Làm Hoàng Đế Khó Lắm
-
Chương 69: Bệ hạ vạn tuế vạn vạn tuế
Chiếc que cời lửa liên tục chọc vào trong chậu than.
Lúc này, Ngự thiện phòng đang chuẩn bị làm mấy mẻ bánh bao. Bàn tay của đầu bếp nhào thật mạnh miếng bột trước mặt, miếng bột hơi phồng lên dưới những ngón tay.
"Ai bỏ thù du vào trong bột vậy? Đứng ra đây ngay cho ta!"
Đầu bếp nghĩ bụng dùng cây lăn bột cũng không thể cán nhuyễn bột được, thế là nhón lấy một ít rượu ngọt rồi vụng về lấy một ngón tay chọc vào bột để thử độ mềm. Sư phụ quay đầu ra nhìn.
"Bột vẫn chưa lên men hết, đừng động vào hỏng bây giờ."
Đầu bếp không nghe, tiếp tục lấy rượu ngọt khuấy bột lên, kiên quyết phải làm cho cục bột lên men. Không ngờ sau khi nhào xong thì cục bột thật sự mềm hơn. Hắn thấy rất thú vị, nhào mấy cái rồi vỗ vào cục bột. Con chim trên cành cây bên ngoài giật mình cất tiếng hót. Đầu bếp tiếp tục dùng đầu của cây lăn bột ấn vào cục bột.
"Chúng ta đang làm bánh bao, nào có ai làm nhân cho bánh như ngươi."
Lão sư phụ nghiến răng, cuối cùng mắng mỏ tên đồ đệ ngốc nghếch vài câu. Thằng nhóc thấy làm bánh bao thú vị, ông không nỡ mắng nó làm bột nhão nhoẹt thành thế này.
Sau đó đầu cây lăn bột đã ấn xuống cục bột, dựng thẳng đứng lên. Đầu bếp học việc thấy rất hài lòng, bắt đầu cầm cây lăn bột để xoắy dần vào trong, càng xoáy càng sâu.
Sư phụ đứng bên cạnh, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng lại thôi. Con chim trên cành cây lại hót mấy tiếng lảnh lót, có vẻ như vừa nhẫn nại vừa vui sướng.
Cục bột được cho thêm rất nhiều nước và rượu ngọt, được bàn tay vần vò nhào nặn, cây lăn bột xoáy lúc nông lúc sâu như thể rất hứng thú. Đầu bếp vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục xuống tay với mấy cục bột còn lại. Lúc này sư phụ không nhịn nổi nữa, lên tiếng cản lại.
"Thôi thôi sư phụ à," Người đứng bên cạnh nói: "Ông cứ mặc cho thằng nhóc làm gì thì làm đi."
Thế là đầu bếp học việc chơi đùa trong phòng bếp một lúc lâu, không biết vì sao mà con chim bên ngoài liên tục cất tiếng hót trầm bổng ngắt ngãng, cho đến khi cục bột ấy chảy ra như một vũng nước, không thể lên men được nữa.
Trong tẩm điện, Tần Kiến Tự ôm lấy Hạ Tử Dụ từ phía sau rồi nghiêng đầu hỏi y, "Sao ngài lại khóc thế, hm?"
Hạ Tử Dụ run lên, nắm chặt tay vào vỏ gối, mếu máo không nói nên lời. Tần Kiến Tự vuốt ve những sợi xích sắt, đan tay vào những ngón tay của y.
Hạ Tử Dụ chậm rãi bị đè xuống, y úp mặt vào gối lầm bầm: "Trẫm ra lệnh cho ngài phải dọn dẹp giúp trẫm."
Tần Kiến Tự cười, "Không chém đầu thần nữa à?"
"Cút đi." Y đẩy hắn ra một cách hung dữ.
- --
Trời dần sáng, Hạ Tử Dụ lúc này mới tắm rửa xong xuôi và nằm lại về giường.
Y mở mắt nhìn khung cửa sổ đọng tuyết, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có âm thanh cung nhân đạp chân lên tuyết đi dập tắt đèn lồng và nến bên ngoài tẩm điện, hoặc là cầm chổi đi dọn tuyết.
Lắm lúc còn nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của đám ám vệ.
Khi Hạ Tử Dụ còn trong trạng thái nửa thiểu năng, y nghe thấy ám vệ kháo nhau rằng Đại thái giám bị ốm rồi, có lúc họ nói về cung nhân nào đó yêu thầm nên tự tay thêu khăn, có khi bàn tán Vương gia lại thức trắng cả đêm. Đám này cũng thật là nhiều chuyện.
Tần Kiến Tự thay trang phục mới rồi đi vào, thấy Hạ Tử Dụ đang mở mắt.
"Bệ hạ không ngủ tiếp à?"
Hạ Tử Dụ lắc đầu, ngồi dậy tò mò hỏi: "Ai bị ốm vậy?"
Tần Kiến Tự lấy chiếc áo choàng trên giá xuống, tay hắn hơi khựng lại, sau đó khoác lên cho Hạ Tử Dụ. Hắn nâng đôi mắt phượng lên, giọng nói trầm lắng: "Vương Hiếu Kế."
Sau chuyện ở đàn tế hôm ấy thì Vương tổng quản đã ngã bệnh. Một tháng nay luôn nằm trên giường, mấy lần ông nói mớ rằng muốn gặp bệ hạ, nhưng với tình trạng khi ấy của Hạ Tử Dụ thì Tần Kiến Tự đành phải cản lại không cho Vương Hiếu Kế gặp y.
Mấy ngày qua Ngự y đã đến đó để khám bệnh, nói rằng có triệu chứng hồi quang phản chiếu.
"Tuổi tác cũng cao rồi, sợ là khó mà chống đỡ nổi qua mùa đông năm nay." Tần Kiến Tự buộc dây áo cho Hạ Tử Dụ, "Bệ hạ muốn đi thăm ông ấy không?"
Hạ Tử Dụ ngẩn người.
Tuy hoàng đế nhỏ mới rời đi hơn một tháng nhưng đối với y thì cứ như đã trôi qua rất lâu rồi. Cảm giác xé gan xé phổi khi ấy dường như vẫn còn đây, khuôn mặt của hoàng đế nhỏ và người em trai ruột thịt dần dần khớp với nhau. Hạ Tử Dụ còn nhớ khi ấy Vương Hiếu Kế đã nói rằng:
"Bởi vì vị bệ hạ ấy là người mà lão nô chăm nom từ nhỏ đến lớn. Lão nô không hiểu một bậc quân vương thì phải ra dáng thế nào, nhưng lão nô chỉ mong sao bệ hạ của lão nô được bình an... bình an cả đời..."
"Bệ hạ à..."
"Đợi mọi chuyện lắng xuống rồi đi thăm ông ấy vậy," Hạ Tử Dụ cúi đầu, "E rằng ngoài ta và ngài ra thì ông ấy là người duy nhất trên thế gian này còn nhớ đến hoàng đế nhỏ."
"Được."
Hạ Tử Dụ chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết che lấp tất cả mọi thứ, kế hoạch mà y và Tần Kiến Tự đích thân vạch ra đang dần dần được thực hiện.
Gió tuyết càng dữ dội hơn, người gõ chuông bắt đầu gõ những tiếng chuông buổi sáng sớm.
Xe ngựa lọc cọc chạy rồi dừng lại trước cổng hoàng cung. Những lão thần bước xuống xe, cúi chào nhau trên bậc thang giữa màn tuyết, sau đó không hẹn mà cùng cởi hết áo choàng ra, cùng nhau cất bước đi vào hoàng cung.
Tuyết năm nay rơi dày hơn mọi năm rất nhiều, bông tuyết bay tán loạn trên không trung. Cấm Vệ Quân canh cổng ngạc nhiên nhìn thấy rất nhiều quan thần đi vào cung đạo, đa số đều là những đại thần có tuổi tác cao, phẩm quan từ tam phẩm trở lên. Ai ai cũng là rường cột của triều đình, họ đều mặc quan bào đỏ rồi đi giữa cơn gió tuyết trắng xóa, khiến cho người ta có cảm giác chấn động muốn rơi lệ.
"Chư vị đại nhân, các ngài đây là..."
Trong gió tuyết, những bông tuyết đáp xuống đầu vai. Thái phó chắp tay hành lễ rồi cười tươi, "Chúng ta muốn gián tử, đừng ngăn cản." [1]
[1] Can ngăn vua chúa đến chết; sẵn sàng chết khi nỗ lực can gián vua chúa.
"Coong! Coong!"
Tiếng chuông buổi sáng kêu vang từng hồi, hơn mười quan thần đi tới trước cung điện rồi lặng lẽ đứng thẳng tắp.
"Kẹt." Cánh cửa điện nặng nề mở ra một cách chậm rãi, gió tuyết thổi vào bên trong dập tắt ngọn lửa từ lò than.
Tần Kiến Tự khoác một chiếc áo lông cáo đi ra ngoài, phát quan bằng thanh ngọc, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.
"Chư vị đại nhân muốn bức vua thoái vị hay sao?"
"Chúng thần nào dám," Thái phó dẫn đầu vén vạt áo lên rồi run rẩy quỳ xuống, ông dõng dạc nói: "Chúng thần muốn cầu kiến bệ hạ."
Sau đó liên tiếp vài vị đại thần cũng quỳ xuống theo, "Chúng thần... muốn cầu kiến bệ hạ..."
"Chúng thần, muốn cầu kiến bệ hạ!"
Từng bộ quan bào thuần màu đỏ đều quỳ rạp xuống, ai ai cũng đắm mình dưới màn tuyết rơi. Ngoài câu ấy ra thì họ không nói thêm gì cả, chính là muốn tạo áp lực cho Nhiếp chính vương để hắn phải thả bệ hạ ra ngoài.
"Các ngươi to gan lắm!" Tần Kiến Tự phất tay áo, "Người đâu, bắt giữ hết lại!"
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng áo giáp va chạm cùng vang lên, Sở Phi dẫn dầu Cấm Vệ Quân chạy tới. Cấm Vệ Quân lập tức dàn hàng, bao vây lấy cả tòa cung điện.
Vẻ mặt của Tần Kiến Tự thay đổi rất đúng lúc. Thái phó tiếp tục dõng dạc nói: "Chúng thần cầu kiến bệ hạ!"
"Cầu kiến bệ hạ!"
Chẳng ai biết rằng bên trong đại điện, Hạ Tử Dụ im lặng ngồi ở cạnh giường nghe từng tiếng hô to ấy, y khẽ nhếch miệng cười. Đây là do chính họ mở miệng cầu xin y tự chấp chính, cầu xin y quân lâm thiên hạ, dù rằng chỉ là muốn y xóa bỏ cải cách.
Nhưng nếu các ngươi đã cầu xin, vậy thì trẫm đương nhiên sẽ đồng ý.
Xích sắt được tháo bỏ, những sợi dây xích rơi tán loạn ở trên giường. Hạ Tử Dụ đứng lên.
Tất trắng giày mũi cong, chiếc đơn y bên trong vạt áo chéo, hoàng sam bán nguyệt, từng tầng từng lớp. Tần Kiến Tự đứng trước cửa quay đầu lại, hắn thấy Hạ Tử Dụ mặc một bộ trang phục đen tuyền với đầy đủ mũ miện chậm rãi bước ra, chuỗi ngọc bên dưới mũ miện hơi đung đưa.
Hai ánh mắt lặng lẽ chạm nhau, cả hai đều ở trong trạng thái không nói mà ngầm hiểu.
Tần Kiến Tự lùi lại mấy bước để nhường đường, chắp tay hành lễ, "Vi thần, cung nghênh bệ hạ."
Các quan đại thần đều ngẩng đầu lên, thấy hình bóng gầy gò ấy chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, vạt áo quét qua ngưỡng cửa. Hạ Tử Dụ đi ra ngoài, bễ nghễ nhìn hơn mười đại thần đang quỳ rạp trước cửa điện.
Tất cả như đã được chuẩn bị từ lâu, Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn những hình bóng mặc quan bào đỏ trong màn tuyết, khóe miệng khẽ giương lên cười.
"Các ái khanh, bình thân."
- --
Người đời sau đã ghi chép lại sự kiện này trên những trang sử, gọi là Tử Thần Cung Biến. Người ta nói Vũ Đức Tông từ đó đã tự mình chấp chính, mang đến những ánh sáng huy hoàng cuối cùng cho triều đại sắp lụi tàn. Có điều đây là chuyện của sau này.
Lúc này bên trong đại điện tối tăm, đèn nến chưa được thắp nên có vẻ hơi u ám.
Tần Kiến Tự bình tĩnh quỳ một chân trước mặt Hạ Tử Dụ, nhưng trông hắn vẫn cao quý không thể chạm tới. Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy như chứa đựng cả hồ nước mực đen nhánh, giọng nói của hắn hơi khàn.
"Bệ hạ muốn xử lý vi thần như thế nào đây?"
Quân vương ngồi trên ngai vàng hơi nghiêng đầu, ngón tay y khẽ nâng cằm hắn lên, "Ngài nên hành lễ với trẫm..."
Hơi thở nóng bỏng phả lên ngón tay Hạ Tử Dụ. Tần Kiến Tự cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay y một cách đùa bỡn, "Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."
Lúc này, Ngự thiện phòng đang chuẩn bị làm mấy mẻ bánh bao. Bàn tay của đầu bếp nhào thật mạnh miếng bột trước mặt, miếng bột hơi phồng lên dưới những ngón tay.
"Ai bỏ thù du vào trong bột vậy? Đứng ra đây ngay cho ta!"
Đầu bếp nghĩ bụng dùng cây lăn bột cũng không thể cán nhuyễn bột được, thế là nhón lấy một ít rượu ngọt rồi vụng về lấy một ngón tay chọc vào bột để thử độ mềm. Sư phụ quay đầu ra nhìn.
"Bột vẫn chưa lên men hết, đừng động vào hỏng bây giờ."
Đầu bếp không nghe, tiếp tục lấy rượu ngọt khuấy bột lên, kiên quyết phải làm cho cục bột lên men. Không ngờ sau khi nhào xong thì cục bột thật sự mềm hơn. Hắn thấy rất thú vị, nhào mấy cái rồi vỗ vào cục bột. Con chim trên cành cây bên ngoài giật mình cất tiếng hót. Đầu bếp tiếp tục dùng đầu của cây lăn bột ấn vào cục bột.
"Chúng ta đang làm bánh bao, nào có ai làm nhân cho bánh như ngươi."
Lão sư phụ nghiến răng, cuối cùng mắng mỏ tên đồ đệ ngốc nghếch vài câu. Thằng nhóc thấy làm bánh bao thú vị, ông không nỡ mắng nó làm bột nhão nhoẹt thành thế này.
Sau đó đầu cây lăn bột đã ấn xuống cục bột, dựng thẳng đứng lên. Đầu bếp học việc thấy rất hài lòng, bắt đầu cầm cây lăn bột để xoắy dần vào trong, càng xoáy càng sâu.
Sư phụ đứng bên cạnh, mấy lần muốn mở miệng nói nhưng lại thôi. Con chim trên cành cây lại hót mấy tiếng lảnh lót, có vẻ như vừa nhẫn nại vừa vui sướng.
Cục bột được cho thêm rất nhiều nước và rượu ngọt, được bàn tay vần vò nhào nặn, cây lăn bột xoáy lúc nông lúc sâu như thể rất hứng thú. Đầu bếp vẫn thấy chưa đủ, tiếp tục xuống tay với mấy cục bột còn lại. Lúc này sư phụ không nhịn nổi nữa, lên tiếng cản lại.
"Thôi thôi sư phụ à," Người đứng bên cạnh nói: "Ông cứ mặc cho thằng nhóc làm gì thì làm đi."
Thế là đầu bếp học việc chơi đùa trong phòng bếp một lúc lâu, không biết vì sao mà con chim bên ngoài liên tục cất tiếng hót trầm bổng ngắt ngãng, cho đến khi cục bột ấy chảy ra như một vũng nước, không thể lên men được nữa.
Trong tẩm điện, Tần Kiến Tự ôm lấy Hạ Tử Dụ từ phía sau rồi nghiêng đầu hỏi y, "Sao ngài lại khóc thế, hm?"
Hạ Tử Dụ run lên, nắm chặt tay vào vỏ gối, mếu máo không nói nên lời. Tần Kiến Tự vuốt ve những sợi xích sắt, đan tay vào những ngón tay của y.
Hạ Tử Dụ chậm rãi bị đè xuống, y úp mặt vào gối lầm bầm: "Trẫm ra lệnh cho ngài phải dọn dẹp giúp trẫm."
Tần Kiến Tự cười, "Không chém đầu thần nữa à?"
"Cút đi." Y đẩy hắn ra một cách hung dữ.
- --
Trời dần sáng, Hạ Tử Dụ lúc này mới tắm rửa xong xuôi và nằm lại về giường.
Y mở mắt nhìn khung cửa sổ đọng tuyết, bên ngoài thỉnh thoảng sẽ có âm thanh cung nhân đạp chân lên tuyết đi dập tắt đèn lồng và nến bên ngoài tẩm điện, hoặc là cầm chổi đi dọn tuyết.
Lắm lúc còn nghe thấy tiếng nói chuyện thì thầm của đám ám vệ.
Khi Hạ Tử Dụ còn trong trạng thái nửa thiểu năng, y nghe thấy ám vệ kháo nhau rằng Đại thái giám bị ốm rồi, có lúc họ nói về cung nhân nào đó yêu thầm nên tự tay thêu khăn, có khi bàn tán Vương gia lại thức trắng cả đêm. Đám này cũng thật là nhiều chuyện.
Tần Kiến Tự thay trang phục mới rồi đi vào, thấy Hạ Tử Dụ đang mở mắt.
"Bệ hạ không ngủ tiếp à?"
Hạ Tử Dụ lắc đầu, ngồi dậy tò mò hỏi: "Ai bị ốm vậy?"
Tần Kiến Tự lấy chiếc áo choàng trên giá xuống, tay hắn hơi khựng lại, sau đó khoác lên cho Hạ Tử Dụ. Hắn nâng đôi mắt phượng lên, giọng nói trầm lắng: "Vương Hiếu Kế."
Sau chuyện ở đàn tế hôm ấy thì Vương tổng quản đã ngã bệnh. Một tháng nay luôn nằm trên giường, mấy lần ông nói mớ rằng muốn gặp bệ hạ, nhưng với tình trạng khi ấy của Hạ Tử Dụ thì Tần Kiến Tự đành phải cản lại không cho Vương Hiếu Kế gặp y.
Mấy ngày qua Ngự y đã đến đó để khám bệnh, nói rằng có triệu chứng hồi quang phản chiếu.
"Tuổi tác cũng cao rồi, sợ là khó mà chống đỡ nổi qua mùa đông năm nay." Tần Kiến Tự buộc dây áo cho Hạ Tử Dụ, "Bệ hạ muốn đi thăm ông ấy không?"
Hạ Tử Dụ ngẩn người.
Tuy hoàng đế nhỏ mới rời đi hơn một tháng nhưng đối với y thì cứ như đã trôi qua rất lâu rồi. Cảm giác xé gan xé phổi khi ấy dường như vẫn còn đây, khuôn mặt của hoàng đế nhỏ và người em trai ruột thịt dần dần khớp với nhau. Hạ Tử Dụ còn nhớ khi ấy Vương Hiếu Kế đã nói rằng:
"Bởi vì vị bệ hạ ấy là người mà lão nô chăm nom từ nhỏ đến lớn. Lão nô không hiểu một bậc quân vương thì phải ra dáng thế nào, nhưng lão nô chỉ mong sao bệ hạ của lão nô được bình an... bình an cả đời..."
"Bệ hạ à..."
"Đợi mọi chuyện lắng xuống rồi đi thăm ông ấy vậy," Hạ Tử Dụ cúi đầu, "E rằng ngoài ta và ngài ra thì ông ấy là người duy nhất trên thế gian này còn nhớ đến hoàng đế nhỏ."
"Được."
Hạ Tử Dụ chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió tuyết che lấp tất cả mọi thứ, kế hoạch mà y và Tần Kiến Tự đích thân vạch ra đang dần dần được thực hiện.
Gió tuyết càng dữ dội hơn, người gõ chuông bắt đầu gõ những tiếng chuông buổi sáng sớm.
Xe ngựa lọc cọc chạy rồi dừng lại trước cổng hoàng cung. Những lão thần bước xuống xe, cúi chào nhau trên bậc thang giữa màn tuyết, sau đó không hẹn mà cùng cởi hết áo choàng ra, cùng nhau cất bước đi vào hoàng cung.
Tuyết năm nay rơi dày hơn mọi năm rất nhiều, bông tuyết bay tán loạn trên không trung. Cấm Vệ Quân canh cổng ngạc nhiên nhìn thấy rất nhiều quan thần đi vào cung đạo, đa số đều là những đại thần có tuổi tác cao, phẩm quan từ tam phẩm trở lên. Ai ai cũng là rường cột của triều đình, họ đều mặc quan bào đỏ rồi đi giữa cơn gió tuyết trắng xóa, khiến cho người ta có cảm giác chấn động muốn rơi lệ.
"Chư vị đại nhân, các ngài đây là..."
Trong gió tuyết, những bông tuyết đáp xuống đầu vai. Thái phó chắp tay hành lễ rồi cười tươi, "Chúng ta muốn gián tử, đừng ngăn cản." [1]
[1] Can ngăn vua chúa đến chết; sẵn sàng chết khi nỗ lực can gián vua chúa.
"Coong! Coong!"
Tiếng chuông buổi sáng kêu vang từng hồi, hơn mười quan thần đi tới trước cung điện rồi lặng lẽ đứng thẳng tắp.
"Kẹt." Cánh cửa điện nặng nề mở ra một cách chậm rãi, gió tuyết thổi vào bên trong dập tắt ngọn lửa từ lò than.
Tần Kiến Tự khoác một chiếc áo lông cáo đi ra ngoài, phát quan bằng thanh ngọc, đôi mắt phượng khẽ nheo lại.
"Chư vị đại nhân muốn bức vua thoái vị hay sao?"
"Chúng thần nào dám," Thái phó dẫn đầu vén vạt áo lên rồi run rẩy quỳ xuống, ông dõng dạc nói: "Chúng thần muốn cầu kiến bệ hạ."
Sau đó liên tiếp vài vị đại thần cũng quỳ xuống theo, "Chúng thần... muốn cầu kiến bệ hạ..."
"Chúng thần, muốn cầu kiến bệ hạ!"
Từng bộ quan bào thuần màu đỏ đều quỳ rạp xuống, ai ai cũng đắm mình dưới màn tuyết rơi. Ngoài câu ấy ra thì họ không nói thêm gì cả, chính là muốn tạo áp lực cho Nhiếp chính vương để hắn phải thả bệ hạ ra ngoài.
"Các ngươi to gan lắm!" Tần Kiến Tự phất tay áo, "Người đâu, bắt giữ hết lại!"
Tiếng bước chân dồn dập và tiếng áo giáp va chạm cùng vang lên, Sở Phi dẫn dầu Cấm Vệ Quân chạy tới. Cấm Vệ Quân lập tức dàn hàng, bao vây lấy cả tòa cung điện.
Vẻ mặt của Tần Kiến Tự thay đổi rất đúng lúc. Thái phó tiếp tục dõng dạc nói: "Chúng thần cầu kiến bệ hạ!"
"Cầu kiến bệ hạ!"
Chẳng ai biết rằng bên trong đại điện, Hạ Tử Dụ im lặng ngồi ở cạnh giường nghe từng tiếng hô to ấy, y khẽ nhếch miệng cười. Đây là do chính họ mở miệng cầu xin y tự chấp chính, cầu xin y quân lâm thiên hạ, dù rằng chỉ là muốn y xóa bỏ cải cách.
Nhưng nếu các ngươi đã cầu xin, vậy thì trẫm đương nhiên sẽ đồng ý.
Xích sắt được tháo bỏ, những sợi dây xích rơi tán loạn ở trên giường. Hạ Tử Dụ đứng lên.
Tất trắng giày mũi cong, chiếc đơn y bên trong vạt áo chéo, hoàng sam bán nguyệt, từng tầng từng lớp. Tần Kiến Tự đứng trước cửa quay đầu lại, hắn thấy Hạ Tử Dụ mặc một bộ trang phục đen tuyền với đầy đủ mũ miện chậm rãi bước ra, chuỗi ngọc bên dưới mũ miện hơi đung đưa.
Hai ánh mắt lặng lẽ chạm nhau, cả hai đều ở trong trạng thái không nói mà ngầm hiểu.
Tần Kiến Tự lùi lại mấy bước để nhường đường, chắp tay hành lễ, "Vi thần, cung nghênh bệ hạ."
Các quan đại thần đều ngẩng đầu lên, thấy hình bóng gầy gò ấy chậm rãi bước ra từ trong bóng tối, vạt áo quét qua ngưỡng cửa. Hạ Tử Dụ đi ra ngoài, bễ nghễ nhìn hơn mười đại thần đang quỳ rạp trước cửa điện.
Tất cả như đã được chuẩn bị từ lâu, Hạ Tử Dụ cúi đầu nhìn những hình bóng mặc quan bào đỏ trong màn tuyết, khóe miệng khẽ giương lên cười.
"Các ái khanh, bình thân."
- --
Người đời sau đã ghi chép lại sự kiện này trên những trang sử, gọi là Tử Thần Cung Biến. Người ta nói Vũ Đức Tông từ đó đã tự mình chấp chính, mang đến những ánh sáng huy hoàng cuối cùng cho triều đại sắp lụi tàn. Có điều đây là chuyện của sau này.
Lúc này bên trong đại điện tối tăm, đèn nến chưa được thắp nên có vẻ hơi u ám.
Tần Kiến Tự bình tĩnh quỳ một chân trước mặt Hạ Tử Dụ, nhưng trông hắn vẫn cao quý không thể chạm tới. Hắn ngẩng đầu lên, trong đôi mắt sâu thẳm ấy như chứa đựng cả hồ nước mực đen nhánh, giọng nói của hắn hơi khàn.
"Bệ hạ muốn xử lý vi thần như thế nào đây?"
Quân vương ngồi trên ngai vàng hơi nghiêng đầu, ngón tay y khẽ nâng cằm hắn lên, "Ngài nên hành lễ với trẫm..."
Hơi thở nóng bỏng phả lên ngón tay Hạ Tử Dụ. Tần Kiến Tự cúi đầu xuống hôn lên mu bàn tay y một cách đùa bỡn, "Bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook