Cái hôm bị nhốt trong cơ thể Út Quân, lúc thoát ra được tôi đã thấy trên cổ tay tôi có đeo một chiếc vòng chỉ màu đỏ.

Tôi có hỏi mẹ tôi thì bà ấy bảo là bà ấy đeo vào cho tôi lúc tôi mê mang không biết gì.

Bà ấy còn nói vòng đỏ này theo tôi từ bé đến giờ nên liền đem qua đây đeo vào lại cho tôi.

Nhưng mà, chiếc vòng này trông vẫn còn mới lắm không giống như đã được đeo từ lâu đâu.

Bị ở thời hiện đại tôi cũng có một sợi giống vậy nhưng là dây chuyền, vì tôi đeo từ bé đến lớn nên trông nó cũ với bạc màu lắm chứ không được đỏ và mới như thế này.

Hay là, có khi nào do tôi đeo nhiều còn Út Quân thì đeo ít hay không nhỉ? Hoặc cũng có thể do tôi ở dơ bẩm sinh nên trông chỉ đỏ hơi đen với bẩn, còn Út Quân thì sạch sẽ nên trông mới hoài?
Ừ, chắc thế thật!
Mà sau cái hôm dở người ấy, tôi tự dưng lại không thấy có gì lạ nữa kể cả là khi tiếp xúc gần với cậu Hai.

Hoặc nói đúng hơn là cả cơ thể này của Út Quân và linh hồn của tôi gần như hoàn toàn đồng nhất.

Tức là nếu tôi vui thì cơ thể này cũng sẽ vui, còn nếu tôi buồn, cơ thể này nhất định cũng sẽ ủ dột theo tôi.

Chuyện này làm cho tôi có chút phấn khích cũng có chút rầu rĩ, tôi cũng không rõ đây là dấu hiệu tốt hay xấu nữa đây.

Thôi, trước mắt cứ đến đâu thì tính đến đó, khả năng xấu nhất tôi cũng đã nghĩ đến rồi, có buồn cũng chẳng có ích lợi gì cả.

Chuyện tôi xuyên đến đây, tôi không nghĩ nó chỉ đơn giản là tình cờ, tôi tin là vậy.
……………………….
Kim Chi khóc lóc mấy ngày thì cũng yên tĩnh trở lại, mà trong mấy ngày này, tôi cơ bản là chốt cửa gài then không dám bước một bước nào ra bên ngoài vì sợ Kim Chi bắt gặp.

Tôi thì tôi không ngán gì cô ta cả nhưng trước cứ nhịn một chút đã, ai chứ Kim Chi có máu điên, chọc điên cô ta lên cô ta xiên cho một phát là đi chầu nhà ma liền.

Không đùa với Kim Chi được đâu, nhà có điều kiện nên cái gì mà cô ta không dám làm.

Mà trong mấy ngày này, tôi cũng không có gặp cậu Cả, cậu ấy lại như bốc hơi khỏi trần gian này vậy, lạ thiệt.
Bên nhà cậu Nghị có đánh tiếng với mẹ của Út Quân về chuyện hỏi cưới tôi nhưng mẹ Út Quân không đồng ý.

Tôi cứ tưởng là mọi chuyện êm xuôi rồi, ấy vậy mà hôm nay bà hội đồng lại tìm tôi hỏi chuyện một lần nữa.
Thấy tôi đi vào, bà hội đồng liền vỗ vỗ tay xuống giường, giọng bà vô cùng dịu dàng:
– Út Quân, tới đây ngồi với dì.
Tôi gật đầu cười nhìn bà rồi đi tới chỗ của bà ngồi xuống.

Tôi khẽ hỏi:
– Dì, bữa nay có chuyện gì mà dì kêu con tới nói chuyện riêng vậy dì?
Dì Nguyệt nhìn tôi một vòng từ trên xuống dưới, bà trầm ngâm hỏi:
– Dây chuyền vàng với bông tai đâu mà con hông đeo?
Tôi sờ sờ lên cổ mình rồi cười cười trả lời:
– Dạ con quên.
Dì Nguyệt lắc đầu, bà gõ nhẹ lên trán tôi rồi nói:
– Cô đó, lớn tướng rồi mà cái chi cũng quên, cô như vậy thì tôi dám gả cô cho ai hử?
Tôi lè lưỡi, cười đùa:
– Thì dì từ từ hả gả con, gả Kim Chi trước rồi gả con sau, con chưa có muốn lấy chồng đâu.
– Kim Chi… thôi con đừng có nhắc tới con nhỏ đó làm chi, dì nghe nhắc tới nó là dì rầu thúi gan thúi ruột.

Tánh tình ngang ngược như nó có cho của hồi môn bạc muôn bạc vạn người ta cũng hổng cần.

Thiệt tình…
Thấy bà hội đồng có vẻ rầu rĩ thật sự, tôi mới xích tới an ủi bà ấy:
– Dì đừng có nói vậy, Kim Chi cũng tốt lắm chớ bộ.

Biết đâu sau này theo chồng rồi, cô ấy đổi tánh ngoan hiền hơn thì sao.

Mà… cũng tại con, bữa hổm tự nhiên nhảy ra làm hư hết chuyện hôn nhân đại sự của cô ấy.

Hổm rày con trốn không, hông có dám lú đầu ra sợ cô ấy chửi.

Nhưng mà thiệt tình là con hông có cố tình đâu dì, con nói thiệt á dì.
Thấy tôi có vẻ sốt sắng, dì Nguyệt gật đầu cười nhẹ trả lời:
– Con hông cần nói dì cũng biết là con không có cố tình, giận là giận lúc đó thôi chớ chuyện này nghĩ lại cũng không có liên quan đến con cái chi hết.

Hết thảy là do con Chi với cậu Nghị không có duyên vợ chồng, chớ nếu mà có duyên thì có mười người như con nhảy ra ngăn can cũng hổng đặng.
Nói tới đây, bà hội đồng dừng một lát rồi lại nói tiếp:
– Nhưng mà có chuyện này… dì muốn nghe con nói thiệt…
– Dạ dì nói đi, con nghe nè dì.
Dì Nguyệt nhìn tôi, bà hỏi:
– Con có ưng cậu Nghị không, có muốn gả sang nhà bên đó làm dâu không hả con?

Tôi lắc đầu lia lịa:
– Dạ không, nhứt quyết là không.

Con không có chịu cậu Nghị đâu, dì từ chối dùm con nghen dì.
Dì Nguyệt gật đầu, trên môi là nụ cười nhẹ:
– Dì cũng nghĩ là con không ưng nhưng nhà người ta có ý tốt, dì dù sao cũng phải hỏi qua con một tiếng rồi mới trả lời người ta được, để không thôi sau này con trách dì.

Nhưng năm nay con cũng tới tuổi dựng vợ gả chồng rồi, không sớm thì muộn cũng phải yên bề gia thất.

Con đã có người trong lòng chưa, có muốn gả cho ai chưa hả con?
Nghe nhắc tới chuyện chồng con, tôi đâm ra khó xử:
– Chuyện này… con… con cũng chưa biết nữa dì… con thực lòng chưa có nghĩ tới.
Dì Nguyệt cau mày, dì hỏi:
– Con nói vậy là đâu có được, con gái tới tuổi thì phải gả chồng, con gái có thì, qua tuổi là khó lấy chồng lắm đó đa.

Bữa trước dì cũng có nói với má con, hễ con ưng hai Ngọc thì dì cho hai đứa tiến tới.

Cưới sớm cưới muộn gì cũng phải cưới, con trai con gái lớn lên mà hông cưới gả chi hết… thiệt dì lo lung lắm đa.
Tôi lại một lần nữa rơi vào hoang mang khó xử vô cùng, tôi nhìn dì ấy, coi như là nói hết những gì suy nghĩ trong đầu mình.
– Dì, con nói ra dì đừng có buồn con… chớ thiệt lòng là con chưa có muốn lấy ai hết.

Con vừa mới chết đi sống lại, sức khỏe còn yếu lung lắm, có chi thì để sang năm hẳn tính nghen dì.
Dì Nguyệt nhìn tôi đầy mơ hồ:
– Nhưng chuyện con với thằng hai Ngọc…
Tôi nắm lấy tay bà hội đồng, giọng tôi khẩn khoản:
– Con thiệt sự hổng nhớ chuyện chi giữa con với cậu Hai hết á dì ơi.

Mà con thấy cậu Hai đối xử với con cũng giống như đối xử với Bích Hà thôi, chắc là hông có chuyện chi xảy ra đâu dì.

Thôi, để từ từ hẳn tính nghen dì, nghen dì…
Thấy tôi nói quá, dì Nguyệt cũng đồng ý tạm thời không nhắc tới nữa, nhưng mà dì ấy có nói với tôi thế này:
– Thôi thì để từ từ tính cũng được, cũng còn mấy tháng nữa là hết năm, có gì để sang năm sau dì sẽ bàn chuyện lại với má con.

Hai Ngọc có thương con không thì dì không biết nhưng giữa nó với Bích Hà không có gì xảy ra là dì chắc chắn.

Mà dù có gì xảy ra đi chăng nữa thì hai đứa nó cũng hông được, hông thể được.
Tôi có chút tò mò liền hỏi:
– Tại sao vậy dì? Bích Hà không tốt hả dì?
Dì Nguyệt lắc đầu:
– Không phải là con nhỏ không tốt nhưng nó không xứng với con trai nhà hội đồng.

Thằng hai Ngọc là con trưởng, không thể có chuyện dì để nó lấy vợ không môn đăng hộ đối được.

Nhưng con thì khác, nhà con cũng là dòng dõi thư hương ngày xưa, gốc gác có chỉ là tới đời này cha con không kế nghiệp của cha ông truyền lại thôi.

Quan trọng nữa là ơn tình, nếu ngày xưa không có ông ngoại con ra tay cưu mang giúp đỡ thì đã không có họ Trần hưng thịnh giàu có như bây giờ.

Cũng sẽ không có chuyện ông Trầm được nhà vợ nâng đỡ trở thành ông hội đồng được dân làng kính nể, quan trên trọng dụng.

Nên bây giờ chỉ cần con gật đầu, dù cho hai Ngọc có muốn hay là không muốn thì nó cũng phải ưng bụng.

Hai đứa nên duyên vợ chồng được với nhau, dì coi như cũng thực hiện được lời hứa năm xưa với ông ngoại của con.
Tôi nhìn bà, kiểu như biết được sự thật nên hơi sốc một tí.

Thì ra là do nhà bà hội đồng có ân tình với ông ngoại Út Quân nên mới nhận nuôi cô ấy rồi còn đồng ý cưới cô ấy cho con trai vàng ngọc của bà.

Nếu tính ra trong chuyện này thì Út Quân là người có lợi nhiều nhất rồi còn gì nữa.

Úi chà, tình tiết này cứ như trong truyện ngôn tình ấy nhỉ.

Kiểu này thì Bích Hà tắt đài sớm rồi, dù cho tôi có không lấy cậu Hai làm chồng thì cũng chẳng tới lượt cô ấy.

Nghĩ cũng tội đó, mà thôi cũng kệ vậy.
___________________
Dì Nguyệt giúp tôi từ chối mối hôn sự với cậu Nghị, không biết nhà bên kia có nói gì không nhưng trước mắt cứ tạm xem là sóng yên biển lặng.

Kim Chi thì cứ tìm tôi gây sự nhưng may cho tôi là có dì Nguyệt với thầy Trầm ở nhà, cô ấy có bực tức cũng không dám làm gì tôi cả.

Thế nhưng cuộc đời này làm gì có chuyện kẻ thù để kẻ thù sống yên ổn bao giờ…
Nghỉ mấy hôm không học lớp nữ công gia chánh, hôm nay tôi đi học lại mà vừa học vừa run.

Ôi mẹ ơi, Kim Chi còn cay cú vụ hôm trước nên cứ nhìn tôi như kiểu nhìn thấy yêu ma quỷ quái vậy.


Ngồi học cả buổi trời, tôi cứ trông cho mau tới giờ cơm để còn thoát khỏi cô ấy.

Chứ cô ấy cứ nhìn tôi cái kiểu này, thiệt tôi rầu thúi ruột.
Đúng giờ về, cô giáo còn chưa kịp nói chào tạm biệt là tôi đã xách guốc co giò chạy như bay ra bên ngoài.

Kim Chi thấy tôi chạy cô ấy liền cong đít chạy ngay sát theo đằng sau.

Mẹ kiếp, tôi mà để cô ấy tóm được thì cứ xác định đi, cô ấy gϊếŧ tôi chết, gϊếŧ chết.
Từ phòng học tới phòng ăn cách nhau cũng không xa lắm nên tôi tranh thủ mà chạy, chạy càng nhanh cơ hội thoát càng cao.

Tầm này dì Nguyệt với thầy Trầm cũng đã ngồi sẵn đợi bọn tôi tới ăn cơm rồi, không sợ, không sợ.

Ở phía sau, Kim Chi hét toáng lên:
– Mày đứng lại cho tao, bữa nay là ngày tàn của mày rồi Út Quân…
– Trời đất ơi, hai cô mần chi mà chạy như ma rượt vậy?
– Kim Chi, em đừng chạy nữa… đứng lại đi… đứng…
Sau lưng tôi có quá nhiều âm thanh hỗn loạn nhưng cơ bản là tôi không quan tâm mấy, nhiệm vụ của tôi bây giờ là chạy nên tôi cứ chạy thôi, phòng ăn ở trước mặt rồi, không lo bị bắt nữa.

Ấy thế mà khi tôi chạy tới, tôi mới té ngửa ra là hôm nay ông bà hội đồng đi ăn đám giỗ không có nhà, ở phòng ăn không có bất kỳ một ai… không có một ai.
Sau lưng tự dưng thấy hơi lạnh lạnh, tôi xoay người lại liền thấy gương mặt cười nham hiểm của Kim Chi đang nhìn tôi chằm chằm.

Cô ấy thở hồng hộc nhìn tôi, trên môi là nụ cười đểu giả, sau lưng lại có hai ba tên gia nhân đứng sẵn đợi “dụng hình”.

Thấy tôi nhìn, cô ấy liền cười nói:
– Mày chạy đi đâu, mày chạy chỗ nào nữa mày chỉ tao chạy nữa coi.

Điền đất nhà tao rộng lung lắm, mày chạy tới chết cũng chạy hổng hết đâu.
Tôi nhìn cô ấy, tôi giương mắt lên trả lời:
– Bây giờ tao đứng lại rồi đó đa, đâu, mày muốn làm gì tao?
Kim Chi cười lớn:
– Đập què giò mày chớ chi mà mày hỏi, mày yên tâm nghen, lúc cha má tao về là chân mày gãy làm đôi rồi.

Lúc đó có méc cũng kệ mày, tao hông sợ.
Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, rõ ràng là nhà bếp kế phòng ăn nhưng lúc này lại không có ai chạy qua, tức là Kim Chi đã có chuẩn bị trước.

Nếu hôm nay tôi không thoát thì khéo là què giò thật chứ hổng chơi đâu.
Tôi xoay người nhìn thấy cái gậy gỗ của thầy Trầm, không suy nghĩ gì nhiều tôi liền chộp gậy gỗ thủ sẵn, tôi cười nhạt:
– Mày có gan thì ra sân tao với mày đánh lộn chơi sẵn giải quyết ân oán luôn chớ ai chơi hèn kéo một bầy đánh một đứa hả mạy?
Kim Chi thuộc dòng dõi ngang ngược, cô ta cười phá lên, đôi guốc kẹp trên nách lúc này cũng được bỏ xuống đất.
– Ủa mắc giống gì tao phải nghe mày, mày làm tao quê mặt một cú quá lớn, cái nư của tao là muốn bóp chết mày luôn chớ đập què giò mày là còn nhẹ đó đa.

Thôi, khỏi nói nhiều đi… nhào vô bắt nó!
Kim Chi vung tay, hai ba mạng đàn ông xúm vô định bắt tôi lại.

Mấy tên này nhìn mặt lạ hoắt, không giống như người làm trong nhà mà giống côn đồ du côn ngoài chợ nhiều hơn.

Tôi thì tôi dễ gì để cho bị bắt đơn giản như vậy, tôi mà có bị bắt thì mấy tên này cũng phải u đầu bầm mình tôi mới chịu.
Bọn nó bu tới, tôi liền dùng gậy gỗ quơ ngang quơ dọc tứ phía, “vút vút vút”, gậy quơ không rõ phương hướng nhưng được cái trúng tùm lum tùm la.

Tôi vừa quơ gậy vừa lùi về sau, đến khi lùi sát vào tường tôi mới biết là mình hết đường chạy rồi.

Mẹ nó, giờ chỉ mong cho con Kim Chi nghĩ lại mà nhẹ tay thôi, chứ nó mà dám đập què giò tôi là dù cho tôi có chết tôi cũng đập què giò lại nó, cái này tôi dám chắc.
– Tụi bây làm cái giống gì vậy, nhào vô bắt nó lại cho tao!
Kim Chi vừa hét lên một câu, đám kia như được tiếp thêm sức mạnh liền nhào một lượt vào khống chế gậy gỗ trên tay tôi.

Tôi dù gì cũng là con gái chân yếu tay mềm nên làm sao mà chống cự lại được… thế là… tôi bị tóm, game over!
Thấy tôi bị bọn nó giữ chân giữ tay, Kim Chi liền cười phá lên như con điên, cô ta cười nói:
– Ủa sao cô Út Quân hổng làm hay nữa đi, hồi nãy nói hay lung lắm mà.

Nè chạy đi, tao cho mày chạy nè, chạy đi…
“Bộp bộp”, cô ta vừa nói vừa tát cho tôi mấy phát vào má.

Hai bên má tôi nóng ran lên, vừa rát vừa tức nhưng tôi lại không kêu đau một tiếng nào.
Thấy tôi im lặng chịu đựng, cô ta dường như không vui, giọng điệu khó chịu:
– Mày cắn môi mần chi, ra vẻ oan ức với tao hả? Oan nè… oan nè… hôm nay tao cho mày oan nè…
“Chát chát chát”, lại thêm mấy cái tát trời váng rơi xuống má.


Tôi nhìn Kim Chi, tôi tức tới mức ứa nước mắt chứ tầm này lại không cảm thấy đau đớn là gì nữa.

Nếu hôm nay tôi chết thì thôi chứ nếu tôi vẫn còn sống, tôi nhất định không tha cho con Chi này đâu.
Kim Chi bóp cằm tôi, cô ta nghiến răng nói:
– Tao thiệt hông hiểu rốt cuộc là mày có cái chi tốt hơn tao mà ai cũng bênh vực mày.

Má tao, anh tao rồi cả cậu Nghị cũng bỏ tao mà chọn mày.

Mày lấy tư cách gì được cậu Nghị cưới làm vợ, mày lấy tư cách gì?
Tôi nhìn cô ta, tôi cười nhạt:
– Mày hổng hiểu hả Chi? Là do tao sống có đức hơn mày, mày ác quá nên mày mới phải như vậy đó đa.
Kim Chi siết chặt cằm tôi, cô ta gào lên:
– Mày câm miệng, để hôm nay tao cho mày biết cô Út Chi nhà hội đồng là người như thế nào.
Dứt lời, cô ta liền quát lên:
– Tụi bây đâu, đem cây tới cho tao.
Nghe theo lời Kim Chi, một trong mấy tên kia liền chạy ra ngoài rồi cầm theo một khúc cây chạy ù vào.

Đến tầm này tôi mới bắt đầu thấy hoảng, tôi cứ nghĩ là Kim Chi chỉ hù tôi thôi chứ không nghĩ là cô ta dám làm thiệt như vậy.

Mẹ nó, người làm trong nhà này đâu hết cả rồi.

Bình thường cứ đi vài bước là gặp một người, vậy mà hôm nay biến mất tích ở đâu hết vậy.
Nghĩ nghĩ, tôi liền kêu ầm lên:
– Bới người ta, cứu tôi với, cứu tôi với!
Thấy tôi gào kêu cứu, Kim Chi cười ha hả:
– Mày kêu cái gì, hổng ai dám cứu mày đâu nên mày khỏi kêu.

Đứa nào dám cứu mày, tao đập què giò luôn đứa đó, đố cha con đứa nào dám nhào vô đây.
Tôi nuốt nước bọt cái “ực”, Kim Chi có vẻ như không có nói chơi, cô ta bày binh bố trận cỡ này thì tức là không nói chơi rồi.

Thôi xong rồi, toang, toang thật rồi ông Giáo ạ!
Kim Chi đi tới trước mặt tôi, cô ta bậm trợn vung gậy lên cao chuẩn bị đánh, chân tôi thì bị tên kia giữ chặt lại, cơ bản là kèo này không thể thoát được nữa rồi.

Chân ơi là chân, giò ơi là giò, chị xin lỗi..
Tôi nhắm mắt lại vì sợ phải nhìn cảnh máu me không che, cũng vừa lúc đó tôi vô thức nghe được âm thanh hỗn loạn của tiếng bước chân đang đến gần.

Trong lòng mừng như điên, tôi hét ầm lên:
– Cứu… cứu với… cứu… help me… help…
– Đóng cửa lại… đóng lại…
Kim Chi có vẻ như hoảng, miệng vừa kêu đóng cửa thì tay chân cô ta đã nhanh chóng chạy thật nhanh ra ngoài để đóng cửa lại.

Nhưng người tính không bằng cậu Cả tính, Kim Chi cuối cùng cũng đi sau cậu Cả một bước.

Thiệt ta nói, nó sướng gì đâu á ta ơi!
Cậu Cả thấy Kim Chi có ý định đóng cửa, cậu ấy liền dùng sức đẩy mạnh bên cửa cô ta vừa đóng khiến cô ta ngã nhào ra đất.

Sau lưng cậu Cả, một đám người làm trong nhà cũng chạy ù tới, trong số đó có cả Bích Hà.
Vú Chín thấy Kim Chi bị ngã, bà ấy liền chạy đến giật lấy gậy gỗ trong tay cô ấy quăng ra ngoài, đồng thời bà ấy kêu người tới khống chế đám đàn ông kia lại.

Bé Nhỏ vừa đỡ tôi đứng dậy, con bé vừa lo lắng hỏi:
– Cô… cô có sao hông cô? Mặt cô đỏ hết chơn rồi nè cô…
Tôi xoa xoa hai bên má mình, tôi khẽ nói:
– Cô không sao đâu con…
Tôi lúc này đưa mắt nhìn cậu Cả, cậu Cả cũng nhìn lại tôi.

Mà cậu Cả đúng là cậu Cả, cách ăn mặc rất hợp với gu của tôi, cứ quần âu đen áo sơ mi trắng không sơ vin, trông chẳng khác gì thanh niên ở thời hiện đại cả.

Ơ khoan đã… cậu Cả… có khi nào…
Cậu Cả lúc này đã thôi nhìn tôi, cậu đi tới gần Kim Chi rồi quát lên một tiếng:
– Kim Chi, con làm cái trò gì ở đây vậy? Tính gϊếŧ người diệt khẩu?
Kim Chi được vú Chín với Bích Hà đỡ dậy, cô ta kênh mặt nhìn cậu Cả rồi nói:
– Cậu Út, con bị con Quân chơi xỏ, con không trả thù con chịu không đặng.

Cậu đó giờ hổng có cản con chuyện gì, chuyện này cậu cũng đừng hòng cản con.
Nhìn cái mỏ của Kim Chi kìa… phải tôi là cậu Cả, tôi vả liền cho một cái vỡ alo ngay.

Tức mình!
Cậu Cả nhìn Kim Chi, cậu cười khẩy:
– Cậu cản gì con, cậu đã lên tiếng cản trở con chưa?
Kim Chi giật mình, cô ta đi tới gần cậu Cả, giọng cô ta có chút phấn khích, cô ta lấp bấp nói:
– Cậu… cậu hổng cản con xử con Quân thiệt hả cậu? Thiệt hả cậu?
Cậu Cả nhìn thoáng qua tôi, cậu cười nhạt:
– Dĩ nhiên, cậu có gạt con bao giờ chưa?
Ủa, vụ gì? Vụ gì vui vậy ta?
Kim Chi vui mừng nhảy cẩn lên, cô ta nắm tay cậu Cả lắc lắc rồi nói:
– Vậy tốt lung quá, con biết cậu cũng hổng ưa gì con Quân mà.

Vậy là cậu theo phe con đúng hông cậu? Vậy nghen cậu?
Cậu Cả gật đầu, bàn tay thon dài còn xoa đầu Kim Chi thể hiện sự đồng loã nữa chứ.

Thấy cảnh cậu cháu tình thâm, tôi tự dưng muốn ngã ngang ra xỉu vậy đó.

Mẹ nó, tính gϊếŧ người phi tan xác hay gì vậy?
Nhịn không được, tôi định xông lên nói cho ra nhẽ thì cậu Cả đã cướp lời nói trước.

– Nhưng mà Kim Chi à, con định gϊếŧ Út Quân rồi phi tang xác ở đâu?
Kim Chi giật mình, cô ta cả kinh nhìn cậu Cả:
– Cậu Út… gϊếŧ… gϊếŧ người hử cậu?
Cậu Cả gật đầu, giọng cậu nghiêm túc vô cùng:
– Chứ ý con muốn sao? Con bày trận này hoành tráng quá mà không có ý định gϊếŧ người hử?
– Con… con chỉ muốn… con chỉ muốn…
Cậu Cả nhìn Kim Chi, mắt cậu híp lại, biểu cảm thay đổi chớp nhoáng từ vui vẻ trở thành nghiêm nghị, cậu cười nhạt:
– Nếu gan không có thì đừng bày trò, bộ con tưởng cái chức ông hội đồng của cha con là tự dưng mà có? Hay con tưởng cha con có thể một tay che trời cho con muốn làm cái chi thì làm hay sao hả Út Chi?
Kim Chi run run, cô ta gắng gượng nói:
– Cậu Út… rốt cuộc cậu theo phe con hay là phe…
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của cậu nhìn thẳng vào mắt Kim Chi khiến cô ấy gần như muốn khuỵ ngay xuống tại chỗ.

Cậu quát lớn:
– Con gái như con là bị chiều hư, tuổi còn nhỏ mà đã muốn hại người.

Nếu bữa nay cậu không phát hiện kịp thì con nghĩ con đã làm ra chuyện gì, hử?
Kim Chi mếu máo quát ầm lên:
– Cậu cũng bênh nó… cậu quên là nó mần chuyện chi với con hả?
– Làm chuyện gì? Là do con không có duyên dùng nên người ta không thèm cưới.

Kể cả bữa đó hông có Út Quân thì thằng Nghị cũng không ngó tới con.

Bây giờ còn muốn phế con gái nhà người ta… chà… chuyện này mà để anh Hai biết được thì…
Nghe nhắc tới ông hội đồng, Kim Chi hoảng hết cả lên, cô ấy túm lấy tay cậu Cả rồi gào khóc:
– Cậu… đừng đừng cậu… cậu đừng học lại với cha… cha gϊếŧ con… cha gϊếŧ con chết…
Cậu Cả cau mày:
– Con cũng biết sợ cha con? Con biết sợ mà con dám đi mướn du côn về cái nhà này để hại Út Quân? Nếu để chuyện này đồn ra bên ngoài, đừng nói là con tới cả cái chức ông hội đồng danh giá của cha con cũng tiêu tan hết.
Kim Chi vừa khóc vừa ôm cậu Cả, cô ấy lúc này sợ tới tái xanh mặt mũi rồi.

Vú Chín với Bích Hà khuyên nhủ cậu Cả hết lời, người khuyên cậu Cả, người thì an ủi Kim Chi.

Thấy vú Chín khuyên nhủ có vẻ cậu Cả xiu lòng, Bích Hà liền rưng rưng nước mắt nói:
– Cậu Cả… cũng do lỗi của con… con hổng cản được Kim Chi.

Nếu mà cậu muốn phạt đòn, cậu phạt con luôn nghen cậu… nghen cậu…
Cậu Cả cười trừ, giọng cậu nhàn nhạt:
– Cháu tôi sai, tôi phạt, cô là ai mà chạy tới giành bị phạt chung? Ai là cậu của cô?
Bích Hà méo mặt, cô ta khóc thút thít:
– Cậu… con… con…
Cậu Cả liếc mắt một vòng, cậu nói bâng quơ:
– À tôi quên, tôi nghe chị Hai nói… thằng Nghị bên kia hỏi cưới Út Quân hông được… tía má nó muốn hỏi cô về làm vợ cho nó.

Chà, phen này một bước lên mần bà lớn luôn đó đa.
– Dạ?
Cả Bích Hà và Kim Chi đều mở to mắt đồng thanh hỏi cậu Cả, mà đừng nói là bọn họ, ngay cả tôi cũng ngạc nhiên không kém nữa mà.

Quào, đúng là tin sốt dẻo, tin sốt dẻo!
– Cậu Út… cậu nói có thiệt hông? Có thiệt không cậu?
– Cứ đợi má con về hỏi là biết.
– Không! Không được! Không được như vậy!
Kim Chi như người điên loạn, cô ấy vừa hét vừa chạy thật nhanh ra bên ngoài.

Bích Hà với vú Chín thấy vậy cũng chạy theo, người làm trong nhà cũng rượt theo vú Chín vì sợ Kim Chi làm chuyện dại dột.

Thiệt tình, sao Kim Chi phải như vậy nhỉ? Cô ấy có xấu xí gì đâu mà phải lụy tên da mặt bóng loáng kia?
Đang tập trung suy nghĩ thì nghe tiếng huýt sáo, tôi giật mình nhìn lại mới thấy cậu Cả đang nhìn tôi.

Thấy tôi nhìn, cậu ấy nhàn nhạt cất tiếng, ánh nhìn lơ đãng:
– Cô về phòng đi, đợi chị hai về chị ấy giúp cô phạt Út Chi.

Cô tốt nhứt đừng làm chuyện chi hại tới con bé, nếu không nghe cũng đừng trách tôi không nể tình.
Tôi nhìn cậu, trong lòng tự dưng cảm thấy kíƈɦ ŧɦíƈɦ vô cùng.

Đúng là cờ rút của tôi có khác, luôn luôn công tư phân minh mà hí hí.
Tôi bước tới vài bước, đi đến trước mặt cậu, tôi nhìn cậu bằng ánh mắt kiên định rồi dịu giọng hỏi:
– Cậu Cả… tôi hứa sẽ không làm bậy nhưng nếu tôi lôi Kim Chi ra đánh lộn đặng phá giải ân oán thì có được hay không?
Cậu Cả nhìn tôi, ánh nhìn có chút sững sờ.

Mà tôi để ý, hễ mỗi lần tôi và cậu gặp nhau, không ít thì nhiều, cậu lúc nào cũng ngỡ ngàng kèm theo sững sờ khi nghe tôi nói cả.

Lần này cũng vậy, sững sờ toàn tập.
Thấy cậu không trả lời, tôi cũng không vội, hai bọn tôi cứ đứng nhìn nhau giây lát.

Cuối cùng vẫn là cậu Cả lên tiếng trước, nụ cười trìu mến trước khi trả lời của cậu làm tôi tương tư mất mấy ngày, cậu nói:
– Nên kéo Bích Hà ra cùng đánh, hai người không đủ, ba người mới vui.
Tôi mím môi nhịn cười, đầu gật gật như gà mổ thóc.

Cậu Cả nhìn tôi thêm giây lát nữa rồi khẽ xoay người bước ra ngoài để đi về phòng.

Trước lúc đi, cậu có nói:
– Nói người làm lấy thuốc bôi cho mau lặng vết đỏ trên mặt, kẻo có người về nhìn thấy lại xót ruột.
Tôi đứng trong phòng nhìn theo bóng lưng của cậu, tự dưng lại cảm thấy có chút không vui… Cậu Cả nói vậy là sao ấy nhỉ… là ai xót ruột… ai nhỉ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương