Lại Mà Xem Nhóc Con Điềm Điềm
-
Chương 8: Xem mắt (1)
Edit: Qin Zồ | Beta: Sabi
Khương Điềm Điềm xin nghỉ cỡ năm ngày, cuối cùng cũng phải lết thân đi làm.
Đương nhiên bản thân cô không có cảm giác đó, dù gì cô xuyên tới đây vẫn chưa đủ năm ngày mà.
Công việc của Khương Điềm Điềm khá nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng có điểm tốt mà cũng có điểm không tốt. Tuy công việc này không mệt, nhưng một ngày chỉ được 5 điểm công (1), ngoài đám con nít choai choai ra thì đây là việc có điểm công thấp nhất trong thôn.
Nhưng nhìn thế thôi chứ trong ngày đầu tiên làm việc, Khương Điềm Điềm mệt đến mức suýt nữa bật khóc.
Cô cứ tưởng đào hang giấu đồ là mệt lắm rồi; cô cứ tưởng xách nước nhặt củi là mỏi lắm rồi; nhưng đến lúc thật sự bắt tay vào làm việc thì cô mới thấm một điều, chẳng trách ai cũng nói lao động là vinh quang! Thiệt là nhọc lắm luôn.
Cô băm thức ăn cho heo “cạch cạch”, ủ rũ cúi đầu.
Bỗng có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, Khương Điềm Điềm lập tức xốc lại tinh thần, ra vẻ cố gắng: “Hây dô hây dô!”
“Đừng giả vờ nữa, số thức ăn cho heo em xắt vẫn chưa đủ đâu!” Giọng nữ trung niên vang lên, Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn rồi lại lập tức ủ rũ, đây là chị Vương phụ trách chuồng heo với cô mà.
Thôn của bọn họ vốn gọi là “thôn họ Vương”, vì thế người mang họ Vương rất nhiều. Nhưng về sau vì hưởng ứng lời kêu gọi, đa số bọn họ đã sửa lại lên, từ “thôn họ Vương” biến thành “đại đội Bội Thu”. Tuy thời gian Khương Điềm Điềm chuyển kiếp đến rất ngắn, nhưng cô cũng biết quá nửa người trong thôn đều mang họ Vương.
“Được rồi được rồi, nhìn em yếu chưa kìa, xắt thức ăn cho heo mà cũng lâu đến thế, để chị làm cho, em đi nhổ ít rau về đây đi.” Chị Vương là một người mạnh mẽ, không nhìn nổi Khương Điềm Điềm như thế nữa nên chị khoát tay, đẩy Khương Điềm Điềm ra.
Thật ra công việc của Điềm Điềm nhẹ nhàng hơn so với chị Vương nhiều. Trong công việc chăn nuôi heo này thì chị Vương là chủ lực, còn cô chỉ được xem như trợ lý. Xắt thức ăn, cho heo ăn, dọn chuồng heo, thậm chí có mấy con heo bị bệnh cũng đều do một tay chị Vương xử lý, cũng vì thế nên chị ấy được 10 điểm công nhiều nhất trong đại đội; Khương Điềm Điềm là trợ lý, nhưng chỉ xắt rau củ băm thức ăn, thỉnh thoảng mới cho heo ăn.
Hai mắt long lanh, Khương Điềm Điềm cảm động nói: “Chị Vương, chị tốt quá.”
Chị Vương trợn mắt: “Nếu không phải vì đã nhận thớ vải đỏ của Từ Thúy Hoa thì giờ chị cũng không muốn lo cho em đâu! Đi đi đi!”
Khương Điềm Điềm: “…???’
Cô xách giỏ đi vào rừng, ngơ ngác không hiểu.
Từ Thúy Hoa… cũng cho chị Vương một tấm vải đỏ hả?
Khương Điềm Điềm cảm thấy mình là một cô gái thông minh lanh lợi, nhưng bây giờ lại không hiểu nổi con người Từ Thúy Hoa này! Cô tìm phiến đá rồi ngồi xuống, nghĩ xem rốt cuộc mẹ kế Từ Thúy Hoa là người như thế nào!
“Bé Điềm ơi!” Một giọng nữ gấp gáp vang lên.
Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn, là thím Vương hàng xóm của cô đây mà. Cảm thấy hai người rất thân thiết, Khương Điềm Điềm cũng híp mắt chào hỏi: “Thím Vương, sao thím lại đến đây?”
Bà Vương vui vẻ nói: “Còn không phải là tìm cháu sao?”
Bà Vương cảm thấy mình đúng là bà mai được mùa nhất trong đại đội, không ai sánh kịp! Bà kéo bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm lại, quan sát cô thật kỹ từ trên xuống dưới từ trái qua phải, vô cùng hài lòng gật đầu: “Quả là trông cháu đẹp lắm.”
Khương Điềm Điềm: “???”
Cô gãi đầu: “Chuyện cháu đẹp là đương nhiên mà?”
Khóe miệng bà Vương giật giật, không tiếp lời nổi.
Có điều như nghĩ đến chuyện gì đó, bà lại vui vẻ nói: “Mấy việc khác không nói, chứ riêng tính cách là giống hệt rồi.” Đều tự cho rằng mình rất đẹp.
Khương Điềm Điềm phồng má, hỏi: “Thím à, có chuyện gì thế?” Cứ thần thần bí bí.
Bà Vương vừa thần bí lại đắc ý bật cười, nói: “Nhóc Điềm à, không phải lúc mẹ kế cháu đi có nhờ thím tìm chồng giúp cháu sao? Thím vẫn để tâm lưu ý chuyện này đây! Mấy hôm nay thím cứ nghĩ mãi, không biết ai có thể hợp với cháu. Con bé nhà cháu xinh xắn đến thế, đâu thể nhẫn tâm để bông hoa như cháu cắm bãi phân trâu được!”
Khương Điềm Điềm lập tức nói luôn: “Nếu xấu là cháu không cần đâu!”
Loại sinh vật như đàn ông á, lòng dạ đen tối nhiều nhất, tuy bố cô khá thư sinh song không phải diện anh tuấn phóng khoáng, bù lại lại có một gương mặt khá hiền lành. Nhưng thế thì sao, đã có ý xấu thì kiểu gì cũng là kẻ có tâm tư xấu xa thôi! Không bằng tìm quách người đẹp trai luôn! Chí ít là cảnh đẹp ý vui, nếu có một ngày rạn nứt thì cũng không lỗ lã gì.
Bà Vương lại nghẹn giọng, nhưng cũng may là tuy mới tiếp xúc được vài hôm, bà cũng hơi hiểu được tính cách của Khương Điềm Điềm nên không để bụng, còn nói: “Đẹp chứ đẹp chứ, nó là thằng đẹp trai nhất trong thôn ta đấy. Không chỉ đẹp trai mà còn tốt nghiệp cấp hai rồi! Là người có ăn có học, điều kiện gia đình cũng tốt. Cha nó là nhân viên kế toán trong đại đội ta, mẹ nó quán xuyến việc trong nhà ngoài nhà giỏi lắm, không thiệt thòi đâu. Nhà có sáu đứa con, nó là thằng sáu. Trên có một chị cả, từ hai đến năm đều là các anh, cũng đã thành hôn cả rồi. Cuộc sống trong nhà tốt lắm!”
Hai mắt Khương Điềm Điềm cong lên, hỏi: “Chuyện tốt như thế sao lại đến lượt một đứa cô nhi như cháu ạ?”
Vẫn còn tự biết mình à nha!
Bà Vương: “…”
Bà lúng túng, nói: “Nhà nó chỗ nào cũng tốt, anh em cũng hòa thuận, chỉ có điều… Tên nhóc này, có hơi lười.”
Bà Vương cũng hiểu, cùng một thôn, chuyện như vậy không cách nào giấu được, thế là dứt khoát nói thẳng: “Nó đọc sách nhiều, cũng không khác gì người trong thành phố, mỗi tội suốt ngày chỉ thích lông bông. Nó cũng hơi lười, không thích làm việc. Có điều cháu đừng cho là thím bẫy cháu, nếu thím đã đồng ý giúp cháu xem mắt thì không thể lừa bịp được. Tuy cậu ta hơi lười, nhưng nhà bọn họ không ở riêng! Nó lại là con út, nếu cháu gả cho nó thì cũng không thiệt thòi đâu.”
Khương Điềm Điềm bừng hiểu, nói: “Ý thím nói là cái anh bị đánh ở đại đội hôm đó hả?”
Bà Vương vỗ đùi, gật đầu: “Chính là nó đấy!”
Bà rất sợ Khương Điềm Điềm không đồng ý, thế là lại khuyên: “Chị cả nó đã gả đến trong trấn, anh rể làm cán bộ ở công xã, chị nó là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán. Anh hai ba tư đều ở trong đội, ai ai cũng tài giỏi. Thằng năm nhà họ Trần đi lính, cũng được lắm! Với điều kiện nhà bọn họ, dù nó có lười thì trong thôn vẫn có nhiều người chủ động đến kết thân! Có điều tên nhóc này cũng thật lắm chuyện, nó muốn tìm người xinh xắn nên mới lần lữa mãi đến bây giờ. À đúng rồi, năm nay nó 19, hơn cháu 2 tuổi.”
Khương Điềm Điềm đã thấy quá nhiều tình yêu tự do, nhưng chưa từng đi xem mắt lần nào! Tuy bà Vương nói chuyện như kiểu ép người, song cô vẫn khá phấn khích!
Thì ra gia đình hai bên sẽ nói cặn kẽ tình hình với nhau như vậy.
Cô vui vẻ đáp: “Vậy được ạ, thím sắp xếp đi.”
Bà Vương nghe thế thì vui vẻ ra mặt, “Được, vậy mai luôn nhé!”
Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp: “Được ạ!” Cô cũng muốn xem mặt đó!
“Nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút!” Bác Vương lại dặn dò.
Khương Điềm Điềm phụ họa: “Vâng ạ.”
Có điều lại bổ sung: “Cháu vốn đẹp rồi mà, không cần mặc đẹp thì vẫn đẹp á.”
Bà Vương: “…”
Nếu muốn hỏi vì sao và Vương lại gấp như thế, thật ra chuyện này không phải là và Vương gấp mà là nhà họ Trần gấp. Đừng nói là thôn bọn họ, ngay tới trong trấn cũng không có nhiều nam thanh niên đến 19 tuổi mà chưa quyết định hôn sự đâu! Nhà họ Trần có điều kiện tốt, dáng dấp Trần Tiểu Lục lại không tệ, cũng không phải không có người giới thiệu. Từ năm cậu ta 16 tuổi, số người giới thiệu cho Trần Tiểu Lục cực cực cực nhiều. Nhưng ngặt nỗi, không thành!
Không một mối nào thành công cả!
Cũng không phải người ta không ưng, mặt mũi Trần Tiểu Lục điển trai thế mà!
Mà vấn đề là do cậu ta!
Người ta cần mẫn, cậu ta không thèm.
Người ta hào phóng, cậu ta không ưa.
Người ta có điều kiện tốt, cậu ta cũng không cần.
Cuối cùng lại còn muốn tìm một người xinh xắn ăn ý nữa.
Cậu ta muốn tìm người xinh xắn cũng được thôi! Nhưng vấn đề ở chỗ, ánh mắt của cậu ta khác hẳn người thường. Người ở thời đại này đều thích con gái mắt to mày rậm nở nang, cho rằng như vậy mới là đẹp. Nhưng cậu ta khăng khăng chê xấu!!!
Cậu ta không thích mắt to mày rậm.
Vừa phải “xinh xắn” hợp thẩm mỹ của cậu ta, mà lại còn phải “ăn ý”, bà nó chứ sao khó quá vậy trời!
Một đi hai tới, cuối cùng cậu ta trở thành “thanh niên quá lứa”, mất giá.
Sự kén chọn của cậu ta đã truyền khắp mười dặm tám thôn, nếu chỉ kén chọn thôi thì còn đỡ, đằng này cậu ta lại còn lười nữa. Mình đã lười mà còn đòi chê người khác, sống lâu ngày ai mà chịu nổi? Không khoa trương đâu, đừng nói đại đội Bội Thu bọn họ, thậm chí cả công xã Tiến Lên cũng không ai dám giới thiệu đối tượng cho cậu ta nữa. Đây không phải là giới thiệu đối tượng, mà rõ là muốn kết thù!
Hễ con gái nhà ai nhìn cậu ta lâu một chút là sẽ bị mẹ nhéo lỗ tai! Có ai muốn kết hôn với cậu ta chứ!
Hiếm có ai chịu giới thiệu đối tượng cho cậu ta, bà Trần ngay lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng! Tuy điều kiện gia đình Khương Điềm Điềm không tốt, nhưng!!!
Không quan trọng! Không hề quan trọng chút nào!!!!
Bọn họ đã không có khả năng soi mói nhiều nữa rồi!
Nên khi nhà họ Trần đang thật sự “vã lắm rồi”, bà Vương quyết định sắp xếp cho xem mắt với Khương Điềm Điềm.
Dù sao thì đúng là Khương Điềm Điềm đẹp thật, hơn nữa con bé không phải là kiểu đẹp mắt to mày rậm. Vì thế nên bà Trần rất kích động rất gấp gáp, chỉ sợ bỏ mất cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội thứ hai.
Hai nhà xem mắt, địa điểm là ở nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm lại xin nghỉ, có điều lần này không ai trong đội phàn nàn, dẫu sao thì xem mắt cũng là đại sự một lần trong đời. Khương Điềm Điềm không có quần áo đẹp, chỉ có hai chiếc áo bông và hai chiếc áo mỏng, mà bộ nào cũng có chỗ vá.
Cô tắm rửa qua loa, mặc chiếc áo mỏng ít chỗ vá nhất rồi bôi kem dưỡng lên.
Bà Vương đến đón cô, gật gù tấm tắc, bà cảm thấy, với sự đáng yêu trong sáng tươi trẻ của Khương Điềm Điềm, nếu Trần Tiểu Lục còn không nhìn trúng thì nó mù rồi! Mù hai mắt rồi!
Nhà họ Trần cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, có điều có tiền hay không thì chỉ nhìn lướt qua là rõ ngay. Đương nhiên ở thời đại này, nói “khá hơn một xíu” thì đúng là chỉ khác biệt có tí xíu thôi, chứ không có chuyện khác nhau một trời một vực.
“Chị Trần có ở nhà không?” Bà Vương không đẩy cửa đi vào ngay mà đứng ngoài kêu.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng 50 tuổi rảo bước chạy ra, mặt mày tươi tắn: “Đây đây! Nhà tôi chờ chị từ sáng đến giờ!”
Tầm mắt bà rơi lên người Khương Điềm Điềm. Cô có gương mặt nhỏ bé trắng muốt, tóc ngắn tuy hơi rối nhưng khá xinh xắn, không phải là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, song vẫn xứng với mấy chữ tiểu giai nhân thanh tú.
Có hơi gầy, không phải dạng nở nang dễ đẻ.
Nhưng hiện tại thì có gầy cũng bình thường. Con gái bây giờ không thích mập.
Bà nhìn chòng chọc rồi nói: “Mau vào nhà đi.”
Bà dẫn hai người vào cửa, kế toán Trần đang ngồi trên giường sưởi, thấy Khương Điềm Điềm đến thì thoáng bối rối. Nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Về phần Khương Điềm Điềm, cô rất thoải mái ngồi xuống.
Bà Trần: “Nào, hai người ăn kẹo đi.”
Mấy thứ này do ông nhà bà chuẩn bị, thấy con trai chưa ra, bà lập tức đánh mắt nhìn ông nhà. Kế toán Trần lập tức xuống giường, nói: “Để tôi đi xem thằng nhóc này sao vẫn chưa…”
Chữ “tới” còn chưa ra khỏi miện thì rèm cửa được vén lên, một giây sau, anh đẹp trai kiêm Bánh Nướng-kun mặc áo sơ mi trắng khoan thai bước vào.
Đúng lúc Khương Điềm Điềm ngoái đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau.
Chân mày Khương Điềm Điềm khẽ động, hai mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên, thân thiện mỉm cười.
Cô, siêu lễ phép luôn.
Bánh Nướng-kun nhìn nét mặt vui vẻ của cô, gương mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ, hai mắt cũng sáng lên.
Hai người nhà họ Trần: “???”
Nó mà cũng có ngày hôm nay sao?
Hết chương 8.
Chú thích:
(1) Điểm chấm công: Là đơn vị thù lao dùng để tính toán khối lượng công việc và bồi thường lao động. Điểm công là giá trị trung bình của tổng giá trị sản lượng chia cho số người, được phân bố đều vào các ngày làm việc trừ các ngày nghỉ lễ Tết.
Khương Điềm Điềm xin nghỉ cỡ năm ngày, cuối cùng cũng phải lết thân đi làm.
Đương nhiên bản thân cô không có cảm giác đó, dù gì cô xuyên tới đây vẫn chưa đủ năm ngày mà.
Công việc của Khương Điềm Điềm khá nhẹ nhàng, nhưng nhẹ nhàng có điểm tốt mà cũng có điểm không tốt. Tuy công việc này không mệt, nhưng một ngày chỉ được 5 điểm công (1), ngoài đám con nít choai choai ra thì đây là việc có điểm công thấp nhất trong thôn.
Nhưng nhìn thế thôi chứ trong ngày đầu tiên làm việc, Khương Điềm Điềm mệt đến mức suýt nữa bật khóc.
Cô cứ tưởng đào hang giấu đồ là mệt lắm rồi; cô cứ tưởng xách nước nhặt củi là mỏi lắm rồi; nhưng đến lúc thật sự bắt tay vào làm việc thì cô mới thấm một điều, chẳng trách ai cũng nói lao động là vinh quang! Thiệt là nhọc lắm luôn.
Cô băm thức ăn cho heo “cạch cạch”, ủ rũ cúi đầu.
Bỗng có tiếng bước chân ồn ào truyền đến, Khương Điềm Điềm lập tức xốc lại tinh thần, ra vẻ cố gắng: “Hây dô hây dô!”
“Đừng giả vờ nữa, số thức ăn cho heo em xắt vẫn chưa đủ đâu!” Giọng nữ trung niên vang lên, Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn rồi lại lập tức ủ rũ, đây là chị Vương phụ trách chuồng heo với cô mà.
Thôn của bọn họ vốn gọi là “thôn họ Vương”, vì thế người mang họ Vương rất nhiều. Nhưng về sau vì hưởng ứng lời kêu gọi, đa số bọn họ đã sửa lại lên, từ “thôn họ Vương” biến thành “đại đội Bội Thu”. Tuy thời gian Khương Điềm Điềm chuyển kiếp đến rất ngắn, nhưng cô cũng biết quá nửa người trong thôn đều mang họ Vương.
“Được rồi được rồi, nhìn em yếu chưa kìa, xắt thức ăn cho heo mà cũng lâu đến thế, để chị làm cho, em đi nhổ ít rau về đây đi.” Chị Vương là một người mạnh mẽ, không nhìn nổi Khương Điềm Điềm như thế nữa nên chị khoát tay, đẩy Khương Điềm Điềm ra.
Thật ra công việc của Điềm Điềm nhẹ nhàng hơn so với chị Vương nhiều. Trong công việc chăn nuôi heo này thì chị Vương là chủ lực, còn cô chỉ được xem như trợ lý. Xắt thức ăn, cho heo ăn, dọn chuồng heo, thậm chí có mấy con heo bị bệnh cũng đều do một tay chị Vương xử lý, cũng vì thế nên chị ấy được 10 điểm công nhiều nhất trong đại đội; Khương Điềm Điềm là trợ lý, nhưng chỉ xắt rau củ băm thức ăn, thỉnh thoảng mới cho heo ăn.
Hai mắt long lanh, Khương Điềm Điềm cảm động nói: “Chị Vương, chị tốt quá.”
Chị Vương trợn mắt: “Nếu không phải vì đã nhận thớ vải đỏ của Từ Thúy Hoa thì giờ chị cũng không muốn lo cho em đâu! Đi đi đi!”
Khương Điềm Điềm: “…???’
Cô xách giỏ đi vào rừng, ngơ ngác không hiểu.
Từ Thúy Hoa… cũng cho chị Vương một tấm vải đỏ hả?
Khương Điềm Điềm cảm thấy mình là một cô gái thông minh lanh lợi, nhưng bây giờ lại không hiểu nổi con người Từ Thúy Hoa này! Cô tìm phiến đá rồi ngồi xuống, nghĩ xem rốt cuộc mẹ kế Từ Thúy Hoa là người như thế nào!
“Bé Điềm ơi!” Một giọng nữ gấp gáp vang lên.
Khương Điềm Điềm ngoái đầu nhìn, là thím Vương hàng xóm của cô đây mà. Cảm thấy hai người rất thân thiết, Khương Điềm Điềm cũng híp mắt chào hỏi: “Thím Vương, sao thím lại đến đây?”
Bà Vương vui vẻ nói: “Còn không phải là tìm cháu sao?”
Bà Vương cảm thấy mình đúng là bà mai được mùa nhất trong đại đội, không ai sánh kịp! Bà kéo bàn tay nhỏ bé của Khương Điềm Điềm lại, quan sát cô thật kỹ từ trên xuống dưới từ trái qua phải, vô cùng hài lòng gật đầu: “Quả là trông cháu đẹp lắm.”
Khương Điềm Điềm: “???”
Cô gãi đầu: “Chuyện cháu đẹp là đương nhiên mà?”
Khóe miệng bà Vương giật giật, không tiếp lời nổi.
Có điều như nghĩ đến chuyện gì đó, bà lại vui vẻ nói: “Mấy việc khác không nói, chứ riêng tính cách là giống hệt rồi.” Đều tự cho rằng mình rất đẹp.
Khương Điềm Điềm phồng má, hỏi: “Thím à, có chuyện gì thế?” Cứ thần thần bí bí.
Bà Vương vừa thần bí lại đắc ý bật cười, nói: “Nhóc Điềm à, không phải lúc mẹ kế cháu đi có nhờ thím tìm chồng giúp cháu sao? Thím vẫn để tâm lưu ý chuyện này đây! Mấy hôm nay thím cứ nghĩ mãi, không biết ai có thể hợp với cháu. Con bé nhà cháu xinh xắn đến thế, đâu thể nhẫn tâm để bông hoa như cháu cắm bãi phân trâu được!”
Khương Điềm Điềm lập tức nói luôn: “Nếu xấu là cháu không cần đâu!”
Loại sinh vật như đàn ông á, lòng dạ đen tối nhiều nhất, tuy bố cô khá thư sinh song không phải diện anh tuấn phóng khoáng, bù lại lại có một gương mặt khá hiền lành. Nhưng thế thì sao, đã có ý xấu thì kiểu gì cũng là kẻ có tâm tư xấu xa thôi! Không bằng tìm quách người đẹp trai luôn! Chí ít là cảnh đẹp ý vui, nếu có một ngày rạn nứt thì cũng không lỗ lã gì.
Bà Vương lại nghẹn giọng, nhưng cũng may là tuy mới tiếp xúc được vài hôm, bà cũng hơi hiểu được tính cách của Khương Điềm Điềm nên không để bụng, còn nói: “Đẹp chứ đẹp chứ, nó là thằng đẹp trai nhất trong thôn ta đấy. Không chỉ đẹp trai mà còn tốt nghiệp cấp hai rồi! Là người có ăn có học, điều kiện gia đình cũng tốt. Cha nó là nhân viên kế toán trong đại đội ta, mẹ nó quán xuyến việc trong nhà ngoài nhà giỏi lắm, không thiệt thòi đâu. Nhà có sáu đứa con, nó là thằng sáu. Trên có một chị cả, từ hai đến năm đều là các anh, cũng đã thành hôn cả rồi. Cuộc sống trong nhà tốt lắm!”
Hai mắt Khương Điềm Điềm cong lên, hỏi: “Chuyện tốt như thế sao lại đến lượt một đứa cô nhi như cháu ạ?”
Vẫn còn tự biết mình à nha!
Bà Vương: “…”
Bà lúng túng, nói: “Nhà nó chỗ nào cũng tốt, anh em cũng hòa thuận, chỉ có điều… Tên nhóc này, có hơi lười.”
Bà Vương cũng hiểu, cùng một thôn, chuyện như vậy không cách nào giấu được, thế là dứt khoát nói thẳng: “Nó đọc sách nhiều, cũng không khác gì người trong thành phố, mỗi tội suốt ngày chỉ thích lông bông. Nó cũng hơi lười, không thích làm việc. Có điều cháu đừng cho là thím bẫy cháu, nếu thím đã đồng ý giúp cháu xem mắt thì không thể lừa bịp được. Tuy cậu ta hơi lười, nhưng nhà bọn họ không ở riêng! Nó lại là con út, nếu cháu gả cho nó thì cũng không thiệt thòi đâu.”
Khương Điềm Điềm bừng hiểu, nói: “Ý thím nói là cái anh bị đánh ở đại đội hôm đó hả?”
Bà Vương vỗ đùi, gật đầu: “Chính là nó đấy!”
Bà rất sợ Khương Điềm Điềm không đồng ý, thế là lại khuyên: “Chị cả nó đã gả đến trong trấn, anh rể làm cán bộ ở công xã, chị nó là nhân viên bán hàng ở hợp tác xã mua bán. Anh hai ba tư đều ở trong đội, ai ai cũng tài giỏi. Thằng năm nhà họ Trần đi lính, cũng được lắm! Với điều kiện nhà bọn họ, dù nó có lười thì trong thôn vẫn có nhiều người chủ động đến kết thân! Có điều tên nhóc này cũng thật lắm chuyện, nó muốn tìm người xinh xắn nên mới lần lữa mãi đến bây giờ. À đúng rồi, năm nay nó 19, hơn cháu 2 tuổi.”
Khương Điềm Điềm đã thấy quá nhiều tình yêu tự do, nhưng chưa từng đi xem mắt lần nào! Tuy bà Vương nói chuyện như kiểu ép người, song cô vẫn khá phấn khích!
Thì ra gia đình hai bên sẽ nói cặn kẽ tình hình với nhau như vậy.
Cô vui vẻ đáp: “Vậy được ạ, thím sắp xếp đi.”
Bà Vương nghe thế thì vui vẻ ra mặt, “Được, vậy mai luôn nhé!”
Khương Điềm Điềm gật đầu cái rụp: “Được ạ!” Cô cũng muốn xem mặt đó!
“Nhớ ăn mặc đẹp đẹp chút!” Bác Vương lại dặn dò.
Khương Điềm Điềm phụ họa: “Vâng ạ.”
Có điều lại bổ sung: “Cháu vốn đẹp rồi mà, không cần mặc đẹp thì vẫn đẹp á.”
Bà Vương: “…”
Nếu muốn hỏi vì sao và Vương lại gấp như thế, thật ra chuyện này không phải là và Vương gấp mà là nhà họ Trần gấp. Đừng nói là thôn bọn họ, ngay tới trong trấn cũng không có nhiều nam thanh niên đến 19 tuổi mà chưa quyết định hôn sự đâu! Nhà họ Trần có điều kiện tốt, dáng dấp Trần Tiểu Lục lại không tệ, cũng không phải không có người giới thiệu. Từ năm cậu ta 16 tuổi, số người giới thiệu cho Trần Tiểu Lục cực cực cực nhiều. Nhưng ngặt nỗi, không thành!
Không một mối nào thành công cả!
Cũng không phải người ta không ưng, mặt mũi Trần Tiểu Lục điển trai thế mà!
Mà vấn đề là do cậu ta!
Người ta cần mẫn, cậu ta không thèm.
Người ta hào phóng, cậu ta không ưa.
Người ta có điều kiện tốt, cậu ta cũng không cần.
Cuối cùng lại còn muốn tìm một người xinh xắn ăn ý nữa.
Cậu ta muốn tìm người xinh xắn cũng được thôi! Nhưng vấn đề ở chỗ, ánh mắt của cậu ta khác hẳn người thường. Người ở thời đại này đều thích con gái mắt to mày rậm nở nang, cho rằng như vậy mới là đẹp. Nhưng cậu ta khăng khăng chê xấu!!!
Cậu ta không thích mắt to mày rậm.
Vừa phải “xinh xắn” hợp thẩm mỹ của cậu ta, mà lại còn phải “ăn ý”, bà nó chứ sao khó quá vậy trời!
Một đi hai tới, cuối cùng cậu ta trở thành “thanh niên quá lứa”, mất giá.
Sự kén chọn của cậu ta đã truyền khắp mười dặm tám thôn, nếu chỉ kén chọn thôi thì còn đỡ, đằng này cậu ta lại còn lười nữa. Mình đã lười mà còn đòi chê người khác, sống lâu ngày ai mà chịu nổi? Không khoa trương đâu, đừng nói đại đội Bội Thu bọn họ, thậm chí cả công xã Tiến Lên cũng không ai dám giới thiệu đối tượng cho cậu ta nữa. Đây không phải là giới thiệu đối tượng, mà rõ là muốn kết thù!
Hễ con gái nhà ai nhìn cậu ta lâu một chút là sẽ bị mẹ nhéo lỗ tai! Có ai muốn kết hôn với cậu ta chứ!
Hiếm có ai chịu giới thiệu đối tượng cho cậu ta, bà Trần ngay lập tức như bắt được cọng rơm cứu mạng! Tuy điều kiện gia đình Khương Điềm Điềm không tốt, nhưng!!!
Không quan trọng! Không hề quan trọng chút nào!!!!
Bọn họ đã không có khả năng soi mói nhiều nữa rồi!
Nên khi nhà họ Trần đang thật sự “vã lắm rồi”, bà Vương quyết định sắp xếp cho xem mắt với Khương Điềm Điềm.
Dù sao thì đúng là Khương Điềm Điềm đẹp thật, hơn nữa con bé không phải là kiểu đẹp mắt to mày rậm. Vì thế nên bà Trần rất kích động rất gấp gáp, chỉ sợ bỏ mất cơ hội này thì sẽ không còn cơ hội thứ hai.
Hai nhà xem mắt, địa điểm là ở nhà họ Trần.
Khương Điềm Điềm lại xin nghỉ, có điều lần này không ai trong đội phàn nàn, dẫu sao thì xem mắt cũng là đại sự một lần trong đời. Khương Điềm Điềm không có quần áo đẹp, chỉ có hai chiếc áo bông và hai chiếc áo mỏng, mà bộ nào cũng có chỗ vá.
Cô tắm rửa qua loa, mặc chiếc áo mỏng ít chỗ vá nhất rồi bôi kem dưỡng lên.
Bà Vương đến đón cô, gật gù tấm tắc, bà cảm thấy, với sự đáng yêu trong sáng tươi trẻ của Khương Điềm Điềm, nếu Trần Tiểu Lục còn không nhìn trúng thì nó mù rồi! Mù hai mắt rồi!
Nhà họ Trần cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, có điều có tiền hay không thì chỉ nhìn lướt qua là rõ ngay. Đương nhiên ở thời đại này, nói “khá hơn một xíu” thì đúng là chỉ khác biệt có tí xíu thôi, chứ không có chuyện khác nhau một trời một vực.
“Chị Trần có ở nhà không?” Bà Vương không đẩy cửa đi vào ngay mà đứng ngoài kêu.
Vừa dứt lời, một người phụ nữ chừng 50 tuổi rảo bước chạy ra, mặt mày tươi tắn: “Đây đây! Nhà tôi chờ chị từ sáng đến giờ!”
Tầm mắt bà rơi lên người Khương Điềm Điềm. Cô có gương mặt nhỏ bé trắng muốt, tóc ngắn tuy hơi rối nhưng khá xinh xắn, không phải là đại mỹ nhân nức tiếng gần xa, song vẫn xứng với mấy chữ tiểu giai nhân thanh tú.
Có hơi gầy, không phải dạng nở nang dễ đẻ.
Nhưng hiện tại thì có gầy cũng bình thường. Con gái bây giờ không thích mập.
Bà nhìn chòng chọc rồi nói: “Mau vào nhà đi.”
Bà dẫn hai người vào cửa, kế toán Trần đang ngồi trên giường sưởi, thấy Khương Điềm Điềm đến thì thoáng bối rối. Nhưng ông nhanh chóng bình tĩnh trở lại, tựa như không có chuyện gì xảy ra. Về phần Khương Điềm Điềm, cô rất thoải mái ngồi xuống.
Bà Trần: “Nào, hai người ăn kẹo đi.”
Mấy thứ này do ông nhà bà chuẩn bị, thấy con trai chưa ra, bà lập tức đánh mắt nhìn ông nhà. Kế toán Trần lập tức xuống giường, nói: “Để tôi đi xem thằng nhóc này sao vẫn chưa…”
Chữ “tới” còn chưa ra khỏi miện thì rèm cửa được vén lên, một giây sau, anh đẹp trai kiêm Bánh Nướng-kun mặc áo sơ mi trắng khoan thai bước vào.
Đúng lúc Khương Điềm Điềm ngoái đầu lại, hai người bốn mắt chạm nhau.
Chân mày Khương Điềm Điềm khẽ động, hai mắt cong cong, khóe miệng vểnh lên, thân thiện mỉm cười.
Cô, siêu lễ phép luôn.
Bánh Nướng-kun nhìn nét mặt vui vẻ của cô, gương mặt trắng nõn từ từ ửng đỏ, hai mắt cũng sáng lên.
Hai người nhà họ Trần: “???”
Nó mà cũng có ngày hôm nay sao?
Hết chương 8.
Chú thích:
(1) Điểm chấm công: Là đơn vị thù lao dùng để tính toán khối lượng công việc và bồi thường lao động. Điểm công là giá trị trung bình của tổng giá trị sản lượng chia cho số người, được phân bố đều vào các ngày làm việc trừ các ngày nghỉ lễ Tết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook