Lâm Mộc Báo Thù
-
2: Giải Tán
Chu Khôn vừa thốt ra lời này, những người ngồi dưới cũng chụm đầu ghé tai bàn tán.
Ai ai cũng tò mò, Lâm Mộc tới đây làm cái gì? Tự chuốc nhục vào thân ư?
Cô dâu Hàn Mông lan chanh chua nói: “Chồng ơi, em thấy anh ta ăn mặc rách nát nhường này, e là mấy năm nay không lăn lộn được ở bên ngoài, trở thành ăn mày, muốn tới cầu xin anh, cũng đúng, đồ bỏ đi như anh ta chẳng biết cái gì, rời khỏi vòng tay che chở của ba mình, anh ta lấy cái gì mà sống tiếp?”
Chu Khôn châm biếm: “Hóa ra là vậy à, Lâm Mộc, chúng ta là anh em một nhà, hôm nay tâm tình tôi khá tốt, giờ chỉ cần anh quỳ xuống cầu xin, tôi có thể bố thí cho anh mấy vạn để sống tạm bợ qua ngày, thế nào? ”
Lâm Mộc chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt như đóng băng.
“Xin lỗi Chu Khôn, anh đoán sai rồi, lần này Lâm Mộc tôi trở về là muốn giành lại hết tất thảy những gì thuộc về nhà họ Lâm, chấn chỉnh nhà họ Lâm.
”
“Anh ta nói cái gì?”
“Anh ta muốn chấn chỉnh nhà họ Lâm?”
“Ha ha.
”
Lâm Mộc vừa dứt lời thì cả hội trường đã cười phá lên.
Lâm Mộc là một vị công tử nhà giàu bỏ đi chỉ biết ném tiền qua cửa sổ.
Ai lại không biết điều này?
Lời này thốt ra từ miệng của Lâm Mộc, há chẳng phải trò cười hay sao?
Chu Khôn cười phá lên: “Haha, thú vị quá đi! Lâm Mộc, anh nghe rõ đây, bao người đang cười nhạo anh đó, bản thân anh đáng giá mấy xu lẽ nào không tự biết sao? ”
Hàn Mông lan cũng cười mỉa mai: “Lâm Mộc, nể tình chúng ta từng ở bên nhau, Hàn Mông lan tôi khuyên anh một câu, tranh thủ cút nhanh khỏi đây còn giữ lại chút mặt mũi cho anh đó.
”
Lâm Mộc không đáp, chỉ từng bước đến gần sân khấu trước ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Chớp mắt, anh đã đến trước mặt Chu Khôn và Hàn Mông lan.
Chu Khôn cảm nhận rõ cơn nóng giận như toát lên từ người Lâm Mộc.
Điều khiến anh ta kinh ngạc nhất là, khí thế của Lâm Mộc bây giờ dường như đã hoàn toàn thay đổi.
Lâm Mộc chỉ lặng yên đứng trước mặt Chu Khôn cũng khiến anh ta cảm thấy sự áp bức vô hình, tựa như một ngọn núi lớn đang đè xuống.
Chu Khôn quá đỗi ngạc nhiên, nhưng ngoài mặt vẫn vờ phẳng lặng như nước: “Lâm Mộc, rốt cuộc anh muốn làm gì? Nể tình mối quan hệ trước kia của chúng ta nên 5 năm trước tôi mới cho anh một con đường sống, hôm nay là ngày vui của tôi, nếu anh dám phá rối, tôi nhất định sẽ khiến anh vạn kiếp bất phục.
”
“Chu Khôn, 5 năm trước tôi đã nói rồi, tôi chắc chắn sẽ báo thù này!” Giọng điệu của Lâm Mộc lạnh như băng.
Chu Khôn cười khinh bỉ: “Lâm Mộc, anh thật sự muốn tới đây làm loạn đúng không? Chu Khôn tôi muốn chống mắt lên xem, anh dựa vào cái gì để báo thù, dựa vào cái gì để đấu với tôi.
”
“Bảo vệ.
” Chu Khôn quát to.
Giám đốc khách sạn dẫn theo một đám bảo vệ chạy vội từ bên ngoài vào.
“Giám đốc Trương, ông đang làm cái gì thế hả? Ai cho ông để anh ta vào đây phá rối! Lôi anh ta xuống cho tôi! Đánh gãy hai chân của anh ta rồi vứt ra ngoài!” Chu Khôn lạnh lùng giáo huấn.
“Xin lỗi Chu tổng, đây là sơ suất của tôi! Tôi xử lý ngay đây!”
Giám đốc Trương quệt mồ hôi trên trán, ông ta biết rõ Chu Khôn là cổ đông của khách sạn, nếu Chu Khôn trách tội, e là ông ta sẽ mất việc.
“Còn ngây ra đó làm gì! Lên bắt người cho tôi!” Giám đốc khách sạn phất tay ra hiệu đám bảo vệ sau lưng ra tay.
Hơn chục tay bảo vệ xông về phía Lâm Mộc.
“Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến!”
Ngay lúc hai bên sắp động thủ, một giọng nói lớn truyền từ bên ngoài vào.
“Trần Uyển Nhi?”
Tất cả những người có mặt ở đây vừa nghe thấy cái tên này đều hết sức kinh ngạc.
Trần Uyển Nhi, chính là cô cháu gái được lão Trần yêu chiều nhất đó sao?
Mà địa vị của lão Trần ở Kim Châu thì không nói cũng rõ rồi đấy!
“Không phải chứ, Chu Khôn có mặt mũi đến mức Tiểu thư Trần Uyển Nhi cũng đích thân tới tham gia hôn lễ ư?”
Cháu gái của lão Trần đích thân tới đây, không tầm thường đâu nhé!
Mọi người tò mò dồn ánh mắt về phía cửa.
Chỉ thấy Trần Uyển Nhi ngẩng đầu ưỡn ngực đầy cao ngạo chậm rãi bước vào hội trường, tràn đầy khí thế của nữ cường nhân.
Cô nàng vừa đặt chân tới nơi này, những nhân vật tai to mặt lớn trong giới kinh doanh đang ngồi đây bỗng chốc trở nên lu mờ.
“Không ngờ lại là Tiểu thư Trần Uyển Nhi thật, trước đây tôi nhìn thấy cô ấy vài lần từ xa.
”
“Nhà họ Chu có bản lĩnh thế sao? Có thể mời Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến dự hôn lễ ư?”
“Lần trước hôn lễ của chủ tịch Lưu, lão Trần cũng chỉ sai cấp dưới đến gửi quà mừng nhỉ?”
“Trần Uyển Nhi có thể coi như người đại diện của lão Trần, cô ấy tới đồng nghĩa với việc lão Trần tới mừng ngày vui với Chu Khôn rồi!”
Khách quý không khỏi kinh ngạc thở than!
“Trần Uyển Nhi.
.
”
Ngay cả Chu Khôn cũng ù ù cạc cạc trước sự xuất hiện của cô nàng.
Anh ta hiểu rõ, bản thân mình không có tư cách bám lấy cành cao là lão Trần, đừng nói đến việc để cháu gái lão Trần đích thân tới tiệc cưới.
“Anh yêu, anh thật có bản lĩnh nha, có thể mời Tiểu thư Trần Uyển Nhi đến đây, đúng là bất ngờ lớn nhất đó!” Cô dâu Hàn Mông lan vui mừng khôn xiết.
Đối với cô ta, đây chính là vinh dự quá đỗi to lớn.
Chu Khôn thất thần vài giây rồi nhanh chóng hoàn hồn: “Tiểu thư Trần Uyển Nhi, cô hạ cố tới dự tiệc cưới thật là vinh hạnh to lớn của chúng tôi!”
Chu Khôn nở nụ cười xu nịnh, vội bước xuống sân khấu kính cẩn nghênh đón Trần Uyển Nhi.
Tuy anh ta không hiểu tại sao Trần Uyển Nhi lại tới đây, nhưng nếu cô nàng đã xuất hiện, đương nhiên anh ta sẽ đích thân tiếp đón nồng hậu.
Trần Uyển Nhi liếc Chu Khôn một cái, đôi mày thanh tú của cô nàng khẽ nhíu lại, không đồng tình nói: “Anh là ai, tôi quen anh hả? Đừng đến làm thân với tôi!”
“Cái này.
.
” Chu Khôn nghe vậy thì đứng sững như trời trồng, mặt mày bối rối.
Khách quý ở hội trường cũng hồ nghi không thôi, chẳng ngờ Trần Uyển Nhi lại không quen Chu Khôn? Tức là cô nàng không đến tham dự hôn lễ?
Vậy.
.
Trần Uyển Nhi tới đây làm gì?
Tất cả mọi người đều lơ mơ và tò mò.
Chỉ thấy vệ sĩ sau lưng Trần Uyển Nhi bước lên trước nói lớn: “Đề nghị tất cả khách khứa rời khỏi đây trong vòng 3 phút, tiểu thư nhà chúng tôi có chuyện riêng cần giải quyết!”
“Đi đi đi, mau đi thôi!”
Khách khứa nghe vậy thì vội vàng rời khỏi hội trường, không ai dám chậm trễ.
Đám thương nhân ở Kim Châu đương nhiên không dám đắc tội với lão Trần và Trần Uyển Nhi.
Chu Khôn thấy tình hình này càng thêm hồ nghi.
Hôm nay là đám cưới của anh ta mà, khách khứa giải tán thì còn tổ chức cái nỗi gì?
Nhưng anh ta không dám hỏi, rốt cuộc hồ lô của Trần Uyển Nhi giấu thứ thuốc gì?
Chẳng mấy chốc hội trường đã giải tán, vệ sĩ lại lên tiếng: “Bảo vệ cũng rút đi thôi.
”
Giám đốc khách sạn nghe vậy nào dám nán lại, nhanh chóng kéo người rời đi.
Chớp mắt, cả hội trường chỉ còn Lâm Mộc, Chu Khôn, Hàn Mông lan, Trần Uyển Nhi và vệ sĩ.
Trần Uyển Nhi khoanh hai tay trước ngực, nói: “Lâm Mộc, tôi dẹp đường giúp anh rồi đấy, tiếp theo anh tự xử lý chuyện của mình nhé!”
“Trần tiểu thư, cảm ơn cô!” Lâm Mộc chắp tay cảm ơn Trần Uyển Nhi.
Hai người Chu Khôn và Hàn Mông lan nghe thấy đoạn trò chuyện trên, cả người như bị sét đánh!
Có nhầm không vậy! Trần Uyển Nhi! cô nàng đến vì Lâm Mộc ư?
Còn giúp anh ta giải tán khách khứa?.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook