Làm Học Bá Trong Văn Niên Đại
-
Chương 5
Dương Từ cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe những lời đó, anh còn nghĩ rằng sự việc cứ để yên như vậy.
Sau khi nghe những lời của lão thúc Dương gia, mới nhớ rằng thời đại này khác với thời đại của anh.
Dương Mãn Thương vươn tay vỗ vỗ vai anh, giục anh đi về nghỉ ngơi sớm một chút.
Ông còn phải ra ruộng phơi thóc với lão thúc Dương gia nên không về nhà cùng Dương Từ.
Khi quay lại, Dương Từ gặp mẹ con Lưu Tiêm Mai, nói với họ rằng sự việc đã được giải quyết, anh liền ngáp quay trở về nhà trong bóng tối.
Có lẽ là bởi vì tối nay anh quá mệt mỏi, hơn nữa tố chất của thân thể này không tốt lại còn bị thương, cho nên vừa trở về liền chìm vào giấc ngủ say.
Trong giấc ngủ, hình như anh nằm mơ, trong giấc mơ sau khi anh cứu được một người thì gặp chuyện ngoài ý muốn nhưng may mà không chết, nằm trong phòng phẫu thuật của bệnh viện để cấp cứu.
Gia đình của cô gái được anh cứu khá tốt, họ lo lắng chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu trong suốt thời gian phẩu thuật.
Theo lý mà nói thì bản thân Dương Từ cũng đã xuyên không rồi, dù có cấp cứu như thế nào đi nữa cũng không thể sống lại.
Nhưng Dương Từ không nghĩ đến được là trong giấc mơ "anh" vậy mà không chết, bởi vì "anh" đã qua khỏi nguy hiểm ngay trước bình minh.
Không đợi Dương Từ tiếp tục xem, anh đã bị đánh thức bởi tiếng ồn bên ngoài.
Dương Từ sững sờ mở mắt ra, giấc mơ ban đầu rõ ràng dần trở nên mơ hồ, anh sững sờ nhìn chiếc mùng trên đầu, thật lâu sau anh mới nhớ ra mình đã xuyên không rồi.
Lúc này mới hơn sáu giờ sáng, khi Dương Từ còn chưa xuyên không qua, lúc anh ngủ say nhất là khoảng sáu giờ.
Đột nhiên bị động tĩnh bên ngoài đánh thức, anh theo bản năng nhặt gối lên che mặt, định nhắm mắt ngủ một giấc.
Chỉ là Dương Từ còn chưa kịp nằm ủ để ngủ, bên ngoài lại một trận kéo bàn đập ghế.
Mấy ngày nay gia đình nguyên chủ đang tranh cãi việc phân gia, bên ngoài không phải là chị dâu nữ chính Tô Ấu Đình thì cũng là Điền Kiều Kiều chị dâu thứ hai vừa mới được gả qua.
Kể từ khi gia đình họ bắt đầu tranh cãi việc phân gia, thì ngày nào cũng khua nồi gõ chén, đặc biệt là khi nguyên chủ đứa em trai này ở nhà là ầm ỉ nhất.
Dương Từ biết rằng mình chắc chắn sẽ không thể ngủ được, nhưng anh không muốn ra ngoài phải nhìn thấy mặt của họ, liền nhớ đến bàn tay vàng đi kèm với việc xuyên không này.
Thế là anh nhớ lại nội dung của quyển tiểu thuyết mà lúc trước đã đọc qua, anh phải mất một thời gian dài để triệu hồi hệ thống Taobao.
Lúc trước khi anh xuyên qua rất vội vàng, chỉ mơ hồ nhớ hình như là hệ thống Taobao gì đó, mãi đến hiện tại khi anh mở hệ thống ra, anh mới biết tên đầy đủ của hệ thống.
"Hệ thống Taobao học bá", anh biết hệ thống Taobao là gì, nó rất phù hợp với thời đại vật liệu khan hiếm này.
Nhưng tại sao lại có thêm một cái học bá? Dương Từ đột nhiên có một linh cảm không tốt.
Quả nhiên như anh nghĩ trong lòng, sau khi đọc sơ qua hướng dẫn vận hành của hệ thống, anh phát hiện ra rằng hệ thống Taobao của mình khá đặc biệt.
Bởi vì Taobao của người khác cần tiền để mua đồ, nhưng Taobao của anh thì lại cần...!tích phân học bá?
Còn về cách lấy được tích phân học bá, Dương Từ cần học trong không gian của hệ thống Taobao.
Mỗi lần anh học một giờ trong không gian của hệ thống, anh có thể nhận được mười tích phân do hệ thống Taobao cấp.
Vì thời gian trong không gian hệ thống gấp mười lần so với bên ngoài, tức là bên ngoài một giờ thì bên trong là mười giờ, xem ra tích phân rất dễ kiếm được.
Nhưng trên thực tế không phải, mặc dù hệ thống trói định ký chủ học tập một giờ, là căn cứ thời gian anh ở trong không gian hệ thống mà tính, nhưng là vì phòng ngừa ký chủ đục nước béo cò đi kiếm tích phân, một giờ giờ học ở đây là hoàn toàn bắt buộc.
Ví dụ, khi Dương Từ vào không gian hệ thống để học tập, hệ thống sẽ tự động bắt đầu chế độ học tập của học bá.
Quá trình học tập của Dương Từ trong thời gian này, một khi quá năm phút không tập trung, anh sẽ ngay lập tức bị hệ thống trừng phạt rất nghiêm khắc.
Mặc dù không biết hình phạt là gì, nhưng Dương Từ biết đó chắc chắn không phải điều tốt lành gì.
Ngoài việc vào không gian hệ thống để học, anh cũng có thể nhận tích phân bằng cách làm các bài kiểm tra.
Các kỳ thi ở đây cũng được thiết lập một cách có hệ thống, đại khái được chia thành năm cấp độ, đó là: cấp tiểu học, cấp hai, cấp ba, cấp đại học và cuối cùng là cấp học bá.
Sau khi vượt qua các cấp độ kiểm tra này, đều có thể nhận được một số lượng lớn tích phân học bá.
Trong đó, đề thi cấp tiểu học đơn giản nhất cho nên tương đối ít điểm.
Trong số đó, tích phân của cấp độ học bá là nhiều nhất, nhưng cũng đồng nghĩa là các câu hỏi kiểm tra sẽ rất khó và các môn học của bài kiểm tra cũng nhiều nhất.
Dương Từ không khỏi đau mắt khi nhìn thấy cấp học bá cuối cùng.
Trước khi xuyên không, Dương Từ chính là vì đọc sách mà bị cận thị.
Vốn dĩ anh còn mừng chuyện nguyên chủ không có bị cận thị, cuối cùng cũng không phải thống khổ khi bị cận thị nữa rồi.
Nhưng bây giờ xem ra anh vui mừng quá sớm rồi.
Nếu anh đoán không sai, thì trong tương lai mình sẽ bị cận thị.
Dù sao anh cũng có một bàn tay vàng như vậy rồi, tất cả mọi thứ trong hệ thống Taobao đều cần tích phân học bá để đổi, anh lại đang ở thời đại mà vật tư rất khan hiếm, với tính khí đã sớm quen với cuộc sống chất lượng cao của anh, trước mặt lại treo một hệ thống như vậy nhất định phải nỗ lực rồi.
Và một điểm nữa là thời đại này không thiếu lực lượng lao động, đất nước thiếu nhất chính là những nhân tài hữu ích.
Vẫn còn hai năm trước khi kỳ thi tuyển sinh đại học được khôi phục lại, hai năm có thể không đủ với người khác nhưng với Dương Từ thì lại hoàn toàn đủ.
Bởi vì trước khi Dương Từ xuyên không, anh cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng.
Ngay cả khi anh không thể so sánh với những học bá cấp cao đó, nhưng tốt nghiệp từ một trường danh tiếng như anh cũng được coi là giỏi rồi.
Lại thêm việc anh còn có một không gian học bá đây, nếu anh muốn học chỉ cần kiên trì là được rồi.
Nghĩ đến trường cũ của mình ở kinh đô xa xôi, Dương Từ đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Trước khi xuyên không, khi anh được nhận vào trường cũ thì chỉ tính như phù hợp với chuẩn mực xã hội thôi, sau khi xuyên không, có lẽ anh có thể đặt chân đến một nơi đẹp đẽ hơn, chỉ không biết là lúc đó tâm tình của anh sẽ như thế nào?
Dương Từ là một người nói làm liền làm, nếu đã dự định sau này sẽ đi theo con đường học vấn nên anh đã đứng dậy bắt đầu tìm kiếm các cuốn sách của nguyên chủ.
Bởi vì nguyên chủ là đứa con nhỏ nhất trong nhà, được bốn vị trưởng bối trong nhà xem như là bảo bối mà nuông chiều, nguyên chủ không muốn đi làm ruộng, cho nên dù thành tích không tốt, nguyên chủ vẫn tiếp tục đi học trong công xã.
Mấy năm trước, ở đây đã hỗn loạn một thời gian, trường học thường xuyên nghỉ lễ, giáo viên thường xuyên bị học sinh đánh, đến cả có rất nhiều bài vở của học sinh đều bị bỏ bê.
Nguyên chủ vốn cũng không phải là một người chăm chỉ học tập, lúc mọi người làm loạn lên hắn cũng sẽ vui đùa ồn ào với mọi người, cho nên sau khi khôi phục lại việc học thành tích của hắn rất tệ, hiện hắn vẫn đang học lớp bảy trường trung học cơ sở trong công xã.
Bây giờ là thời điểm nguyên chủ đang nghỉ hè, cho nên nguyên chủ mới trở lại đại đội, nếu không thì nguyên chủ bình thường đều ở công xã, mà vòng giao thiệp của nguyên chủ cũng đều ở công xã.
Dương Từ lục lọi trong phòng một hồi, mới nhớ ra nguyên chủ khi về nhà không mang theo cuốn sách nào.
Khi nguyên chủ đi học ở công xã, hắn vẫn luôn ở nhà vợ chồng chị lớn, muốn đi tìm sách nhất định phải đi một chuyến đến công xã.
Đại đội của bọn họ cách công xã cũng không xa lắm, Dương Từ muốn đạp xe đạp đi một chuyến, có được sách vở là có thể đến không gian để học tập rồi, sau đó có thể dùng tích phân học bá mua chút đồ ăn mua chút đồ để dùng.
Cho dù nguyên chủ ở nhà được sủng ái hơn, đồ ăn thức uống quần áo cũng hơn người khác.
Nhưng đối với Dương Từ, vẫn còn thiếu rất nhiều thứ, chẳng hạn như bút, mực, vở, sách, v.v.
Vào thời điểm này rất nhiều cuốn sách đã bị phá hủy, những nơi có thể bán sách đều bán rất đắt.
Và có rất ít sách có thể mua được, vì vậy chỉ có thể mua □□* gì đó.
(*□□: tác giả ghi)
Trước khi xuyên không qua, Dương Từ đã tốt nghiệp từ lâu và rất nhiều kiến thức trước đây học đều đã quên rồi.
Bây giờ nếu anh muốn cầm sách trở lại, anh phải bắt đầu từ trường tiểu học cơ bản nhất.
Bất kể là làm việc gì cũng không thể vội vàng, nhất định phải đặt một nền tảng vững chắc, chỉ có như vậy mới có thể tiến xa và vững hơn.
Nghĩ đến đây, Dương Từ lấy một bộ quần áo để thay, định đi tắm rửa rồi liền đạp xe đi ra ngoài.
Điều kiện của Dương gia được coi là tương đối tốt trong đại đội, nhưng dù vậy nơi tắm rửa trong nhà cũng rất thô sơ, chỉ là vài tấm ván tạo thành một gian nhà gỗ nhỏ, loại mà khi đi vào tắm mà người ta vẫn có thể nhìn thấy cẳng chân.
Chính vì sự thô sơ của nơi này mà Điền Kiều Kiều chị dâu thứ hai đã khuyến khích anh hai rời khỏi gia đình ngay khi cô vừa mới gả qua.
Ở trong mắt Điền Kiều Kiều, nguyên chủ chính là một tên lưu manh, mỗi lần cô tắm rửa đều sẽ sợ hãi lo lắng, luôn lo lắng nguyên chủ tên lưu manh kia sẽ nhìn lén mình.
Vì vậy, khi nghe tin chị dâu Tô Ấu Đình muốn phân gia, Điền Kiều Kiều cũng theo Tô Ấu Đình để làm ầm ĩ, dẫn đến chuyện ồn ào mấy ngày nay.
Điền Kiều Kiều từ thị trấn gả qua, hiện đang làm giáo viên dạy ngữ văn tại một trường trung học ở thị trấn.
Gia đình họ khá giả hơn Dương gia rất nhiều, sở dĩ nhìn trúng anh hai của nguyên chủ là bởi vì anh hai nguyên chủ là quân nhân giải ngũ, lần đầu tiên gặp mặt lại là một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển, Điền Kiều Kiều liền yêu anh hai nguyên chủ từ cái nhìn đầu tiên.
Quân nhân giải ngũ ở thời đại này rất được yêu thích, cho dù anh hai đã giải ngũ chỉ là liên trưởng của một đội dân quân, nhưng trong mắt các cô gái ở thời đại này, anh ta là người rất được yêu thích.
Họ cho rằng những người đàn ông đã từng ra trận mới được gọi là đàn ông, họ giỏi hơn nhiều so với những người đàn ông chỉ biết khoe khoang.
Không thể không nói chị dâu hai này có con mắt tinh tường, bởi vì anh hai của nguyên chủ thật sự rất tốt, tính tình tốt nuông chiều nữ nhân tam quan cũng rất đoan chính.
Điều đáng tiếc duy nhất là anh ta không phải là nam chính, sau này bởi vì phối hợp với cấp trên để bắt gián điệp, trong quá trình truy đuổi anh ta đã ngoài ý muốn mà hy sinh.
Lúc đầu khi Dương Từ đọc tiểu thuyết, anh vẫn cảm thấy rằng sự hy sinh của đối phương là một điều đáng tiếc.
Cuối cùng, không ngờ rằng có một ngày mình sẽ xuyên không, trở thành em trai của đối phương.
Nếu sau này tình huống cho phép, Dương Từ sẽ tìm cách nhắc nhở đối phương, dù sao đối phương bây giờ cũng là anh hai của mình.
Khi Dương Từ lấy quần áo để đi tắm, Điền Kiều Kiều, người đang tức giận đã liếc xéo anh.
Nói đến thành kiến của Điền Kiều Kiều đối với nguyên chủ, nguyên nhân chủ yếu vẫn là nguyên chủ không hiểu chuyện mà đi hù dọa Điền Kiều Kiều.
Khi đó, Điền Kiều Kiều đang theo đuổi anh hai của nguyên chủ, cô rất dũng cảm đuổi theo đến nhà nguyên chủ.
Trong thời đại mẫn cảm của quan hệ giữa nam nữ, hành vi của Điền Kiều Kiều có thể nói là phóng túng và mạo hiểm.
Khi lần đầu tiên cô chạy đến, Điền Kiều Kiều không tìm thấy anh hai của nguyên chủ, mà gặp nguyên chủ đang lang thang trong thôn.
Nguyên chủ nhìn thấy Điền Kiều Kiều vừa xinh đẹp vừa lạ mặt, liền tiến lên nói chuyện cùng Điền Kiều Kiều còn muốn động tay động chân với cô.
Mặc dù sao đó nguyên chủ đã bị anh hai dạy dỗ một trận rồi, cũng không bao giờ dám bất kính với chị dâu nữa, còn bị anh hai đưa đến chỗ Điền Kiều Kiều để xin lỗi.
Nhưng bởi vì ấn tượng ban đầu quá tệ, Điền Kiều Kiều đối với nguyên chủ vẫn rất chán ghét.
Dương Từ biết rằng Điền Kiều Kiều ghét mình, vì vậy anh không có rãnh mà chạy đến kiếm chuyện với cô.
Làm như không nhìn thấy Điền Kiều Kiều đang tức giận, anh đi vào phòng tắm tắm rửa đơn giản, sau đó thay quần áo sạch sẽ đẩy xe ra ngoài, không ngờ lại gặp phải anh trai cả của nguyên chủ là Dương Lăng Húc.
Nguyên chủ mấy ngày nay cùng anh cả cãi nhau đến khó chịu, cho nên Dương Từ chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, hoàn toàn không có ý chào hỏi.
Nhưng Dương Từ không chủ động chào hỏi Dương Lăng Húc, Dương Lăng Húc lại không có ý định để anh thuận lợi rời đi.
"Dương Từ, ngươi có thái độ gì thế, ngươi đứng lại cho ta!"
Dương Lăng Húc sắc mặt u ám, sau khi hét lên định tiến tới tóm lấy Dương Từ.
Thành thật mà nói nam chủ không hổ là nam chủ, dáng vẻ hiện giờ của hắn ta khá đáng sợ.
Ngay khi Dương Từ không khuất phục và định chống lại bàn tay to của nam chính, giọng nói của một cụ bà vang lên sau lưng.
" Dương Lăng Húc! Ngươi dám đụng tiểu Từ thử xem?".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook