Trong số những cuốn sách mà Dương Đại Hồng tìm thấy cho Dương Từ, có một số sách giáo khoa tiểu học do con gái cô đóng góp, quên nói là Dương Đại Hồng đã có hai con.
Đứa lớn nhất là bé gái tên Ngụy Gia Gia, đã chín tuổi và hiện đang học lớp ba trường tiểu học.

Đứa thứ hai là cậu con trai tên Ngụy Minh Huân, đã sáu tuổi và vừa vào lớp một của trường tiểu học.
Cô cháu gái nhỏ đã đưa cho anh một số cuốn sách, góp phần vào hành trình trở thành học bá của anh.

Để cảm ơn sự giúp đỡ của cô cháu gái nhỏ, Dương Từ đã lên kế hoạch dùng tích phân của mình để mua một ít kẹo làm quà đáp lại.
Dương Từ đã sử dụng không gian để học tập mấy ngày nay, vì vậy anh đã tích lũy được rất nhiều tích phân.

Hôm nay cuối cùng cũng dành dụm đủ số sách để dùng tạm, Dương Từ vui mừng đến mức tiêu hết một nửa số tích phân đó.
Với tổng cộng hơn 300 tích phân học bá, Dương Từ đã mua một gói kẹo mận đường đỏ, một gói kẹo sữa thỏ trắng, hai gói kẹo Maltesers, hai gói mứt vỏ hồng, hai túi đường đỏ, một lon sữa bột dành cho người trung cao tuổi, và một lon sữa bột dành cho thanh thiếu niên, tổng cộng tiêu hết 160 tích phân.
Tích phân cũng giống như tiền của hậu thế vậy rất không dễ kiếm, để dành hơn một trăm tích phân còn lại để mua văn phòng phẩm, trước khi kiếm được nhiều tích phân hơn thì anh sẽ không đụng đến nó nữa.
Hệ thống Taobao học bá sử dụng tích phân để mua đồ, đồ mua được sẽ giống như đồ Taobao thật, phải mất một hai ngày mới tới tay, khi đến nơi sẽ được gửi thẳng đến không gian.
Món đến trước là đồ ăn nhẹ từ một siêu thị nào đó, chúng được đưa đến vào buổi trưa ngày hôm sau.

Vào ngày hôm sau khi Dương Từ đang làm việc ở ruộng, gói hàng đã trực tiếp gửi đến không gian hệ thống.

Dương Từ kìm nén mong muốn xé nó ngay lập tức và thành thật đợi cho đến khi về nhà mới đi xem nó.
Gói hàng không quá lớn, bao bì khá tinh tế.

Khi Dương Từ trở về phòng anh liền mở gói hàng ra, hộp chuyển phát nhanh và túi đóng gói hệ thống có thể thu hồi lại được nên Dương Từ không phải lo lắng về những thứ này.
Ngoại trừ hai hộp sữa bột được mua riêng, những thứ còn lại đều được giao cùng nhau.

Dương Từ xé tất cả các thông tin bị lộ ở bao bì, chẳng hạn như đường đỏ anh trực tiếp nhét vào trong lon, thậm chí anh cũng không bỏ qua mứt vỏ hồng có ghi ngày sản xuất.
Những chiếc lon mà Dương Từ tìm thấy được mượn từ phòng của chị hai.


Chị hai thích sưu tập nhiều thứ, chẳng hạn như một số giấy gói kẹo nhiều màu sắc, những chiếc lon và chai lọ đẹp, hay những bức ảnh đẹp trên báo.

Dương Từ lấy ba bình từ chỗ cô và trả lại một bình chứa đầy đường đỏ.
Thời đại này nguyên vật liệu tương đối khan hiếm, Dương gia cũng không giàu có như vậy, đường đỏ cũng là một loại vật phẩm cực hiếm.

Chỉ khi phụ nữ mang thai sinh con, hoặc khi có khách đến nhà chơi mới dùng tới.
Dương Mộng Liên không cao, thân hình gầy gò, làn da sần sùi và vàng vọt, mái tóc cũng khô héo và vàng vọt, cô bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng.

Trước kia Dương Mộng Liên có chút ăn ngon, điều đầu tiên nghĩ đến trong đầu là Dương Từ.

Dương Từ bây giờ có một vài đồ tốt, cũng muốn bù đắp cho người chị ngốc nghếch này.
Khi Dương Mộng Liên nhận được quà đáp lễ của em trai, phản ứng đầu tiên của cô là lo lắng hỏi anh: "Em lấy đường đỏ ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ là cùng với người ta đi làm chuyện xấu hả?"
Khó trách Dương Mộng Liên lại nghĩ như vậy, nguyên nhân chính là nguyên chủ trước đây thật sự không để tâm gì.

Dương Từ nghe những lời này cảm thấy hơi bất lực, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích với cô: "Em không làm gì xấu cả, em có tiền trong tay nên đã mua nó ở chợ đen."
Dương Từ thực sự có một số tiền trong tay, mọi người trong Dương gia đều biết điều này và Dương Mộng Liên cũng không nghi ngờ gì về điều đó.

Nhưng nguyên chủ trước kia có tiền rồi, phản ứng đầu tiên của anh là cùng bạn học trong công xã ra ngoài ăn uống, chưa từng nghĩ tới việc mang đồ ăn về nhà.
Nhưng kể từ khi trải qua việc hãm hại đó, Dương Từ bị một cục máu sau gáy và cả con người anh dường như đã thay đổi.

Anh không chỉ bắt đầu đi làm cùng mọi người mà buổi chiều ở nhà anh còn ngoan ngoãn đọc sách, hiện tại anh lại nghĩ đến việc lấy đường đỏ cho cô bồi bổ cơ thể.
Nhất định là chuyện xảy ra ngày hôm đó đã khiến đứa em trai này kinh hãi rồi, nếu không nó đã không thể ngay lập tức lại thay đổi triệt để như vậy, nhất định là đã nhận ra nỗi đáng sợ của sự hồ đồ không đoan chính, đồng thời hiểu được gia đình yêu thương anh quan tâm anh đến nhường nào.
Dương Mộng Liên là một cô gái đa cảm, không biết cô đang bổ não cái gì mà đã không kìm được nước mắt ôm lấy cánh tay của Dương Từ.

Thấy cô không nghi ngờ mình là được rồi, Dương Từ rất thản nhiên an ủi cô vài câu, đồng thời định gửi số đường đỏ còn lại cho chị cả.
Anh mua tổng cộng hai gói đường đỏ, một cho chị hai và một cho chị cả.


Chị cả cũng rất yêu thương anh, cũng lo lắng cho việc tìm sách của anh.

Thế là sau khi an ủi được chị hai, anh lại đạp xe đến công xã.
Sau khi em trai rời đi, Dương Mộng Liên sung sướng ôm hũ đường đỏ hồi lâu.

Chờ đến khi anh ba về phòng nghỉ trưa, cô mới lau khóe mắt, đi pha chút nước đường dỏ.
Dương Mộng Liên và Dương Gia Hữu sống trong cùng một căn phòng, ở giữa được ngăn thành hai bằng những tấm gỗ.

Cô pha hai cốc nước đường đỏ, một cốc cô tự uống, cốc còn lại cô đưa cho anh ba ở cách vách.
Dương Gia Hữu thường không quan tâm đến các vấn đề gia đình, anh ấy cũng không biết có đường đỏ ở nhà hay không.

Cho nên khi Dương Mộng Liên mang nước đường cho anh ấy, anh ấy chỉ cảm thấy kỳ lạ trong lòng hôm nay là ngày gì vậy, không hỏi thêm gì nhiều mà uống nó dưới cái nhìn của em gái mình.
Thấy người anh ba ngoan ngoãn uống rượu, Dương Mộng Liên vui vẻ rời đi như một con chim.

Cô còn về uống nước đường đỏ của cô nữa, nước đường đỏ này của cô khác với nước bình thường, đây là em trai cố mua cho cô bồi bổ cơ thể.
Trong khi Dương Mộng Liên đang vui vẻ uống nước đường đỏ, thì Dương Từ ở phía bên kia đã đến hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng dưới ánh mặt trời.

Anh luôn cảm thấy sau mấy ngày phơi nắng này, làn da trên mặt anh dường như lại bắt đầu đau rát rồi.
Dương Từ ôm đồ đạc bước vào, hợp tác xã cung ứng – tiêu dùng ở công xã của họ không lớn lắm, chỉ có ba mặt tiền và ba gian trưng bày lớn.

Vì vậy, chỉ có hai người bán hàng bên trong, một trong số họ là chị cả của Dương Từ, Dương Đại Hồng, và người còn lại là một cô gái trẻ không thích cười.
Khi Dương Từ vào công xã, Dương Đại Hồng đang nói chuyện với cô gái đó.

Nhìn thấy Dương Từ bước vào cửa, cô lập tức mỉm cười và vẫy tay với Dương Từ.

Bởi vì Dương Từ nóng lòng muốn quay lại đọc sách, nên vừa bước vào, anh đã lấy đồ ra đưa cho chị cả, định quay người đạp xe thật nhanh về nhà.

Cuối cùng, anh không ngờ rằng vừa đưa đồ cho chị cả, chị cả đã nắm lấy anh mà không thèm nhìn xem anh lấy gì ra.
"Đến, đến, vừa rồi chúng ta còn đang nói về ngươi đây, không nghĩ tới ngươi tự mình tới cửa rồi."
Dương Từ không hiểu chị cả đang làm gì, anh không thể không ngơ ngác mà nhìn hai người họ, sau đó nghe chị cả giải thích cho anh: "Phần lớn những sách giáo khoa trước đây của em, có hơn một nữa trong đó đều là do người ta tìm giúp đó.

Em không phải đã nói sau này còn muốn những cuốn sách khác sao? Tình cờ hôm nay hai người đều ở đây, chị liền giới thiệu hai người với nhau, còn có...!em cũng cần phải cảm ơn người ta nữa."
Dương Từ vừa định nói lời cảm ơn, lại nghe thiếu nữ lạnh nhạt nói: "Không cần, không cần đâu.

Những sách giáo khoa kia ta cũng đã thu tiền, các ngươi cũng không cần vì cái này mà cảm tạ ta."
Đối phương rõ ràng không muốn quen biết với Dương Từ, khi cô ngước mắt lên liếc nhìn Dương Từ còn có chút thiếu kiên nhẫn.

Dương Đại Hồng không ngờ cô lại nhăn, nụ cười nhiệt tình trên mặt cũng thu lại bớt.
Vì để Dương Đại Hồng không xấu hổ, Dương Từ đã nhẹ nhàng cảm ơn cô.

Dương Từ là người như vậy, khi người khác đối xử tốt với anh, anh sẽ đối xử tốt với người khác, và khi người khác đối xử lạnh lùng với anh, anh cũng lạnh nhạt với người khác.

Đối nhân xử thế cũng giống như soi gương vậy, sẽ không đặc biệt nhiệt tình với người kháci, cũng sẽ không tỏ ra quá lỗ mãng.
Dương Từ cảm nhận được địch ý kỳ quái của đối phương, dựa theo ý của chị cả mà cảm ơn người ta, anh cũng không thèm để ý vẻ mặt của thiếu nữ, ngược lại vỗ vỗ bọc đồ vật nói với chị cả: " Mấy ngày nay đã làm phiền chị cả rồi, đây là em tặng lễ vật cảm ơn cho chị, bên trong còn có quà cho cháu gái, chị lúc trở về nhớ đưa cho cô nhóc đó"
Vốn dĩ vì thái độ của cô gái mà trong lòng Dương Đại Hồng vẫn có một chút không nói thành lời.

Mặc dù ngày thường thái độ của đối phương cũng rất lạnh nhạt, nhưng cô cũng không phải người không có lịch sự như vậy, hôm nay nhìn thấy Dương Từ giống như ăn phải thuốc súng.

Kết quả là không đợi cô tiếp tục cảm thấy buồn bực, vì lời nói của Dương Từ mà lập tức cảm thấy tâm trạng đỡ hơn nhiều.
Trên thực tế, Dương Đại Hồng chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn đồ gì của em trai mình, cô cảm thấy hạnh phúc là em trai mình bây giờ đã hiểu chuyện rồi, dù chỉ là một nắm lá rau ngoài đồng cũng là tấm lòng của em trai dành cho Dương Đại Hồng.
"Đứa nhỏ này, sao còn khách khí với chị như vậy? Chị cả của ngươi cái gì cũng không thiếu, nếu ngươi có đồ gì ngươi vẫn là..."
Dương Đại Hồng chưa kịp nói xong, Dương Từ đã nói rằng còn có việc phải làm, chạy ra ngoài như bôi dầu vào lòng bàn chân.

Thấy vậy, Dương Đại Hồng vừa tức giận vừa buồn cười, cô không khỏi thắc mắc bên trong bọc cái gì, liền mở ra nhìn một chút, lập tức liền bị đồ vật bên trong làm cho kinh ngạc.
Đường đỏ ở nông thôn là vật hiếm lạ nhưng ở công xã thì không tính là hiếm lạ gì.


Điều khiến Dương Đại Hồng ngạc nhiên không phải là viên đường đỏ mà là viên kẹo trong chiếc lọ bên cạnh.
Mặc dù cô không biết trong lọ là loại kẹo gì, nhưng là một người từng trải cô biết đó là đồ tốt.

Cho nên không dám để người khác nhìn thấy, bèn gói hai lọ lại.
Dương Từ không bỏ cả hai túi kẹo vào, mỗi túi chỉ có khoảng mười chiếc kẹo là đầy.

Bây giờ vẫn còn rất nhiều trong không gian của anh, trên đường trở về Dương Từ đã nhét một cái vào miệng.
Dương Từ không bao giờ giảm cân bằng miệng, theo anh cách tốt nhất để giảm cân chính là lao động.

Mỗi ngày anh làm việc cực nhọc cả buổi sáng, buổi chiều anh lại phải học tập vất vả và buổi tối anh còn kéo theo bạn thân cùng chạy bộ.

Dưới tình huống này nếu như không ăn uống tốt, đoán chừng không giảm được cân người ta đã kiệt sức rồi.
Dương Từ sờ bụng mình, sau khi làm việc vất vả trong khoảng thời gian này, anh cảm thấy mình chắc đã gầy đi một chút rồi, khi rảnh rỗi sẽ đến kho thóc tự cân.
Vì vội về nhà nên anh chọn một con đường nhỏ, ngày thường hầu như không có ai đi qua.

Ngay khi Dương Từ đang đạp xe rất nhanh, đột nhiên có một người bò ra khỏi đám lau sậy bên cạnh anh, dáng vẻ nhếch nhác không thể nhìn nổi của đối phương suýt chút nữa dọa chết anh rồi.
May mắn thay, phản ứng của Dương Từ đủ nhanh và kỹ năng đạp xe của anh cũng không tệ, vì vậy đã không va vào đối phương.

Anh dừng xe một cách rất nguy hiểm, lúc đó anh mới nhìn rõ người trước mặt mình là ai.
"Thanh niên Trần, hình như cũng đến giờ làm việc rồi, anh chạy đến đây làm gì đấy?"
Trần Túc Thần nghe xong lời này, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó sắc mặt trắng bệch nhìn Dương Từ cười khan: "Không...!không có việc gì, ta vừa mới bị một con rắn dọa sợ, thực xin lỗi, vừa rồi ta không làm ngươi sợ chứ?"
Dương Từ liếc nhìn lau sậy đằng kia, tự hỏi vừa rồi có phải mình bị hoa mắt hay không, hình như nhìn thấy bên trong có một bóng người vụt qua.

Nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác leo lên vừa rồi của Trần Túc Thần, Dương Từ lắc đầu làm bộ không quan tâm liền đạp xe rời đi.
Dương Từ đạp xe đến một góc, sau khi chắc chắn rằng không ai có thể nhìn thấy mình, anh nhét chiếc xe đạp vào không gian.

Sau đó anh đi xuống con mương bên cạnh, dựa vào đám lau sậy dày đặc xung quanh để mò chỗ vừa rồi.
Dương Từ có ấn tượng rất xấu về Trần Túc Thần, trong tiểu thuyết hắn ta là một thanh niên trí thức theo đuổi Tạ Nghiễn Thanh, dường như hắn ta và Tạ Nghiễn Thanh đã có thù oán từ trước nên đã không tiếc công sức hãm hại Tạ Nghiễn Thanh.
Nghĩ đến người thanh niên gầy gò đẹp trai ít nói đó, trong lòng Dương Từ dâng lên một cảm giác khó tả, chắc là do đối phương bị mình làm liên lụy, Dương Từ luôn lo lắng không biết Trần Túc Thần đó có giở trò xấu gì không..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương