Làm Chú Khó Lắm
Chương 26: Bắt Đầu Bộc Lộ Tài Năng



Lúc về đến thành phố S, trên cơ bản hành động của bọn Triệu Đông đã gần kết thúc rồi.

Không ai ngờ đến Dương Quang sẽ ngoan tuyệt như vậy, mấy đường chủ luôn bằng mặt không bằng lòng dưới tình huống chưa kịp chuẩn bị đều bị quét sạch sẽ hết một lần.
Lần này Dương Quang hành động không chỉ khiến cho người trong nội bộ Diệm Bang có nhận thức khác về thủ đoạn của hắn, thậm chí những người nghe được phong thanh sau khi xong chuyện cũng vô hình trung thay đổi nhận thức về Dương Quang.
“Thằng nhóc mày đủ ác!” Ông ba Hồng uống một ngụm trà, liếc nhìn gương mặt vẫn luôn tươi cười thản nhiên kia, “Mượn người của chú vậy mà còn giấu cả chú, bản lĩnh không nhỏ nhỉ!”
“Chú ba cần gì phải nói xéo con như thế?” Dương Quang ung dung cầm ly nước nói: “Đâu phải chú không biết, bọn họ đều là mấy ông chú đi theo cha nuôi, người này càng lợi hại hơn người kia, nếu chuyện này lộ ra một chút phong thanh nào, có lẽ đừng mong bắt được một người nào.”
“Mày cũng còn biết đó là người của cha nuôi mày ha!” Y đánh giá hắn, “Sao chú chưa từng nhìn ra thằng nhóc mày lại hung tàn như vậy? Không nể tình chút nào, mấy người đó theo cha nuôi mày tạo nên nửa giang sơn Diệm Bang, mày nói quét là quét, mục tiêu đối phó tiếp theo có phải là đến ông già bất tử chú đây không?”
“Coi coi chú nói cái gì kìa?” Dương Quang lắc đầu đặt ly xuống, có chút buồn cười: “Có thể so sánh chú với cấp dưới của con sao? Không phải con không nể tình, là bọn họ không nể tình, vì chút tiền mà bang quy ban đầu cha nuôi định ra quên mất không còn một mảnh.

Khó đảm bảo được có một ngày bọn họ sẽ vì nhiều tiền hơn mà bán luôn con, để bảo vệ chính mình con cũng không có cách nào khác.”

“Yo yo yo yo, đừng có nói như mình đáng thương lắm, chú còn không biết rõ thằng nhóc mày hay sao?” Ông chú chép miệng bày vẻ ‘mày đừng hòng lừa chú’ nói: “Cái này là chuyện của Diệm Bang, chú đây không có tư cách gì nhiều chuyện, chỉ nhắc nhở mày một câu, chuyện này không thể làm thường xuyên, rất dễ mất lòng người.”
“Cái này con biết, nếu như bọn họ không quá đáng, lại không chịu nghe lời cảnh cáo, con cũng không muốn làm đến mức tuyệt tình như vậy.” Trên mặt mang theo chút bất đắc dĩ, Dương Quang cười khổ: “Nếu như có biện pháp khác, con cũng sẽ không xuống tay với người của mình trong khi còn chưa giải quyết xong tai họa bên ngoài.

Chú nói chú biết rõ tính tình của con, vậy cũng nên biết đây là lần đầu tiên con làm dứt khoát đến vậy, không làm gọn gàng một chút, không trấn áp được đám người trẻ tuổi dưới tay, vậy thì có lần thứ nhất rồi sẽ có lần thứ hai.

Trên tay ít đi một mạng người đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.”
“Đúng vậy, cũng khó cho thằng nhóc mày rồi.” Y cảm khái một chút, lại tựa lưng đung đưa xích đu.

“Già rồi, ngày càng sợ chết, mặc dù nghe không có lý tưởng, nhưng lăn lộn bao nhiêu năm rồi, cũng muốn cố gắng thêm vài năm nữa.” Đôi mắt ông ba Hồng đục ngầu nhìn lên bầu trời, y nói: “Mấy cái thiên đường địa ngục đám trẻ mấy đứa hay nói, người như chú sau khi chết có lẽ chỉ đành xuống mười tám tầng địa ngục thôi…”
“Chú ba, đang yên đang lành nhắc đến mấy cái này làm gì?” Dương Quang không muốn thảo luận với y về mấy chuyện quỷ thần này, bèn chuyển đề tài: “Chuyện lần này cảm ơn chú giúp đỡ.”
Ông chú khoát khoát tay, “Được rồi, chú cũng có làm gì đâu.” Mượn người nhưng không dùng đến chút nào.
Y nghiêng đầu nhìn Dương Quang, ánh mắt như đang nhìn người xa lạ, “Thằng nhóc này được lắm!” Ông ba Hồng cũng xem như là người nhìn Dương Quang đi từng bước đến ngày hôm nay, là bậc cha chú, y cảm thấy rất vui mừng, nhưng là một đối thủ tương lai, y lại có chút lo âu.
“Lão Kỳ à…ánh mắt không tồi…” Thở dài một tiếng, y lại quay đầu đi, phất tay giữa không trung, “Thằng nhóc mày, biết điều thì về sau ít chạy đến chỗ chú đi.

Đừng để đến ngày đối cứng với ông hai, làm đến mức chú mày không đứng được bên trong lẫn bên ngoài.”
Dương Quang trầm mặc một chốc, cúi người cong lưng, “Cảm ơn chú ba nhắc nhở, thằng nhóc Diệm này sẽ ghi nhớ trong lòng.”
“Cút đi!”
Ông ba Hồng nhắm mắt, lắng nghe tiếng bước chân ngày càng đi xa, từng ngón tay y gõ nhịp trên tay vịn, bắt đầu ngâm nga giai điệu không ai nghe hiểu.
Y già rồi…
“Bang chủ, sao rồi?” Vẻ mặt Dương Quang tràn ngập nét cười ngồi vào xe, Tuần Thành nghiêng đầu sang hỏi: “Ông ba Hồng nói sao? Dường như cậu rất vui vẻ?”
“Ừ, rất vui vẻ.” Hắn phất tay bảo tài xế lái xe, ngắm nhìn tiệm trà ngày càng xa dần ngoài cửa sổ, nói: “Bị phát hiện rồi.”
Tuần Thành cười cười nói: “Ánh mắt ông ba Hồng lợi hại, cậu làm rõ như vậy có lẽ đến ông hai Hồng cũng nhìn ra.


Không biết ông hai Hồng có nhịn xuống được không, lỡ như…”
“Không có lỡ như.” Dương Quang không lo lắng chút nào đối với âu lo của Tuần Thành, hắn nghiêng đầu nhìn anh, nói: “Ông ta rất cẩn trọng, chỉ cần nghe ngóng được tôi đến thành phố C làm gì, ông ta tuyệt đối sẽ không động tay.” Không khống chế được mọi việc trong tay mình, Dương Quang sao có thể dám ra tay?
Tuần Thành hỏi: “Cậu đàm phán ổn thỏa rồi sao?”
“Ừ.” Nói đến đây, ít nhiều gì Dương Quang cũng có chút không vui, trong con ngươi thâm thúy hiện lên một chút sắc bén ngầm, “Có lẽ giống như tôi phỏng đoán, lần làm ăn này ít nhiều gì vẫn sẽ lỗ.”
Kì thật suốt khoảng thời gian dài vừa qua, đây là lần đầu tiên Dương Quang hành động lớn như vậy, không nhổ hết mấy mẩu xương kia, hắn muốn ngầm làm gì cũng quá mạo hiểm.
Cái gọi là rút dây động rừng, cho dù Dương Quang biết hẳn sẽ không có chuyện gì bất ngờ, nhưng vẫn mượn người bên ông ba Hồng để đề phòng vạn nhất.

Hắn biết ông hai Hồng hẳn là sẽ không ra tay vào lúc này, nhưng vẫn chạy đến thành phố C một chuyến.
Dương Quang sẽ không đánh khi hắn chưa nắm chắc, bởi vì hắn không thể thua.
“Tôi cảm thấy lần này khá thuận lợi.” Ngược lại với ý kiến của hắn, Tuần Thành nhìn người đàn ông đã không còn cần anh hiến kế nữa, cười nói: “Hiện giờ chúng ta là kẻ địch lớn nhất của ông hai Hồng, thế trận cậu an bài có lẽ sẽ không cần động đến, qua hai năm nữa đến lúc ông ta muốn động, cũng không đủ năng lực nữa.”
Dương Quang liếc anh, “Sao lại học theo Triệu Đông rồi, khẩu khí cũng lớn như vậy?” Lời nói rõ ràng mang theo chút quở trách, thế nhưng khóe môi hắn lại cong lên, nở nụ cười thật tự tin.
Lúc đầu hắn đã cảnh cáo ông hai Hồng, ai dám đụng đến giới hạn của hắn, hắn sẽ chặt tay người đó.
Lần này nói là dọn dẹp sạch sẽ mấy kẻ phản bội Diệm Bang, nhưng cũng là một kiểu phản kháng với ông hai Hồng.
Cắt đi cái chân trúng độc, cho dù hành động trở nên bất tiện, hơn nữa còn bị khinh thường, nhưng không chết được.

Dương Quang hắn lại có năng lực khiến cái chân này mọc dài ra lại, chỉ cần thêm thời gian mà thôi.
.
“Anh cả…anh” Triệu Đông vừa vào cửa đã thấy Dương Quang xuất thần nhìn khẩu súng đặt trên bàn, cậu ta hoảng sợ sửng sốt một lúc, rồi cẩn thận bước về phía trước mấy bước, vừa đi vừa hỏi: “Anh cả, anh đang nghĩ gì vậy?” Sẽ không phải là…
“Làm sao?” Dương Quang nhìn mấy động tác lén lút của Triệu Đông trong khóe mắt, ngẩng đầu lên lại thấy vẻ mặt ngạc nhiên trộn lẫn nghi ngờ của cậu ta, hắn cười nói: “Mày cho rằng anh đang nghĩ gì?”
“Em…vậy cái đó…” Triệu Đông né tránh tầm mắt của Dương Quang, gãi đầu có chút chột dạ: “Do biểu tình của anh kỳ quái quá.” Nếu không sao cậu ta lại có cái suy nghĩ vớ vẩn rằng anh cả nghĩ không thông trong lòng.
“Biểu tình của anh kỳ quái?” Hắn sờ mặt mình, ánh mắt lại nhìn đến khẩu súng kia.

Khẩu Desert Eagle màu đen, tinh xảo, lại lạnh lẽo.
Dương Quang nói: “Anh đang nghĩ, có phải đến lúc nên…”
“Đến lúc thế nào?”
“Đến lúc dạy cậu Ngôn của mày học bắn súng rồi.”
Muốn trở nên mạnh mẽ không phải chỉ là lời nói suông, hắn biết mình nên cho đứa nhỏ kia một cơ hội, nhưng mà…nhìn khẩu súng lạnh lẽo trước mặt, tưởng tượng đến đôi mắt trong trẻo của đứa nhỏ chậm rãi bị máu tươi nhuộm màu u tối, Dương Quang vẫn không hạ được quyết tâm.
“Có sớm quá không!” Triệu Đông nhìn hắn, lại nhìn khẩu súng, hiếm khi nào có ý kiến phản đối với quyết định của Dương Quang.

Cậu ta nói: “Cậu Ngôn còn nhỏ quá, năm mười sáu tuổi em cầm đến súng tay còn sợ đến run lên! hơn nữa…” Triệu Đông muốn nói gì đó, lại không biết nên nói gì, một người vẫn luôn nghe theo mệnh lệnh như cậu ta nhất thời có chút khó xử.
Dương Quang nhíu mày hỏi Triệu Đông: “Mày không hi vọng nhóc trở nên mạnh mẽ hơn một chút sao?” Hắn luôn cho rằng Triệu Đông sùng bái vũ lực sẽ ủng hộ hắn.
“Đương nhiên em hi vọng như thế!” Triệu Đông vội nói: “Nhưng không phải cậu ấy đang huấn luyện rồi sao? Cậu Ngôn mới chỉ là một đứa trẻ…” Triệu Đông đột nhiên câm miệng, không nghĩ đến mình lại to gan như thế, chống đối luôn anh cả nhà mình, trước đây có nghĩ cậu ta cũng không dám nghĩ đến chuyện này.
Ánh mắt Triệu Đông nhìn trái ngó phải, lại vẫn luôn bị sự trầm mặc của Dương Quang nhìn chằm chằm, Triệu Đông sụp đổ xin tha thứ: “Anh cả, em sai rồi, cậu Ngôn là cháu anh, anh quyết định thế nào cũng đúng, em luôn ủng hộ anh!”
Không có sự tức giận cậu ta tưởng tượng, Dương Quang cười nhạo một tiếng, “Mày chỉ có chút gan đó.” Hắn do dự một lúc rồi vẫn cất súng vào túi, hỏi Triệu Đông: “Mày tìm anh muốn nói gì?”
“A, thiếu chút nữa em quên mất…” Được nhắc nhở, Triệu Đông mới nhớ ra mục đích mình đến đây, hỏi Dương Quang: “Anh cả, anh nhớ chuyện hai năm trước sai em đến khu dân nghèo bên thành Bắc tìm người không? Người đó…” Vốn cho rằng chuyện này rất dễ dàng, nhưng kéo dài lâu như vậy mới có tiến triển.

May mà Dương Quang nói không vội, cũng không quy định thời gian tìm kiếm, nếu không Triệu Đông cũng không có kết quả tốt để báo cáo đâu.
Dương Quang hỏi: “Tìm được rồi?”
“Em cũng không dám chắc…” Dưới ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm, Triệu Đông tủi thân: “Anh không đưa hình…nhưng em cảm thấy có lẽ là người đó, thoạt nhìn cũng gần giống với những gì anh miêu tả, nhưng trẻ hơn so với anh nói, em không cho người đến quấy rầy hắn.” Cầm theo áo khoác vắt trên thành ghế, Dương Quang nói, “Đi, dẫn anh đến xem.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương