Anh chỉ muốn thời gian dừng lại lúc này mãi mãi, cô đo vòng ngực cho anh xong thì lui lại ghi vào iPad.

Lần thứ 2 cô vòng tay qua người anh, anh rất muốn ôm cô vào lòng, lần thứ 3 cô vòng tay qua người anh, anh không khống chế được cảm xúc, vươn tay ôm chặt lấy cô.

Cô bất ngờ, quên cả dãy dụa, cứ mặc anh ôm.
“Tôi rất nhớ em.” rốt cuộc anh cũng nói ra được.
Cô nghe được, vội vàng đẩy anh ra, dọn dẹp đồ muốn rời đi, anh xoay người giữ tay cô lại.
“Không phải em chưa đo xong sao?”
Hiện tại cô rất rối, không thể suy nghĩ được gì.
“Nếu hôm nay em không lấy xong ngày mai sẽ phải quay lại lấy đấy.” anh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Ngày mai tôi sẽ bảo trợ lý qua lấy.” cô cuối gằm mặt xuống đất trả lời.

“Không được, thân thể này của tôi chỉ cho phép em chạm vào thôi.” anh lưu manh trả lời.
“Anh…” cô tức giận nhìn anh, anh như vậy là sao, không phải trước kia anh lạnh lùng lắm sao, vậy con người lưu manh trước mặt cô là chuyện gì đây, anh bị đánh trao rồi hay anh bị bệnh?
Anh vẫn giữ chặt tay cô không cho cô rời đi, cô đành bất lực đặt túi xách xuống tiếp tục công việc.
Thấy anh không có ý định buông tay cô ra cô đành phải mở miệng.
“Anh cứ nắm tay tôi vậy làm sao tôi đo được.”
Anh đành lưu luyến buông tay cô ra, cô nhanh chóng đo xong rồi dọn đồ rời đi.

Lúc này anh vẫn không tha cho cô, tiếp tục giữ tay cô lại.
“Không phải tối nay là tiệc thành lập công ty của em sao, tôi cũng được mời, chúng ta đi chung được chứ?” anh nhìn cô hỏi.
“Tôi phải về nhà chuẩn bị.” cô lấy cớ trả lời.
“Tôi đưa em về.”
“Không cần phiền đến TGĐ Tống đâu, tôi có thể tự về được.”
“Nếu không muốn phiền đến tôi thì em chuẩn bị ở đây đi.” anh bá đạo nói rồi đi về phía bàn làm việc, tay vẫn không quên kéo theo cô, anh sợ cô chạy mất nha, anh nhấc máy liên hệ với trợ lý ở bên ngoài.
“Cho bọn họ vào đi.”
Anh vừa cúp máy thì một đoàn người ở bên ngoài kéo vào, trên tay họ là trang phục dạ hội, trang sức và dụng cụ trang điểm.

Cô nhìn ra được những trang phục đó toàn bộ là thiết kế của cô.
“Em mau chuẩn bị đi, em chỉ còn hơn 3 tiếng để chuẩn bị thôi đấy.” thấy cô vẫn ngẫn ngơ đứng nhìn anh dịu dàng lên tiếng.
Cô giơ tay lên nhìn đồng hồ, chết mất thôi, bình thường lấy số đo cho khách cô chỉ tốn 20, 30’, nãy giờ cứ bị anh quấy rầy, giờ đã hơn 4h chiều rồi, khách sạn Hạ Anh lại gần đây, giờ cô chạy về rồi quay lại cũng tốn khá nhiều thời gian.


Tối nay cô là người chủ trì, không thể đến muộn được.

Nghĩ vậy, cô đành làm theo ý anh đi đến chon lễ phục rồi trang điểm.
Anh thấy cô đi lại chọn lễn phục thi mỉm cười bước về bàn làm việc, lâu lâu lại ngước lên nhìn cô.
Hơn 6h, anh nhìn đồng hồ đoán chừng cô sắp xong, anh đi vào phòng nghỉ trong phòng TGĐ để thay đồ, anh thay một bộ vest khác, cũng là màu đen nhưng là mẫu thiết kế khác, cả bộ này và bộ trước đều nằm trong bộ sưu tập vest của Flora, được ra mắt vào đầu năm nay.
Làm tóc và trang điểm xong, thợ trang điểm chỉ cô vào phòng nghỉ của anh để thang lễ phục, nãy giờ cô không dám nhìn anh nên không hề biết anh đã đi vào trước.

Cứ vậy, cô cầm theo lễ phục bước vào phòng nghỉ của anh.

Khoá kéo của bộ lễ phục ở phía sau, cô loay hoay mãi không kéo lên được, đang định ra ngoài nhờ người giúp thì một bàn tay từ phía sau nhẹ nhàng kéo nó lên.
Lúc nãy anh vào nhà tắm chỉnh trang lại đầu tóc, bước ra, thấy cô đang loay hoay với chiếc váy của mình, anh nhẹ nhàng tiến lại kéo khoá kéo lên giúp cô, bàn tay như có như không chạm vào da thịt trắng mịn trên lưng cô
Cô quay lại, thấy người giúp cô là anh thì ngượng ngùng, mặt đỏ đến tận mang tai.

Anh thấy cô như vậy thì bật cười thành tiếng, cô thấy nụ cười của anh lại tiếp tục ngẫn ngơ.
“Mau đi thôi.” anh nói rồi bước ra trước.

Cô bực mình, tự cốc lên đầu mình một cái, hôm nay cô không biết mình ngẫn ngơ ngơ ngẫn bao nhiêu lần rồi nữa, còn vì anh cười mà thất thần mữa chứ, mất mặt chết mất.
Cô đợi một lát cho mặt hết đỏ rồi mới bước ra ngoài, chiếc váy hôm nay cô mặt là một chiếc váy màu đen cúp ngực dài qua chân, đường xẻ tà khéo léo khoe trọn đôi chân dài nuộc nà, phần eo được may bằng vải ren mỏng, vừa khín đáo, vừa sεメy.

Cô đeo thêm phụ kiện và đi đôi giày cao gót 12 phân.
Lúc cô bước ra khỏi phòng nghỉ anh mới nhìn kỹ lại bộ đồ trên người cô, chết tiệt, là ai chọn những bộ đồ hở như vậy để cô mặc chứ, anh phải trừ lương hắn ta.

Anh nhìn lại đống lễ phục, thấy trong góc có một chiếc áo choàng lông, anh vội vàng đi lại lấy nó.
“Em khoát thêm áo đi, trời đêm sẽ lạnh.” vừa nói anh vừa khoác áo cho cô.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương