Tiếng khóc trong lồng ngực nhỏ dần, viền mắt Dụ Tư Dực ửng hồng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng thiếu nữ, trong lòng tản ra vài tia tự trách.

Năm đó nàng bị thương quá nặng, không muốn để người nhà và tiểu cô nương lo lắng, mới nhân lúc Phùng Kha gọi đại phu mà rời đi, lá thư đó, nàng đã chuẩn bị từ trước, trong thư lưu lại duy nhất một câu nói ---

Thay ta chăm sóc A Giản.

Tiểu cô nương đáng yêu ngoan ngoãn, đã trở thành thiếu nữ má hồng mỹ mạo, thân thể mềm mại trong lồng ngực, thậm chí Dụ Tư Dực còn tưởng nàng đang nằm mơ.

Kiếp trước đi hết một đời nàng chưa từng dám thổ lộ yêu thương, đời này nàng có thể quang minh chính đại kéo người ôm vào lồng ngực.

"A Giản ở Linh Hư Sơn đợi sư tôn ròng rã mười ngày..."

"Nhưng chỉ chờ được tin sư tôn bế quan..."

Tiểu cô nương ngừng khóc, bắt đầu kể ra những nỗi oan ức mấy năm nay, càng nói càng nghẹn ngào, ngẩng đầu lên nhìn nữ tử một chút, đáy mắt có ai oán, có nhớ nhung, và hình như còn có chút tình ý.

Chỉ một chút, hô hấp Giản Tùy Tâm dồn dập, ký ức nhanh chóng đảo ngược, như trở lại giây phút lần đầu gặp gỡ ở kiếp trước.

Mười năm trôi qua, Dụ Tư Dực càng thêm trưởng thành thận trọng, khí chất so với lúc trước lại lạnh hơn một phần, đứng đó bất động không cười, nhìn vào tựa như tượng mỹ nhân làm từ băng, nhưng chính cái khí chất lạnh lùng này, đối với Giản Tùy Tâm có sức hấp dẫn chí mạng.

Kẻ lạnh lùng vô tình như vậy, nếu đem lòng yêu ai, nhất định chỉ biết một mình người đó, sau lần gặp gỡ định mệnh đó, Giản Tùy Tâm bị hấp dẫn sâu sắc, cho đến khi biết được hai người là nhân duyên trời định, càng giữ chặt không buông.

Dụ Tư Dực lúc này, cùng với Dụ Tư Dực lãnh khốc lạnh nhạt của năm đó dần dần hòa làm một, yêu thương ẩn dấu lần thứ hai bốc lên trong lòng Giản Tùy Tâm.

Dụ Tư Dực nghe thiếu nữ oan ức chất vấn, chăm chú mím môi, nửa ngày sau mới lên tiếng, là nàng không tốt, không sớm đề phòng Tuần Thiên Tinh, vì vậy mới cách xa tiểu cô nương mười năm.

Mười năm, có quá nhiều việc thay đổi, không thể cứu vãn.

"Xin lỗi."

"Là sư tôn không tốt ---" Thất hứa, không thể nhìn A Giản lớn lên.

Ngón tay thiếu nữ thon dài khẽ lướt qua làn mi, mang theo một giọt nước mắt, Dụ Tư Dực nhìn cặp mắt lóe lệ quang, liên tưởng đến đêm hôm ấy, từng hình ảnh xẹt qua khiến nàng đỏ mặt, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Dụ Tư Dực dời tầm mắt, không dám tiếp tục nhìn ánh mắt của người thương, nàng đem người ôm vào ngực, trong đầu nghĩ đến sự việc hôm đó, thật sự là thiếu tôn trọng người kia.

Nàng nới lỏng tay, lùi về sau hai bước, không ngờ được thiếu nữ chủ động nhào vào lòng, hai cánh tay siết chặt eo nàng không buông, giống như chú mèo con làm nũng, nhẹ nhàng dúi dúi trước ngực nàng.

"A Giản không muốn nghe xin lỗi...Hai chữ này sư tôn đã nói qua nhiều lần..."

Thanh âm thiếu nữ rầu rĩ, mỗi một chữ lướt qua lại gõ một hồi vào lòng, Dụ Tư Dực bị người ôm chặt cứng, không thể động đậy, loại tư thế này...Ngay cả Dụ Tư Dực lãnh đạm vô tình cũng chậm rãi hiện lên một tầng hồng nhạt trên má.

"A Giản...Muốn như thế nào?"

"Hôm nay là thất tịch, Thi Linh tỷ tỷ cùng Chung Tắc Chi ra ngoài dạo chơi, A Giản cũng muốn..." Thiếu nữ nói nói, âm thanh đột ngột nhỏ dần, lo lắng yêu cầu này có hơi quá phận, sư tôn vừa xuất quan, còn chưa có thời gian nghỉ ngơi, lại muốn nàng lập tức đưa mình xuống núi, có phải sẽ làm nàng mệt.

Nghĩ tới đây, Giản Tùy Tâm ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt ướt nhẹp nhìn vị thiếu nữ trong vòng tay, thanh âm mềm mại, nói: "Nếu sư tôn mệt, có thể không đi, dược liệu thu thập vẫn còn thiếu, A Giản không nên ra ngoài chơi..."



Giản Tùy Tâm như vậy, không phải là làm nũng trên cả làm nũng sao, Dụ Tư Dực không dám nhìn, tâm tư toàn bộ là hình ảnh cặp mắt ngậm nước kia.

"Sư tôn ~"

Tiểu đồ đệ ghé sát bên tai, nhẹ nhàng thổi vào một tiếng, Dụ Tư Dực không thể chống đỡ, nghiêng đầu đáp lại:

"Nếu muốn, chúng ta cùng đi."

Nhận được cái gật đầu của nữ tử, thiếu nữ vô cùng thỏa mãn.

Lúc này Giản Tùy Tâm mới nhận ra tư thế của hai người quá kì lạ, lo lắng Dụ Tư Dực cho rằng nàng tùy tiện, mặc dù không muốn, cũng phải buông lỏng hai tay, rời khỏi bầu ngực mềm mại.

Khuôn mặt nhỏ hồng hồng, rụt rè ngẩng đầu nhìn người thương một cái, sau đó cúi đầu rất nhanh.

Tình cảnh này, rất giống, kiếp trước khi Giản Tùy Tâm thổ lộ tình cảm, cũng chính là vẻ mặt và động tác này.

Hai người im lặng không nói, bầu không khí từ từ rơi vào ám muội.

Thiếu nữ bất an nắm lấy góc áo người bên cạnh, cúi đầu không dám lộn xộn, đúng lúc căng thẳng lên tới đỉnh điểm, một cục bông từ trong ruộng thuốc phóc một cái nhảy vào lòng nàng, gần như vậy mới thấy rõ, là tiểu hồ ly suýt bị đánh chết năm đó.

Đã nhiều năm như vậy, tiểu hồ ly biến thành đại hồ ly, lúc đó hồ li bị đánh đập bạo ngược may mắn lưu lại hơi thở, nhưng đùi phãi đã bị đánh gãy, từ đó trở thành một con hồ ly què.

Tiều Bạch còn sống --- Dụ Tư Dực sững người, đáy mắt lóe lên nghi hoặc, nàng từng xem xét thân thể tiểu hồ ly sao có thể còn lưu lại hơi thở, thật khó mà tin được, nhấc tay ngọc, đón lấy hồ ly từ trong tay thiếu nữ.

Tiểu Bạch vẫn rất sợ Dụ Tư Dực, lúc này Giản Tùy Tâm hái thuốc thì nghịch ngợm quậy phá, mà bây giờ nằm gọn trong tay Dụ Tư Dực, không dám động, ngay cả cặp mắt cũng nhắm tịt, Dụ Tư Dực cảm thấy có chút buồn cười, tâm ma của nàng chưa tan, luôn có ma khí lưu chuyển trong cơ thể, cũng như năm đó, nàng che mắt được tất cả mọi người, nhưng không thể giấu được yêu thú cấp thấp này.

Ngày đó cũng chính vì lí do này, mà ở Linh Hư Sơn đám hồ ly nhìn thấy nàng như nhìn thấy quỷ, một khắc cũng không dám lại gần.

Tính tình Tiểu Bạch vốn yên lặng, trải qua chuyện năm đó lá gan càng nhỏ đi, chỉ khi bên cạnh Giản Tùy Tâm mới hoạt bát một chút, đối với nó, lúc này mà dám hô hấp động đậy chóp mũi, thật quá nguy hiểm, chỉ có giả chết, mới tránh được kiếp nạn này.

Dụ Tư Dực ôm con hồ ly mềm nhũn, cảm thấy vô cùng đáng yêu, tiện tay sờ lên bộ lông trắng muốt, cảm giác không tệ, nhưng vuốt rồi mới thấy con vật nhỏ không còn khí tức, thân thể cũng dần đông cứng! Chân mày Dụ Tư Dực nhíu lại, lại xoa xoa thân thể tiểu hồ ly, cũng không thấy phản ứng gì, nàng còn chưa kịp hoảng sợ, đã thấy một bàn tay trắng nõn nhanh chóng vỗ lên đầu hồ ly một cái.

"Lại giả chết!"

Đây không phải lần đầu tiên Giản Tùy Tâm bị hồ ly gạt, sống chung nhiều năm như vậy, nàng nắm rõ tính cách con vật này, một khi nó cảm thấy nguy hiểm phải chịu ức hiếp, Tiểu Bạch sẽ lập tức nhắm mắt giả chết, năm đó cũng nhờ chút bản lĩnh này, mới nhặt lại được cái mạng nhỏ của nó từ tay Tuần gia. Bị chủ tử vỗ mạnh như thế, Tiểu Bạch oan ức mở mắt ra, hai cái tai chống thẳng lên không trung khẽ run, nhìn thật sự có chút đáng thương.

Dụ Tư Dực nhìn tình cảnh này không khỏi mỉm cười, tự mình suy đoán con vật nhỏ làm sao trở về từ cõi chết, không làm khó dễ nó, buông lỏng tay đưa nó trả về cho thiếu nữ.

"Tiểu Bạch rất đáng yêu."

"Thật giống A Giản."

Trong lúc đón lấy Tiểu Bạch, ngón tay hai người khẽ va chạm, bên tai Giản Tùy Tâm lại vang lên lời khen ngợi, khuôn mặt thiếu nữ bốc ra hồng nhiệt, cúi đầu không lên tiếng.

Thời khắc này, yêu thương trong lòng như muốn tràn ra.

Sợi hồng tuyến trên cổ tay một lần nữa xuất hiện, tình cảm tăng lên một phần, nhân duyên tuyến sẽ quấn chặt hơn một chút, mười năm, mỗi một đêm không ngủ, mỗi một lần nhớ nhung, hồng tuyến đều lặng lẽ hiện ra, an ủi đáy lòng Giản Tùy Tâm ---



Thời điểm sư tôn bế quan, có nhớ nàng hay không?

Nhất định nhớ, sư tôn lo lắng nhất là nàng.

Không được, không thể nhớ, bế quan tu luyện, rất dễ tẩu hỏa nhập ma!

...

Tự hủy Hồn thú có bao nhiêu đau đớn? Dụ Tư Dực biết, kiếp trước Giản Tùy Tâm bị đoạt Hồn thú cũng biết, nhưng điều nàng không biết chính là, mỗi đêm lạnh lẽo không ngủ, sư tôn của nàng dựa vào sợi hồng tuyến này mà tiếp tục kiên trì.

Sợi hồng tuyến trên cổ tay quấn càng chặt, trái tim thiếu nữ lại đập nhanh hơn một nhịp, nàng không biết làm cách nào để bày tỏ trái tim tràn ngập yêu thương, một lúc sau, thiếu nữ rụt rè đứng trước người nữ tử thấp giọng:

"Mặc kệ sư tôn, ta đi thay xiêm y."

Lời chưa dứt đã ôm tiểu hồ ly nhanh chóng chạy đi, để lại Dụ Tư Dực nhìn theo bóng lưng cười yếu ớt.

Lần này trở về, người đầu tiên nàng tìm là Giản Tùy Tâm, Dụ Tư Dực chưa gặp mấy vị trưởng bối, mười năm cô tịch quạnh quẽ trôi qua thật lâu, cuối cùng nàng đã gắng gượng vượt qua, cặp cánh Kim Hoàng năm đó đã khôi phục như lúc ban đầu.

Phượng Hoàng to lớn uy nghi, lại mỹ lệ rung động lòng người, ánh mặt trời rọi vào bộ lông vàng óng làm chói mắt người nhìn, đôi cánh vung lên rực rỡ rạng ngời, phẩy một cái tạo nên một trận kình phong, nháy mắt có thể thổi người văng xa trăm dặm.

Ba người Dụ Văn Kỳ tỉ mỉ kiểm tra Kim Hoàng một lượt, xác định không còn một tia ma khí mới yên tâm.

Người làm cha như hắn, đối với chuyện xảy ra năm đó vô cùng tự trách, bây giờ gặp lại nữ nhi, yết hầu nghẹn đắng.

"Phụ thân." Dụ Tư Dực khẽ cười, đi tới trước mặt Dụ Văn Kỳ, chủ động ôm lấy nam nhân trung niên trước giờ luôn nghiêm khắc.

Dụ Văn Kỳ cứng đờ, nửa ngày sau lấy lại tinh thần, vỗ vỗ trên vai nữ nhi:

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Hai cha con nàng đều không phải người giỏi biểu lộ tâm tình, cái ôm lúc nãy, bù đắp cho thiên ngôn vạn ngữ.

Phùng Kha đứng bên cạnh nhìn chua xót, nhớ lại hình ảnh Dụ Tư Dực năm đó thổ huyết, đau lòng không thôi, nhưng hôm nay nàng trở về là chuyện tốt, không thể rơi nước mắt, phá hỏng bầu không khí, nghĩ tới đây nàng đùa giỡn, nói: "Đã gặp đứa trẻ kia?"

Đứa trẻ kia, còn không phải nói Giản Tùy Tâm.

Dụ Tư Dực giật mình, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, đáy mắt thoáng hiện lên ánh sáng ôn nhu, nhìn thấy ba vị trưởng bối, gật đầu đáp lại: "Lúc nãy...Đã gặp A Giản."

Nghe nữ nhi nói như vậy, ba người Dụ Văn Kỳ không hẹn mà cùng cười.

Phùng Kha bước lên một bước, nói một câu, Dụ Tư Dực nghe xong cảm thấy nhiệt độ trên mặt tăng cao ---

"Tiểu Giản năm nay đã mười tám"

"Tuy hai người các ngươi mang danh nghĩa sư đồ, nhưng người trong nhà đều biết rõ, những năm này, đều xem đứa trẻ kia là tức phụ của ngươi."

"Ngươi dự định khi nào mới đem chuyện này nói với Tiểu Giản đây?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương