Làm Giai Cong Trong Truyện BG
Quyển 2 - Chương 3: Showbiz 3

*

Cứ như vậy một tháng trôi qua, nhờ cái đùi vàng to đùng lấp lánh của nam thứ, nữ chính từ bị người người nhà nhà kêu là cô gái mưu mô thủ đoạn, trở thành một tân sinh chăm chỉ lại biết nỗ lực, sau khi quay một quảng cáo hay, có được không ít fans.

Nam chính dành cho cô vai nữ thứ trong “Ám mang”, tuy là vai nữ phản diện, nhưng lại khiến người ta ưa thích, chẳng khác nào dâng một cơ hội béo bở cho cô.

“Ám mang” là bộ phim đề tài điệp viên chiến tranh, nói về trận chiến giữa hai đảng lớn trong thời kỳ dân quốc, vai của nam chính là một gián điệp lẻn vào doanh trại địch, trong phim hắn đem lòng yêu một đảng viên cộng sản, chính là nữ chính, nhưng bởi vì nhiệm vụ mà phải che giấu chân tướng với cô, khiến người con gái mình yêu lầm tưởng rằng mình là kẻ phản bội.

Mà vai của Đàm Lăng là cô gái cầm đầu đảng Quốc Dân, việc nam chính cần làm là tiếp cận cô, giành lấy sự tin tưởng của cô, rồi thu hoạch tin tức tình báo.

Giai đoạn đầu của nữ thứ có phần ‘ngốc-bạch-ngọt’, sau này phát hiện ra người yêu là kẻ địch, tiếp cận mình với mục đích khác, lại bắt đầu hắc hóa, chuẩn bị kế sách đánh Trung cộng, đồng thời vì muốn trả thù nam chính, cuối cùng cô chĩa súng vào đầu nam chính, muốn bắn chết hắn.

Nam chính liếc nhìn miệng súng đen ngòm đang chĩa vào thái dương, gương mặt không mảy may sợ hãi, trái lại nhắm mắt bất đắc dĩ nói: “Sao em lại khóc, trông khó coi như vậy.”

Nữ thứ tức giận tát hắn, cuối cùng cũng không bắn được, đành thả hắn đi.

Đương nhiên cuối cùng nam chính vẫn ở bên nữ chính, sau khi xóa bỏ hiểu lầm, hai người cùng nhau phấn đấu xây dựng một đất nước mới.

Ngày khởi quay phim điện ảnh, Phàn Viễn kéo vali hành lý nặng nề theo nam chính tới đoàn phim, tuy rằng một người như Phương Húc tuyệt đối không thể ở lại đoàn phim, nhưng trong quá trình quay thi thoảng phải dùng đến phòng nghỉ, cũng cần thay toàn bộ thành đồ của mình, đến một tách trà của khách sạn cũng không để lại. Không sai, hắn tùy hứng như thế! Không thể nói lý như thế!

Nhưng giờ Phàn Viễn đã nhuần nhuyễn, theo nam chính gần hai tháng, anh tỏ vẻ, dù sóng to gió lớn đến đâu, anh cũng không xoắn!

Ngày đầu tiên ghi hình, nữ chính là Mẫn Tử Hàng cũng tới đoàn phim, hai người đứng bên nhau, có cảm giác trai tài gái sắc, rất môn đăng hộ đối.

Phàn Viễn lặng lẽ nhìn nam chính nhà mình, hắn ngồi trên chiếc ghế của riêng mình mà chợp mắt, gương mặt nghiêng nghiêng, chỉ nhìn thôi đã thấy đẹp nghiêng nước nghiêng thành, lúc ngủ không hề phòng bị, càng khiến người ta có cảm giác tim đập nhanh. Nhưng Phàn Viễn hiểu rõ bản chất người này, thật ra đây là cái tên rùa biển bị chứng cưỡng chế siêu nặng! Chắc nữ chính cận lòi, nên mới bỏ cái đùi nam thứ vừa to vừa ấm, mà lại đi chọn cái tên dở hơi này.

Đàm Lăng không hổ là nữ chính, tuy rằng trước đây là chân long tong, không diễn vai tử tế gì, nhưng cảm nhận kịch bản rất tốt, mới đầu NG một vài lần, nhưng sau đó hầu như quay một lần là qua, đạo diễn Lâm gật gù, bộ dạng rất hài lòng với cô.

Đợi nam chính chợp mắt xong, đạo diễn Lâm lập tức quay phân cảnh có hắn.

Đàm Lăng vẫn còn đang kích động khôn nguôi vì được tận mắt thấy nam thần nhà mình đóng phim, nghe đạo diễn gọi tên mình, cho họ diễn đôi, cô sợ xanh mặt, giọng nói run rẩy, “Đạo, đạo diễn, em, em diễn á?!”

Đạo diễn Lâm nghe cô hỏi câu hỏi ngu ngốc này bèn nói: “Không phải cô thì tôi diễn chắc? Mau đi chuẩn bị đi!”

Đàm Lăng nuốt nước miếng, cô len lén nhìn Phương Húc, đôi chân sợ đến run rẩy, “Đạo diễn, em không dám… đây là Phương đại thần…”

Đạo diễn Lâm Trác là một người nóng tính, nghe cô nói một câu thiếu tiền đồ như vậy thì nổi giận, “Không dám diễn thì cô tới đây làm gì? Làm lỡ thời gian của mọi người? Nếu không phải Phương Húc đề cử…”

“Đạo diễn Lâm,” Phương Húc ung dung đi tới, cắt ngang lời họ, “Không bằng để tôi và Đàm Lăng nói chuyện một chút.”

Lâm Trác cười nói: “Được, vậy giao cho cậu, chúng tôi đi sắp xếp sân trước.”

Mọi người dần dần giải tán, Đàn Lăng vẫn như trước cúi đầu không dám nhìn Phương Húc.

Phàn Viễn ở xa xa nhìn nam chính giải vây giúp nữ chính, tảng đá trong lòng tạm thời buông xuống, tự nói với lòng không sao đâu không sao đâu, tiếp theo sẽ diệt trừ nỗi lo, sau đó nam chính nhẹ nhàng an ủi đôi câu, tăng tự tin cho nữ chính, như vậy tình tiết hôm nay sẽ viên mãn!

“Tiểu Ngũ, tình tiết tiến triển thuận lợi như vậy, khiến anh cảm thấy có phần không thích ứng được.”

Tiểu Ngũ: “….”

Chỉ thấy, nam chính nhìn chòng chọc nữ chính, nhìn mãi đến khi đôi tai nữ chính đỏ lên, hắn mới chau mày lại, vẻ mặt không vui mà cất tiếng, “Cô Đàm, vai diễn này của cô là do tôi đề cử với đạo diễn Lâm, tôi nghĩ cô có năng lực đảm nhiệm vai này, giờ thì cô đang muốn chứng minh với mọi người, Phương Húc tôi nhìn lầm người sao?”

Phàn Viễn: “…………” What-are-you-làm-cái-quần-gì-thế???

#Tui_tụt_quần_rùi_mà_anh_cho_tui_xem_cái_quái_gì_vầy?# [1]

#Cái_tên_nam_chính_đần_đần_này_là_hầu_tử_mời_tới_à??#

#Nam_chính_ơi_thuộc_tính_ôn_nhu_của_anh_bị_chó_tha_đi_đâu_rồi??#
[1] Cả câu này chỉ sự bất mãn vì bị lừa tình, không được như ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương