Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi
Chương 46: Hai người chia phòng ngủ à

Mặt Chu Hoằng rất tái, hắn cảm thấy mình thực sự không chịu nổi một kích, trước mặt người đàn ông trước mắt này.

Mắt phượng hẹp dài, lông mi đen dày, mũi mỏng thẳng, môi đỏ thắm... cứ như đi ra từ trong tranh.

Không, kỳ thực so với trong tranh còn chấn động hơn, y giống như một con búp bê xinh đẹp rách nát thiếu sinh khi, được quý tộc yêu thích cất giấu trong tủ kính, toàn thân tản ra sự xinh đẹp thích hợp bị giam cầm đứng trên đỉnh tuyệt vọng.

Chu Hoằng rốt cuộc đã hiểu vì sao nhóm bạn thân lại thất vọng, cho dù là ai sau khi kiến thức vẻ đẹp như vậy, đều không thể nhìn vào những cái khác nữa.

So với biểu tình của Chu Hoằng, biểu hiện bình thản ung dung của Tuyết Bạch Sinh khiến cho y càng giống chủ của cái nhà này hơn, y để ly rượu xuống, đi lại tiêu sái đến trước mặt Chu Hoằng, vươn tay với hắn, cười giống như một con búp bê lãnh diễm không có nhiệt độ.

"Xin chào, tôi là Tuyết Bạch Sinh, trước đây cũng từng ở trong nhà này, không nghĩ tới chìa khóa cũ vẫn chưa đổi." Giọng của y cũng vỡ nát, âm thanh phát ra có chút khàn khàn, nhưng kèm với gương mặt như vậy, chỉ khiến người cảm thấy là một loại gợi cảm khác đi.

Chu Hoằng bỗng bừng tỉnh, trong đôi mắt mở to trống rỗng xẹt qua một tia sáng, hắn không nhìn ra một ý cười trong ánh nhìn của đôi mắt phượng hẹp dài đó, đồng thời tin tưởng rằng hắn cũng không phải là nhạy cảm.

Người kia đang gây hấn với hắn không sai nhỉ!

Chìa khóa cũ chưa đổi!

Là có thâm ý khác đúng không!

Chợt, nội tâm chấn động của Chu Hoằng liền phai nhạt, trở nên cực kỳ lãnh tĩnh, thậm chí không cảm giác được hào quang chói mắt nữa, bây giờ mỗi cái chân lông của hắn đều có thể tóm được địch ý đối phương truyền tới, địa bàn bị mơ ước, ý chí chiến đấu mãnh liệt của Chu Hoằng không hề hồi hộp lấn ép hai bên khiến cho hắn khó chịu.

Chu Hoằng lấy tốc độ đến mình cũng kinh ngạc nhanh chóng tiếp nhận sự thật, tình địch vượt biển trở về còn bất ngờ xuất hiện trước mặt hắn vào lúc này, hắn nhìn bàn tay hết sức xinh đẹp của Tuyết Bạch Sinh, sau đó thoáng nắm chặt, chỉ cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo, đồng dạng với sự lạnh băng còn có giọng nói của hắn, "Cho nên anh liền vào được? Vậy cũng đủ tội tự ý xông vào nhà dân nhỉ."

Nếu đã biết đối phương là ai rồi, cũng chẳng thích gì nhau, thì không cần làm bộ làm tịch, đỡ để mọi người ghê tởm.

Khóe môi cong cong của Tuyết Bạch Sinh cứng đờ khó thể phát giác, y thu tay về, khàn giọng cười, ra vẻ rất có lỗi, "Xin lỗi, tôi đã ở đây rất lâu, thói quen thành sự hiển nhiên, không nghĩ nhiều liền đi vào, hy vọng cậu bỏ qua cho."

Mẹ kiếp ba năm đến chó cũng không thấy còn lại phản xạ có điều kiện nữa!

Chu Hoằng trong bụng hừ lạnh, hắn tùy tiện bỏ đồ trong tay xuống một chỗ, đi qua quầy bar, rất chán ghét nhìn chòng chọc ly rượu bị dùng qua.

"Tôi rất để ý, mong lần sau anh đừng có không lễ phép như thế nữa," Nói tới đây, Chu Hoằng ngưng lại, xoay người nhìn thẳng Tuyết Bạch Sinh, "Nhưng cũng không sao cả, nếu chìa khóa nhà chúng tôi ngoại lưu nhiều như vậy, an toàn là trên hết, vẫn nên thay đổi thôi, à, chiếc chìa khóa đó anh có thể giữ làm kỷ niệm cũng không sao, đừng suy nghĩ đến việc tôi có chú ý hay không."

Trọng điểm nhấn mạnh ba chữ "Nhà chúng tôi".

Tuyết Bạch Sinh vốn định tiến lên cho Chu Hoằng đả kích thẳng thừng, lại quái gở lên mặt vài câu, thăm dò tình tình của hắn, lại không nghĩ tới đối phương lại gắt như vậy, lòng ngay dạ thẳng thể hiện phản cảm không hề giấu giếm, làm cho y cũng có chút trở tay không kịp.

"... Rất xin lỗi," Nhưng sau khi sửng sốt y lập tức khôi phục trạng thái ban đầu, cong cong khóe môi, đánh giá bốn phía, dùng một giọng nói khàn khàn không nóng không lạnh nói, "Nơi đây vẫn như vậy ha."

Chu Hoằng lập tức phát hỏa, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đọc rõ từng chữ, "Đồ vật thì chỉ là đồ vật thôi, có thay đổi hay không cũng chẳng sao, người không thay đổi thì được, tiếc rằng có đôi câu là "Cảnh còn người mất", đồ vật vẫn là đồ vật, người lại không còn là người ban đầu."

Tuyết Bạch Sinh hơi biến sắc mặt, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt.

Chu Hoằng đắc ý hất cằm.

Thấy Chu Hoằng hoàn toàn không định mời y ngồi, Tuyết Bạch Sinh liền tự lực cánh sinh thôi, nhưng quan hệ đối nghịch đã rất rõ ràng, y cũng thẳng thắn cũng học theo tính cách của đại gia hỏa, này thẳng thắn thành khẩn một ít là được, y thực sự đã chịu đủ sự ngụy trang này rồi.

Ngồi xuống, hai cái chân thon dài vắt chéo nhau, Tuyết Bạch Sinh dùng khóe mắt nhìn Chu Hoằng đang tức giận không thôi, cong khóe môi đỏ thắm, khàn khàn nói: "Cậu nói xem Cảnh Minh thấy tôi đã trở về, có vui mừng hay không?"

Cảnh Minh, Cảnh Minh?!

Chu Hoằng sắp tức muốn nổ rồi, hắn cũng chỉ trực tiếp gọi "Trương Cảnh Minh", cũng không gọi đến lẳng lơ như vậy, người này có biết xấu hổ không vậy! Thật ditme ghê tởm!

Lưu Vũ Thần cũng gọi Trương Cảnh Minh là "Cảnh Minh", nhưng Chu Hoằng hoàn toàn không cảm thấy hắn không biết xấu hổ.

"Có vui mừng hay không, chờ tôi hỏi anh ấy rồi lại chuyển lời cho anh, nhưng chỉ sợ kết quả sẽ làm anh thất vọng!" Chu Hoằng nghiến răng nghiến lợi.

Tuyết Bạch Sinh chỉ ý vị thâm trường cười một tiếng, nửa phần sầu não cũng không có, mắt phượng hẹp dài toát ra không cho là đúng và tự tin làm cho Chu Hoằng suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.

May mà cuống họng của hắn nhỏ!

"Hai người chia phòng ngủ à?" Lúc nói câu này, Tuyết Bạch Sinh rất đắc ý, ý cười ở khóe mắt chân mày đều rất chân thực.

Chú ý tới điều này thì đầu tiên là Chu Hoằng sửng sốt, sau đó lập tức bừng tỉnh đại ngộ, người này không những tự xông vào nhà dân, còn tùy ý điều tra việc riêng của người ta!

Nhưng Chu Hoằng chỉ tức giận trong một thoáng, hắn nghiêng đầu cười cười, "Bạch tiên sinh, nhà của ngài không có ai giáo dục ngài rằng, không nên tùy tiện xem xét đồ của người ta sao?" Hắn nhất định đều quan sát mỗi một phòng rồi, bằng không cũng sẽ không hỏi như vậy.

Tuyết Bạch Sinh nhíu nhíu mày, bởi vì Chu Hoằng cũng không có biểu hiện đúng dự đoán của y, y biết Chu Hoằng còn chưa nói hết, liền mím môi chờ.

Chu Hoằng khẽ hừ một tiếng, Tuyết Bạch Sinh không nghe được, "Phòng ngủ cũ của Trương Cảnh Minh phong thuỷ không tốt, anh ấy không thích, liền chuyển sang phòng ngủ của tôi."

Từ sau khi sản sinh tâm lý mâu thuẫn với phòng ngủ của Trương Cảnh Minh, Chu Hoằng cũng không bằng lòng bước vào đó một bước nữa, Trương Cảnh Minh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là sửa lại phòng cho khách một phen, làm phòng tân hôn cho hai người, hôm vào đó, còn cố ý đặt một bữa cơm dưới ánh nến, rất là lãng mạn.

Tuyết Bạch Sinh thấy có hai phòng ngủ trùng tu sạch sẽ, lầm rằng họ chia phòng ngủ.

"À, anh ngắm phòng ngủ của chúng ta rồi, cảm thấy thế nào? Thiết kế lắp đặt là ý kiến chung của tôi và Trương Cảnh Minh."

Nghe xong câu này, sắc mặt Tuyết Bạch Sinh cứng đờ, nhưng lại dùng bề ngoài diễm lệ để tăng thêm lãnh ý, "Nhàm chán!"

Chu Hoằng gật đầu, thu hồi biểu tình mỉa mai đối nghịch, "Tôi cũng biết khá nhàm chám."

Cuối cùng, hai người vừa gặp lần đầu, liền trong thời gian thật ngắn đối đầu nước lửa bất dung, mỗi người nhìn vào ánh mắt của đối phương đều tiết lộ sự chán ghét sâu không thấy đáy.

Chu Hoằng vô cùng muốn hỏi Tuyết Bạch Sinh đột nhiên về nước có mục đích gì, nhưng không hỏi, trong lòng cũng biết, chỉ với giọng điệu và ánh mắt đầu tiên của anh ta, cùng với bất an mãnh liệt đến từ sâu trong nội tâm hắn, liền có thể dự đoán được, anh ta trở về vì Trương Cảnh Minh, chỉ sợ khi trở về người đầu tiên muốn nhìn thấy chính là Trương Cảnh Minh, cho nên mới đến đây.

Đối với lần này, Chu Hoằng lại vững tin một cách khó hiểu.

Chu Hoằng còn hết sức muốn ra lệnh đuổi khách, nhưng thủy chung không mở miệng được, bởi vì biết đây là lần đầu tiên Trương Cảnh Minh và Tuyết Bạch Sinh gặp lại sau ba năm chia tay, đã như vậy, tại sao hắn lại phải ra lệnh đuổi khách?

Cùng với để họ tìm nơi khác để gặp mặt, không bằng ở dưới mí mắt mình.

Vô luận như thế nào Chu Hoằng đều muốn nhìn thử biểu tình đầu tiên của Trương Cảnh Minh khi nhìn thấy Tuyết Bạch Sinh, nghĩ tới đó thì trong lòng không dễ chịu.

Vì vậy, Chu Hoằng ngồi yên trong phòng khách giết thời gian với Tuyết Bạch Sinh, cùng nhau chờ Trương Cảnh Minh trở về, trong quá trình này, ánh mắt của hắn luôn không thể khống chế muốn nhìn Tuyết Bạch Sinh, hắn thấy anh ta ánh mắt trầm tĩnh, trên gương mặt tái nhợt trời sinh không có nụ cười, nhìn một vị trí trống rỗng mà xuất thần.

Trong lòng Chu Hoằng nhất thời nghẹn một hơi, không chỉ vì phát hiện bộ dạng Tuyết Bạch Sinh thoáng ưu thương còn mỹ lệ hơn khi anh ta mỉm cười, càng nhiều hơn là sợ tình cảm bộc lộ ra từ trong đôi mắt hẹp dài đó.

Anh ta đang nghĩ gì?

Tức cảnh sinh tình nhỉ, nhớ về những lúc mến nhau các loại?

Hối hận?

Cho nên muốn trở về đoạt lại Trương Cảnh Minh?

Nằm mơ!

Chu Hoằng kích động đến toàn thân run rẩy, cho dù hắn không xuất sắc hơn anh ta thì thế nào! Trương Cảnh Minh là của hắn! Hắn cho dù chết, cũng tuyệt không buông tay Trương Cảnh Minh!

Hắn yêu anh!

Mãi mãi!

Mà người này, anh ta phản bội Trương Cảnh Minh, bây giờ lại hối hận, anh ta cho rằng Trương Cảnh Minh còn có thể nhìn anh ta thêm một cái sao?!

Chu Hoằng phẫn nộ tới mức đỏ cả mắt, nắm tay siết chặt.

Tuyệt đối sẽ không!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mới gặp lần đầu đã giương cung bạt kiếm, chỉ có người nhịp điệu nhanh như tui mới có thể viết ra...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương