Edit: Thanh Hưng

Lúc xe lái đến công ty thì Lâm Sơ đã tan việc, Trầm Trọng Tuân gọi điện thoại cho cô: "Đang ở đâu rồi?"

Lâm Sơ nói: "Em đang trên xe buýt rồi, cũng không thấy thám tử tư đâu." Cô vì lời nói của Lữ Lâu Nhàn mà lo lắng đề phòng, vừa nghĩ tới sau lưng có một đôi mắt đang dình dập cô, cô đã rợn cả tóc gáy.

Trầm Trọng Tuân nói: "Tìm một chỗ xuống xe, anh tới đón em, trong nhà làm thức ăn đấy."

"Tự anh ăn đi, em sắp đến nhà rồi." Tối hôm qua Lâm Sơ quá mệt mỏi, hôm (di.da.l.qy.do) nay còn có chút không thoải mái, tận đến lúc xế chiều mới hơi dễ chịu hơn một chút.

Trầm Trọng Tuân không đồng ý, hỏi cô ngồi xe buýt nào, anh cũng đi lên, Lâm Sơ không thể làm gì, theo đám đông chen ra ngoài, đứng ở trên mặt tuyết chờ giây lát, rốt cuộc cũng ngồi lên xe Trầm Trọng Tuân.

Trầm Trọng Tuân đi tới nhà trọ, thương lượng với cô chuyện đi nhà họ Trầm.

"Hôm nay ba anh bọn họ nói rồi, cuối tháng có thể tới, tốc độ phải tăng nhanh một chút, ra tết thì hai nhà có thể gặp mặt ăn bữa cơm, ở đó các em có tập tục gì không?"

Lâm Sơ há miệng, cái gì mà phải tăng tốc độ nhanh một chút chứ? Trầm Trọng Tuân giống như nghe được câu hỏi không tiếng động của cô, cười nói: "Ngây ngốc rồi à? Trở về thì thương lượng với ba mẹ em một chút, hôn sự sẽ làm vào ngày mồng một tháng năm, mùa xuân có thể làm bữa tiệc đính hôn trước."

Lâm Sơ khép miệng, bưng món ăn ra khỏi phòng bếp, cúi thấp đầu rửa bát đĩa, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Trầm Trọng Tuân ôm lấy cô từ phía sau, hôn tóc của cô một cái nói: "Không muốn gả cho anh à?"

Lâm Sơ lầm bầm: "Không phải." Cô nhíu nhíu mày: "Cầu hôn thế này rất đơn giản."

Một bàn đầy món ăn gia đình, ánh đèn màu sắc ấm áp trong phòng ăn, thành phố Nam Giang hoàn toàn trắng xóa, cô ở bên trong căn phòng màu hồng ấm áp, núp ở trong ngực Trầm Trọng Tuân. Lâm Sơ cười: "Thôi, cũng rất tốt."

Khóe miệng Trầm Trọng Tuân  từ từ giơ lên, xoay người Lâm Sơ lại, hai người mặt đối mặt, vào lúc thức ăn còn nóng hổi, anh vội vàng dâng lên môi hôn.

Trầm Trọng Tuân không đề cập tới chuyện bản tin không có nghĩa là anh không thèm nghĩ nữa, nhưng nhắc đến thì lại không có ý nghĩa, Lâm Sơ gạt anh, không phải là không hy vọng anh suy nghĩ lung tung sao, anh tin tưởng Lâm Sơ, nhưng thủy chung vẫn có chút vướng bận.

Sau khi ăn xong tiêu hóa trong chốc lát, anh túm Lâm Sơ tới phòng ngủ, Lâm Sơ vẫn còn hỏi anh: "Lúc tới không biết có bị thám tử tư phát hiện không?"

Thật ra thì Trầm Trọng Tuân đã sớm chú ý, nói: "Không có, yên tâm đi." Nói xong, đã đẩy cô đến trên giường.

Trong lúc vận động, Lâm Sơ rên lên thật thấp, Trầm Trọng Tuân thở hổn hển hỏi: "Ngày hôm qua bên Nam Hồ có pháo hoa, em không để ý, sang năm anh dẫn em đi xem nhé?"

Lâm Sơ ý thức mơ hồ, chỉ có thể liều mạng gật đầu, trong phòng ngủ càng ngày càng nóng, càng về sau thời gian trở nên quá chậm, Lâm Sơ dần dần không chịu nổi, cắn răng một cái, đẩy ngã Trầm Trọng Tuân, quyền chủ động rơi xuống trên tay mình, cô bắt đầu từ từ xay nghiền, lúc này mới có đường sống thở dốc.

Một đêm này Trầm Trọng Tuân tùy cô vui đùa, đợi khi cô thật sự không còn chút hơi sức nào anh mới lần nữa ra trận, cho đến nửa đêm mới lặng lẽ rút quân, Lâm Sơ hừ hừ  chui vào trong ngực anh, Trầm Trọng Tuân không ngừng hôn cô, thở dốc nói: "Thôi, xem ra em vẫn đủ đàng hoàng."

***

Lâm Sơ quả thật đàng hoàng, nhưng người bên cạnh cô thì không nhất định.

Ngày thứ hai Lâm Sơ còng lưng  làm việc cả ngày, lúc bốn năm giờ chiều cô chạy đến phòng giải khát vặn eo làm vận động một lát, đang làm động tác vặn eo, phía sau lại truyền tới tiếng nói: "Mệt mỏi à?"

Lâm Sơ lập tức khôi phục trạng thái đứng thẳng người, động tác quá mạnh, tóc dài bị cô quăng bay đi, dán vào mặt, sau đó cô đưa tay vén ra lộ ra hai má ửng hồng.

Trần Hoa Đoan cầm ly trà, trái tim giống như là bị cục đá đánh xuống, trên mặt không biến sắc: "Anh chỉ uống ly trà thôi, em tiếp tục đi."

Lâm Sơ ngượng ngùng lấy lược chải tóc: "Thôi cũng được, em đi làm tiếp đây."

Trần Hoa Đoan cười một tiếng, suy nghĩ một chút nói: "Buổi tối tăng ca."

"Việc gì ạ?" Trong công việc mặc dù Lâm Sơ có nhiều thứ không biết, nhưng cô có (lqd) kế hoạch chu đáo cặn kẽ, không cần làm thêm giờ cũng có thể hoàn thành.

Trần Hoa Đoan nói: "Theo anh tới một bữa tiệc." Anh thấy Lâm Sơ vẻ mặt nặng nề, giải thích nói: "Yên tâm, không có chuyện gì lớn, những người khác đều muốn về nhà chăm sóc chồng con, hoặc là hẹn hò, anh bắt bọn họ đi làm cả ngày nghỉ, cũng không thể ngay cả thời gian buổi tối cũng khấu trừ nữa, em là em gái lão Hướng, vậy cũng chính là người mình rồi, có thể hiểu đi!"

Lâm Sơ nhớ lại lúc trước trong đơn vị, đối với bữa tiệc cô có chút sợ hãi, nhưng Trần Hoa Đoan quả thực là anh em của Hướng Dương, vậy nói chung cũng sẽ không hại cô.

Trước khi tan việc cô gọi cho Hướng Dương và Trầm Trọng Tuân mỗi người một cuộc điện thoại, Hướng Dương bảo cô yên tâm: "Anh biết, một bữa tiệc làm ăn bình thường, anh cũng từng theo chân bọn họ đi ăn cơm một lần rồi, em đi cho biết cũng tốt, đừng quá lo lắng, sẽ không rót rượu cho em đâu."

Trầm Trọng Tuân nói: "Buổi tối anh cũng có bữa tiệc, em chú ý an toàn, điện thoại di động tùy thời mở ra, có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho anh, uống ít rượu thôi."

Lâm Sơ an tâm, sau khi tan việc thì theo Trần Hoa Đoan đi về phía khách sạn.

Cô vốn dĩ chính là thân phận trợ lý, hai ông chủ trong công ty đều không có thư ký, cô chia sẻ một nửa chức trách của thư ký, còn dư lại một nửa ở trên người tiểu Lưu, bình thường đi bữa tiệc đều là cô ấy ra sân. Nhưng mà lần này tiểu Lưu theo Hướng Dương đi công tác, Trần Hoa Đoan để cho cô thế thân, cũng là chuyện đương nhiên.

Trên xe vô cùng yên tĩnh , Lâm Sơ không biết nói gì với Trần Hoa Đoan, lọ nước hoa thượng đẳng làm khuếch đại một bức chân dung, Lâm Sơ nhìn thêm vài lần, phía trên là một tiểu soái ca mập mạp, cô cười hỏi: "Đây có phải là con trai của anh hay không ạ?"

Trần Hoa Đoan liếc mắt nhìn lọ nước hoa một cái, cười nói: "Đúng vậy, năm nay mới vừa lên tiểu học, tên là Trần Vũ Phi."

"Thật đáng yêu!" Mắt to mặt như quả trứng, hai gò má cũng là thịt, không nhìn ra điểm nào giống Trần Hoa Đoan. Diện mạo của Trần Hoa Đoan cũng không anh tuấn, vóc dáng cũng không cao, đứng ở trong đám người rất dễ dàng bị bỏ qua, nhưng Trần Vũ Phi lại như tiểu minh tinh trên tạp chí quần áo trẻ em, chỉ là không biết sau khi cậu bé lớn lên sẽ là cái bộ dáng gì thôi, có câu khi còn bé mà xinh đẹp thì trưởng thành sẽ xấu xí, cô không tự chủ được liếc mắt nhìn Trần Hoa Đoan một cái.

Hai người nhắc tới đề tài đứa bé, từ lúc đái dầm trò chuyện tới khi đi học, còn có các hoạt động cùng sở thích.

"Nó thích saxophone, nhìn thấy trong TV có người thổi, bèn nói muốn học, mẹ của nó lại còn đồng ý, anh thấy nó là nhất thời yêu thích thôi, thứ sáu này anh định đưa nó đi học Piano, Piano học được hơn, sau này có tương lai, dù sao cũng coi như là luyện đầu ngón tay!"

Lâm Sơ cười nói: "Cũng đúng, lúc em còn nhỏ nhìn thấy trong phim cổ trang người ta thổi sáo, mình cũng muốn đi học, ba em phải tới hiệu sách mua cho em một cây sáo tám khối tiền, nhưng không tìm thầy dạy cho em, em chơi hai ba ngày, thổi ra được một vài âm thanh, sau đó thì chán, đứa bé đều như vậy."

Trần Hoa Đoan tưởng tượng bộ dáng Lâm Sơ thổi sáo, nhất định là dáng vẻ như lúc cô mặc quần dài màu xanh rêu, cao ngạo đi từ trong tầng làm việc ra.

Đi tới khách sạn, trong phòng đã có rất nhiều người, rõ ràng là Trần Hoa Đoan đến muộn, chỉ là rượu trên bàn còn chưa rót, anh ta cũng không trễ quá nhiều.

Đám người kia lại thích náo nhiệt, ép Trần Hoa Đoan phải tự phạt ba ly, Trần Hoa Đoan cũng sảng khoái, uống xong mới giới thiệu Lâm Sơ với bọn họ, chỉ giới thiệu sơ lược: "Lâm tiểu thư, trợ lý trong công ty." Những thứ khác không nói thêm gì.

Lần này Tân Hòa muốn thay đổi trang web mới, nhiệm vụ thiết kế giao cho Hoa Dương, dưới cờ Tân Hòa còn có một vài công ty chi nhánh, hóa đơn rất lớn, nếu không phải Trần Hoa Đoan và Bàn Tử là bạn bè, vụ làm ăn này cũng không nhất định có thể bắt tới tay.

Phụ nữ trên bàn rượu cũng không nhiều, Bàn Tử cười nói: "Đây là Lưu tiểu thư của chúng tôi, vừa mới tốt nghiệp vào công ty, những cô gái trẻ tuổi như các em có nhiều đề tài, trò chuyện nhiều một chút!"

Lưu Nhàn gật đầu cười một tiếng với Lâm Sơ, cũng không trò chuyện nhiều với Lâm Sơ như lời của Bàn Tử, ánh mắt của cô ta vẫn luôn di động giữa những người đàn ông, Lâm Sơ uống một hớp thức uống, theo thói quen quan sát xung quanh.

Trần Hoa Đoan quả thật rất chăm sóc cô, đối phương có người tới chạm cốc, anh ta chỉ để cho Lâm Sơ uống nửa (di.da.l.qy.do) ly bia, còn dư đều thay Lâm Sơ cản lại. Trong lúc dùng bữa anh ta còn rỉ tai Lâm Sơ, nói một chút về công việc của Tân Hòa, thuận tiện giải thích phương án phải làm như thế nào, điểm nhấn thiết kế ở nơi nào, phần mềm phục vụ khách hàng phải thay đổi như thế nào, đây là đang dạy Lâm Sơ kiến thức mới, Lâm Sơ lập tức lên tinh thần.

Trên bàn có người thấy hai người này thân mật nói chuyện, trêu ghẹo nói: "Tôi thắc mắc là sao Trần tổng lại dẫn theo tiểu cô nương, trước kia lúc ăn cơm cũng không như vậy mà, ăn cơm uống rượu rất chuyên tâm, hôm nay tinh thần lại đều tập trung ở trên người con gái nhà người ta!"

Trần Hoa Đoan cười nói: "Chẳng lẽ tâm tư của tôi nên đặt trên một mình đại lão gia ngài à?"

Lâm Sơ cũng bị anh ta chọc cười, hì hì một cái cười ra tiếng, Trần Hoa Đoan nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng cười cười.

Sau khi ăn xong đoàn người đi ca hát, Lâm Sơ vốn dĩ còn sợ sẽ có cả những thứ khác, thật may là chỉ ca hát đơn thuần.

Lưu Nhàn nhỏ tuổi nhất, cũng rất hoạt bát, am hiểu việc chế tạo bầu không khí, sau khi ra sân hát hai bài remix thì trong phòng lập tức náo nhiệt lên, cô ta rất biết sắp xếp thời gian, nửa canh giờ trước chỉ nghe hát, sau đó thì lại tổ chức trò chơi, các hạng mục phần thưởng cùng các biện pháp trừng phạt khiến mọi người chơi  tận hứng, ngay cả Trần Hoa Đoan cũng tham dự vào.

Sau khi chơi hai vòng thì Lâm Sơ đã cảm thấy có chút mệt mỏi, nhìn thời gian lại mới hơn tám giờ, cô lấy cớ đi nhà vệ sinh, nhân cơ hội hít thở một chút không khí mới mẻ.

Cô vừa đi, Bàn Tử lập tức ngồi vào bên cạnh Trần Hoa Đoan, cười trộm hỏi: "Tôi thấy lúc ăn cơm anh không thật sự nhiệt tình, coi trọng à?"

Trần Hoa Đoan cười nhạt không nói, bên cạnh còn có một người có quen viết với anh ta, cũng đi qua cười: "Ơ, vậy Lưu tiểu thư của chúng ta không phải sẽ đau lòng rồi ư!"

Lưu Nhàn đang điều hòa không khí, căn bản không biết bọn họ đang nói chuyện gì, Bàn Tử cười nói: "Ánh mắt Lưu Nhàn kia rất cao, sớm đã để ý họ Trầm ở cảnh khu Trữ Tiền này rồi, nhà cô ta cũng ở Trữ Tiền, gần quan được ban lộc a!" Nói xong, anh ta lại cảm thấy mình dùng từ không đúng, vội nói: "Ai ai, coi như tôi chưa nói gì cả nhé!" Mặc dù tuổi gần bốn mươi tướng mạo bình thường ly dị lại dẫn theo một đứa con trai, Bàn Tử yên lặng tặng thêm một câu ở trong lòng.

Bên cạnh người nọ cười anh ta: "Anh xem anh không cẩn thận đã nói lời thật rồi!"

Trần Hoa Đoan lại nhíu nhíu mày, hỏi: "Họ Trầm ư? Tên gì?"

"Trầm Trọng Tuân, anh biết à?" Trần Hoa Đoan lại không liên quan đến mảng này, Bàn Tử không cho là anh ta từng nghe nói qua về Trầm Trọng Tuân.

Đáng tiếc Trần Hoa Đoan thật sự từng nghe nói qua, anh ta ngước mắt liếc mắt nhìn Lưu Nhàn một cái, ý vị sâu xa ngoắc ngoắc môi.

Xã giao quay về, Lâm Sơ vốn định ngã đầu đi ngủ, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng lên tinh thần nhập nội dung nghe được trong bữa tiệc tối nay vào máy vi tính, cẩn tắc vô áy náy, cô không muốn để cho Trần Hoa Đoan lần nữa có cơ hội bới móc.

Trước lúc ngủ Trầm Trọng Tuân rốt cuộc cũng gọi điện thoại tới, xem ra anh uống không ít, thấy hơi mệt, ở trong điện thoại chỉ thấp giọng nói: "Anh muốn ôm em một cái."

Lâm Sơ buồn bực ở trong chăn cười, vì uống một chút bia, lá gan cũng lớn lên: "Chỉ muốn ôm, không muốn làm gì khác à?"

Trầm Trọng Tuân dừng lại, hô hấp đột nhiên có chút gấp gáp: "Cũng muốn!"

Lâm Sơ mặt đỏ tới mang tai, cắn môi cười nói: "Không cho!"

Loại đề tài mắc cỡ này không thích hợp tán gẫu lúc nửa đêm canh ba, đưa đến hậu quả là Lâm Sơ tim đập bịch bịch, vì mình da mặt dày mà lăn lộn khó ngủ, mà Trầm Trọng Tuân là nghĩ Lâm Sơ nghĩ đến dòng máu khắp người đều tập trung ở một chỗ, ngày hôm sau tỉnh lại, cư nhiên lần đầu tinh thần uể oải.

Nhưng dù Trầm Trọng Tuân uể oải như thế nào đi nữa, cũng nhất định phải làm việc.

Buổi trưa trợ lý mới gọi điện tới, mời anh tham gia dạ tiệc vào thứ sáu, các nhân vật có tiếng tăm đều tới, Trầm Trọng Tuân suy tính một lát, đồng ý.

Lần dạ tiệc này anh không biết là có nên dẫn Lâm Sơ đi hay không, đến lúc đó nhất định là các loại chào hỏi đếm không hết, còn có nội dung nói chuyện rất khô khan, Lâm Sơ có lẽ sẽ cảm thấy không thú vị.

Gọi điện thoại cho cô, quả nhiên Lâm Sơ nói: "A, em có nhất định phải đi không?"

Trầm Trọng Tuân nói: "Không cần, thật ra thì không dẫn bạn gái theo cũng không sao cả."

Thật ra thì tuần này Lâm Sơ đã mệt chết đi rồi, tối thứ sáu cô muốn nghỉ ngơi sớm, suy nghĩ một chút rồi nói không đi, Trầm Trọng Tuân cũng không cưỡng cầu.

Đến thứ sáu ngày này, Trần Hoa Đoan nói cho bọn họ tan việc sớm, hiếm có phúc lợi tốt như vậy, mọi người cũng hoan hô lên, Trần Hoa Đoan cười nói mấy câu, lái xe rời đi.

Hôm nay anh ta đi tham gia dạ tiệc của Tân Hòa, chỉ là cũng không phải thân phận lão tổng Hoa Dương, mà là lão tổng công ty Lâm thị, cho nên bạn gái mà anh ta lựa chọn đi cùng là quản lý quan hệ xã hội trong công ty.

Bên trong phòng yến hội tân khách tụ tập, tất cả các vị đổng sự của Tân Hòa đều đã xuất hiện, Trần Hoa Đoan và quản lý quan hệ xã hội tiến lên nhất nhất lên tiếng chào bọn họ, tìm một chiếc ghế sofa bắt đầu ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Hàn huyên một lát, Trần Hoa Đoan đột nhiên nhìn thấy Lưu Nhàn, sau khi cởi áo khoác ngoài thì lộ ra một thân dạ phục khoét lưng sâu hình chữ V, đường cong lộ liễu, tối nay cô ta đã cởi bỏ lớp trang điểm đậm, tìm thợ trang điểm dốc lòng phối hợp, trang dung rất tinh xảo, ngũ quan rốt cuộc cũng rõ ràng hơn thường ngày, Trần Hoa Đoan không ngờ thì ra che giấu dưới lớp trang điểm đậm là dung nhan thanh tú xinh đẹp như vậy, không biết đẹp mắt hơn thường ngày bao nhiêu, thiếu chút nữa anh ta còn cho là mình nhận lầm người.

Cho đến khi Lưu Nhàn lên tiếng chào hỏi Bàn Tử, lại chân thành đi tới phía người đàn ông bên cạnh, anh ta mới xác định mình không nhận lầm, Lưu Nhàn đang trò chuyện với Trầm Trọng Tuân.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương