Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 3 - Chương 6: Sủng phi chốn cung đình 6

*******

Hai canh giờ sau, Phàn Viễn như cái xác khô mà nằm trên giường của Bùi Khải, lòng bàn tay bị mài suýt xước một lớp da, da thịt non mềm nơi bắp đùi cũng đỏ tưng bừng, Bùi Khải thì đang cầm một lọ cao Thanh Lương Ngọc Lộ giúp anh thoa loạn lên mấy chỗ sưng đỏ, Phàn Viễn hơi trừng mắt lườm hắn, sau đó lại vô lực nhắm mắt lại —— anh đã “vò mẻ chẳng sợ nứt”.

Đối với cái tên vô sỉ tới trình độ này, Phàn Viễn lại một lần nữa nhận thức sâu sắc, nói dễ nghe thì là giúp đỡ lẫn nhau, nhưng rõ ràng lực kéo dài đâu có giống! Anh cống hiến đôi tay thôi còn chưa đủ, cuối cùng phải dâng luôn cả cặp đùi của mình.. Tiên sư, dư này là thành bạn giường của nam chính rồi sao?!

Phàn Viễn chỉ muốn chết quách đi cho rồi, sao lại thất thủ vào ngay lúc quan trọng cơ chứ, ý chí sắt thép của anh thế mà lại bị cái thứ xuân dược đánh bại, lần này xong rồi, xong thật rồi!

“Tiểu Ngũ, em nói xem anh nên làm gì bây giờ QAQ!!”

“…….”

“Anh biết lần này là lỗi của anh, tại anh thiếu kiên định, nhưng em làm chiến hữu cách mạng, không thể bỏ rơi anh được /(ㄒoㄒ)/~~ ”

“Bíp, thật ra Tiểu Ngũ muốn thông báo với chủ nhân, tuy rằng chủ nhân khiến hình ảnh nguyên chủ méo mó đồng thời đi lệch hẳn kịch bản, nhưng tới giờ hệ thống vẫn chưa nhận được bất cứ cảnh cáo nhắc nhở nào, nội dung kịch bản vẫn tiến hành được 30% như bình thường.”

“What? Chẳng lẽ kịch bản-kun tèo rồi?

“Có lẽ đây là cách giải thích duy nhất, bộ phận giám sát ở thế giới trước có lỗ hổng, đến giờ vẫn chưa chữa, lần này chủ nhân lại tránh được một kiếp, xin chủ nhân nhân cơ hội này, sửa chữa mọi sai lệch.”

Hai mắt Phàn Viễn sáng lên, cơ thể như bị rút cạn máu đột nhiên tràn trề sinh lực, anh đẩy cánh tay đang giúp mình bôi thuốc của Bùi Khải ra, thành khẩn nói: “Không dám làm phiền vương gia, thuộc hạ có thể tự làm.”

Trong đôi mắt Bùi Khải ánh lên tia tiếc nuối, hắn tỉnh bơ thu tay về, lại nhét bình thuốc mỡ vào trong tay Phàn Viễn: “Hôm nay do bổn vương hồ đồ, cưỡng ép ngươi, nếu ngươi muốn bổn vương cho ngươi công đạo, bổn vương có thể..”

“Không không không, không cần cho thuộc hạ công đạo! À không, ý thuộc hạ là, vương gia quá lời rồi, chỉ là chút việc nhỏ không đáng để ý tới..”

Ơ ơ ơ? Hình như có chỗ không ổn, anh vội vàng cứu chữa: “Chuyện hôm nay là do thái tử giở trò, vương gia và thuộc hạ đều là người bị hại, cho nên, vương gia không cần phải bận lòng, chỉ cần không nhắc tới chuyện này nữa, coi như chưa xảy ra chuyện gì là được rồi.”

Bùi Khải chăm chú nhìn đôi mắt xinh đẹp của anh, qua hồi lâu mới mập mờ nói: “Không nhắc tới nữa sao, quả đúng là một biện pháp tốt.”

Đột nhiên Phàn Viễn cảm nhận thấy nguy hiểm, thầm nghĩ mau rời khỏi đây thì tốt hơn, “Thuộc hạ chợt nhớ ra mình còn chút việc chưa xử lý, nếu vương gia không còn gì sai bảo, thuộc hạ xin cáo lui.”

Bùi Khải lui một bước, hiểu ý gật đầu: “Vậy ngươi đi mau đi, nhớ thoa thuốc.”

Phàn Viễn đáp một tiếng rồi vội vàng bò xuống giường, chạy ra cửa, đi được mấy bước đột nhiên dừng lại.

Anh xoay người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Xin vương gia, cho mượn một cái quần..”

#Lúc-phát-hiện-dưới-thân-mát-rượi-trái-tim-tui-vỡ-răng-rắc#

#Bàn-xem-cởi-truồng-chạy-với-mượn-quần-nam-chính-cái-nào-mất-mặt-hơn#

#Cái-tên-nam-chính-kia-đừng-tưởng-anh-quay-đầu-đi-thì-tui-không-biết-anh-đang-cười-trộm!!!#

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương