Lại Nhớ Anh FULL
6: Bác Sỹ Bỏ Chặn Em Đi


6.
Về đến nhà, mẫu nam đề nghị đưa tôi lên lầu.

Thật tận tâm.

Nhưng vừa ra khỏi thang máy, anh ta lại bị một đứa trẻ đi ngang qua đổ sữa lên người.

Phụ huynh đứa trẻ vội vàng xin lỗi.
Mẫu nam nói: “Không sao, không sao, tôi về thay đồ là được.”
Cả quần áo lẫn quần của anh ta đều ướt sũng, nhìn rất khó chịu.

Sau một buổi tiếp xúc, tôi có ấn tượng khá tốt về anh ta.

Thế là tôi nói: “Nhà tôi có đồ, chắc anh mặc vừa, nếu không ngại thì thay tạm nhé?”
Đó là quần áo của cô bạn thân để lại lúc ở nhờ.


Toàn là đồ siêu rộng, hầu hết nam giới đều có thể mặc vừa.
Mẫu nam gãi đầu: “Có làm phiền chị không?”
“Không sao.”
Vừa bước vào cửa, anh ta liền đi thẳng vào nhà vệ sinh.

Tôi ném điện thoại sang một bên rồi đi tìm quần áo cho anh.

Không để ý biểu tượng chú mèo nhỏ màu xanh trên điện thoại đang nhấp nháy liên tục.
[Tôi tan làm rồi, trên đường về ghé qua.]
[Có thể đến nhà kiểm tra cho em.]
Một lát sau.
[Tôi tan làm rồi.]
[Bây giờ đến chỗ em.]
Cuối cùng cũng lục được bộ quần áo của cô bạn trong góc tủ.

Mẫu nam ngại ngùng nhận lấy.


Lúc đó tôi mới nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại.

Chẳng nghĩ ngợi gì mà lập tức trả lời:
[Mật mã không đổi.]
Đột nhiên, từ nhà vệ sinh vang lên tiếng hét chói tai của người mẫu nam.
“A...”
Kèm theo đó là tiếng loảng xoảng va đập.
Tôi chạy lại hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chị, em ngã rồi, dép trượt mắc vào cổ chân.”
“Hả?” Tôi bóp trán: “Ra đây trước đã.”
Mẫu nam chìa ra một cái chân.

Chiếc dép màu hồng mắc chặt vào mắt cá chân anh ta.
“Chị, chị giúp em tháo nó ra được không?”
Tôi cố nhịn cười đến mức mặt mũi cứng đờ.
“Ra hết cả người đi đã.”
Mẫu nam thò đầu ra, vừa xấu hổ vừa thẹn thùng: “Chị, xin lỗi.”
“Thôi nào, tôi kéo dép, anh kéo chân, ba hai một, cùng nhau cố lên.”
“Được.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương