Ba tháng đối với tu sĩ là khoảng thời gian ngắn đến không thể ngắn hơn, nhưng lại đủ khiến Dụ Tư Dực nâng tu vi từ Đại Năng cảnh cấp thấp thăng lên Đại Năng cảnh cấp trung, tu vi lúc này tuy không thể so sánh với đời trước, nhưng khi đối mặt với vạn ách linh xà kia thì cơ hội sống sót vẫn cao hơn một chút.

Nếu không phải vì Kinh Hàn Ngọc, Dụ Tư Dực nhất định không mạo hiểm khiêu khích Linh xà, nhớ tới Chúc Long trong thân thể tiểu hài, nàng cảm thấy thập phần lo lắng.

Nữ tử âm khí nặng, mà Kinh Hàn Ngọc là Thượng cổ bảo khí mang tính dương, nếu tiểu hài mang nó bên người, ngày sau Chúc Long thức tỉnh, cũng có đủ thời gian cho nàng thoát thân.

Tĩnh tâm bế quan ba tháng, cái Dụ Tư Dực nhớ nhất, không gì khác ngoài tiểu hài nhi ở nhà.

Cũng không biết A Giản có nhớ nàng hay không, thiếu nữ tự suy đoán mà không nhịn được cười, phỏng chừng sẽ có chút nhớ nhung đi, tiểu hài tính cách ngang ngược, dù có nhớ cũng mạnh miệng không chịu thừa nhận.

Dụ Tư Dực bước ra từ phía sau núi, trong lòng nhớ tới người kia, khoé miệng bất giác vươn lên, không kiềm chế nổi muốn lập tức quay trở về trút hết tâm tình.

Phòng tu luyện ngăn với bên ngoài bởi cửa đá vững chắc, bóng tối bao trùm, nàng vung tay phải, cửa đá liền theo lệnh mở ra, ánh mặt trời len lỏi chiếu vào, báo hiệu hôm nay khí trời rất tốt, khiến tâm tình của nàng càng tốt hơn.

Lúc nãy nhấc bước ra ngoài, liền thấy nữ tử thân mặc y phục màu vàng, thân hình gầy yếu, tướng mạo ôn nhu thanh tú, nhưng sắc mặt hết sức xanh xao, nhìn qua có thể thấy loại vẻ đẹp mong manh yếu đuối.

Hảo tâm tình nhanh chóng tiêu tan trong một khắc, trong con ngươi hiện ra một tia căm ghét, đây là người đời này nàng không bao giờ muốn gặp lại ---- Tuần Thiên Tinh.

Tuần Thiên Tinh không nhìn ra ý nghĩ trong mắt Dụ Tư Dực, đưa thân thể hư nhược đi về phía trước, âm thanh nhỏ nhẹ, mọi cử động đều như đạp trên mây mỏng, không cẩn thận sẽ té xuống tan xương nát thịt, Dụ Tư Dực đứng ở cửa đá, lông mày hơi nhíu, không có ý đưa tay ra đỡ.

"Sư tỷ, ngày mai bí cảnh sẽ mở, Thiên Tinh đoán hôm nay tỷ sẽ xuất quan, vì thế đã đợi sẵn ở đây chờ ngươi."

Tuần Thiên Tinh mang theo ý cười trên mặt, mặc kệ phản ứng lạnh nhạt của Dụ Tư Dực, vẫn nhiệt tình tiến lên, lấy ra từ tay áo một hộp màu vàng đưa tới.

"Đây là lông đuôi Chu Tước, mấy ngày trước sư tôn cho ta, sư tỷ hãy nhận lấy, bí cảnh nguy hiểm vạn phần, sợi Chu Tước này, ít nhất có thể đảm bảo sự an nguy cho ngươi."

Lão hồ ly này quả thật đối với Tuần Thiên Tinh rất tốt, kiếp trước nàng cùng các đệ tử Tông môn tiến vào bí cảnh, hắn cũng chỉ đem lông Chu Tước cho nàng mượn, kiếp này lại trực tiếp tặng cho nàng ta, Dụ Tư Dực liếc mắt nhìn lên hộp vàng, không hề có động tác đón lấy.

Tuần Thiên Tinh hai tay đình trệ trên không trung, sắc mặt hết sức khó xử, nàng nghe nói Tước Vũ là vật khắc chế tối đa ma vật Yêu thú, nên mới từ chỗ Chúc Khấu mang đến đây, nào ngờ Dụ Tư Dực căn bản không để nó ở trong mắt.

Tuần Thiên Tinh cảm thấy ấm ức trong lòng, từ trước đến nay dù nàng ở nơi nào đều được nâng niu sủng ái, thế nhưng nàng một lần khiêm tốn lại một lần nhận lấy lạnh nhạt, trong lòng rất không thoải mái, nhưng vẫn cố chấp đưa tay lên đem cái hộp hướng về phía trước, trong giọng nói dẫn theo tiếng nấc nức nở.

"Sư tỷ ---"

Dụ Tư Dực nhìn dáng vẻ rưng rưng muốn khóc, càng cảm thấy buồn cười, Tuần Thiên Tinh này, không hẳn thông minh, nhưng mưu mô quỷ kế chất đầy một bụng, biết lợi dụng gương mặt hiền lành đáng thương để người khác quan tâm cảm mến, trên mặt lúc này hoàn toàn là oan ức nhưng chỉ sợ trong lòng sớm đã chôn trọn giận dữ, nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực có chút phản ứng, tầm mắt lần thứ hai rơi xuống hộp vàng, mở miệng.



"Sư tôn tặng ngươi, quay đầu đã muốn đưa cho ta, không sợ hắn tức giận?"

Tuần Thiên Tinh nghe vậy cơ thể run lên, lúc này nhớ ra mối quan hệ giữa Dụ Tư Dực và Chúc Khấu hiện nay không tốt, nếu để Chúc Khấu biết được nàng đưa Tước Vũ cho sư tỷ, phỏng chừng hắn sẽ nóng giận, Tuần Thiên Tinh có chút bận tâm, vì một Dụ Tư Dực không để nàng ở trong lòng mà đắc tội với Chúc Khấu, thật không phải chuyện nên làm, thêm nữa người trước mắt vẫn bày một vẻ mặt lãnh đạm, cuối cùng nàng ngượng ngùng thu hồi bàn tay.

Giả vờ giả vịt, làm bộ làm tịch, thật khiến người khác không muốn nhìn, Dụ Tư Dực trực tiếp nắm lấy Thanh Linh Kiếm, quay đầu rời đi, nàng cưỡi linh kiếm, làn gió theo đuôi kiếm phà vào mặt Tuần Thiên Tinh, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ.

Lần này sư tỷ bế quan chỉ ba tháng ngắn ngủi, nhưng tu vi đã tăng lên không ít, khiến người ta nói lời cảm khái cái gọi là thiên phú trời ban, nếu nàng có Hồn thú hoàn chỉnh, thân thể khỏe mạnh, liệu có cơ hội trở thành nhân vật lợi hại như thế? Tuần Thiên Tinh càng nghĩ càng thấy ông trời bất công, âm thầm nảy sinh mấy phần phẫn nộ và đố kị phía sau bóng lưng mỹ lệ.

Nàng cất hộp vào tay áo, ánh mắt phóng thẳng về phía trước, vẻ ngoan ngoãn nhu hòa trong con ngươi dần biến mất.

Dụ Tư Dực rời khỏi Tông môn, liền một đường hướng về Dụ gia, vẫn là ngôi nhà đó, nhưng lại nhiều hơn một con người, khiến nàng đem toàn bộ tâm tư đặt ở nơi đây.

Thuốc mà Chu Hòa Xuân cho vô cùng hữu hiệu, chỉ ba ngày sau khi Dụ Tư Dực rời đi vết thương của tiểu hài đã hoàn toàn bình phục, nhưng suy cho cùng nàng và gia môn chính phái này không quen không biết, bởi vậy không chủ động mở miệng nói chuyện, thường ngày chỉ khi Phùng Kha hỏi một câu, nàng mới miễn cưỡng đáp lại một tiếng, tuy nhiên biểu hiện kia rõ ràng là của một tiểu cô nương ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn không phải người tính tình lạnh nhạt.

Trên dưới Dụ gia còn tưởng bệnh tình của nàng chưa bình phục, không quá mấy ngày đã mời Chu Hòa Xuân ghé qua, để hắn tự mình xem xét tình hình của tiểu cô nương.

"Xương cằm của Tiểu Giản đã nối lại rồi, không có vấn đề gì."

Chu Hòa Xuân là ai cơ chứ? Dược sư nổi danh nhất hiện nay, những thứ khác có thể hắn không biết, nhưng với việc chuẩn trị vết thương và luyện đan hắn vạn phần tự tin, kiểm tra cho tiểu hài một chút đã đưa ra kết luận.

"Vì sao lâu nay nàng không chủ động nói chuyện cùng chúng ta?"

Dụ Văn Kỳ kéo người vào một góc, trong lòng nghi hoặc.

Hắn đã nghe Dụ Tư Dực nói qua về thân thế của Tiểu Giản, biết được phụ mẫu của nàng đều đã mất, thuở nhỏ một thân một mình lang bạt đầu đường xó chợ, sau đó còn bị một đám người tâm địa độc ác nhẫn tâm dằn vặt.

Tuổi còn nhỏ đã phải trải qua những việc như thế, khiến hắn thay đổi cách nhìn về nàng, sau đó lại biết mối quan hệ thật sự giữa Dụ Tư Dực và Tiểu Giản, hắn liền quyết định đối xử với nàng giống như con gái ruột.

Một tiểu cô nương từng trải qua nhiều cay đắng như vậy, hiện tại ở lại Dụ gia, tự nhiên sẽ muốn quan tâm bảo vệ nàng nhiều hơn, đợi một ngày có thể khiến nàng quên đi nỗi thống khổ ngày đó, thực sự xem đây là nhà của mình.

"Tiểu Giản rất hiểu chuyện, các ngươi tốt với nàng đương nhiên nàng cảm nhận được, có lẽ do nàng không thích việc nói chuyện mà thôi."

Lời nói của Dụ Văn Kỳ mang theo lo lắng, tiểu hài và người Dụ gia phát sinh khoảng cách, là bạn bè quen biết nhiều năm, Chu Hòa Xuân nghe ra hàm ý đó, lên tiếng khuyên giải.



"Tiểu Giản ít nói như vậy, không phải thật giống với Tư Dực lúc còn bé hay sao? Ta đây nhớ rất rõ, lúc đó ngươi và Văn Tê huynh nói chuyện với nàng, nàng không phản ứng cũng không trả lời, hiện tại thật giống với các ngươi ngày đó?"

Nhớ tới Dụ Tư Dực khi còn bé, Chu Hòa Xuân có chút buồn cười, nói đúng ra nàng mới thật sự là người không thích nói chuyện, lúc nàng ở độ tuổi của Tiểu Giản, ai nói chuyện với nàng nàng cũng không quan tâm, tính tình luôn lãnh mạc như vậy, ấy thế mà ngày đó cũng không thấy Dụ Văn Kỳ sốt ruột như bây giờ, xem ra hắn thật sự xem Tiểu Giản là nữ nhi của mình.

"Thi Linh tính cách linh hoạt, ngươi để nàng chơi với Tiểu Giản nhiều một chút, có lẽ sẽ tốt lên thôi."

Nghe bạn chí cốt nói như vậy, cuối cùng Dụ Văn Kỳ cũng có thể thả lỏng, đầu lông mày thoáng dãn ra, liền nhìn thấy Dụ Thi Linh hấp tấp đẩy cửa bước vào, lôi kéo tiểu cô nương chạy ra bên ngoài, hắn còn chưa kịp lên tiếng răn dạy, thì một đạo âm thanh lanh lãnh đã từ ngoài truyền tới.

"Biểu tỷ trở về!"

Dụ Văn Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu một cái, sau đó cùng Chu Hòa Xuân ra ngoài.

Thời gian này Dụ Thi Linh sống cùng Tiểu Giản cũng nhìn ra, đứa trẻ này tuy nghe lời, nhưng trong lòng luôn giữ khoảng cách, có lẽ ngoài Dụ Tư Dực, nàng đối với những người còn lại trong Dụ gia đều là khách khí và xa cách.

Dụ Thi Linh đúng là vô cùng thông suốt, Tiểu Giản tuy còn nhỏ, nhưng cũng có suy nghĩ của chính nàng, tính cách không hoạt bát, không thích gần gũi người khác thì cũng không thể xem là kỳ quái.

Xem ra trong mắt người ngoài, tình cảm sư đồ hai người rất tốt, vào lúc Dụ Tư Dực trở về, Dụ Thi Linh lập tức mang tiểu hài nhi đến phòng khách, sau đó lẳng lặng rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho hai người.

Thời gian ngắn không gặp, cảm thấy tiểu cô nương đã lớn hơn một chút, từ từ hiện lên dáng vẻ trưởng thành, Dụ Tư Dực đứng ở cửa lớn, miệng ngậm ý cười, ánh mắt ôn nhu như nước, toàn thân tỏa ra ánh sáng dịu dàng, trường kiếm còn nắm trong tay, nhưng quanh thân cũng không có lấy nửa phần khí tức khát máu, bộ bạch y bay bay trong gió, một sợi tóc dài chạy dọc theo gò má mà giao động, lại phối hợp với vầng trán trắng nõn, lông mày lá liễu, môi đỏ tựa hoa, thực sự khiến người khác khó lòng rời mắt.

Thời khắc nghe tin Dụ Tư Dực trở về, trái tim Giản Tùy Tâm đập loạn nhịp, nàng sớm đoán được, ngày mai bí cảnh sẽ mở, hôm nay Dụ Tư Dực nhất định trở về, nhưng lúc này trong lòng lại đột nhiên hồi hộp.

Đặc biệt với cảnh tượng hiện tại, nàng ở cùng một chỗ với Dụ Tư Dực, như thế này đến ngẩng đầu lên cũng không dám.

Thời gian chầm chậm trôi qua, sư đồ bọn họ đứng đối diện nhau, không ai mở lời, hiếm khi thấy Dụ Tư Dực kích động, nắm kiếm đi tới trước mặt tiểu hài.

Bóng dáng thiếu nữ ngày càng gần, nhịp tim Giản Tùy Tâm cũng càng lúc càng nhanh, tất cả hô hấp đều thu lại mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể Dụ Tư Dực, tiểu hài càng cúi thấp đầu, tầm mắt không tìm thấy điểm dừng trên mặt đất, đợi đã lâu mà không thấy thiếu nữ có động tĩnh gì, mới hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn lên, một đôi mắt to, sáng như tuyết hơi rung động, cùng lúc chạm vào cặp mắt ngậm ý cười của Dụ Tư Dực, khiến nội tâm tiểu hài như con nai vàng, nhảy ầm ầm không ngừng nghỉ.

Dụ Tư Dực dùng ánh mắt sáng quắc, một mực không mở miệng, ôn nhu nhìn tiểu hài.

Giản Tùy Tâm bị nhìn đến nỗi mặt cũng nóng lên, môi hơi rung động, cuối cùng không nhịn được chấp nhận đầu hàng, sáp nhập hai tay, hướng về thiếu nữ hành lễ, lời nói mềm mại.

"Đệ tử Giản Tùy Tâm --- gặp sư tôn."

Khóe miệng Dụ Tư Dực hơi vươn lên, tiểu đồ đệ, rốt cuộc đã tiếp nhận nàng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương