Lâm Cô Nương Thành Tù Ký
-
Chương 12
Edit: Thanh Xuân.
Trầm Trọng Tuân vô duyên vô cớ lén lưu số điện thoại của Lâm Sơ, cũng không biết có để làm cái gì, sáng sớm ngày hôm sau, anh lập tức rời giường rửa mặt, mang theo một gói to dép lê đón xe về Trữ Tiền.
Lúc tới tòa chung cư chưa tới bảy giờ, đỉnh đầu nắng sớm chiếu xuống mặt đất, cỏ cây bên đường khô ráo hoa nở, từng vòng bên trong vầng sáng dường như có một ngọn lửa cháy không ngừng. Vừa mở cửa xe, đã có một cỗ hơi nóng phà vào trên mặt, Trầm Trọng Tuân thanh toán tiền lập tức muốn lên lầu, giương mắt lại thấy ông nội Lâm Sơ chậm rãi từ trên đường nhỏ đi thong thả đến, lưng còng, mồ hôi thấm vào trong quần áo, túi nylon trên tay đựng mấy chai nhựa không.
Ông nội cũng nhìn thấy Trầm Trọng Tuân, cười lên tiếng chào hỏi: "Sớm như vậy đã đi làm?"
Trầm Trọng Tuân trả lời: "Vẫn chưa ạ."
Hai người một đường đi thẳng lên lầu, vóc dáng Trầm Trọng Tuân cao lớn, không có cách nào khác cùng ông nội sánh đôi, nên từng bước lùi lại phía sau. Ông nội thì thầm thời tiết nóng nực, dường như hữu khí vô lực, lúc đi đến lầu hai không hiểu tại sao dừng bước, đột nhiên ngã xuống dưới, Trầm Trọng Tuân phản ứng nhanh chóng, lập tức tiếp được ông.
Hai mắt ông nội nhanh chóng khép lại, Trầm Trọng Tuân vừa định gọi ông, đã thấy ông lại chậm rãi lặng lẽ mắt ra, khoát tay lảo đảo vịn tường.
Trầm Trọng Tuân nói: "Ông nội, có phải bị cảm nắng không?"
Ông nội hoãn một hơi, ánh mắt dần dần tỉnh táo, nhỏ giọng nhìn Trầm Trọng Tuân nói: "Không có việc gì, cậu đừng nói cho bạn già tôi biết, tôi nghỉ một chút thì tốt rồi."
Ông đã không nhúc nhích được, nghỉ một chút lúc này đang ở trên cầu thang, Trầm Trọng Tuân định dìu ông lên lầu, nghiêng người, để sức nặng toàn thân ông nội đều dựa vào trên người anh.
Bà nội là người khôn khéo, vừa mở cửa nhìn thấy sắc mặt ông nội, lập tức phản ứng kịp, mắng: "Lão già chết tiệc, có phải bị cảm nắng không!"
Ông nội một mực phủ nhận, ai ngờ Trầm Trọng Tuân đã mở miệng: "Trước để ông đi vào nghỉ ngơi một chút, nếu không một lát lại té xỉu!"
Bà nội nghe vậy, cảm thấy căng thẳng, thu tiếng mắng lại lập tức đỡ ông nội vào nhà, lại nhìn về phía Trầm Trọng Tuân nói cám ơn. Khi cửa đóng lại vẫn còn có thể nghe thấybà nội oán giận: "5 giờ ra cửa nhặt chai nhặt đến bây giờ, ông trông cậy vào cái này mà phát tài? Thế nào, muốn đến bệnh viện không?"
Không biết ông nội nói cái gì, bà nội không trách móc nữa, giọng nói bên trong nhà dần dần im lặng lại.
Bên kia Lâm Sơ từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy xuống, liếc mắt một cái trên sân cỏ, nhất thời không thấy xe đâu, cô lại trở về hàng lang mở hòm thư ra, cũng không thấy bất kỳ vật gì, không khỏi kỳ quái. Gần tới giờ làm việc, cô cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới bến xe buýt.
Trước lúc nghỉ trưa nhận được tin nhắn xin lỗi của Giang Tấn, nói là sáng sớm quên cầm tiền nhét vào hộp thư, sau khi tan tầm giáp mặt trả cho cô, Lâm Sơ nhắn tài khoản ngân hàng cho anh, bảo anh gõ vào Caly, Giang Tấn lại không trả lời.
Ban ngày nhiệt độ rất cao, lúc làm việc mọi người đều có chút lười nhác, công nhân viên tác nghiệp bên ngoài buổi chiều không cần đi làm, trước đó ngành khí tượng đã phát tin nhiệt độ báo động đỏ, trong thành phố Nam Giang có một số người dân bị cảm nắng đưa đi bệnh viện, trong bệnh viện người đến đã chật kín.
Lâm Sơ chịu đựng đến 4 giờ, rốt cục tan tầm. Cô không mang theo dù, nên tránh dưới dù của đồng nghiệp đi ra ngoài, mọi người đều oán giận thời tiết hôm nay, thoáng đi vài bước đã ướt đẫm mồ hôi, sau gáy Lâm Sơ đã lít nhít mồ hôi, tóc dài vừa buồn bực lại vừa nóng. Mới vừa vén tóc dài lại, định tết tóc thành đuôi sam, đột nhiên phía trước có người gọi cô: "Lâm Sơ!"
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Dương Thuần Bối đứng bên cạnh xe moto, cũng không sợ bị phơi nắng, cùng Giang Tấn dựa vào nhau, nhìn về phía cô kêu: "Nơi này, Giang Tấn tìm cô!"
Lâm Sơ nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, đi về phía bọn họ, Giang Tấn còn chưa mở miệng, Dương Thuần Bối đã nói: "Đợi cô một hồi lâu, ai, như thế này chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi dạo phố được không?"
Đối với đề nghị này của cô trong thời tiết nóng bức như thế này Lâm Sơ không còn lời nào để nói, miễn cưỡng nói: "Không được." Quay đầu nhìn về phía Giang Tấn, trực tiếp hỏi, "Trả tiền?"
Giang Tấn "A" một tiếng, ôm mũ bão hiểm cười nói: "Trả tiền, thuận tiện mời cô ăn cơm, để cảm ơn!"
Dương Thuần Bối lập tức nói: "Được đó, đi ăn ở đâu?"
Lâm Sơ vừa định cự tuyệt, ai ngờ Giang Tấn đã mở miệng: "Ai, hôm nay sẽ không mời cô, tôi chỉ mời Lâm Sơ, lần sau lại mời cô được chứ!"
Dương Thuần Bối không thuận theo, nhất định muốn Giang Tấn dẫn cô theo, vừa nói vừa ôm cánh tay Giang Tấn tả diêu hữu hoảng (*), Giang Tấn không kiên nhẫn rút tay ra, lấy một cái mũ bảo hiểm khác ném cho Lâm Sơ, trực tiếp ra hiệu: "Lên xe!"
(*) trái dao động phải lắc lư.
Lâm Sơ đối với hai người bọn họ liếc mắt đưa tình làm bộ như không thấy, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà mở điều hòa, tiếp được mũ bảo hiểm sau đó kéo Dương Thuần Bối đang kêu la không ngừn: "Này, cô đi với anh ta đi, tôi không đi!" Nói xong, thì đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Dương Thuần Bối hưng phấn nhận lấy, vừa cầm lấy mũ bảo hiểm, trên tay đã bị một cỗ lực đạo kéo, cô khẽ kêu một tiếng, chớp mắt mũ bảo hiểm bị Giang Tấn đoạt lại trong tay.
Giang Tấn sải bước xuống moto, chợt đội mũ bảo hiểm lên đầu Lâm Sơ, Lâm Sơ chưa phản ứng kịp, lại bị anh nắm cổ tay kéo tới chỗ ngồi phía sau moto, mạnh mẽ nhấn ngồi xuống.
"Anh làm gì thế!" Lâm Sơ đưa tay tháo mũ bảo hiểm, lại bị Giang Tấn một phen chế trụ, vặn hai vai của cô, giữ chặt bên hông cô, vững vàng sải bước lên xe, lại không nói hai lời lên xe khởi động, lướt qua trước mặt Dương Thuần Bối phất phất tay, Dương Thuần Bối vội vàng nhường đường, nhưng vẫn bị bụi đất văng lên đầy người.
Tốc độ xe vừa nhanh vừa mãnh, Lâm Sơ ôm lấy thắt lưng Giang Tấn, lớn tiếng kêu "Lái chậm một chút”, lời nói bị nón bảo hiểm ngăn cản trong nháy mắt đã bị gió thổi tan, Giang Tấn căn bản nghe không thấy.
Mặc dù chạng vạng, nắng vẫn còn gắt như cũ, trên làn da như bị nướng bốc khói chi chít. Moto giống như nhảy qua ngọn lửa, gió mạnh thỏi tan đi cái nóng một chút, không biết qua bao lâu, tốc độ xe chậm lại, thịt nướng nóng rực dán trên cánh tay, chẳng qua Lâm Sơ đã bị gió thổi chết lặng, xúc giác trở nên chậm chạp.
Giang Tấn tháo nón bảo hiểm xuống, cười nói: "Xuống xe, dẫn cô đi ăn một bữa ngon lành!"
Rốt cục Lâm Sơ cũng chui đầu ra, tóc dài dính lung tung trên mặt, hơi thở không ổn định nói: "Tôi bảo anh lái chậm một chút mà, sao anh giống như bị điên thế?"
Giang Tấn vô tội nói: "Cô nói lúc nào? Tôi không nghe thấy!"
Lâm Sơ tức giận trừng mắt liếc anh một cái, hai chân tê tê, căn bản không đứng lên được. Giang Tấn đứng ở một bên nhìn, đợi Lâm Sơ giãy dụa nửa ngày, rốt cục bước xuống xe, anh mới tiến lên cất nón bảo hiểm, dẫn cô cùng vào quán ăn.
Nơi vừa tới là An Chi, Lâm Sơ dứt khoát đồng ý lời mời không giả thích được của Giang Tấn.
Lâm Sơ chưa bao giờ tới nhà hàng Nhật chân chính, đối với cách trang trí bên trong nội đều thấy mới mẻ, sau khi cô khách khí vài câu, thì hết sức chuyên chú nhâm nhi thưởng thức, cùng Giang Tấn có một câu không đáp một câu.
Nửa ngày Lâm Sơ mới nuốt xuống một ngụm sushi, nhìn chằm chằm anh nói: "Nói như vậy, năm nay anh vừa tốt nghiệp?"
Giang Tấn gật đầu, miệng nhét đầy thức ăn, giọng nói không rõ nói: "Đúng vậy, công việc cũng vừa chuyển chính thức, suýt tý nừa là bị ông lão nhà tôi trục xuất ra nước ngoài rồi!"
Lâm Sơ cười cười, cúi đầu lại gắp lên một miếng khác, không chịu nổi nói tính tình anh có chút nóng nảy, hoàn toàn nhìn không ra tháng trước anh vẫn là sinh viên.
Ăn được một nửa, đột nhiên di động Giang Tấn vang lên, không biết đầu bên kia nói gì đó, Giang Tấn nhỏ giọng nói: "Biết rồi, tôi tính buổi tối trở về xin lỗi ông ngoại, bây giờ tôi đang ăn cơm, không nói trước!"
Nói vài câu, ngược lại đầu bên kia cúp điện thoại trước, Giang Tấn kêu "Này này" hai tiếng, nhìn về phía Lâm Sơ nhún vai.
Trầm Trọng Tuân thả điện thoại di động xuống, đi ra mở cửa, ông nội bà nội Lâm Sơ đứng bên ngoài, trên tay đang cầm một tô bánh trẻo, cười nói: "Chúng tôi vừa rồi thấy cậu từ bên ngoài trở về, vẫn chưa ăn cơm chứ? Có ít bánh trẻo, mời cậu ăn!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, lấy hai đôi dép lê màu xám trong kệ giày ra, lập tức mời ông bà cụ vào nhà.
Ông bà cụ luôn nhiệt tình, cũng không khách sáo, bà nội nói vài câu thì đi vào phòng bếp tìm chén nhỏ và gia vị, Trầm Trọng Tuân nói muốn để tự mình làm, để cho ông bà cụ tùy ý ngồi, bà nội cười nói: "Phòng này tôi so với cậu quen hơn, cậu ngồi đi!"
Ông nội nhìn về phía Trầm Trọng Tuân nói: "Đây không phải buổi sáng tôi ngã trên cầu thang một cái, bạn già tôi nói sao, bà ấy đã nói muốn tới cảm ơn cậu, cảm ơn đó!"
Trầm Trọng Tuân khách khí nói: "Đúng vậy, ông nội bà nội!"
Bà nội đảo khách thành chủ, để cho Trầm Trọng Tuân buông đồ ăn ra, chỉ vào gia vị nói: "Sớm biết như vậy vừa rồi tôi đã lấy từ trong nhà, nhà chúng tôi đặc biệt có một loại tương ớt thơm mùi tỏi, ngâm trong dấm chua nhưng rất thơm, Đao Đao thích ăn nhất, cũng chỉ có mình tôi làm ra được vị này, mẹ con bé cùng làm không được." Dứt lời, sợ Trầm Trọng Tuân không biết ai là Đao Đao, nên lập tức giải thích, "Ah đúng rồi, Đao Đao chính là cháu gái tôi, tên gọi là kêu Lâm Sơ, lần trước chính là con bé làm phiền cậu, ở nhà cậu bảo quản một ít bánh trẻo này!"
Trầm Trọng Tuân nuốt bánh trẻo xuống, cười nói: "Con biết Lâm Sơ, nhưng mà tại sao nhủ danh của cô ấy gọi là Đao Đao vậy?"
Nói đến cái này ông nội bắt đầu hăng hái, cái này phải nói về con bé lúc nhỏ nói: "Cái này nhưng cũng có ý tứ, khi còn bé con bé không biết chữ, vừa nát, có một lần trong lớp học vẽ bản, cô giáo trên mỗi cuốn tập của mỗi đứa đều viết tên của chúng nó, còn ghép thêm vần, để cho hai cái cô bé tóc dài phát tập. Lúc phát đến "Đao Đao", cô bé tóc dài kia đã nói tên của con bé không phải gọi "Sơ Sơ", gọi là Đao Đao, trên đó không phải có ghép vần sao, ngay từ đầu Đao Đao còn có thể chỉ vào ghép vần nói cái chữ này đọc là "Sơ", nhưng mà đứa bé đó có thành tích tốt, nhất định phải đọc là "Đao", nói cô giáo ghép vần viết sai, làm hại nha đầu kia về nhà đã nói mình gọi là "Đao Đao", gọi suốt một học kỳ, đến lúc học tiểu học mới tin mình gọi là "Sơ Sơ", nhưng mà lúc ấy mọi người đã không được!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười, khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Lâm Sơ lúc không biết chữ, tưởng tượng nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Cái tên "Đao Đao" này, cũng rất dễ nghe."
Bà nội cười nói: "Nhũ danh này rất dễ nhớ, sau này con bé biết chữ rồi vẫn còn không vui đó, nhưng hiện tại lại rất ngoan." Nhắc tới Lâm Sơ, bà nội thao thao bất tuyệt, bà có cháu trai, lúc trước có chút trọng nam khinh nữ, sau này bọn nhỏ lớn lên mới nhận ra cháu gái khéo léo hiếu thuận, cháu trai ở Trữ Tiền, gần nửa năm mới trở về thăm ông bà một lần, nhưng thật ra Lâm Sơ, chỉ cần về nhà, nhất định sẽ tới thăm hai ông bà."Đao Đao nhà chúng tôi rất là ngoan, lại thông minh, lúc trước nhiều người làm trong doanh nghiệp nhà nước như vậy, con bé không chịu thua kém, thật đúng là thi đậu, hiện tại muốn vào doanh nghiệp nhà nước có nhiều khó khăn, người như con bé, thật không dễ dàng!"
Trầm Trọng Tuân thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thả chậm tốc độ ăn, mãi đến khi hết ánh chiều tà, anh mới ăn xong một cái bánh trẻo cuối cùng, bà nội cũng sắp xong, cuối cùng nói: "Hiện tại con bé đang kết giao với người kia, tôi và ông nội con bé vẫn chưa gặp mặt, nhưng mà nghe nói rất tốt, đang công tác ở cơ quan, lương một năm cũng có bảy tám vạn, đang chờ đến lúc con bé sẽ dẫn về ra mắt chúng tôi."
Trầm Trọng Tuân nhất thời không nói nên lời, đôi đũa cầm trong tay không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trái tim theo ánh chiều tà ngả xuống chân núi, rầu rĩ cổ không đứng dậy.
Đầu kia Lâm Sơ ăn uống no đủ, sau khi đi ra nhà hàng cũng không thấy Giang Tấn trả tiền, cô không có ý mở miệng đòi tiền, đành phải ngồi lại trên xe.
Trên đường về Giang Tấn lái rất chậm, sắc trời tối hoàn hoàn khi mới vừa tới hoa viên Quan Cẩm. Lâm Sơ trả nón bảo hiểm lại cho anh, đứng trước chưng cư muốn nói lại thôi, Giang Tấn giả ngu: "Như thế nào còn không đi lên, nếu không chúng ta lại đi uống một chén?"
Lâm Sơ cắn răng một cái, nói: "Đúng rồi, anh vẫn chưa trả tiền đi?"
Giang Tấn "A" một tiếng, chậm rãi lấy ra năm mươi tệ, Lâm Sơ vừa chạm vào, anh lập tức vội chụp lại, cùng giằng co dành tiền với cô.
Lâm Sơ khó hiểu nhìn anh, Giang Tấn cười nói: "Đúng rồi, trước kia cô đi tìm phòng, hiểu rõ giá phòng ở vùng này không? Tôi muốn chuyển nhà, không có kinh nghiệm."
Lâm Sơ dùng sức rút tiền lại, nhét vào túi tiền mới nói: "Tôi cũng không rõ, mấy đường gần đây đều không còn đâu, anh tìm người môi giới đi!" Dứt lời, cô lập tức vẫy tay cáo biệt, xoay người chạy vào hàng làng, Giang Tấn lại gọi hai tiếng, Lâm Sơ đã muốn không hề đáp lại.
Trầm Trọng Tuân vô duyên vô cớ lén lưu số điện thoại của Lâm Sơ, cũng không biết có để làm cái gì, sáng sớm ngày hôm sau, anh lập tức rời giường rửa mặt, mang theo một gói to dép lê đón xe về Trữ Tiền.
Lúc tới tòa chung cư chưa tới bảy giờ, đỉnh đầu nắng sớm chiếu xuống mặt đất, cỏ cây bên đường khô ráo hoa nở, từng vòng bên trong vầng sáng dường như có một ngọn lửa cháy không ngừng. Vừa mở cửa xe, đã có một cỗ hơi nóng phà vào trên mặt, Trầm Trọng Tuân thanh toán tiền lập tức muốn lên lầu, giương mắt lại thấy ông nội Lâm Sơ chậm rãi từ trên đường nhỏ đi thong thả đến, lưng còng, mồ hôi thấm vào trong quần áo, túi nylon trên tay đựng mấy chai nhựa không.
Ông nội cũng nhìn thấy Trầm Trọng Tuân, cười lên tiếng chào hỏi: "Sớm như vậy đã đi làm?"
Trầm Trọng Tuân trả lời: "Vẫn chưa ạ."
Hai người một đường đi thẳng lên lầu, vóc dáng Trầm Trọng Tuân cao lớn, không có cách nào khác cùng ông nội sánh đôi, nên từng bước lùi lại phía sau. Ông nội thì thầm thời tiết nóng nực, dường như hữu khí vô lực, lúc đi đến lầu hai không hiểu tại sao dừng bước, đột nhiên ngã xuống dưới, Trầm Trọng Tuân phản ứng nhanh chóng, lập tức tiếp được ông.
Hai mắt ông nội nhanh chóng khép lại, Trầm Trọng Tuân vừa định gọi ông, đã thấy ông lại chậm rãi lặng lẽ mắt ra, khoát tay lảo đảo vịn tường.
Trầm Trọng Tuân nói: "Ông nội, có phải bị cảm nắng không?"
Ông nội hoãn một hơi, ánh mắt dần dần tỉnh táo, nhỏ giọng nhìn Trầm Trọng Tuân nói: "Không có việc gì, cậu đừng nói cho bạn già tôi biết, tôi nghỉ một chút thì tốt rồi."
Ông đã không nhúc nhích được, nghỉ một chút lúc này đang ở trên cầu thang, Trầm Trọng Tuân định dìu ông lên lầu, nghiêng người, để sức nặng toàn thân ông nội đều dựa vào trên người anh.
Bà nội là người khôn khéo, vừa mở cửa nhìn thấy sắc mặt ông nội, lập tức phản ứng kịp, mắng: "Lão già chết tiệc, có phải bị cảm nắng không!"
Ông nội một mực phủ nhận, ai ngờ Trầm Trọng Tuân đã mở miệng: "Trước để ông đi vào nghỉ ngơi một chút, nếu không một lát lại té xỉu!"
Bà nội nghe vậy, cảm thấy căng thẳng, thu tiếng mắng lại lập tức đỡ ông nội vào nhà, lại nhìn về phía Trầm Trọng Tuân nói cám ơn. Khi cửa đóng lại vẫn còn có thể nghe thấybà nội oán giận: "5 giờ ra cửa nhặt chai nhặt đến bây giờ, ông trông cậy vào cái này mà phát tài? Thế nào, muốn đến bệnh viện không?"
Không biết ông nội nói cái gì, bà nội không trách móc nữa, giọng nói bên trong nhà dần dần im lặng lại.
Bên kia Lâm Sơ từ trong phòng vội vội vàng vàng chạy xuống, liếc mắt một cái trên sân cỏ, nhất thời không thấy xe đâu, cô lại trở về hàng lang mở hòm thư ra, cũng không thấy bất kỳ vật gì, không khỏi kỳ quái. Gần tới giờ làm việc, cô cũng không nghĩ nhiều, vội vàng chạy tới bến xe buýt.
Trước lúc nghỉ trưa nhận được tin nhắn xin lỗi của Giang Tấn, nói là sáng sớm quên cầm tiền nhét vào hộp thư, sau khi tan tầm giáp mặt trả cho cô, Lâm Sơ nhắn tài khoản ngân hàng cho anh, bảo anh gõ vào Caly, Giang Tấn lại không trả lời.
Ban ngày nhiệt độ rất cao, lúc làm việc mọi người đều có chút lười nhác, công nhân viên tác nghiệp bên ngoài buổi chiều không cần đi làm, trước đó ngành khí tượng đã phát tin nhiệt độ báo động đỏ, trong thành phố Nam Giang có một số người dân bị cảm nắng đưa đi bệnh viện, trong bệnh viện người đến đã chật kín.
Lâm Sơ chịu đựng đến 4 giờ, rốt cục tan tầm. Cô không mang theo dù, nên tránh dưới dù của đồng nghiệp đi ra ngoài, mọi người đều oán giận thời tiết hôm nay, thoáng đi vài bước đã ướt đẫm mồ hôi, sau gáy Lâm Sơ đã lít nhít mồ hôi, tóc dài vừa buồn bực lại vừa nóng. Mới vừa vén tóc dài lại, định tết tóc thành đuôi sam, đột nhiên phía trước có người gọi cô: "Lâm Sơ!"
Lâm Sơ ngẩng đầu nhìn lại, thì thấy Dương Thuần Bối đứng bên cạnh xe moto, cũng không sợ bị phơi nắng, cùng Giang Tấn dựa vào nhau, nhìn về phía cô kêu: "Nơi này, Giang Tấn tìm cô!"
Lâm Sơ nói lời tạm biệt với đồng nghiệp, đi về phía bọn họ, Giang Tấn còn chưa mở miệng, Dương Thuần Bối đã nói: "Đợi cô một hồi lâu, ai, như thế này chúng ta cùng nhau đi ăn cơm đi dạo phố được không?"
Đối với đề nghị này của cô trong thời tiết nóng bức như thế này Lâm Sơ không còn lời nào để nói, miễn cưỡng nói: "Không được." Quay đầu nhìn về phía Giang Tấn, trực tiếp hỏi, "Trả tiền?"
Giang Tấn "A" một tiếng, ôm mũ bão hiểm cười nói: "Trả tiền, thuận tiện mời cô ăn cơm, để cảm ơn!"
Dương Thuần Bối lập tức nói: "Được đó, đi ăn ở đâu?"
Lâm Sơ vừa định cự tuyệt, ai ngờ Giang Tấn đã mở miệng: "Ai, hôm nay sẽ không mời cô, tôi chỉ mời Lâm Sơ, lần sau lại mời cô được chứ!"
Dương Thuần Bối không thuận theo, nhất định muốn Giang Tấn dẫn cô theo, vừa nói vừa ôm cánh tay Giang Tấn tả diêu hữu hoảng (*), Giang Tấn không kiên nhẫn rút tay ra, lấy một cái mũ bảo hiểm khác ném cho Lâm Sơ, trực tiếp ra hiệu: "Lên xe!"
(*) trái dao động phải lắc lư.
Lâm Sơ đối với hai người bọn họ liếc mắt đưa tình làm bộ như không thấy, thầm nghĩ chạy nhanh về nhà mở điều hòa, tiếp được mũ bảo hiểm sau đó kéo Dương Thuần Bối đang kêu la không ngừn: "Này, cô đi với anh ta đi, tôi không đi!" Nói xong, thì đưa mũ bảo hiểm cho cô.
Dương Thuần Bối hưng phấn nhận lấy, vừa cầm lấy mũ bảo hiểm, trên tay đã bị một cỗ lực đạo kéo, cô khẽ kêu một tiếng, chớp mắt mũ bảo hiểm bị Giang Tấn đoạt lại trong tay.
Giang Tấn sải bước xuống moto, chợt đội mũ bảo hiểm lên đầu Lâm Sơ, Lâm Sơ chưa phản ứng kịp, lại bị anh nắm cổ tay kéo tới chỗ ngồi phía sau moto, mạnh mẽ nhấn ngồi xuống.
"Anh làm gì thế!" Lâm Sơ đưa tay tháo mũ bảo hiểm, lại bị Giang Tấn một phen chế trụ, vặn hai vai của cô, giữ chặt bên hông cô, vững vàng sải bước lên xe, lại không nói hai lời lên xe khởi động, lướt qua trước mặt Dương Thuần Bối phất phất tay, Dương Thuần Bối vội vàng nhường đường, nhưng vẫn bị bụi đất văng lên đầy người.
Tốc độ xe vừa nhanh vừa mãnh, Lâm Sơ ôm lấy thắt lưng Giang Tấn, lớn tiếng kêu "Lái chậm một chút”, lời nói bị nón bảo hiểm ngăn cản trong nháy mắt đã bị gió thổi tan, Giang Tấn căn bản nghe không thấy.
Mặc dù chạng vạng, nắng vẫn còn gắt như cũ, trên làn da như bị nướng bốc khói chi chít. Moto giống như nhảy qua ngọn lửa, gió mạnh thỏi tan đi cái nóng một chút, không biết qua bao lâu, tốc độ xe chậm lại, thịt nướng nóng rực dán trên cánh tay, chẳng qua Lâm Sơ đã bị gió thổi chết lặng, xúc giác trở nên chậm chạp.
Giang Tấn tháo nón bảo hiểm xuống, cười nói: "Xuống xe, dẫn cô đi ăn một bữa ngon lành!"
Rốt cục Lâm Sơ cũng chui đầu ra, tóc dài dính lung tung trên mặt, hơi thở không ổn định nói: "Tôi bảo anh lái chậm một chút mà, sao anh giống như bị điên thế?"
Giang Tấn vô tội nói: "Cô nói lúc nào? Tôi không nghe thấy!"
Lâm Sơ tức giận trừng mắt liếc anh một cái, hai chân tê tê, căn bản không đứng lên được. Giang Tấn đứng ở một bên nhìn, đợi Lâm Sơ giãy dụa nửa ngày, rốt cục bước xuống xe, anh mới tiến lên cất nón bảo hiểm, dẫn cô cùng vào quán ăn.
Nơi vừa tới là An Chi, Lâm Sơ dứt khoát đồng ý lời mời không giả thích được của Giang Tấn.
Lâm Sơ chưa bao giờ tới nhà hàng Nhật chân chính, đối với cách trang trí bên trong nội đều thấy mới mẻ, sau khi cô khách khí vài câu, thì hết sức chuyên chú nhâm nhi thưởng thức, cùng Giang Tấn có một câu không đáp một câu.
Nửa ngày Lâm Sơ mới nuốt xuống một ngụm sushi, nhìn chằm chằm anh nói: "Nói như vậy, năm nay anh vừa tốt nghiệp?"
Giang Tấn gật đầu, miệng nhét đầy thức ăn, giọng nói không rõ nói: "Đúng vậy, công việc cũng vừa chuyển chính thức, suýt tý nừa là bị ông lão nhà tôi trục xuất ra nước ngoài rồi!"
Lâm Sơ cười cười, cúi đầu lại gắp lên một miếng khác, không chịu nổi nói tính tình anh có chút nóng nảy, hoàn toàn nhìn không ra tháng trước anh vẫn là sinh viên.
Ăn được một nửa, đột nhiên di động Giang Tấn vang lên, không biết đầu bên kia nói gì đó, Giang Tấn nhỏ giọng nói: "Biết rồi, tôi tính buổi tối trở về xin lỗi ông ngoại, bây giờ tôi đang ăn cơm, không nói trước!"
Nói vài câu, ngược lại đầu bên kia cúp điện thoại trước, Giang Tấn kêu "Này này" hai tiếng, nhìn về phía Lâm Sơ nhún vai.
Trầm Trọng Tuân thả điện thoại di động xuống, đi ra mở cửa, ông nội bà nội Lâm Sơ đứng bên ngoài, trên tay đang cầm một tô bánh trẻo, cười nói: "Chúng tôi vừa rồi thấy cậu từ bên ngoài trở về, vẫn chưa ăn cơm chứ? Có ít bánh trẻo, mời cậu ăn!"
Trầm Trọng Tuân ngẩn người, lấy hai đôi dép lê màu xám trong kệ giày ra, lập tức mời ông bà cụ vào nhà.
Ông bà cụ luôn nhiệt tình, cũng không khách sáo, bà nội nói vài câu thì đi vào phòng bếp tìm chén nhỏ và gia vị, Trầm Trọng Tuân nói muốn để tự mình làm, để cho ông bà cụ tùy ý ngồi, bà nội cười nói: "Phòng này tôi so với cậu quen hơn, cậu ngồi đi!"
Ông nội nhìn về phía Trầm Trọng Tuân nói: "Đây không phải buổi sáng tôi ngã trên cầu thang một cái, bạn già tôi nói sao, bà ấy đã nói muốn tới cảm ơn cậu, cảm ơn đó!"
Trầm Trọng Tuân khách khí nói: "Đúng vậy, ông nội bà nội!"
Bà nội đảo khách thành chủ, để cho Trầm Trọng Tuân buông đồ ăn ra, chỉ vào gia vị nói: "Sớm biết như vậy vừa rồi tôi đã lấy từ trong nhà, nhà chúng tôi đặc biệt có một loại tương ớt thơm mùi tỏi, ngâm trong dấm chua nhưng rất thơm, Đao Đao thích ăn nhất, cũng chỉ có mình tôi làm ra được vị này, mẹ con bé cùng làm không được." Dứt lời, sợ Trầm Trọng Tuân không biết ai là Đao Đao, nên lập tức giải thích, "Ah đúng rồi, Đao Đao chính là cháu gái tôi, tên gọi là kêu Lâm Sơ, lần trước chính là con bé làm phiền cậu, ở nhà cậu bảo quản một ít bánh trẻo này!"
Trầm Trọng Tuân nuốt bánh trẻo xuống, cười nói: "Con biết Lâm Sơ, nhưng mà tại sao nhủ danh của cô ấy gọi là Đao Đao vậy?"
Nói đến cái này ông nội bắt đầu hăng hái, cái này phải nói về con bé lúc nhỏ nói: "Cái này nhưng cũng có ý tứ, khi còn bé con bé không biết chữ, vừa nát, có một lần trong lớp học vẽ bản, cô giáo trên mỗi cuốn tập của mỗi đứa đều viết tên của chúng nó, còn ghép thêm vần, để cho hai cái cô bé tóc dài phát tập. Lúc phát đến "Đao Đao", cô bé tóc dài kia đã nói tên của con bé không phải gọi "Sơ Sơ", gọi là Đao Đao, trên đó không phải có ghép vần sao, ngay từ đầu Đao Đao còn có thể chỉ vào ghép vần nói cái chữ này đọc là "Sơ", nhưng mà đứa bé đó có thành tích tốt, nhất định phải đọc là "Đao", nói cô giáo ghép vần viết sai, làm hại nha đầu kia về nhà đã nói mình gọi là "Đao Đao", gọi suốt một học kỳ, đến lúc học tiểu học mới tin mình gọi là "Sơ Sơ", nhưng mà lúc ấy mọi người đã không được!"
Trầm Trọng Tuân buồn cười, khó có thể tưởng tượng dáng vẻ Lâm Sơ lúc không biết chữ, tưởng tượng nửa ngày, mới thấp giọng nói: "Cái tên "Đao Đao" này, cũng rất dễ nghe."
Bà nội cười nói: "Nhũ danh này rất dễ nhớ, sau này con bé biết chữ rồi vẫn còn không vui đó, nhưng hiện tại lại rất ngoan." Nhắc tới Lâm Sơ, bà nội thao thao bất tuyệt, bà có cháu trai, lúc trước có chút trọng nam khinh nữ, sau này bọn nhỏ lớn lên mới nhận ra cháu gái khéo léo hiếu thuận, cháu trai ở Trữ Tiền, gần nửa năm mới trở về thăm ông bà một lần, nhưng thật ra Lâm Sơ, chỉ cần về nhà, nhất định sẽ tới thăm hai ông bà."Đao Đao nhà chúng tôi rất là ngoan, lại thông minh, lúc trước nhiều người làm trong doanh nghiệp nhà nước như vậy, con bé không chịu thua kém, thật đúng là thi đậu, hiện tại muốn vào doanh nghiệp nhà nước có nhiều khó khăn, người như con bé, thật không dễ dàng!"
Trầm Trọng Tuân thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, thả chậm tốc độ ăn, mãi đến khi hết ánh chiều tà, anh mới ăn xong một cái bánh trẻo cuối cùng, bà nội cũng sắp xong, cuối cùng nói: "Hiện tại con bé đang kết giao với người kia, tôi và ông nội con bé vẫn chưa gặp mặt, nhưng mà nghe nói rất tốt, đang công tác ở cơ quan, lương một năm cũng có bảy tám vạn, đang chờ đến lúc con bé sẽ dẫn về ra mắt chúng tôi."
Trầm Trọng Tuân nhất thời không nói nên lời, đôi đũa cầm trong tay không nhúc nhích, chỉ cảm thấy trái tim theo ánh chiều tà ngả xuống chân núi, rầu rĩ cổ không đứng dậy.
Đầu kia Lâm Sơ ăn uống no đủ, sau khi đi ra nhà hàng cũng không thấy Giang Tấn trả tiền, cô không có ý mở miệng đòi tiền, đành phải ngồi lại trên xe.
Trên đường về Giang Tấn lái rất chậm, sắc trời tối hoàn hoàn khi mới vừa tới hoa viên Quan Cẩm. Lâm Sơ trả nón bảo hiểm lại cho anh, đứng trước chưng cư muốn nói lại thôi, Giang Tấn giả ngu: "Như thế nào còn không đi lên, nếu không chúng ta lại đi uống một chén?"
Lâm Sơ cắn răng một cái, nói: "Đúng rồi, anh vẫn chưa trả tiền đi?"
Giang Tấn "A" một tiếng, chậm rãi lấy ra năm mươi tệ, Lâm Sơ vừa chạm vào, anh lập tức vội chụp lại, cùng giằng co dành tiền với cô.
Lâm Sơ khó hiểu nhìn anh, Giang Tấn cười nói: "Đúng rồi, trước kia cô đi tìm phòng, hiểu rõ giá phòng ở vùng này không? Tôi muốn chuyển nhà, không có kinh nghiệm."
Lâm Sơ dùng sức rút tiền lại, nhét vào túi tiền mới nói: "Tôi cũng không rõ, mấy đường gần đây đều không còn đâu, anh tìm người môi giới đi!" Dứt lời, cô lập tức vẫy tay cáo biệt, xoay người chạy vào hàng làng, Giang Tấn lại gọi hai tiếng, Lâm Sơ đã muốn không hề đáp lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook