Làm Bạch Nguyệt Quang Của Nam Thần
-
C3: Đừng dọa bé con nhà tôi sợ
Gương mặt của Tống Khinh Lan có hơi sa sầm một chút, vì trước kia ai cũng biết Tần Mặc Trúc si mê hắn như điểu đổ, thiếu điều là đem thập lý hồng trang, tam thư lục lễ đến Tống gia để hỏi cưới hắn ta... Nhưng tại sao hiện tại... Mọi chuyện lại thành ra như vậy?
Ông chủ Lý nhìn Tống Khinh Lan, nếu như Tần Mặc Trúc rời khỏi Hắc Mã thì cho dù hắn ta có tước vị Ảnh Đế thì sao chứ? Tài nguyên béo bở của Tần gia cuối cùng vẫn tốt hơn những thứ khác, bây giờ thì xong thật rồi... Thật sự mất trắng rồi...
- Khinh Lan, cậu nên chuẩn bị một chút, có lẽ sắp tới đây... Đại họa của cậu tới rồi.
- Anh đừng lo, cô ấy chắc chỉ là đang giận dỗi tôi lỡ hôn bạn diễn thôi, tôi đi dỗ là được rồi.
- Hi vọng rằng như lời cậu nói.
Sau đó thì Tống Khinh Lan cũng nhanh chóng đuổi theo cô, vừa hay đã nhìn thấy cô ở trước cửa công ty. Với tình thế nhìn thấy Ảnh Đế gấp gáp như vậy thì ai nấy cũng hóng hớt xem đã xảy ra chuyện gì.
Tống Khinh Lan không nói lời nào liền nắm lấy tay của Tần Mặc Trúc, còn nhỏ giọng nói:
- Mặc Trúc, chúng ta nói chuyện một chút đi, được không?
Tần Nam cũng lãnh đạm đẩy hắn ra, nếu như không phải trước kia bé út nhà cậu ấy để mắt đến tên này thì hắn nghĩ hắn có đủ bản lĩnh trèo lên vị trí Ảnh Đế à?
Nhưng bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, bé út nhà họ Tần không còn hứng thú với hắn nữa, cậu ta cũng chẳng cần nhẫn nhịn làm gì.
- Tống Khinh Lan, tôi cảnh cáo anh đừng động vào em gái tôi. Anh không xứng!
- Mặc Trúc, anh biết em giận dỗi anh hôn Tạ Nặc thôi đúng không? Anh sẽ không hôn nữa, khi đó cũng chỉ là vô ý thôi, hơn nữa... Hơn nữa anh sẽ nói đạo diễn quay lại phân cảnh đó, có được không? Em... Có thể đừng rời khỏi Hắc Mã không?
Nếu như là trước kia hay nói đúng hơn là Tần Mặc Trúc trước kia thì chắc cô ấy đã nhảy cẫng lên vì vui mừng, đừng nói là Tống Khinh Lan nhìn cô, ngay cả Tần Nam cũng đưa mắt sang nhìn em gái, vì cậu ấy sợ rằng cô sẽ hối hận.
Nhưng gương mặt của Tần Mặc Trúc bây giờ không chút cảm xúc, đến một cái liếc mắt cũng keo kiệt không cho Tống Khinh Lan, chỉ nhìn chằm chằm vào điện thoại, rồi nói:
- Nói xong chưa? Xong rồi thì tránh sang chỗ khác, chó ngoan không cản đường.
- Mặc... Mặc Trúc...
Có lẽ như đả kích này đã làm cho Tống Khinh Lan hiểu ra rằng hắn ta không phải cái rốn của vũ trụ, sẽ không có chuyện Tần Mặc Trúc sẽ mãi đứng chờ mình, nghĩ đến đây, hắn ta liền bước lên nắm lấy tay cô, sau đó còn gấp gáp nói:
- Tiểu Trúc, anh biết anh sai rồi, sau này anh sẽ không ôm hay hôn diễn viên nữ khác nữa. Chúng ta công khai yêu đương, có được không? Tiểu Trúc, em đừng giận, anh thật sự thích em mà.
- Thích tôi? Nói ra câu này anh có thấy buồn cười không?
- Tiểu Trúc...
- Còn tôi thấy rất buồn nôn. Cút!
Vốn dĩ Tống Khinh Lan định sẽ bắt đầu giữ cô lại, nhưng Tần Nam đã nhanh chóng đưa em gái lên xe, còn để vệ sĩ ở lại để ngăn cản hắn ta. Giương mắt nhìn cô rời đi, trong lòng của Tống Khinh Lan bây giờ đều đã vỡ vụn rồi...
Hết rồi... Hết thật rồi... Hào quang của hắn thật sự mất hết rồi...
[...]
Còn ở bên một nơi khác, một nụ cười đã hiện lên gương mặt vô cùng mê người kia, trên tay anh đang lướt mạng và đọc được tin tức cực kỳ sốt dẻo.
Một người con gái khác cũng lập tức đẩy cửa đi vào, còn thay người đàn ông kia háo hức, nói:
- La tổng, cô ấy đã rời khỏi Hắc Mã rồi. Bây giờ liệu tôi có nên gửi hợp đồng của Bạch Nguyệt đến cho cô ấy không?
- Không vội, cứ từ từ, đừng dọa mèo con nhà tôi sợ.
Anh là La Duật, là ông chủ của công ty giải trí Bạch Nguyệt, hay nói đúng hơn thì Bạch Nguyệt ở đây chính xác là Bạch Nguyệt Quang, anh vì muốn đứng ở trên cùng một chiến tuyến với người mình thích mà thành lập ra một công ty giải trí.
Và Bạch Nguyệt Quang trong lòng anh không ai khác chính là cô mèo ba tư kiêu ngạo Tần Mặc Trúc.
Lúc trước khi anh nghe nói rằng Tần Mặc Trúc muốn ra mắt làm diễn viên thì anh đã rất vui mừng, còn muốn gửi hợp đồng của mình cho cô, sẵn đó nói ra hết tâm tư nguyện vọng của mình cho cô biết, nhưng ai mà có ngờ lúc đó La Duật lại nghe người ta nói rằng Tần Mặc Trúc đã vào Hắc Mã rồi.
Còn lý do là vì nơi đó có Tống Khinh Lan.
La Duật vốn dĩ còn định từ bỏ, nhưng không ngờ hôm nay lại đọc được một tin sốt dẻo như vậy, cả ngày hôm nay xem ra anh sẽ rất vui đây.
- Nhưng tôi không hiểu lắm, đột nhiên Tần tiểu thư này lại có thay đổi lớn như vậy? Nói không thích liền không thích nữa... Đúng là lòng dạ đàn bà như mò kim đáy bể.
La Duật liếc cô gái đó một cái, lại nói:
- Lý Nguyên Y, cô không phải phụ nữ sao?
Lý Nguyên Y ngơ ra... Phải ra... Cô ấy cũng là phụ nữ mà... Sao lại nói ra mấy câu ngu ngốc như vậy nhỉ? Đúng là sắp điên rồi.
- Cho người điều tra xem, bé con nhà tôi đang định làm gì tiếp theo.
Lý Nguyên Y liền gật đầu, sau đó cũng nhanh chóng rời đi, chắc là ở cái đất Đế Đô này chỉ có một mình Tần Mặc Trúc không biết La Duật thích cô thôi nhỉ?
Nói cũng đúng, trước kia cô bận yêu đương mù quáng Tống Khinh Lan mà, nếu như mắt sáng sớm hơn một chút thì La tổng cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi.
Haiz... Quả nhiên tình yêu sẽ khiến người ta thay đổi, cũng không có ai bình thường khi yêu. May mắn thật đó, cô ấy chưa rơi vào con quỷ tình yêu, chứ không thì cái công ty giải trí Bạch Nguyệt này chắc sẽ sớm rơi hết vào tay của Lý Nguyên Y thôi.
#Yu~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook