Làm Mẹ Con Anh Nhé
-
Chương 3: Bố ơi, bố à! (3) – Không được gọi là dì
*******
Mấy khi được một giấc ngủ ngon, Hướng Thiển Ngôn liếc nhìn Hà Vãn ngủ không biết trời đất gì trên giường, đánh răng rửa mặt rồi cầm bánh bao sữa tươi vội vàng ra khỏi cửa. Suốt mấy ngày nay, khi cô đứng chờ trong sân ga đều cảm thấy tâm tình rất là tốt. Sau đó bước lên tàu thì thấy khá nhiều chỗ trống, Hướng Thiển Ngôn vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ thì điện thoại rung lên bần bật.
Một dãy số xa lạ, khi cô nghe thấy giọng đối phương thì thật là choáng váng:
- Tiểu Triết?
- Dì Hướng.
Thấy Bánh bao nhỏ không gọi mình là mẹ nữa, Hướng Thiển Ngôn đại loại là mừng lắm lắm, nhưng bỗng nhiên lại biến thành dì, cô mơ hồ cảm thấy con dao phay của thời gian đang múa may trước mặt mình. Mặc dù đã ngấp nghé đầu ba, nhưng giống như Hã Vãn đã nói, tuổi của tâm hồn bọn cô vẫn còn trẻ trung lắm, cộng với tuổi sinh lý chia đôi cũng chỉ ra mười tám tuổi, không thể gọi là “dì”.
- Dì ơi, tối nay qua nhà con ăn cơm được không ạ? Con nhớ dì lắm lắm.
Được bé con nói nhớ mình dù sao cũng là chuyện đáng mừng, Hướng Thiển Ngôn nghĩ mình cũng không bận gì nên nhận lời Bánh bao nhỏ, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy Bánh bao nhỏ hớn hở chào tạm biết, rồi sau đó là một chuỗi âm thanh vội vã…
Có vẻ như thằng nhóc này giấu bố nó gọi điện.
Đây là lần đầu tiên không phải lấy lý do công việc để đến nhà Khương Trì, không có người trong Tổ chế tác chương trình ở đây, cô thực sự có thể không ngại ngần khi ở bên Bánh bao nhỏ. Xe cộ bên ngoài nối đuôi nhau trôi như dòng nước, cô cũng thầm suy tính trong lòng.
Tối nay đến nhà thầy Khương nhất định phải bắt Tiểu Triết sửa lại cách xưng hô.
Cô vẫn tương đối thích người ta gọi mình là “chị Hướng” hơn.
Mấy khi được một giấc ngủ ngon, Hướng Thiển Ngôn liếc nhìn Hà Vãn ngủ không biết trời đất gì trên giường, đánh răng rửa mặt rồi cầm bánh bao sữa tươi vội vàng ra khỏi cửa. Suốt mấy ngày nay, khi cô đứng chờ trong sân ga đều cảm thấy tâm tình rất là tốt. Sau đó bước lên tàu thì thấy khá nhiều chỗ trống, Hướng Thiển Ngôn vừa ngồi xuống cạnh cửa sổ thì điện thoại rung lên bần bật.
Một dãy số xa lạ, khi cô nghe thấy giọng đối phương thì thật là choáng váng:
- Tiểu Triết?
- Dì Hướng.
Thấy Bánh bao nhỏ không gọi mình là mẹ nữa, Hướng Thiển Ngôn đại loại là mừng lắm lắm, nhưng bỗng nhiên lại biến thành dì, cô mơ hồ cảm thấy con dao phay của thời gian đang múa may trước mặt mình. Mặc dù đã ngấp nghé đầu ba, nhưng giống như Hã Vãn đã nói, tuổi của tâm hồn bọn cô vẫn còn trẻ trung lắm, cộng với tuổi sinh lý chia đôi cũng chỉ ra mười tám tuổi, không thể gọi là “dì”.
- Dì ơi, tối nay qua nhà con ăn cơm được không ạ? Con nhớ dì lắm lắm.
Được bé con nói nhớ mình dù sao cũng là chuyện đáng mừng, Hướng Thiển Ngôn nghĩ mình cũng không bận gì nên nhận lời Bánh bao nhỏ, còn chưa kịp nói thêm gì đã thấy Bánh bao nhỏ hớn hở chào tạm biết, rồi sau đó là một chuỗi âm thanh vội vã…
Có vẻ như thằng nhóc này giấu bố nó gọi điện.
Đây là lần đầu tiên không phải lấy lý do công việc để đến nhà Khương Trì, không có người trong Tổ chế tác chương trình ở đây, cô thực sự có thể không ngại ngần khi ở bên Bánh bao nhỏ. Xe cộ bên ngoài nối đuôi nhau trôi như dòng nước, cô cũng thầm suy tính trong lòng.
Tối nay đến nhà thầy Khương nhất định phải bắt Tiểu Triết sửa lại cách xưng hô.
Cô vẫn tương đối thích người ta gọi mình là “chị Hướng” hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook