Âm thanh của Dụ Thi Linh có chút run.

Sau lưng Tuần Thiên Tinh có hai thế lực hậu thuẫn, một là Tuần gia, hai là Ngự Thú Tông, cái nào cũng không phải nơi có thể tùy tiện trêu đùa, hiện giờ nàng xảy ra chuyện ở Dụ gia, mặc kệ chân tướng thế nào, chỉ sợ không cách nào nói rõ.

"Nói Tiểu Bạch làm vỡ lò thuốc, có chứng cứ gì không?"

"Vân Bích nói, lúc nàng từ bên ngoài trở về, đúng lúc thấy Tiểu Bạch rời khỏi Tân Uyển, một mực cho rằng Tiểu Bạch gây nên..."

Dụ Thi Linh chỉ là cô nương mười sáu tuổi, gặp chuyện thế này không thể bình tĩnh, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười giờ đây trắng bệch, đáy mắt đều là lo lắng sợ hãi, hai tay nắm lấy góc áo, ngay cả chân cũng bắt đầu run lên.

Ngược lại, sắc mặt Dụ Tư Dực vẫn như ngày thường, không một tia hoảng loạn.

Đại khái nghe xong, thấy được việc này có nhiều điểm khả nghi, không nói tới bốn nha hoàn kia, mà Vân Bích thường ngày luôn kề cận chủ tử, không rời khỏi Tân Uyển nửa bước, trùng hợp thế nào hôm nay năm người đều không có mặt, để Tuần Thiên Tinh một mình ở gian phòng, nói ra có ngu mới tin! Tiểu Bạch lười biếng, dù có chơi ở trong nhà cũng không bao giờ chạy qua phòng khách, sao có thể chạy tới Tân Uyển hẻo lánh!

Hơn nữa lửa lớn như vậy --- Tuần Thiên Tinh không chết, còn lưu lại một hơi thở!

Tất cả đã chứng minh, chuyện này do người mưu tính! Tuyệt đối không thể dùng hai chữ trùng hợp để hình dung! Dụ Tư Dực cười lạnh trong lòng, ngoài mặt gây khó dễ với A Giản, nhưng mục tiêu thật sự chính là nàng, Tuần Thiên Tinh dùng khổ nhục kế ---

Chính là dù có phải dùng cả tính mạng, cũng muốn ta giúp ngươi dưỡng hồn!

Tuần Thiên Tinh dùng mạng đánh cược, Dụ Tư Dực cùng nàng đánh cược một ván cũng không tồi?

Hôm trước Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê đến Giản gia uống rượu mừng, còn chưa trở về, việc trong nhà lúc này chỉ có Phùng Kha xử lí, nhưng chung quy nàng chỉ là nữ nhân, có những chuẩn mực không thể vượt quá, đối mặt với một Tuần gia không nói đạo lý, chỉ sợ không thể ứng phó, Dụ Tư Dực nghĩ một hồi, lúc này nàng đứng ra giải quyết là thích hợp, tiểu đồ đệ chỉ là quân cờ mà Tuần gia dùng để áp chế nàng mà thôi.

"Ngươi mang Tiểu Giản đến Linh Hư Sơn mấy ngày, chuyện này ta tự mình giải quyết."

"Biểu tỷ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ..."

Mặt mày Dụ Thi Linh tái mét, dáng vẻ lo lắng xoắn xuýt, nàng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của biểu tỷ, mặc kệ vì sao có đám cháy, giờ đây Tiểu Giản là bia ngắm của Tuần gia, để nàng quay về Dụ gia lúc này không khác nào đem người đặt dưới lưỡi đao, nhưng Tuần Phong Diểu đến rồi, không tìm được Tiểu Giản, nhất định sẽ làm loạn đến gà chó không yên, không tìm được đồ đệ, biểu tỷ là sư phụ của Tiểu Giản, suy cho cùng tội này đổ lên đầu Đại tiểu thư nhà nàng.

Dụ Tư Dực đoán ra lo lắng trong lòng Dụ Thi Linh, bèn mỉm cười động viên:

"Ngươi không cần lo, ta không sợ Tuần Phong Diểu."

Dụ Tư Dực bình tĩnh như vậy, trấn an được Dụ Thi Linh, bớt đi mấy phần sợ sệt, nhiều thêm mấy phần dũng khí.

"Biểu tỷ..."

"Làm theo lời ta, không cần lo lắng." Dụ Tư Dực lắc đầu một cái, thanh âm không đổi, dễ dàng nhận ra nàng rất vững tâm.



"Trong lòng ta rất rõ ràng, đám cháy này từ đâu mà có, được rồi."

Âm thanh thiếu nữ hờ hững không gợn sóng, Dụ Thi Linh bình tâm trở lại, lúc nãy vì quá hoảng sợ, nàng chưa kịp phân tích kẽ hở trong lời nói của Vân Bích, hiện giờ mới hiểu hàm ý trong lời nói của Dụ Tư Dực "Đám cháy này từ đâu mà có".

Tỷ muội hai người thương lượng xong, Dụ Thi Linh mang Giản Tùy Tâm đến Linh Hư Sơn, còn Dụ Tư Dực quay về cùng Phùng Kha ứng phó với người Tuần gia.

Nhưng muốn rời khỏi Ngự Thú Tông, giờ đây là một vấn đề nan giải.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!

2. Ở Trước Mặt Tình Địch A Biến O Sau Tôi Mang Thai

3. Cuộc Sống Của Một Omega Sau Khi Sống Lại

4. "Đau Bụng" Là Thật Đó!

=====================================

Thời điểm Dụ Thi Linh vội vã chạy đến, đã có đệ tử thông báo với Chúc Khấu chuyện này, ngày thường Chúc Khấu yêu thương nhất là Tuần Thiên Tinh, biết tin Dụ Thi Linh đến đây liền hiểu ra Dụ gia xảy ra chuyện, hắn phái người đến Ly tuyền, chỉ sợ hiện tại không cách nào rời đi.

Dụ Tư Dực nghĩ tới điều này, đảo mắt quét qua làn nước, sau đó dẫn hai người tới dòng suối: "Cuối con suối có đường ra, các ngươi nên rời đi từ hướng này."

"Biểu tỷ, ngươi không cùng chúng ta ra ngoài sao?"

Dụ Tư Dực lắc đầu, muốn Dụ Thi Linh và A Giản an toàn đến được Linh Hư Sơn, cần có người phía sau hậu thuẫn, bằng không sớm muộn cũng bị Chúc Khấu phát hiện, về phần nàng, muốn rời đi từ cửa chính, thì ai dám ngăn cản?

Thấy biểu tỷ từ chối, Dụ Thi Linh cũng không nhiều lời, đưa tay kéo tiểu hài rời đi, liền bị nàng né tránh: "Ta không đi."

Tiểu cô nương vẫn luôn trầm mặc bây giờ mới mở miệng, Tuần Thiên Tinh gặp chuyện khi ở Dụ gia, làm sao Giản Tùy Tâm không biết có biết bao nhiêu phiền phức, những người kia khẳng định vì Tiểu Bạch nên mới cháy, nàng là chủ nhân của hồ ly, lại bỏ trốn lên Linh Hư Sơn, há không phải đang đem toàn bộ Dụ gia thế mạng thay nàng!

Những ngày qua cùng chung sống, nàng đã sớm xem Dụ gia là nhà của mình, xem Dụ Văn Kỳ như phụ thân, giờ xảy ra chuyện, sao nàng có thể an tâm rời đi, để Dụ gia thay nàng gánh tội?

"Ta phải về nhà."

Về nhà? Dụ Tư Dực khẽ cười, câu này có nghĩa tiểu hài thực sự xem Dụ gia là nhà của mình sao? Chung quy con người dễ mềm lòng, nuôi lâu như vậy tiểu hài đã quen.

"Ngươi quay về, chẳng phải giúp Tuần gia sao?"



"Hiện tại điều bọn họ hy vọng nhất là bắt được ngươi, ngươi ở nhà chúng liền có lý do gây náo loạn Dụ gia đến gà chó không yên, nếu ngươi đi rồi, Dụ gia mới có cơ hội tranh luận với bọn họ, ngươi đã hiểu?"

"A Giản nghe lời sư tôn, có được không?"

Dụ Tư Dực cúi người, đưa tay sửa lại vài cọng tóc mái trên trán tiểu cô nương, ngón tay chạm vào da thịt, trong lòng mềm mại một phần: "Không cần sợ, sư tôn sẽ bảo vệ ngươi."

Dụ Tư Dực ôn nhu và mạnh mẽ, toả ra loại mị lực khiến người khác tin phục.

Giản Tùy Tâm biết điều nàng nói là sự thật, trầm thấp đáp một tiếng: "A Giản chờ sư tôn ở Linh Hư Sơn..."

Chờ sư tôn đón ta về nhà.

"Được." Dụ Tư Dực cong môi, giơ tay xoa xoa cái đầu nhỏ,"A Giản thật ngoan."

Dụ Thi Linh cùng tiểu hài lặng lẽ rời khỏi, cửa núi không mở cho dù Tuần gia biết hai người trốn ở Linh Hư Sơn cũng không cách nào vào được.

Bảo bối quý giá nhất đã an toàn, Dụ Tư Dực thở phào nhẹ nhõm, tính toán thời gian, đợi nửa canh giờ rồi bước ra ngoài.

Đệ tử gác cổng nhìn thấy nàng một mình đi ra, không dám hỏi nhiều, chỉ trơ mắt nhìn đợi đến khi không còn thấy bóng lưng, mới chạy như bay tới báo tin cho Chúc Khấu.

Nàng về đến nhà, người Tuần gia đã có mặt đông đủ.

Dụ Tư Dực đứng ngoài cửa lớn, chóp mũi truyền đến nhàn nhạt mùi máu tanh, trái tim nàng nhảy lên một cái, nhấc bộ đi vào, nhìn thấy một vết máu trên đất kéo dài đến phòng khách, tựa hồ không nhìn thấy điểm cuối.

Nguyên Thư đứng ở cửa, cặp mắt đỏ ngầu, nhìn thấy Đại tiểu thư trở về, nước mắt không nhịn được nữa, chưa kịp mở miệng, tầm mắt đã trở nên mơ hồ

"Tiểu thư, người đã về ---"

Tiểu hồ ly mang về từ Linh Hư Sơn, thân thiện lại có linh tính, Dụ gia có ai mà không thích nó?

Mấy tiểu nha hoàn đứng sau cánh cửa thì thầm to nhỏ, Phùng Kha giấu nó ở từ đường, nơi này người ngoài tộc không được tùy tiện bước vào, nhưng Tuần Phong Diểu này ngang ngược không biết lí lẽ, người vừa đến ngay lập tức thả ra Tam Đầu Sư tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng thấy Tiểu Bạch chạy ra từ từ đường.

"Ngài mau vào xem Tiểu Bạch đi, bọn họ, bọn họ muốn đánh chết Tiểu Bạch!"

Dụ Tư Dực lạnh lùng nhìn vệt máu lấm tấm trên đất, nhớ tới dáng vẻ tiểu hài ôm hồ ly vào lòng, trong lòng không khỏi xót xa, tiểu hồ ly là A Giản đích thân bắt về, trên dưới Dụ gia đều yêu thích, tại sao lại bị Tuần gia các người bắt nạt!

Tuần Thiên Tinh a Tuần Thiên Tinh, ngươi đáng chết vạn lần, sử dụng loại gian kế này, mục đích chỉ vì muốn có một Hồn thú hoàn chỉnh ---

Hôm nay, ta thành toàn cho ngươi, khiến ngươi trở thành phế vật mãi mãi không cách nào tu luyện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương