Lâm Mộc Báo Thù
-
817: “tao Cũng Muốn Coi Mày Như Cái Rắm Lắm”
Chiếc chăn màu trắng bỗng vén lên.
Chiếc chăn lật ngược lại, trùm kím người Chuột Cống.
Mà người nằm nghiêng dưới chăn cũng không phải là Ngưu Tiểu Hoa.
Mà là Hứa Hạo Nhiên đang cười xấu xa.
"Đồ chó, vừa nãy vỗ mông ông đây có sướng không?"
"Có phải mông ông mẩy lắm không?"
"Vì đối phó bạn gái mà tối nào ông đây cũng luyện tập đấy".
"Giờ một phút đồng hồ tao hít đất được những năm mươi cái".
Hứa Hạo Nhiên mồm nói, tay đấm chân đá tên Chuột Cống đang bị trùm chăn.
Mà Chuột Cống bị cuốn ở bên trong, không làm gì được.
Bị Hứa Hạo Nhiên đánh đến kêu cha gọi mẹ, liên mồm xin tha.
Nhưng sao Hứa Hạo Nhiên có thể tha cho hắn chứ?
Cậu ta đấm chán chê, mệt quá liền đạp Chuột Cống một phát ngã lăn trên đất.
Sau đó nhấc chân đá "bịch bịch bịch" vào người hắn.
Đánh mệt rồi, Hứa Hạo Nhiên mới thở hồng hộc ngồi xuống đất.
Cậu ta nhấc chân đá Chuột Cống đang nằm im không nhúc nhích trên mặt đất.
"Mẹ nó, đừng có mà giả chết với tao".
Hứa Hạo Nhiên hét mấy câu, không thấy Chuột Cống có phản ứng gì.
Cậu ta cười khẩy, vươn tay với bình nước sôi đặt trên bàn bên cạnh.
Chương 502: Độc ác hơn cả cá sấu
Khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên mở nắp bình nước sôi, Chuột cống đột nhiên mở to hai mắt, không ngừng cầu xin lòng thương xót của Hứa Hạo Nhiên.
“Đại ca! Ông lớn! Đừng ra tay, đừng ra tay mà! Có gì từ từ nói”.
Hứa Hạo Nhiên đắc ý nhìn Chuột cống.
Cậu ta vẫn cầm bình nước trên tay, không hề bỏ xuống.
“Ông đây biết ngay là đám người hôi hám chúng mày nhất định sẽ giở trò quỷ mà, vì vậy đã sớm tới đây chờ mày rồi”.
Chuột cống mặt mày đau khổ, hắn không thể ngờ được, đúng là đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Ngày thường đều là hắn bày mưu tính kế lừa người khác.
Nào ngờ rằng lại còn có người gian xảo hơn cả hắn.
Nhìn Hứa Hạo Nhiên đang dương dương tự đắc ở trước mắt, Chuột cống cúi người thấp hết mức có thể.
Hắn rụt cổ lại, cầu xin Hứa Hạo Nhiên: “Vị đại ca này, vừa nhìn là biết anh là người tốt rồi!”
“Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên tát mạnh một cái.
“Mặt của ông đây có chỗ nào giống người tốt hả?”
“Ông đây bây giờ đói rồi, còn độc ác hơn cả cá sấu!”
“Vâng vâng vâng, anh là người xấu”.
“Bốp!”
“Ai nói ông đây là người xấu, mẹ nhà mày muốn chết đúng không, lại dám nói ông đây là người xấu?”
Chuột cống ôm khuôn mặt bị Hứa Hạo Nhiên tát cho sưng tấy, hắn hoàn toàn không hiểu được logic nói chuyện của Hứa Hạo Nhiên.
Chỉ có thể ngây người nhìn cậu ta, biểu cảm thống khổ, khóc không ra nước mắt.
“Đại ca, anh nói như thế nào thì là như thế đó, anh có thể coi tôi như một cái rắm thối thôi được không?”
Hứa Hạo Nhiên cười lạnh.
Cậu ta vẫn cầm bình nước sôi trên tay.
Từ khi nắp bình được mở ra, thỉnh thoảng lại có hơi nóng bay lên.
Mỗi một lần bàn tay Hứa Hạo Nhiên lắc lư đều sẽ khiến cho Chuột cống run lên vì sợ hãi.
“Tao cũng muốn coi mày như cái rắm lắm”.
“Nhưng đáng tiếc, đầu mày quá to, không vừa mắt ông đây!”
Khi Hứa Hạo Nhiên nói chuyện, cố ý rung tay.
Làm cho một ít nước trong bình tràn ra ngoài.
Một vài giọt nước nóng rơi vào người Chuột cống khiến hắn la lên oai oái.
“Đại ca, đại ca, xin anh rủ lòng từ bi! Rủ lòng từ bi!”
“Bất luận anh muốn làm gì, chỉ cần anh nói ra, em nhất định sẽ làm theo!”
Hứa Hạo Nhiên không ngờ rằng chiêu này của Lý Phong lại có tác dụng tốt như vậy.
Cậu ta cười đắc ý: “Nếu như cậu đã chịu hợp tác như vậy, thì tôi sẽ hỏi”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook