Làm Chú Khó Lắm
-
Chương 51: Chuyện Ngoài Ý Muốn
Khí trời dần chuyển lạnh, đợt tuyết đầu tiên của mùa đông rơi xuống, Dương Hi Ngôn cũng đã trở về được nửa năm.
Trong khoảng thời gian này, sự trưởng thành của đứa nhỏ ai cũng nhìn thấy rõ ràng.
Khi Tuần Thành đưa tài liệu đến cũng không còn chần chờ nữa, Triệu Đông sẽ giới thiệu với người khác: Đây là cậu Ngôn nhà chúng tôi, khi có chuyện cũng sẽ không chắn trước người Dương Hi Ngôn nữa.
Bọn họ thấy được, Dương Hi Ngôn đã không còn là đứa nhỏ cần được bảo vệ.
Mặc dù vẫn còn non trẻ, nhưng đã đủ tư cách đứng bên cạnh Dương Quang, cùng hắn chống đỡ tương lai của Diệm Bang.
Tôn Ninh Vũ không ngờ đối tượng đàm phán hợp tác lần này lại quyết định địa điểm ở đây.
Hắn khẽ nhíu mày, nhìn người đàn ông mắt xanh bên cạnh mình, nhắc nhở đối phương thêm một lần nữa: “Mr.Wiasen, ở đây là địa bàn của Diệm Bang, ngài xác định muốn đàm phán ở đây sao?”
“Không sao.” Đối phương tự tin mỉm cười, vẻ mặt cuồng nhiệt nói: “Mục tiêu của tôi ở đây.” Gã nhìn Tôn Ninh Vũ, nói: “Nếu đã muốn hợp tác với tôi, ngài Tôn cũng nên có chút thành ý!”
Thành ý?
Tôn Ninh Vũ cười cười, “Đương nhiên.” Thế nhưng nhìn tên của câu lạc bộ đêm này, trong lòng y đột nhiên có dự cảm không tốt.
Ánh mắt chợt lóe, y ra hiệu cho người đứng sau mình.
Mặc dù mối làm ăn lần này y rất muốn có được, nhưng chỉ vì một gã nước ngoài lại đi đắc tội với người cầm đầu nơi đây, vậy thì không lý trí rồi.
.
Dương Hi Ngôn nhìn thấy Dương Quang bước vào lập tức đứng lên.
Một đoạn thời gian dài như vậy vẫn luôn lăn lộn ở mấy nơi xa hoa trụy lạc với Triệu Đông, đứa nhỏ này không hề lây nhiễm một thói xấu nào.
Con ngươi đen như mực vẫn luôn trầm mặc nhìn người khác, lúc không cần nói thì sẽ im lặng, lúc cần ra quyết định cậu cũng chỉ quả quyết lưu loát đưa ra mệnh lệnh ngắn gọn.
Hiện giờ Dương Hi Ngôn cũng quản lý mấy nơi, ngoại trừ việc không đón ý nói hùa, lá mặt lá trái với người khác ra, những thứ khác vẫn quản lý ngay ngắn trật tự.
Có không ít cô gái đang vây quanh cậu, nhìn thấy hành động của Dương Hi Ngôn bèn chuyển tầm mắt sang Dương Quang.
Khung cảnh này vô cùng kỳ quái, một đám con gái ăn mặc gợi cảm ngồi quanh một thiếu niên mặc trang phục đơn giản thoải mái.
Nhìn cậu chỉ như học sinh trung học bình thường, nhưng những cô gái này đều giữ khoảng cách với cậu, trên mặt cũng không hề có ý chòng ghẹo khiêu khích, ngược lại còn mang thêm một chút kính sợ.
Đến bây giờ còn ai không biết thiếu niên trẻ tuổi này là người nối nghiệp của Diệm Bang cơ chứ? Hổ phụ không có khuyển tử, đứa nhỏ được một tay anh cả xã hội đen Dương Quang của thành phố S nuôi dưỡng, là người thừa kế chính hắn chỉ định.
Nếu không tin cậu thật sự có bản lĩnh, có thể chọc vào thử xem, cháu ngoại của chủ tịch tỉnh tàn phế một bàn tay, con của cục trưởng, chủ tịch gì đó hiện giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện, có lẽ cả đời này cũng không đứng lên được.
Người đứng trước mặt đứa nhỏ này động tay động chân, đe dọa hay quyến rũ đều không có kết cục tốt đẹp.
“Chú hai.” Dương Hi Ngôn bước đến cạnh Dương Quang, nhìn về phía lầu hai, cậu cũng đoán được vì sao Dương Quang lại xuất hiện ở đây.
“Ừ.” Dương Quang liếc nhìn cậu một cái rồi xoay người đi về phía trước, Dương Hi Ngôn cũng theo sau.
“Cậu Ngôn.” Triệu Đông chào hỏi.
Dương Hi Ngôn gật đầu, không định trả lời.
“Anh cả Diệm.” Nhìn thấy Dương Quang, Tôn Ninh Vũ lập tức tươi cười chào đón, thậm chí còn vô cùng thân thiết vỗ vai Dương Quang.
Dương Quang nhíu mày nhưng không đẩy ra, bởi vì hắn nghe thấy lời Tôn Ninh Vũ nói bên tai mình.
“Gã nước ngoài này có ý với cháu anh.”
Có ý?
Tầm mắt Dương Quang nhìn về phía người đang ngồi bên bàn, nhíu mày hỏi: “Có ý gì?”
“Nghe gã kể lần trước đến đây chơi, nhìn thấy dáng vẻ đánh nhau của cháu nhỏ nhà anh, cảm thấy cậu ấy dã tính khó thuần…anh đừng có nhìn tôi như vậy.” Tôn Ninh Vũ đột nhiên bị hắn nhìn chăm chú, vẻ mặt y vô tội, “Tôi chỉ nói nguyên văn, gã muốn hợp tác với anh, nhưng tôi nghĩ anh nhất định sẽ không đồng ý.”
Nói đến đây Tôn Ninh Vũ cũng có chút bất đắc dĩ, vốn dĩ hắn muốn hợp tác với đối phương, kết quả thấy mục tiêu đối phương muốn nhắm đến, y cảm thấy lần đàm phán này không nói được nữa rồi.
“Vì sao không đồng ý?” Dương Quang còn chưa nói gì, đương sự trong lời nghị luận kia đã đứng lên, “Nếu ngài Dương Quang không vừa lòng với điều kiện của tôi, chúng ta có thể thương lượng lại.”
Dương Quang không nói gì, cười như không cười nhìn Tôn Ninh Vũ, đẩy cái tay đang khoác trên vai mình ra, kéo ghế ngồi xuống.
Rất lâu rồi hắn không đụng phải người không thức thời như vậy, vì thế có chút hiếu kỳ với thân phận của đối phương.
Hắn hỏi Tôn Ninh Vũ: “Không giới thiệu một chút sao?”
Tôn Ninh Vũ nhún vai, “Chắc anh có biết, gã là Gordo Wiasen, thương nhân về vũ khí.”
Lúc giới thiệu Dương Quang, trên mặt y còn mang thêm chút vui sướng khi người khác gặp họa, “Đây là Dương Quang, anh cả của Diệm Bang, cũng là phụ huynh của đứa nhỏ anh để ý.”
“Chào ngài.” Vị thương nhân kia nhiệt tình vươn tay, gã nhìn Dương Quang rồi lại nhìn Dương Hi Ngôn phía sau hắn, hỏi: “Tôi có thể làm quen với cậu ấy không?”
“Không thể!” Không hề nể mặt mà từ chối, khiến nụ cười của đối phương cứng đờ, Dương Quang liếc nhìn bàn tay đưa ra trước mặt mình, “Gordo Wiasen, người của gia tộc Moyawiasen?”
“Đúng vậy.” Nhắc đến gia tộc của mình, Gordo Wiasen ưỡn ngực, cũng không để ý đến sự thất lễ vừa nãy, gã thu tay về: “Nếu ngài đã biết gia tộc chúng tôi, vậy nhất định ngài cũng biết nguồn cung cấp hàng của gia tộc tôi là tốt nhất Đông Nam Á, chỉ cần ngài đồng ý…”
“Tôi không đồng ý!” Không đợi nghe xong cũng biết hắn định nói gì, Dương Quang có chút buồn cười: “Không lẽ gia chủ nhà mấy người thay đổi rồi, tôi lại không nghe báo tin gì? Quy củ nguồn hàng cung cấp vượt quá ba phần chỉ có thể tìm William thương lượng thay đổi rồi sao?”
“Ngài…sao ngài lại biết?”
Dương Quang bĩu môi, không hề có ý định giải thích, “Lần sau đến thành phố S nhớ phải chào hỏi với chú William nhà cậu trước!”
Nếu đã là người nhà của ông bạn già, Dương Quang không định làm khó gã nữa, nhưng vẫn cần phải cảnh cáo, “Lấy cháu tôi làm điều kiện hợp tác, tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai!”
Hắn liếc nhìn đối phương, “Lần sau dám nói những lời này ở địa bàn của tôi, tôi tin cho dù mình xử lý thế nào, chú William của cậu cũng sẽ không có ý kiến!”
Vẻ mặt của đối phương sụp đổ, “Mày uy hiếp tao?”
Những lời phía trước gã chưa nghe hiểu hết, nhưng lại nghe được câu cảnh cáo cuối cùng.
Rõ ràng thái độ lãnh đạm của Dương Quang đã khiến gã bẽ mặt.
“Không sai!”
Mấy tên bảo tiêu sau lưng gã đã bắt đầu rút súng.
“Tao khuyên tụi mày đừng nên hành động thiếu suy nghĩ.” Dương Quang hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn gã thương nhân kia, có chút khinh thường nói: “Xem mặt mũi của William, lần này tôi không đụng đến cậu! Cậu cũng thức thời một chút cho tôi.
Đứa nhỏ nhà tôi không phải người cậu có thể mơ ước, nếu không muốn bị khiêng từ trong này ra, tốt nhất thu lại tính tình một chút!”
Mất hết hứng thú, Dương Quang định đứng lên rời đi, nhưng người vừa bị dạy dỗ sao có thể nuốt xuống cục tức này.
Trong nháy mắt Dương Quang vừa đứng lên, đám bảo tiêu của gã đã nhắm súng ngay vào hắn, bọn họ ra tay, người Dương Quang mang đến đương nhiên không đứng yên…
Chưa nghe tiếng súng, theo lý mà nói cũng không loạn nổi, nhưng dường như tất cả mọi người đã quên mất một sự tồn tại ngoài ý muốn.
Đứa nhỏ vẫn luôn im lặng đứng sau lưng Dương Quang, trong khoảnh khắc những họng súng tối đen kia nhắm vào hắn, cơ thể cậu xoay một cái, đá ngã bàn chặn phía trước Dương Quang vừa bị kéo ngã xuống sô pha.
Dương Quang còn chưa kịp ngăn cản, bóng dáng mảnh khảnh đã sớm băng qua đám người đang chĩa súng vào nhau, tiếp cận gã thương nhân vẫn chưa kịp hiểu rõ tình huống.
“Hi Ngôn, dừng tay!”
Một tiếng quát lạnh lẽo, Dương Quang cau mày được Triệu Đông đỡ lên, hắn không ngờ tốc độ phản ứng của đứa nhỏ này lại nhanh như thế, vì vậy đến tận lúc này mới lên tiếng ngăn cản.
Mắt hoa lên, đầu gối bị đạp một cái, Gordo Wiasen chỉ vừa ổn định cơ thể thì đã có một vật lạnh như băng đặt trên đầu gã…
Gã từng thấy dáng vẻ Dương Hi Ngôn đánh nhau, động tác vừa nhanh vừa mãnh liệt của thiếu niên vẫn luôn bình thản như nước chảy đã từng là nguyên nhân khiến gã si mê.
Mà hiện giờ, thiếu niên kia cách gã thật gần, một tay cầm súng đặt trên trán mình, nếu Dương Quang không kịp hô một tiếng ngăn cản, gã không hề nghi ngờ hiện giờ mình đã trở thành thi thể.
Lướt qua tử thần, mồ hôi lạnh của gã không nhịn được rơi xuống.
Đã từng yêu thích bao nhiêu, hiện giờ lại sợ hãi bấy nhiêu.
Ông chủ của mình bị chỉa súng vào đầu, bảo tiêu gã mang theo đương nhiên cũng không dám làm bậy, sau khi cân nhắc cục diện đều thức thời ném súng đi.
Kỳ thật nếu thật sự muốn làm lớn, số lượng bảo tiêu gã thương nhân này mang đến còn không đủ nhìn, nơi này lại là địa bàn của Diệm Bang, chỉ cần gã dám ra tay, căn bản không có khả năng nghĩ đến việc thoát ra nguyên lành.
“Hi Ngôn!” Lại gọi một tiếng, đứa nhỏ mang theo đôi mắt đen như mực cuối cùng mới buông tay, trở về bên cạnh Dương Quang.
Cậu vẫn luôn cúi đầu không nói tiếng nào.
Thu thập hỗn loạn, Dương Quang gọi điện cho chú của gã thương nhân kia.
Hắn vừa cúp máy thì điện thoại của Gordon Wiasen cũng vang lên, mặc dù không biết người bên kia điện thoại nói gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ gã vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn về phía Dương Quang, có lẽ đã biết được mình chọc đến anh cả đứng đầu thành phố S.
Cúi người xin lỗi, rồi chật vật chạy đi.
Dương Quang nhìn bọn họ rời đi rồi mới chuyển tầm mắt sang Tôn Ninh Vũ vẫn luôn đứng nhìn một bên.
“Anh cả Diệm đừng nhìn tôi như vậy, tôi rất thức thời thông tri cho anh.” Vội thanh minh cho bản thân, tầm mắt Tôn Ninh Vũ lại rơi vào Dương Hi Ngôn đứng sau Dương Quang, nói một câu không rõ ý nghĩa: “Cháu của anh cả Diệm thật không phải người thường, thân thủ nhanh nhẹn dứt khoát, quả nhiên lời đồn không hề khoa trương.”
“Lời đồn?” Dương Quang híp mắt, “Lời đồn gì?”
“Nghe nói vào một đêm tối trời gió nổi, có người nhìn thấy cháu của anh…” Y liếc nhìn Dương Quang rồi cười nói: “Tôi thấy bọn họ nhìn lầm rồi, dù sao nơi nguy hiểm như vậy, anh cả Diệm chắc sẽ không yên tâm để một đứa nhỏ đi đâu nhỉ?”
“Nếu là nơi nguy hiểm, nhất định tôi sẽ không cho nhóc đi.” Hào phóng thừa nhận sự bênh vực của mình, Dương Quang cảnh cáo ý: “Lần sau đừng đem người đến chỗ tôi bàn chuyện làm ăn nữa! Cho dù tôi không muốn đào góc tường nhà cậu, nhưng đàn em của tôi cũng không ăn chay.”
Vẻ mặt Tôn Ninh Vũ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên Dương Quang uy hiếp thẳng mặt y như vậy, vì sao? Vì chuyện vừa nãy sao?
“Không có lần sau.” Y bảo đảm.
Dưới tình huống không chạm vào điểm mấu chốt của Dương Quang, hắn vẫn là một đồng minh tốt, Phong Khởi có thể phát triển vững vàng, nhanh chóng như vậy, Tôn Ninh Vũ vẫn là nhớ đến điểm tốt của hắn.
“Vậy là tốt nhất!”
Dương Quang nhìn Tôn Ninh Vũ một cái rồi dặn dò Triệu Đông: “Xử lý chuyện ở đây đi.” Sau đó xoay người ra ngoài.
Dương Hi Ngôn trầm mặc theo sau hắn.
“Chú hai?”
Suốt đường đi Dương Quang không nói lời nào, trở về Tất Viên rồi vẫn trầm mặc ngồi trên ghế nhìn cậu, không phải đến lúc này Dương Hi Ngôn mới phát hiện, người đàn ông này đang tức giận.
Nhưng mà, vì sao?
“Nhóc không thấy hành động lúc nãy quá kích động rồi sao?” Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của cậu, Dương Quang nhếch môi, có chút không vui nói: “Bọn họ không nổ súng, tôi cũng không ra lệnh, hành động trước một bước như vậy nếu dẫn đến hỗn loạn sẽ có bao nhiêu nguy hiểm nhóc không biết hay sao?”
Mặc dù muốn tính sổ chuyện vừa xảy ra cũng khó, hành động vừa rồi của Dương Hi Ngôn trong mắt những người khác thật sự không sai, dù sao cũng là bọn họ chỉa súng vào Dương Quang trước.
Nhưng sau khi tất cả mọi việc đã xảy ra Dương Quang mới phản ứng kịp, nếu động tác của Dương Hi Ngôn chậm một bước, nếu những bảo tiêu đó có người mặc kệ mà nổ súng, vậy đứa nhỏ đứng ở đầu sóng ngọn gió này sẽ trở thành bia ngắm!
“Xin lỗi, chú hai.”
“Tôi không cần lời xin lỗi.” Thấy vẻ mặt mơ hồ của cậu, Dương Quang biết cậu căn bản không ý thức được cái gì nguy hiểm hay không nguy hiểm, hắn nói: “Nhóc cần kiểm điểm lại là sự kích động của mình, nếu lần sau gặp trường hợp như vậy, chỉ cần tôi không nói hoặc chưa nghe thấy tiếng súng, nhóc không được ra tay!”
Ngoài ý muốn là Dương Hi Ngôn lại lắc đầu, “Con làm không được.”
“Cái gì?”
Đứa nhỏ kia cúi đầu, sợ hãi nói: “Con làm không được, nhìn thấy chú hai gặp nguy hiểm, con rất sợ.” Bởi vì sợ, mới không quan tâm bất cứ điều gì.
Thực tế sự chú ý của cậu đều đặt trên động tác rút súng của đối phương, căn bản không nghe được Dương Quang có ra lệnh hay không, cả phản ứng của những người xung quanh nữa.
Trong mắt đứa nhỏ này, rút súng đồng nghĩa với có mùi nguy hiểm! Chú hai gặp nguy hiểm, cậu phải dùng hết sức lực để ngăn cản.
Lời dạy bảo đã chuẩn bị xong nghẹn lại trong cổ họng.
Không làm được…
Dương Quang vẫn luôn tin rằng, chỉ cần Dương Hi Ngôn muốn làm, nhất định cậu sẽ làm rất tốt.
Đúng vậy, chỉ cần cậu muốn làm…
Dường như các bậc cha mẹ đều có bệnh chung, bọn họ luôn tin rằng con mình có năng lực, có thể làm càng tốt hơn nữa, lại quên mất phải đứng ở góc độ của con mà suy nghĩ, liệu con có thật sự làm được hay không!
Nếu như một ngày nào đó đứa nhỏ bạn đặt hết kì vọng nói với bạn, con không làm được, vậy bạn nên trả lời thế nào!
Thật lâu sau, Dương Quang mới than thở một tiếng, “Hi Ngôn à…”
Hắn rất ít khi gọi Dương Hi Ngôn như vậy, càng chưa từng dùng loại giọng điệu này.
Dương Hi Ngôn ngơ ngác nhìn hắn.
“Tôi vẫn luôn xem nhóc là con mình, tất cả những gì tôi làm đều vì nhóc, vì vậy cũng hi vọng nhóc có thể khỏe mạnh sống tiếp, đừng có lại…” Câu sau cùng chính là u mê không tỉnh, nhẹ nhàng tan biến theo ánh mắt bi thương sắp tràn cả ra ngoài của đứa nhỏ.
Dương Hi Ngôn không khóc, thậm chí còn cong khóe môi, “Chú hai, con chỉ có chú…”
Một câu khẽ khàng như vậy nặng đến mức nào, cậu biết, Dương Quang cũng biết.
Nhưng biết rồi thì thế nào? Có biết cũng vờ như không biết!
Bốn mắt nhìn nhau thật lâu, sự mong đợi nhàn nhạt trong mắt Dương Quang dần đông lại thành lãnh đạm.
Dương Quang khoát tay nói với cậu: “Đi xuống đi, kiểm điểm lại!” Ánh sáng trong mắt đứa nhỏ vỡ tan rơi vào đêm tối, trở thành sự thê lương vĩnh hằng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook