Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
-
Chương 50: Em tuốt cho anh
Vào cửa, Chu Hoằng dẫn Lưu Vũ Thần đến phòng tân hôn của họ, để Trương Cảnh Minh nằm trên giường, đang định cởi áo khoác cho anh, lúc thoáng đảo mắt qua lại thấy Lưu Vũ Thần đang lén lút đi ra ngoài, lúc này vừa câm nín cộng thêm táo bạo, từ trên giường nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng: "Lưu Vũ Thần con mẹ nó anh đứng lại cho tôi!"
Trương Cảnh Minh bị chấn đắc đau đầu, lắc đầu rầm rì.
Lưu Vũ Thần cũng chỉ mới bay ra khỏi phòng tân hôn một bước, bị bắt tại trận, không hề xấu hổ, lập tức trở lại bộ dạng lạnh tạn ban đầu, bỗng dưng thẳng người, nhíu mày, nhỏ giọng mắng: "Hét cái gì, đằng sau đang lẩm bẩm kìa!"
Chu Hoằng nhanh chóng nhìn Trương Cảnh Minh, lại không để ý tới, bởi vì lúc này quá tức giận, hắn sải hai bước lớn đến trước mặt Lưu Vũ Thần, nhìn thằng vào mắt hắn, nhe răng: "Nói rõ chuyện này xong rồi lại đi!"
Lưu Vũ Thần lùi một bước, chinh lại cổ áo một chút, nghiêng đầu cong môi, "Cậu tìm sai đối tượng phát giận rồi nhỉ, người ta đã về chủ cũ rồi, chẳng lẽ cậu không cám ơn tôi một phát?"
Lúc hắn nói lời câu này cũng rất rõ ràng từng chữ, trong lúc thản nhiên lại lộ ra lãnh ý nhà nhạt, Chu Hoằng sửng sốt, sau đó nhíu mày, trong đầu tựa hồ bắt được điều gì.
"Xin lỗi, Trương Cảnh Minh tắt máy, tôi có chút nóng nảy, lo lắng anh ấy xảy ra chuyện, phát tiết lên người anh xin hãy bỏ qua cho, nhưng chuyện đã ra như này, vì sao Trương Cảnh Minh lại uống say, vì sao anh không nghe điện thoại của tôi, điều này anh phải nói rõ ràng."
Âm điệu của Chu Hoằng lập tức trở nên bình tĩnh, giọng điệu cũng cương quyết nghiêm túc, Lưu Vũ Thần không khỏi càng thêm gian nan, im lặng một lúc sau mới giương mắt lên giọng nói trầm thấp trả lời: "Chuyện này, tôi không thể nói."
Chân mày của Chu Hoằng nhíu chặt hơn, hắn mím môi môi, ánh mắt chuyển tối.
Lưu Vũ Thần làm như không nhìn thấy, biểu tình có chút lập lờ nước đôi, "Còn như nguyên nhân, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu, cậu xem, hai bên đều là an hem của tôi, nếu đã là anh em, thì tôi sẽ không làm tổn thương đến tình cảm, nói chung ấy, chuyện này cậu đừng hy vọng nghe được từ miệng tôi,"
Nói tới đây, nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Minh đang nằm trên giường rầm rì, tiếp tục nói, "Người đã trả về nguyên vẹn rồi, chỉ là thần trí không rõ lắm, chờ cậu ấy tỉnh rồi thì cậu nghe cậu ây nói, đừng làm khó tôi là được."
Chu Hoằng thoáng chốc không có lời nào để nói, vừa hiểu lại vừa không cam lòng, dù có xoắn xuýt, cũng chỉ trơ mắt nhìn Lưu Vũ Thần lui về sau hai bước phất tay với hắn, nói không cần đưa tiễn gì đó, rồi xoay người đi mất.
Chu Hoằng quả thật không có tiễn, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa, liền xanh mặt trở về hầu hạ Trương Cảnh Minh, cởi quần áo, lau mặt đút nước cho anh, lại sợ anh đột nhiên muốn ói, liền trông coi bên cạnh, trong lòng một hồi tức một hồi buồn một hồi xót xa, thừa dịp Trương Cảnh Minh bất tỉnh nhân sự thì đạp mạnh anh một cái, lúc này mới dần dần hơi hả giận.
Trong vở kịch này Lưu Vũ Thần diễn vai phản diện, vai chính diện là ai thì không rõ, Trương Cảnh Minh còn lại là một vai vừa khuynh đảo chúng sinh lại vừa chịu cực chịu khổ, còn như Chu Hoằng hắn... một vai không đáng kể?
Đến nửa đêm, thấy Trương Cảnh Minh ngủ càng ngày càng an ổn, không có dấu hiệu giật mình thức dậy, lúc này Chu Hoằng mới thu xếp chui vào chăn, tay chân ôm chặt cơ thể xích lõa của Trương Cảnh Minh, vô cùng tham luyến cọ mặt anh, mang theo chút bi thương từ từ ngủ thiếp.
Đêm nay Chu Hoằng ngủ không sâu, sáng sớm Trương Cảnh Minh khẽ động liền mở mắt ra theo, hắn dùng cánh tay chống người dậy, mơ mơ màng màng nhìn Trương Cảnh Minh đã ngồi dậy, thấy anh cúi đầu, dùng ngón trỏ bóp mi tâm, đôi môi vốn nhạt màu bởi vì say rượu mà càng thêm phai nhạt, tấm lưng cơ bắp vừa phải tạo ra một đường cong xinh đẹp.
Chu Hoằng mắt sáng lên, hắn đưa tay để lên lưng Trương Cảnh Minh, nhẹ nhàng đẩy, khan giọng hỏi: "Không ngủ một lát nữa?"
Trương Cảnh Minh còn đang bóp mi tay, vươn tay kia tìm mắt kính tên bàn đeo lên, đồng thời nói, vừa mới tỉnh giấc giọng so với bất cứ lúc nào đều trầm thấp hơn cả, cũng càng cảm giác mị lực đặc biệt, "Mấy giờ rồi?"
Chu Hoằng móc điện thoại di động ra nhìn, "Mới vừa bảy giờ."
Người này vô luận dưới tình huống nào đều có thể đúng giờ tỉnh giác, đồng hồ sinh học mạnh mẽ.
"Ngủ một lát nữa cũng không sao," Chu Hoằng ngồi dậy, ôm vai Trương Cảnh Minh, gương mặt gần như tiến tới dưới mũi anh, "Còn khó chịu không?"
Đối với việc Chu Hoằng tới gần, Trương Cảnh Minh đầu tiên là nheo mắt lại, nhìn thẳng một cái, sau đó lại nhắm mắt, khóe môi khẽ run, tựa như có chút thống khổ đè nén cái gì, Chu Hoằng còn chú ý thấy yết hầu anh di chuyển.
"Hôm nay còn có một hội nghị quan trọng," Nói rồi, đẩy vai Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh vén chăn lên duỗi một chân, sau đó động tác kỳ quái ngưng trệ rồi mới đưa duỗi chân còn lại, khàn giọng oán giận, "Sao em không mặc đồ ngủ cho anh?"
Chu Hoằng "Ủa" một tiếng, nhìn động tác Trương Cảnh Minh xuống giường, ánh mắt theo bản năng dời xuống, chờ khi nhìn thấy cái gì đó bên dưới của Trương Cảnh Minh như ẩn như hiện run rẩy đứng thẳng thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cười toe toét, "Anh nặng như heo ấy, em không mặc được."
Đây là cái cớ gì thế?
Trương Cảnh Minh hơi cau mày, vừa tự tay cầm khăn tắm, vừa nghiêng mặt nhìn Chu Hoằng, chỉ thấy đôi mắt như hắc hoàn của hắn tròn xoe sang ngờ, không chớp một cái theo dõi hạ thân của anh, biểu tình trên mặt có chút thô bỉ.
Trương Cảnh Minh lúc này khổ cười ra tiếng, quấn kỹ khăn tắm đi tới nhéo mũi Chu Hoằng, "Coi chừng lòi mắt."
Chu Hoằng không để ý tới, trực tiếp đưa tay sờ lều vải nổi cộm lên, nhưng tay còn chưa với tới đã bị Trương Cảnh Minh túm lấy, hắn giương mắt nhìn, thấy biểu tình của Trương Cảnh Minh cực kỳ khổ sở, bèn nói: "Em tuốt cho anh."
Trương Cảnh Minh nín thở một hơi, bộ dạng rất giãy giụa, im lặng một hồi mới mở miệng, giọng nói nghe vào đều là nóng bỏng, "Không cần, lát là hết." Nói xong, buông Chu Hoằng ra liền nhanh chóng ra ngoài.
Chu Hoằng vội vàng xuống giường, tùy tiện cầm một thứ che cơ thể liền đi theo.
Dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, mắt Chu Hoằng vẫn dừng lại trên hạ thân của Trương Cảnh Minh, hắn thấy lều vải hơi xẹp, rất là thất vọng, Trương Cảnh Minh vừa vặn nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi bất đắc dĩ hít vào một tiếng.
Nhạc đệm qua đi, bầu không khí lập tức trở nên có chút quỷ dị.
Chu Hoằng lặng yên nhìn Trương Cảnh Minh đánh răng xong, chờ anh có thể nói chuyện, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đêm qua anh nói mớ, anh đoán xem anh đã nói gì?"
Trương Cảnh Minh lập tức xoay mặt qua nhìn Chu Hoằng, động tác chỉ là nhanh nhưng không thấy loạn, ánh mắt cũng chỉ là ngoài ý muốn mà không thấy tránh né.
Thấy thế, Chu Hoằng điều chỉnh trọng tâm, đổi chân tựa, lạnh tanh đón nhận ánh mắt của Trương Cảnh Minh.
Trương Cảnh Minh mới vừa lau bọt cạo râu, lúc này dừng lại, chân mày rậm hơi nhíu, có hơi lưỡng lự, "Đoán không được, nói gì thế?"
Phản ứng không đủ thản nhiên, Chu Hoằng hừ một tiếng, lướt qua Trương Cảnh Minh đi tới trước bồn rửa mặt, cụp mắt hừ hừ, "Gạt anh đó."
Trương Cảnh Minh nói không nên lời là tâm tình gì, chỉ nhìn Chu Hoằng hai lần, sau đó yên lặng quay đầu về tiếp tục lau bọt.
==
Sắp tới t bận đi học nghiệp vụ rồi đi làm nên tiến độ vẫn chậm nhưng ko drop các bạn iu yên tâm >v<
Trương Cảnh Minh bị chấn đắc đau đầu, lắc đầu rầm rì.
Lưu Vũ Thần cũng chỉ mới bay ra khỏi phòng tân hôn một bước, bị bắt tại trận, không hề xấu hổ, lập tức trở lại bộ dạng lạnh tạn ban đầu, bỗng dưng thẳng người, nhíu mày, nhỏ giọng mắng: "Hét cái gì, đằng sau đang lẩm bẩm kìa!"
Chu Hoằng nhanh chóng nhìn Trương Cảnh Minh, lại không để ý tới, bởi vì lúc này quá tức giận, hắn sải hai bước lớn đến trước mặt Lưu Vũ Thần, nhìn thằng vào mắt hắn, nhe răng: "Nói rõ chuyện này xong rồi lại đi!"
Lưu Vũ Thần lùi một bước, chinh lại cổ áo một chút, nghiêng đầu cong môi, "Cậu tìm sai đối tượng phát giận rồi nhỉ, người ta đã về chủ cũ rồi, chẳng lẽ cậu không cám ơn tôi một phát?"
Lúc hắn nói lời câu này cũng rất rõ ràng từng chữ, trong lúc thản nhiên lại lộ ra lãnh ý nhà nhạt, Chu Hoằng sửng sốt, sau đó nhíu mày, trong đầu tựa hồ bắt được điều gì.
"Xin lỗi, Trương Cảnh Minh tắt máy, tôi có chút nóng nảy, lo lắng anh ấy xảy ra chuyện, phát tiết lên người anh xin hãy bỏ qua cho, nhưng chuyện đã ra như này, vì sao Trương Cảnh Minh lại uống say, vì sao anh không nghe điện thoại của tôi, điều này anh phải nói rõ ràng."
Âm điệu của Chu Hoằng lập tức trở nên bình tĩnh, giọng điệu cũng cương quyết nghiêm túc, Lưu Vũ Thần không khỏi càng thêm gian nan, im lặng một lúc sau mới giương mắt lên giọng nói trầm thấp trả lời: "Chuyện này, tôi không thể nói."
Chân mày của Chu Hoằng nhíu chặt hơn, hắn mím môi môi, ánh mắt chuyển tối.
Lưu Vũ Thần làm như không nhìn thấy, biểu tình có chút lập lờ nước đôi, "Còn như nguyên nhân, tôi tin tưởng cậu có thể hiểu, cậu xem, hai bên đều là an hem của tôi, nếu đã là anh em, thì tôi sẽ không làm tổn thương đến tình cảm, nói chung ấy, chuyện này cậu đừng hy vọng nghe được từ miệng tôi,"
Nói tới đây, nghiêng đầu nhìn Trương Cảnh Minh đang nằm trên giường rầm rì, tiếp tục nói, "Người đã trả về nguyên vẹn rồi, chỉ là thần trí không rõ lắm, chờ cậu ấy tỉnh rồi thì cậu nghe cậu ây nói, đừng làm khó tôi là được."
Chu Hoằng thoáng chốc không có lời nào để nói, vừa hiểu lại vừa không cam lòng, dù có xoắn xuýt, cũng chỉ trơ mắt nhìn Lưu Vũ Thần lui về sau hai bước phất tay với hắn, nói không cần đưa tiễn gì đó, rồi xoay người đi mất.
Chu Hoằng quả thật không có tiễn, chờ nghe thấy tiếng đóng cửa, liền xanh mặt trở về hầu hạ Trương Cảnh Minh, cởi quần áo, lau mặt đút nước cho anh, lại sợ anh đột nhiên muốn ói, liền trông coi bên cạnh, trong lòng một hồi tức một hồi buồn một hồi xót xa, thừa dịp Trương Cảnh Minh bất tỉnh nhân sự thì đạp mạnh anh một cái, lúc này mới dần dần hơi hả giận.
Trong vở kịch này Lưu Vũ Thần diễn vai phản diện, vai chính diện là ai thì không rõ, Trương Cảnh Minh còn lại là một vai vừa khuynh đảo chúng sinh lại vừa chịu cực chịu khổ, còn như Chu Hoằng hắn... một vai không đáng kể?
Đến nửa đêm, thấy Trương Cảnh Minh ngủ càng ngày càng an ổn, không có dấu hiệu giật mình thức dậy, lúc này Chu Hoằng mới thu xếp chui vào chăn, tay chân ôm chặt cơ thể xích lõa của Trương Cảnh Minh, vô cùng tham luyến cọ mặt anh, mang theo chút bi thương từ từ ngủ thiếp.
Đêm nay Chu Hoằng ngủ không sâu, sáng sớm Trương Cảnh Minh khẽ động liền mở mắt ra theo, hắn dùng cánh tay chống người dậy, mơ mơ màng màng nhìn Trương Cảnh Minh đã ngồi dậy, thấy anh cúi đầu, dùng ngón trỏ bóp mi tâm, đôi môi vốn nhạt màu bởi vì say rượu mà càng thêm phai nhạt, tấm lưng cơ bắp vừa phải tạo ra một đường cong xinh đẹp.
Chu Hoằng mắt sáng lên, hắn đưa tay để lên lưng Trương Cảnh Minh, nhẹ nhàng đẩy, khan giọng hỏi: "Không ngủ một lát nữa?"
Trương Cảnh Minh còn đang bóp mi tay, vươn tay kia tìm mắt kính tên bàn đeo lên, đồng thời nói, vừa mới tỉnh giấc giọng so với bất cứ lúc nào đều trầm thấp hơn cả, cũng càng cảm giác mị lực đặc biệt, "Mấy giờ rồi?"
Chu Hoằng móc điện thoại di động ra nhìn, "Mới vừa bảy giờ."
Người này vô luận dưới tình huống nào đều có thể đúng giờ tỉnh giác, đồng hồ sinh học mạnh mẽ.
"Ngủ một lát nữa cũng không sao," Chu Hoằng ngồi dậy, ôm vai Trương Cảnh Minh, gương mặt gần như tiến tới dưới mũi anh, "Còn khó chịu không?"
Đối với việc Chu Hoằng tới gần, Trương Cảnh Minh đầu tiên là nheo mắt lại, nhìn thẳng một cái, sau đó lại nhắm mắt, khóe môi khẽ run, tựa như có chút thống khổ đè nén cái gì, Chu Hoằng còn chú ý thấy yết hầu anh di chuyển.
"Hôm nay còn có một hội nghị quan trọng," Nói rồi, đẩy vai Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh vén chăn lên duỗi một chân, sau đó động tác kỳ quái ngưng trệ rồi mới đưa duỗi chân còn lại, khàn giọng oán giận, "Sao em không mặc đồ ngủ cho anh?"
Chu Hoằng "Ủa" một tiếng, nhìn động tác Trương Cảnh Minh xuống giường, ánh mắt theo bản năng dời xuống, chờ khi nhìn thấy cái gì đó bên dưới của Trương Cảnh Minh như ẩn như hiện run rẩy đứng thẳng thì nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, cười toe toét, "Anh nặng như heo ấy, em không mặc được."
Đây là cái cớ gì thế?
Trương Cảnh Minh hơi cau mày, vừa tự tay cầm khăn tắm, vừa nghiêng mặt nhìn Chu Hoằng, chỉ thấy đôi mắt như hắc hoàn của hắn tròn xoe sang ngờ, không chớp một cái theo dõi hạ thân của anh, biểu tình trên mặt có chút thô bỉ.
Trương Cảnh Minh lúc này khổ cười ra tiếng, quấn kỹ khăn tắm đi tới nhéo mũi Chu Hoằng, "Coi chừng lòi mắt."
Chu Hoằng không để ý tới, trực tiếp đưa tay sờ lều vải nổi cộm lên, nhưng tay còn chưa với tới đã bị Trương Cảnh Minh túm lấy, hắn giương mắt nhìn, thấy biểu tình của Trương Cảnh Minh cực kỳ khổ sở, bèn nói: "Em tuốt cho anh."
Trương Cảnh Minh nín thở một hơi, bộ dạng rất giãy giụa, im lặng một hồi mới mở miệng, giọng nói nghe vào đều là nóng bỏng, "Không cần, lát là hết." Nói xong, buông Chu Hoằng ra liền nhanh chóng ra ngoài.
Chu Hoằng vội vàng xuống giường, tùy tiện cầm một thứ che cơ thể liền đi theo.
Dựa vào khung cửa nhà vệ sinh, mắt Chu Hoằng vẫn dừng lại trên hạ thân của Trương Cảnh Minh, hắn thấy lều vải hơi xẹp, rất là thất vọng, Trương Cảnh Minh vừa vặn nhìn thấy ánh mắt này, không khỏi bất đắc dĩ hít vào một tiếng.
Nhạc đệm qua đi, bầu không khí lập tức trở nên có chút quỷ dị.
Chu Hoằng lặng yên nhìn Trương Cảnh Minh đánh răng xong, chờ anh có thể nói chuyện, mới chậm rãi mở miệng nói: "Đêm qua anh nói mớ, anh đoán xem anh đã nói gì?"
Trương Cảnh Minh lập tức xoay mặt qua nhìn Chu Hoằng, động tác chỉ là nhanh nhưng không thấy loạn, ánh mắt cũng chỉ là ngoài ý muốn mà không thấy tránh né.
Thấy thế, Chu Hoằng điều chỉnh trọng tâm, đổi chân tựa, lạnh tanh đón nhận ánh mắt của Trương Cảnh Minh.
Trương Cảnh Minh mới vừa lau bọt cạo râu, lúc này dừng lại, chân mày rậm hơi nhíu, có hơi lưỡng lự, "Đoán không được, nói gì thế?"
Phản ứng không đủ thản nhiên, Chu Hoằng hừ một tiếng, lướt qua Trương Cảnh Minh đi tới trước bồn rửa mặt, cụp mắt hừ hừ, "Gạt anh đó."
Trương Cảnh Minh nói không nên lời là tâm tình gì, chỉ nhìn Chu Hoằng hai lần, sau đó yên lặng quay đầu về tiếp tục lau bọt.
==
Sắp tới t bận đi học nghiệp vụ rồi đi làm nên tiến độ vẫn chậm nhưng ko drop các bạn iu yên tâm >v<
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook