Sơ Đông bảo bối dường như trời sinh là cái giá treo quần áo, mặc kệ là bộ nào mặc trên người nàng, đều đẹp kinh hồn. Bởi vậy, Mục Thu mua sắm cũng đặc biệt vui vẻ, giống như trời sinh cô ra là để sắm quần áo cho Sơ Đông vậy.

Lúc đầu Đại tiểu thư còn có chút phản kháng, nhưng khi Mục Thu cứ một tiếng "Thật đẹp" hai tiếng "Dễ thương quá" khen tùm lum đủ thứ kiểu dụ dỗ, rốt cuộc cũng từ bỏ chống đối, tùy ý Mục Thu làm chủ. Dù sao vẫn là con nít mà.

"A, cô bé này, chị của em tốt với em quá, mua nhiều quần áo cho em như vậy. Sau này không có được quên chị đâu nha." Lúc tính tiền, người bán hàng nhìn qua Mục Thu, rồi cười tủm tỉm nói với Sơ Đông.

"Chị?" Mục Thu có hơi bối rối với cái xưng hô này, nhưng nếu gọi là mẹ, cô sẽ càng thêm bối rối. Cơ mà gọi chị, cô cũng rối rắm a, ôi chao cái cuộc đời của cô......

"Há!" Trước kia người phát ra tiếng này đều là Mục Thu, rất hiếm khi là Sơ Đông, cho nên Sơ Đông "há" rất đắc ý, nói với Mục Thu: "Tôi đã nói là muốn làm con gái nuôi của mẹ chị, cùng ngồi ngang hàng với chị, cố tình chị lại không đồng ý, còn nói tôi chiếm tiện nghi của chị. Chị xem, giờ cả người ngoài cũng nhìn ra, chúng ta trời sinh chính là ngang hàng với nhau đó."

Mục Thu trợn trắng mắt. Thuận tay cầm lên một bộ đồ, đưa đến trước mặt Sơ Đông, không có tức giận nói: "Đi vào thử cái này xem." Khẩu khí mười phần ra mệnh lệnh.

Ấy...... Lúc trước chỉ có Đại tiểu thư ra lệnh cho Mục Thu, giờ chẳng lẽ đã đổi vai sao?

"Không muốn." Sự thật chứng minh, Đại tiểu thư tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Cho nên nàng cự tuyệt rất dứt khoát.

"Không muốn? Vì sao?" Lần đầu tiên ra lệnh đã rơi vào kết cục như thế, Mục Thu chịu đả kích rất lớn.

"Hôm nay tôi đã thử qua rất nhiều quần áo, cho nên giờ đến phiên chị." Người cự tuyệt kia nói thật đương nhiên.

"Hả? Tôi thử?" Người trả lời rất kinh ngạc.

"Đúng vậy." Sơ Đông nói đến thực suông, lấy một bộ đồ mà lúc nãy vừa vào đã để ý, đưa tới trước mặt Mục Thu, ra lệnh nói: "Đi vào thử cái này xem."

Mấy người nhìn đi nhìn đi, vai vế rất nhanh đã đổi lại rồi.

"A?" Vẻ mặt của Mục Thu... Ặc... Đần thối.

Sơ Đông cảm thấy thực mất mặt, nghiêm trọng khinh bỉ Mục Thu.

"......" Bị người khinh bỉ. Tiếp nhận ánh mắt khinh bỉ của Sơ Đông, Mục Thu bối rối hỏi lại lần nữa: "Em thật sự muốn tôi thử?"

"Nói nhảm!" Như là muốn gào lên, cái đồ ngốc này rốt cuộc là đang làm cái gì?

"Nhưng tôi có đồ mặc rồi." Sau đó chuyện kỳ lạ hơn nữa đã xảy ra, Mục Thu da mặt dày thế mà lại... đỏ mặt?!

Thật sự là làm Sơ Đông kinh hãi. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy Mục Thu đỏ mặt luôn đó.

"Chị... mấy bộ đồ của chị mặc đi mặc lại cũng chỉ có kiểu đó, nếu nói không phải là mua đồ lố chỉ sợ không có ai tin đâu."

"......" Tiểu quỷ này, nào có ai dám nói với trưởng bối như vậy chứ? [Nàng hình như không có coi cưng là trưởng bối rất nhiều năm rồi – Tác giả]

"Nhanh đi nhanh đi thôi!" Thấy Mục Thu còn đứng bất động ở đó, Sơ Đông nhảy ra phía sau đẩy Mục Thu vào phòng thay quần áo.

"Ối...... Đại tiểu thư, tôi sẽ tự mình thay em đi vào làm chi? Ối ấy...... Đại tiểu thư tôi sẽ tự cởi, không cần em giúp đâu. Ấy ấy ấy nè...... Đại tiểu thư em muốn làm gì nha! Đi ra ngoài!!" Bên trong phòng thay quần áo không ngừng truyền ra tiếng kêu bi thảm của Mục Thu, sau đó một trận xôn xao, có người bị ném ra.

"Oa a, Mục Thu, chị thế mà lại xô tôi ra ngoài!" Người bị ném đi đứng trước phòng thay quần áo khó chịu kêu gào, người ở bên trong một chút phản ứng cũng không có.

Người bán hàng đứng ở quầy thật rối rắm.

Cô em này rốt cuộc là làm cái gì mà để cho chị gái kêu thành như vậy, còn bị ném ra?

Mục Thu thay đồ xong, lúc cô đi ra, trong nháy mắt làm cho Sơ Đông hoài nghi lực hút trái đất bị biến mất rồi, bằng không sao trái tim của nàng lại đập mãnh liệt như vậy chứ?

Không thể không nói mắt thẩm mỹ của Đại tiểu thư thực không tệ. Bộ đồ này tuy nhìn không quá đẹp, nhưng mặc ở trên người Mục Thu, lại làm ưu điểm của Mục Thu bày hết ra ngoài. Xác thực có loại cảm giác kinh diễm.

"Thế nào?" Thật lâu không có mặc đồ nào ngoài trang phục công sở, làm cho Mục Thu cảm thấy có hơi ngượng ngùng.

Trong lòng bàn tay Sơ Đông đã có chút mồ hôi. Nàng nhìn vóc người có lồi có lõm của Mục Thu, đột nhiên nhớ tới, người này mỗi tối đều ngủ cạnh mình, đột nhiên nhớ tới, nàng từng có lần không cẩn thận nhìn thấy Mục Thu tắm rửa. Nghĩ tới chỗ này, mặt của nàng liền không chịu thua kém mà đỏ bừng. Trái tim của nàng cũng đập mãnh liệt liên hồi. Nàng thậm chí không dám nhìn Mục Thu thêm nữa, chỉ xoay qua chỗ khác, lắp bắp nói: "Hoàn... hoàn hảo...... Ừm...... Chị, chị mua nó luôn đi."

"Nhưng tôi không có nhiều dịp để mặc lắm." Mục Thu còn có chút do dự.

"Chị, chị mua đi, sẽ có dịp để mặc mà." Quay đầu liếc mắt nhìn Mục Thu một cái.

Chỉ thấy cánh môi ôn nhuận của Mục Thu cong lên, cười nói: "Vậy được rồi, coi như là thưởng cho bản thân một chút." Cô khẽ cười, đôi môi nhìn thật đẹp, tuy rằng không phải loại mềm mịn trơn bóng, nhưng màu sắc lại là hồng hồng tự nhiên. Tuy rằng không thể nói là yêu mị mê người, nhưng cũng khiến người ta chỉ nhìn thôi đã muốn nhào tới cắn một cái, cắn đến để lại dấu răng trên đó luôn.

Sơ Đông đột nhiên cảm thấy miệng có chút khô, nàng thậm chí cảm thấy có hơi nóng nóng.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ai tới nói cho nàng đi, tại sao nàng nhìn một cô gái, lại cảm thấy rất...... Cảm thấy rất...... Rất cái gì bây giờ nàng còn không thể hình dung được. Tóm lại chính là rất rất gì đó.

Trong lòng Sơ Đông nơi này trăm chuyển ngàn hồi, bên kia Mục Thu đã tính tiền xong. Có vẻ phấn khích đi đến bên cạnh Sơ Đông, nhẹ nhàng cười nói: "Làm sao vậy? Còn ngẩn người ở chỗ này?"

Hương gừng thản nhiên, thoang thoảng truyền tới.

Hương vị của Mục Thu. Mùi rất nhạt rất nhạt.

Buổi tối, lúc ngủ, mỗi lần Sơ Đông đều có thể ngửi được. Nghĩ như vậy, đột nhiên Sơ Đông cảm thấy trái tim của mình nhảy lên càng thêm nhanh. Mồ hôi trong bàn tay cũng càng nhiều.

"Tôi...... Không có gì." Lực hút trái đất a, chừng nào thì ông mới có thể hồi phục lại đây? Thời gian nghỉ ngơi của ông có hơi lâu đó.

Sau khi shopping xong đã hơn 9 giờ tối rồi. Kỳ thật không muộn lắm, thật sự không muộn, nhưng khi Mục Thu hỏi Sơ Đông còn có muốn làm gì nữa không thì Sơ Đông lập tức nói rằng mình mệt mỏi và muốn về nhà.

Đương nhiên Mục Thu không có nghi ngờ gì, đáp ứng luôn. Chỉ có Sơ Đông mới biết, nàng thật sự là không chịu nỗi khi đi cùng Mục Thu nữa, nhất là không dám nắm tay với Mục Thu. Bởi vì tuy rằng mồ hôi trong tay đã lau sạch rồi, nhưng không biết chừng nào nó lại xuất hiện, nếu để Mục Thu phát hiện...

Nàng thật sự sẽ đi chết luôn đó. ~~~~(>_<)~~~~

Về tới nhà đã là hơn 10 giờ rưỡi. Người làm trong Sơ gia hầu như đã đi ngủ hết, chỉ có Chuy Danh còn chưa ngủ, đang ở phòng khách chờ hai người các nàng.

"Phu nhân, Tiểu thư." Chuy Danh đứng ở cửa, mặt đầy ý cười nghênh đón.

"Tiểu Chuy còn chưa ngủ à?" Mục Thu đi vào trước, kinh ngạc hỏi.

"Thời gian còn sớm, chờ một lát nữa sẽ đi ngủ."

"Thật ra cũng không còn sớm đâu." Nghe thấy Chuy Danh nói như vậy, Mục Thu ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường rồi cười nói: "Không phải là Tiểu Chuy đang chờ bọn tôi chứ?"

Cô giúp việc trẻ có chút ngượng ngùng, xấu hổ cười nói: "Không, không có~~ Tôi thấy có hơi khó ngủ thôi." Nụ cười thẹn thùng đó, rất là đáng yêu, nhìn dáng vẻ thôi là đã làm người ta muốn tới xoa đầu nàng rồi.

"Về sau không cần chờ đâu." Đương nhiên Mục Thu sẽ không làm thế, mà là hơi hơi cúi người, cười nói với Chuy Danh.

"Tôi, tôi biết rồi."

Hai người cười nói đến vui vẻ, khung cảnh tương đối hài hòa, nhưng Sơ Đông đứng ở một bên nhìn lại cảm thấy khó chịu. Đúng vậy, là khó chịu, khó chịu đến nỗi nàng muốn nhào tới trên người Mục Thu cắn một ngụm. Ai biểu chị cười nói hớn hở như vậy!

Vì khó chịu nên Đại tiểu thư đã nhanh chóng làm ra hành động, đương nhiên nàng không có thật sự cắn một ngụm trên người Mục Thu, mà là động thủ, trực tiếp túm Mục Thu lại, kéo đến phía sau mình, giấu kỹ.

"Được rồi được rồi, tôi mệt lắm, mau đi ngủ thôi." Khi nói, nàng không cẩn thận xả cơn khó chịu trong lòng ra một chút, làm cho Mục Thu khó hiểu.

"Vừa rồi còn tốt lắm mà, sao đột nhiên lại mất hứng thế?"

Mục Thu không rõ, nhưng Chuy Danh hiểu rất rõ ràng, nhẹ giọng cười nói: "Bởi vì phu nhân vẫn không để ý tới Tiểu thư, Tiểu thư ghen tị đó."

"Hở?"

"Ai, ai ghen chứ. Tôi mới không thèm ăn dấm chua của cái đồ ngốc này đâu." Bị chọc trúng tim đen, Đại tiểu thư ngượng ngùng.

"Đồ... đồ ngốc?!" Lúc Mục Thu nghe thấy hai chữ đó, cả khuôn mặt đều run hết lên. Đồ ngốc?! Cô sao lại ngốc chứ? Bộ nhìn bên ngoài cô ngốc lắm sao? Thế mà lại bị một Tiểu quỷ nói là đồ ngốc?

"Đương nhiên là ngu ngốc! Tôi mệt mỏi muốn đi ngủ chị cũng không biết, còn không phải ngu ngốc sao?! Đi thôi đi thôi đi đi đi!" Miệng thì hùng hùng hổ hổ nói, tay thì túm Mục Thu lôi lên lầu.

"Ngu ngốc?!" Mục Thu còn đang rối rắm ở hai chữ này, xem ra nó tạo thành đả kích không nhỏ đối với cô rồi. Nhưng rõ ràng trước kia cô cũng bị người ta mắng tương tự như vậy rồi, chẳng qua không phải ngu ngốc (*), mà là đần độn (**) thôi. o[╯□╰]o

(*): 笨蛋 – stupid, fool (**): 白痴 - idiot; trong QT đều là ngu ngốc, nên dùng tiếng Anh thì có thể sẽ rõ hơn

"Tiểu thư, phu nhân, ngủ ngon." Chuy Danh đứng ở dưới lầu, nhìn hai người trên lầu, thật vất vả mới dằn xuống không cười ra.

Không phải chỉ có một người ngốc đâu, là một đôi đó.

- ------

Editor có lời muốn nói: bộ này thật sự quá chậm nhiệt luôn á~ gần cuối rồi mà cứ thế này hoài à~ cơ mà ngọt~ >_<

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương