Làm Dâu Nhà Ma
-
Chương 33: Nỗi phiền muộn!
*****
Ở tiệm mì Tân Quản, trong nhà kho, AJ đặt cái thùng cái khăn giấy xuống đất:
-Xong, cái cuối cùng, mệt thật…
-Cực cho cậu quá, có cần nghỉ mệt chút không?- Yến Phi lém lỉnh.
-Không, AJ không sao đâu…
Cả hai nhìn nhau cười cười.
AJ nhẹ nhàng nắm lấy tay Yến Phi, cô gái hơi cúi đầu, ngại ngại.
-Ước gì cứ được nắm tay Tiểu Phi mãi thế này!
-Nếu thế thì Diễm Quỳnh sẽ giết chúng ta mất…- Yến Phi nhún vai.
AJ bật cười. Nhẹ nhàng nhìn cô bạn, cậu chợt nói khẽ:
-Nếu có thể gặp Tiểu Phi mười năm trước thì… hay quá!!
Yến Phi nghiêng đầu ngạc nhiên. Đúng lúc, Lục Song Song xuất hiện:
-Này Tiểu Phi, cậu bảo AJ….
Con bé ngừng nói khi thấy Yến Phi và AJ rút tay lại, vẻ hơi lúng túng. Cô gái họ Lục đã bất động trong giây lát. Yến Phi vờ hỏi:
-Tiểu Song, có chuyện gì không?
Song Song gác cảm xúc khó chịu sang một bên, cười với bạn:
-À, Diễm Quỳnh nói là bảo AJ mang khăn giấy lên mà sao chờ mãi không thấy nên tớ xuống xem thử thế nào!
-Ờ, tui cũng đang định mang lên đây… AJ đi nhé, gặp Tiểu Phi sau!
-Ừ, gặp cậu sau!
Song Song quan sát gương mặt tươi cười của Yến Phi khi vẫy tay chào AJ.
-AJ… Tiểu Phi…. họ bắt đầu gọi nhau như thế từ lúc nào vậy?
Song Song nhủ thầm.
Yến Phi xoay người trở lại:
-Đúng lúc đang ở đây, cậu phụ tớ sắp xếp lại vài cái thùng giấy được không?
Song Song gật đầu. Hai cô gái bắt tay vào việc.
Đang làm, Lục Song Song khẽ đưa mắt qua cô bạn thân:
-Nghe nói AJ định xin nghỉ ở tiệm mì?
-Ừ, đúng thế nhưng may là cậu ấy đã nghĩ lại.
-Thế à?- Song Song đảo mắt- Diễm Quỳnh bảo là… thấy cậu với AJ có vẻ thân thiết hơn, cậu ấy nghĩ hai cậu… không… giống như… bạn bè!!
Yến Phi dừng làm, suy nghĩ gì đó rồi bảo:
-Diễm Quỳnh nghĩ đúng đấy!
Song Song khựng lại, nhíu mày:
-Vậy nghĩa là…
Yến Phi nhìn sâu vào mắt bạn:
-Tớ thích AJ!!!
Nếu như trước đó Song Song không hề đoán được tình huống này sẽ xảy ra thì khi nghe câu nói khẳng định kia có lẽ con bé đã làm rớt cái thùng khăn giấy nặng mấy kg xuống. Nhưng… may là tất cả đều nằm trong dự đoán nên Song Song vẫn giữ nét mặt bình thường:
-Cậu vừa bảo… cậu thích… AJ sao???
Yến Phi cười, gật đầu:
-Tớ đã thích cậu ấy… không biết từ lúc nào nữa! Thật bất ngờ AJ chính là cậu con trai đã tìm vải nơ đỏ cho tớ mười năm trước.
-AJ… là cậu bé tốt bụng mà cậu đã kể?
-Đúng, trùng hợp quá phải không?
Song Song thật sự bất ngờ… Riêng về “cái khoảng” này thì nó đã không tiên đoán trước được!
-Tiểu Phi à…- Song Song nói hơi ngập ngừng- việc cậu thích AJ là rất tốt nhưng… cậu vẫn chưa biết rõ gì về AJ mà… cậu có nên vội vã thế không?
-Có gì đâu vội vã… tớ đã biết gia đình AJ gặp tai nạn, cậu ấy chỉ còn một mình, cậu sao vậy Song Song?
-Ý tớ là… đó chỉ là lời AJ kể, còn sự thật có đúng thế không, chúng ta đâu biết được… ngay cả tên cậu ta, AJ, cũng rất kỳ lạ…
Yến Phi đặt tay lên vai cô gái họ Lục:
-Song Song cậu lo quá rồi đấy, AJ chẳng có lý do gì để bịa chuyện cả, nhất là với tớ… với lại hai chúng tớ thật sự thích nhau!!
Song Song nhủ thầm:
-Có thật AJ thích cậu không…?
-Thôi, tớ lên tiệm xem có cần phụ cái gì không, cậu lên cùng chứ?
-À, cậu lên trước đi… tớ ở lại tìm vài thứ…
Sau khi Yến Phi ra khỏi nhà kho, Song Song đặt tay lên trán, cắn môi:
-Mọi chuyện… đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi, Du Hạo!!
Ở tiệm mì Tân Quản, trong nhà kho, AJ đặt cái thùng cái khăn giấy xuống đất:
-Xong, cái cuối cùng, mệt thật…
-Cực cho cậu quá, có cần nghỉ mệt chút không?- Yến Phi lém lỉnh.
-Không, AJ không sao đâu…
Cả hai nhìn nhau cười cười.
AJ nhẹ nhàng nắm lấy tay Yến Phi, cô gái hơi cúi đầu, ngại ngại.
-Ước gì cứ được nắm tay Tiểu Phi mãi thế này!
-Nếu thế thì Diễm Quỳnh sẽ giết chúng ta mất…- Yến Phi nhún vai.
AJ bật cười. Nhẹ nhàng nhìn cô bạn, cậu chợt nói khẽ:
-Nếu có thể gặp Tiểu Phi mười năm trước thì… hay quá!!
Yến Phi nghiêng đầu ngạc nhiên. Đúng lúc, Lục Song Song xuất hiện:
-Này Tiểu Phi, cậu bảo AJ….
Con bé ngừng nói khi thấy Yến Phi và AJ rút tay lại, vẻ hơi lúng túng. Cô gái họ Lục đã bất động trong giây lát. Yến Phi vờ hỏi:
-Tiểu Song, có chuyện gì không?
Song Song gác cảm xúc khó chịu sang một bên, cười với bạn:
-À, Diễm Quỳnh nói là bảo AJ mang khăn giấy lên mà sao chờ mãi không thấy nên tớ xuống xem thử thế nào!
-Ờ, tui cũng đang định mang lên đây… AJ đi nhé, gặp Tiểu Phi sau!
-Ừ, gặp cậu sau!
Song Song quan sát gương mặt tươi cười của Yến Phi khi vẫy tay chào AJ.
-AJ… Tiểu Phi…. họ bắt đầu gọi nhau như thế từ lúc nào vậy?
Song Song nhủ thầm.
Yến Phi xoay người trở lại:
-Đúng lúc đang ở đây, cậu phụ tớ sắp xếp lại vài cái thùng giấy được không?
Song Song gật đầu. Hai cô gái bắt tay vào việc.
Đang làm, Lục Song Song khẽ đưa mắt qua cô bạn thân:
-Nghe nói AJ định xin nghỉ ở tiệm mì?
-Ừ, đúng thế nhưng may là cậu ấy đã nghĩ lại.
-Thế à?- Song Song đảo mắt- Diễm Quỳnh bảo là… thấy cậu với AJ có vẻ thân thiết hơn, cậu ấy nghĩ hai cậu… không… giống như… bạn bè!!
Yến Phi dừng làm, suy nghĩ gì đó rồi bảo:
-Diễm Quỳnh nghĩ đúng đấy!
Song Song khựng lại, nhíu mày:
-Vậy nghĩa là…
Yến Phi nhìn sâu vào mắt bạn:
-Tớ thích AJ!!!
Nếu như trước đó Song Song không hề đoán được tình huống này sẽ xảy ra thì khi nghe câu nói khẳng định kia có lẽ con bé đã làm rớt cái thùng khăn giấy nặng mấy kg xuống. Nhưng… may là tất cả đều nằm trong dự đoán nên Song Song vẫn giữ nét mặt bình thường:
-Cậu vừa bảo… cậu thích… AJ sao???
Yến Phi cười, gật đầu:
-Tớ đã thích cậu ấy… không biết từ lúc nào nữa! Thật bất ngờ AJ chính là cậu con trai đã tìm vải nơ đỏ cho tớ mười năm trước.
-AJ… là cậu bé tốt bụng mà cậu đã kể?
-Đúng, trùng hợp quá phải không?
Song Song thật sự bất ngờ… Riêng về “cái khoảng” này thì nó đã không tiên đoán trước được!
-Tiểu Phi à…- Song Song nói hơi ngập ngừng- việc cậu thích AJ là rất tốt nhưng… cậu vẫn chưa biết rõ gì về AJ mà… cậu có nên vội vã thế không?
-Có gì đâu vội vã… tớ đã biết gia đình AJ gặp tai nạn, cậu ấy chỉ còn một mình, cậu sao vậy Song Song?
-Ý tớ là… đó chỉ là lời AJ kể, còn sự thật có đúng thế không, chúng ta đâu biết được… ngay cả tên cậu ta, AJ, cũng rất kỳ lạ…
Yến Phi đặt tay lên vai cô gái họ Lục:
-Song Song cậu lo quá rồi đấy, AJ chẳng có lý do gì để bịa chuyện cả, nhất là với tớ… với lại hai chúng tớ thật sự thích nhau!!
Song Song nhủ thầm:
-Có thật AJ thích cậu không…?
-Thôi, tớ lên tiệm xem có cần phụ cái gì không, cậu lên cùng chứ?
-À, cậu lên trước đi… tớ ở lại tìm vài thứ…
Sau khi Yến Phi ra khỏi nhà kho, Song Song đặt tay lên trán, cắn môi:
-Mọi chuyện… đã vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi, Du Hạo!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook