Làm Lão Đại Tại Thế Giới Huyền Học
-
Chương 40
Làm phép siêu độ hồn phách rất thuận lợi. Ngô gia rất cảm kích, cho ba trăm vạn tiền thù lao. Lục Nghiêu không có từ chối, để lại một bình thuốc, cho Ngô Hạo chữa trị thân thể.
Vừa tỉnh lại, nghe kể mọi chuyện từ đầu đến cuối Ngô Hạo trầm mặc.
Ngô thái thái nghiến răng nghiến lợi:"Con trai, con yên tâm. Chúng ta đã đưa Hồ Xảo Linh đến cục điều tra đặc biệt rồi. Người hại con, nhất định sẽ bị trừng phạt vốn có. Con..."
Bà lại có chút chột dạ: "Cái kia... Mẹ... Mẹ trước kia làm không đúng. Mẹ đã biết sai. Về sau... Về sau nếu như con thích cô bé nào, mẹ cũng không tiếp tục quản. Mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với nó. Chỉ cần là con thích. Thế nhưng là... Thế nhưng là Hồ Xảo Linh thì nhất định không được!"
Ngô Vĩ Bình đẩy bà một cái. Ngô thái thái rất bực mình:"Ông đẩy tôi làm gì! Tôi nói không đúng sao? Tôi biết con trai mình thích Hồ Xảo Linh. Nhưng Hồ Xảo Linh lại đem nó hại đến mức này, chẳng lẽ để con tôi cưới nó sao? Tóm lại, không được là không được! Kiên quyết không được!"
Ngô Vĩ Bình liếc mắt Ngô Hạo, quát khẽ nói: "Con trai vừa tỉnh, bà nói chuyện này để làm gì! Chờ thêm nó tốt hơn rồi lại nói!"
Ngô Hạo sắc mặt chuyến biến, từ khó tin đến thống khổ khó chịu, trái tim bị bóp thật đau. Nhưng lại cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Bởi vì thời gian hắn cùng Hồ Xảo Linh tiếp xúc nhiều hơn bố mẹ rất nhiều, hắn kỳ thật đã sớm phát hiện không thích hợp. Nhưng hắn cũng không nói ra miệng, tận trong đáy lòng của hắn không muốn tin rằng nữ nhân mình yêu có thể đối phó mình như vậy.
Nhưng hôm nay...
Bờ môi hắn run rẩy nói: "Cha, con muốn viết một lá thư xin giảm nhẹ tội cho Cục điều tra."
Ngô Vĩ Bình nhíu mày, Ngô thái thái đứng lên: "Không được! Mẹ không có để Cục điều tra đặc biệt xử lý nặng đã là nể mặt con. Viết cái thư xin giảm nhẹ tội gì! Tuyệt đối không giảm! Con đừng mơ tưởng!"
Ngô Vĩ Bình kéo bà ra một cái, đẩy bà đi ra, nhìn Ngô Hạo nói: "Con dự định thế nào."
Ngô Hạo thần sắc ảm đạm, mặt mũi tràn đầy đắng chát: "Cha, con thật sự yêu cô ấy. Con đi cùng với cô ấy bảy năm,không có cách nào nhìn coi ấy đi chết. Tuy cô ấy có lỗi, nhưng cô làm như vậy từ đầu đến cuối cũng có một phần nguyên nhân của con. Cho nên coi như là bảy năm tình cảm của chúng con, con sẽ viết một lá thư xin giảm tội. Cũng coi là... Xem như là cắt đứt nhân quả này."
Ngô Hạo không nói một nguyên nhân nữa, đó là do mẹ anh. Ngô thái thái trước đó đối xử với Hồ Xảo Linh cùng bố của cô làm đủ các thủ đoạn trong bóng tối uy hiếp quá mức. Xin giảm nhẹ tội, cũng coi như là đền bù.
Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt. Cho dù xin giảm tội ít nhiều khiến ông có chút không thoải mái, nhưng nếu như có thể để cho trong lòng còn trai có thể tốt hơn cũng không phải không thể.
"Cha, con cùng Hồ Xảo Linh sẽ không còn có khả năng. Cho dù con lại yêu cô ấy, cũng không thể nào. Đừng nói cha và mẹ, chính con sau khi biết chuyện cô ấy làm, trong lòng cũng sẽ không không có vướng mắc nữa. Giữa bọn con, không trở về được. Vĩnh viễn không thể quay về. Cha, con..."
Ngô Hạo nghẹn ngào, hai tay nắm chặt, rung động đến phát run.
Ngô Vĩ Bình thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai cậu:"Được! Con viết xong thư xin giảm tội, ta giúp con đưa qua. Còn mẹ con, để ta đi nói. Trong khoảng thời gian này, con cứ an tâm tĩnh dưỡng."
"Cảm ơn cha!"
Loại trường hợp này, Lục Nghiêu cảm thấy mình thực sự không tiện lưu thêm, liền xin phép đi về. Ai ngờ trước khi ra đến cửa đụng phải Lương Hạo Đông.
Hắn vừa tra được nguyên nhân cái chết của vị khuê mật mà Hồ Xảo Linh nói tới cũng không đơn giản, chính là bị cổ độc giết chết, nghi ngờ với người đứng sau hại Ngô Hạo là cùng một người, lần này tới báo cáo tiến triển, cho thấy Lương gia vẫn một mực đang cố gắng, thứ hai là muốn tìm thêm càng nhiều manh mối. Lại không biết rằng Ngô Hạo đã khỏe.
** ** ** **
Trên đường trở về. Trương Lỗi cười ha ha: "Cậu có thấy gương mặt kia của Lương Hạo Đông không, đều đen như Bao đại nhân! Ha ha ha, thật sự là đặc sắc! Tra được nguyên nhân cái chết thì làm được gì. Chúng ta ngay cả hung thủ cũng đã giết, còn cầm hồn phách về nữa nha!"
Lục Nghiêu ngưng lông mày: "Cậu cứ như vậy cao hứng?"
"Cao hứng! Đương nhiên cao hứng! Đơn giản là nở mày nở mặt!"
Lục Nghiêu bật cười.
Con ngươi Trương Lỗi khẽ chuyển động, Lục Nghiêu vừa nhìn liền biết hắn đang giở trò: "Muốn làm gì, nói!"
"Khụ khụ!" Trương Lỗi hắng giọng một cái:"Tôi chính là cảm thấy. Chuyện Lương Hạo Đông trở mặt khó coi như thế, chỉ hai chúng ta cao hứng không tốt lắm. Tục ngữ nói, vui một mình không bằng vui chung."
"Cậu muốn đem tin tức truyền đi, để hắn mất mặt, để Lương gia mất mặt?"
Trương Lỗi vỗ tay phát ra tiếng: "Lão đại, cậu rất hiểu tôi! Cho nên, cái kia, có thể chứ? Tôi có thể truyền đi không? Tôi biết cậu không còn muốn đóng vai heo, yên tâm, tôi có thể không nói là cậu."
Cái gì gọi là không còn muốn đóng vai heo? Có biết nói chuyện hay không! Có biết nói chuyện hay không!
Lục Nghiêu xạm mặt lại: "Không được!"
Trương Lỗi một giây xì hơi: "Lão đại, lão đại!"
Lục Nghiêu liếc hắn một chút, "Cậu cảm thấy còn cần cậu đi nói sao?"
Trương Lỗi sửng sốt, "Ý gì?"
"Chuyện này kinh động đến điều cục đặc biệt, điều cục đặc biệt sẽ lập hồ sơ, phát sinh tiếp theo đều sẽ ghi chép. Nhất là Lương gia tại Du Châu Thị tốt xấu cũng coi như đại nhân vật. Phàm là có thân phận địa vị, sự chú ý đến bọn hắn cũng nhiều. Với cả sự tình còn liên lụy đến Ngô gia cùng bà Ngô. Người biết không ít, cậu cho rằng giấu được sao?"
Trương Lỗi đôi mắt sáng lên, nở nụ cười.
Lục Nghiêu mặt khác đem bảy hồn phách ném cho Trương Lỗi, dặn dò hắn làm tốt sự tình còn lại, rồi trực tiếp trở về biệt thự.
Trong phòng, Lục Nghiêu lại mở ra hòm thư, thấy được tài liệu Diêu Cảnh Tuyên gửi tới kia.
Trương Hiểu. Hai mươi tuổi. Sinh viên năm ba của học viện Thiên Xu. Mẹ: Trương Vân Chi. Xuất thân bần hàn, tư chất linh căn đã trên trung đẳng, từng có may mắn học tập tại học viện Thiên Huyền, cùng thời với Lục Bình Minh. Hai người còn có một đoạn tình cảm lưu luyến. Chỉ là về sau, Lục Bình Minh vì cùng Lục Thiên Chiếu tranh phong, dựng nên một trong tứ đại gia tộc Mạc gia.
Đáng tiếc bất luận năng lực hay địa vị cá nhân của hắn lúc ấy tại nhà họ Lục, cũng không đủ tư cách cưới thiên kim mạch chính của Mạc gia. Chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, kết hôn với nhánh phụ của Mạc gia cùng đích mạch đồng tộc coi như có thân cận bàng chi.
Sau khi bọn họ kết hôn, Trương Vân Chi cứ như vậy rời thủ đô, đi xa tha hương.
Có thể để Lục Bình Minh tức giận là do hắn có quan hệ thông gia với Mạc gia, cũng không thể tại gia chủ chi vị cạnh tranh thắng nổi Lục Thiên Chiếu. Cho dù người Lục Thiên Chiếu cưới chính là cô nhi Bùi Tuyết. Lục Thành vừa có con trưởng tài giỏi xuất sắc cùng con dâu, chưa từng cân nhắc qua Lục Bình Minh.
Có thể nói, Lục Bình Minh từ khi bắt đầu đã không có bất kỳ khả năng gì. Hắn ngay cả chiến trường cũng không có.
Tiếp theo là Trương Hiểu cùng Lục Bình Minh xét nghiệm quan hệ huyết thống. Hỗ trợ cho bọn họ một mối quan hệ cha con sinh học. Đương nhiên còn có một bản sao, vẫn là Lục Bình Minh, chỉ khác đối tượng tiêu chuẩn không phải Trương Hiểu. Kết quả giống như lần trước.
Trương Vân Chi sinh ra đã là long phượng thai, ngoại trừ Trương Hiểu, còn có một đứa con trai. Trùng hợp như vậy, bây giờ tại học viện Thiên Huyền.
Lục Nghiêu gõ ngón tay lên máy tính trên bàn.
Một trai một gái, một người tại Thiên Huyền, một cái tại Thiên Xu. Trương Hiểu tạm thời mặc kệ. Liền nói vị kia ở Thiên Huyền. Vào Thiên Huyền ba năm trước, hiện tại cũng là năm ba đại học. Mà ba năm trước đây, thời điểm kiểm tra Lục Lệ dự định tham gia nhập học. Ngay đêm trước cuộc thi, đột nhiên cảm mạo, sốt cao không lùi, liền bỏ qua cuộc thi.
Năm thứ hai lại càng kì lạ, Lục Lệ bị người khác châm ngòi, cùng người ta đánh nhau bị thương ở chân, dưỡng thuơng mất hai tháng, một lần nữa bỏ lỡ cuộc thi.
Năm nay là năm thứ ba. Lục Nghiêu không chút nghi ngờ, nếu như không phải hắn đem tên của mình nhường cho Lục Lệ, để hắn dựa theo quá trình bình thường tham gia cuộc thi mấy tháng sau, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lần nữa.
Trương Vân Chi sợ là quyết định chủ ý, tại vì con trai mình không có trổ hết tài năng trước đó, sẽ không cho Lục Lệ cơ hội ngoi đầu lên. Trong nhà họ Lục tuyệt đối có người của bà ta, cũng không biết, bà ta dùng những thủ đoạn này, Lục Bình Minh có biết hay không, lại biết bao nhiêu.
Mà về sau mình bị Tào Dũng tính toán. Ban đầu hắn từng hoài nghi Lương Hạo Đông, nhưng bây giờ xem ra, sợ là Lục Bình Minh.
Mọi thứ giống như ngày càng vui hơn!
Không thể không nói, Diêu Cảnh Tuyên cho phần tài liệu này là một món quà lớn!
Vừa tỉnh lại, nghe kể mọi chuyện từ đầu đến cuối Ngô Hạo trầm mặc.
Ngô thái thái nghiến răng nghiến lợi:"Con trai, con yên tâm. Chúng ta đã đưa Hồ Xảo Linh đến cục điều tra đặc biệt rồi. Người hại con, nhất định sẽ bị trừng phạt vốn có. Con..."
Bà lại có chút chột dạ: "Cái kia... Mẹ... Mẹ trước kia làm không đúng. Mẹ đã biết sai. Về sau... Về sau nếu như con thích cô bé nào, mẹ cũng không tiếp tục quản. Mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với nó. Chỉ cần là con thích. Thế nhưng là... Thế nhưng là Hồ Xảo Linh thì nhất định không được!"
Ngô Vĩ Bình đẩy bà một cái. Ngô thái thái rất bực mình:"Ông đẩy tôi làm gì! Tôi nói không đúng sao? Tôi biết con trai mình thích Hồ Xảo Linh. Nhưng Hồ Xảo Linh lại đem nó hại đến mức này, chẳng lẽ để con tôi cưới nó sao? Tóm lại, không được là không được! Kiên quyết không được!"
Ngô Vĩ Bình liếc mắt Ngô Hạo, quát khẽ nói: "Con trai vừa tỉnh, bà nói chuyện này để làm gì! Chờ thêm nó tốt hơn rồi lại nói!"
Ngô Hạo sắc mặt chuyến biến, từ khó tin đến thống khổ khó chịu, trái tim bị bóp thật đau. Nhưng lại cũng không cảm thấy quá bất ngờ. Bởi vì thời gian hắn cùng Hồ Xảo Linh tiếp xúc nhiều hơn bố mẹ rất nhiều, hắn kỳ thật đã sớm phát hiện không thích hợp. Nhưng hắn cũng không nói ra miệng, tận trong đáy lòng của hắn không muốn tin rằng nữ nhân mình yêu có thể đối phó mình như vậy.
Nhưng hôm nay...
Bờ môi hắn run rẩy nói: "Cha, con muốn viết một lá thư xin giảm nhẹ tội cho Cục điều tra."
Ngô Vĩ Bình nhíu mày, Ngô thái thái đứng lên: "Không được! Mẹ không có để Cục điều tra đặc biệt xử lý nặng đã là nể mặt con. Viết cái thư xin giảm nhẹ tội gì! Tuyệt đối không giảm! Con đừng mơ tưởng!"
Ngô Vĩ Bình kéo bà ra một cái, đẩy bà đi ra, nhìn Ngô Hạo nói: "Con dự định thế nào."
Ngô Hạo thần sắc ảm đạm, mặt mũi tràn đầy đắng chát: "Cha, con thật sự yêu cô ấy. Con đi cùng với cô ấy bảy năm,không có cách nào nhìn coi ấy đi chết. Tuy cô ấy có lỗi, nhưng cô làm như vậy từ đầu đến cuối cũng có một phần nguyên nhân của con. Cho nên coi như là bảy năm tình cảm của chúng con, con sẽ viết một lá thư xin giảm tội. Cũng coi là... Xem như là cắt đứt nhân quả này."
Ngô Hạo không nói một nguyên nhân nữa, đó là do mẹ anh. Ngô thái thái trước đó đối xử với Hồ Xảo Linh cùng bố của cô làm đủ các thủ đoạn trong bóng tối uy hiếp quá mức. Xin giảm nhẹ tội, cũng coi như là đền bù.
Ngô Vĩ Bình nhẹ nhàng thở ra, cũng tốt. Cho dù xin giảm tội ít nhiều khiến ông có chút không thoải mái, nhưng nếu như có thể để cho trong lòng còn trai có thể tốt hơn cũng không phải không thể.
"Cha, con cùng Hồ Xảo Linh sẽ không còn có khả năng. Cho dù con lại yêu cô ấy, cũng không thể nào. Đừng nói cha và mẹ, chính con sau khi biết chuyện cô ấy làm, trong lòng cũng sẽ không không có vướng mắc nữa. Giữa bọn con, không trở về được. Vĩnh viễn không thể quay về. Cha, con..."
Ngô Hạo nghẹn ngào, hai tay nắm chặt, rung động đến phát run.
Ngô Vĩ Bình thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai cậu:"Được! Con viết xong thư xin giảm tội, ta giúp con đưa qua. Còn mẹ con, để ta đi nói. Trong khoảng thời gian này, con cứ an tâm tĩnh dưỡng."
"Cảm ơn cha!"
Loại trường hợp này, Lục Nghiêu cảm thấy mình thực sự không tiện lưu thêm, liền xin phép đi về. Ai ngờ trước khi ra đến cửa đụng phải Lương Hạo Đông.
Hắn vừa tra được nguyên nhân cái chết của vị khuê mật mà Hồ Xảo Linh nói tới cũng không đơn giản, chính là bị cổ độc giết chết, nghi ngờ với người đứng sau hại Ngô Hạo là cùng một người, lần này tới báo cáo tiến triển, cho thấy Lương gia vẫn một mực đang cố gắng, thứ hai là muốn tìm thêm càng nhiều manh mối. Lại không biết rằng Ngô Hạo đã khỏe.
** ** ** **
Trên đường trở về. Trương Lỗi cười ha ha: "Cậu có thấy gương mặt kia của Lương Hạo Đông không, đều đen như Bao đại nhân! Ha ha ha, thật sự là đặc sắc! Tra được nguyên nhân cái chết thì làm được gì. Chúng ta ngay cả hung thủ cũng đã giết, còn cầm hồn phách về nữa nha!"
Lục Nghiêu ngưng lông mày: "Cậu cứ như vậy cao hứng?"
"Cao hứng! Đương nhiên cao hứng! Đơn giản là nở mày nở mặt!"
Lục Nghiêu bật cười.
Con ngươi Trương Lỗi khẽ chuyển động, Lục Nghiêu vừa nhìn liền biết hắn đang giở trò: "Muốn làm gì, nói!"
"Khụ khụ!" Trương Lỗi hắng giọng một cái:"Tôi chính là cảm thấy. Chuyện Lương Hạo Đông trở mặt khó coi như thế, chỉ hai chúng ta cao hứng không tốt lắm. Tục ngữ nói, vui một mình không bằng vui chung."
"Cậu muốn đem tin tức truyền đi, để hắn mất mặt, để Lương gia mất mặt?"
Trương Lỗi vỗ tay phát ra tiếng: "Lão đại, cậu rất hiểu tôi! Cho nên, cái kia, có thể chứ? Tôi có thể truyền đi không? Tôi biết cậu không còn muốn đóng vai heo, yên tâm, tôi có thể không nói là cậu."
Cái gì gọi là không còn muốn đóng vai heo? Có biết nói chuyện hay không! Có biết nói chuyện hay không!
Lục Nghiêu xạm mặt lại: "Không được!"
Trương Lỗi một giây xì hơi: "Lão đại, lão đại!"
Lục Nghiêu liếc hắn một chút, "Cậu cảm thấy còn cần cậu đi nói sao?"
Trương Lỗi sửng sốt, "Ý gì?"
"Chuyện này kinh động đến điều cục đặc biệt, điều cục đặc biệt sẽ lập hồ sơ, phát sinh tiếp theo đều sẽ ghi chép. Nhất là Lương gia tại Du Châu Thị tốt xấu cũng coi như đại nhân vật. Phàm là có thân phận địa vị, sự chú ý đến bọn hắn cũng nhiều. Với cả sự tình còn liên lụy đến Ngô gia cùng bà Ngô. Người biết không ít, cậu cho rằng giấu được sao?"
Trương Lỗi đôi mắt sáng lên, nở nụ cười.
Lục Nghiêu mặt khác đem bảy hồn phách ném cho Trương Lỗi, dặn dò hắn làm tốt sự tình còn lại, rồi trực tiếp trở về biệt thự.
Trong phòng, Lục Nghiêu lại mở ra hòm thư, thấy được tài liệu Diêu Cảnh Tuyên gửi tới kia.
Trương Hiểu. Hai mươi tuổi. Sinh viên năm ba của học viện Thiên Xu. Mẹ: Trương Vân Chi. Xuất thân bần hàn, tư chất linh căn đã trên trung đẳng, từng có may mắn học tập tại học viện Thiên Huyền, cùng thời với Lục Bình Minh. Hai người còn có một đoạn tình cảm lưu luyến. Chỉ là về sau, Lục Bình Minh vì cùng Lục Thiên Chiếu tranh phong, dựng nên một trong tứ đại gia tộc Mạc gia.
Đáng tiếc bất luận năng lực hay địa vị cá nhân của hắn lúc ấy tại nhà họ Lục, cũng không đủ tư cách cưới thiên kim mạch chính của Mạc gia. Chỉ có thể lùi lại mà cầu việc khác, kết hôn với nhánh phụ của Mạc gia cùng đích mạch đồng tộc coi như có thân cận bàng chi.
Sau khi bọn họ kết hôn, Trương Vân Chi cứ như vậy rời thủ đô, đi xa tha hương.
Có thể để Lục Bình Minh tức giận là do hắn có quan hệ thông gia với Mạc gia, cũng không thể tại gia chủ chi vị cạnh tranh thắng nổi Lục Thiên Chiếu. Cho dù người Lục Thiên Chiếu cưới chính là cô nhi Bùi Tuyết. Lục Thành vừa có con trưởng tài giỏi xuất sắc cùng con dâu, chưa từng cân nhắc qua Lục Bình Minh.
Có thể nói, Lục Bình Minh từ khi bắt đầu đã không có bất kỳ khả năng gì. Hắn ngay cả chiến trường cũng không có.
Tiếp theo là Trương Hiểu cùng Lục Bình Minh xét nghiệm quan hệ huyết thống. Hỗ trợ cho bọn họ một mối quan hệ cha con sinh học. Đương nhiên còn có một bản sao, vẫn là Lục Bình Minh, chỉ khác đối tượng tiêu chuẩn không phải Trương Hiểu. Kết quả giống như lần trước.
Trương Vân Chi sinh ra đã là long phượng thai, ngoại trừ Trương Hiểu, còn có một đứa con trai. Trùng hợp như vậy, bây giờ tại học viện Thiên Huyền.
Lục Nghiêu gõ ngón tay lên máy tính trên bàn.
Một trai một gái, một người tại Thiên Huyền, một cái tại Thiên Xu. Trương Hiểu tạm thời mặc kệ. Liền nói vị kia ở Thiên Huyền. Vào Thiên Huyền ba năm trước, hiện tại cũng là năm ba đại học. Mà ba năm trước đây, thời điểm kiểm tra Lục Lệ dự định tham gia nhập học. Ngay đêm trước cuộc thi, đột nhiên cảm mạo, sốt cao không lùi, liền bỏ qua cuộc thi.
Năm thứ hai lại càng kì lạ, Lục Lệ bị người khác châm ngòi, cùng người ta đánh nhau bị thương ở chân, dưỡng thuơng mất hai tháng, một lần nữa bỏ lỡ cuộc thi.
Năm nay là năm thứ ba. Lục Nghiêu không chút nghi ngờ, nếu như không phải hắn đem tên của mình nhường cho Lục Lệ, để hắn dựa theo quá trình bình thường tham gia cuộc thi mấy tháng sau, tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện lần nữa.
Trương Vân Chi sợ là quyết định chủ ý, tại vì con trai mình không có trổ hết tài năng trước đó, sẽ không cho Lục Lệ cơ hội ngoi đầu lên. Trong nhà họ Lục tuyệt đối có người của bà ta, cũng không biết, bà ta dùng những thủ đoạn này, Lục Bình Minh có biết hay không, lại biết bao nhiêu.
Mà về sau mình bị Tào Dũng tính toán. Ban đầu hắn từng hoài nghi Lương Hạo Đông, nhưng bây giờ xem ra, sợ là Lục Bình Minh.
Mọi thứ giống như ngày càng vui hơn!
Không thể không nói, Diêu Cảnh Tuyên cho phần tài liệu này là một món quà lớn!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook