Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
-
Chương 57: Sợ vãi đ*i
Phân tích hoàn tất, Chu Hoằng cảm thấy cả người hắn cũng hỏng rồi, tê cả da đầu, sắc mặt mệt mỏi, hắn ra khỏi nhà vệ sinh, siết thật chặt túi giấy trong tay, không quay về bộ phận làm việc của mình, trực tiếp leo cầu thang đi lên trên.
Tầng văn phòng của Trương Cảnh Minh Chu Hoằng còn chưa đến bao giờ, vừa bước vào đã cảm thấy không khí không bình thường, nhưng hắn không rảnh cảm khái, mặt căng thẳng tìm cái bóng của Lưu Vũ Thần, hắn là trợ lý của Trương Cảnh Minh, muốn gặp Trương Cảnh Minh trước tiên cần phải tìm hắn.
Vừa lúc Lưu Vũ Thần từ trong thang máy đi ra, liếc mắt liền thấy Chu Hoằng, đầu tiên là sửng sốt, sau thấy Chu Hoằng sắc mặt khó coi, sắc mặt hắn không khỏi phức tạp thay đổi liên tục, cau mày mắt thâm trầm không bình thường.
Chu Hoằng căn bản không có tinh lực chú ý đến mấy cái này, chỉ đi nhanh đến bên cạnh hắn, giọng khản đặc, tựa hồ có chút run rẩy, "Tôi muốn gặp Trương Cảnh Minh."
Lưu Vũ Thần hiếm có khi bảo trì một biểu tình lâu như vậy, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt có chút hỗn loạn của, miệng mấp máy Chu Hoằng, hỏi: "Chuyện gì?"
Chu Hoằng hít vào một hơi, phiền não đưa tay vuốt mặt, "Tất nhiên là có việc."
Lưu Vũ Thần đã khôi phục thái độ bình thường, nghiêng người vào bên, "Cậu ấy đang họp."
"Tôi chờ anh ấy."
Chu Hoằng theo sát sau lưng Lưu Vũ Thần phía sau, không ngờ hắn bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt theo dõi túi giấy hắn siết chặt trong tay, "Cậu đang cầm cái gì thế?"
Chu Hoằng theo phản xạ giấu túi giấy ra sau lưng, cổ họng giật giật, lông măng trên mặt dựng lên, "Không có gì."
Hắn thấy Lưu Vũ Thần nhìn hắn, biểu tình đoán không ra, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng, nhưng rất nhanh lại giải quyết xong, xoay người tiếp tục đi, đồng thời nói với hắn: "Cậu ấy sắp ra rồi, cậu chờ ở đây."
Chu Hoằng liền ngồi chờ, thoáng đảo mắt là có thể nhìn thấy Lưu Vũ Thần, hắn thấy Lưu Vũ Thần tuy mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lúc lơ đãng lại mơ hồ lộ ra vẻ sốt ruột, hình như có tâm sự.
Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, phiền não trong lòng mình không khỏi vì vậy mà loãng đi một chút, bắt đầu suy nghĩ Lưu Vũ Thần bị sao vậy, trong đầu thủy chung có một manh mối rất rõ ràng đang bay, nhưng cứ không bắt được, cuối cùng không được, thẳng thắn ném manh mối kia đi, mặc kệ!
Chu Hoằng rất phiền não, có điều một lát sau liền đổi một vài tư thế, đang muốn đứng dậy, lơ đãng xoay mặt, thì thấy Trương Cảnh Minh từ một ngã rẽ đi ra, dáng người rất đĩnh đạc, mặt như băng sương, khí chất như thần, ở phía sau anh, có hai đồng nghiệp nữ sắc mặt lãnh đạm đi theo.
Tinh thần sa sút thật lâu của Chu Hoằng rốt cục tươi tinh lên trong lúc này, lồng ngực bỗng dưng thõm xuống một chút, thở ra một hơi lớn.
Hắn đứng dậy, mắt nhìn theo Trương Cảnh Minh, thẳng đến khi anh hơi kinh ngạc phát hiện ra hắn, kêu nữ đồng nghiệp đi sau lưng nữ qua bên đây.
Trong lòng Chu Hoằng toát ra cảm giác có thể gọi là ổn định, ánh mắt dính lên mặt Trương Cảnh Minh không di chuyển được, thấy anh vẫn nhìn hắn, tựa hồ phát hiện ánh mắt của hắn không đúng, nhíu chân mày rậm.
Được quan tâm nhìn như vậy, Chu Hoằng thoáng cảm thấy ấm lòng, đồng thời lại càng thêm ủy khuất.
Trương Cảnh Minh mặc dù không trực tiếp đi tới trước mặt Chu Hoằng, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi hắn, anh đứng bên bàn Lưu Vũ Thần, cong ngón tay gõ mặt bàn, thấp giọng dặn một câu "Lát nữa đừng cho ai vào", sau khi nghe Lưu Vũ Thần đáp lại rồi, anh cuối cùng mới nhìn sâu Chu Hoằng, xoay người đi vào phòng làm việc.
Khi đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, Chu Hoằng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Vũ Thần, thấy hắn cụp mắt, cảm xúc trên trán càng thêm phức tạp, trong lòng không khỏi tối sầm, tựa hồ bắt được manh mối ẩn hiện kia.
Vào phòng làm việc đóng cửa lại, Chu Hoằng liền có chút vô lực, hắn dưới cái nhìn soi mói của Trương Cảnh Minh suy sụp hoạt động bước chân, nặng nề ngồi lên sô pha, sau đó ném túi giấy in năm ngón tay lên bàn trà, cảm thán một cậu, "Sô pha của anh không tệ đó."
Trương Cảnh Minh rót một ly cà phê đưa cho hắn, sau đó lấy túi giấy trên bàn trà, thấy năm dấu ngón tay đều có vết ẩm ướt đôi chút, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, nhất là khi nhìn thấy người trong ảnh, lệ quang chợt lóe trong mắt quả thực có thể soi với lôi điện trong đêm tối, có chút sợ hãi.
Không khí tựa hồ đông lại.
Chu Hoằng để cà phê qua một bên, dạng người hình chữ đại dang tay chân ngửa lên sô pha, nhìn chằm chằm một điểm trên trần nhà, thở dài một hơi, "Sợ vãi đái."
Trương Cảnh Minh không thấy buồn cười, anh ung dung vuốt phẳng nếp nhăn của túi giấy, sau đó gập đôi hai lần, thẳng đến khi đường nét của ảnh chụp nổi lên, chỉ có khom người khẽ để lên bàn tràn, "Uống cà phê đi, định thần một chút."
Chu Hoằng nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, cũng quên chuyện bực mình, hơn nữa đặc biệt muốn vào lúc này nói vài câu dí dỏm biểu dương mị lực phi phàm của anh, tỷ như "Kỳ thực từ lúc nhìn thấy anh em đã định thần lại rồi", nhưng hiển nhiên Trương Cảnh Minh so với mị lực của hắn càng cường đại tự nhiên hơn, cho nên để không tăng thêm dáng vẻ quê mùa hai lúa, hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, uống cà phê.
Trương Cảnh Minh ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người dựa lên lưng ghế, khuỷu tay bám lấy tay vịn sô pha dẻo dai cực kỳ, ngón trỏ chậm rãi vuốt xương mày, nhắm mắt lại, có thể thấy rõ ràng một hàng lông mi đen dày, hai cánh môi nhạt màu rất nhu hòa kề sát nhau, nhìn không ra nửa chút tức giận cùng và nóng nảy, bình tĩnh dị thường.
Chỉ có Chu Hoằng biết dưới loại tâm tình này Trương Cảnh Minh có bao nhiêu hắc ám, lúc anh lầm lì là vô hại nhất, lúc tập trung làm việc là đẹp trai nhất, lúc thâm tình là giống như thần nhất, chỉ có loại bình tĩnh mang theo động tác nhỏ này là chết người nhất, bởi vì nhất định anh đang tính toán gì đó, cũng sẽ ghi hận một người hoặc là một nhóm người, mà kết cục của những người này sẽ hết sức có cảm giác của ngày tận thế.
Chu Hoằng thoáng không chịu nổi áp lực lạnh giá chung quanh Trương Cảnh Minh, liền cầm cái ly đi qua, lại nữa một ít, hắn cảm thấy cà phê Trương Cảnh Minh tự pha đặc biệt thơm và đậm, còn có công hiệu tỉnh táo đầu óc rõ rệt, đương nhiên điểm này còn chờ khảo chứng, bởi vì Chu Hoằng đã đem tình yêu say đắm dành cho cà phê không có thị trường cũng vô giá hiệu Trương Cảnh Minh rồi.
Chia sẻ áp lực đi một nửa Chu Hoằng có tinh lực suy nghĩ chuyện khác, sau đó cũng có chút hối hận, hối hận trong lúc tâm tư hỗn loạn đã đưa ảnh cho Trương Cảnh Minh xem, không vì điều gì khác, đơn giản là câu chuyện xóa không sạch sau lưng ảnh chụp, Trương Cảnh Minh xem rồi, cảm nhận chắc không khác nuốt phải coi ruồi bao nhiêu đâu.
Trương Cảnh Minh rốt cục không vuốt mày nữa, Chu Hoằng thoáng di chuyển về ngồi, thực sự không biết trong lòng mang tâm tình gì, cứ như trái tim đã mọc trên cơ thể người khác vậy, "Sao anh không hỏi hình em có từ đâu?" Nhận được thế nào, từ ai các loại, dưới tình huống bình thường đều triển khai như vậy mà.
"Với lượng tin tức trước mắt đã đủ rồi, trước khi nói chuyện không bằng dùng não trước." Trương Cảnh Minh mặt không chút biểu cảm, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng lại tạo ra cảm giác rất sắc bén.
Khóe miệng Chu Hoằng giật một cái, cầm cái ly rất trì độn, cứ cảm thấy mình bị mắng ấy, một lát cũng chỉ nói một chữ, "... Ờ." Trương Cảnh Minh quả nhiên có chút bực mình, bởi vì con ruồi to kia, anh cảm nhận được, tuy là anh giấu rất kỹ.
"Tất cả mọi chuyện đều phải có một cách giải quyết rồi, Triệu Tả, Vương Thủy Lương, còn có người này," Trương Cảnh Minh đứng lên, đi tới bên bàn làm việc màu đen dừng lại, bốn đầu ngón tay tiếp xúc mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm hướng cửa, nói xong từng chữ phảng phất như nặng ngàn cân, "Đều phải giải quyết sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, vô luận cái giá thế nào, lại để bọn họ đắc ý nữa chắc anh phải khóc mất."
Hiếm có khi một câu khôi hài, lại tạo ra cảm giác ngược lại, lúc này anh tựa như một con sư tử bị triệt để chọc giận, trong ánh mắt lóe nét độc ác và thề không bỏ qua khiến kẻ thù tê liệt.
Chu Hoằng bị thái độ nghiêm trọng như vậy kích thích toàn thân rùng mình, lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, chung quy hắn không suy nghĩ chu đáo, chuyện này phải có một cái kết sạch sẽ, bằng không về sau vẫn sẽ có chuyện không ngờ trước xảy ra.
Nói thì dễ rồi, làm thế nào mới là việc khó, cho nên Chu Hoằng mới nhận ra việc thề không bỏ qua của Trương Cảnh Minh rất chấn động, ném đi phiền não, hắn bị Trương Cảnh Minh như thế mê hoặc sâu sắc.
Tầng văn phòng của Trương Cảnh Minh Chu Hoằng còn chưa đến bao giờ, vừa bước vào đã cảm thấy không khí không bình thường, nhưng hắn không rảnh cảm khái, mặt căng thẳng tìm cái bóng của Lưu Vũ Thần, hắn là trợ lý của Trương Cảnh Minh, muốn gặp Trương Cảnh Minh trước tiên cần phải tìm hắn.
Vừa lúc Lưu Vũ Thần từ trong thang máy đi ra, liếc mắt liền thấy Chu Hoằng, đầu tiên là sửng sốt, sau thấy Chu Hoằng sắc mặt khó coi, sắc mặt hắn không khỏi phức tạp thay đổi liên tục, cau mày mắt thâm trầm không bình thường.
Chu Hoằng căn bản không có tinh lực chú ý đến mấy cái này, chỉ đi nhanh đến bên cạnh hắn, giọng khản đặc, tựa hồ có chút run rẩy, "Tôi muốn gặp Trương Cảnh Minh."
Lưu Vũ Thần hiếm có khi bảo trì một biểu tình lâu như vậy, hắn nhìn chằm chằm đôi mắt có chút hỗn loạn của, miệng mấp máy Chu Hoằng, hỏi: "Chuyện gì?"
Chu Hoằng hít vào một hơi, phiền não đưa tay vuốt mặt, "Tất nhiên là có việc."
Lưu Vũ Thần đã khôi phục thái độ bình thường, nghiêng người vào bên, "Cậu ấy đang họp."
"Tôi chờ anh ấy."
Chu Hoằng theo sát sau lưng Lưu Vũ Thần phía sau, không ngờ hắn bỗng nhiên xoay người lại, đôi mắt theo dõi túi giấy hắn siết chặt trong tay, "Cậu đang cầm cái gì thế?"
Chu Hoằng theo phản xạ giấu túi giấy ra sau lưng, cổ họng giật giật, lông măng trên mặt dựng lên, "Không có gì."
Hắn thấy Lưu Vũ Thần nhìn hắn, biểu tình đoán không ra, tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm trọng, nhưng rất nhanh lại giải quyết xong, xoay người tiếp tục đi, đồng thời nói với hắn: "Cậu ấy sắp ra rồi, cậu chờ ở đây."
Chu Hoằng liền ngồi chờ, thoáng đảo mắt là có thể nhìn thấy Lưu Vũ Thần, hắn thấy Lưu Vũ Thần tuy mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lúc lơ đãng lại mơ hồ lộ ra vẻ sốt ruột, hình như có tâm sự.
Chu Hoằng không tự chủ nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào kỳ quái, phiền não trong lòng mình không khỏi vì vậy mà loãng đi một chút, bắt đầu suy nghĩ Lưu Vũ Thần bị sao vậy, trong đầu thủy chung có một manh mối rất rõ ràng đang bay, nhưng cứ không bắt được, cuối cùng không được, thẳng thắn ném manh mối kia đi, mặc kệ!
Chu Hoằng rất phiền não, có điều một lát sau liền đổi một vài tư thế, đang muốn đứng dậy, lơ đãng xoay mặt, thì thấy Trương Cảnh Minh từ một ngã rẽ đi ra, dáng người rất đĩnh đạc, mặt như băng sương, khí chất như thần, ở phía sau anh, có hai đồng nghiệp nữ sắc mặt lãnh đạm đi theo.
Tinh thần sa sút thật lâu của Chu Hoằng rốt cục tươi tinh lên trong lúc này, lồng ngực bỗng dưng thõm xuống một chút, thở ra một hơi lớn.
Hắn đứng dậy, mắt nhìn theo Trương Cảnh Minh, thẳng đến khi anh hơi kinh ngạc phát hiện ra hắn, kêu nữ đồng nghiệp đi sau lưng nữ qua bên đây.
Trong lòng Chu Hoằng toát ra cảm giác có thể gọi là ổn định, ánh mắt dính lên mặt Trương Cảnh Minh không di chuyển được, thấy anh vẫn nhìn hắn, tựa hồ phát hiện ánh mắt của hắn không đúng, nhíu chân mày rậm.
Được quan tâm nhìn như vậy, Chu Hoằng thoáng cảm thấy ấm lòng, đồng thời lại càng thêm ủy khuất.
Trương Cảnh Minh mặc dù không trực tiếp đi tới trước mặt Chu Hoằng, ánh mắt vẫn thủy chung không rời khỏi hắn, anh đứng bên bàn Lưu Vũ Thần, cong ngón tay gõ mặt bàn, thấp giọng dặn một câu "Lát nữa đừng cho ai vào", sau khi nghe Lưu Vũ Thần đáp lại rồi, anh cuối cùng mới nhìn sâu Chu Hoằng, xoay người đi vào phòng làm việc.
Khi đẩy cửa phòng làm việc của tổng giám đốc ra, Chu Hoằng theo bản năng quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Vũ Thần, thấy hắn cụp mắt, cảm xúc trên trán càng thêm phức tạp, trong lòng không khỏi tối sầm, tựa hồ bắt được manh mối ẩn hiện kia.
Vào phòng làm việc đóng cửa lại, Chu Hoằng liền có chút vô lực, hắn dưới cái nhìn soi mói của Trương Cảnh Minh suy sụp hoạt động bước chân, nặng nề ngồi lên sô pha, sau đó ném túi giấy in năm ngón tay lên bàn trà, cảm thán một cậu, "Sô pha của anh không tệ đó."
Trương Cảnh Minh rót một ly cà phê đưa cho hắn, sau đó lấy túi giấy trên bàn trà, thấy năm dấu ngón tay đều có vết ẩm ướt đôi chút, sắc mặt không khỏi tối sầm lại, nhất là khi nhìn thấy người trong ảnh, lệ quang chợt lóe trong mắt quả thực có thể soi với lôi điện trong đêm tối, có chút sợ hãi.
Không khí tựa hồ đông lại.
Chu Hoằng để cà phê qua một bên, dạng người hình chữ đại dang tay chân ngửa lên sô pha, nhìn chằm chằm một điểm trên trần nhà, thở dài một hơi, "Sợ vãi đái."
Trương Cảnh Minh không thấy buồn cười, anh ung dung vuốt phẳng nếp nhăn của túi giấy, sau đó gập đôi hai lần, thẳng đến khi đường nét của ảnh chụp nổi lên, chỉ có khom người khẽ để lên bàn tràn, "Uống cà phê đi, định thần một chút."
Chu Hoằng nhìn mà đổ mồ hôi lạnh, cũng quên chuyện bực mình, hơn nữa đặc biệt muốn vào lúc này nói vài câu dí dỏm biểu dương mị lực phi phàm của anh, tỷ như "Kỳ thực từ lúc nhìn thấy anh em đã định thần lại rồi", nhưng hiển nhiên Trương Cảnh Minh so với mị lực của hắn càng cường đại tự nhiên hơn, cho nên để không tăng thêm dáng vẻ quê mùa hai lúa, hắn không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, uống cà phê.
Trương Cảnh Minh ngồi xuống bên cạnh, hơi nghiêng người dựa lên lưng ghế, khuỷu tay bám lấy tay vịn sô pha dẻo dai cực kỳ, ngón trỏ chậm rãi vuốt xương mày, nhắm mắt lại, có thể thấy rõ ràng một hàng lông mi đen dày, hai cánh môi nhạt màu rất nhu hòa kề sát nhau, nhìn không ra nửa chút tức giận cùng và nóng nảy, bình tĩnh dị thường.
Chỉ có Chu Hoằng biết dưới loại tâm tình này Trương Cảnh Minh có bao nhiêu hắc ám, lúc anh lầm lì là vô hại nhất, lúc tập trung làm việc là đẹp trai nhất, lúc thâm tình là giống như thần nhất, chỉ có loại bình tĩnh mang theo động tác nhỏ này là chết người nhất, bởi vì nhất định anh đang tính toán gì đó, cũng sẽ ghi hận một người hoặc là một nhóm người, mà kết cục của những người này sẽ hết sức có cảm giác của ngày tận thế.
Chu Hoằng thoáng không chịu nổi áp lực lạnh giá chung quanh Trương Cảnh Minh, liền cầm cái ly đi qua, lại nữa một ít, hắn cảm thấy cà phê Trương Cảnh Minh tự pha đặc biệt thơm và đậm, còn có công hiệu tỉnh táo đầu óc rõ rệt, đương nhiên điểm này còn chờ khảo chứng, bởi vì Chu Hoằng đã đem tình yêu say đắm dành cho cà phê không có thị trường cũng vô giá hiệu Trương Cảnh Minh rồi.
Chia sẻ áp lực đi một nửa Chu Hoằng có tinh lực suy nghĩ chuyện khác, sau đó cũng có chút hối hận, hối hận trong lúc tâm tư hỗn loạn đã đưa ảnh cho Trương Cảnh Minh xem, không vì điều gì khác, đơn giản là câu chuyện xóa không sạch sau lưng ảnh chụp, Trương Cảnh Minh xem rồi, cảm nhận chắc không khác nuốt phải coi ruồi bao nhiêu đâu.
Trương Cảnh Minh rốt cục không vuốt mày nữa, Chu Hoằng thoáng di chuyển về ngồi, thực sự không biết trong lòng mang tâm tình gì, cứ như trái tim đã mọc trên cơ thể người khác vậy, "Sao anh không hỏi hình em có từ đâu?" Nhận được thế nào, từ ai các loại, dưới tình huống bình thường đều triển khai như vậy mà.
"Với lượng tin tức trước mắt đã đủ rồi, trước khi nói chuyện không bằng dùng não trước." Trương Cảnh Minh mặt không chút biểu cảm, giọng nói cũng bình tĩnh, nhưng lại tạo ra cảm giác rất sắc bén.
Khóe miệng Chu Hoằng giật một cái, cầm cái ly rất trì độn, cứ cảm thấy mình bị mắng ấy, một lát cũng chỉ nói một chữ, "... Ờ." Trương Cảnh Minh quả nhiên có chút bực mình, bởi vì con ruồi to kia, anh cảm nhận được, tuy là anh giấu rất kỹ.
"Tất cả mọi chuyện đều phải có một cách giải quyết rồi, Triệu Tả, Vương Thủy Lương, còn có người này," Trương Cảnh Minh đứng lên, đi tới bên bàn làm việc màu đen dừng lại, bốn đầu ngón tay tiếp xúc mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm hướng cửa, nói xong từng chữ phảng phất như nặng ngàn cân, "Đều phải giải quyết sạch sẽ, không để lại bất cứ dấu vết gì, vô luận cái giá thế nào, lại để bọn họ đắc ý nữa chắc anh phải khóc mất."
Hiếm có khi một câu khôi hài, lại tạo ra cảm giác ngược lại, lúc này anh tựa như một con sư tử bị triệt để chọc giận, trong ánh mắt lóe nét độc ác và thề không bỏ qua khiến kẻ thù tê liệt.
Chu Hoằng bị thái độ nghiêm trọng như vậy kích thích toàn thân rùng mình, lập tức hoàn toàn tỉnh ngộ, chung quy hắn không suy nghĩ chu đáo, chuyện này phải có một cái kết sạch sẽ, bằng không về sau vẫn sẽ có chuyện không ngờ trước xảy ra.
Nói thì dễ rồi, làm thế nào mới là việc khó, cho nên Chu Hoằng mới nhận ra việc thề không bỏ qua của Trương Cảnh Minh rất chấn động, ném đi phiền não, hắn bị Trương Cảnh Minh như thế mê hoặc sâu sắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook