Lâm Cô Nương Thành Tù Ký
-
Chương 37
Edit: Thanh Hưng
Bây giờ thời gian hai người ở chung một chỗ đặc biệt quý trọng, mặc dù chỉ là trầm mặc xem ti vi, cũng là tư vị khó nói lên lời.
Tối thứ sáu là thời gian của tầng tầng lớp lớp tiết mục giải trí, nội dung khôi hài khiến Lâm Sơ ôm bụng cười. Phần lớn thời gian, Trầm Trọng Tuân đều chỉ (di.da.l.qy.do) nhìn gò má Lâm Sơ, thỉnh thoảng Lâm Sơ xem đến đoạn hưng phấn, sẽ vẫy tay kêu gọi sự chú ý của anh, Trầm Trọng Tuân mới chuyển tầm mắt sang màn hình TV, phối hợp với cô mà cười mấy tiếng.
Thời gian trôi bất tri bất giác, lúc mẹ Lâm gọi điện thoại tới đã dọa Lâm Sơ nhảy dựng lên.
Vội vội vàng vàng trở về, Lâm Sơ không ngừng oán trách: "Mẹ em nhất định sẽ tra hỏi em, em chưa bao giờ về trễ thế này cả!"
Trầm Trọng Tuân trấn an nói: "Em nói thật là được, dì sẽ không mắng em."
Lâm Sơ liếc anh một cái, hừ hừ không đáp lời.
Về đến nhà, mẹ Lâm đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hỏi thẳng vào vấn đề: "Có phải con ở chung một chỗ với Tiểu Trầm hay không?"
Lâm Sơ không tìm được cái khác để tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là khô cằn trả lời: "Vâng."
Mẹ Lâm lại nói: "Vậy con nên gọi điện thoại về, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, mẹ cũng không phải là không để cho con đi hẹn hò!"
Lâm Sơ cười khan mấy tiếng, vẫn là không biết nên nói tiếp như thế nào, mẹ Lâm cười nói: "Được rồi được rồi, trước tiên con cứ chung đụng với người ta cho tốt đi đã, về sau phải chú ý thời gian, con gái đừng trở lại trễ như thế, hiện tại mẹ mặc kệ con trước... Khi nào con cảm thấy có thể, thì hãy dẫn người ta về nhà!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng ngủ cha Lâm ngủ say như heo chết, mẹ Lâm tắt đèn, dùng sức nhéo ông một cái, cha Lâm kêu "Ai ai ai" tỉnh lại, mẹ Lâm nhỏ giọng nói: "Hôm nay mười một giờ Đao Đao mới trở về, đi hẹn hò với Tiểu Trầm!"
Cha Lâm ngủ được mơ mơ màng màng, "Nha" một tiếng, lại nghe mẹ Lâm nói: "Tôi thấy Tiểu Trầm cũng không tệ lắm, nhưng là trước đấy có một lần cậu ta sưng mặt sưng mũi trở lại, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, con gái ông ngốc dễ sợ, tôi sợ con bé bị người ta lừa, ông có thời gian thì hỏi con bé một chút!"
Cha Lâm lầm bầm: "Bà hỏi đi, sao lại bắt tôi hỏi chứ!"
Mẹ Lâm lại ngắt ông một cái: "Hai người các ông tình cảm hơn được không, đừng cho là tôi không biết các người lén lén lút lút thì thầm cái gì sau lưng tôi, tôi hỏi ông, bảng tên ngoài cửa phòng đã thay chưa? Chưa đúng chứ, tôi biết ngay mà, hừ, làm như tôi dễ gạt lắm ý!"
Cha Lâm cười khan một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với mẹ Lâm.
***
Mắt thấy sắp tới Quốc Khánh, tất cả mọi người trong đơn vị đều không có tâm tư làm việc, sau khi từ Trữ Tiền về nội thành Lâm Sơ cũng lười biếng một khoảng thời gian, đoạn thời gian trước thần kinh quá căng thẳng, một khi thư giãn, cô giống như là tù nhân mới vừa ra tù.
Diệp Tĩnh đi công tác bên ngoài còn chưa quay lại, mấy người bạn tốt lúc học đại học đều lăn lộn kiếm sống khắp nơi, thật ra thì Lâm Sơ cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè ở Nam Giang, ngược lại bạn tốt hồi năm nhất trung học lại đột nhiên liên lạc với cô, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, lại hỏi thăm tình trạng gần đây của nhau, bạn tốt hỏi cô: "Ai, người kia cái gì đại ca ca, hiện tại chắc cũng nhiều tuổi rồi đi, tớ nhớ là trong lễ mừng năm mới có thống kê số người độc thân trong đám, cậu cũng không đáp lời, thế rốt cuộc cậu có bạn trai hay chưa, không phải là cái đại ca ca đó chứ?"
Lâm Sơ sợ nhất là có người nói tới đoạn lịch sử đen tối này, cô hối hận vì khi còn bé đã kể chuyện này cho bạn tốt, cũng hối hận vì lúc đại học năm nhất đã kể cho Diệp Tĩnh, Lâm Sơ lúng túng nói: "Đại ca kia cũng đã kết hôn, đừng nói mò chứ!" Suy nghĩ một chút, còn nói: "Gần đây mới vừa lui tới với một người đàn ông, những thứ khác không nói cho cậu!"
Người đàn ông mới vừa lui tới này gần đây bận đến trời đất u ám, lúc gọi điện thoại cũng phải tranh thủ thời gian, Lâm Sơ tự mình làm mình vui, mỗi ngày sau khi tan sở đều chạy đi xem phim, sau đó lại đón xe đi quán ăn thôn dã ở đường Hồ Hải ăn tôm hùm nhỏ, sau khi ăn xong lại đi dạo phố, chỉ là không lỡ tiêu tiền, trong lúc vô tình nhìn thấy một cái cà vạt, hoa văn và màu sắc làm cho cô đột nhiên nhớ đến Trầm Trọng Tuân, giá tiền ngược lại cũng có thể chịu được, Lâm Sơ khẽ cắn răng, hào phóng vung tay.
Trầm Trọng Tuân biết cô độc lai độc vãng tự làm mình vui, có chút đau lòng, cho dù hiểu rõ tính cách của cô xưa nay đã như vậy, nhưng cũng không thích để cô một mình đơn độc chạy trong đêm tối ở thành phố Nam Giang, thật vất vả chịu đựng đến ngày lễ Quốc Khánh, rốt cuộc anh cũng bớt chút thời gian, hưởng thụ thế giới hai người với Lâm Sơ.
Liên tục công tác tám ngày, Lâm Sơ vô cùng trông mong ngày nghỉ lễ quốc khánh, Trầm Trọng Tuân lên kế hoạch du lịch với cô, bắt đầu từ ngày một tháng mười cho đến ngày bảy tháng mười, mỗi một ngày đều đã xếp kín lịch hoạt động.
Trầm Trọng Tuân nói: "Buổi sáng ngày một để cho em ngủ nướng, buổi chiều chúng ta lên đường."
Lâm Sơ trợn mắt hốc mồm: "Cái đó...... Cái đó hai ngày mùng sáu và mùng bảy em phải về đơn vị trực, không được nghỉ cả bảy ngày đâu."
Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, cúi đầu lục lọi một hồi, lại lần nữa gửi lại bảng lịch trình: "Anh cắt giảm một chút, em chuẩn bị đi."
Anh không cho Lâm Sơ phản bác, giống như chắc chắn rằng cô nhất định sẽ nghe lệnh.
Trên thực tế Lâm Sơ quả thật nghe lời xin mẹ Lâm đi chơi, địa điểm cùng chi tiết kế hoạch du ngoạn thật sự làm cho cô động lòng.
Mẹ Lâm hỏi: "Tại sao lại đi du lịch? Trước đó con chưa từng nói rằng đơn vị sẽ tổ chức cái này mà!"
Lâm Sơ nói láo: "Con đi du lịch với Diệp Tĩnh."
Mẹ Lâm rất hoài nghi về câu trả lời của cô, lo lắng Lâm Sơ cùng đi du lịch với Trầm Trọng Tuân, cô nam quả nữ sống chung năm ngày, bà nhất định sẽ (lqd) phản đối, suy nghĩ một chút, mẹ Lâm không biến sắc nghĩ ra một chủ ý.
Ngày hôm sau Lâm Sơ dậy sớm đi về phía trạm xe, mẹ Lâm cũng không đưa cô đi, mà là chạy thẳng tới nhà ông bà nội Lâm Sơ. Sau khi vào nhà quay một vòng, bà lại xách theo một túi trái cây gõ cửa phòng Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân một thân áo sơ mi quần dài ở nhà, xem ra không giống chuẩn bị ra cửa.
Đạo cao một thước, Lâm Sơ ngáp ngắn ngáp dài ngồi chờ ở phòng chờ của bến xe Trữ Tiền, đoán rằng hiện giờ chắc mẹ Lâm cũng đã tới nhà Trầm Trọng Tuân rồi.
Lâm Sơ hiểu rất rõ mẹ của mình, cô bỏ qua cơ hội ngủ nướng, lại bảo Trầm Trọng Tuân canh giữ ở trong nhà, sau khi chờ mẹ Lâm đột kích kiểm tra rồi mới để Trầm Trọng Tuân tới bến xe đón cô. Quả nhiên, mẹ Lâm thật sự không kịp chờ đợi đi kiểm tra, nhưng Lâm Sơ ngàn tính vạn tính, lại không tính tới con ma cao một trượng Trầm Trọng Tuân này.
Trầm Trọng Tuân đón mẹ Lâm vào nhà, thẳng thắn nói: "Con và Đao Đao đi du lịch, Đao Đao nói dối."
Mẹ Lâm ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: "Cô ấy sợ dì phản đối, cho nên mới lừa dì, cô ấy không phải cố ý." Trầm Trọng Tuân đưa bản kế hoạch cho mẹ Lâm xem, lại tìm số điện thoại của khách sạn đã đặt trước, cũng thuận tay dâng cả danh thiếp của chính mình lên, chứng minh sự nghiệp của mình, lại đảm bảo sẽ cùng Lâm Sơ tuân thủ nghiêm ngặt mọi lễ nghi, tuyệt không vượt qua Lôi Trì nửa bước, thái độ thành thành khẩn khẩn, tướng mạo đàng hoàng, nói chuyện thong thả ung dung, thật sự tìm không ra nửa phần sai sót, mẹ Lâm hẳn là càng nghe càng mơ hồ, ngây ngốc gật đầu, lại dặn dò anh chăm sóc cho Lâm Sơ thật tốt.
Lâm Sơ bị lừa mà chẳng hay biết gì, cho là mình tính toán kỹ lưỡng đã được như ý, lúc Trầm Trọng Tuân tới đón cô, Lâm Sơ còn tự khen bản thân mấy câu, Trầm Trọng Tuân nhếch môi không nói.
Địa điểm du lịch ở một thành phố ven biển mà Lâm Sơ muốn tới đã lâu, mặc dù đã vào thu, không còn không khí mùa hè nữa, nhưng hăng hái của Lâm Sơ cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, sau khi đến nơi tinh thần càng thêm phấn chấn gấp trăm lần.
Vốn dĩ cô chính là một người có chủ ý, mặc dù đồng ý với Trầm Trọng Tuân cùng nhau đi du lịch, nhưng trong lòng tự nhiên cũng có mấy phần tính toán, cô sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện vượt quá giới hạn với anh, lúc vào khách sạn cô còn muốn nhắc nhở Trầm Trọng Tuân thuê hai gian phòng, ai ngờ Trầm Trọng Tuân lại có tiên tri, sớm đã đặt hai phòng đơn, Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm đồng thời không khỏi có chút thầm oán với Trầm Trọng Tuân, anh cùng với hình tượng phái nam trong miệng Diệp Tĩnh khác nhau một trời một vực.
Trầm Trọng Tuân làm việc nghiêm cẩn, tất cả đều sắp xếp đâu vào đấy, nếu chế định kế hoạch, thì sẽ nghiêm khắc dựa theo kế hoạch mà thi hành. Hai ngày đầu lôi kéo Lâm Sơ dậy sớm đi tới địa điểm du lịch, buổi chiều lại đi bờ biển du ngoạn, ban đêm đi thưởng thức mỹ thực nổi tiếng của địa phương, Lâm Sơ hào hứng bừng bừng, toàn bộ hành trình vô cùng phối hợp.
Ngày thứ ba Lâm Sơ lại yên lặng, ngủ nướng hấp dẫn lớn hơn, đáng tiếc chuông cửa cùng chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, cô gào lên một tiếng đi mở cửa phòng, lại nhắm mắt lại bổ nhào trở về trên giường.
Trầm Trọng Tuân đào đầu cô ra, dụ dỗ nói: "Ngoan, hôm nay dẫn em đi xem biểu diễn, là một đoàn diễn xuất nước ngoài, tiết mục rất đặc sắc."
Lâm Sơ buồn bực kêu hai tiếng, nhắm chặt mắt nói thầm: "Không đi, anh về đi, em muốn đi ngủ!"
Trầm Trọng Tuân thấy cô thật sự không muốn dậy, do dự một chút, đành ngồi ở đầu giường Lâm Sơ, vuốt ve đầu của cô, mặc cô ngủ.
Lâm Sơ cảm nhận được bên cạnh có người, sao còn có thể an tâm ngủ được nữa, nheo mắt, vừa vặn đối diện với tầm mắt chuyên chú của Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ kéo chăn lên che mắt lại, buồn buồn nói: "Anh ngồi ở chỗ này em ngủ thế nào được chứ, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Trầm Trọng Tuân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào ghế sa lon bên cạnh, Lâm Sơ lại ở trong chăn buồn bực một lát, phiền não lật người ngồi dậy, hung ác trợn mắt nhìn anh mấy lần, sau đó mang dép chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Trầm Trọng Tuân nhìn đồng hồ trên tay một chút, vừa đúng lúc.
Lâm Sơ mang theo cảm giác uể oải khi mới rời giường ra cửa, sau khi ăn sáng xong mới lại lần nữa lên tinh thần, tiếp tục cắm đầu vào du lịch.
Tổng hạn mức của lần du lịch này cũng không phải quá cao, mặc dù vào ở khách sạn cao cấp năm sao, nhưng bởi vì Trầm Trọng Tuân có thương lượng giá với đối phương, cho nên giá tiền thật sự thấp tới mức làm người ta phải chắt lưỡi hít hà, Lâm Sơ tính toán một chút, may mắn lần này có Trầm Trọng Tuân ở bên cạnh.
Sau khi tính rõ ràng từng khoản mục, Lâm Sơ giao phần chi phí tổn hao của mình cho Trầm Trọng Tuân, thường ngày ăn cơm xem phim đều là đàng trai bỏ tiền, lần du lịch này cô quyết định không thể lại tiếp tục như thế được nữa.
Trầm Trọng Tuân cũng không cự tuyệt, không nói tiếng nào thu vào.
Đêm hôm trước ngày quay về, Lâm Sơ thu thập xong hành lý, lại cầm một cái hộp ngại ngùng ném cho Trầm Trọng Tuân: "Lúc em đi dạo phố nhìn thấy rất đẹp, mua cho anh đấy!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, chậm rãi mở hộp ra, lại có một loại kích động trước nay chưa từng có.
Anh giơ cà vạt lại nhìn lại sờ, còn đặt ở trước ngực ướm thử một lát, sau đó lẳng lặng đi ra khỏi phòng. Lâm Sơ không giải thích được, hơi thấp thỏm đợi một hồi, vừa định đi ra ngoài tìm anh, đã lại thấy Trầm Trọng Tuân cầm một hộp quà nhỏ tiến vào, đưa tới trước mặt cô nói: "Anh cũng là đi dạo phố nhìn thấy rất đẹp, mua cho em."
Lâm Sơ phồng phồng quai hàm, nhận lấy hộp quà mở ra, bên trong là một cái kẹp tóc khảm kim cương, hình dáng giống như một cây điều, Trầm Trọng Tuân đưa tay, đổi cài tóc sang một góc độ khác đặt ở trước mặt: "Em xem một chút có giống chữ “Đao” hay không, trong lúc vô tình anh nhìn thấy, cảm thấy rất giống, nên mua cho em, không đắt, đây không phải là kim cương thật."
Lâm Sơ quan sát một hồi, quả nhiên miễn cưỡng nhìn ra một chữ "Đao", cô cười cười, lập tức đeo lên sau tai.
***
Năm ngày ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Sơ đưa quà tặng cho cha mẹ và ông bà nội sau đó quay về đơn vị trực, tiền lương làm ngày lễ rất khá, cô cũng hy vọng có thể nhận hết.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn tiếp tục hẹn hò với Trầm Trọng Tuân, cũng lấy cài tóc ra đeo, ban đêm Lâm Sơ gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh, rốt cuộc thở dài nói: "Trầm Trọng Tuân thật sự vô cùng tốt."
Diệp Tĩnh đã đi công tác trở lại, vốn là mệt mỏi không chịu nổi, sau khi nghe lập tức hưng phấn: "Rốt cuộc cũng gả được cậu ra ngoài rồi!"
Lâm Sơ tạm thời chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình, chỉ là cô cũng hi vọng đoạn tình cảm này có thể thật dài thật lâu, hôn nhân là bảo đảm vững chắc nhất, nhưng hôn nhân nào không có sơ sẩy chứ. Lâm Sơ bắt đầu hoài nghi, khi cuối cùng cô đã chân chính gia nhập vào đoạn cảm tình này, nhiệt tình của đối phương có dần dần bị tiêu hao hết hay không?
Trước lúc ngủ cô một mực suy tư về vấn đề này, từ đầu đến cuối tình cảm cũng không thể là sự vật trao đổi công bằng đồng giá được, cô đối với Trầm Trọng Tuân có điều cất giữ, đồng thời cũng hoài nghi mình có thể kiên trì hay không, hơn nữa cũng là cho đối phương một công bằng nhất định hay không.
Lâm Sơ còn chưa nghĩ ra, cuộc sống thoải mái lại có phiền toái.
Những lời đồn ngày trước đã chìm xuống giờ lại lần nữa sống lại, lần này nội dung càng thêm đặc sắc tuyệt luân. Tiết mục lịch sử về Tây Thi, Điêu Thuyền lại được trình diễn lại ở chỗ này, Lâm Sơ bị khắc thành một vật mà Trầm gia dùng để hối lộ Trương gia, cũng không có tư cách nằm vùng như Tây Thi hay Điêu Thuyền, mà chân chính trở thành gái hồng lâu giá rẻ.
Trong một đêm lời đồn nổi lên, mọi người nói chắc như đinh đóng cột, nhiều người mục kích, lão Trương đang ở trong giai đoạn bị kỷ ủy điều tra, hôm nay lại bị bỏ thêm một màn kịch như vậy vào.
Lâm Sơ gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, dở khóc dở cười oán trách: "Trí tưởng tượng phong phú như vậy, không đi viết kịch bản thật là đáng tiếc!" Cô tận lực làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong giọng điệu vẫn là khó chịu không nhịn được, vô duyên vô cớ bị người oan uổng thành ra như vậy, đi tới chỗ nào cũng bị chỉ chỉ chỏ chỏ, Lâm Sơ muốn tìm an ủi từ chỗ Trầm Trọng Tuân.
Nhưng Trầm Trọng Tuân chỉ nhàn nhạt nói: "Mặc kệ người khác nói gì, em cũng đừng (di.da.l.qy.do) để ý. Đúng rồi, thời gian tới này anh rất bận rộn, em tự mình ăn uống cho tốt, nếu không muốn một mình đi xem phim, có thể gọi Diệp Tĩnh đi chung với em." Còn chưa nói mấy câu, anh lại đã nói có chuyện, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Sơ ngây ngẩn.
Đầu kia Trầm Trọng Tuân uống một viên thuốc đau đầu, không suy nghĩ thêm về Lâm Sơ nữa, tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại.
Tuy Trầm Trọng Hạ chỉ là người buôn đồ cổ, nhưng hiểu biết lại không kém hơn so với Trầm Trọng Tuân, anh ta mang tin tức tới cho Trầm Trọng Tuân, còn nói: "Lần này cha bị điều tra, đoán chừng chỉ là thử dò xét thôi, không có chuyện gì, chính trực không sợ gian tà!" Dừng một chút, anh ta lại nghiêm mặt nói: "Cậu cùng với cô gái tiểu Lâm kia tạm thời đừng gặp mặt, trước đó cô ấy có tới bữa tiệc kia hai lần, còn cậu lại ngay tại chỗ tuyên bố quan hệ của hai người, quá nhiều người thấy được, vừa lúc lần đó tay họ Trương kia lại thừa dịp đoàn khảo sát tới nơi này, thu một lượng tiền bạc lớn, mấy người trung gian kia có quan hệ với cha, chuyện không nói rõ ràng được, tóm lại bây giờ có thể xoay thì xoay!"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, mím môi trầm mặc không nói.
Bây giờ thời gian hai người ở chung một chỗ đặc biệt quý trọng, mặc dù chỉ là trầm mặc xem ti vi, cũng là tư vị khó nói lên lời.
Tối thứ sáu là thời gian của tầng tầng lớp lớp tiết mục giải trí, nội dung khôi hài khiến Lâm Sơ ôm bụng cười. Phần lớn thời gian, Trầm Trọng Tuân đều chỉ (di.da.l.qy.do) nhìn gò má Lâm Sơ, thỉnh thoảng Lâm Sơ xem đến đoạn hưng phấn, sẽ vẫy tay kêu gọi sự chú ý của anh, Trầm Trọng Tuân mới chuyển tầm mắt sang màn hình TV, phối hợp với cô mà cười mấy tiếng.
Thời gian trôi bất tri bất giác, lúc mẹ Lâm gọi điện thoại tới đã dọa Lâm Sơ nhảy dựng lên.
Vội vội vàng vàng trở về, Lâm Sơ không ngừng oán trách: "Mẹ em nhất định sẽ tra hỏi em, em chưa bao giờ về trễ thế này cả!"
Trầm Trọng Tuân trấn an nói: "Em nói thật là được, dì sẽ không mắng em."
Lâm Sơ liếc anh một cái, hừ hừ không đáp lời.
Về đến nhà, mẹ Lâm đang ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, hỏi thẳng vào vấn đề: "Có phải con ở chung một chỗ với Tiểu Trầm hay không?"
Lâm Sơ không tìm được cái khác để tiếp lời, không thể làm gì khác hơn là khô cằn trả lời: "Vâng."
Mẹ Lâm lại nói: "Vậy con nên gọi điện thoại về, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, mẹ cũng không phải là không để cho con đi hẹn hò!"
Lâm Sơ cười khan mấy tiếng, vẫn là không biết nên nói tiếp như thế nào, mẹ Lâm cười nói: "Được rồi được rồi, trước tiên con cứ chung đụng với người ta cho tốt đi đã, về sau phải chú ý thời gian, con gái đừng trở lại trễ như thế, hiện tại mẹ mặc kệ con trước... Khi nào con cảm thấy có thể, thì hãy dẫn người ta về nhà!"
Lâm Sơ gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng ngủ cha Lâm ngủ say như heo chết, mẹ Lâm tắt đèn, dùng sức nhéo ông một cái, cha Lâm kêu "Ai ai ai" tỉnh lại, mẹ Lâm nhỏ giọng nói: "Hôm nay mười một giờ Đao Đao mới trở về, đi hẹn hò với Tiểu Trầm!"
Cha Lâm ngủ được mơ mơ màng màng, "Nha" một tiếng, lại nghe mẹ Lâm nói: "Tôi thấy Tiểu Trầm cũng không tệ lắm, nhưng là trước đấy có một lần cậu ta sưng mặt sưng mũi trở lại, cũng không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào, con gái ông ngốc dễ sợ, tôi sợ con bé bị người ta lừa, ông có thời gian thì hỏi con bé một chút!"
Cha Lâm lầm bầm: "Bà hỏi đi, sao lại bắt tôi hỏi chứ!"
Mẹ Lâm lại ngắt ông một cái: "Hai người các ông tình cảm hơn được không, đừng cho là tôi không biết các người lén lén lút lút thì thầm cái gì sau lưng tôi, tôi hỏi ông, bảng tên ngoài cửa phòng đã thay chưa? Chưa đúng chứ, tôi biết ngay mà, hừ, làm như tôi dễ gạt lắm ý!"
Cha Lâm cười khan một tiếng, không thể làm gì khác hơn là đồng ý với mẹ Lâm.
***
Mắt thấy sắp tới Quốc Khánh, tất cả mọi người trong đơn vị đều không có tâm tư làm việc, sau khi từ Trữ Tiền về nội thành Lâm Sơ cũng lười biếng một khoảng thời gian, đoạn thời gian trước thần kinh quá căng thẳng, một khi thư giãn, cô giống như là tù nhân mới vừa ra tù.
Diệp Tĩnh đi công tác bên ngoài còn chưa quay lại, mấy người bạn tốt lúc học đại học đều lăn lộn kiếm sống khắp nơi, thật ra thì Lâm Sơ cũng chẳng có bao nhiêu bạn bè ở Nam Giang, ngược lại bạn tốt hồi năm nhất trung học lại đột nhiên liên lạc với cô, hai người ra ngoài ăn một bữa cơm, lại hỏi thăm tình trạng gần đây của nhau, bạn tốt hỏi cô: "Ai, người kia cái gì đại ca ca, hiện tại chắc cũng nhiều tuổi rồi đi, tớ nhớ là trong lễ mừng năm mới có thống kê số người độc thân trong đám, cậu cũng không đáp lời, thế rốt cuộc cậu có bạn trai hay chưa, không phải là cái đại ca ca đó chứ?"
Lâm Sơ sợ nhất là có người nói tới đoạn lịch sử đen tối này, cô hối hận vì khi còn bé đã kể chuyện này cho bạn tốt, cũng hối hận vì lúc đại học năm nhất đã kể cho Diệp Tĩnh, Lâm Sơ lúng túng nói: "Đại ca kia cũng đã kết hôn, đừng nói mò chứ!" Suy nghĩ một chút, còn nói: "Gần đây mới vừa lui tới với một người đàn ông, những thứ khác không nói cho cậu!"
Người đàn ông mới vừa lui tới này gần đây bận đến trời đất u ám, lúc gọi điện thoại cũng phải tranh thủ thời gian, Lâm Sơ tự mình làm mình vui, mỗi ngày sau khi tan sở đều chạy đi xem phim, sau đó lại đón xe đi quán ăn thôn dã ở đường Hồ Hải ăn tôm hùm nhỏ, sau khi ăn xong lại đi dạo phố, chỉ là không lỡ tiêu tiền, trong lúc vô tình nhìn thấy một cái cà vạt, hoa văn và màu sắc làm cho cô đột nhiên nhớ đến Trầm Trọng Tuân, giá tiền ngược lại cũng có thể chịu được, Lâm Sơ khẽ cắn răng, hào phóng vung tay.
Trầm Trọng Tuân biết cô độc lai độc vãng tự làm mình vui, có chút đau lòng, cho dù hiểu rõ tính cách của cô xưa nay đã như vậy, nhưng cũng không thích để cô một mình đơn độc chạy trong đêm tối ở thành phố Nam Giang, thật vất vả chịu đựng đến ngày lễ Quốc Khánh, rốt cuộc anh cũng bớt chút thời gian, hưởng thụ thế giới hai người với Lâm Sơ.
Liên tục công tác tám ngày, Lâm Sơ vô cùng trông mong ngày nghỉ lễ quốc khánh, Trầm Trọng Tuân lên kế hoạch du lịch với cô, bắt đầu từ ngày một tháng mười cho đến ngày bảy tháng mười, mỗi một ngày đều đã xếp kín lịch hoạt động.
Trầm Trọng Tuân nói: "Buổi sáng ngày một để cho em ngủ nướng, buổi chiều chúng ta lên đường."
Lâm Sơ trợn mắt hốc mồm: "Cái đó...... Cái đó hai ngày mùng sáu và mùng bảy em phải về đơn vị trực, không được nghỉ cả bảy ngày đâu."
Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, cúi đầu lục lọi một hồi, lại lần nữa gửi lại bảng lịch trình: "Anh cắt giảm một chút, em chuẩn bị đi."
Anh không cho Lâm Sơ phản bác, giống như chắc chắn rằng cô nhất định sẽ nghe lệnh.
Trên thực tế Lâm Sơ quả thật nghe lời xin mẹ Lâm đi chơi, địa điểm cùng chi tiết kế hoạch du ngoạn thật sự làm cho cô động lòng.
Mẹ Lâm hỏi: "Tại sao lại đi du lịch? Trước đó con chưa từng nói rằng đơn vị sẽ tổ chức cái này mà!"
Lâm Sơ nói láo: "Con đi du lịch với Diệp Tĩnh."
Mẹ Lâm rất hoài nghi về câu trả lời của cô, lo lắng Lâm Sơ cùng đi du lịch với Trầm Trọng Tuân, cô nam quả nữ sống chung năm ngày, bà nhất định sẽ (lqd) phản đối, suy nghĩ một chút, mẹ Lâm không biến sắc nghĩ ra một chủ ý.
Ngày hôm sau Lâm Sơ dậy sớm đi về phía trạm xe, mẹ Lâm cũng không đưa cô đi, mà là chạy thẳng tới nhà ông bà nội Lâm Sơ. Sau khi vào nhà quay một vòng, bà lại xách theo một túi trái cây gõ cửa phòng Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân một thân áo sơ mi quần dài ở nhà, xem ra không giống chuẩn bị ra cửa.
Đạo cao một thước, Lâm Sơ ngáp ngắn ngáp dài ngồi chờ ở phòng chờ của bến xe Trữ Tiền, đoán rằng hiện giờ chắc mẹ Lâm cũng đã tới nhà Trầm Trọng Tuân rồi.
Lâm Sơ hiểu rất rõ mẹ của mình, cô bỏ qua cơ hội ngủ nướng, lại bảo Trầm Trọng Tuân canh giữ ở trong nhà, sau khi chờ mẹ Lâm đột kích kiểm tra rồi mới để Trầm Trọng Tuân tới bến xe đón cô. Quả nhiên, mẹ Lâm thật sự không kịp chờ đợi đi kiểm tra, nhưng Lâm Sơ ngàn tính vạn tính, lại không tính tới con ma cao một trượng Trầm Trọng Tuân này.
Trầm Trọng Tuân đón mẹ Lâm vào nhà, thẳng thắn nói: "Con và Đao Đao đi du lịch, Đao Đao nói dối."
Mẹ Lâm ngẩn người, lại nghe anh nói tiếp: "Cô ấy sợ dì phản đối, cho nên mới lừa dì, cô ấy không phải cố ý." Trầm Trọng Tuân đưa bản kế hoạch cho mẹ Lâm xem, lại tìm số điện thoại của khách sạn đã đặt trước, cũng thuận tay dâng cả danh thiếp của chính mình lên, chứng minh sự nghiệp của mình, lại đảm bảo sẽ cùng Lâm Sơ tuân thủ nghiêm ngặt mọi lễ nghi, tuyệt không vượt qua Lôi Trì nửa bước, thái độ thành thành khẩn khẩn, tướng mạo đàng hoàng, nói chuyện thong thả ung dung, thật sự tìm không ra nửa phần sai sót, mẹ Lâm hẳn là càng nghe càng mơ hồ, ngây ngốc gật đầu, lại dặn dò anh chăm sóc cho Lâm Sơ thật tốt.
Lâm Sơ bị lừa mà chẳng hay biết gì, cho là mình tính toán kỹ lưỡng đã được như ý, lúc Trầm Trọng Tuân tới đón cô, Lâm Sơ còn tự khen bản thân mấy câu, Trầm Trọng Tuân nhếch môi không nói.
Địa điểm du lịch ở một thành phố ven biển mà Lâm Sơ muốn tới đã lâu, mặc dù đã vào thu, không còn không khí mùa hè nữa, nhưng hăng hái của Lâm Sơ cũng không chịu ảnh hưởng chút nào, sau khi đến nơi tinh thần càng thêm phấn chấn gấp trăm lần.
Vốn dĩ cô chính là một người có chủ ý, mặc dù đồng ý với Trầm Trọng Tuân cùng nhau đi du lịch, nhưng trong lòng tự nhiên cũng có mấy phần tính toán, cô sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện vượt quá giới hạn với anh, lúc vào khách sạn cô còn muốn nhắc nhở Trầm Trọng Tuân thuê hai gian phòng, ai ngờ Trầm Trọng Tuân lại có tiên tri, sớm đã đặt hai phòng đơn, Lâm Sơ thở phào nhẹ nhõm đồng thời không khỏi có chút thầm oán với Trầm Trọng Tuân, anh cùng với hình tượng phái nam trong miệng Diệp Tĩnh khác nhau một trời một vực.
Trầm Trọng Tuân làm việc nghiêm cẩn, tất cả đều sắp xếp đâu vào đấy, nếu chế định kế hoạch, thì sẽ nghiêm khắc dựa theo kế hoạch mà thi hành. Hai ngày đầu lôi kéo Lâm Sơ dậy sớm đi tới địa điểm du lịch, buổi chiều lại đi bờ biển du ngoạn, ban đêm đi thưởng thức mỹ thực nổi tiếng của địa phương, Lâm Sơ hào hứng bừng bừng, toàn bộ hành trình vô cùng phối hợp.
Ngày thứ ba Lâm Sơ lại yên lặng, ngủ nướng hấp dẫn lớn hơn, đáng tiếc chuông cửa cùng chuông điện thoại di động vang lên không ngừng, cô gào lên một tiếng đi mở cửa phòng, lại nhắm mắt lại bổ nhào trở về trên giường.
Trầm Trọng Tuân đào đầu cô ra, dụ dỗ nói: "Ngoan, hôm nay dẫn em đi xem biểu diễn, là một đoàn diễn xuất nước ngoài, tiết mục rất đặc sắc."
Lâm Sơ buồn bực kêu hai tiếng, nhắm chặt mắt nói thầm: "Không đi, anh về đi, em muốn đi ngủ!"
Trầm Trọng Tuân thấy cô thật sự không muốn dậy, do dự một chút, đành ngồi ở đầu giường Lâm Sơ, vuốt ve đầu của cô, mặc cô ngủ.
Lâm Sơ cảm nhận được bên cạnh có người, sao còn có thể an tâm ngủ được nữa, nheo mắt, vừa vặn đối diện với tầm mắt chuyên chú của Trầm Trọng Tuân, Lâm Sơ kéo chăn lên che mắt lại, buồn buồn nói: "Anh ngồi ở chỗ này em ngủ thế nào được chứ, đi ra ngoài, đi ra ngoài!"
Trầm Trọng Tuân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ngồi vào ghế sa lon bên cạnh, Lâm Sơ lại ở trong chăn buồn bực một lát, phiền não lật người ngồi dậy, hung ác trợn mắt nhìn anh mấy lần, sau đó mang dép chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt, Trầm Trọng Tuân nhìn đồng hồ trên tay một chút, vừa đúng lúc.
Lâm Sơ mang theo cảm giác uể oải khi mới rời giường ra cửa, sau khi ăn sáng xong mới lại lần nữa lên tinh thần, tiếp tục cắm đầu vào du lịch.
Tổng hạn mức của lần du lịch này cũng không phải quá cao, mặc dù vào ở khách sạn cao cấp năm sao, nhưng bởi vì Trầm Trọng Tuân có thương lượng giá với đối phương, cho nên giá tiền thật sự thấp tới mức làm người ta phải chắt lưỡi hít hà, Lâm Sơ tính toán một chút, may mắn lần này có Trầm Trọng Tuân ở bên cạnh.
Sau khi tính rõ ràng từng khoản mục, Lâm Sơ giao phần chi phí tổn hao của mình cho Trầm Trọng Tuân, thường ngày ăn cơm xem phim đều là đàng trai bỏ tiền, lần du lịch này cô quyết định không thể lại tiếp tục như thế được nữa.
Trầm Trọng Tuân cũng không cự tuyệt, không nói tiếng nào thu vào.
Đêm hôm trước ngày quay về, Lâm Sơ thu thập xong hành lý, lại cầm một cái hộp ngại ngùng ném cho Trầm Trọng Tuân: "Lúc em đi dạo phố nhìn thấy rất đẹp, mua cho anh đấy!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, chậm rãi mở hộp ra, lại có một loại kích động trước nay chưa từng có.
Anh giơ cà vạt lại nhìn lại sờ, còn đặt ở trước ngực ướm thử một lát, sau đó lẳng lặng đi ra khỏi phòng. Lâm Sơ không giải thích được, hơi thấp thỏm đợi một hồi, vừa định đi ra ngoài tìm anh, đã lại thấy Trầm Trọng Tuân cầm một hộp quà nhỏ tiến vào, đưa tới trước mặt cô nói: "Anh cũng là đi dạo phố nhìn thấy rất đẹp, mua cho em."
Lâm Sơ phồng phồng quai hàm, nhận lấy hộp quà mở ra, bên trong là một cái kẹp tóc khảm kim cương, hình dáng giống như một cây điều, Trầm Trọng Tuân đưa tay, đổi cài tóc sang một góc độ khác đặt ở trước mặt: "Em xem một chút có giống chữ “Đao” hay không, trong lúc vô tình anh nhìn thấy, cảm thấy rất giống, nên mua cho em, không đắt, đây không phải là kim cương thật."
Lâm Sơ quan sát một hồi, quả nhiên miễn cưỡng nhìn ra một chữ "Đao", cô cười cười, lập tức đeo lên sau tai.
***
Năm ngày ngày nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Sơ đưa quà tặng cho cha mẹ và ông bà nội sau đó quay về đơn vị trực, tiền lương làm ngày lễ rất khá, cô cũng hy vọng có thể nhận hết.
Trong khoảng thời gian này cô vẫn tiếp tục hẹn hò với Trầm Trọng Tuân, cũng lấy cài tóc ra đeo, ban đêm Lâm Sơ gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh, rốt cuộc thở dài nói: "Trầm Trọng Tuân thật sự vô cùng tốt."
Diệp Tĩnh đã đi công tác trở lại, vốn là mệt mỏi không chịu nổi, sau khi nghe lập tức hưng phấn: "Rốt cuộc cũng gả được cậu ra ngoài rồi!"
Lâm Sơ tạm thời chưa nghĩ tới chuyện lập gia đình, chỉ là cô cũng hi vọng đoạn tình cảm này có thể thật dài thật lâu, hôn nhân là bảo đảm vững chắc nhất, nhưng hôn nhân nào không có sơ sẩy chứ. Lâm Sơ bắt đầu hoài nghi, khi cuối cùng cô đã chân chính gia nhập vào đoạn cảm tình này, nhiệt tình của đối phương có dần dần bị tiêu hao hết hay không?
Trước lúc ngủ cô một mực suy tư về vấn đề này, từ đầu đến cuối tình cảm cũng không thể là sự vật trao đổi công bằng đồng giá được, cô đối với Trầm Trọng Tuân có điều cất giữ, đồng thời cũng hoài nghi mình có thể kiên trì hay không, hơn nữa cũng là cho đối phương một công bằng nhất định hay không.
Lâm Sơ còn chưa nghĩ ra, cuộc sống thoải mái lại có phiền toái.
Những lời đồn ngày trước đã chìm xuống giờ lại lần nữa sống lại, lần này nội dung càng thêm đặc sắc tuyệt luân. Tiết mục lịch sử về Tây Thi, Điêu Thuyền lại được trình diễn lại ở chỗ này, Lâm Sơ bị khắc thành một vật mà Trầm gia dùng để hối lộ Trương gia, cũng không có tư cách nằm vùng như Tây Thi hay Điêu Thuyền, mà chân chính trở thành gái hồng lâu giá rẻ.
Trong một đêm lời đồn nổi lên, mọi người nói chắc như đinh đóng cột, nhiều người mục kích, lão Trương đang ở trong giai đoạn bị kỷ ủy điều tra, hôm nay lại bị bỏ thêm một màn kịch như vậy vào.
Lâm Sơ gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, dở khóc dở cười oán trách: "Trí tưởng tượng phong phú như vậy, không đi viết kịch bản thật là đáng tiếc!" Cô tận lực làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong giọng điệu vẫn là khó chịu không nhịn được, vô duyên vô cớ bị người oan uổng thành ra như vậy, đi tới chỗ nào cũng bị chỉ chỉ chỏ chỏ, Lâm Sơ muốn tìm an ủi từ chỗ Trầm Trọng Tuân.
Nhưng Trầm Trọng Tuân chỉ nhàn nhạt nói: "Mặc kệ người khác nói gì, em cũng đừng (di.da.l.qy.do) để ý. Đúng rồi, thời gian tới này anh rất bận rộn, em tự mình ăn uống cho tốt, nếu không muốn một mình đi xem phim, có thể gọi Diệp Tĩnh đi chung với em." Còn chưa nói mấy câu, anh lại đã nói có chuyện, sau đó cúp điện thoại.
Lâm Sơ ngây ngẩn.
Đầu kia Trầm Trọng Tuân uống một viên thuốc đau đầu, không suy nghĩ thêm về Lâm Sơ nữa, tiếp tục gọi mấy cuộc điện thoại.
Tuy Trầm Trọng Hạ chỉ là người buôn đồ cổ, nhưng hiểu biết lại không kém hơn so với Trầm Trọng Tuân, anh ta mang tin tức tới cho Trầm Trọng Tuân, còn nói: "Lần này cha bị điều tra, đoán chừng chỉ là thử dò xét thôi, không có chuyện gì, chính trực không sợ gian tà!" Dừng một chút, anh ta lại nghiêm mặt nói: "Cậu cùng với cô gái tiểu Lâm kia tạm thời đừng gặp mặt, trước đó cô ấy có tới bữa tiệc kia hai lần, còn cậu lại ngay tại chỗ tuyên bố quan hệ của hai người, quá nhiều người thấy được, vừa lúc lần đó tay họ Trương kia lại thừa dịp đoàn khảo sát tới nơi này, thu một lượng tiền bạc lớn, mấy người trung gian kia có quan hệ với cha, chuyện không nói rõ ràng được, tóm lại bây giờ có thể xoay thì xoay!"
Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái, mím môi trầm mặc không nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook