Lại Thấy 1982 Hựu Kiến 1982
-
2: Cuộc Sống Mới
Lúc Diệp Doãn Võ đẩy cửa phòng ra thì trông thấy chị đang quỳ rạp trên giường, nhất thời không biết nên làm sao mà đứng ở cửa.
Diệp Tuệ nghe tiếng liền ngẩng đầu, nhìn em út ở cửa, lau nước mắt trên mặt một phen rồi thẳng thắt lưng dậy.
Doãn Võ lộ ra thần sắc lo lắng: “Chị, chị còn rất đau sao?”
Diệp Tuệ nói: “Không đau.”
Doãn Võ nói: “Dì Lưu nghe nói chị bị thương, đưa chút cháo tới đây, chị ăn chút đi.”
Diệp Tuệ chú ý tới cái chén được bưng trong tay cậu: “Được.
Dì Lưu đi rồi sao?” Dì Lưu là hàng xóm cách vách nhà cô, chồng chết vì tai nạn lao động, một mình mang theo hai cô con gái, tuy rằng cuộc sống của mình cũng không dư dả, nhưng lại trợ giúp không ít cho cả nhà Diệp Tuệ, mẹ Diệp tuệ đã sinh bệnh qua đời vào lúc cô 13 tuổi, rất nhiều chuyện đều là dì Lưu dạy cô.
“Ừm.” Doãn Võ đặt cháo trên máy may, cái máy may này là mẹ dùng trước kia, sau này mẹ qua đời rồi, quyền sử dụng liền thuộc về Diệp Tuệ, lúc không cần thì cho đầu máy vào thùng rồi lấy làm bàn dùng.
Diệp Tuệ chậm rãi xuống giường, cô chú ý tới ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen, trời đã tối om rồi, mình mê man lâu thế sao? Cô ngồi xuống cạnh máy may, cái gương tròn bày bên trên soi ra mặt cô, đó là một khuôn mặt xinh đẹp trẻ tuổi, mặt trứng ngỗng trắng nõn không tì vết, lông mi dày rậm mắt thì to, cái mũi cao thẳng nhỏ nhắn, đôi môi đỏ mọng no đủ, nhưng mà càng bắt mắt so với cái này vẫn là băng gạc quấn bọc trên đầu, cô lấy tay sờ sờ băng gạc: “Mấy đứa đưa chị đi bệnh viện?”
Doãn Võ nói: “Bọn em đi bệnh xá của đơn vị ba, bác sĩ nói không có chuyện gì lớn, ngủ một giấc là được rồi, ông ấy bôi thuốc băng bó cho chị một chút.
Em với Doãn Văn liền cõng chị trở về.”
“Mấy đứa cõng chị trở về?” Diệp Tuệ cả kinh, nhìn em trai còn chưa cao bằng chính mình, bọn nó mới 13 tuổi, cõng mình từ rạp chiếu phim đến đơn vị của ba, lại từ đơn vị của ba đi về, cũng không có gần đâu.
“Ừ, bọn em thay phiên cõng, sức bọn em rất lớn đó.” Vẻ mặt Doãn Võ tự hào, “Chị, chị không có sao chứ, đầu có còn đau hay không?”
Diệp Tuệ mỉm cười nói: “Cảm ơn mấy đứa.
Chị tốt hơn nhiều rồi, ăn chút đồ, ngủ một giấc là khỏe thôi.
Mấy đứa ăn chưa?”
“Ăn rồi, Doãn Văn nấu.”
Diệp Tuệ không khỏi cười, Doãn Văn ham ăn lười làm là có tiếng, đương nhiên, cái lười làm này chỉ là lười làm việc lười kiếm tiền, chẳng phải lười nấu cơm, thằng nhóc ấy vì ăn một miếng mà đã rèn luyện ra một tay trù nghệ tốt từ nhỏ.
Diệp Tuệ cúi đầu chậm rãi ăn cháo, cháo đã nguội, vị ấm áp, bên trong có trứng hoa với hành thái, thơm mặn ngon miệng.
Doãn Võ thấy chị bắt đầu ăn cháo thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong nhận thức của cậu, mặc kệ là bị thương hay sinh bệnh, chỉ cần chịu ăn cơm, vậy đã có nghĩa thân thể đang khỏe lại: “Vậy em đi đây, chị ăn hết đi nhé.”
Doãn Võ đi ra ngoài, Diệp Tuệ yên lặng ăn cháo, bắt đầu sắp xếp tuyến thời gian.
Giờ là tháng 7 năm 1982, cô 18 tuổi, vừa tham gia thi cao đẳng xong, thi rớt, không học lại nữa, trực tiếp đi làm ở nhà máy phân hóa học; anh trai Diệp Chí Phi phải tới cuối năm mới xuất ngũ, anh ấy còn chưa có đi làm ở xưởng ô tô, chưa bị người hãm hại; Ngụy Nam cũng chưa xuất ngũ, chưa yêu đương với mình; ba còn chưa bởi vì cái chết của anh trai với Ngụy Nam mà say rượu lái xe rồi xảy ra tai nạn giao thông; Doãn Văn với Doãn Võ mới 13 tuổi, bọn họ còn chưa bỏ học đi lăn lộn xã hội…… Nói cách khác, trừ mẹ ra, người nhà đều còn khỏe mạnh, hết thảy bi kịch đều còn chưa phát sinh, cô cũng có đủ thời gian để ngăn cản những chuyện sai lầm kia phát sinh.
Nghĩ đến đây, động tác ăn cháo của Diệp Tuệ cũng nhanh hơn, còn thiếu chút nữa bị sặc.
Ăn cháo xong rồi, Diệp Tuệ duỗi cái eo lười, ngẩng đầu nhìn vách tường xám xìn xịt và sàn nhà không bằng phẳng, cảm thấy càng thân thiết.
Căn nhà này là nhà mình, ông bà nội Diệp Tuệ trước giải phóng là từ nơi khác tới thuê đất ở ngoại ô thành phố Nam Tinh trồng rau, sau khi cải cách ruộng đất thì được chia một chút, sau này thành phố Nam Tinh khuếch trương ra xung quanh, liền quy hoạch một mảnh nhà bọn họ vào luôn, đất dư thừa đều bị trưng thu, chỉ chừa lại mảnh nền nhà này lại cho nhà họ, cũng dựa theo yêu cầu quy hoạch của chính phủ thành phố mà xây căn nhà này.
Vốn là tính xây ba tầng, nhưng nhà chưa xây xong, mẹ Diệp Tuệ liền ngã bệnh, chẳng bao lâu liền qua đời, không có tiền trang hoàng xây dựng tiếp, vẫn cứ duy trì bộ dáng vốn có.
Bề rộng chỉ có một gian, cầu thang thì xây bên trong, chia thành hai gian trước sau, nhà bếp với phòng ba ngủ ở dưới lầu, anh em bọn họ ở trên lầu.
Mắt thấy mấy anh em đều lớn, phòng ở rõ ràng có chút không đủ dùng, có điều so với mấy nhà ở trong ký túc xá công nhân viên chức kia mà nói thì lại tốt hơn không ít, không cần cả một nhà đều chen chúc trong căn phòng có mười mấy mét vuông.
Diệp Tuệ còn nhớ rõ mình với em lớn Doãn Văn tranh đấu rất nhiều năm vì căn nhà này, dưỡng lão cho ba là cô phụ trách, ba hứa sẽ chia một nửa căn nhà cho cô, nhưng cuối cùng nhà vẫn là bị Doãn Văn thua trên chiếu bạc, lại thêm mấy chuyện khác nữa, hai người bọn họ nháo đến nông nỗi cả đời không qua lại với nhau, nói cho cùng, đều là bị nghèo ép cho cả, bằng không thì sao sẽ cốt nhục phản bội chứ.
Diệp Tuệ hít một hơi thật sâu, lần này cô tuyệt đối không thể để cho ích lợi ảnh hưởng đến cảm tình người nhà, đương nhiên, đầu tiên là không thể nhìn Doãn Văn chạy về phía con đường không lối về nữa, chơi cược đen tất cả đều không để thằng nhóc ấy dính, cũng không thể để nó mang lệch Doãn Võ nữa.
Nghĩ hết thảy cái này, cả người Diệp Tuệ tràn ngập ý chí chiến đấu, đứng dậy đi xuống lầu tắm rửa, trông thấy cửa đối diện còn mở, đi qua xem một chút, bên trong không có ai, đây là phòng của anh cả với em trai, giờ anh cả không ở nhà, liền thành phòng của Doãn Văn Doãn Võ.
Doãn Văn Doãn Võ lại đi đâu vậy? Cô vừa gọi tên hai cậu vừa xuống lầu, dưới lầu cũng không có ai, ba đi lái xe rồi, bằng không thì hai thằng nhóc này không dám chạy.
Diệp Tuệ thở dài, chắc chắn là chạy đến nhà ai xem TV rồi, hai thằng nhóc thối này, sắp sửa thi cuối kỳ rồi, còn không học tập cho tốt, còn chạy đi xem TV.
Cô mở cửa, phát hiện ở đường cái đối diện có để một cái TV, tản mát ra ánh sáng xám trắng giống như một cái đèn tụ sáng vậy hấp dẫn không ít hàng xóm, người xem TV đều ngồi cả trên đường cái, may mà đầu năm nay ít xe, bằng không thì nguy hiểm cỡ nào chứ.
Hàng xóm tụ lại với nhau xem TV, là hồi ức đặc hữu của cái niên đại này.
Lưu Hiền Anh ở cách vách đang vẫy quạt hóng mát ở cửa, nhìn thấy Diệp Tuệ đi ra thì nhanh chóng hỏi: “Tiểu Tuệ, con đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đỡ hơn nhiều, cảm ơn cháo của dì Lưu.
Dì thấy em con không?” Diệp Tuệ hỏi.
Lưu Hiền Anh chỉ chỉ đối diện: “Tiểu Văn Với Tiểu Võ qua bên kia xem TV.”
Diệp Tuệ nghĩ một chút, đi qua tìm người, nếu mà là lúc trước, cô tuyệt đối chỉ biết đứng ở cửa hét to một tiếng: “Diệp Doãn Văn, Diệp Doãn Võ, nhanh chết trở lại cho chị!” Diệp Tuệ lúc trẻ tuổi không hiểu tu thân dưỡng tính, tính tình rất là nóng nảy bạo lực, đương nhiên chủ yếu cũng là bị hai thằng em ép cho, Doãn Văn nghịch ngợm gây sự, Doãn Võ im lìm không hé răng, gom vào cùng một khối liền chưa từng làm được mấy chuyện tốt, thường xuyên gây chuyện thị phi.
Ba bọn họ là tài xế lái xe vận tải, ba ngày hai bữa đi lái xe không về nhà, anh cả lại đi tòng quân, trách nhiệm chăm sóc em trai liền đậu trên người cô, cô không hiểu cái gì mà lấy tình động người, lấy lý phục người, chủ yếu là lấy bạo chế bạo, cảm thấy chỉ cần mình đúng, vì tốt cho mấy đứa em, bọn nó nên nghe mình, kết quả là hai thằng nhóc này cũng càng ngày càng khó quản giáo, tính tình cô liền càng tăng trưởng theo sự trưởng thành của mấy em trai, trong nhà liền chẳng có được mấy ngày yên bình.
Đương nhiên, giờ đây Diệp Tuệ không có khả năng lại làm thế, dù sao thì cô cũng có kinh nghiệm cuộc đời của hơn mấy thập niên, hơn nữa còn dạy học nhiều năm như vậy, kinh nghiệm giáo dục cũng vẫn là có một chút.
Cho nên lúc Doãn Văn với Doãn Võ nhìn thấy chị thế mà không có tức muốn hộc máu mà rống bọn họ như lúc trước, mà là bình tâm tĩnh khí gọi mấy cậu trở về, trong lòng không khỏi bắt đầu có chút áy náy, mấy cậu vốn cho rằng chị bị thương không rảnh đi quản mấy cậu nên mới trộm chạy đi xem TV, không nghĩ tới chị mang theo vết thương đi ra tìm mấy cậu.
Mấy người hàng xóm trông thấy Diệp Tuệ, đều khách khí giữ cô lại xem TV.
Ánh sáng rất tối, Diệp Tuệ cũng không nhận ra được mấy người hàng xóm kia có ai với ai, chỉ là lễ phép cự tuyệt, mang theo em trai về nhà, về nhà mới nói: “Ngày mai còn phải đến trường, sắp sửa phải thi cuối kỳ rồi, khắc chế mấy ngày đi, chờ nghỉ hè lại xem.”
Doãn Văn nghe thấy ngữ khí nói chuyện của chị, quả thực có chút không thể tin được lỗ tai của mình, cậu cho rằng về nhà không thể thiếu được phải chịu một trận mắng, không nghĩ tới chị vậy mà lại dùng miệng lưỡi thương lượng, cảm xúc nhất thời trầm tĩnh lại: “Dạ, được nghỉ lại xem.”
“Nếu như lần thi cuối kỳ này hai đứa đều có tiến bộ, để chị xem có thể để ba mua cái TV hay không.” Diệp Tuệ đương nhiên không muốn ba tiêu tiền mua, ba cô là tài xế lái xe vận tải, lái xe ở công ty vận chuyển, tiền lương cộng cả tiền thưởng và tiền trợ cấp của một tháng có gần 100 nguyên tiền, cái này được xem là cao tại trình độ tiền lương hiện tại, nhưng rốt cuộc cũng chỉ một người kiếm tiền, hơn nữa lúc trước vì xây nhà với chữa bệnh cho mẹ đã nợ nần không ít, vừa phải nuôi sống cả nhà, trong nhà cũng chẳng có bao nhiêu tiền nhàn rỗi, có điều Diệp Tuệ cảm thấy mình hẳn là có thể kiếm được tiền mua TV.
Doãn Văn với Doãn Võ vừa nghe, đôi mắt lập tức tỏa sáng: “Thật hả? Nhà chúng ta mua TV?”
Diệp Tuệ “Ừm” một tiếng: “Có điều nhớ kỹ, không thể gian lận, phải dựa vào bản lĩnh thật sự của mình.”
Doãn Văn vươn tay: “Nói chuyện phải giữ lời, chúng ta ngoéo tay.”
Diệp Tuệ vươn tay, ngoéo tay với Doãn Văn một chút.
Doãn Văn xoay người kéo Doãn Võ rồi liền chạy lên trên lầu: “Đi, nhanh đi ôn tập nào.” Diệp Tuệ ở đằng sau cười, thật ra thì Doãn Văn là đứa rất thông minh, chỉ là khôn vặt rất ít đặt trên chính đạo, đến nỗi làm cả đời kia của cậu đều trôi qua trong chặt đầu cá, vá đầu tôm, lúc về già một chuyện chẳng thành, ngay cả gia đình cũng không lập.
Diệp Tuệ tắm sạch sẽ, lên lầu trông thấy đám em đang ôn tập, Doãn Võ thì là đứng đắn học tiếng Anh thật, Doãn Văn thì lại ôm sách vở nhìn chằm thiêu thân đâm đầu vào bóng đèn, nhìn đến hai mắt đăm đăm, thoáng thấy cô đi lại thì nhanh chóng giả vờ giả vịt cúi đầu học bài.
Diệp Tuệ cũng không vạch trần cậu, chịu vờ vịt đã rất khó được rồi, từ từ rồi tới, ăn một miếng thôi không thành gã mập được, mấy đứa mới sơ nhất* thôi, cũng vẫn còn cơ hội: “Mấy đứa học một hồi liền đi nghỉ đi, chị đi ngủ trước.” Rốt cuộc là đầu bị thương, khí huyết còn hư, tinh lực khá là không tốt.
Cặp song sinh đáp ứng rất sảng khoái.
*: Giải thích một chút, chế độ chia khối cấp bên trung lúc bấy giờ không giống như hiện tại, thế nên mình cũng không chia rõ lớp khối trong phần truyện mà là nói ở phần chú thích.
Lớp sơ nhất là chỉ khối nhỏ nhất của cấp hai (bên đó gọi là sơ trung, cao trung là chỉ cấp 3), tương đương với lớp 6 hiện giờ của mình nhé, mà trong cấp hai này chỉ có ba khối, lúc này là bắt đầu lệch với cách chia khối lớp bên mình này.
Về sau có nhắc đến lớp mấy cấp mấy trong truyện mà thuộc về hai cấp là cấp 2 với cấp ba mình sẽ để như trong truyện, còn đại học thì cứ như bên mình, học tới năm nào thì nói năm ấy nhé.
Diệp Tuệ đi rồi, Doãn Văn đóng cửa lại, thần thần bí bí nói với Doãn Võ: “Mày thấy có phải chị có chút không thích hợp không? Hôm nay chị ấy đều không mắng bọn mình.”
Doãn Võ lộ ra thần sắc lo lắng: “Có phải chị ấy thật sự bị đụng hỏng đầu hay không?”
“Nếu đúng thật là đụng hỏng, đó là chuyện tốt nha, chị ấy như bây giờ thật tốt, anh cũng không muốn bị mắng mỗi ngày.” Doãn Văn lạc quan nhiều.
Doãn Võ thở dài, cậu đương nhiên cũng không hy vọng bị mắng mỗi ngày, nhưng chị như vậy thật sự không thành vấn đề chứ?
Đêm nay Diệp Tuệ cũng không có bị đau quấy đến ngủ không ngon, ngược lại là kiên định trước nay chưa từng có.
Ngày thứ hai, cô tỉnh lại trong tiếng chuông báo thức, cô mở mắt ra, trời còn chưa sáng, duỗi tay kéo dây đèn ngủ một cái, ánh sáng màu cam nhu hòa bật lên, cô cầm đồng hồ báo thức ở đầu giường tới xem thử, thế mà mới 5 giờ, hẳn là đồng hồ báo thức được đặt để đi học, cô ấn tắt chuông báo, cũng không muốn ngủ tiếp nữa, mặc kệ là cô của hiện tại hay là cô của dĩ vãng kia, đều không có thói quen ngủ nướng, dạy học mấy thập niên, dậy sớm đã thành đồng hồ sinh học của cô.
Diệp Tuệ đứng dậy, phát hiện ngủ một giấc, tình huống đau đầu giảm đi rất nhiều, tối hôm qua ngủ sớm vẫn là có lợi.
Diệp Tuệ đi xuống lầu, rửa mặt xong rồi bắt đầu chuẩn bị làm bữa sáng, lại phát hiện lương thực trữ trong nhà thiếu đến đáng thương, trừ bỏ chút gạo dưới đáy lu ra, cô chỉ tìm được một quả trứng gà cùng một củ cà rốt.
Diệp Tuệ nhủ thầm phải đi mua chút rau về mới được, cô xách giỏ chuẩn bị ra ngoài, vừa muốn mở cửa, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng vang “Bộp” truyền đến từ bên ngoài, hình như có gì đó rớt xuống đất, ngay sau đó một giọng nói đè thấp vang lên: “Cầm đồ của mày cút nhanh cho tao! Không biết xấu hổ, đã nói bao nhiêu lần, đừng có tới làm phiền tao!” Diệp Tuệ dừng động tác mở cửa, đây là giọng của dì Lưu cách vách.
Ngay sau đó, một giọng nam đáng khinh vang lên: “Phi, vờ vịt trinh tiết liệt phụ cái gì, cho mặt mũi mà không biết xấu hổ, gã đàn ông cách vách kia mỗi ngày đều có thể bò giường cô, cho tôi bò một ngày thì thế nào?”
Lưu Hiền Anh tức giận đến biến giọng: “Vương mặt rổ, tao XX mười tám đời tổ tông mày, mày ngậm máu phun người, coi chừng thiên lôi đánh xuống đó!”
Diệp Tuệ lạch cạch một tiếng mở cửa lớn nhà mình ra, mặt lạnh lùng nhìn gã đàn ông ục ịch mặt dầu mỡ đầu thì trọc trên đường cái trước cửa, quay đầu nói chuyện với Lưu Hiền Anh cầm sào phơi đồ đứng ở cửa: “Dì Lưu, đi mua đồ ăn chứ?”
Mặt Lưu Hiền Anh đỏ bừng, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt, nghe thấy tiếng Diệp Tuệ thì hít mũi một chút, nhanh chóng đáp một tiếng: “Được, con chờ dì một chút.” Nói xong thì xoay người vào nhà, vụng trộm lau nước mặt trên mặt một cái.
Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, trước kia Diệp Tuệ thường xuyên nhìn thấy có các loại đàn ông đi lang thang ở cửa Lưu Hiền Anh, hàng xóm cũng âm thầm nói xấu sau lưng, ba Diệp Tuệ là một ông góa, hai nhà là hàng xóm, đi lại khá gần, cũng liền thành đề tài trung tâm, tin đồn nhảm nghe cả một sọt.
Thế nên năm đó lúc Diệp Thụy Niên tỏ ý muốn trọng tổ gia đình với Lưu Hiền Anh ấy, ba chị em Diệp Tuệ chết sống không đồng ý, nói là sợ chứng thực nhàn thoại của người ta.
Lại về sau khi chính Diệp Tuệ tuổi còn trẻ đã thành quả phụ kia, ấy mới sâu sắc cảm nhận được thế sự gian nan cỡ nào, Lưu Hiền Anh không dễ dàng cỡ nào, thì ra cái loại chuyện miệng đời chảy vàng, tích lại hủy xương này tồn tại thật.
Sau này Lưu Hiền Anh không tái giá, tự mình nuôi nấng hai cô con gái thành tài, lúc về già còn chăm sóc không ít cho ba đã hành động không tiện, Diệp Tuệ đối với bà là lòng mang cảm kích.
Diệp Tuệ thống hận nhất chính là loại đàn ông mặt dày mày dạn như Vương mặt rỗ này, dính nhớp ghê tởm như sên vậy, ném cũng không ném được, đôi mắt to của cô như băng lạnh mà nhìn chằm chằm Vương mặt rỗ: “Súc sinh, cút!”
Vương mặt rỗ bị ánh mắt cô nhìn có chút không được tự nhiên: “Mi một cô gái nhỏ mà mạnh mẽ như vậy, coi chừng không gả được.”
“Liên quan cái rắm đến mày! Cút!” Diệp Tuệ không khách khí mắng một câu.
Vương mặt rỗ nhanh chóng khom lưng nhặt miếng thịt được bọc giấy dai trên đất lên, hậm hực đi mất.
Lưu Hiền Anh xoay người xách giỏ rau ra theo, phát hiện Vương mặt rỗ đi rồi, không khỏi thờ dài nhẹ nhõm một hơi: “Đi thôi, Tiểu Tuệ, đi mua đồ ăn đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook