Quý Vị Nhiên mơ màng tỉnh lại, cảnh tượng trước mắt xa lạ khiến nàng quên mất cảm giác đau đớn, cuống quít muốn đứng dậy, lại bị người đưa tay đè lại. Nàng mờ mịt cúi đầu nhìn bàn tay chống ở bả vai mình, lại ngẩng đầu nhìn chủ nhân bàn tay, vậy mà có chút cảm giác quen thuộc.


Tâm tư hỗn độn, cấp thiết từng tầng từng tầng sàng lọc, Quý Vị Nhiên vẫn không thể nào tìm trong ký ức có cái gì liên quan tới người trước mắt. Nàng vừa muốn mở miệng, liền bị ngăn lại. Hắn khoát tay áo một cái, phía sau có người bưng một cái khay đưa tới, trên mâm bày hai cái chén.


“Trước tiên uống ngụm nước. Ngươi hôn mê lâu như vậy, nhất định rất khát.” Người nọ mở miệng trước, ngồi xuống ghế bên giường, ngữ khí rất nhẹ.


Quý Vị Nhiên cảnh giác nhìn đối phương, mím môi không chịu uống. Nàng liên tục nhìn chằm chằm người kia, chờ đối phương tự báo thân phận, thấy y phục nàng đoán thân phận người này không hề bình thường. Quần áo được may bằng tơ lụa thượng hạng, đường chỉ tinh tế, thứ này không phải người thường có thể mặc, tuy tuổi chừng bốn mươi nhưng khí vũ hiên nang, không chút nào thấy vẻ già nua. Nếu không phải bảo dưỡng cẩn thận, e khó đạt được hiệu quả như thế này. Nhớ lại cửa sau trạch viện mà khí thế phi phàm, không thể nào là gia đình bình thường.


“Đến, uống nước. Há mồm.” Người trước mắt không có vẻ tức giận, khóe mắt, đuôi lông mày ẩn hàm ôn nhu, nhìn Quý Vị Nhiên mở miệng lần nữa.


“Ngươi là ai?” Quý Vị Nhiên khó khăn lên tiếng, cổ họng khô rát không thôi.


Nam tử bưng chén nước chính là Quốc cữu gia Kỷ Nham, mà tòa trạch viện khổng lồ hoa lệ này được Hoàng Đế ngự tứ Kỷ phủ. Hắn hơi hơi nhíu mày, cũng không vội trả lời vấn đề Quý Vị Nhiên hỏi, một lòng chỉ muốn nàng uống chén nước trên tay mình.


“Đại phu nói ngươi mất máu quá nhiều, lại hôn mê đã lâu, mau mau uống nước. Chờ ngươi uống xong, ta sẽ trả lời ngươi.” Ngữ khí tăng thêm, nhưng động tác trên tay vẫn ôn nhu như cũ. Quý Vị Nhiên mở miệng nói xong cũng cảm thấy cổ họng mình khô nứt, cơ hồ bốc khói, liền há miệng chậm rãi uống nước.


Nước ấm, không nóng không lạnh, chảy vào cổ họng, cảm giác vừa vặn, rất dễ chịu. Hơn nữa còn mang theo vị ngọt, làm môi lưỡi nàng thoải mái không ít. Muốn uống thêm một hớp nhưng lại xấu hổ mở miệng. Chỉ giơ tay muốn nhận chén nước, vừa giơ lên liền phát hiện tay mình quấn băng giống cái bánh chưng.


“Chớ lộn xộn! Tay ngươi bị thương không nhẹ, ngàn vạn lần đừng động vết thương, cũng không được để dính nước.” Kỷ Nham cuống quít đặt chén nước xuống khay, đỡ tay Quý Vị Nhiên.


“Còn muốn uống? Ta uy ngươi, không thể lộn xộn nữa, biết không?” Thấy Quý Vị Nhiên nhìn chằm chằm khay nước, Kỷ Nham dò hỏi. Thấy nàng trầm mặc không phủ nhận, lần thứ hai bưng chén nước đích thân đút nàng.


Uống nước xong, Kỷ Nham lại uy Quý Vị Nhiên uống thuốc. Không chờ Quý Vị Nhiên hỏi gì, hiệu quả của thuốc bắt đầu phát tác, nhìn mí mắt nàng càng ngày càng trầm trọng, Kỳ Tham mang theo ý cười đỡ nàng nằm xuống giường.


Nhìn dung nhan Quý Vị Nhiên ngủ say, Kỷ Nham thu hồi nụ cười vừa rồi, nghiêm túc nói với người sau lưng: “Mau chóng thăm dò thân phận nàng, đặc biệt là phụ mẫu thân sinh.”


Diệp Phiêu Diêu không ngờ Quý Vị Nhiên đột ngột mất tích, Nhị thúc còn đưa tin về thông báo việc cứu viện Tứ thúc thất bại, đang chờ cơ hội thứ hai để ra tay, chắc phải trì hoãn thời gian trở về kinh thành. Kế hoạch trượt khỏi dự tính, lông mày Diệp Phiêu Diêu càng nhíu chặt. Thẩm Mộ Ca nhìn ở trong mắt, đau trong lòng. Nhưng hiện tại nàng không có biện pháp gì tốt hơn, đành âm thầm phái người tìm kiếm tung tích Quý Vị Nhiên.


Tất nhiên tình nghi lớn nhất chính là Lục Ngự Phong, nhưng sau khi Lục Ngự Phong vào kinh luôn luôn ở trong trạng thái nửa ẩn nấp nửa lộ diện, các nàng không thể chủ động tìm đến cửa. Tay phải Diệp Phiêu Diêu nắm chặt thành quyền, tay trái liên tục đánh vào trán mình, đi tới đi lui trong phòng.


“Phiêu Diêu, nàng thả lỏng chút đi. Cứ tiếp tục như vậy, sẽ bức mình điên mất.” Thẩm Mộ Ca đau lòng kéo tay áo Diệp Phiêu Diêu.


“Ai, Mộ Ca, ta thực sự không cách nào bình tĩnh được. Nàng nói xem, chuyện chó má gì đang xảy ra! Tứ thúc thì không cứu được, Quý Vị Nhiên bặt vô âm tín, nàng kêu ta làm sao bàn giao đây?” Diệp Phiêu Diêu bất đắc dĩ nhìn Thẩm Mộ Ca, sốt ruột trong mắt lây qua Thẩm Mộ Ca, trước tới giờ hai người ít khi nghiêm nghị thế này.


“Chúng ta đi gặp Thiên Thành.” Trầm tư một lúc, Thẩm Mộ Ca đột nhiên đứng lên, lôi kéo Diệp Phiêu Diêu ra ngoài.


“Nàng muốn làm gì?” Diệp Phiêu Diêu đứng yên tại chỗ, không chịu đồng hành.


“Tìm Lục Thành Nhan, bây giờ ngoài hắn còn có ai hiểu Lục Ngự Phong đây?” Ngữ khí Thẩm Mộ Ca có chút nóng nảy, vẫn tiếp tục kéo tay Diệp Phiêu Diêu không muốn buông ra.


Diệp Phiêu Diêu đoán được mục đích của Thẩm Mộ Ca nhưng đã sớm biết Lục Thành Nhan không hề biết chuyện sau lưng Lục Ngự Phong. Tin tức về Lục gia trang chỉ mới vừa nổi lên mặt nước, mà Thiếu trang chủ trước hay sau đều chẳng hay biết gì. Nói không chừng về bề ngoài, các nàng còn hiểu nhiều hơn.


“Nàng tìm Lục Thành Nhan cũng vô dụng, nàng ấy không biết cái gì!” Ngoài miệng Diệp Phiêu Diêu nói như vậy nhưng bước chân bắt đầu di động, theo Thẩm Mộ Ca tới tẩm cung Thiên Thành công chúa.


Mà ngày ấy Thiên Thành dò được tâm tình Lục Thành Nhan, người này ở sau lưng đỏ mặt ôm nàng vào lòng. Thẩm Ngữ Cầm cảm nhận được Lục Thành Nhan cứng ngắt, không dám cúi đầu nhìn nàng, nhưng nhịp tim cả hai không ngừng tăng nhanh bán đứng chủ nhân của nó.


“Ngu ngốc, ôm ta không cần sốt sắng như vậy.” Thẩm Ngữ Cầm tựa vào ngực Lục Thành Nhan, khiến nhịp tim nàng càng lúc càng nhanh.


“Ta… Ta không phải… Ta không có căng thẳng.” Lục Thành Nhan lắp ba lắp bắp, mặt đỏ muốn nhỏ máu.


“Vậy nàng thấy thế nào?” Ngón tay Thẩm Ngữ Cầm đặt trên ngực Lục Thành Nhan nhẹ nhàng gảy, cách quần áo, xúc cảm không rõ ràng như vậy. Nhưng động tác của nàng tràn ngập mê hoặc, Lục Thành Nhan cúi đầu liếc mắt nhìn, lại vội vàng ngẩng đầu, há miệng hô hấp.


“Công Chúa, nàng đừng như vậy. Nàng cứ như vậy, ta…” Lục Thành Nhan cố gắng điều tiếc khí tức, nhưng vẫn như cũ không dám nhìn người trong lòng.


“Thành Nhan, nàng nói cho ta biết, nàng thật sự nguyện ý ở lại trong cung bồi tiếp ta sao?” Âm thanh Thẩm Ngữ Cầm đột ngột thấp đi.


“Ừm, đúng vậy, ta nguyện ý!” Giờ khắc này Lục Thành Nhan thật sự rất vui vẻ, nàng đặc biệt yêu thích cảm giác hiện tại. Ôm Thẩm Ngữ Cầm, mặc nàng trêu ghẹo mình, mặc dù bản thân thường bị nàng trêu đùa đến đỏ cả mặt, nhưng vĩnh viễn không bao giờ chán tư vị ngọt ngào này.


“Vậy phụ thân nàng làm sao bây giờ? Lục gia trang thì thế nào?” Thẩm Ngữ Cầm thật sự đứng ngồi không yên, lúc trước nghe Lục Ngự Phong vào kinh tìm người, nàng chỉ lo lắng không đủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng hiện giờ nàng sợ người này sẽ rời khỏi mình bất cứ lúc nào.


“Ta không biết.” Lục Thành Nhan than nhẹ một tiếng, chăm chú ôm Thẩm Ngữ Cầm.


Hai người lặng lẽ ôm nhau, không chen lẫn dục vọng, yên tĩnh nghe nhịp tim của đối phương. Xuyên thấu qua vải vóc, hiểu được lòng nhau.


Nhưng khoảng khắc ngọt ngào không kéo dài được lâu vì có người đến đánh gãy, mà người quấy rày không phải ai khác chính là người Thẩm Ngữ Cầm kính trọng yêu thương nhất. Điều này làm tính khí nàng không phát ra được, chỉ vội vàng chỉnh đốn dung nhan. Lục Thành Thanh cũng luống cuống tay chân theo sát chỉnh trang quần áo, vừa mới định ra khỏi phòng thì Trưởng công chúa và Phù Sinh công công gần như tới trước cửa.


“Hoàng tỷ, tỷ… Phù Sinh, hai người tới rồi!” Thẩm Ngữ Cầm muốn mở miệng gọi tỷ phu nhưng nhớ Lục Thành Nhan vẫn còn ở đây, vội vã đổi giọng, lúc này mới không lộ ra sơ sót.


Thẩm Mộ Ca liếc mắt nhìn Thẩm Ngữ Cầm, lại liếc nhìn Lục Thành Nhan đứng bên cạnh, nhẹ nhàng gật đầu, ừ một tiếng. Thẩm Ngữ Cầm thấy Hoàng tỷ cùng tỷ phu đặc biệt lại đây, chắc chắn có chuyện quan trọng cần tìm mình thương lượng, Lục Thanh Nhan ở đây không tiện cho lắm, ra lệnh nàng lui xuống trước.


Đợi Lục Thành Nhan rời đi, Thẩm Mộ Ca mới kéo tay Thẩm Ngữ Cầm ngồi xuống, tinh tế đánh giá một phen, thâm ý trong mắt càng sâu.


“Hoàng tỷ, vì sao tỷ nhìn muội như vậy? Rất khó chịu.” Thẩm Ngữ Cầm chột dạ, chỉ sợ vừa cùng Lục Thành Nhan triền miên lưu lại dấu vết bị Hoàng tỷ phát hiện.


“Thiên Thành, nhìn dáng vẻ bây giờ của muội, tỷ rất cao hứng, bởi vì tỷ chưa từng thấy muội vui sướng như hôm nay. Cảm xúc xuất phát từ đáy lòng, hoàn toàn khác mọi khi.” Thẩm Mộ Ca cảm thán, đây chính là nữ tử đang đắm chìm trong tình yêu.


Thẩm Ngữ Cầm nghe Hoàng tỷ nói, không khỏi thẹn thùng, đỏ mặt cúi đầu, khóe miệng không nhịn được giương lên.


“Thật sự hiếm thấy, Thiên Thành công chúa cũng có lúc thẹn thùng.” Diệp Phiêu Diêu ở bên cạnh nhìn ra thú vị, không quên lên tiếng trêu ghẹo.


“Hừ, chớ đắc ý! Đừng tưởng bản thân không có thời điểm như vậy.” Thẩm Ngữ Cầm không cam lòng yếu thế, lập tức công kích ngược lại.


Diệp Phiêu Diêu không sợ nhún vai một cái, Thẩm Mộ Ca trừng nàng một chút, mới làm nàng thu lại.


Thẩm Ngữ Cầm nhìn Hoàng tỷ và tỷ phu chuyển động qua lại, không khỏi cười nói: “Tỷ phu đừng cười ta, ngươi tự nhìn mình đi, bị Hoàng tỷ trừng mắt một cái lập tức đàng hoàng. Còn nói ta có ngày hôm nay mà không biết bản thân rất lâu trước đây đã như vậy!”


“Ngươi…” Diệp Phiêu Diêu cắn răng híp mắt, đang muốn đáp trả thì bị Thẩm Mộ Ca ngăn lại.


Hôm nay các nàng đến đây là tìm Thiên Thành thương lượng chuyện của Lục Thành Nhan. Các nàng muốn đem Lục Thành Nhan thả ra khỏi cung, để nàng đoàn tụ với Lục Ngự Phong, như vậy mới có cơ hội tìm rõ âm mưu sau lưng Lục gia trang. Nhưng nhìn dáng vẻ muội muội thế này, Thẩm Mộ Ca do dự không biết mở miệng như thế nào.


Diệp Phiêu Diêu biết Thẩm Mộ Ca khó xử, liền đem vấn đề này ôm đồm lên người mình. Đem trọng điểm trực tiếp nói cho Thiên Thành rõ, quả nhiên, sắc mặt Thẩm Ngữ Cầm ngày càng trắng bệch.


“Được rồi đừng nói nữa!” Sắc mặt Thẩm Ngữ Cầm rất khó coi, chính xác mà nói là không thích.


Trước một khắc còn cùng Lục Thành Nhan tình ý triền miên, sau một khắc lập tức phải tách ra, điều này sao Thẩm Ngữ Cầm có thể tiếp thu? Huống hồ các nàng còn chưa chính thức hứa hẹn, vạn nhất sau khi rời cung, một đi không trở lại thì sao? Quãng đời còn lại nàng phải thế nào đây?


Diệp Phiêu Diêu ngừng chốc lát, thấy tâm tình Thẩm Ngữ Cầm hơi hơi vững vàng mới nói tiếp: “Thiên Thành, chuyện của Lục Ngự Phong ngươi cũng biết rồi, coi như hiện giờ chúng ta không để Lục Thành Nhan rời khỏi thì sớm muộn nàng cũng bị mang đi. Chẳng bằng chúng ta chiếm trước tiên cơ, đổi bị động thành chủ động, tranh thủ nắm giữ cục diện có lợi.”


Thẩm Ngữ Cầm đột nhiên đứng lên, trợn tròn đôi mắt nhìn Diệp Phiêu Diêu, lạnh lùng nói: “Được rồi! Diệp Phiêu Diêu, ngươi biết rõ Lục Thành Nhan là người đơn thuần trong sáng, chuyện Lục gia trang nàng có thể biết được bao nhiêu? Ngươi chớ đem những thứ trên giang hồ đặt trên người nàng, không có tác dụng!”


Diệp Phiêu Diêu bị Thẩm Ngữ Cầm chỉ trích, trong lòng cũng không thích, nhưng phải nể mặt Thẩm Mộ Ca, không tiện phát tác. Đành nhẫn nại giải thích: “Thiên Thành, ta hiểu rõ tâm tình của ngươi. Nhưng hiện tại không thể kiếm được người nào tốt hơn Lục Thành Nhan, người trong sơn trang của ta đột nhiên mất tích, ta hoài nghi do Lục Ngự Phong động thủ, vì lẽ đó không thể kéo dài thêm…”


Lời còn chưa nói xong, liền bị cắt đứt, lần này đánh gãy không phải Thẩm Ngữ Cầm mà chính là Lục Thành Nhan đẩy cửa đi vào.


Lục Thành Nhan nhẫn nhịn đi vào, mãi tới khi cách Diệp Phiêu Diêu mấy bước chân mới dừng lại. Nàng thấp hơn Diệp Phiêu Diêu một ít, thêm vào thân thể gầy yếu, so sánh cả người nhỏ hơn Diệp Phiêu Diêu nửa vòng. Ba người trong phòng đều bị Lục Thành Nhan làm giật mình, không ai kịp nói chuyện, liền nghe bộp một cái, tiếng vỗ tay lanh lảnh rơi vào mặt Diệp Phiêu Diêu.


Thẩm Mộ Ca lập tức đứng lên, ánh sáng sắc bén trong mắt phát ra, khẩn cấp nhìn Lục Thành Nhan chằm chằm.


“Ngươi… là Diệp Phiêu Diêu? Ngươi chính là Diệp Phiêu Diêu?” Lục Thành Nhan giống như không tin nhìn Diệp Phiêu Diêu, mỗi một chữ đều cắn răng nói ra.


Diệp Phiêu Diêu trúng một cái tát, nhưng trong lòng lại không tức giận. Người khác có thể không biết tại sao Lục Thành Nhan đánh nàng, nhưng bản thân nàng làm sao không biết. Nói chính xác do nàng lừa dối Lục Thành Nhan, nghĩ tới Lục Thành Nhan dùng chân thành đối với mình, thì tâm tình càng phức tạp hơn.


“Quả nhiên ngươi là Diệp Phiêu Diêu, ta còn nói tại sao Thập Trọng Sinh lại hiểu rõ tung tích của Diệp Phiêu Diêu như vậy, tại sao một người què lại thâm tàng bất lộ như vậy. Thiệt thòi ta còn nghĩ bản thân có mắt sáng như châu, coi bản thân nhặt được bảo bối, quay đầu lại, người ngu ngốc nhất chính là ta!” Lục Thành Nhan nghẹn ngào nói, nước mắt không hề che lấp nối đuôi rơi xuống.


Trước sau Diệp Phiêu Diêu vẫn trầm mặc, chấp nhận Lục Thành Nhan chỉ trích. Nàng chưa bao giờ giống như ngày hôm nay, lần lượt bị người khác chỉ vào mũi mắng nhưng lòng vẫn thấy hổ thẹn. Hay bởi vì Lục Thành Nhan quá mức đơn thuần, vẫn bảo tồn sự trong sáng trong mọi hoàn cảnh, mới làm nổi bật sự đê hèn của nàng.


“Lục Thành Nhan, xin lỗi. Ta đã lừa ngươi.” Rốt cuộc Diệp Phiêu Diêu cũng mở miệng, còn Lục Thành Nhan thì gần như khóc một dòng lệ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương