Edit: Thanh Hưng

Trong nhà khách rất im ắng, cũng không biết lão Trương kia còn ở trong gian phòng đó không, Trầm Trọng Tuân giống như muốn khoét mấy cái cửa sổ đối diện đường cái kia ra một cái lỗ, tâm tình vui thích vì nhớ lại hôm qua mà dần dần biến mất.

Trên đường trở về lại nhận được điện thoại của Trầm Hồng Sơn gọi tới, Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày, thay đổi phương hướng chạy về phía đường Tây Ninh.

Trong nhà chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Trầm Hồng Sơn ngồi trên ghế sa lon xem tin tức buổi chiều, nhìn thấy Trầm Trọng Tuân vào cửa, ông ngoắc gọi anh ngồi xuống, hỏi: "Rốt cuộc cô gái kia có quan hệ thế nào với con?"

Trầm Trọng Tuân trầm mặc không nói.

Trầm Hồng Sơn tinh mắt cỡ nào, hai người này vừa vào phòng ông đã thấy không đúng, giờ phút này nhìn phản ứng của Trầm Trọng Tuân, ông thấy buồn cười, lấy mắt kính xuống chỉ chỉ Trầm Trọng Tuân: "Con lại có một ngày như vậy, bế môn ăn đã lâu, định mạnh bạo rồi hả? Nếu cô gái kia không nhìn trúng con, vậy phải làm thế nào?"

Trầm Trọng Tuân nhếch môi nói: "Không sao, con thích cô ấy là được."

Trầm Hồng Sơn buồn cười lắc đầu một cái, suy nghĩ một chút lại nói: "Ta đại khái cũng đã nhìn ra, chuyện như vậy là lão Trương không phúc hậu, tính cách của con ta biết, đừng làm loạn!"

Trầm Trọng Tuân gật đầu một cái: "Trong khoảng thời gian này công việc khá bề bộn, qua một thời gian nữa lại nói."

Nếu anh đã coi Lâm Sơ là người mình, thì tất nhiên sẽ không để cho cô chịu uất ức bực này, lão Trương là viên u ác tính, vừa tham tài lại vừa háo sắc, có lẽ đã sớm bị người theo dõi mà cũng không tự biết, Trầm Trọng Tuân muốn trợ giúp.

Trầm Hồng Sơn biết tính tình của anh, ngoan cố cố chấp, luôn là một bộ dáng quang minh lẫm liệt, nếu (di.da.l.qy.do)người khác phạm đến anh, anh cũng là có thù tất báo, tuyệt không nương tay. Chỉ là từ trước đến giờ Trầm Trọng Tuân làm việc vô cùng cẩn thận, hơn nữa vận số của lão Trương cũng sắp hết, lão Tiết bên kia đã sớm nhìn ông ta không thuận mắt, có lẽ chuyện này sớm muộn gì cũng phải thành, không bằng cứ theo anh đi.

Trầm Hồng Sơn ho khan mấy tiếng, nâng chung trà trên bàn lên nhấp một miếng,nói: "Chuyện của nhà máy hóa chất ở Điền Bắc con hẳn đã biết, thời gian tới lúc bổ nhiệm và miễn nhiệm mới của thành phố cũng chỉ còn dư lại mấy tháng, thời khắc mấu chốt như vậy lại bị khởi kiện ra tòa, có chút khó giải quyết, bên này tự ta sẽ chú ý, bên phía con cũng phải cẩn thận một chút, đừng để cho người ta bắt được nhược điểm gì!"

Ngón tay Trầm Trọng Tuân khẽ nhúc nhích, đặt ở trên đầu gối gõ gõ.

Quá trình bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự mới của thành phố Nam Giang đã cận kề, Trầm Hồng Sơn chưa về hưu, đến lúc đó sẽ tiếp tục ở lại Thành Thủ, hay là triệu hồi về chính phủ, tất cả mấu chốt là ở mấy tháng này. Thành Thủ là khối thịt béo lớn, mỗi năm đều có rất nhiều công trình của chính phủ ném tới nơi này, mà dưới cờ mỗi hạng mục công trình đó lại càng có thêm rất nhiều hạng mục lớn nhỏ đếm không hết, xung đột lợi ích có thể nghĩ.

Trầm Hồng Sơn nắm giữ mấy trăm triệu tư sản, nhưng vẫn cần chính liêm khiết, không biết đã cản đường của bao nhiêu người, mỗi một bước đi của ông đều như giẫm trên lớp băng mỏng, liên quan trong đó thế nào Trầm Trọng Tuân cũng biết rõ trong lòng, dĩ nhiên lúc làm việc cũng cẩn thận gấp đôi.

***

Đầu kia Lâm Sơ ở trên giường lăn đi lăn lại khó có thể ngủ được, lại ôm Laptop tới xem phim, đáng tiếc là cô lại lựa chọn phim Mỹ, chỉ chốc lát sau đã thấy nam nữ chủ ôm hôn mãnh liệt, quần áo cũng bị cởi bỏ từng món một, đảo mắt đã lăn lộn lên giường. Lâm Sơ nhìn không chớp mắt, nhưng tới thời khắc mấu chốt thì khung cảnh lại nhảy sang ngày hôm sau, cô rối rắm che khuôn mặt đang nóng lên, trong đầu càng lúc càng hỗn loạn, cũng không ngủ được nữa.

Ngày hôm sau Lâm Sơ mơ hồ mở mắt ra, cầm điện thoại di động lên liếc thời gian một cái, vừa ngáp vừa rời giường rửa mặt, mẹ Lâm gọi điện thoại tới, báo cho tin dữ: "Tối ngày hôm qua mẹ đi khiêu vũ ở quảng trường, một hàng xóm cũ của chúng ta, chính là người béo mập giúp mẹ cãi nhau với dì Vương đấy con còn nhớ hay không? Con trai của bà ấy mới vừa du học trở về, bây giờ đang làm việc ở trong top 500 xí nghiệp hàng đầu, còn chưa có bạn gái!"

Lâm Sơ muốn ngửa mặt lên trời cười dài, khóc không ra nước mắt nghe xong mẹ Lâm liên tiếp ra lệnh, lại hỗn loạn lôi ba lô xuống lầu.

Nhưng không nghĩ tới vừa ra khỏi thang máy, thần kinh cô lập tức run lên, trốn cũng không kịp trốn, đã bị Trầm Trọng Tuân gọi lại: "Ngủ tận đến giờ này? Em chuẩn bị đi đâu thế?"

Lâm Sơ luống cuống tay chân, không biết nên chạy lên cầu thang hay vẫn là quay lại thang máy, lắp bắp nói: "Anh...... Sao anh lại tới đây!"

Đêm qua Trầm Trọng Tuân ngủ ở nội thành, sáng sớm đã chạy tới nơi này, chỉ sợ bắt hụt Lâm Sơ.

Trải qua mấy ngày nay anh cũng dần dần nắm được tính tình Lâm Sơ, muốn gặp cô không bằng trực tiếp tìm tới cửa, nếu gọi điện thoại nhất định cô sẽ tìm các loại cớ để từ chối.

Trầm Trọng Tuân nói: "Không phải ngày hôm qua em nói là phải ra ngoài làm việc sao? Tôi đưa em đi!"

Lâm Sơ thốt lên: "Không cần, tôi tự đi!"

Trầm Trọng Tuân từ từ đến gần cô, thấy cô trừng mắt phòng bị, không khỏi cười cười, bắt tay của cô giữ ở trong lòng bàn tay, nhỏ giọng nói: "Hôm nay vừa đúng 40°C, em cố tình ra cửa lúc giữa trưa, muốn phơi khô à?" Dứt lời, lập tức lôi cô đi ra ngoài.

Lâm Sơ vặn vẹo uốn éo cổ tay, cả người không được tự nhiên, lỗ tai dần dần nóng lên. Trong lòng cô rõ ràng kháng cự, nhưng tới cuối cùng, lại giống như có chút không tự chủ được.

Mơ mơ màng màng ngồi vào trong xe, Lâm Sơ lại bắt đầu hối tiếc, không biết tình trạng như bây giờ tính là gì, cô có cảm giác lúng túng, lại đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua rõ ràng cô đã bảo Trầm Trọng Tuân "Cút", thế nhưng mới vừa rồi lại không nhớ rõ, hiện tại lần nữa bảo anh "Cút", không biết có được hay không?

Trong đầu Lâm Sơ vô cùng hỗn loạn, suy nghĩ lung tung viển vông, Trầm Trọng Tuân nghiêng đầu nhìn cô mấy lần, trong lòng biết bây giờ cô đang mâu thuẫn trùng trùng, tâm thần lắc lư, hồi lâu sau mới hỏi: "Chúng ta đi ăn cơm trưa trước nhé?"

Lâm Sơ run lên, rốt cuộc hồi hồn, nhỏ giọng nói: "Không đói bụng."

Cô mới rời giường, quả thật một chút cũng không đói, Trầm Trọng Tuân lại cho rằng cô nghĩ một đằng nói một nẻo, không biết cô muốn vùng vằng đến khi nào.

Một đường chạy thẳng đến nhà hàng Trung Quốc, Trầm Trọng Tuân dừng xe, dẫn theo Lâm Sơ vào ăn cơm.

Lâm Sơ thở ra một hơi, tận lực không để bản thân nghĩ ngợi quá nhiều, tạm thời Trầm Trọng Tuân là bạn bè, nhưng dù sao mình cũng đã nhiều lần nhận ân huệ của anh, dù thế nào Lâm Sơ cũng không chán ghét anh được.

Trầm Trọng Tuân hỏi Lâm Sơ thích ăn cái gì, Lâm Sơ nhìn thực đơn, nói tùy ý. Trầm Trọng Tuân cũng không phô trương lãng phí, sau khi gọi bốn món ăn thì ngừng lại, thấy Lâm Sơ không tỏ thái độ gì, anh bèn đưa đơn cho phục vụ.

Lâm Sơ quả thật không kén ăn, nâng một bát cơm trắng, bốn món ăn đều động đũa hết, bộ dáng ăn uống ngoan ngoãn đáng yêu, cuối cùng còn vét sạch sẽ những hạt cơm còn thừa trong chén, tiết kiệm mỗi một phân lương thực.

Trầm Trọng Tuân đang ăn bát cơm thứ hai, nhìn ngó bát của cô, cười nói: "Ăn sạch sẽ như vậy? Có muốn thêm một bát nữa hay không?"

Lâm Sơ khoát khoát tay, có chút ngượng ngùng nói: "Đã no rồi, tôi có thói quen ăn hết tất cả các hạt cơm trong bát."

Trầm Trọng Tuân chau chau mày: "Học của ông bà nội em?"

Lâm Sơ ngạc nhiên nói: "Làm sao anh biết?"

Trầm Trọng Tuân cười một tiếng: "Lão nhân gia không phải đều như vậy sao, lúc tôi còn nhỏ ăn cơm, đến hạt cơm rơi trên bàn mà ba mẹ tôi cũng muốn tôi ăn hết, ‘mồ hôi thánh thót như mưa ruộng cày’dùng những lời này dạy cho tôi bắt đầu hiểu về trách nhiệm." Suy nghĩ một chút, anh gợi chuyện: "Tình cảm giữa em và ông bà nội đặc biệt tốt nhỉ?"

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Lúc còn nhỏ có một thời gian tôi sống chung nhà với ông bà nội, tình cảm tất nhiên rất tốt!"

Trầm Trọng Tuân không khỏi nhớ tới tấm hình kia, hỏi: "Lúc mấy tuổi?"

Lâm Sơ cười nói: "Tiểu học lớp 5 lớp 6." Không biết nghĩ tới điều gì, cô lại cúi thấp đầu xuống, hình như không muốn mở miệng nữa.

Trầm Trọng Tuân như có điều suy nghĩ, tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cũng không hỏi đề tài này nữa.

Chủ nhật hình như khắp nơi đều có tình nhân, sau khi ăn xong hai người đi xuyên qua lối đi bộ, hai bên đường phố luôn có thể thấy những người có đôi có cặp, siết chặt lấy eo nhau ôm ôm ấp ấp, trời nóng như thế mà cũng không sợ phát rôm.

Thật ra thì Lâm Sơ cũng không phải không muốn yêu đương, chỉ là cô muốn cẩn thận lựa chọn đối tượng mà thôi. Hôm nay lại một lần nữa thất bại trước đối tượng hẹn hò, mẹ Lâm nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, cách một đêm lại đào ra một người, thay vì để mẹ Lâm không ngừng ép buộc, không bằng Lâm Sơ dựa theo tiêu chuẩn kén chồng của mình mà tự tìm kiếm, như có lần Diệp Tĩnh từng nói, bên người có nhiều đàn ông, giống như cố chấp đầu tư vào cổ phiếu, ít nhất lần sau dọn nhà, cô không cần tốn tiền tìm người khuân vác.

Lâm Sơ cắt đứt suy nghĩ lung tung, chỉ một chỗ. Lớp học thêm ở ngay bên cạnh Nam Hồ, ở khu vực trung tâm phồn hoa nhất, phí đăng ký tự nhiên rất cao, tiền thưởng của Lâm Sơ cuối cùng cũng dùng hết rồi.

Trầm Trọng Tuân có chút kỳ lạ: "Thế nào đột nhiên lại muốn đi học những thứ này?"

Lâm Sơ qua loa lấy lệ nói: "Sống đến già học đến già!"

Về sau mỗi thứ bảy cô đều phải đi học, muốn về nhà cũng chỉ có thể bớt thời gian, tài lực và tinh lực đều xài ở trên này, chỉ mong có thể có hồi báo.

Thanh toán học phí xong, hai người rời khỏi nơi học thêm, Lâm Sơ muốn trở về, lại bị Trầm Trọng Tuân bắt được tay: "Chúng ta đi dạo phố xem phim."

Lâm Sơ ngẩn người, theo bản năng lại rút tay ra, nhưng cũng lại giống như vô số lần trước, chỉ bị Trầm Trọng Tuân nắm càng chặt hơn. Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Cứ coi tôi như đối tượng xem mắt, đi thôi!"

Nhưng nào có ai mới vừa xem mắt mà đã lại thân mật thế này chứ, Lâm Sơ đỏ mặt tới mang tai, lại bắt đầu suy nghĩ tới quan hệ của cô và Trầm Trọng Tuân, mình có muốn tiếp tục kiên trì phản kháng hay không? Nhưng hình như cho dù cô phản kháng bao nhiêu đi chăng nữa, thì xem ra Trầm Trọng Tuân cũng chỉ coi như cô đang diễn xiếc khỉ mà thôi.

Lâm Sơ không giãy dụa nữa, khéo léo theo Trầm Trọng Tuân đi tới Nam Hồ, chỉ là trên mặt không có ý cười, chính đáng hợp tình, thấy thế nào cũng không giống tới du ngoạn.

Trời nắng bốn mươi độ, Trầm Trọng Tuân đi giày Tây bước chậm ở trên đường Nam Hồ, trên trán lấm tấm mồ hôi, cổ cũng hít thở không thông, ngay cả trên tay dắt tay Lâm Sơ cũng đầy mồ hôi.

Lâm Sơ đi chếch dưới ánh nắng mặt trời chói chang, tay bị lôi kéo đi quá nhanh, cô không dễ chịu, Trầm Trọng Tuân cũng không tốt hơn. Lâm Sơ nghiêm mặt nói: "Tôi rất cảm ơn anh đã giúp tôi rất nhiều lần trước đây, cho nên tôi cũng không chán ghét anh, nhưng nói đến thích, cũng chưa đến điểm này."

Trầm Trọng Tuân sững sờ, không ngờ Lâm Sơ lại đột nhiên nói những lời này, anh (lqd)cho là Lâm Sơ sẽ tiếp tục trốn tránh.

Lâm Sơ tiếp tục nói: "Nhưng tôi sẽ không ngại mà thử một lần, cũng như anh nói, điều kiện của anh tốt hơn những đối tượng hẹn hò trước đây của tôi rất nhiều, sớm muộn gì tôi cũng phải yêu đương kết hôn, hiện tại sớm một chút xem ra cũng không có gì xấu. Nhưng mà ——" cô dùng sức kéo tay ra, đầy tay đều là mồ hôi, vẫn là không rút ra được, "Không có đối tượng hẹn hò nào có thể như vậy, anh đã nói là xem mắt, có phải nên tránh khỏi loại tiếp xúc thân thể quá mức thân mật thế này hay không?"

Trầm Trọng Tuân lập tức buông tay ra, Lâm Sơ mừng rỡ vì biến chuyển lần này, rất rõ ràng rằng cô đã cho mình cơ hội, tốt hơn Trầm Trọng Tuân một đầu nóng, mà vẫn không chiếm được nửa phần đáp lại, Trầm Trọng Tuân mở cờ trong bụng, hai người đứng ở dưới ánh nắng chói chang bắt đầu nghiêm túc đàm phán.

"Chúng ta có thể bước đầu lui tới, giống như người mới vừa xem mắt mà quen biết, gia đình của anh tôi căn bản đã biết, gia đình của tôi cũng như vậy, ông bà nội đã về hưu từ rất sớm, ba mẹ tôi đều là công nhân nghỉ việc, tôi là con gái độc nhất. Ông ngoại và bà ngoại cùng với hai người cậu cũng đều ở nông thôn, tôi còn có một cô cùng một bác trai."

Trầm Trọng Tuân tỉ mỉ ghi nhớ nhân số, lại hỏi: "Còn nữa không?"

Dù sao Lâm Sơ đã có kinh nghiệm qua ba lượt xem mắt, quyết định nói hết một loạt những vấn đề liên quan về sau ra: "Tôi chưa từng yêu đương, đương nhiên thời đi học cũng từng có người theo đuổi tôi đấy, chỉ là cũng không đến trình độ lui tới, thật ra thì tiêu chuẩn kén chồng của tôi cũng rất đơn giản, chỉ hy vọng đối phương trung hậu đàng hoàng, số tuổi chênh lệch tốt nhất là khoảng ba tuổi, dù sao hơn kém nhau một trời một vực sẽ có sự khác nhau."

Trái tim Trầm Trọng Tuân rét lạnh, mồ hôi từ chóp mũi nhỏ xuống, anh cởi một nút áo sơ mi ra để hóng mát, tiếp tục chuyên tâm lắng nghe.

"Môn đăng hộ đối là tốt nhất, nếu như điều kiện của đối phương quá tốt, về sau khó tránh khỏi sẽ có tranh cãi, luôn cảm giác mình tài trí hơn người, tôi không thích như vậy. Ngoài ra đơn vị của tôi anh cũng biết rồi đấy, khấu trừ bảo hiểm một ngàn, tiền lương mỗi tháng của tôi chỉ có hai ngàn tiền mặt, tiền thưởng cuối năm cũng được mấy vạn, số lượng cụ thể tôi sẽ không nói, anh có vấn đề gì hay không?"

Trầm Trọng Tuân lại lập tức nói: "Không có, chúng ta coi như là chính thức lui tới rồi sao?"

Lâm Sơ mím mím môi, níu lấy vạt áo nói: "Không tính là." Cô nín nửa ngày, đỏ mặt nói: "Xem mắt mà nói, phải từng bước một, không cần giống như trước như vậy."

Lời nói của cô có phần không có mạch lạc, nhưng Trầm Trọng Tuân cũng hiểu được ý của cô, nhất thời có chút tức giận, nhưng chỉ có thể nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ mở khẽ đóng.

Hai giờ chiều, trên đường phố Nam Hồ dòng người cuồn cuộn, phần lớn mọi người đều cầm ô che nắng, tay cầm đồ uống lạnh vừa lòng đi lại, chỉ có Lâm Sơ và Trầm Trọng Tuân giống như người ngoại tộc đứng ở giữa đường, dưới ánh mặt trời chói chang mồ hôi như mưa, nhưng hai người giống như không phát hiện, một bộ nghiêm trang anh tới tôi đi.

Nói xong lời cuối cùng thì miệng đắng lưỡi khô, Trầm Trọng Tuân nhìn chằm chằm mấy sợi tóc ẩm ướt bên má Lâm Sơ, cố gắng ức chế kích động muốn thay cô gạt ra, Lâm Sơ cũng đang cố nén nghi vấn trong lòng, cô rất muốn biết rốt cuộc Trầm Trọng Tuân có nóng hay không, nín nửa ngày, vẫn nuốt câu hỏi này vào trong bụng.

Đàm phán kết thúc, hai người cũng nóng đến đầu váng mắt hoa, Lâm Sơ mãnh liệt yêu cầu về nhà, mặc dù Trầm Trọng Tuân không lỡ, nhưng lại nghĩ hôm nay đã có tiến triển thần tốc, vì không thể để cho Lâm Sơ ghét anh được, nên cũng đành không miễn cưỡng cô ở lại nữa, đưa cô trở về hoa viên Quan Cẩm.

Lâm Sơ trở về phòng, lập tức bấm số điện thoại của Diệp Tĩnh, giống như con ruồi không đầu đi tới đi lui ở trong phòng, sau khi thuật lại toàn bộ tình hình trước mắt thì hô lên: "Thế mà tớ lại không kiên trì tới cùng, làm thế nào đây làm thế nào đây."

Diệp Tĩnh không thấy có gì lạ: "Thời tiết quá nóng, khó tránh khỏi cháy hỏng đầu óc!" Cô ấy không nhịn được cười to: "Cậu vẫn còn không chịu thừa nhận là cậu thích anh ta sao, nếu cậu nhất định không thích, cậu lại đột nhiên nói thế á?"

Lâm Sơ ngồi vào trên giường, phủ nhận nói: "Đều tại mẹ tớ, tối hôm qua bà ấy lại tìm một đối tượng hẹn hò, bảo tớ tuần sau đi gặp mặt người nọ một lần, tớ nhất thời kích động, cho nên cứ như vậy."

Diệp Tĩnh cười cô tự mình lấy cớ, lại ý vị sâu xa nói: "Thật ra thì thế này cũng tốt, trước kia tớ còn cảm giác tâm lý cậu biến thái, nói chuyện yêu đương thôi chứ cũng không phải là cầm đao cắt cổ, không ai lại cẩn thận như cậu thế này hết, căn bản là cậu đang xoi mói, ban đầu lúc còn đi học thì người theo đuổi cậu cũng đã không ít, nam sinh khá hơn thế nào đi nữa cậu đều có thể soi ra tật xấu!"

Lâm Sơ thở dài, nhất thời có chút mê man, cũng không biết rốt cuộc hôm nay đi tới bước này là đúng hay là sai, cảm thấy yêu đương vẫn có chút xa không thể chạm.

***

Đầu kia Trầm Trọng Tuân lái xe không mục đích trên đường, trong đầu nghiêm túc suy nghĩ những lời nói của Lâm Sơ. Số tuổi chênh lệch đã bày ra trước mặt, anh bó tay hết cách, vì vậy kế hoạch hôm nay chỉ là tận lực cố gắng để có thể xứng đôi với Lâm Sơ.

Nữ sinh hai mươi ba tuổi, vẫn giữ được một phần ngây thơ trong sân trường, Trầm Trọng Tuân cũng đã ba mươi tuổi, đã bị xã hội tôi luyện thành ông cụ già dày dặn kinh nghiệm rồi.

Nhưng đàn ông ba mươi tuổi, lại nơi nào sẽ già, ngược lại còn là số tuổi hấp dẫn người nhất. Anh lái xe đến cao ốc Nam Giang, tìm được cửa hàng bán trang phục nam ở lầu bốn, đi thẳng tới mấy nhà lớn, để nhân viên bán hàng thay anh lựa chọn trang phục.

Tây trang áo sơ mi anh không thể vứt bỏ, công việc thường ngày nhất định phải ăn mặc như vậy, chỉ là lúc nhàn hạ anh có thể phải mặc hưu nhàn một chút, lúc đi dạo phố hẹn hò cùng với Lâm Sơ cũng sẽ không làm cho cô cảm thấy mất thể diện.

Làm thế nào để biến chênh lệch bảy tuổi thành ba tuổi, đây cũng là một môn học. Thật ra thì bộ dáng Trầm Trọng Tuân cũng không có vẻ già, chỉ là đã từng là người lúc nào cũng ăn mặc nghiêm túc, khó tránh khỏi xem ra có chút già, tuy đã cởi bỏ tây trang thay vào một bộ quần áo hưu nhàn, nhưng trong lúc đó từng cử động vẫn lộ ra dáng vẻ nghiêm túc không thể xâm phạm.

Trầm Trọng Tuân không thích, nhưng nhân viên bán hàng bên cạnh lại xuân tâm nhộn nhạo, vốn là một phục vụ biến thành hai phục vụ, hai cô gái trẻ tuổi giơ mắc áo nói giọng nhỏ nhẹ. Đầu năm nay hoa mỹ nam không khó tìm, nhưng người có vị đàn ông lại càng ngày càng ít. Lúc Trầm Trọng Tuân không nói một lời thì cặp mắt vô cùng sắc bén, ngũ quan đoan chính cao lớn uy mãnh, quang minh chính đại, hiện giờ khắp phố đều là côn đồ với nụ cười xấu xa, anh là một trong số không nhiều "Người có gương mặt tốt", nếu là ở cổ đại thì, chính là hiệp khách dũng sĩ, anh hùng dân tộc.

Trầm Trọng Tuân không có kiến thức, mua một đống lớn quần áo, trong ánh mắt lưu luyến không rời của nhân viên bán hàng mà càng lúc càng xa.

Sau khi trở về anh khởi động QQ, gọi điện thoại hỏi Lâm Sơ mã số QQ.

Lâm Sơ đang nai lưng học từ đơn Anh ngữ, bị anh cắt ngang trí nhớ, sau khi báo ra mã số máy vi tính ho hai tiếng, mới vừa thông qua xét duyệt, Trầm Trọng Tuân đã phát tới yêu cầu gọi video, Lâm Sơ giật giật khóe miệng, chỉnh sửa lại váy áo ngủ, nói: "Không tiện lắm."

Trầm Trọng Tuân cau mày: "Trong phòng em có người?"

Lâm Sơ trả lời: "Không có ai, tôi chuẩn bị nghỉ ngơi, không có cách nào gọi video."

Trầm Trọng Tuân có chút thất vọng, chỉ có thể nhìn chằm chằm ảnh đại diện QQ của Lâm Sơ. Ảnh đại diện là một gốc cây hoa hướng dương, một vệt ánh mặt trời tà tà chiếu xuống, vô cùng ấm áp.

Lâm Sơ vẫn có chút lạnh nhạt, đối với câu hỏi của Trầm Trọng Tuân chỉ trả lời qua loa, tầm mắt cố định trên từ đơn Anh ngữ, cô nằm ở đầu giường chuyên tâm học tập. Trầm Trọng Tuân cũng không để ý, nghe cô thỉnh thoảng đọc mấy từ đơn, anh thuận tiện chỉnh sửa phát âm cho Lâm Sơ, thấy trong giọng nói Lâm Sơ nhiều hơn mấy phần mừng rỡ, anh lại thuận tiện dạy cô một vài khẩu âm địa phương, hai người hàn huyên rất lâu, nhưng chỉ nói về Anh ngữ, cho đến khi điện thoại di động hết pin, Lâm Sơ mới cúp điện thoại.

Trầm Trọng Tuân dù sao cũng có công sự trong người, đối với anh mà nói, cũng không có cái khái niệm hai ngày nghỉ này, nếu không phải bởi vì Lâm Sơ, anh hoàn toàn sẽ không đi dạo phố mua quần áo vào ngày thứ bảy, vì vậy đến ngày hôm sau, anh không thể đi gặp Lâm Sơ nữa, cũng không thể không trở về Trữ Tiền, sắp xếp trước tiến trình hạng mục tuần sau.

Đối với việc anh rời đi, Lâm Sơ thật sự không có biểu hiện mất mác, một mình hào hứng bừng bừng đi đến rạp chiếu phim Nam Hồ xem một bộ phim, lại gọi Diệp Tĩnh tới cùng nhau ăn cơm.

Thành phố Nam Giang lớn như vậy, gặp người quen biết cũng không dễ dàng. Nhưng hai người vừa đi vào một phòng ăn, Lâm Sơ đã nhìn thấy Giang Tấn và Dương Thuần Bối ngồi ở một cái bàn, Dương Thuần Bối huơ tay múa chân không biết đang nói cái gì, ôm cánh tay Giang Tấn càng dựa càng gần. Lâm Sơ không đợi thấy rõ biểu cảm của Giang Tấn mà vội vàng lôi kéo Diệp Tĩnh đi ra, Diệp Tĩnh kỳ quái nói: "Làm sao làm sao, không phải là cậu muốn đi ăn cơm sao?"

Lâm Sơ nhỏ giọng nói: "Gặp phải người quen, đừng cản trở người ta!"

Cô lôi Diệp Tĩnh đi tới một nhà hàng ở đối diện, nhưng không nghĩ tới thành phố Nam Giang lại nhỏ bé như vậy, mới vừa vào cửa đã thấy Tiết Quyền nghênh diện đi tới, gương mặt phiền chán không chút để ý tới cô gái xinh đẹp vẫn luôn đuổi theo sau lưng.

Tiết Quyền liếc thấy Lâm Sơ, nhíu mày tiến lên đón: "Hai người các cô có nhất thiết phải đến cùng nhau thế này không?"

Lâm Sơ cùng Diệp Tĩnh không giải thích được, chỉ nghe cô gái kia chỉ về phía các cô chất vấn: "Hai người này là ai?"

Tiết Quyền cau mày: "Mới vừa rồi không phải cô hỏi cô gái trong điện thoại của tôi là người nào sao? Chính là các cô ấy!"

Cô gái kia lập tức lắc đầu kêu gào: "Em không tin em không tin!"

Lâm Sơ và Diệp Tĩnh rất ăn ý run rẩy, đưa mắt nhìn cô gái đi như chạy đi ra ngoài. Tiết Quyền cười với các cô một tiếng, phất phất tay không một tiếng động đi tới cửa, Diệp Tĩnh không nhịn được nói: "Đây là cái hoa tuyệt thế gì đấy? Cậu quen à?"

Đầu kia Tiết Quyền nghe được câu hỏi, quay đầu nhìn Diệp Tĩnh một chút, bước chân dừng lại ở cửa, cho đến (di.da.lqd)khi có người từ bên cạnh đi qua, anh ta mới hoàn hồn, đi thẳng ra ngoài.

Lâm Sơ không nhịn được mà miêu tả lại Tiết Quyền một lần, Diệp Tĩnh chắt lưỡi hít hà: "Trong hiện thực cuộc sống thật sự là có người như vậy? Bắt cá hai tay như thế, cũng không sợ gặp báo ứng à!"

Lâm Sơ gật đầu một cái, trong lòng lại tăng thêm một phần không thích dành cho Tiết Quyền.

Kết thúc ngày chủ nhật, thứ hai đau khổ lại tới lần nữa. Thời gian trôi qua hai ngày, tâm tình Lâm Sơ lại có thay đổi, làm việc bộc phát cẩn thận. Cũng không biết lãnh đạo có biết chuyện hôm thứ sáu hay không, cách đối xử với Lâm Sơ cũng không thấy có gì khác thường, chỉ là Lâm Sơ nhạy bén phát giác ra được lúc lãnh đạo đi qua chỗ ngồi của cô thì tầm mắt bất động thanh sắc xẹt qua một chút, Lâm Sơ không khỏi nâng cao tinh thần, trở nên vô cùng cảnh giác.

Buổi trưa ăn cơm ở phòng ăn, Tiết Quyền cầm khay thức ăn ngồi xuống trước mặt cô: "Người phụ nữ ngày hôm qua đi chung với cô kia tên là gì?"

Lâm Sơ nhíu nhíu mày: "Làm sao?"

Tiết Quyền cười một tiếng: "Tôi muốn xin số điện thoại của cô ấy!"

Lâm Sơ có chút giật mình, lấy cớ, không đưa số điện thoại cho.

Buổi chiều Tiết Quyền thừa dịp cô không lưu ý, len lén chạy tới bàn làm việc của cô tìm kiếm trong danh bạ điện thoại di động, một lát sau đã lấy được tin tức mình muốn, đối với những việc này Lâm Sơ hoàn toàn không phát hiện, sau khi tan việc vẫn chen chúc lên  xe trở về mua thức ăn nấu cơm, ban đêm thì học Anh ngữ xem phim Mỹ, ngủ khoảng bảy tiếng sau đó lần nữa rời giường đi làm, cứ bận rộn như thế cho đến thứ năm, cô đã gần như quên mất sự tồn tại của Trầm Trọng Tuân.

Lúc tan việc Dương Thuần Bối tìm được Lâm Sơ, hẹn cô chủ nhật đi dạo phố, Lâm Sơ cầm cây dù đi ra ngoài, từ chối nói chủ nhật có chuyện, một đường đi thẳng tới cửa chính đơn vị, Lâm Sơ chợt dừng bước, chấn kinh nhìn chằm chằm Trầm Trọng Tuân từ trong xe đi ra.

Trầm Trọng Tuân mặc áo tay ngắn cổ chữ V, quần hưu nhàn màu đen, dáng  người to cao ngày trước vẫn luôn che giấu ở dưới lớp tây trang bây giờ biểu lộ rõ ràng ra bên ngoài, trang phục rực rỡ hẳn lên, ngay cả Dương Thuần Bối cũng nhìn chằm chằm anh một hồi lâu, mới nhận ra anh là ai.

Lâm Sơ trợn mắt há hốc mồm, Trầm Trọng Tuân mở cửa xe, gật gật đầu với Dương Thuần Bối, lại nhìn về phía Lâm Sơ: "Lên xe đi!"

Lâm Sơ nhanh chóng ngậm miệng, nghi ngờ ngồi vào trong xe, liên tiếp quay đầu nhìn về phía Trầm Trọng Tuân, cả bụng tò mò đều nghẹn ở trong cổ.

Đầu kia Dương Thuần Bối hưng phấn gọi điện thoại cho Giang Tấn, thần thần bí bí nói: "Anh đoán xem mới vừa rồi Lam Sơ lên xe của ai?"

Giang Tấn đang bận rộn ở tòa soạn báo, qua loa nói: "Người nào?"

Dương Thuần Bối cười nói: "Lần trước diễn xuất ở bên Nam Hồ anh còn nhớ không? Chính là người trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân kia, một người quản lý, tên là Trầm Trọng Tuân, chính là anh ta, mới vừa rồi đón Lâm Sơ đi, xem ra quan hệ của bọn họ nhất định không tầm thường!"

Động tác của Giang Tấn hơi chậm lại, trầm mặt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính yên lặng lắng nghe.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương