Lâm Mộc Báo Thù
-
34: Một Vị Khách Quý
“Đội trưởng, để tôi!”
Một trong những nhân viên bảo vệ lấy ra một cây gậy cao su và nhắm vào lưng Lâm Mộc.
Bụp!
Ngay khi cây gậy cao su chuẩn bị đập lên người Lâm Mộc, anh đã quay người lại nắm lấy, sau đó giơ chân đá nó văng ra xa.
Bịch!
Cú đá này đã trực tiếp khiến cho nhân viên bảo vệ bay ra xa.
Những nhân viên bảo vệ khác vô cùng sợ hãi trước cảnh tượng đó.
“Các người còn muốn đánh nữa không?” Ánh mắt của Lâm Mộc rơi vào những nhân viên bảo vệ còn lại.
Những nhân viên bảo vệ này run rẩy, không dám lên tiếng, chắc là bị dọa cho sợ hãi.
Lâm Mộc vứt cây gậy cao su trong tay, xoay người rời đi.
Sau khi rời khỏi căn biệt thự, Lâm Mộc bắt taxi đến thẳng khu biệt thự ở lưng chừng núi của Lão Trần.
Hội trưởng Lưu thậm chí còn không cho anh cơ hội nói chuyện, Lâm Mộc chỉ còn cách sử dụng sự giúp đỡ mà Lão Trần đã hứa với anh.
Cửa biệt thự.
Vệ sĩ thấy đó là Lâm Mộc, sau khi hỏi Lão Trần, liền cho vào trong.
Bên trong biệt thự.
“Lâm Mộc, sáng nay vừa mới ức chế độc xong, sao lại tới nữa?”
Lâm Mộc vừa vào biệt thự, Trần Uyển Nhi liền nói.
“Sao, tôi chỉ được đến đây để ức chế độc tố thôi sao?” Lâm Mộc cười nói.
“Tôi không có nói như vậy.
” Trần Tĩnh Uyển bĩu môi.
“Bạn nhỏ Lâm Mộc, ngồi đi.
” Lão Trần vẻ mặt nhiệt tình.
Sau khi Lâm Mộc ngồi xuống, Lão Trần liền kêu quản gia phục vụ trà nóng.
“Bạn nhỏ Lâm Mộc, cháu đến thăm đột ngột như vậy là có chuyện gì?” Trần Lão mỉm cười.
“Lão Trần, cháu thật sự có một việc muốn nhờ ông.
” Lâm Mộc đi thẳng vào vấn đề.
“Có chuyện gì, cứ nói đi đừng ngại, ông đã hứa chỉ cần không quá mức cho phép, chỉ cần là trong khả năng của ông, ông sẽ giúp cháu.
” Lão Trần chậm rãi nói.
"Lão Trần, cháu muốn tìm gặp Hội trưởng Lưu của Hội Thương mại Kim Châu để bàn bạc một số việc, nhưng ông ta không đồng ý gặp cháu, cháu đã đến gặp ông ấy lúc nãy, nhưng ông ta đóng cửa không gặp, vì vậy cháu muốn nhờ ông có một lời giới thiệu giúp cháu.
" Lâm Mộc nói.
“Ông hiểu rồi, quản gia, gọi điện cho Hội trưởng Lưu.
” Lão Trần quay đầu lại dặn dò.
“Vâng.
”
Quản gia đáp xong, lấy điện thoại di động ra bấm số.
“Trần Lão, cuộc gọi đã được kết nối.
”
Quản gia hai tay cầm điện thoại đưa cho Lão Trần.
!
Nhà của Hội trưởng Lưu.
Hội trưởng Lưu vẫn đang uống trà và trò chuyện với Chủ tịch Trương.
"Tên nhóc vừa rồi thật sự là không biết trời cao đất rộng, còn muốn nói chuyện trực tiếp với Hội trưởng để bàn bạc hợp tác, cậu ta là một tên vô dụng nghèo rớt, còn hợp tác cái gì chứ? Đem rác về kinh doanh tái chế sao?” Chủ tịch Trương vừa cười vừa nói.
"Người như thế tôi đã thấy nhiều rồi, trẻ tuổi nên tự cho mình là đúng, trong đầu có chút suy nghĩ, ý tưởng nào là lập tức muốn người khác đầu tư vào.
" Hội trưởng Lưu cười nói.
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Hội trưởng Lưu vang lên.
Đây là số điện thoại cá nhân của Hội trưởng Lưu, trong đó đều chứa những người quan trọng.
"Hả? Là Lão Trần!"
Khi Hội trưởng Lưu nhìn thấy tên của người gọi, ông ta đã giật mình đứng bật dậy.
Tại sao Lão Trần lại chủ động gọi điện thoại cho ông ta?
“Vâng, Lão Trần!”
Hội trưởng Lưu lập tức đứng dậy, trả lời điện thoại.
Ông ta cũng không có can đảm để vừa ngồi vừa trả lời điện thoại của Lão Trần, ngay cả khi Lão Trần không thể nhìn thấy ông ta.
“Hội trưởng Lưu, hiện tại cậu có bận không?” Giọng của Lão Trần từ trong điện thoại truyền đến.
“Tôi không bận, Lão Trần, ông có chuyện gì cứ nói cho tôi biết!” Hội trưởng Lưu cung kính.
Cho dù hiện tại ông ta đang bận chuyện trọng đại, Lão Trần đã chủ động hỏi cũng phải nói là không bận.
“Nếu cậu không bận, vậy đến nhà tôi một chuyến đi, tôi có một vị khách quý ở đây muốn giới thiệu cho cậu.
” Lão Trần trầm giọng nói.
“Vâng, vâng, tôi sẽ đến ngay lập tức!” Hội trưởng Lưu liên tục nói vâng.
Sau khi cúp điện thoại.
“Hội trưởng Lưu, Lão Trần đột nhiên chủ động gọi điện thoại cho ông, chính xác là có chuyện gì vậy?” Chủ tịch Trương tràn đầy tò mò.
Dù sao thì việc được Lão Trần chủ động liên lạc là điều vô cùng hiếm hoi.
Cho dù Lão Trần có chuyện muốn hỏi bọn họ, thường thì ông ấy sẽ yêu cầu quản gia gọi điện thoại đến hỏi.
“Lão Trần mời tôi đến thăm nhà ông ấy.
” Hội trưởng Lưu nở một nụ cười mong đợi.
"Cái gì? Đến nhà của Lão Trần?" Chủ tịch Trương sợ hãi.
Việc được đích thân Lão Trần liên lạc đã là rất hiếm rồi, ông ta thậm chí còn được Lão Trần mời đến nhà của mình.
Phải biết rằng là lần trước con trai ông ta kết hôn, Lão Trần chỉ cho một người khác đến gửi lời chúc mừng.
Mời Lão Trần tới còn khó như vậy, huống chi lại được Lão Trần mời đến nhà.
Chủ yếu là Lão Trần thường không tiếp xúc với giới chính trị và kinh doanh của Kim Châu, cho nên lần này hành động của ông ấy quả thực quá bất ngờ!
“Haha, Lão Trần thật sự đã mời tôi đến nhà ông ấy, và ông ấy cũng nói rằng sẽ giới thiệu một vị khách quý cho tôi.
” Hội trưởng Lưu mỉm cười.
“Giới thiệu một vị khách quý?” Chủ tịch Trương trợn tròn mắt.
Vị khách quý được Trần Lão đích thân giới thiệu thì phải có thân phận gì chứ!
“Hội trưởng Lưu, lần này ông thật may mắn, người có thể được Lão Trần giới thiệu phải là người có thế lực.
” Chủ tịch Trương không khỏi thở dài.
“Haha, chủ tịch Trương, chúng ta sẽ uống trà vào ngày khác, vì Lão Trần đã mời tôi rồi, tôi không thể chậm trễ được, tôi phải tới đó ngay lập tức!”
Hội trưởng Lưu vội vàng đi ra ngoài, ra lệnh cho tài xế lái xe đến căn biệt thự của Lão Trần.
Hội trưởng Lưu lúc này cũng vô cùng mong đợi, Lão Trần sẽ tiến cử cho mình vị khách quý nào?
!
Nhà của Trần Lão.
Sau khi Lão Trần kết thúc cuộc điện thoại, ông ấy nói với Lâm Mộc rằng đã liên lạc với Hội trưởng Lưu, ông ta sẽ đến sớm thôi.
Trong lúc chờ đợi, Lão Trần cùng Lâm Mộc ngồi nói chuyện phiếm.
"Bạn nhỏ Lâm Mộc, ông tò mò một chuyện, lần trước cháu đã nói rằng thực lực của cháu cần phải được tăng thêm một tầng nữa thì mới có thể giúp cháu gái ông loại bỏ hoàn toàn độc tố ra khỏi cơ thể, vậy thì làm thế nào để nâng cao sức mạnh của cháu, và cần bao lâu để cải thiện?” Lão Trần hỏi.
Theo suy nghĩ của Trần Lão, để Lâm Mộc chế tố độc tố hàng tuần chỉ là một biện pháp tạm thời mà thôi.
Không thể nào cứ để Lâm Mộc giúp mãi được, thời gian càng lâu, ông ấy sẽ càng thấy mắc nợ Lâm Mộc càng nhiều.
Trị tận gốc mới là giải pháp tốt nhất.
“Lão Trần, chuyện này cháu không thể cho ngươi một câu trả lời chính xác được, bởi vì chính cháu cũng không biết.
” Lâm Mộc cười bất lực.
Lâm Mộc tu luyện trên núi nhiều năm, mỗi lần đột phá đều rất suôn sẻ, nhưng lần này xem ra không phải như vậy, sư phụ cũng đã đoán trước điều này.
“LãoTrần, Hội trưởng Lưu xin gặp ông ở ngoài cửa.
”
Một vệ sĩ đi vào báo cáo.
“Được rồi, mời vào đi.
” Lão Trần nói.
Ngay sau đó Hội trưởng Lưu đã được vệ sĩ đưa vào phòng khách.
“Lão Trần!”
Hội trưởng Lưu vừa bước vào nhà, lập tức nhiệt tình chào hỏi Lão Trần.
“Hội trưởng Lưu, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Một giọng nói vang lên trên ghế sô pha bên cạnh.
Hội trưởng Lưu nghe được âm thanh, lập tức quay đầu lại nhìn, liền thấy Lâm Mộc!
"Cậu! Là cậu? Sao cậu lại ở đây!"
Sau khi Hội trưởng Lưu nhìn thấy Lâm Mộc, trong lòng ông ta bỗng rùng mình.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook