Làm Mẹ Con Anh Nhé
-
Chương 33: Có xứng hay không(4)
Rời khỏi khu nhà của Hướng Thiển Ngôn, Khương Trì bẻ lái không đi ngay về phim trường.
Trong giờ làm việc, cả nghĩa trang vắng lặng chỉ có mỗi người quản trang đang gà gật trong căn phòng nhỏ ở cửa vào. Khương Trì xuống xe bước từng bước lên bậc thang, cuối cùng dừng lại ở nơi cao nhất của khu nghĩa trang này.
Đã vài năm trôi qua, bức ảnh của Quý Mộc Thanh cũng đã hơi ố vàng, nhưng đôi má lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như xưa. Khương Trì phủi phủi lá khô ở bên cạnh bia mộ rồi ngồi xuống:
- Mộc Thanh, đã lâu không gặp.
- Đi đóng phim bao lâu, mà vẫn như rời trường quay sau lần đầu diễn xuất ấy. Cô ấy là một cô gái rất tuyệt vời, bao nhiêu người nói cô ấy không xứng với anh, nhưng bản thân anh chỉ cảm thấy mình không xứng với người ta. Tiểu Triết cũng thích cô ấy lắm, đến nỗi hồi trước nó còn bày mưu tính kế để kéo cô ấy đến nhà mình.
- Nếu em gặp cô ấy nhất định cũng sẽ thích, lâu lắm rồi anh không gặp ai có thể kiên trì nuôi dưỡng ước mơ như vậy. Cô ấy nói anh mang tới ánh sáng cho cô ấy, thực ra chính cô ấy mới là suối nguồn ấm áp.
- Mộc Thanh, ước hẹn của chúng mình năm xưa anh nhất định giữ lời. Bao lâu như vậy anh không hề phụ em, từ nay về sau, anh cũng sẽ không phụ cô ấy.
Cúi người dọn dẹp quanh mộ Quý Mộc Thanh cho sạch sẽ, Khương Trì vuốt ve bức hình cô lần cuối rồi mở miệng:
- Lần sau khi đến đây, anh sẽ dẫn theo cô ấy.
Tuy chỉ là một lời tạm biệt, nhưng cũng là lời từ biệt chính thức của Khương Trì dành cho cô.
Ngồi trở lại xe, anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt thở dài một hơi, điện thoại lại rung lên. Khương Trì bảo với đạo diễn Trần rằng anh sẽ về ngay, cúp máy rồi anh mở folder trong điện thoại ra, ngắm nghía từng bức ảnh, ý cười trong mắt càng nồng đậm. Nếu Hướng Thiển Ngôn thực sự để ý, có lẽ anh nên rửa ra một tấm ảnh để đặt vào trong ví thôi.
Bên này Khương Trì vừa rời khỏi nghĩa trang, bên kia Hướng Thiển Ngôn đã ngồi yên vị trong phòng khách của nhà họ Khương.
- Bố A Trì còn đang bận trong thư phòng, dì nói chuyện với con một chút được không?
Trong tay cầm ly nước ngô Bánh Bao Nhỏ vừa mời, Hướng Thiển Ngôn cười gật đầu. Lần gặp mặt này rõ ràng là ý của ông Khương, nhưng giờ lại chỉ có bà Khương ra mặt, mặc dù cô rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
- Nghe Tiểu Triết nói con nấu ăn ngon lắm phải không?
- Cũng không phải ngon lắm đâu ạ, Tiểu Triết quá lời rồi.
- Thế con có làm được bánh đậu đũa(1) không?
Nhất thời không phản ứng kịp, Hướng Thiển Ngôn bị Bánh Bao Nhỏ kéo kéo góc áo mới hoàn hồn:
- Dạ có ạ.
- Vậy thì tốt quá, nhà có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn rồi, con có thể vào bếp được không?
- Tất nhiên là được ạ. – Có phải Tống Hề thử cô hay không đi nữa, Hướng Thiển Ngôn vẫn vô cùng tự tin với tay nghề nấu nướng của mình.
Được dẫn vào phòng bếp, cô được người giúp việc giúp chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, lúc đang trộn bột thì bỗng thấy Tống Hề lên tiếng từ đằng sau mình.
- Tiểu Hướng, có thể nói cho dì biết vì sao con lại thích A Trì nhà dì không?
Bàn tay đang thêm nước khựng lại, cô nghĩ một chút rồi cúi đầu nhoẻn miệng cười:
- Ban đầu con chỉ có cảm giác ngưỡng mộ với anh ấy thôi, nhưng sau này tiếp xúc con mới nhận ra anh ấy là người khiến người ta khó mà rời xa được, anh ấy cho con cảm giác ỷ lại. Dì ạ, khi con kể về ước mơ của mình thì thầy Khương đã nói rằng anh ấy tin tưởng con. Khi ấy con cảm thấy, vì một câu nói ấy của anh, con nhất định sẽ cố gắng tới cùng.
- Ước mơ của con sao?
- Thực ra bây giờ có chút thay đổi ạ. Trước kia con chỉ đơn giản là muốn trở thành một biên kịch giỏi, nhưng giờ con muốn trở thành một biên kịch lớn có thể sánh cùng với anh ấy.
- Con có nghĩ tới không, kịch bản đầu tay của con bây giờ đang được thực hiện bởi một ekip rất lớn, người ta sẽ nghĩ rằng…
- Dì ạ, trước khi khai máy con cũng nghĩ đến rồi, ngay cả chính con cũng nghĩ thế cơ mà, nhưng dì cũng nên hiểu rõ tác phong làm việc của thầy Khương, dù anh ấy có tốt với con, thì cũng không đến mức không để ý chất lượng kịch bản mà mù quáng ủng hộ.
Tống Hề cười cười không tiếp tục đề tài này nữa, bà xắn áo giúp Hướng Thiển Ngôn thái đậu đũa:
- Thiển Ngôn, dì luôn luôn tin tưởng con mắt của A Trì.
Từ “Tiểu Hướng” chuyển thành “Thiển Ngôn”, sự thay đổi trong cách xưng hô của Tống Hề khiến Hướng Thiển Ngôn nhẹ lòng biết bao nhiêu, càng nhanh tay khuấy bột hơn.
- Thực ra cũng không phải không có cách lấy lòng cha của A Trì, nhưng mà dì muốn con tự mình tìm cách.
- Vâng ạ. – Cảm kích cười đáp lại, lúc này Hướng Thiển Ngôn chỉ biết chờ mong mình sớm bị ông Khương Tổ Nghiêu gọi lại.
Phòng bếp ngào ngạt hương thơm, Hướng Thiển Ngôn gắp lấy một miếng bánh đậu đũa vào bát:
- Dì nếm thử xem ạ.
Cắn một miếng rồi gật gù ngợi khen, Tống Hề lại lấu một chiếc bát nữa gắp lấy hai miếng bánh:
- Để cho cha A Trì nếm thử cái nào.
Cho đến khi bà rời khỏi phòng bếp, Hướng Thiển Ngôn mới bỗng nhận ra Tống Hề bảo cô vào bếp để làm gì. Thì ra ngay từ đầu mẹ của Khương Trì đã có ý muốn giúp cô.
- Dì Hướng ơi, thơm quá đi ạ! – Bánh Bao Nhỏ theo mùi hương chạy tới đung đưa cánh cửa thèm thuồng nói. – Lâu lắm rồi con không được ăn món dì Hướng nấu!
Trong chảo còn lại một chiếc bánh đậu đũa, Hướng Thiển Ngôn gắp ra, rồi bế Bánh Bao Nhỏ tới bàn ăn.
- Dì ơi, con nói cho dì biết nè, mấy hôm nay con toàn nói tốt cho dì đấy, ban đầu ông nội cũng không muốn nghe đâu, nhưng về sau cứ lúc nào bà không có mặt là lại lén hỏi con rất nhiều về dì. – Bánh Bao Nhỏ nói rồi há miệng cắn một miếng lớn chiếc bánh Hướng Thiển Ngôn đưa cho, rồi nóng quá quạt quạt đôi tay nhỏ bé liên tục.
- Có ai tranh ăn với con đâu, miệng nhỏ tham ăn làm gì.
- Ha… ngon… ngon lắm ạ.
Cũng chỉ mới rát đầu lưỡi, Bánh Bao Nhỏ vẫn có thể thoải mái tận hưởng hương vị chiếc bánh. Hướng Thiển Ngôn mím cười đưa cho bé cốc sữa:
- Thích ăn thì dì sẽ thường xuyên làm cho con ăn, đừng hấp tấp ăn như thế bỏng lưỡi lại chẳng thấy ngon được đâu.
Đón lấy cốc sữa từ tay cô uống ừng ực từng ngụm lớn, Bánh Bao Nhỏ mới lật đật đi đến, ôm cổ hôn chụt Hướng Thiển Ngôn một cái rõ to:
- Dì là tốt nhất!
Cái bánh đậu đũa lớn bị Bánh Bao Nhỏ miệt mài chén sạch sành sanh, Tống Hề cũng bưng trở lại khay thức ăn.
- Ông già đó gọi con vào thư phòng kìa. – Bà nói với Hướng Thiển Ngôn rồi trừng mắt. – Ăn hết tiệt hai cái bánh không sót một mẩu.
Không khỏi bật cười, cô nói cảm ơn rồi toan lên lầu thì lại bị Bánh Bao Nhỏ giữ chặt:
- Dì Hướng ơi để con đưa dì lên! Tiểu Triết bây giờ lợi hại lắm, nhất định có thể bảo vệ dì.
- Tiểu Triết ở dưới nhà chơi với bà nội đi con, dì Hướng của con cũng lợi hại lắm không sợ bị ông nội bắt nạt đâu.
Nhưng Bánh Bao Nhỏ vẫn không yên lòng, bé chạy đến tủ bát lục lọi một lúc lâu rồi lấy ra một cái bộ đàm bé xíu nhét vào tay cô:
- Nếu ông nội bắt nạt dì, dì dùng cái này gọi con con sẽ lập tức chạy tới cứu dì!
- Cám ơn Tiểu Triết nhé.
- Đừng khách khí, bố nói khi bố không có nhà thì con phải bảo vệ dì mà!
Lại xoa xoa đầu cậu bé, Hướng Thiển Ngôn nắm chiếc bộ đàm bước lên lầu.
Gõ cửa, cô nghe Khương Tổ Nghiêu đáp lại mới đẩy cửa bước vào:
- Cháu chào bác trai.
- Ừ, ngồi đi.
Thấy ông trầm mặt, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới hai chiếc bánh đậu đũa vừa bị chén sạch lòng cảm thấy có chút vững tâm, cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh Khương Tổ Nghiêu, chiếc bộ đàm trong tay cũng lọt vào mắt ông.
- Tiểu Triết bảo cô cầm à?
- Dạ vâng. – Hướng Thiển Ngôn cũng không muốn giấu diếm.
- Biết đánh cờ không? – Trên bàn trà nhỏ có bày một bàn cờ, những quân cờ đen trắng đang rải rác lẫn lộn, Khương Tổ Nghiêu mặc dù hỏi cô, nhưng vẫn đang chăm chăm nghiên cứu thế cờ.
Hướng Thiển Ngôn siết chặt bộ đàm trên tay:
- Cháu chỉ biết chơi cờ năm quân(2)… – Thực ra cô còn biết chơi cờ phi hành(3) với cờ nhảy(4) nữa.
- … Chơi cùng tôi một ván.
Ngỡ ngàng nhìn Khương Tổ Nghiêu, chỉ thấy ông đang thu lại từng quân cờ:
- Có thời gian thì học cờ vây đi.
Gật đầu đón lấy hộp quân cờ, Hướng Thiển Ngôn đồng ý.
Nói là chơi cờ, nhưng mà hai người cũng không trầm mặc lắm, Khương Tổ Nghiêu từng bước dồn ép cô trên bàn cờ, mà lời nói với cô cũng dần dần sắc bén lên. Sau mấy lượt đi, ông bỗng lên tiếng:
- Ở với Khương Trì cô được cái lợi gì?
- Thầy Khương có nhiều năm kinh nghiệm hơn cháu, lần này được hợp tác làm phim cũng nhờ có anh ấy dẫn đường. Nhờ có thầy Khương, con đường đi tới mục tiêu của cháu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng bác ạ, không biết nói chuyện tình yêu với bác có phải quá ngây thơ hay không, nhưng nói cho cùng, cháu ở bên anh ấy được lợi nhiều nhất chỉ có hai chữ này mà thôi. Không có anh ấy, cháu vẫn tự tin có thể đạt được bằng chính khả năng của mình.
- Nhận giúp đỡ của nó rồi còn nói vậy, tin được bao nhiêu đây?
- Bác ạ, thứ lỗi cho cháu, ngày xưa bác với bác gái bên nhau, có bao giờ nghĩ bác ấy được lợi lộc gì từ bác không?
Tay đang cầm cờ sựng lại, Khương Tổ Nghiêu hừ lạnh một tiếng.
- Cháu xin lỗi ạ. – Thu quân cờ, Hướng Thiển Ngôn nói rồi ăn luôn quân cờ trọng yếu nhất của ông.
Khuôn mặt vốn bình tĩnh lúc này càng đen đi, Khương Tổ Nghiêu tự xưng tinh thông mọi loại cờ, bây giờ lại bị một cô gái chiếm thế thượng phong, ông nhìn những quân cờ trên bàn cũng hiểu thắng bại đã rõ ràng:
- Cô đi được rồi.
- Bác ạ, có người nói với cháu chỉ cần thầy Khương với cháu một lòng bên nhau, những thứ khác anh ấy đều mặc kệ. Nhưng mà cháu vẫn mong được sự chấp nhận của hai bác. – Cô nói rồi đứng dậy, cung kính cúi đầu chào Khương Tổ Nghiêu rồi quay lưng rời đi.
Tay vừa chạm tới nắm cửa, bỗng nghe thấy ông lên tiếng từ đằng sau:
- Nếu thực sự muốn làm dâu con nhà họ Khương, phải biết quán xuyến nhà cửa cho tốt đã.
Thật lòng nói cảm ơn, Hướng Thiển Ngôn đóng cửa thư phòng lại rời đi, bàn tay cầm bộ đàm đã ướt đẫm mồ hôi. Cô yếu ớt nhoẻn miệng cười, câu nói kia của Khương Tổ Nghiêu chứng tỏ ông đã cho cô một cơ hội vào vòng trong.
- Sao rồi? Bố nó có làm khó con không?
- Dạ, bác trai bảo con đánh cờ cùng bác ạ.
- Con biết đánh cờ vây à?
- Không ạ, con đánh cờ năm quân.
Hướng Thiển Ngôn vừa dứt lời Tống Hề đã cười phá lên:
- Biết ngay mà ngoài A Trì ra không ai chơi cờ vây được với ông ấy đâu.
- Đúng đó đúng đó, ông nội toàn chơi cờ phi hành với bà nội, mà bà nội cứ toàn chơi ăn gian! – Bánh Bao Nhỏ bị cho ra rìa không cam lòng chạy lại ôm chân Hướng Thiển Ngôn cọ cọ. – Ông nội chưa bao giờ tức giận nhé!
- Trẻ con nói linh tinh nào.
Càng có thiện cảm hơn với Tống Hề, trước khi rời đi Hướng Thiển Ngôn còn bị bà giữ lại cùng ăn cơm:
- Thiển Ngôn, con có muốn vào bếp nữa không? Hôm nào dạy dì nấu vài món đơn giản nhé.
Thoải mái nhận lời, Hướng Thiển Ngôn rõ ràng không ngờ tới phía sau nhà bếp lại có nhiều… toan tính sâu xa như vậy. Câu nói “Muốn trói chặt một người đàn ông, hãy bắt đầu từ dạ dày của anh ta.” xem ra không thể phù hợp hơn đối với cha mẹ Khương Trì.
- Thiển Ngôn à, dì phải giục A Trì mau mau lấy con về thôi, nhà mình rất cần một người phụ nữ hiền hậu.
- Dì à…
Trong giờ làm việc, cả nghĩa trang vắng lặng chỉ có mỗi người quản trang đang gà gật trong căn phòng nhỏ ở cửa vào. Khương Trì xuống xe bước từng bước lên bậc thang, cuối cùng dừng lại ở nơi cao nhất của khu nghĩa trang này.
Đã vài năm trôi qua, bức ảnh của Quý Mộc Thanh cũng đã hơi ố vàng, nhưng đôi má lúm đồng tiền của cô vẫn xinh đẹp như xưa. Khương Trì phủi phủi lá khô ở bên cạnh bia mộ rồi ngồi xuống:
- Mộc Thanh, đã lâu không gặp.
- Đi đóng phim bao lâu, mà vẫn như rời trường quay sau lần đầu diễn xuất ấy. Cô ấy là một cô gái rất tuyệt vời, bao nhiêu người nói cô ấy không xứng với anh, nhưng bản thân anh chỉ cảm thấy mình không xứng với người ta. Tiểu Triết cũng thích cô ấy lắm, đến nỗi hồi trước nó còn bày mưu tính kế để kéo cô ấy đến nhà mình.
- Nếu em gặp cô ấy nhất định cũng sẽ thích, lâu lắm rồi anh không gặp ai có thể kiên trì nuôi dưỡng ước mơ như vậy. Cô ấy nói anh mang tới ánh sáng cho cô ấy, thực ra chính cô ấy mới là suối nguồn ấm áp.
- Mộc Thanh, ước hẹn của chúng mình năm xưa anh nhất định giữ lời. Bao lâu như vậy anh không hề phụ em, từ nay về sau, anh cũng sẽ không phụ cô ấy.
Cúi người dọn dẹp quanh mộ Quý Mộc Thanh cho sạch sẽ, Khương Trì vuốt ve bức hình cô lần cuối rồi mở miệng:
- Lần sau khi đến đây, anh sẽ dẫn theo cô ấy.
Tuy chỉ là một lời tạm biệt, nhưng cũng là lời từ biệt chính thức của Khương Trì dành cho cô.
Ngồi trở lại xe, anh dựa lưng vào ghế nhắm mắt thở dài một hơi, điện thoại lại rung lên. Khương Trì bảo với đạo diễn Trần rằng anh sẽ về ngay, cúp máy rồi anh mở folder trong điện thoại ra, ngắm nghía từng bức ảnh, ý cười trong mắt càng nồng đậm. Nếu Hướng Thiển Ngôn thực sự để ý, có lẽ anh nên rửa ra một tấm ảnh để đặt vào trong ví thôi.
Bên này Khương Trì vừa rời khỏi nghĩa trang, bên kia Hướng Thiển Ngôn đã ngồi yên vị trong phòng khách của nhà họ Khương.
- Bố A Trì còn đang bận trong thư phòng, dì nói chuyện với con một chút được không?
Trong tay cầm ly nước ngô Bánh Bao Nhỏ vừa mời, Hướng Thiển Ngôn cười gật đầu. Lần gặp mặt này rõ ràng là ý của ông Khương, nhưng giờ lại chỉ có bà Khương ra mặt, mặc dù cô rất lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.
- Nghe Tiểu Triết nói con nấu ăn ngon lắm phải không?
- Cũng không phải ngon lắm đâu ạ, Tiểu Triết quá lời rồi.
- Thế con có làm được bánh đậu đũa(1) không?
Nhất thời không phản ứng kịp, Hướng Thiển Ngôn bị Bánh Bao Nhỏ kéo kéo góc áo mới hoàn hồn:
- Dạ có ạ.
- Vậy thì tốt quá, nhà có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn rồi, con có thể vào bếp được không?
- Tất nhiên là được ạ. – Có phải Tống Hề thử cô hay không đi nữa, Hướng Thiển Ngôn vẫn vô cùng tự tin với tay nghề nấu nướng của mình.
Được dẫn vào phòng bếp, cô được người giúp việc giúp chuẩn bị các nguyên liệu nấu ăn, lúc đang trộn bột thì bỗng thấy Tống Hề lên tiếng từ đằng sau mình.
- Tiểu Hướng, có thể nói cho dì biết vì sao con lại thích A Trì nhà dì không?
Bàn tay đang thêm nước khựng lại, cô nghĩ một chút rồi cúi đầu nhoẻn miệng cười:
- Ban đầu con chỉ có cảm giác ngưỡng mộ với anh ấy thôi, nhưng sau này tiếp xúc con mới nhận ra anh ấy là người khiến người ta khó mà rời xa được, anh ấy cho con cảm giác ỷ lại. Dì ạ, khi con kể về ước mơ của mình thì thầy Khương đã nói rằng anh ấy tin tưởng con. Khi ấy con cảm thấy, vì một câu nói ấy của anh, con nhất định sẽ cố gắng tới cùng.
- Ước mơ của con sao?
- Thực ra bây giờ có chút thay đổi ạ. Trước kia con chỉ đơn giản là muốn trở thành một biên kịch giỏi, nhưng giờ con muốn trở thành một biên kịch lớn có thể sánh cùng với anh ấy.
- Con có nghĩ tới không, kịch bản đầu tay của con bây giờ đang được thực hiện bởi một ekip rất lớn, người ta sẽ nghĩ rằng…
- Dì ạ, trước khi khai máy con cũng nghĩ đến rồi, ngay cả chính con cũng nghĩ thế cơ mà, nhưng dì cũng nên hiểu rõ tác phong làm việc của thầy Khương, dù anh ấy có tốt với con, thì cũng không đến mức không để ý chất lượng kịch bản mà mù quáng ủng hộ.
Tống Hề cười cười không tiếp tục đề tài này nữa, bà xắn áo giúp Hướng Thiển Ngôn thái đậu đũa:
- Thiển Ngôn, dì luôn luôn tin tưởng con mắt của A Trì.
Từ “Tiểu Hướng” chuyển thành “Thiển Ngôn”, sự thay đổi trong cách xưng hô của Tống Hề khiến Hướng Thiển Ngôn nhẹ lòng biết bao nhiêu, càng nhanh tay khuấy bột hơn.
- Thực ra cũng không phải không có cách lấy lòng cha của A Trì, nhưng mà dì muốn con tự mình tìm cách.
- Vâng ạ. – Cảm kích cười đáp lại, lúc này Hướng Thiển Ngôn chỉ biết chờ mong mình sớm bị ông Khương Tổ Nghiêu gọi lại.
Phòng bếp ngào ngạt hương thơm, Hướng Thiển Ngôn gắp lấy một miếng bánh đậu đũa vào bát:
- Dì nếm thử xem ạ.
Cắn một miếng rồi gật gù ngợi khen, Tống Hề lại lấu một chiếc bát nữa gắp lấy hai miếng bánh:
- Để cho cha A Trì nếm thử cái nào.
Cho đến khi bà rời khỏi phòng bếp, Hướng Thiển Ngôn mới bỗng nhận ra Tống Hề bảo cô vào bếp để làm gì. Thì ra ngay từ đầu mẹ của Khương Trì đã có ý muốn giúp cô.
- Dì Hướng ơi, thơm quá đi ạ! – Bánh Bao Nhỏ theo mùi hương chạy tới đung đưa cánh cửa thèm thuồng nói. – Lâu lắm rồi con không được ăn món dì Hướng nấu!
Trong chảo còn lại một chiếc bánh đậu đũa, Hướng Thiển Ngôn gắp ra, rồi bế Bánh Bao Nhỏ tới bàn ăn.
- Dì ơi, con nói cho dì biết nè, mấy hôm nay con toàn nói tốt cho dì đấy, ban đầu ông nội cũng không muốn nghe đâu, nhưng về sau cứ lúc nào bà không có mặt là lại lén hỏi con rất nhiều về dì. – Bánh Bao Nhỏ nói rồi há miệng cắn một miếng lớn chiếc bánh Hướng Thiển Ngôn đưa cho, rồi nóng quá quạt quạt đôi tay nhỏ bé liên tục.
- Có ai tranh ăn với con đâu, miệng nhỏ tham ăn làm gì.
- Ha… ngon… ngon lắm ạ.
Cũng chỉ mới rát đầu lưỡi, Bánh Bao Nhỏ vẫn có thể thoải mái tận hưởng hương vị chiếc bánh. Hướng Thiển Ngôn mím cười đưa cho bé cốc sữa:
- Thích ăn thì dì sẽ thường xuyên làm cho con ăn, đừng hấp tấp ăn như thế bỏng lưỡi lại chẳng thấy ngon được đâu.
Đón lấy cốc sữa từ tay cô uống ừng ực từng ngụm lớn, Bánh Bao Nhỏ mới lật đật đi đến, ôm cổ hôn chụt Hướng Thiển Ngôn một cái rõ to:
- Dì là tốt nhất!
Cái bánh đậu đũa lớn bị Bánh Bao Nhỏ miệt mài chén sạch sành sanh, Tống Hề cũng bưng trở lại khay thức ăn.
- Ông già đó gọi con vào thư phòng kìa. – Bà nói với Hướng Thiển Ngôn rồi trừng mắt. – Ăn hết tiệt hai cái bánh không sót một mẩu.
Không khỏi bật cười, cô nói cảm ơn rồi toan lên lầu thì lại bị Bánh Bao Nhỏ giữ chặt:
- Dì Hướng ơi để con đưa dì lên! Tiểu Triết bây giờ lợi hại lắm, nhất định có thể bảo vệ dì.
- Tiểu Triết ở dưới nhà chơi với bà nội đi con, dì Hướng của con cũng lợi hại lắm không sợ bị ông nội bắt nạt đâu.
Nhưng Bánh Bao Nhỏ vẫn không yên lòng, bé chạy đến tủ bát lục lọi một lúc lâu rồi lấy ra một cái bộ đàm bé xíu nhét vào tay cô:
- Nếu ông nội bắt nạt dì, dì dùng cái này gọi con con sẽ lập tức chạy tới cứu dì!
- Cám ơn Tiểu Triết nhé.
- Đừng khách khí, bố nói khi bố không có nhà thì con phải bảo vệ dì mà!
Lại xoa xoa đầu cậu bé, Hướng Thiển Ngôn nắm chiếc bộ đàm bước lên lầu.
Gõ cửa, cô nghe Khương Tổ Nghiêu đáp lại mới đẩy cửa bước vào:
- Cháu chào bác trai.
- Ừ, ngồi đi.
Thấy ông trầm mặt, Hướng Thiển Ngôn nhớ tới hai chiếc bánh đậu đũa vừa bị chén sạch lòng cảm thấy có chút vững tâm, cô ngồi xuống ghế salon bên cạnh Khương Tổ Nghiêu, chiếc bộ đàm trong tay cũng lọt vào mắt ông.
- Tiểu Triết bảo cô cầm à?
- Dạ vâng. – Hướng Thiển Ngôn cũng không muốn giấu diếm.
- Biết đánh cờ không? – Trên bàn trà nhỏ có bày một bàn cờ, những quân cờ đen trắng đang rải rác lẫn lộn, Khương Tổ Nghiêu mặc dù hỏi cô, nhưng vẫn đang chăm chăm nghiên cứu thế cờ.
Hướng Thiển Ngôn siết chặt bộ đàm trên tay:
- Cháu chỉ biết chơi cờ năm quân(2)… – Thực ra cô còn biết chơi cờ phi hành(3) với cờ nhảy(4) nữa.
- … Chơi cùng tôi một ván.
Ngỡ ngàng nhìn Khương Tổ Nghiêu, chỉ thấy ông đang thu lại từng quân cờ:
- Có thời gian thì học cờ vây đi.
Gật đầu đón lấy hộp quân cờ, Hướng Thiển Ngôn đồng ý.
Nói là chơi cờ, nhưng mà hai người cũng không trầm mặc lắm, Khương Tổ Nghiêu từng bước dồn ép cô trên bàn cờ, mà lời nói với cô cũng dần dần sắc bén lên. Sau mấy lượt đi, ông bỗng lên tiếng:
- Ở với Khương Trì cô được cái lợi gì?
- Thầy Khương có nhiều năm kinh nghiệm hơn cháu, lần này được hợp tác làm phim cũng nhờ có anh ấy dẫn đường. Nhờ có thầy Khương, con đường đi tới mục tiêu của cháu nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng bác ạ, không biết nói chuyện tình yêu với bác có phải quá ngây thơ hay không, nhưng nói cho cùng, cháu ở bên anh ấy được lợi nhiều nhất chỉ có hai chữ này mà thôi. Không có anh ấy, cháu vẫn tự tin có thể đạt được bằng chính khả năng của mình.
- Nhận giúp đỡ của nó rồi còn nói vậy, tin được bao nhiêu đây?
- Bác ạ, thứ lỗi cho cháu, ngày xưa bác với bác gái bên nhau, có bao giờ nghĩ bác ấy được lợi lộc gì từ bác không?
Tay đang cầm cờ sựng lại, Khương Tổ Nghiêu hừ lạnh một tiếng.
- Cháu xin lỗi ạ. – Thu quân cờ, Hướng Thiển Ngôn nói rồi ăn luôn quân cờ trọng yếu nhất của ông.
Khuôn mặt vốn bình tĩnh lúc này càng đen đi, Khương Tổ Nghiêu tự xưng tinh thông mọi loại cờ, bây giờ lại bị một cô gái chiếm thế thượng phong, ông nhìn những quân cờ trên bàn cũng hiểu thắng bại đã rõ ràng:
- Cô đi được rồi.
- Bác ạ, có người nói với cháu chỉ cần thầy Khương với cháu một lòng bên nhau, những thứ khác anh ấy đều mặc kệ. Nhưng mà cháu vẫn mong được sự chấp nhận của hai bác. – Cô nói rồi đứng dậy, cung kính cúi đầu chào Khương Tổ Nghiêu rồi quay lưng rời đi.
Tay vừa chạm tới nắm cửa, bỗng nghe thấy ông lên tiếng từ đằng sau:
- Nếu thực sự muốn làm dâu con nhà họ Khương, phải biết quán xuyến nhà cửa cho tốt đã.
Thật lòng nói cảm ơn, Hướng Thiển Ngôn đóng cửa thư phòng lại rời đi, bàn tay cầm bộ đàm đã ướt đẫm mồ hôi. Cô yếu ớt nhoẻn miệng cười, câu nói kia của Khương Tổ Nghiêu chứng tỏ ông đã cho cô một cơ hội vào vòng trong.
- Sao rồi? Bố nó có làm khó con không?
- Dạ, bác trai bảo con đánh cờ cùng bác ạ.
- Con biết đánh cờ vây à?
- Không ạ, con đánh cờ năm quân.
Hướng Thiển Ngôn vừa dứt lời Tống Hề đã cười phá lên:
- Biết ngay mà ngoài A Trì ra không ai chơi cờ vây được với ông ấy đâu.
- Đúng đó đúng đó, ông nội toàn chơi cờ phi hành với bà nội, mà bà nội cứ toàn chơi ăn gian! – Bánh Bao Nhỏ bị cho ra rìa không cam lòng chạy lại ôm chân Hướng Thiển Ngôn cọ cọ. – Ông nội chưa bao giờ tức giận nhé!
- Trẻ con nói linh tinh nào.
Càng có thiện cảm hơn với Tống Hề, trước khi rời đi Hướng Thiển Ngôn còn bị bà giữ lại cùng ăn cơm:
- Thiển Ngôn, con có muốn vào bếp nữa không? Hôm nào dạy dì nấu vài món đơn giản nhé.
Thoải mái nhận lời, Hướng Thiển Ngôn rõ ràng không ngờ tới phía sau nhà bếp lại có nhiều… toan tính sâu xa như vậy. Câu nói “Muốn trói chặt một người đàn ông, hãy bắt đầu từ dạ dày của anh ta.” xem ra không thể phù hợp hơn đối với cha mẹ Khương Trì.
- Thiển Ngôn à, dì phải giục A Trì mau mau lấy con về thôi, nhà mình rất cần một người phụ nữ hiền hậu.
- Dì à…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook