Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
-
Chương 64: Mẹ kiếp lại là cái kiểu đó!
Ngồi trong xe, Chu Hoằng nhắm mắt lại, nhưng lông mi đang run rẩy, con ngươi không ngừng di chuyển bên dưới, tinh thần hắn khẩn trương, cực kỳ gắng sức kiềm chế tâm tư bay loạn của chính mình, lại không thoát khỏi cơn phẫn nộ càng lúc càng lớn đang lắc lư trước mắt, sau đó không thể khống chế được nữa.
Đầu tiên là lừa dối, sau đó là hẹn hò sau lưng, bây giờ thậm chí còn chạy tới nhà anh ta, đây là nhịp điệu gì? Mặc kệ anh ta giải thích kiểu gì, đều không thể khiến Chu Hoằng đơn giản cho qua.
Xuyên qua hơn nửa thành phố, đứng bên ngoài nhà của Tuyết Bạch Sinh đã là một giờ sau rồi.
Chu Hoằng đứng đó, cuối cùng chẳng có gì lớn cười thảm đạm một tiếng, giơ tay lên muốn nhấn chuông cửa lại phát hiện cửa cũng không có khóa, để lại một khe hở rõ rành rành.
Trong lòng Chu Hoằng xẹt qua tia quỷ dị, nhưng cũng không có bị hắn coi trọng, trực tiếp coi thường đồng thời tự tay đẩy cửa ra.
Vừa vào cửa, Chu Hoằng liền nghe thấy một tiếng va chạm từ bên trong vọng ra, mang theo âm thanh kỳ quái mơ hồ.
Hắn bỗng nhiên cứng đờ, khí huyết cuộn trào không ngừng, cần cổ cứng đơ chuyển hướng nhìn về phía nguồn âm thanh, sau đó nhấc chân lên sải bước đi tới.
Chỉ là lộ trình mấy bước cùng một cái xoay người thôi, Chu Hoằng liền thấy hai người trong khu dùng cơm được chia ra trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy, hắn tựa như bị sét đánh trúng lùi về sau một bước, sắc mặt biến đổi, không tự biết đưa tay đè nặng lồng ngực, môi lập tức trở nên xanh trắng lạnh ngắt.
Mà cùng hai người trong kia cũng đồng dạng khiếp sợ nhìn qua, bởi vì quá khiếp sợ thế cho nên đã quên tình trạng trước mặt, vẫn là tư thế kia.
Trương Cảnh Minh hai tay đặt trên tường, trên mặt có hai màu đỏ ửng không bình thường, gọng kính đen hơi nghiêng, trên gương mặt đẹp trai trên đều là chật vật và khiếp sợ chưa từng thấy bao giờ.
Mà Tuyết Bạch Sinh dựa sát vào vách tường, bị nhốt giữa hai cánh tay của Trương Cảnh Minh, hai tay y nắm chặt cà vạt của Trương Cảnh Minh, gaowng mặt tái nhợt khẽ vặn vẹo vì kích động mà, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Chu Hoằng, tựa hồ rất kinh ngạc, nhìn không ra sâu cạn.
Vẫn là Trương Cảnh Minh phản ứng kịp thời, anh kinh hoảng đẩy tay Tuyết Bạch Sinh ra, xoay người nhìn Chu Hoằng, trước tiên anh muốn đi qua, nhưng cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, một cánh tay chống lên bàn, bất an xê dịch chân, "Chu, Chu Hoằng, sao em lại tới đây?"
Giọng của anh trầm đến cực hạn, Chu Hoằng cảm thấy mẹ nó êm tai chết, cho nên mới càng thêm bi thương, mà nhìn phản ứng của anh, lại càng thêm thất vọng.
Chu Hoằng chật vật siết bàn tay đặt lên ngực, nhìn Trương Cảnh Minh chật vật không chịu nổi, "Sao, ngay lúc quan trọng đột nhiên thấy tôi có phải cảm thấy rất sợ hãi không?"
Trương Cảnh Minh biến sắc, cơ thể hơi nghiêng về trước, đang định nói lại bị Tuyết Bạch Sinh bên cạnh đi trước một bước, "Chu Hoằng, cậu đừng hiểu lầm, sự việc không phải như cậu nghĩ đâu."
Mẹ kiếp lại là cái kiểu đó!
Chu Hoằng lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào mặt Tuyết Bạch Sinh mắng: "Anh câm miệng giả vờ giả vịt cái gì, mẹ kiếp chẳng phải anh kêu tôi tới sao con mẹ nó anh ước gì tôi hiểu lầm đúng không câm miệng cho bố!"
Tuyết Bạch Sinh sắc mặt thay đổi, y theo bản năng nhìn Trương Cảnh Minh, nhưng căn bản tìm không thấy anh có ý nhìn tới, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tự giễu, lùi về sau một bước, bỗng nhiên thả lỏng đứng lên mắt lạnh nhìn mọi thứ trước mắt.
Bầu không khí đã căng thẳng thần kinh cũng căng thẳng theo, Trương Cảnh Minh vẫn muốn trước không tiến lên một bước, mắt kiếng vẫn lệch như thế, giọng nói cũng khuyết thiếu sức mạnh, mỗi một chữ nặng nhẹ rất bất đồng, "Sự việc thật sự không phải như em thấy, em bình tĩnh một chút, đừng vọng động."
Nói đùa hả ditme, đã như vậy rồi mà không nổi điên chắc là người chết nhỉ.
Chu Hoằng không đành muốn nhìn Trương Cảnh Minh nữa, trái tim lạnh giá, hắn dời mắt về nơi khác, rơi lên bàn, sau đó đưa tay chỉ đồ ăn đầy bàn, cười thảm một tiếng, khàn giọng khó nghe, "Anh làm? Thật con mẹ nó phong phú."
Trương Cảnh Minh chịu không nổi bộ dạng này của Chu Hoằng, cuối cùng sải bước tiến lên, nắm cánh tay Chu Hoằng, trên mặt vẫn đỏ, đôi mắt đen kịt sáng ngời ẩm ướt bất kham, "Chu Hoằng em nghe anh giải thích."
Chu Hoằng lại không nghe, dùng sức hất tay Trương Cảnh Minh nhưng không được, mà lại bị anh cầm thật chặt.
Không biết có phải quá mức bi phẫn hay không, Chu Hoằng chỉ chống cự vài cái cũng có chút vô lực, đối mặt tình cảnh này, hắn giận quá hóa cười, nhìn Trương Cảnh Minh nhe hàm răng, lại dị thường băng lãnh, "Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải lén lút như vậy, anh chỉ cần nói với tôi một tiếng cút tôi tuyệt đối sẽ rời đi không quay đầu, nhưng nếu như anh cảm thấy lén lút rất kích thích vậy tôi cũng không có biện pháp chơi cùng, bởi vì tôi không có tiện đến thế!"
Trương Cảnh Minh cầm thật chặt tay Chu Hoằng, môi mỏng nhạt màu mím thành một đường, trong mắt đen nhán tràn đầy đau xót hoảng loạn, anh siết chặt lấy, giữ lấy Chu Hoằng đẩy hắn ra phía ngoài, giọng nói rốt cục trầm tĩnh kiên định, "Chúng ta về nhà."
Nghe vậy, cơn giận của Chu Hoằng liền khó hiểu tăng vọt, hắn bỗng đẩy Trương Cảnh Minh ra, chưa đẩy ra hoàn toàn, lại ngoài ý muốn nhìn xuống đũng quần khẽ nhô lên Trương Cảnh Minh, hắn cả kinh, đôi mắt đã nâng lên lại nhanh chóng cụp xuống, không thể tin nhìn chằm chằm chỗ đó.
Quả thực... cương rồi, tuy là, cũng không rõ ràng nhưng quả thật đã cương rồi.
Chu Hoằng lập tức hiểu ra lúc đầu vì sao Trương Cảnh Minh do dự lấy không chịu đi qua, hóa ra là vì bên dưới cương, sợ bị nhìn thấy.
Chu Hoằng bỗng nhiên muốn cười, hắn ngẩng đầu, như không nhận thức nhìn Trương Cảnh Minh biểu tình cứng ngắc, "Anh xấu hổ? Đúng là khách sáo, cũng không phải chưa từng thấy." Nói xong, sắc mặt hung ác, dùng hết sức toàn thân đẩy Trương Cảnh Minh, sau khi tránh thoát lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Trương Cảnh Minh va vào bàn một phát, ánh mắt lại thủy chung không rời Chu Hoằng, anh thấy hắn chạy ra ngoài thì vội vàng đuổi theo, Tuyết Bạch Sinh ở phía sau kéo anh lại, cũng bị anh không chút lưu tình bỏ qua, "Chu Hoằng!"
Chu Hoằng tin tưởng mình đã đủ nhanh, nhưng không ngờ vẫn bị Trương Cảnh Minh từ phía sau ôm chặt lấy trước thang máy, nhưng hắn đã nản lòng thoái chí tới cực điểm, lúc này bị Trương Cảnh Minh chạm vào, chỉ làm hắn cảm thấy ghét bỏ.
Vì vậy, hắn gần như hỏng mất điên cuồng giãy dụa, hình dáng liều mạng, triệt để và quyết liệt của hắn làm cho trong lòng Trương Cảnh Minh sức mạnh kiên định đau đớn, Trương Cảnh Minh không thể làm gì khác hơn là liên tục gọi tên Chu Hoằng, sức mạnh trong lúc vô tình lại thả lỏng.
Chu Hoằng được thả lỏng, cơ thể bỗng nghiêng về sau, hai tay nắm thật chặt cổ áo của Trương Cảnh Minh, không chút do dự giơ chân hung hăng đá lên đũng quần của anh.
Trương Cảnh Minh đã sớm hỗn loạn, căn bản không thể đoán trước động tác của Chu Hoằng, lúc này chỉ cảm thấy một cơn đau đớn không còn cách nào nói nên lời từ phía dưới chạy tới tứ chi bách hài thậm chí còn đến trong đầu, anh kêu lên một tiếng đau đớn khom lưng quỳ xuống mặt đất, sau đó ngã qua một bên, gương mặt lập tức biến thành tuyết trắng, mồ hôi lạnh rỉ ra.
Chu Hoằng cũng không thèm nhìn một cái, xoay người rời đi, không đi thang máy, trong lòng ôm tuyệt vọng không ngừng chạy xuống cầu thang.
Trương Cảnh Minh bị mồ hôi lạnh làm mờ ánh mắt, anh nhìn hướng Chu Hoằng biến mất, đau đớn trong lòng bỗng nhiên lấn át đau nhức trên người, há đôi môi trắng bệch, lại không thể gọi tên Chu Hoằng.
Tuyết Bạch Sinh sớm đi theo ra ngoài, lúc này đứng ngoài cửa, tay nắm ván cửa, mắt rõ ràng là đen, lại tạo ra cảm giác màu tro, trỗng rỗng mờ mịt, còn chứa vẻ hài lòng bệnh hoạn sau khi thực hiện được mưu đồ, y nhìn Trương Cảnh Minh bên dưới đau nhức còn nhìn hướng Chu Hoằng rời đi giùng giằng muốn đứng lên, nhìn rồi, đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười, rồi thật sự nở nụ cười, chỉ là không có tiếng, rất khó coi.
Đầu tiên là lừa dối, sau đó là hẹn hò sau lưng, bây giờ thậm chí còn chạy tới nhà anh ta, đây là nhịp điệu gì? Mặc kệ anh ta giải thích kiểu gì, đều không thể khiến Chu Hoằng đơn giản cho qua.
Xuyên qua hơn nửa thành phố, đứng bên ngoài nhà của Tuyết Bạch Sinh đã là một giờ sau rồi.
Chu Hoằng đứng đó, cuối cùng chẳng có gì lớn cười thảm đạm một tiếng, giơ tay lên muốn nhấn chuông cửa lại phát hiện cửa cũng không có khóa, để lại một khe hở rõ rành rành.
Trong lòng Chu Hoằng xẹt qua tia quỷ dị, nhưng cũng không có bị hắn coi trọng, trực tiếp coi thường đồng thời tự tay đẩy cửa ra.
Vừa vào cửa, Chu Hoằng liền nghe thấy một tiếng va chạm từ bên trong vọng ra, mang theo âm thanh kỳ quái mơ hồ.
Hắn bỗng nhiên cứng đờ, khí huyết cuộn trào không ngừng, cần cổ cứng đơ chuyển hướng nhìn về phía nguồn âm thanh, sau đó nhấc chân lên sải bước đi tới.
Chỉ là lộ trình mấy bước cùng một cái xoay người thôi, Chu Hoằng liền thấy hai người trong khu dùng cơm được chia ra trong phòng khách.
Vừa nhìn thấy, hắn tựa như bị sét đánh trúng lùi về sau một bước, sắc mặt biến đổi, không tự biết đưa tay đè nặng lồng ngực, môi lập tức trở nên xanh trắng lạnh ngắt.
Mà cùng hai người trong kia cũng đồng dạng khiếp sợ nhìn qua, bởi vì quá khiếp sợ thế cho nên đã quên tình trạng trước mặt, vẫn là tư thế kia.
Trương Cảnh Minh hai tay đặt trên tường, trên mặt có hai màu đỏ ửng không bình thường, gọng kính đen hơi nghiêng, trên gương mặt đẹp trai trên đều là chật vật và khiếp sợ chưa từng thấy bao giờ.
Mà Tuyết Bạch Sinh dựa sát vào vách tường, bị nhốt giữa hai cánh tay của Trương Cảnh Minh, hai tay y nắm chặt cà vạt của Trương Cảnh Minh, gaowng mặt tái nhợt khẽ vặn vẹo vì kích động mà, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Chu Hoằng, tựa hồ rất kinh ngạc, nhìn không ra sâu cạn.
Vẫn là Trương Cảnh Minh phản ứng kịp thời, anh kinh hoảng đẩy tay Tuyết Bạch Sinh ra, xoay người nhìn Chu Hoằng, trước tiên anh muốn đi qua, nhưng cuối cùng bỗng nhiên dừng lại, một cánh tay chống lên bàn, bất an xê dịch chân, "Chu, Chu Hoằng, sao em lại tới đây?"
Giọng của anh trầm đến cực hạn, Chu Hoằng cảm thấy mẹ nó êm tai chết, cho nên mới càng thêm bi thương, mà nhìn phản ứng của anh, lại càng thêm thất vọng.
Chu Hoằng chật vật siết bàn tay đặt lên ngực, nhìn Trương Cảnh Minh chật vật không chịu nổi, "Sao, ngay lúc quan trọng đột nhiên thấy tôi có phải cảm thấy rất sợ hãi không?"
Trương Cảnh Minh biến sắc, cơ thể hơi nghiêng về trước, đang định nói lại bị Tuyết Bạch Sinh bên cạnh đi trước một bước, "Chu Hoằng, cậu đừng hiểu lầm, sự việc không phải như cậu nghĩ đâu."
Mẹ kiếp lại là cái kiểu đó!
Chu Hoằng lập tức nổi trận lôi đình, chỉ vào mặt Tuyết Bạch Sinh mắng: "Anh câm miệng giả vờ giả vịt cái gì, mẹ kiếp chẳng phải anh kêu tôi tới sao con mẹ nó anh ước gì tôi hiểu lầm đúng không câm miệng cho bố!"
Tuyết Bạch Sinh sắc mặt thay đổi, y theo bản năng nhìn Trương Cảnh Minh, nhưng căn bản tìm không thấy anh có ý nhìn tới, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ tự giễu, lùi về sau một bước, bỗng nhiên thả lỏng đứng lên mắt lạnh nhìn mọi thứ trước mắt.
Bầu không khí đã căng thẳng thần kinh cũng căng thẳng theo, Trương Cảnh Minh vẫn muốn trước không tiến lên một bước, mắt kiếng vẫn lệch như thế, giọng nói cũng khuyết thiếu sức mạnh, mỗi một chữ nặng nhẹ rất bất đồng, "Sự việc thật sự không phải như em thấy, em bình tĩnh một chút, đừng vọng động."
Nói đùa hả ditme, đã như vậy rồi mà không nổi điên chắc là người chết nhỉ.
Chu Hoằng không đành muốn nhìn Trương Cảnh Minh nữa, trái tim lạnh giá, hắn dời mắt về nơi khác, rơi lên bàn, sau đó đưa tay chỉ đồ ăn đầy bàn, cười thảm một tiếng, khàn giọng khó nghe, "Anh làm? Thật con mẹ nó phong phú."
Trương Cảnh Minh chịu không nổi bộ dạng này của Chu Hoằng, cuối cùng sải bước tiến lên, nắm cánh tay Chu Hoằng, trên mặt vẫn đỏ, đôi mắt đen kịt sáng ngời ẩm ướt bất kham, "Chu Hoằng em nghe anh giải thích."
Chu Hoằng lại không nghe, dùng sức hất tay Trương Cảnh Minh nhưng không được, mà lại bị anh cầm thật chặt.
Không biết có phải quá mức bi phẫn hay không, Chu Hoằng chỉ chống cự vài cái cũng có chút vô lực, đối mặt tình cảnh này, hắn giận quá hóa cười, nhìn Trương Cảnh Minh nhe hàm răng, lại dị thường băng lãnh, "Kỳ thực anh hoàn toàn không cần phải lén lút như vậy, anh chỉ cần nói với tôi một tiếng cút tôi tuyệt đối sẽ rời đi không quay đầu, nhưng nếu như anh cảm thấy lén lút rất kích thích vậy tôi cũng không có biện pháp chơi cùng, bởi vì tôi không có tiện đến thế!"
Trương Cảnh Minh cầm thật chặt tay Chu Hoằng, môi mỏng nhạt màu mím thành một đường, trong mắt đen nhán tràn đầy đau xót hoảng loạn, anh siết chặt lấy, giữ lấy Chu Hoằng đẩy hắn ra phía ngoài, giọng nói rốt cục trầm tĩnh kiên định, "Chúng ta về nhà."
Nghe vậy, cơn giận của Chu Hoằng liền khó hiểu tăng vọt, hắn bỗng đẩy Trương Cảnh Minh ra, chưa đẩy ra hoàn toàn, lại ngoài ý muốn nhìn xuống đũng quần khẽ nhô lên Trương Cảnh Minh, hắn cả kinh, đôi mắt đã nâng lên lại nhanh chóng cụp xuống, không thể tin nhìn chằm chằm chỗ đó.
Quả thực... cương rồi, tuy là, cũng không rõ ràng nhưng quả thật đã cương rồi.
Chu Hoằng lập tức hiểu ra lúc đầu vì sao Trương Cảnh Minh do dự lấy không chịu đi qua, hóa ra là vì bên dưới cương, sợ bị nhìn thấy.
Chu Hoằng bỗng nhiên muốn cười, hắn ngẩng đầu, như không nhận thức nhìn Trương Cảnh Minh biểu tình cứng ngắc, "Anh xấu hổ? Đúng là khách sáo, cũng không phải chưa từng thấy." Nói xong, sắc mặt hung ác, dùng hết sức toàn thân đẩy Trương Cảnh Minh, sau khi tránh thoát lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Trương Cảnh Minh va vào bàn một phát, ánh mắt lại thủy chung không rời Chu Hoằng, anh thấy hắn chạy ra ngoài thì vội vàng đuổi theo, Tuyết Bạch Sinh ở phía sau kéo anh lại, cũng bị anh không chút lưu tình bỏ qua, "Chu Hoằng!"
Chu Hoằng tin tưởng mình đã đủ nhanh, nhưng không ngờ vẫn bị Trương Cảnh Minh từ phía sau ôm chặt lấy trước thang máy, nhưng hắn đã nản lòng thoái chí tới cực điểm, lúc này bị Trương Cảnh Minh chạm vào, chỉ làm hắn cảm thấy ghét bỏ.
Vì vậy, hắn gần như hỏng mất điên cuồng giãy dụa, hình dáng liều mạng, triệt để và quyết liệt của hắn làm cho trong lòng Trương Cảnh Minh sức mạnh kiên định đau đớn, Trương Cảnh Minh không thể làm gì khác hơn là liên tục gọi tên Chu Hoằng, sức mạnh trong lúc vô tình lại thả lỏng.
Chu Hoằng được thả lỏng, cơ thể bỗng nghiêng về sau, hai tay nắm thật chặt cổ áo của Trương Cảnh Minh, không chút do dự giơ chân hung hăng đá lên đũng quần của anh.
Trương Cảnh Minh đã sớm hỗn loạn, căn bản không thể đoán trước động tác của Chu Hoằng, lúc này chỉ cảm thấy một cơn đau đớn không còn cách nào nói nên lời từ phía dưới chạy tới tứ chi bách hài thậm chí còn đến trong đầu, anh kêu lên một tiếng đau đớn khom lưng quỳ xuống mặt đất, sau đó ngã qua một bên, gương mặt lập tức biến thành tuyết trắng, mồ hôi lạnh rỉ ra.
Chu Hoằng cũng không thèm nhìn một cái, xoay người rời đi, không đi thang máy, trong lòng ôm tuyệt vọng không ngừng chạy xuống cầu thang.
Trương Cảnh Minh bị mồ hôi lạnh làm mờ ánh mắt, anh nhìn hướng Chu Hoằng biến mất, đau đớn trong lòng bỗng nhiên lấn át đau nhức trên người, há đôi môi trắng bệch, lại không thể gọi tên Chu Hoằng.
Tuyết Bạch Sinh sớm đi theo ra ngoài, lúc này đứng ngoài cửa, tay nắm ván cửa, mắt rõ ràng là đen, lại tạo ra cảm giác màu tro, trỗng rỗng mờ mịt, còn chứa vẻ hài lòng bệnh hoạn sau khi thực hiện được mưu đồ, y nhìn Trương Cảnh Minh bên dưới đau nhức còn nhìn hướng Chu Hoằng rời đi giùng giằng muốn đứng lên, nhìn rồi, đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười, rồi thật sự nở nụ cười, chỉ là không có tiếng, rất khó coi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook