Dương Từ nhìn Tạ Nghiễn Thanh sắc mặt tái nhợt, không khỏi lo lắng nói: "Ngươi không khỏe sao, ta đưa ngươi đi phòng khám nhé?"
Dương Từ vừa nói vừa định đưa tay ra đỡ, không ngờ phản ứng của đối phương đặc biệt mạnh, liền thu người lại hất tay anh ra.

Dương Từ nhìn thấy cảnh này cũng không tức giận, mà lúc này nhìn chằm chằm vào vạt áo xộc xệch của đối phương, nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt vừa rồi của Trần Túc Thần, anh mơ hồ đoán được Tạ Nghiễn Thanh đã gặp phải chuyện gì, tức khắc khuôn mặt liền đỏ bừng vì tức giận.
"Ngươi có phải bị bắt nạt rồi? Có phải là do Trần Túc Thần kia làm?Ngươi đừng sợ, ta...!Ta hiện tại liền đi tìm hắn tính sổ."
Trước khi Dương Từ chạy đi tìm người, Tạ Nghiễn Thanh đang căng thẳng quá mức đột nhiên mềm nhũn ngã khuỵu xuống trước mặt Dương Từ, Dương Từ thấy vậy liền vội vàng đưa tay ôm lấy cậu.
Tạ Nghiễn Thanh người sắp ngất đi, vẫn còn lo lắng khi Dương Từ ôm lấy cậu.

Không phải vì cậu ghét sự dựa sát của Dương Từ, mà là do di chứng của sự tra tấn lâu dài, một khi có người đến gần cậu, cơ thể cậu sẽ theo bản năng căng thẳng lên.
Dương Từ bây giờ vẫn còn nhỏ, anh cũng không cao bằng Tạ Nghiễn Thanh, ban đầu anh nghĩ rằng mình sẽ không thể ôm nổi cậu.

Cuối cùng không ngờ Tạ Nghiễn Thanh lại gầy như vậy, dáng người cao lớn chỉ còn lại như một nắm xương, khi Dương Từ bế cậu lên trong lòng có chút khó chịu.
Vì lo lắng Trần Túc Thần còn ở gần đây, Dương Từ không dám ở lại nơi này quá lâu, hơn nữa còn muốn ôm Tạ Nghiễn Thanh đến nhà bác sĩ Thôn, nhưng đi được nữa đường lại bị Tạ Nghiễn Thanh ngăn lại.
Bây giờ đã là giữa trưa, những người đi làm đều đã trở về thôn.

Vốn dĩ quan hệ của cậu và Dương Từ rất ngượng ngùng rồi, nếu cứ như vậy mà để Dương Từ ôm cậu về, đến lúc đó còn không biết sẽ bị người ta bàn tán như thế nào nữa.

Hơn nữa, Tạ Nghiễn Thanh cũng không có tiền đi khám bệnh, dưới lớp quần áo cũng đều là vết sẹo, cậu không muốn để người khác nhìn thấy mình như vậy.
"Ngươi tìm một chỗ thả ta xuống đi, ta nghỉ ngơi một chút là có thể hồi phục.

Quan hệ của hai chúng ta quá mẫn cảm, ngươi tốt nhất đừng lại gần ta quá."

Tạ Nghiễn Thanh nói rồi liền giãy giụa một chút, Dương Từ đã kiệt sức sau khi ôm cậu trong một thời gian dài, cậu vừa động chút đôi tay đau nhức của Dương Từ liền không giữ được cậu.

Để ngăn Tạ Nghiễn Thanh bị ngã, Dương Từ chỉ có thể tìm một nơi mát mẻ để đặt cậu xuống.
Lúc này, Dương Từ đã mệt đến mức đầu đổ mồ hôi đầm đìa, quần áo thậm chí còn ướt một mảnh lớn.

Anh đặt cái sọt trên lưng của Tạ Nghiễn Thanh xuống, nhân lúc Tạ Nghiễn Thanh không chú ý anh lấy ra một bình nước quân dụng.
Bình nước quân dụng này là anh được Dương Quốc Hữu tặng cho, như một phần thưởng cho việc đi làm trong khoảng thời gian này của anh.

Hôm nay khi Dương Từ ra ngoài, anh đã cố ý đặt một bình nước vào không gian.

Lúc này thấy tình trạng của Tạ Nghiễn Thanh không được tốt lắm, lại không nguyện ý hợp tác đi phòng khám bệnh trong thôn, anh chỉ đành phải cho Tạ Nghiễn Thanh uống nước trước.
Khi tình trạng của Tạ Nghiễn Thanh khá hơn một chút, Dương Từ lấy cớ đi sang kế bên để lấy chiếc xe kéo của mình, chạy đến một nơi mà Tạ Nghiễn Thanh không thể nhìn thấy liền lấy chiếc xe ra, sau đó dùng chiếc xe kéo để đưa Tạ Nghiễn Thanh vòng một đoạn đường dài để trở lại chuồng bò.
Chuồng bò của đại đội bọn họ tương đối hẻo lánh, đến chuồng bò đường đi càng thêm gập ghềnh chông gai, xung quanh cũng mọc đầy cỏ dại cao bằng nửa đầu người.

Rõ ràng hiện tại là buổi trưa lúc nóng nhất, nhưng gần đó lại có vẻ hoang vắng và yên tĩnh.
Dương Từ phải cố gắng hết sức mới đạp xe lên được, lúc này tình trạng của Tạ Nghiễn Thanh đã tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không còn tái nhợt như trước.

Dương Từ đỗ xe bên cạnh, đỡ Tạ Nghiễn Thanh đi bộ về ngôi nhà gỗ nhỏ.
Đúng lúc gặp ông lão đang đi dạo, khi ông lão nhìn thấy dáng vẻ của Tạ Nghiễn Thanh như vậy, phản ứng đầu tiên của ông là cho rằng Dương Từ đang bắt nạt cậu, lập tức ông liền nghiêm mặt và muốn giáo huấn Dương Từ.
Thấy vậy, Tạ Nghiễn Thanh vội vàng nói: "Ông nội, con vừa mới gặp Trần Túc Thần, Dương Từ tình cờ đi ngang qua đã giúp con, nếu hắn không xuất hiện kịp thời, con còn không biết làm thế nào để quay lại nữa."
Đối với chuyện của Trần Túc Thần, Tạ Nghiễn Thanh không định giấu ông nội.


Dù sao hôm nay phát sinh chuyện như vậy, Trần Túc Thần nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, không bằng sớm nói trước cho ông nội chuẩn bị.
Ông Tạ nghe vậy sắc mặt nghiêm túc, cả đời ông có sóng to gió lớn nào mà chưa từng thấy qua, có thủ đoạn ghê tởm nào mà chưa từng thấy qua, không ngờ cuối cùng lại bị một kẻ điên giẫm lên.
Trước đây Tạ Nghiễn Thanh đã không nói với ông về điều này, đợi đến sau này khi Trần Túc Thần xuất hiện trước mặt họ hết lần này đến lần khác, Tạ Nghiễn Thanh mới kể cho ông nghe về thời thiếu niên của mình.

Ông Tạ không ngờ đứa cháu trai ưu tú của mình lại vướng vào một tên biến thái kinh tởm như vậy, ngoại trừ cảm thấy có lỗi với cháu trai, ông càng thêm tức giận.
Tạ Nghiễn Thanh cũng không thể giấu chuyện này với Dương Từ, dù sao thì Dương Từ đã nhìn thấy Trần Túc Thần vào lúc đó.

Thêm chuyện vụ án trước đó, Tạ Nghiễn Thanh đã có tiếp xúc ngắn với Dương Từ, Dương Từ không có bộ dạng đáng ghét như những lời đồn đại trong thôn.

Anh cũng không vì thân phận nhạy cảm của cậu mà coi thường hay bắt nạt cậu như những người khác.
Bây giờ sức khỏe của cậu và ông nội cậu đều không tốt, lại có một thân phận đáng xấu hổ như vậy.

Nếu họ muốn có một cuộc sống tốt hơn trong đại đội, việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Dương Từ sẽ có lợi cho họ.
Hơn nữa Tạ Nghiễn Thanh cũng có điểm hơi ích kỷ, cậu muốn lợi dụng Dương Từ để kéo gần mối quan hệ với đại đội trưởng hơn.

Nếu cậu và ông nội cậu được đại đội trưởng chăm sóc, Trần Túc Thần thực sự sẽ không thể làm gì họ được.
Chính vì điều này mà khi Dương Từ nói rằng anh muốn đưa cậu trở về, Tạ Nghiễn Thanh rõ ràng biết rằng họ không nên quá thân thiết, nhưng nghĩ đến ông nội của mình, cậu không thể không đồng ý.
Tạ Nghiễn Thanh nhìn vào mắt Dương Từ, một cảm giác tội lỗi không thể nhận ra thoáng qua trong mắt cậu.


Nhưng người không vì mình trời tru đất diệt, cậu đã chịu quá nhiều tủi nhục rồi, cậu phải tìm cách mới có thể sống tiếp với ông nội.
Dương Từ nhận thấy sự bi thương trong đôi mắt của Tạ Nghiễn Thanh, không khỏi bị đôi mắt hồ ly xinh đẹp của Tạ Nghiễn Thanh làm cho lóa mắt.

Vừa đỡ Tạ Nghiễn Thanh ngồi xuống dưới kho rơm, vừa ưỡn ngực nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Ngươi đừng sợ, nói cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cha và anh hai của ta đều ở trong đại đội, ta sẽ đi tìm cách trả lại sự công bằng cho ngươi.

"
Nghe vậy mí mắt của Tạ Nghiễn Thanh hơi cụp xuống, lông mi vừa dài vừa rậm vừa vặn chặn đi con ngươi, cũng vừa chặn đi sự hận ý thoáng qua trong mắt cậu.

Trong một khoảnh khắc, cậu nảy ra một ý tưởng điên rồ, cậu thực sự muốn lợi dụng Dương Từ đơn thuần mà trả thù Trần Túc Thần, nhưng...!khi cậu nghĩ đến Dương Từ vẫn còn là một đứa trẻ, ngay lập tức giật nảy người và liền gạt bỏ đi ý định đó.
Không được, không được, Trần Túc Thần là một súc sinh.

Cậu không thể vì bị một súc sinh hành hạ trong một thời gian dài mà từ bỏ đi tôn nghiêm của mình còn học cách trở thành một súc sinh.

Hơn nữa làm người cũng phải có điểm mấu chốt, Dương Từ vẫn còn là một đứa trẻ, cậu không thể vì ích kỷ mà hủy hoại đối phương.
Sau khi Tạ Nghiễn Thanh đè nén suy nghĩ trong lòng, cũng cố ý lãnh đạm đối với Dương Từ, "Không cần đâu, đây là ân oán cá nhân của ta và hắn, không thể để liên lụy đến ngươi."
Đây là lời thật lòng của Tạ Nghiễn Thanh, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi, cậu đã dập tắt mọi ý nghĩ trả thù.

Nhưng Dương Từ nghe những lời này lại không cho là đúng, ngược lại nghiêm mặt nói với Tạ Nghiễn Thanh: "Cái gì mà liên lụy hay không liên lụy chứ, trước đây anh còn bị ta liên lụy nữa, ta còn chưa xin lỗi anh, bây giờ anh có chuyện như vậy ta không thể không quản được."
Tạ Nghiễn Thanh không ngờ Dương Từ lại là một người nhiệt tình như vậy, trong lòng cậu nhất thời có thể nói là trăm cảm xúc lẫn lộn.

Một người lạ có thể ra sức cho cậu như vậy, nhưng thân thích của cậu sẽ ở sau lưng mà đâm loạn.
Dương Từ biết rằng Tạ Nghiễn Thanh không muốn đến quá gần anh, sợ rằng thân phận của họ sẽ mang đến rắc rối cho cậu.

Nhưng Dương Từ biết rằng mọi thứ rất nhanh sẽ kết thúc, anh luôn có ấn tượng tốt với Tạ Nghiễn Thanh, vì vậy anh thực sự muốn kết bạn với Tạ Nghiễn Thanh.
Nhưng nhìn ông Tạ đang đề phòng, dáng vẻ lo lắng anh sẽ làm bị thương Tạ Nghiễn Thanh, để tránh cho Tạ Nghiễn Thanh và ông Tạ suy nghĩ nhiều, Dương Từ đảo mắt và nghĩ ra một ý kiến ​​hay.

"Hơn nữa ta cũng không phải hoàn toàn là vì giúp các ngươi, sau khi trải qua chuyện lúc trước bị người hãm hại, ta phát hiện không thể một mực dựa vào gia đình, cho nên muốn chăm chỉ học tập, học một chút tri thức hữu dụng.

Nghe nói trước đây anh là một học sinh của một trường nổi tiếng, ta chỉ muốn thầm nhờ anh dạy bù cho ta."
Tạ Nghiễn Thanh sau khi nghe điều này có chút sững sờ, cậu thì thầm: "Ngươi muốn...!đọc sách với ta?"
Hai chữ này đã rất lâu cậu không nghe rồi, bây giờ nghe được từ miệng Dương Từ, không khỏi ngẩn người.

Dù sao đọc sách từng là thứ cậu giỏi nhất, sau đó nó trở thành lý do khiến những người khác đàn áp cậu.
Kể từ khi bị phái xuống cùng với ông nội, cậu đã rất lâu không nghe thấy nó, vì vậy khi Dương Từ đột nhiên nhắc đến nó, phản ứng của cậu mới kỳ lạ như vậy.
Dương Từ cũng biết tâm trạng của Tạ Nghiễn Thanh, nhưng anh không thể nói thẳng với Tạ Nghiễn Thanh được, rất nhanh đất nước sẽ khôi phục mới kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu và ông Tạ cũng sẽ được sửa lại án xử sai.
Tài hoa của Tạ Nghiễn Thanh không nên bị chôn vùi, Dương Từ thực sự muốn học hỏi từ cậu, đồng thời anh cũng hy vọng rằng khi đối phương dạy cho anh, anh có thể lần nữa lấy lại kiến ​​​​thức đã mất từ trong sách vở.

Có lẽ...!trong tương lai gần, họ có thể thi đậu vào cùng một trường đại học.
Tạ Nghiễn Thanh không đồng ý ngay với Dương Từ, thấy Dương Từ nhìn cậu với đôi mắt sáng ngời, cũng không từ chối ngay yêu cầu của Dương Từ mà chỉ nói cho cậu hai ngày để suy nghĩ.
Dương Từ nhìn thấy điều này cũng không cảm thấy thất vọng, anh từ chuồng bò trở về nhà và cất chiếc xe kéo, thay vì ngoan ngoãn quay lại đọc sách như thường lệ, anh lại chạy ra cánh đồng tìm Dương Mãn Thương.
Anh phải nói với cha mình về Trần Túc Thần, ngay cả khi không thể khiến cho Trần Túc Thần đi đến đại đội khác, anh cũng phải tìm cách lật đổ đối phương thật tốt, kẻo đối phương luôn không có việc gì làm lại đi chọc tức Tạ Nghiễn Thanh.
Khi Dương Từ tìm thấy Dương Mãn Thương, anh không ngờ rằng Trần Túc Thần cũng có mặt ở đây.

Khi vừa rời khỏi chuồng bò, ông Tạ đã nói ngắn gọn vài lời về lý do tại sao Trần Túc Thần lại quấy rầy Tạ Nghiễn Thanh.
Ông Tạ không có ý tố cáo với anh, sở dĩ ông giải thích thêm vài câu với Dương Từ là vì ông lo lắng rằng Dương Từ sẽ hiểu lầm Tạ Nghiễn Thanh, dù sao thì danh tiếng của Tạ Nghiễn Thanh ở bên ngoài cũng rất tệ.
Mặc dù ông Tạ nói với anh rất ngắn gọn, nhưng anh có thể tưởng tượng Tạ Nghiễn Thanh đã trải qua những gì.

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Trần Túc Thần ở đây, một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt bị cháy nắng đỏ bừng của Dương Từ.
Anh bắt chước bộ dáng ngu xuẩn của nguyên chủ, trầm giọng nói với sắc mặt tái nhợt Trần Túc Thần: "Ồ, thật trùng hợp, thanh niên Trần cũng ở đây sao?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương