Làm Nam Phụ Si Tình Cho Ba Vị Nam Chính
Chương 40: Ba vị nam chính chạm mặt (tiếp)

Nam Bùi biết, cho dù bây giờ cậu có chạy, thì ba vị nam chính nhất định cũng sẽ tìm mọi cách đuổi theo.

Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi, như đã nhận mệnh dừng xe lại.

Nam Bùi chuẩn bị tâm lý xong xuôi, xuống xe đứng tại chỗ một lúc, mới quay người nghênh đón lần đầu tiên ba vị nam chính chạm mặt.

Nhưng mà, cho dù đã chuẩn bị tâm lý đi nữa, thì khi trông thấy ba bóng người cao lớn đứng thành một hàng, cậu vẫn nhịn không được ‘lộp bộp’ một tiếng trong lòng, cảm thấy sắp nghẹt thở tới nơi.

Trước kia hệ thống từng nói lúc tiến độ sự nghiệp của ba nam chính vượt 30%, sẽ nhận được một cơ hội giải cứu, nhưng mà cơ hội này chỉ có thể kích hoạt nếu ba vị nam chính đồng thời xuất hiện một chỗ.

Nam Bùi không ngờ, cái điều kiện kích hoạt này lại đến nhanh như vậy.

Hơn nữa, tình huống bây giờ hình như còn có chút……kỳ cục.

Bởi vì tiếng hô đồng thanh ‘Nam Bùi, anh/cậu đi đâu thế’ vừa nãy, ba vị nam chính đều đã phát hiện ra sự tồn tại của nhau, bắt đầu đánh giá hai người còn lại.

Tống Cảnh Sâm khẽ nhíu mày, đáy mắt xẹt qua một tia nghi hoặc, nâng mi mắt nhìn cậu chàng trẻ tuổi bên tay trái một cái, sau đó lại nhìn về phía người đàn ông nho nhã bên tay phải. Trên mặt hắn lộ ra vẻ e ngại, nghĩ thầm: ‘Vì sao hai người này cũng xuất hiện ở đây?’

Tống Cảnh Sâm đột nhiên nghĩ đến, vừa nãy hình như ba người họ đều đứng ngoài cửa đợi ai đó thì phải.

Lẽ nào người hai người kia đợi cũng là Nam Bùi?

Vô số nghi ngờ lại nảy lên trong lòng Tống Cảnh Sâm, khiến chân mày hắn càng nhíu sâu thêm.

Rõ ràng, vẻ mặt của hai người còn lại cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Đoàn Hành im lặng nhìn hai người bên phải, mím môi, quai hàm banh chặt, đôi mắt lạnh lùng phủ đầy vẻ cảnh giác.

Vẻ mặt Lục Bách Nhiễm bình tĩnh, khiến người khác không đoán được y đang nghĩ gì, nhưng trong đôi mắt ôn hòa rõ ràng cũng chất chứa nghi ngờ với hai người còn lại.

Trong không khí là sóng ngầm ẩn giấu.

Nam Bùi cảm thấy hô hấp càng lúc càng trở nên khó khăn.

Để xua đi ngượng ngập, cậu cười cười, nói, “Ha ha, tôi thử xem phần thưởng mới nhận có dùng được hay không ấy mà, ha ha, ha ha ha, trùng hợp ghê……”

Ba người kia mặt không cảm xúc nhìn Nam Bùi.

Nam Bùi cười đến cơ mặt cừng đờ, họ cũng chẳng phản ứng lấy một chút.

Bầu không khí ngượng ngập rõ ràng không suy chuyển chút nào.

Giọng hệ thống đúng lúc này vang lên, “Ký chủ, xin hỏi cậu có cần sử dụng cơ hội giải cứu quý giá không? Bổn hệ thống có thể nghĩ cách giúp cậu thoát hiểm……”

Nam Bùi hít một hơi, trả lời hệ thống, “Ta cảm thấy vẫn còn có thể cứu vãn được.”

Chính vào lúc này, Tống Cảnh Sâm nhìn thẳng vào Nam Bùi, mở miệng hỏi, “Không định giải thích một chút à?” Giọng điệu hắn nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại lẫn một chút cảm xúc phập phồng khó lòng phát hiện.

Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành cũng đồng thời nhìn về phía Nam Bùi, chờ đợi lời giải thích của cậu.

Hệ thống, “Ký chủ, thời khắc khảo nghiệm diễn xuất của cậu đến rồi.”

Hầu kết Nam Bùi trượt lên trượt xuống. Điều bây giờ cậu cần làm là tìm cách che giấu quan hệ thật sự của mình với ba người kia, cùng lúc đó……phải duy trì ba thiết lập nhân vật khác nhau.

Nhiệm vụ quá khó khăn, một khi không hoàn thành được, cốt truyện nhất định sẽ bị phá vỡ, đến hệ thống cũng phải toát mồ hôi hột vì Nam Bùi.

Trong mắt ba người kia, ước chừng năm giây sau…

Nam Bùi không nhìn Tống Cảnh Sâm, mà lại nhìn về phía hai người còn lại, khóe môi cong lên, vươn tay chỉ về phía Tống Cảnh Sâm, dùng giọng ôn hòa nói, “Vị này là Tống Cảnh Sâm, tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, tuổi trẻ tài cao, được mời đến tham dự đêm hội lần này. Đồng thời, anh ấy cũng là……đối tượng hợp tác thân thiết nhất của tôi.”

Trong giọng nói của cậu mang theo mấy phần tự hào, Tống Cảnh Sâm nghe xong cũng không moi móc được điểm gì, ngoại trừ thiếu mất mấy chữ ‘anh Cảnh Sâm’ điển hình của cậu.

Có điều, Đoàn Hành và Lục Bách Nhiễm lại đồng thời cau mày, họ cảm thấy giọng Nam Bùi hình như……ôn hòa quá mức thì phải?

Lúc này, Nam Bùi lại nhìn về phía Tống Cảnh Sâm, cố tình mềm giọng xuống một chút, “Đúng không, an……hức…Cảnh Sâm……”

Chữ ‘anh’ mới vừa ra đến miệng, Nam Bùi đã vội vờ như không cẩn thận nấc một cái, khiến âm thanh trở nên mơ hồ. Sau đó, cậu lại nói thêm, “Hạng mục chúng tôi hợp tác với nhau mang lại không ít tiền đó.”

Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành nghe được là Nam Bùi gọi ‘Cảnh Sâm’, hai chữ này bình thường hơn so với ‘anh Cảnh Sâm’ rất nhiều.

Cộng thêm việc Tống Cảnh Sâm giúp Nam Bùi kiếm về không ít tiền, vậy nên thái độ của Nam Bùi có ôn hòa hơn đôi chút âu cũng hợp tình hợp lý, bọn họ không còn nảy sinh nghi ngờ gì nữa —-

Chỉ là một đối tượng hợp tác thôi mà, chẳng có gì đặc biệt hết.

Lục Bách Nhiễm và Đoàn Hành đồng thời thở ra một hơi.

Về phần Tống Cảnh Sâm, nghe đến ba chữ ‘thân thiết nhất’, trong lòng liền dâng lên cảm giác hưởng thụ nhàn nhạt, cũng không còn chú ý tới mấy chữ ‘đối tượng hợp tác’ nữa.

Dẫu sao quan hệ của họ ngoài ‘đối tượng hợp tác’ ra, quả thực cũng không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung.

Tống Cảnh Sâm cũng biết, Nam Bùi gọi mình là ‘anh Cảnh Sâm’, chính là biểu đạt tấm lòng ái mộ dành cho mình rồi.

Có điều, nghe thấy Nam Bùi nấc một cái, hắn vẫn nhướn mày, hỏi, “Sao thế, ăn nhiều quá à?”

Nam Bùi im lặng gật gật đầu, mấy người kia không nhìn ra được chút kỳ quặc nào.

Nhưng nhiệm vụ còn chưa kết thúc.

Cậu vẫn còn hai thiết lập nhân vật khác cần duy trì.

Nam Bùi chuyển tay về phía Đoàn Hành, thanh thanh cổ họng, giọng nói trở nên văn nhã hơn một chút, đáy mắt dẫn theo mấy phần sùng bái, “Vị này là đội trưởng chiến đội esport mà tôi đầu tư, Đoàn Hành, hôm nay tới đây tìm tôi là để hỏi về chuyện liên quan đến trận đấu. Thật ra, cậu ấy cũng là……một trong những tuyển thủ esport mà tôi vô cùng tán thưởng.”

Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm đồng loạt hướng mắt nhìn hai người với vẻ mặt khác nhau. Bọn họ cảm thấy, biểu cảm của Nam Bùi hình như hơi sùng bái quá mức thì phải?

Đoàn Hành khẽ nhíu mày, cậu ta lại thấy lúc Nam Bùi nói chuyện có chút xa cách, nhưng dường như đó chỉ là lỗi giác mà thôi.

Giây tiếp theo, Nam Bùi nhìn về phía Đoàn Hành, khẽ cong khóe môi, chân thành nói, “Đặc biệt là lúc Tiểu Đoàn chơi Báo săn, trong mắt tôi chính là đỉnh nhất cả nước.”

Đoàn Hành nghe Nam Bùi nhắc tới ‘Báo săn’, nhớ đến chiếc áo da báo cậu tặng mình, nhất thời hiểu ra, Nam Bùi đang biểu đạt tình yêu với mình một cách khiêm tốn đây mà.

Vì thế, cậu ta nhận định, cái cảm giác xa cách nhàn nhạt kia đúng là lỗi giác của mình.

Mà Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm đồng thời cũng hiểu được, ‘sự sùng bái’ của Nam Bùi chẳng qua chỉ là sùng bái vì kỹ thuật chơi game của Đoàn Hành mà thôi.

Đoàn Hành vô cùng hưởng thụ gật gật đầu, “Xem như anh có mắt nhìn.”

Ý cậu ta là việc Nam Bùi thích mình.

Cách nói chuyện của Đoàn Hành trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo như thế, Lục Bách Nhiễm và Tống Cảnh Sâm nghe xong cũng không phát hiện ra cái gì, càng không xem cậu ta là đối thủ cạnh tranh của mình.

Lục Bách Nhiễm nhìn về phía Nam Bùi, y cứ cảm thấy biểu hiện của Nam Bùi hôm nay rất bình thường.

Quá mức bình thường, không giống một tên nhà giàu mới nổi chút nào.

Đáy mắt Lục Bách Nhiễm xẹt qua một tia nghi hoặc, chân mày nhíu chặt.

Nam Bùi nuốt một ngụm nước miếng. Phần diễn khó nhất cuối cùng cũng tới.

Cậu nhìn về phía Đoàn Hành và Tống Cảnh Sâm, giới thiệu Lục Bách Nhiễm, “Vị này là nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí mà tôi đầu tư, Lục Bách Nhiễm, rất có tài, hôm nay được mời đến tham gia đêm hội từ thiện, tôi đi cùng với cậu ấy. Cậu ấy cũng là một……diễn viên mới ra mắt mà tôi cực kỳ yêu thích.”

Mà cùng lúc này, Tống Cảnh Sâm và Đoàn Hành cũng chú ý tới, quần áo trên người Lục Bách Nhiễm và Nam Bùi rất giống nhau.

Đáy mắt họ lóe lên mấy phần nghi hoặc.

Nam Bùi trấn định tiến về phía trước, vỗ vỗ vai Lục Bách Nhiễm, đổi giọng xởi lởi, nói, “Ha ha, bộ quần áo này không tệ đúng không, vừa thể hiện ra được sự tín nhiệm giữa ông chủ và nghệ sĩ của mình, đồng thời còn giúp quảng bá văn hóa doanh nghiệp nữa…… Quan trọng chính là, đắt tiền! Đi thảm đỏ không phải là so xem lễ phục của ai đắt tiền hơn à…… Mà càng quan trọng hơn là, gần đây Tiểu Nhiễm bắt đầu có chút danh tiếng, tôi cũng cảm thấy vui lây.”

Tuy trong mắt Tống Cảnh Sâm và Đoàn Hành, cách nói chuyện của Nam Bùi lúc này có phần kỳ quặc, nhưng nghệ sĩ dưới trướng mình hot lên, vậy cậu có biểu hiện hưng phấn một chút âu cũng là bình thường.

Hơn nữa, lời cậu nói không phải không có lý, giá cả lễ phục quả thật là yếu tố được cạnh tranh hàng đầu trên thảm đỏ.

Lúc này Lục Bách Nhiễm mới cảm nhận được, Nam Bùi vẫn là cái tên nhà giàu mới nổi mà mình quen thuộc.

Nam Bùi nhìn về phía Lục Bách Nhiễm, nói tiếp, “Ở trong lòng tôi, cậu ấy chính là ảnh đế tương lai.”

Tim Lục Bách Nhiễm khẽ động, y biết, Nam Bùi vẫn như trước đây yêu mình, ủng hộ cho ước mơ của mình.

Mà ở trong mắt hai người còn lại, ông chủ hy vọng nghệ sĩ của mình trở thành ảnh đế, này chẳng phải chuyện gì khó hiểu.

Nghi ngờ của cả ba người bấy giờ đồng loạt tan biến.

Nam Bùi trộm thở phào một hơi.

Nhưng cậu không biết là, giờ phút này tâm tình của ba vị nam chính đều bắt đầu xuất hiện thay đổi nhỏ nhoi.

Theo như Tống Cảnh Sâm thấy, hai người bên cạnh chẳng qua chỉ là nhân viên dưới trướng Nam Bùi thôi, còn bản thân hắn lại có quan hệ mật thiết với nhà họ Nam, hai người kia căn bản không thể nào so sánh được.

Còn ở trong mắt Đoàn Hành, hai người kia một là bạn làm ăn, một là công cụ kiếm tiền của Nam Bùi, trong khi Nam Bùi lại vung tiền như rác, đầu tư hơn trăm triệu cho mình, cho nên hai người kia ở trước mặt cậu ta không đáng nhắc đến.

Về phần Lục Bách Nhiễm, y lại thấy hai người còn lại chỉ là người giúp Nam Bùi kiếm tiền thôi, còn y, Nam Bùi không tiếc bỏ tiền ra giúp y theo đuổi ước mơ, cổ vũ y trở thành ảnh đế, loại quan hệ khăng khít tựa Bá Nhạc với Thiên lý mã này, hai người đó làm sao có thể so sánh được.

Sau khi trải qua màn giới thiệu của Nam Bùi, ba người đều không xem hai người còn lại ra gì, cũng không hề phát hiện chuyện Nam Bùi đồng thời theo đuổi cả ba người.

Nam Bùi vốn cho rằng nhiệm vụ của cậu như vậy là hoàn thành, vì vậy nói, “Nếu như không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, mọi người……”

Cậu còn chưa nói xong, ba giọng nói lại đồng loạt vang lên, “Đi cùng đi.”

Nam Bùi, “……”

Ba người này phát điên cái gì vậy? Ngày thường ghét bỏ lên ghét bỏ xuống cậu, sao bây giờ lại đều muốn đi cùng cậu thế này?

Tống Cảnh Sâm dùng khóe mắt liếc nhìn hai người bên cạnh, giọng điệu bình tĩnh, mang theo mấy phần ưu việt, nói, “Có hạng mục hợp tác giữa hai nhà tôi cần phải bàn bạc với cậu.” Trong mắt là vẻ khinh thường với hai người còn lại.

“Về trận đấu lần này…” Đoàn Hành đột nhiên mở miệng, chậm rãi lại kiên định nói, “Tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.” Nói xong cậu ta lại liếc hai người bên cạnh một cái, trong mắt mang theo mấy phần ngạo mạn.

Lục Bách Nhiễm lại thong thả nói, “Mấy hôm nữa có một thông cáo, tôi muốn bàn bạc kỹ hơn với anh.” Giọng nói ôn hòa, điềm đạm, nhưng ánh mắt lại kiên quyết không để người ta có cơ hội từ chối. Mà y dường như cũng không hề để hai người còn lại vào mắt.

Ba người đồng loạt nhìn Nam Bùi, đợi cậu đưa ra lựa chọn. Mỗi người đều cho rằng cậu nhất định sẽ chọn mình.

Nam Bùi đứng tại chỗ, đột nhiên cảm thấy mệt tâm hết sức.

Giọng hệ thống đúng lúc này vang lên, “Còn cứu vãn được không vậy, ký chủ?”

Nam Bùi yếu ớt trả lời, “Cứ để cốt truyện của thế giới này vỡ nát luôn đi, ta mệt rồi.”

Hệ thống kiên nhẫn nói, “Ký chủ, cậu có thể cầu cứu tôi nha.”

Đối diện với ba ánh mắt cực nóng kia, Nam Bùi quả thật không còn sức lực nào để chống đỡ nữa, cho dù cậu có chọn ai cũng không thể có được kết cục tốt đẹp.

Bây giờ có cầu cứu Hoắc Nghiêu cũng không còn kịp nữa rồi.

Vì thế, cậu chỉ đành hỏi hệ thống, “Mi giúp được ta thật hả?”

Hệ thống rõ ràng có chút hưng phấn, “Đương nhiên rồi, tôi có thể biến thành người, tìm một lý do dẫn cậu rời khỏi cái Tu La tràng này nha.”

Nam Bùi thận trọng hỏi, “Mi biến thành người thì sẽ có bộ dáng thế nào?”

Hệ thống, “Tôi chưa biến bao giờ. Trước kia tôi chưa từng gặp phải Tu La tràng kiểu này.”

Nam Bùi, “……”

Hay lắm, hệ thống hóa ra cũng chỉ là tay mơ.

Nhưng trước mắt chẳng còn cách nào khác, Nam Bùi chỉ đành tiếp tục nói, “Thế áng chừng thôi cũng được.”

Hệ thống, “Diện mạo có thể tùy ý thiết lập, nhưng mà tuổi tác thì không thể thay đổi.”

Nam Bùi, “Vậy mi bao nhiêu tuổi?”

Hệ thống, “Bổn hệ thống đến nay đã làm việc được hơn tám mươi năm rồi.”

“Hơn tám mươi năm?” Hai mắt Nam Bùi sáng lên, “Thế thì quá tốt! Mi có thể đóng giả làm trưởng bối của ta, như vậy là có thể dẫn ta đi rồi!”

Hệ thống hình như rất hứng thú với việc biến thành người, nó nói, “Không thành vấn đề, bổn hệ thống sẽ nỗ lực phối hợp với cậu.”

“Đúng rồi…” Nam Bùi nghĩ nghĩ, nói với hệ thống, “Nếu mi định biến thành trưởng bối của ta, thì nhớ phải thiết lập ngoại hình giống ta bảy tám phần đấy nhé, kẻo lại khiến mấy người kia nảy sinh nghi ngờ.”

Hệ thống trịnh trọng nói, “Bổn hệ thống nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh!”

Nam Bùi thanh thanh cổ họng, đột nhiên nhếch môi, nói với ba người đối diện, “Ngại quá, tôi có người thân đang đợi gần đây để cùng tôi về nhà, nên là không đi với mọi người được rồi.”

Giọng của hệ thống đã biến mất khỏi đầu Nam Bùi, chỉ còn sót lại tiếng những dòng dữ liệu điện tử đang không ngừng dịch chuyển.

Tống Cảnh Sâm nhíu mày, “Muộn như vậy rồi, còn người thân nào đang đợi nữa vậy?”

Nam Bùi cũng không biết hệ thống sẽ biến thành ông hay thành bà, chỉ đành giả ngu nói, “Ha ha, này không quan trọng, tóm lại là một người thân rất thân của em……”

Trong mắt ba người kia đều hiện lên vẻ nghi hoặc.

Đúng lúc này, sau lưng Nam Bùi truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tảng đá trong lòng cậu rốt cuộc cũng buông xuống. Xem ra hệ thống đã thành công biến thành người tới giúp cậu rồi.

Tầm mắt ba vị nam chính không hẹn mà cùng nhìn về phía sau lưng Nam Bùi, sau đó đứng hình tập thể.

Nam Bùi cười cười, nói, “Đây chính là người mà tôi nói —-”

Cậu quay người lại, đang muốn nhìn xem hệ thống biến thành vị trưởng bối nào, nhưng cái gì cũng không thấy.

Nam Bùi thoáng ngây người.

Giây tiếp theo, ống quần của cậu bị người tóm lấy.

Một giọng trẻ con non nớt vang lên bên chân cậu —-

“Cùng về nhà thôi.”

Hai mắt Nam Bùi nhất thời mở to.

Cậu nhìn đứa nhỏ chừng năm tuổi bên chân, cảm thấy mình sắp hóa đá đến nơi rồi.

Tầm mắt cậu và đứa nhỏ giao nhau, bắt đầu sử dụng sóng điện não để giao tiếp.

Nam Bùi kinh ngạc hỏi, “Không phải mi đã hơn tám mươi tuổi rồi à?!”

Hệ thống vô tội đáp, “Tôi quên mất là tám mươi tuổi của hệ thống tương đương với năm tuổi của con người, bị hổng mất công thức này. Môn toán của tôi không tốt lắm.”

Nam Bùi tức tối nói, “Mi là AI mà lại nói môn toán không tốt lắm ấy hả?! Nghe có hợp lý chút nào không vậy?!”

Trên mặt đứa nhỏ hiện lên vẻ oan ức, giọng hệ thống đồng thời vang lên, “Như này cũng không sao mà, phải không ký chủ?”

Nam Bùi nhìn đứa nhỏ trước mặt, trong lòng nảy lên dự cảm không lành.

Hệ thống rất kính nghiệp, cho dù chỉ mới là một đứa nhỏ năm tuổi thôi, nhưng cũng đã có thể nhìn ra vẻ ngoài có đến tám phần tương tự với Nam Bùi rồi, thậm chí đến cả kiểu tóc cùng quần áo cũng là phiên bản thu nhỏ của cậu.

Nếu nói không phải con ruột cũng chẳng có ai tin ấy chứ.

Khóe môi Nam Bùi giật giật, động tác cứng ngắc, chậm chạp quay đầu nhìn về phía ba vị nam chính, quả nhiên trông thấy ba gương mặt kinh ngạc, chấn động.

Xung quanh nhất thời bị bầu không khí ngượng ngập kì dị bao trùm.

Để phá tan ngượng ngập, hệ thống lần nữa kéo kéo ống quần Nam Bùi, nhỏ giọng nói, “Về nhà đi mà.” Lúc nói còn bắt chước dáng vẻ nũng nịu của trẻ nhỏ nữa chứ.

Tống Cảnh Sâm là nhân vật trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo máu chó đầy đầu, đã nhìn nhiều thấy nhiều, nên cũng là người đầu tiên lấy lại tinh thần.

Sắc mặt hắn tái xanh tái xám, nhìn đứa nhỏ kia, nhấn từng chữ hỏi, “……Mấy tuổi rồi?”

Hệ thống trả lời, “Tám mươi, à không, năm tuổi.”

“……”

Tống Cảnh Sâm cảm thấy gân xanh trên người mình đang nảy lên thình thịch, một lát sau, hắn nhìn về phía Nam Bùi, lạnh lùng hỏi, “Nếu như tôi không nhớ nhầm thì cậu mới tốt nghiệp đại học được ba năm nhỉ……Thế mà con đã được năm tuổi rồi à?!”

Lượng tin tức quá lớn, hai người còn lại bị dọa tới không nói nổi thành lời.

Nam Bùi, “……”

Cậu nhìn hệ thống đứng kế bên chân mình, âm thanh truyền qua sóng điện não cũng nhịn không được run lên, “Muốn cứu ta có rất nhiều cách, mi có thể biến thành trưởng bối của ta, nhưng đừng tiễn ta lên trời gặp trưởng bối như thế này chứ.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương