Đại quân Tây chinh Bắc phạt chia hai đường rời kinh thành nhiều ngày, tuy dọc đường luôn có tin báo truyền về nhưng Thẩm Khang Bình vẫn cảm thấy bất an. Dù sao hắn chỉ mới bước lên địa vị cao, hơn nữa tuổi còn nhỏ, luôn lo lắng mình xử lý mọi chuyện không tốt, biểu hiện thiếu quyết đoán, uy tín suy giảm.


Hắn vẫn có chút sợ Trưởng công chúa hoàng tỷ, chỉ lo nội tâm nhát gan của mình làm Hoàng tỷ thất vọng, không thể làm gì khác đành lặng lẽ tìm đến Thiên Thành hoàng tỷ.


Trong ký ức của Thẩm Khang Bình, Hoàng trưởng tỷ luôn là điển phạm của Hoàng gia, quen thuộc thi thư, bụng đầy tài hoa, tự tin dư thừa, rất được Phụ Hoàng, Mẫu Hậu yêu thích. Từ sớm đã trở thành tình nhân trong mộng của các công tử thế gia. Nhưng Thiên Thành lại không giống, nàng có tính cách hoạt bát, mặc dù có dung nhan chim sa cá lặn nhưng xưa nay luôn coi quỷ cũ như rơm rác, khi còn nhỏ không ít lần bị trưởng bối răn dạy. Từ nhỏ hắn đã trải qua quá trình hạnh phúc đồng thời chịu khổ không ít, nên nội tâm hắn càng muốn thân cận với Thiên Thành hoàng tỷ nhiều hơn.


“Thiên Thành hoàng tỷ, đã lâu trẫm không gặp tỷ, rất là nhớ nhung.” Thẩm Khang Bình ngăn không cho Thu Thiền thông báo, trực tiếp đi vào phòng Thiên Thành.


Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng chén trà rơi xuống đất, mới thấy Hoàng tỷ tay chân luống cuống từ sau bình phong bước ra. Thẩm Khang Bình lén lút liếc mắt nhìn, thu lại khuôn mặt tươi cười, cẩn thận từng li từng tí nhìn Hoàng tỷ.


“Hoàng tỷ, có phải trẫm quấy rối tỷ không?”


“Sao lại thế. Hoàng Thượng tới thăm, ta cao hứng còn không kịp đây.” Thiên Thành nhanh chóng thu dọn tâm tình, sợ Thẩm Khang Bình nhìn ra dị thường.


Thẩm Khang Bình ngây thơ nhếch môi, nhìn Thiên Thành nói: “Hoàng tỷ, tỷ vẫn giống khi còn bé, sẽ không nói khoác. Mỗi lần tỷ nói dối, chắc chắn con ngươi sẽ chuyển loạn.”


Nghe Thẩm Khang Bình nói xong, mặt Thiên Thành lập tức đỏ lên. Đây chỉ là chút khuyết điểm khi còn nhỏ, nhưng nàng đã trưởng thành, sớm bỏ từ lâu. Huống hồ Khang Bình ở Hải Xương nhiều năm, tại sao còn nhớ kỹ như vậy.


“Thiên Thành hoàng tỷ, kỳ thực hôm nay trẫm lại đây là vì có mấy lời tự đáy lòng muốn nói với tỷ.” Thẩm Khang Bình cũng không ẩn giấu, trực tiếp lên tiếng.
“Hoàng Thượng có ưu phiền gì?” Thiên Thành biết người làm Hoàng Đế cũng không sung sướng gì. Nhưng không biết Khang Bình mới đăng cơ cũng khổ não thế này. U sầu trên mặt hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác của hắn, điều này làm lòng Thẩm Ngữ Cầm có chút khó chịu.


“Thật ra trẫm có chút sợ, trẫm đang lo lắng chiến dịch Tây chinh Bắc phạt. Bất kỳ sơ xuất nhỏ đều có thể dẫn đến việc bại trận, thậm chí nếu chiến tranh kéo dài, trẫm cũng không bảo đảm có thể cung cấp đủ lương thực cho binh mã. Vài ngày trước trẫm có triệu tập, dò hỏi mấy vị ở hộ bộ, Lại bộ còn có Binh bộ, Thượng Thư đại nhân, mới biết bây giờ không chỉ quốc khố trống rỗng, ngay cả tráng đinh cũng thiếu thốn.”


Thẩm Khang Bình thở một hơi thật dài: “Trẫm mới đăng cơ lại liên tiếp chịu hai sự công kích, kinh thành bây giờ chỉ có vỏ ngoài, tùy tiện cho bên nào đột phá cũng được, quả thực trẫm không hề có lực lượng chống đỡ. Nếu không phải vì đề phòng dư mạch Liễu Trạch, đặc biệt là Tả Tông Minh, cữu cữu cũng không đặc biệt lưu lại kinh thành. Bây giờ trong triều, trẫm chỉ có thể dựa vào Hoàng trưởng tỷ, về phần phòng vệ thì tin tưởng mỗi cữu cữu. Tỷ nói đi, lòng trẫm sao có thể an bình?”


Thẩm Khang Bình đem những gì tích tụ trong lòng phun ra hết, khi nói xong ngược lại ung dung hơn phần nào, không thèm quan tâm mỗi câu nói ra đều là nan đề khó giải. Thẩm Ngữ Cầm ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, trên mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc. Mặc dù Thẩm Khang Bình còn nhỏ tuổi, nhưng dáng vẻ vì dân, tư duy, tầm mắt, khả năng phân tích, xác thực là những tố chất cần có của một minh quân. Nhưng những gì hắn vừa nói đều là nguy cơ, đồng thời hiện tại chưa có phương pháp giải quyết.


“Hoàng Thượng, cho dù trong lòng có vạn lần không tình nguyện cũng phải kiên trì chờ đợi. Nếu ngay cả Hoàng Thượng cũng lung lay, thì bách tính thiên hạ làm sao đủ tự tin chờ đợi chiến sự thắng lợi? Hoàng gia luôn có ý nghĩa hiệu ứng, mọi việc mình làm ra đều đại biểu cho người trong thiên hạ xem. Nếu người nhà họ Thẩm lùi bước trước, sẽ không còn ai đứng ra xông lên bảo vệ Đại Thịnh. Vì lẽ đó, Hoàng Thượng không cần quá mức lo lắng, miễn người giữ vững, tất nhiên sẽ là sự cổ vũ cho ba quân nơi tiền tuyến.”


Thẩm Khang Bình nghe được gật đầu liên tục, lời Thẩm Ngữ Cầm dường như giúp hắn xua tan mây mù trước mặt, đột nhiên nhìn thấy ánh sáng mới, tâm tình một mảnh tốt đẹp. Dù sao hắn còn trẻ, tâm sự đến nhanh, đi cũng nhanh. Khóe miệng bắt đầu giương lên, nhớ lại tình cảnh khi vừa bước vào phòng, lại hỏi Thẩm Ngữ Cầm: “Thiên Thành hoàng tỷ, tỷ có tâm sự phải không? Lúc nãy thấy tỷ luống cuống tay chân, tâm tình có vẻ không yên. Khổ sở của trẫm tỷ giúp trẫm giải quyết, vậy buồn phiền của tỷ, trẫm giúp tỷ một tay được không?”


Thẩm Ngữ Cầm lắc đầu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Sao nàng không muốn thoải mái nói ra chứ, nhưng nàng biết nói cùng ai đây? Hoàng tỷ bận bịu chính vụ, đã vậy trong lòng còn lo lắng việc Diệp Phiêu Diêu xuất chinh, mà Hoàng Thượng vẫn chưa hiểu ái tình nhân gian, càng không biết ngọn nguồn sự tình giữa nàng và Lục Thành Nhan. Nói ra, chỉ càng tăng thêm ưu phiền. Hoàng tỷ còn biết rõ hành tung Diệp Phiêu Diêu, coi như tạm thời chia lìa, tốt xấu còn có tia hy vọng. Nhưng còn nàng? Ngày đó vội vàng đuổi Lục Thành Nhan ra khỏi kinh thành, không kịp nói lời trân trọng, càng không biết ngày nào đoàn tụ.


“Hoàng tỷ nhớ nhung người yêu?” Thẩm Khang Bình thăm dò hỏi, Thẩm Ngữ Cầm cả kinh vội vã thu hồi tâm tư.


Thấy phản ứng của Hoàng tỷ, Thẩm Khang Bình có ngu dốt cũng hiểu một, hai. Dù sao ở Hải Xương Quốc, hắn chứng kiến rất nhiều người bị ái tình trói buộc, mỗi khi cung nữ bị ái nhân lạnh nhạt, buồn bã ngồi một mình chính là dáng dấp này. Những lúc Hoàng trưởng tỷ xử lý tấu chương mệt mỏi, cũng có khi ngồi đờ ra, nói vậy tỷ ấy đang nhớ tỷ phu.


“Trẫm có nghe nói, Tiên đế từng muốn gả Hoàng tỷ cho Diệp Minh Sơ đại nhân. Đợi chiến thắng trở về, không bằng để trẫm làm chủ, hoàn thành mối nhân duyên này.” Thẩm Khang Bình tự nhiên suy đoán ý trung nhân của Thẩm Ngữ Cầm là Diệp Minh Sơ.


Thẩm Ngữ Cầm giật mình sợ tới mức xua tay liên tục, nàng không muốn giống Hoàng tỷ từng một lần bị người khác phối sai uyên ương. Hơn nữa, bây giờ trong lòng nàng chỉ có một mình Lục Thành Nhan, làm sao còn chỗ cho Diệp Minh Sơ xông vào. Lúc này nàng rất muốn biết Lục Thành Nhan có khỏe hay không, chứ không phải cân nhắc hôn sự bản thân. Nếu nói lần đầu hai người gặp nhau, nàng có ý đồ riêng, nhưng sau khoảng thời gian gần kề, nàng đã động chân tình. Ngay khi Lục Thành Nhan rời đi, nàng đã chân chính nhìn nhận tâm mình. Nhưng hiện giờ một đời chắc nàng phải trải qua cùng nổi niềm lo lắng cho an nguy của Lục Thành Nhan, dù sao trong lòng có một người để lo lắng còn hơn phải sống uổng một đời với sự trống trải.


“Vậy Hoàng tỷ có ý trung nhân khác? Những thứ khác Khang Bình không dám hứa chắc, nhưng người tỷ yêu thích, nhất định trẫm sẽ vì tỷ tìm tới. Chỉ cần là nam tử Đại Thịnh, miễn Hoàng tỷ mở miệng, trẫm sẽ tìm được.” Bây giờ Thẩm Khang Bình là Hoàng Đế, nắm quyền sinh sát trong tay, nhưng thứ hắn chân chính muốn nhất là thỏa mãn tâm nguyện hai vị Hoàng tỷ.


Thẩm Ngữ Cầm vừa vui mừng vừa bất đắc dĩ nhìn Thẩm Khang Bình, cười cười nói: “Hảo ý của Hoàng Thượng, ta chân thành ghi nhớ, nhưng hiện giờ chiến sự căng thẳng, nơi nào có tâm tình suy nghĩ nhi nữ tình trường.


Bản ý Thẩm Ngữ Cầm là khéo léo từ chối ý nghĩ tứ hôn của Hoàng Thượng, không ngờ lý do nói ra lại khiến Thẩm Khang Bình cảm thấy xấu hổ. Xác thực như vậy, vốn dĩ hắn tìm Hoàng tỷ thổ lộ áp lực, nói thế nào lại kéo tới sự tình phong hoa tuyết nguyệt.


“Thiên Thành hoàng tỷ nói rất đúng, đợi đại quân chiến thắng trở về, trước tiên trẫm sẽ chuẩn bị hôn sự cho Hoàng trưởng tỷ và Diệp Phiêu Diêu. Không phải vậy Hoàng trưởng tỷ không cho trẫm tùy ý gọi Diệp Phiêu Diêu là tỷ phu.”


Thẩm Ngữ Cầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có hôn sự của Hoàng tỷ làm bia đỡ đạn, khẳng định nàng tán thành hai tay. Đường tình giữa Hoàng tỷ và Diệp Phiêu Diêu đầy đủ nhấp nhô, trước tiên phải để hai người họ nên duyên mới hợp tình hợp lý.


Tín Vương, Diệp Minh Sơ thủ lĩnh đại quân Tây chinh có lực lượng ngang bằng với quân đội Tây Trì, thêm nữa vốn dĩ quốc lực Tây Trì không mạnh, nhìn thấy Đại Thịnh dần suy nhược mới nhân cơ hội xâm chiếm nhầm kiếm chút lợi lộc. Đợi khi hai quân giao chiến, ngay lập tức rơi vào hoàn cảnh sốt ruột, cộng thêm phương pháp Tín Vương cùng Diệp Minh Sơ đưa ra rất hữu hiệu, đội quân Tây chinh khí thế như cầu vồng, đem nhân mã Tây Trì đánh cho người ngã ngựa đổ.


Nhưng con đường Bắc phạt lại không bình thản, nguyên bản quốc lực Đại Liêu đã mạnh mẽ, thêm vào Mông Lỗ Cát lên làm Đại Hãn, cùng Đại Thịnh đạt được thỏa thuận thông thương biên cảnh, đổi lấy lượng vật tư lớn. Khi Trưởng công chúa lên đường hòa thân, thành trì và hoàng kim dâng lên làm hắn nhận được sự ủng hộ vô cùng lớn. Thời gian Đại Thịnh đấu đá lẫn nhau, cũng là lúc Đại Liêu phát triển mạnh, hôm nay binh cường mã tráng.


Thời điểm nhân mã Trấn Quốc Công đặt chân tới biên thành cùng trú quân của Diệp Minh Đức hội họp, song phương liền khai chiến. Giao chiến lần thứ nhất đủ khiến Diệp Vĩnh Diên sợ hết hồn, không ngờ thực lực Đại Liệu lớn mạnh nhanh như thế, nếu không phải hắn thống lĩnh đội ngũ tinh anh nhất Đại Thịnh, chỉ sợ lần đầu giao chiến đã bị đối phương nuốt sống.


“Hoang đường! Diệp Minh Đức, người làm Trấn Viễn tướng quân kiểu gì? Thế lực Đại Liêu phát triển nhanh như vậy, ngươi chỉ ba ba nhìn thôi sao? Ngươi thật sự coi triều đình phái ngươi tới đây đóng quân là vì ngắm cảnh ư!” Trở về doanh trướng, Trấn Quốc Công tức giận trùng thiên, lập tức hướng Diệp Minh Đức phát hỏa, không hề chú ý tổ tôn cửu biệt gặp lại vui sướng.


Mặt Diệp Minh Đức âm trầm, gia gia giáo huấn rất đúng nhưng hắn cũng có nổi khổ tâm trong lòng. Thời điểm Thẩm Thế Triết còn tại vị, luôn luôn không muốn hắn cùng Liêu tộc giao chiến, bởi vì miễn giao chiến, chiến sự kéo dài, tiêu hao lượng lớn lương thảo cùng ngân lượng. Vì thế hắn phải một mực phòng thủ, lui quân giữ sách lược, trú quân dự trữ cũng từ từ giảm thiểu, hắn phải cắn răng chống đỡ, sợ bị Đại Liêu nhìn ra đầu mối, xuất binh tập kích.


Nhưng chính thức giao chiến không bởi vì Trấn Quốc Công quát mắng mà mọi chuyện chuyển biến tốt, trái lại Diệp Minh Đức tự mình lĩnh binh giết địch bị trúng một tên, ngàn cân treo sợi tóc. Về tới doanh trướng, vết màu đầy người. Áo giáp vừa được gỡ xuống, mũi tên cuốn theo da thịt, ngay cả lão tướng nhìn quen sinh tử cũng không nhịn được nhăn mặt, càng không phải nói Diệp Phiêu Diêu lần đầu ra chiến trường.


Chờ khi Diệp Minh Đức băng bó xong vết thương, ngủ thiếp đi, hai ông cháu mới rời khỏi doanh trướng. Diệp Vĩnh Diên trầm mặc không lên tiếng, Diệp Phiêu Diêu theo sau lưng, cũng không nói một chữ. Hai người một trước một sau, bước chân lại nhất trí một cách kỳ lạ.


Bỗng nhiên một tiểu tốt chạy đến bẩm báo: “Trấn Quốc Công, Diệp thiếu hiệp, ngoài doanh trại có một đám người cầu kiến, nói đến trợ giúp quân Bắc phạt.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương