần áo màu xanh đứng ngược sáng, đang mỉm cười nhìn ta.
Ta không muốn hắn nghĩ ta có tư tưởng trả thù quá mạnh, nên ta hốt hoảng chuyển chủ đề:
“Không
có gì… Vương gia đã khỏe hơn chưa? Cứ rời giường như vậy, có ổn không?”
“Không sao đâu.” Hắn quay đầu đi, ho khan hai tiếng rồi cười nhìn ta: “Hiếm khi trời đẹp, ta dẫn phu nhân ra ngoài mua sắm một lát nhé?.”
Trong những ngày kiếm sống ở nhà họ Diêu, ta có vô số việc phải làm và rất ít khi có cơ hội ra khỏi cửa.
Hầu hết là bọn Diêu Thanh Uyển, Vệ Vân Lãng và Chu Hành ra ngoài chơi với nhau, khi họ quay lại, họ tùy tiện ném cho ta bất cứ thứ gì, nói rằng đó là quà cho ta.
Nếu dám nói là không thích nó, chính là không biết đối nhân xử thế, phụ lòng tốt của bọn họ.
Bây giờ ta và Tiêu Cảnh Sách sánh bước trên con phố sầm uất nhất kinh thành, nhìn chiếc chong chóng bằng gỗ bên đường, ta muốn nói lại thôi.
Tiêu Cảnh Sách cười khẽ: “Phu nhân thích không?”
“Ta cũng thích nó, nhưng ta không thực sự muốn mua nó…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Cảnh Sách đã muốn lấy bạc vụn ra, sau đó mua chiếc chong chóng kia, mỉm cười đưa cho ta.
Cầm chiếc chong chóng trên tay, ta và hắn đi xuyên qua đám đông và đến cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành ở phố Tây.
Tiểu nhị lấy trang sức mới nhất ra cho ta chọn lựa, Tiêu Cảnh Sách chọn một chiếc trâm bằng vàng đính xà cừ và định cài nó lên búi tóc của ta, đang chuẩn bị cài lên búi tóc thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.
‘’Tỷ tỷ, thật trùng hợp.’’
Đó là Diêu Thanh Uyển.
Bên cạnh nàng ta là một nam tử cao lớn với vẻ mặt lãnh đạm, dung mạo của hắn ta lại có ba phần giống với Tiêu Cảnh Sách.
Ngay khi người này nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách bên cạnh ta, hắn ta bắt đầu chế nhạo:
“Tuổi thọ của Bình Dương vương không còn được bao lâu nữa, sao ngươi không ở trong phủ cho tốt, nếu không may chết ở trên đường này, chẳng phải sẽ dọa cho người khác sợ sao?”
Ta hiểu rồi.
Người này là Tam hoàng tử nổi tiếng ở kinh thành, từ trước tới nay đều bất hòa với Tiêu Cảnh Sách.
Người ta nói rằng chuyện trúng độc của Tiêu Cảnh Sách có phần liên quan đến mẫu phi của hắn ta.
Nghĩ đến đây, ta cảnh giác tiến lên một bước, che Tiêu Cảnh Sách ở đằng sau.
Hắn cười nhẹ một tiếng, ngăn trước mặt hai người kia rồi cầm lấy tay ta:
“Sau khi vi thần kết hôn, giờ cảm thấy sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, không biết có thể sống được bao lâu nữa thì để Tam điện hạ tiễn đưa trước một ngày vậy.”
“Bình Dương vương, đừng quên thân phận của ngươi, sao có thể nói chuyện như thế với Tam điện hạ?”
Diêu Thanh Uyển cau mày, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ không tán thành.
Ta không thể chịu đựng được nữa, thực sự muốn tát nàng ta một cái.
Ta đã thấy nàng ta như vậy hơn mười năm rồi, thật sự là đã thấy đủ rồi.
“Diêu tiểu thư uy phong như vậy, nhưng nhìn lúc này so với ngày tỷ tỷ ngươi về lại mặt ngươi phải quỳ xuống để hành lễ thì lúc ấy trông càng thuận mắt hơn.”
Trên mặt Diêu Thanh Uyển lộ ra vẻ khuất nhục, nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Tam hoàng tử, mềm mại yêu kiều và yếu đuối gọi: “Điện hạ...”
Cho dù ta là kẻ ngốc, thì bây giờ ta cũng có thể nhìn ra có điều gì đó không đúng giữa nàng ta và tam Hoàng tử.
Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, tam hoàng tử năm ngoái đã cưới chính phi rồi.
7
Thị vệ phía sau tam hoàng tử rút đao mời Tiêu Cảnh Sách lên lầu một lát.
Ta đại khái đếm qua, thực ra cũng chỉ có bảy, tám người, đối phó bọn hắn cũng không phải là không được.
Vừa định ra tay, Tiêu Cảnh Sách lại quay đầu, ánh mắt dịu dàng quấn lấy ta: “Phu nhân, đừng sợ, ta sẽ xuống ngay.”
“Nhưng……”
“Tam điện hạ th@n là Hoàng tử, hành động ngay thẳng, sẽ không làm gì ta đâu.”
Ta đứng ở đầu cầu thang, lo lắng nhìn lên.
Diêu Thanh Uyển đi đến gần ta và cười nhẹ:
“Thật khiến cho người ta vui mừng. Ta thấy thuốc có tác dụng rồi. Tỷ tỷ so với trước đây đã càng ngày càng cường tráng hơn rồi”.
“Số mệnh hiện tại của tỷ tỷ sang quý, chỉ sợ đến khi chết cũng không biết mục đích thật sự mà Bình Dương Vương cầu hôn ngươi đi?”
Ta không muốn để ý tới ả ta, nhưng ta không thể cưỡng lại việc người này k muốn tiếp cận ta, và ả ta phải nhìn thấy ta có dáng vẻ đau lòng muốn chết thì mới dễ chịu.
Vì vậy ta thở dài, nghiêm túc nhìn ả ta: “Đương nhiên là biết.”
“Ngươi biết?”
“Đương nhiên. Phu quân chàng ấy đã từng gặp ta một lần, bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn, nên yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.”
Diêu Thanh Uyển cười lạnh: “Tỷ tỷ ta đúng là hoang tưởng, ngươi cho rằng ——”
“Phu nhân mang những chiếc trâm cài tóc này rất đẹp, mấy cái hộp này bản vương ta đều muốn mang đi.”
Một giọng nói đột ngột vang lên từ xa cắt ngang lời chưa kịp nói của nàng ta.
Ta quay phắt đầu lại, phát hiện Tiêu Cảnh Sách và tam Hoàng tử đã từ trên lầu đi xuống dưới, ta vội vàng đi tới lo lắng kiểm tra hắn từ trên xuống dưới.
Hắn nắm tay ta và mỉm cười và lắc đầu với ta.
Diêu Thanh Uyển bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, Bình Dương vương có lời nói mạo phạm với người…”
Tam Hoàng tử khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Cô cũng không thèm để ý so đo việc thất lễ với người sắp chết.”
Trên xe ngựa về phủ, ta không nhìn được bèn hỏi về chuyện này.
Tiêu Cảnh Sách ôm eo ta, dựa vào vai ta và thở nhẹ:
“Sao phu nhân không nghĩ đến, muội muội của nàng là một nữ tử khuê các, vì sao lại xuất hiện cùng tam Hoàng tử ở chỗ này, còn có hành động thân mật như vậy?”
Ta đột nhiên hiểu ra: “Ý của chàng là, giữa nàng ta cùng tam Hoàng tử... Nhưng hắn đã cưới chính phi rồi!”
“Địa vị của tam Vương phi, làm sao có thể so sánh với địa vị của Hoàng hậu?”
Ta không ngờ rằng tham vọng của Diêu Thanh Uyển lại cao như vậy.
Khó trách cả Vệ Vân Lãng và Chu Hằng đều quyết một lòng vớ nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không dao động.
8.
Ta suy nghĩ về chuyện lúc trước, hỏi Tiêu Cảnh Sách vài việc về Tam hoàng tử, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Chàng và tam Hoàng tử...”
Ta chưa kịp nói hết câu thì bỗng có một bàn tay ấm áp ôm chầm lấy ta từ phía sau.
Giọng nói hơi khàn khàn của Tiêu Cảnh Sách truyền đến vào tai ta: “Phu nhân đã nhắc tới Tam hoàng tử suốt cả đường đi, ta sẽ ghen đó.”
Ta kêu lên một tiếng rầu rĩ, trước khi sợi dây lý trí cuối cùng bị đứt, ta nhớ lại những gì Diêu Thanh Uyển đã nói vào ban ngày.
“Ta trông có… béo không?”
Tiêu Cảnh Sách nhướng đuôi mắt nói: “Khó nói, không bằng để ta thay phu nhân kiểm tra một lần đi.”
“Nhưng thân thể phu quân suy yếu, tuyệt đối không thể làm việc vất vả như vậy…”
Tiêu Cảnh Sách dừng tay, nhìn ta một cách vô tội: “Vậy thì … làm phiền phu nhân vậy?”
Ta nuốt nước bọt: “Vậy cũng được.”
…
Ngày thứ hai, lúc nào ta cũng kinh hồn bạt vía, sợ Tiêu Cảnh Sách lại ốm nặng.
May mắn thay, tất cả sự mệt mỏi đều là ta, còn cơ thể của hắn vẫn ổn.
Khi ta đang ăn tối với Tiêu Cảnh Sách, quản gia đột nhiên bước vào và nói rằng có người từ Vệ phủ tới, có thứ gì đó muốn giao cho ta.
Đó là một cái hà bao* (túi vải nhỏ để đựng tiền).
Năm năm trước, khi ta mới học nữ hồng*, ta đã vướng vào việc thêu thùa may vá hơn nửa tháng, miễn cưỡng mới thêu ra được một chiếc và đưa nó cho Vệ Vân Lãng.
(*) còn được gọi là việc của phụ nữ, dùng để chỉ công việc may vá, dệt, thêu, in và nhuộm, may vá và các công việc khác của phụ nữ thời xưa.
Chỉ tiếc mối tình đầu mong manh vừa mới chớm nở đã bị hắn bóp ch3t tươi.
Cầm hà bao trên tay, hắn ta cười khẩy:
“Diêu Thanh Gia, cho dù ngươi có cho ta thêm năm trăm lượng thì ta cũng không dám treo thứ xấu xí như này lên người.”
Bây giờ vậy này đã trở lại trong tay ta, còn vào lúc ta và Tiêu Cảnh Sách ở chung hòa hợp, không cần nghĩ cũng biết đây lại là trò quỷ của Diêu Thanh Uyển.
Ta cầm hà bao và có hơi khó xử khi nhìn Tiêu Cảnh Sách.
Nhưng hắn lại khẽ thở dài: “Ta không được kỹ thuật thêu tinh xảo của phu nhân làm cho, thật đáng tiếc.”
Ta không thể tin được: “Chàng thật sự cho rằng kỹ thuật thêu của ta tinh xảo sao?!”
“Đương nhiên.”
Ta nghi ngờ thẩm mỹ của Tiêu Cảnh Sách có vấn đề.
Mọi người ở kinh thành ai cũng đều chê cười ta thô kệch, nhưng ngày nào hắn cũng khen ta xinh đẹp động lòng người, khiến hắn khó có thể kiềm chế được.
Vệ Vân Lãng và Diêu Thanh Uyển lần lượt chế giễu chiếc hà bao này, nhưng hắn lại nói rằng nó được làm rất tinh xảo.
“Nếu phu quân thích… vậy ta thêu cho chàng một cái là được.”
Ta đã không chạm vào đồ thêu trong vài năm rồi nên kỹ năng của ta cũng kém hơn một chút so với trước đây.
Tuy nhiên, ta sẽ thêu chiếc hà bao này tỉ mỉ hơn trước gấp trăm lần.
Ta đần độn, nhưng không ngu ngốc.
Những ngày sau khi ta gả đi, Tiêu Cảnh Sách đối xử với ta vô cùng tốt, đi đâu cũng cưng chiều ta, ta sẽ ghi nhớ từng li từng tí trong lòng.
Trong lúc thêu chiếc hà bao này, ta luôn tránh mặt Tiêu Cảnh Sách, không muốn hắn nhìn thấy tình trạng dở dang của món đồ.
Hắn cũng rất phối hợp, chỉ là nửa đêm nhìn thấy đầu ngón tay của ta bị chọc mấy lỗ kim châm, hắn nhìn ta đầy thương xót, há miệng ngậm lấy.
“Phu nhân vất vả như vậy, ta thực sự cảm thấy ngại.”
Ta lắc đầu, không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay… Thân thể của chàng có tốt hơn không?”
“Có.”
Hắn cười híp mắt: “Số mệnh của phu nhân đúng là quý giá, có thể chèn ép bệnh tật của ta.”
Tối hôm đó, cuối cùng ta cũng thêu xong chiếc cánh cuối cùng của chim uyên ương, cầm hà bao đi tìm Tiêu Cảnh Sách, nhưng tìm xung quanh không thấy hắn đâu cả.
Cho đến khi… ta đi dọc hành lang đến tận tiểu thư phòng ở nằm sâu trong con đường mòn ngoằn ngoèo.
Xuyên qua một cánh cửa, tiếng của Huyền Vũ truyền ra: “Vương phi cũng là người của Diêu gia, có khi nào lại cấu kết với Diêu Thanh Uyển không?”
“Không. Đầu óc nàng ấy đơn giản, nàng ấy không thể nghĩ như vậy được.”
Đây là giọng nói của Tiêu Cảnh Sách.
Chỉ là giọng điệu băng giá, lạnh thấu xương, thậm chí còn mang theo một chút giễu cợt, hoàn toàn không giống như khi ở trước mặt ta vẫn dịu dàng nuông chiều.
Huyền Vũ nói tiếp:
“Tuy rằng mạo phạm, nhưng thuộc hạ vẫ phải hỏi Vương gia một câu, hiện tại nhất thời đắm chìm, người còn nhớ rõ lí do người cầu hôn Vương phi không?”
Ta sững người tại chỗ trong giây lát.
Tiêu Cảnh Sách lấy ta, chẳng lẽ không phải vì số mệnh của ta cứng rắn nên hắn lấy ta để xung hỉ sao?
Trong phòng yên lặng một lúc, tiếng nói bình tĩnh pha chút lạnh lùng của Tiêu Cảnh Sách vang lên: “Ta đương nhiên nhớ.”
“Sau này không cần phải hỏi lại vấn đề này.”
Hậu quả của việc phóng túng quá độ là Tiêu Cảnh Sách đã phải mệt mỏi nằm trên giường trong vài ngày.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Huyền Vũ, ta áy náy ngoắc ngón tay vào thành giường: “Đều là lỗi của ta…”
“Là ta càn rỡ quá mức, có liên quan gì đến phu nhân đâu?”
Tiêu Cảnh Sách dựa vào đầu giường, ho khan hai tiếng, ra lệnh: “A Ngưng, đưa Vương phi đi ăn trước, ta có chuyện muốn phân phó cho Huyền Vũ.”
A Ngưng là một tiểu nha hoàn rất hoạt bát, khi không có việc gì làm sẽ nói với ta rất nhiều chuyện.
Ví dụ như trước đây, Vệ Vân Lãng là một vị tướng nhỏ nổi tiếng trong kinh thành, bị Thánh thượng quở trách vì việc thường xuyên ra vào nơi trăng hoa, khó đảm đương được việc lớn. Hiện giờ đang phải ở trong phủ của mình để nghiền ngẫm lỗi lầm.
Ví dụ như Chu Tương dự định làm mai cho đứa con trai trưởng của mình, nhưng vô tình phát hiện ra nô tỳ bên cạnh hắn ta đã mang thai.
Ta nghe xong thấy như mở cờ trong bụng: “Trời có mắt, quả báo đó”.
“Quả báo gì thế?”
Đột nhiên, một giọng nói quen thuộc từ ngoài cửa truyền đến, ấm áp ôn hòa, như xu@n thủy triền miên đọng lại trong lòng.
Ta hơi sững người, ngước mắt lên thì thấy Tiêu Cảnh Sách mặc quần áo màu xanh đứng ngược sáng, đang mỉm cười nhìn ta.
Ta không muốn hắn nghĩ ta có tư tưởng trả thù quá mạnh, nên ta hốt hoảng chuyển chủ đề:
“Không
có gì… Vương gia đã khỏe hơn chưa? Cứ rời giường như vậy, có ổn không?”
“Không sao đâu.” Hắn quay đầu đi, ho khan hai tiếng rồi cười nhìn ta: “Hiếm khi trời đẹp, ta dẫn phu nhân ra ngoài mua sắm một lát nhé?.”
Trong những ngày kiếm sống ở nhà họ Diêu, ta có vô số việc phải làm và rất ít khi có cơ hội ra khỏi cửa.
Hầu hết là bọn Diêu Thanh Uyển, Vệ Vân Lãng và Chu Hành ra ngoài chơi với nhau, khi họ quay lại, họ tùy tiện ném cho ta bất cứ thứ gì, nói rằng đó là quà cho ta.
Nếu dám nói là không thích nó, chính là không biết đối nhân xử thế, phụ lòng tốt của bọn họ.
Bây giờ ta và Tiêu Cảnh Sách sánh bước trên con phố sầm uất nhất kinh thành, nhìn chiếc chong chóng bằng gỗ bên đường, ta muốn nói lại thôi.
Tiêu Cảnh Sách cười khẽ: “Phu nhân thích không?”
“Ta cũng thích nó, nhưng ta không thực sự muốn mua nó…”
Lời còn chưa dứt, Tiêu Cảnh Sách đã muốn lấy bạc vụn ra, sau đó mua chiếc chong chóng kia, mỉm cười đưa cho ta.
Cầm chiếc chong chóng trên tay, ta và hắn đi xuyên qua đám đông và đến cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành ở phố Tây.
Tiểu nhị lấy trang sức mới nhất ra cho ta chọn lựa, Tiêu Cảnh Sách chọn một chiếc trâm bằng vàng đính xà cừ và định cài nó lên búi tóc của ta, đang chuẩn bị cài lên búi tóc thì phía sau bỗng truyền đến giọng nói quen thuộc.
‘’Tỷ tỷ, thật trùng hợp.’’
Đó là Diêu Thanh Uyển.
Bên cạnh nàng ta là một nam tử cao lớn với vẻ mặt lãnh đạm, dung mạo của hắn ta lại có ba phần giống với Tiêu Cảnh Sách.
Ngay khi người này nhìn thấy Tiêu Cảnh Sách bên cạnh ta, hắn ta bắt đầu chế nhạo:
“Tuổi thọ của Bình Dương vương không còn được bao lâu nữa, sao ngươi không ở trong phủ cho tốt, nếu không may chết ở trên đường này, chẳng phải sẽ dọa cho người khác sợ sao?”
Ta hiểu rồi.
Người này là Tam hoàng tử nổi tiếng ở kinh thành, từ trước tới nay đều bất hòa với Tiêu Cảnh Sách.
Người ta nói rằng chuyện trúng độc của Tiêu Cảnh Sách có phần liên quan đến mẫu phi của hắn ta.
Nghĩ đến đây, ta cảnh giác tiến lên một bước, che Tiêu Cảnh Sách ở đằng sau.
Hắn cười nhẹ một tiếng, ngăn trước mặt hai người kia rồi cầm lấy tay ta:
“Sau khi vi thần kết hôn, giờ cảm thấy sức khỏe tốt hơn trước rất nhiều, không biết có thể sống được bao lâu nữa thì để Tam điện hạ tiễn đưa trước một ngày vậy.”
“Bình Dương vương, đừng quên thân phận của ngươi, sao có thể nói chuyện như thế với Tam điện hạ?”
Diêu Thanh Uyển cau mày, cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ không tán thành.
Ta không thể chịu đựng được nữa, thực sự muốn tát nàng ta một cái.
Ta đã thấy nàng ta như vậy hơn mười năm rồi, thật sự là đã thấy đủ rồi.
“Diêu tiểu thư uy phong như vậy, nhưng nhìn lúc này so với ngày tỷ tỷ ngươi về lại mặt ngươi phải quỳ xuống để hành lễ thì lúc ấy trông càng thuận mắt hơn.”
Trên mặt Diêu Thanh Uyển lộ ra vẻ khuất nhục, nàng ta nước mắt lưng tròng nhìn Tam hoàng tử, mềm mại yêu kiều và yếu đuối gọi: “Điện hạ...”
Cho dù ta là kẻ ngốc, thì bây giờ ta cũng có thể nhìn ra có điều gì đó không đúng giữa nàng ta và tam Hoàng tử.
Nhưng nếu ta nhớ không nhầm, tam hoàng tử năm ngoái đã cưới chính phi rồi.
7
Thị vệ phía sau tam hoàng tử rút đao mời Tiêu Cảnh Sách lên lầu một lát.
Ta đại khái đếm qua, thực ra cũng chỉ có bảy, tám người, đối phó bọn hắn cũng không phải là không được.
Vừa định ra tay, Tiêu Cảnh Sách lại quay đầu, ánh mắt dịu dàng quấn lấy ta: “Phu nhân, đừng sợ, ta sẽ xuống ngay.”
“Nhưng……”
“Tam điện hạ th@n là Hoàng tử, hành động ngay thẳng, sẽ không làm gì ta đâu.”
Ta đứng ở đầu cầu thang, lo lắng nhìn lên.
Diêu Thanh Uyển đi đến gần ta và cười nhẹ:
“Thật khiến cho người ta vui mừng. Ta thấy thuốc có tác dụng rồi. Tỷ tỷ so với trước đây đã càng ngày càng cường tráng hơn rồi”.
“Số mệnh hiện tại của tỷ tỷ sang quý, chỉ sợ đến khi chết cũng không biết mục đích thật sự mà Bình Dương Vương cầu hôn ngươi đi?”
Ta không muốn để ý tới ả ta, nhưng ta không thể cưỡng lại việc người này k muốn tiếp cận ta, và ả ta phải nhìn thấy ta có dáng vẻ đau lòng muốn chết thì mới dễ chịu.
Vì vậy ta thở dài, nghiêm túc nhìn ả ta: “Đương nhiên là biết.”
“Ngươi biết?”
“Đương nhiên. Phu quân chàng ấy đã từng gặp ta một lần, bị vẻ đẹp của ta hấp dẫn, nên yêu ta từ cái nhìn đầu tiên.”
Diêu Thanh Uyển cười lạnh: “Tỷ tỷ ta đúng là hoang tưởng, ngươi cho rằng ——”
“Phu nhân mang những chiếc trâm cài tóc này rất đẹp, mấy cái hộp này bản vương ta đều muốn mang đi.”
Một giọng nói đột ngột vang lên từ xa cắt ngang lời chưa kịp nói của nàng ta.
Ta quay phắt đầu lại, phát hiện Tiêu Cảnh Sách và tam Hoàng tử đã từ trên lầu đi xuống dưới, ta vội vàng đi tới lo lắng kiểm tra hắn từ trên xuống dưới.
Hắn nắm tay ta và mỉm cười và lắc đầu với ta.
Diêu Thanh Uyển bất đắc dĩ nói: “Điện hạ, Bình Dương vương có lời nói mạo phạm với người…”
Tam Hoàng tử khoát tay áo, lạnh lùng nói: “Cô cũng không thèm để ý so đo việc thất lễ với người sắp chết.”
Trên xe ngựa về phủ, ta không nhìn được bèn hỏi về chuyện này.
Tiêu Cảnh Sách ôm eo ta, dựa vào vai ta và thở nhẹ:
“Sao phu nhân không nghĩ đến, muội muội của nàng là một nữ tử khuê các, vì sao lại xuất hiện cùng tam Hoàng tử ở chỗ này, còn có hành động thân mật như vậy?”
Ta đột nhiên hiểu ra: “Ý của chàng là, giữa nàng ta cùng tam Hoàng tử... Nhưng hắn đã cưới chính phi rồi!”
“Địa vị của tam Vương phi, làm sao có thể so sánh với địa vị của Hoàng hậu?”
Ta không ngờ rằng tham vọng của Diêu Thanh Uyển lại cao như vậy.
Khó trách cả Vệ Vân Lãng và Chu Hằng đều quyết một lòng vớ nàng ta, nhưng nàng ta vẫn không dao động.
8.
Ta suy nghĩ về chuyện lúc trước, hỏi Tiêu Cảnh Sách vài việc về Tam hoàng tử, hắn vẫn kiên nhẫn trả lời.
“Chàng và tam Hoàng tử...”
Ta chưa kịp nói hết câu thì bỗng có một bàn tay ấm áp ôm chầm lấy ta từ phía sau.
Giọng nói hơi khàn khàn của Tiêu Cảnh Sách truyền đến vào tai ta: “Phu nhân đã nhắc tới Tam hoàng tử suốt cả đường đi, ta sẽ ghen đó.”
Ta kêu lên một tiếng rầu rĩ, trước khi sợi dây lý trí cuối cùng bị đứt, ta nhớ lại những gì Diêu Thanh Uyển đã nói vào ban ngày.
“Ta trông có… béo không?”
Tiêu Cảnh Sách nhướng đuôi mắt nói: “Khó nói, không bằng để ta thay phu nhân kiểm tra một lần đi.”
“Nhưng thân thể phu quân suy yếu, tuyệt đối không thể làm việc vất vả như vậy…”
Tiêu Cảnh Sách dừng tay, nhìn ta một cách vô tội: “Vậy thì … làm phiền phu nhân vậy?”
Ta nuốt nước bọt: “Vậy cũng được.”
…
Ngày thứ hai, lúc nào ta cũng kinh hồn bạt vía, sợ Tiêu Cảnh Sách lại ốm nặng.
May mắn thay, tất cả sự mệt mỏi đều là ta, còn cơ thể của hắn vẫn ổn.
Khi ta đang ăn tối với Tiêu Cảnh Sách, quản gia đột nhiên bước vào và nói rằng có người từ Vệ phủ tới, có thứ gì đó muốn giao cho ta.
Đó là một cái hà bao* (túi vải nhỏ để đựng tiền).
Năm năm trước, khi ta mới học nữ hồng*, ta đã vướng vào việc thêu thùa may vá hơn nửa tháng, miễn cưỡng mới thêu ra được một chiếc và đưa nó cho Vệ Vân Lãng.
(*) còn được gọi là việc của phụ nữ, dùng để chỉ công việc may vá, dệt, thêu, in và nhuộm, may vá và các công việc khác của phụ nữ thời xưa.
Chỉ tiếc mối tình đầu mong manh vừa mới chớm nở đã bị hắn bóp ch3t tươi.
Cầm hà bao trên tay, hắn ta cười khẩy:
“Diêu Thanh Gia, cho dù ngươi có cho ta thêm năm trăm lượng thì ta cũng không dám treo thứ xấu xí như này lên người.”
Bây giờ vậy này đã trở lại trong tay ta, còn vào lúc ta và Tiêu Cảnh Sách ở chung hòa hợp, không cần nghĩ cũng biết đây lại là trò quỷ của Diêu Thanh Uyển.
Ta cầm hà bao và có hơi khó xử khi nhìn Tiêu Cảnh Sách.
Nhưng hắn lại khẽ thở dài: “Ta không được kỹ thuật thêu tinh xảo của phu nhân làm cho, thật đáng tiếc.”
Ta không thể tin được: “Chàng thật sự cho rằng kỹ thuật thêu của ta tinh xảo sao?!”
“Đương nhiên.”
Ta nghi ngờ thẩm mỹ của Tiêu Cảnh Sách có vấn đề.
Mọi người ở kinh thành ai cũng đều chê cười ta thô kệch, nhưng ngày nào hắn cũng khen ta xinh đẹp động lòng người, khiến hắn khó có thể kiềm chế được.
Vệ Vân Lãng và Diêu Thanh Uyển lần lượt chế giễu chiếc hà bao này, nhưng hắn lại nói rằng nó được làm rất tinh xảo.
“Nếu phu quân thích… vậy ta thêu cho chàng một cái là được.”
Ta đã không chạm vào đồ thêu trong vài năm rồi nên kỹ năng của ta cũng kém hơn một chút so với trước đây.
Tuy nhiên, ta sẽ thêu chiếc hà bao này tỉ mỉ hơn trước gấp trăm lần.
Ta đần độn, nhưng không ngu ngốc.
Những ngày sau khi ta gả đi, Tiêu Cảnh Sách đối xử với ta vô cùng tốt, đi đâu cũng cưng chiều ta, ta sẽ ghi nhớ từng li từng tí trong lòng.
Trong lúc thêu chiếc hà bao này, ta luôn tránh mặt Tiêu Cảnh Sách, không muốn hắn nhìn thấy tình trạng dở dang của món đồ.
Hắn cũng rất phối hợp, chỉ là nửa đêm nhìn thấy đầu ngón tay của ta bị chọc mấy lỗ kim châm, hắn nhìn ta đầy thương xót, há miệng ngậm lấy.
“Phu nhân vất vả như vậy, ta thực sự cảm thấy ngại.”
Ta lắc đầu, không nhịn được hỏi: “Mấy ngày nay… Thân thể của chàng có tốt hơn không?”
“Có.”
Hắn cười híp mắt: “Số mệnh của phu nhân đúng là quý giá, có thể chèn ép bệnh tật của ta.”
Tối hôm đó, cuối cùng ta cũng thêu xong chiếc cánh cuối cùng của chim uyên ương, cầm hà bao đi tìm Tiêu Cảnh Sách, nhưng tìm xung quanh không thấy hắn đâu cả.
Cho đến khi… ta đi dọc hành lang đến tận tiểu thư phòng ở nằm sâu trong con đường mòn ngoằn ngoèo.
Xuyên qua một cánh cửa, tiếng của Huyền Vũ truyền ra: “Vương phi cũng là người của Diêu gia, có khi nào lại cấu kết với Diêu Thanh Uyển không?”
“Không. Đầu óc nàng ấy đơn giản, nàng ấy không thể nghĩ như vậy được.”
Đây là giọng nói của Tiêu Cảnh Sách.
Chỉ là giọng điệu băng giá, lạnh thấu xương, thậm chí còn mang theo một chút giễu cợt, hoàn toàn không giống như khi ở trước mặt ta vẫn dịu dàng nuông chiều.
Huyền Vũ nói tiếp:
“Tuy rằng mạo phạm, nhưng thuộc hạ vẫ phải hỏi Vương gia một câu, hiện tại nhất thời đắm chìm, người còn nhớ rõ lí do người cầu hôn Vương phi không?”
Ta sững người tại chỗ trong giây lát.
Tiêu Cảnh Sách lấy ta, chẳng lẽ không phải vì số mệnh của ta cứng rắn nên hắn lấy ta để xung hỉ sao?
Trong phòng yên lặng một lúc, tiếng nói bình tĩnh pha chút lạnh lùng của Tiêu Cảnh Sách vang lên: “Ta đương nhiên nhớ.”
“Sau này không cần phải hỏi lại vấn đề này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook