Làm Mẹ Khi 16
-
Chương 16
- Há miệng ra nào. - Huyền Trân cầm bát cháo, đút cho tôi ăn từng muỗng.
- Tao tự ăn được mà, có phải trẻ lên 3 đâu mà chăm tao kĩ thế. - Tôi lên cơn cáu bẳn. Đã hơn 2 tháng tôi bị nhốt trong phòng bệnh vip này. Chẳng là bọn nó lại sợ có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ nên quyết định không cho tôi đi đâu hết cho đến khi sinh con an toàn.
- Tất nhiên phải chăm mày thật cẩn thận rồi. Cả tuần này anh Duy phải giải quyết một số chuyện trong công ty nên không tới thăm mày được, lỡ có gì xảy ra với mày thì không phải tao bị ổng làm thịt à. - Huyền Trân nghiêm túc nói, có chút khoa trương cầm cái muỗng quơ quơ.
- Nhưng thật kì lạ. Bị động thai hai lần mà đứa bé vẫn kiên cường bám trụ, không bị sao hết. Trong khi có người nâng như trứng hứng như hoa thì hở chút lại xảy thai. Đúng là giống nhà mày trâu bò thiệt. - Hồng Ánh từ ngoài cửa bước vào, cảm thán nói. Chuyện này đúng là làm tôi suy nghĩ, nhiều lúc tôi còn tưởng mình mang phải quái thai cơ. Nhưng rồi tôi chuyển sự chú ý vào một thứ khác, đang nằm trong túi nilon Hồng Ánh đang cầm.
- Oa! Xoài kìa. Đm, sao mày hiểu ý tao quá vậy, tao đang thèm chua nè. - Xoài xanh mắm ruốc, nói thôi là thấy nước miếng muốn chảy ròng ròng rồi.
- Thì tao nghe con Trân nói nên bảo mấy anh trong bang mua giùm. Nói thiệt chớ bên đây không biết mua chỗ nào mới ngon, sợ mày không vừa ý nên phải nhờ mấy ổng lùng sục gần hết Nhật Bản luôn đó. - Nghe Hồng Ánh khoa trương như vậy, tôi thầm cười. Tưởng rằng tôi không biết gần bệnh viện này có một khu chợ sao, lúc nào cũng nghĩ tôi ngốc như vậy.
- Ừ ừ, tao hiểu lòng tốt của mày mà. Thôi gọt nhanh rồi cho tao miếng, còn con khùng Trân kia nữa, làm mắm ruốc nhanh lên coi. - Tôi bắt đầu không nhịn được nữa, gắt lên khiến hai đứa như được bật công tắt làm việc hết công suất.
- Đây đây bà hoàng, chưa gì mà làm quýnh hết lên hà. Mà ăn vừa vừa thôi, nhiều quá không tốt đâu. Tối nay phải ăn hết một tô cơm cho tao biết chưa, không là lần sau không có xoài cho mày ăn đâu.
- Ukm tao biết rồi mà. Cơ mà sao bọn mày lúc nào cũng bắt ép tao ăn uống hết vậy, phải biết là mình nên quan trọng về chất chứ không quan trọng về lượng chứ.
- Thế giờ tao hỏi mày nhá. Mày ăn một quả cam sẽ có nhiều vitamin hơn hay ăn hai quả cam thì nhiều hơn. - Huyền Trân lấy luôn hai quả cam trên bàn làm minh họa.
- Thì tất nhiên là hai rồi. Ơ... Mày gài tao đó hở, con quỷ này.
- Hehee, đương nhiên rồi. Quả nhiên mày luôn là đối tượng dễ dụ nhất.
- Khốn nạn, mà thôi bỏ qua cho mày đó, coi như công mày mời anh Duy chăm sóc tao. Mà hai tháng rồi tao chưa được đi đâu hết, tao muốn ra ngoài chơi quá. Hay mày giúp tao trốn viện nha. - Lâu rồi chưa đi đâu khiến cả người tôi như muốn mốc đến nơi.
- Mày lại lên cơn à. Bụng bự đến thế kia còn chơi được cái gì, với lại anh Duy đã nghiêm cấm tuyệt đối rồi: chưa có sự cho phép của ảnh thì đừng hòng ra khỏi bệnh viện này, nhớ chưa.
Mang thai quả thật phiền phức, nào là không được làm cái này rồi lại phải như kia như nọ. Nhưng bù lại, ta lại cảm nhận được sự hạnh phúc dâng tràn khi chuẩn bị chào đón một thành viên mới trong gia đình...
Trước cửa phòng sinh, một nhóm người khuôn mặt tràn đầy lo lắng đang cầu nguyện cho người sản phụ, không ai khác là tôi.
- Cố lên nào, hít thở thật đều, dùng thêm chút sức nữa, sắp ra rồi, cố lên... - Tiếng các bác sĩ lẫn y tá đồng thời khích lệ tôi.
Con tôi, đứa con trai tôi mang hơn 9 tháng sắp chào đời. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thêm một chút. Tôi rút hết tất cả sức mạnh còn lại trong cơ thể, mong sao con tôi nhanh nhanh ra đời.
Oe.. Oe.. Oe
Tiếng khóc mạnh mẽ vang vọng khắp phòng sinh, truyền đến cả hành lang, nơi những người bạn thân của tôi lẫn các anh em chiến hữu đang vui mừng vì tôi đã vượt cạn thành công, cho dù không có người ấy, cái người nên đứng ở đây bên cạnh.
- Tao tự ăn được mà, có phải trẻ lên 3 đâu mà chăm tao kĩ thế. - Tôi lên cơn cáu bẳn. Đã hơn 2 tháng tôi bị nhốt trong phòng bệnh vip này. Chẳng là bọn nó lại sợ có chuyện gì xảy ra với đứa nhỏ nên quyết định không cho tôi đi đâu hết cho đến khi sinh con an toàn.
- Tất nhiên phải chăm mày thật cẩn thận rồi. Cả tuần này anh Duy phải giải quyết một số chuyện trong công ty nên không tới thăm mày được, lỡ có gì xảy ra với mày thì không phải tao bị ổng làm thịt à. - Huyền Trân nghiêm túc nói, có chút khoa trương cầm cái muỗng quơ quơ.
- Nhưng thật kì lạ. Bị động thai hai lần mà đứa bé vẫn kiên cường bám trụ, không bị sao hết. Trong khi có người nâng như trứng hứng như hoa thì hở chút lại xảy thai. Đúng là giống nhà mày trâu bò thiệt. - Hồng Ánh từ ngoài cửa bước vào, cảm thán nói. Chuyện này đúng là làm tôi suy nghĩ, nhiều lúc tôi còn tưởng mình mang phải quái thai cơ. Nhưng rồi tôi chuyển sự chú ý vào một thứ khác, đang nằm trong túi nilon Hồng Ánh đang cầm.
- Oa! Xoài kìa. Đm, sao mày hiểu ý tao quá vậy, tao đang thèm chua nè. - Xoài xanh mắm ruốc, nói thôi là thấy nước miếng muốn chảy ròng ròng rồi.
- Thì tao nghe con Trân nói nên bảo mấy anh trong bang mua giùm. Nói thiệt chớ bên đây không biết mua chỗ nào mới ngon, sợ mày không vừa ý nên phải nhờ mấy ổng lùng sục gần hết Nhật Bản luôn đó. - Nghe Hồng Ánh khoa trương như vậy, tôi thầm cười. Tưởng rằng tôi không biết gần bệnh viện này có một khu chợ sao, lúc nào cũng nghĩ tôi ngốc như vậy.
- Ừ ừ, tao hiểu lòng tốt của mày mà. Thôi gọt nhanh rồi cho tao miếng, còn con khùng Trân kia nữa, làm mắm ruốc nhanh lên coi. - Tôi bắt đầu không nhịn được nữa, gắt lên khiến hai đứa như được bật công tắt làm việc hết công suất.
- Đây đây bà hoàng, chưa gì mà làm quýnh hết lên hà. Mà ăn vừa vừa thôi, nhiều quá không tốt đâu. Tối nay phải ăn hết một tô cơm cho tao biết chưa, không là lần sau không có xoài cho mày ăn đâu.
- Ukm tao biết rồi mà. Cơ mà sao bọn mày lúc nào cũng bắt ép tao ăn uống hết vậy, phải biết là mình nên quan trọng về chất chứ không quan trọng về lượng chứ.
- Thế giờ tao hỏi mày nhá. Mày ăn một quả cam sẽ có nhiều vitamin hơn hay ăn hai quả cam thì nhiều hơn. - Huyền Trân lấy luôn hai quả cam trên bàn làm minh họa.
- Thì tất nhiên là hai rồi. Ơ... Mày gài tao đó hở, con quỷ này.
- Hehee, đương nhiên rồi. Quả nhiên mày luôn là đối tượng dễ dụ nhất.
- Khốn nạn, mà thôi bỏ qua cho mày đó, coi như công mày mời anh Duy chăm sóc tao. Mà hai tháng rồi tao chưa được đi đâu hết, tao muốn ra ngoài chơi quá. Hay mày giúp tao trốn viện nha. - Lâu rồi chưa đi đâu khiến cả người tôi như muốn mốc đến nơi.
- Mày lại lên cơn à. Bụng bự đến thế kia còn chơi được cái gì, với lại anh Duy đã nghiêm cấm tuyệt đối rồi: chưa có sự cho phép của ảnh thì đừng hòng ra khỏi bệnh viện này, nhớ chưa.
Mang thai quả thật phiền phức, nào là không được làm cái này rồi lại phải như kia như nọ. Nhưng bù lại, ta lại cảm nhận được sự hạnh phúc dâng tràn khi chuẩn bị chào đón một thành viên mới trong gia đình...
Trước cửa phòng sinh, một nhóm người khuôn mặt tràn đầy lo lắng đang cầu nguyện cho người sản phụ, không ai khác là tôi.
- Cố lên nào, hít thở thật đều, dùng thêm chút sức nữa, sắp ra rồi, cố lên... - Tiếng các bác sĩ lẫn y tá đồng thời khích lệ tôi.
Con tôi, đứa con trai tôi mang hơn 9 tháng sắp chào đời. Chỉ cần cố gắng thêm chút nữa, thêm một chút. Tôi rút hết tất cả sức mạnh còn lại trong cơ thể, mong sao con tôi nhanh nhanh ra đời.
Oe.. Oe.. Oe
Tiếng khóc mạnh mẽ vang vọng khắp phòng sinh, truyền đến cả hành lang, nơi những người bạn thân của tôi lẫn các anh em chiến hữu đang vui mừng vì tôi đã vượt cạn thành công, cho dù không có người ấy, cái người nên đứng ở đây bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook